Chương 30: Kinh Động Đến Long Mạch?
Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
01/05/2015
Đại Hào Môn
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 30: Kinh Động Đến Long Mạch?
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Trần Hiểu Minh quả nhiên rất có năng lực, sáng sớm ngày hôm sau thì hai phía đã bàn giao công trình, một xe tải chở máy móc cùng với nhân viên thi công đã ùng ùng kéo đến phần mộ tổ tiên Tiêu gia. Trần Hiểu Minh đích thân dẫn đường, theo sao còn có bí thư và trấn trưởng của trấn Hồng Sơn, Hình đại sư cùng với thư ký Lâm cũng đã ở trên núi.
Tiêu Phàm hóa thân thành Hình đại sư thì đương nhiên Tân Lâm là thư ký Lâm rồi.
Nhưng mà vị thư ký này có phần quá trầm mặt ít nói, vẫn luôn không nhanh không chậm đi theo Hình đại sư mà không nói lời nào cả.
Dương Thạch không có đến nhưng hắn cũng không có trở về Tam Giang mà đang ở phòng sát vách với Hình đại sư, tại khách sạn Thiên Nguyên, huyện La Châu. Chuyện này nhất định phải được hoàn thành tốt, chờ khi Hình đại sư nói lại với những người ở thủ đô và Tiêu nhị ca nói với hắn "Được rồi" thì hắn mới có thể thật sự yên lòng.
Mặc dù Trần Hiểu Minh rất có năng lực nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một phó huyện trưởng, nay cả ban tử của huyện ủy cũng không vào được. Nếu chuyện khác thì cũng không nói làm gì, chỉ cần một cú điện thoại của Dương Thiếu thì lập tức có thể giải quyết, nhưng lần này là "Động" ở trên phần một tổ tiên của Tiêu gia nên Dương Thạch phải phá lệ cẩn trọng, ngộ nhỡ Trần Hiểu Minh không giải quyết được thì hắn nhất định phải đích thân ra mặt mới được.
Việc thi công tiến hành tương đối suông sẻ.
Đương nhiên, cũng không phải là không có người lời ra tiếng vào, khi dân chúng thôn Hồng Sơn thức dậy bỗng nhiên nhìn thấy đại đội nhân mã lên tổ sơn thì vô cùng hoảng hồn. Bên này vừa mới chuẩn bị thi công thì có một đám hơn mười thôn dân cường trán chạy đến, tay cầm cuốc, xẻng, gậy gộc quát mắng bọn họ không được làm bậy, gương mặt rất là hung dữ.
Cũng không thể trách dân chúng ở thôn Hồng Sơn khẩn trương được, bởi vì đây chính là phần mộ tổ tiên của Tiêu lão gia, nằm trong lòng đất chính là cha mẹ ruột của Tiêu lão gia. Động đến phong thủy phần mộ tổ tiên của Tiêu gia thì không phải sẽ liên lụy đến toàn bộ thôn dân thôn Hồng Sơn sao.
Trần Hiểu Minh, bí thư cùng với trấn trưởng lập tức tiến lên giải thích rõ ràng tình huống, nói với mọi người là huyện lý cùng với trấn lý tuyệt đối không hề có dụng ý xấu, bởi vì họ thấy phần mộ tổ tiên Tiêu gia có phần "Cổ xưa" nên huyện lý và trấn lý mới quyết định cho người tu sửa lại. Không cần người trong thôn bỏ tiền ra, đây là chuyện tốt, chứng minh lãnh đạo cấp trên tỏ ý quan tâm đến thôn Hồng Sơn.
Các thôn dân vừa nghe thì có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn không để cho bọn họ thi công. Bởi vì việc này, bọn họ không làm chủ được.
Hơn nữa, phần một tổ tiên này vừa mới xây mộ viên năm tháng trước, chưa tới nửa năm đã muốn tu sửa lại, việc này hình như không cần thiết?
Chỉ chốc lát, thôn trưởng của thôn Hồng Sơn thở hồng hộc chạy đến, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhưng thật ra người này có quen biết với Trần Hiểu Minh. Mấy tháng nay, sức khỏe của lão bí thư ở thôn Hồng Sơn không được tốt, vẫn đang dưỡng bệnh ở bệnh viện huyện, mọi việc trong thôn đều do trưởng thôn chủ trì.
Trưởng thôn vừa thấy Trần Hiểu Minh cùng với cán bộ trấn thì thở phào nhẹ nhõm.
Thôn Hồng Sơn không giống với những thôn khác, thôn Hồng Sơn có quan hệ rất tốt với huyện lý và trấn lý, lãnh đạo huyện và trấn chưa bao giờ ra vẻ ta đây mà lúc nào cũng làm ra vẻ ôn hòa, ân cần trước mặt thôn trưởng và bí thư của thôn Hồng Sơn, chỉ cần người dân trong thôn đưa ra yêu cầu gì thì họ đều tận lực giúp đỡ. Đương nhiên, thôn trưởng và bí thư của thôn Hồng Sơn cũng rất để tâm tới mặt mũi nên sẽ không ỷ vào uy danh hiển hách của Tiêu lão gia mà đưa ra những điều kiện vô lý, vì làm như thế sẽ tổn hại đến thanh danh của Tiêu lão gia.
Hôm nay, nếu như huyện trưởng Trần cùng với cán bộ trấn lý không cẩn thận phá hỏng bất kỳ nơi nào thì đừng nói là lãnh đạo của huyện La Châu hay thành phố La Châu mà ngay cả lãnh đạo tỉnh lý đến thôn Hồng Sơn cũng phải khách khí mấy phần.
Ai dám làm loạn chứ?
Trần Hiểu Minh lại lần thứ hai tiến lên giải thích rõ ràng với thôn trưởng, nhỏ giọng ám hiệu thân phận của Hình đại sư.
Thôn trưởng cũng nửa tin nửa ngờ, hắn cũng không nghi ngờ việc lãnh đạo huyện lý cùng trấn lý có ý tốt muốn bỏ tiền góp sức sửa chữa mộ viên của Tiêu gia, bởi vì nói thế nào thì chuyện này cũng không phải là chuyện xấu, chẳng qua hắn chỉ có chút nghi ngờ thân phận của Hình đại sư.
Đầu năm nay, thần côn giả thần lộng quỷ thực sự không ít.
Tiêu Phàm không thèm can thiệp vào.
Nếu Dương Thạch đã "Long trọng" đề cử Trần Hiểu Minh mà chút chuyện như vậy hắn cũng làm không xong thì cái chức phó huyện trưởng này coi như chấm dứt. Tiêu Phàm đã xem tướng mạo bên ngoài của Trần Hiểu Minh, thật ra vận thế của hắn cũng không tệ, sắp tới nhất định sẽ được làm quan, có quý nhân tương trợ. Không nghi ngờ quý nhân này chính là Tiêu Phàm và Dương Thạch.
Tối hôm qua, Dương Thạch vô tình nhắc đến lãnh đạo ở huyện La Châu, nghe nói phó huyện trưởng thường vụ vừa mới được điều đi huyện khác làm huyện trưởng, cái ghế phó huyện trưởng thường vụ này liền trống.
Ẩn ý rõ ràng như vậy nếu như Trần Hiểu Minh còn không hiểu thì làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Dương Thạch chứ?
Bởi vì Tiêu Phàm đã biết rõ tướng mệnh của Trần Hiểu Minh rất tốt nên đối với chuyện này cậu ta cũng không có lo lắng, chắc chắn hắn có thể giải quyết thỏa đáng.
Trần Hiểu Minh dùng phương thức rất đơn giản để thuyết phục thôn trưởng nhưng hiệu quả lại cực cao, hắn trực tiếp nói với thôn trưởng, chờ việc này giải quyết xong xuôi thì huyện lý sẽ cấp cho thôn Hồng Sơn mười vạn trợ cấp.
Thôn trưởng vốn có chút lưỡng lự không quyết nhưng mười vạn khối tự nhiên rơi xuống đã khiến hắn lập tức choáng váng, mơ hồ gật đầu, sau đó kêu gọi thôn dân lui ra, không nên cản trở thi công.
Hiện nay, lão bí thư ở bệnh viện nên tất cả chuyện ở trong thôn đều do hắn làm chủ, sau khi mười vạn trợ cấp chuyển khoản đến thì việc dùng như thế nào cũng do hắn định đoạt, thế nào hắn cũng sẽ có được một chút lợi lộc.
Có thể thấy máy xúc đã bắt đầu làm việc, âm thanh ầm ầm vang vọng không ngừng, thoáng cái đã đem những bức tường làm bằng đá và xi măng đập đỗ. Thôn trưởng chép chép miệng, có phần đáng tiếc, nói:
- Nửa năm trước mới tu sửa, tốn hơn mười mấy vạn, bây giờ lại đập bể, đáng tiếc...
Nhưng đây là phần mộ tổ tiên Tiêu gia, "Đãi ngộ" cao như vậy cũng dễ hiểu thôi.
Các thôn dân thấy thôn trưởng đã đồng ý thì cũng không lên tiếng ngăn cản nữa, vây xem chốc lát rồi từng từng người từng người tản đi hết. Sáng sớm, bọn họ vẫn còn bận rộn rất nhiều việc đồng án, ai rãnh rỗi để đứng trên ngọn núi này xem náo nhiệt cho lão thái dương chỉa vào đầu chứ? Chỉ có thôn trưởng cùng hai cán bộ gác thôn ở lại, nếu huyện trưởng Trần, bí thư trấn ủy cùng với trấn trưởng đều ở đây thì đương nhiên phải giúp đỡ một tay chứ.
Trưởng thôn cẩn thận căn dặn kế toán trong thôn lập tức xuống núi chuẩn bị trà nước mang lên đây cho những người thợ giải khát.
Tiêu Phàm bước chậm rãi đến, vừa mỉm cười vừa quan sát trưởng thôn từ trên xuống dưới mấy lần.
Trưởng thôn bị Tiêu Phàm nhìn như thế thì có chút hoảng sợ, liền cười hắc hắc, ngượng ngùng kêu lên một tiếng "Hình đại sư". Những tên giả thần lộng quỷ này là thứ mà hắn không dám đắc tội, ngộ nhỡ Hình đại sư này thật sự có vài phần bản lĩnh mà hắn lại không cẩn thận đắc tội người này thì chắc chắc sẽ không có kết quả tốt.
- Thôn trưởng, ta có một chuyện muốn hỏi...
Sau khi quan sát trưởng thôn chốc lát thì Hình đại sư lên tiếng, dáng hắn vẻ rất giống như một ông cụ.
- Gì?
Trưởng thôn bị ánh mắt của Tiêu Phàm làm cho choáng váng, trợn to hai mắt.
Huyện trưởng Trần đang đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng:
- Lão Tiêu, Hình đại sư muốn hỏi ông chuyện này.
Ở trong mắt Trần Hiểu Minh, Hình đại sư thật sự có tài nghệ, nếu không thì Dương Thiếu làm sao có thể đối với hắn khách khí như vậy? Tối hôm đó ở khách sạn Thiên Nguyên, Trần Hiểu nhìn thấy rất rõ ràng Dương Thiếu đâu chỉ khách khí với vị Hình đại sư này mà dường như là rất cung kính.
Mặc kệ Hình đại sư này có lai lịch ra sao, nếu như Dương Thiếu kính cẩn như vậy thì Trần Hiểu Minh phải càng cố gắng lấy lòng hắn hơn. Sau này, chiếc ghế phó thường vụ có thể suông sẻ ngồi lên được không thì phải xem Hình đại sư và Dương Thiếu có chịu đề bạt hay không.
- Chuyện gì?
Thoạt nhìn, vị trưởng thôn này không phải là một người có đầu óc nhạy bén, có phần chậm chạp.
Tiêu Phàm hỏi:
- Mộ viên này được xây vào nửa năm trước sao? Mà lúc ấy, người nào đã đưa ra chủ ý này? Ai chi tiền?
Trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Đây là do Tiêu An đề xuất, lão bí thư đồng ý, còn tiền là do Tiêu An chi...
- Tiêu An là ai?
- Tiêu An cũng là người trong thôn chúng tôi...
Trần Hiểu Minh thấy trưởng thôn có chút dây dưa không rõ, liền thay mặt trả lời:
- Hình đại sư, Tiêu An là ông chủ lớn ở thôn Hồng Sơn, mấy năm nay hắn ở bên ngoài buôn bán nhỏ, kiếm không ít tiền lời, thường xuyên quay về ủng hộ tiền bạc để xây dựng thôn.
- Đúng vậy, nhắc mới nhớ Tiêu An chính là cháo trai của Tiêu lão gia, nếu không phải năm đó... Khi đó hắn dẫn theo một thầy phong thủy đến, à, cũng là một đại sư, mặc áo bào đạo sĩ, dáng vẻ rất lợi hại...
Tiêu Phàm mỉm cười.
Nói đến chỗ quan trọng rồi.
- Vị đại sư kia họ gì?
- Họ... Trời ơi, tôi không nhớ được, à... Hình như là họ Nghiêm...
Trưởng thôn gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.
Vị trưởng thôn này cũng có chút hồ đồ.
Cũng vì vậy mà hắn không có bị ảnh hưởng, trong lòng Tiêu Phàm đã rõ ràng tất cả, tự tiện di chuyển phong thủy phần mộ tổ tiên Tiêu gia, bố trí phong thủy sát trận như vậy để hại cả gia tộc Tiêu gia, người đề xướng và người tham dự không biết phải trả một cái giá nghiêm trọng cỡ nào. Có lẽ trưởng thôn không có dính dáng nhiều cho nên hắn không bị ảnh hưởng.
Chỉ có điều nhìn tướng mạo thì số mạng mấy năm này của hắn khẳng định là số con rệp, sẽ còn phát sinh một cơn bệnh nặng.
Lão bí thư không phải đang nằm bệnh viện sao?
- Lúc đó, Tiêu An dẫn thầy phong thủy họ Nghiêm về thôn tìm lão bí thư thương lượng việc sửa mộ cho tam tổ công, tam tổ bà và bởi vì Tiêu An bỏ tiền nên lão bí thư và người trong thôn mới đáp ứng... Cái này còn chưa đến nửa năm mà phải làm lại một lần nữa...
Trưởng thôn liên tục lắc đầu, tựa như phản đối việc lãng phí như vậy.
Thông thường công nhân viên chức ở nông thôn sinh hoạt rất là tiết kiệm.
Tiêu Phàm hỏi:
- Lão bí thư đâu rồi? Ở bệnh viện nào?
Trưởng thôn kinh ngạc nói:
- Làm sao Hình đại sư biết lão bí thư nằm viện?
Tiêu Phàm mỉm cười.
Hắn có thể đến bây giờ còn chưa có đi gặp Diêm Vương gia cũng xem là mạng của hắn lớn nhưng có lẽ không còn kiên trì được bao lâu nữa đâu.
Phong thủy sát trận có tác hại vô cùng khủng khiếp, không chỉ riêng người bị bày trận mà nếu như người bày trận không có trình độ uyên thâm, sớm tìm được người ứng kiếp thay thì tác hại sẽ vô cùng khủng khiếp.
Bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, không người nào có thể tùy tiện dùng thuật pháp để hại người mà không bị phản hệ cả.
- Ông ấy ở bệnh viện Nhân Dân huyện lý... Nhắc tới cũng rất kỳ quái, mộ phần tam tổ công và tam tổ bà sửa xong chưa đến mấy ngày thì cơ thể lão bí thư đã không tốt, đến bệnh viện kiểm tra thì mới phát hiện bị ung thư phổi! Thực là kỳ quái, lão bí thư lại không có hút thuốc lá thì sao lại bị ung thư phổi chứ?
Trưởng thôn nói xong liếc nhìn Tiêu Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện lão bí thư đột nhiên bị ung thư phổi phải nằm viện có lẽ có quan hệ đến việc tu sửa mộ phần. Những thầy phong thủy này, ai ai cũng đều có vẻ thần bí khó lường như vậy.
Trần Hiểu Minh cũng không khỏi âm thầm rùng mình một cái.
Chớ nhìn hắn là phó huyện trưởng mà nghĩ hắn xem thường những chuyện tâm linh, thực ra thì trong lòng hắn cũng rất tin tưởng mấy chuyện này.
- Không ổn, không ổn rồi, Tăng thợ cả đã xảy ra chuyện...
Bên này đang trò chuyện với nhau thì tiếng máy xúc đã ngừng, ngay sau đó tiếng kinh hô của công nhân vang lên.
Mọi người vội vàng nhìn sang bên kia, chỉ thấy một công nhân đang ngồi ở trong buồng lái của máy xúc, miệng đã xùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
- Phá hủy đã kinh động đến long mạch!
Sắc mặt trưởng thôn lập tức trở nên trắng bệch, như không còn một chút máu nào cả.
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 30: Kinh Động Đến Long Mạch?
Biên tập: Vân Du
Nguồn: Truyen.org
Trần Hiểu Minh quả nhiên rất có năng lực, sáng sớm ngày hôm sau thì hai phía đã bàn giao công trình, một xe tải chở máy móc cùng với nhân viên thi công đã ùng ùng kéo đến phần mộ tổ tiên Tiêu gia. Trần Hiểu Minh đích thân dẫn đường, theo sao còn có bí thư và trấn trưởng của trấn Hồng Sơn, Hình đại sư cùng với thư ký Lâm cũng đã ở trên núi.
Tiêu Phàm hóa thân thành Hình đại sư thì đương nhiên Tân Lâm là thư ký Lâm rồi.
Nhưng mà vị thư ký này có phần quá trầm mặt ít nói, vẫn luôn không nhanh không chậm đi theo Hình đại sư mà không nói lời nào cả.
Dương Thạch không có đến nhưng hắn cũng không có trở về Tam Giang mà đang ở phòng sát vách với Hình đại sư, tại khách sạn Thiên Nguyên, huyện La Châu. Chuyện này nhất định phải được hoàn thành tốt, chờ khi Hình đại sư nói lại với những người ở thủ đô và Tiêu nhị ca nói với hắn "Được rồi" thì hắn mới có thể thật sự yên lòng.
Mặc dù Trần Hiểu Minh rất có năng lực nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một phó huyện trưởng, nay cả ban tử của huyện ủy cũng không vào được. Nếu chuyện khác thì cũng không nói làm gì, chỉ cần một cú điện thoại của Dương Thiếu thì lập tức có thể giải quyết, nhưng lần này là "Động" ở trên phần một tổ tiên của Tiêu gia nên Dương Thạch phải phá lệ cẩn trọng, ngộ nhỡ Trần Hiểu Minh không giải quyết được thì hắn nhất định phải đích thân ra mặt mới được.
Việc thi công tiến hành tương đối suông sẻ.
Đương nhiên, cũng không phải là không có người lời ra tiếng vào, khi dân chúng thôn Hồng Sơn thức dậy bỗng nhiên nhìn thấy đại đội nhân mã lên tổ sơn thì vô cùng hoảng hồn. Bên này vừa mới chuẩn bị thi công thì có một đám hơn mười thôn dân cường trán chạy đến, tay cầm cuốc, xẻng, gậy gộc quát mắng bọn họ không được làm bậy, gương mặt rất là hung dữ.
Cũng không thể trách dân chúng ở thôn Hồng Sơn khẩn trương được, bởi vì đây chính là phần mộ tổ tiên của Tiêu lão gia, nằm trong lòng đất chính là cha mẹ ruột của Tiêu lão gia. Động đến phong thủy phần mộ tổ tiên của Tiêu gia thì không phải sẽ liên lụy đến toàn bộ thôn dân thôn Hồng Sơn sao.
Trần Hiểu Minh, bí thư cùng với trấn trưởng lập tức tiến lên giải thích rõ ràng tình huống, nói với mọi người là huyện lý cùng với trấn lý tuyệt đối không hề có dụng ý xấu, bởi vì họ thấy phần mộ tổ tiên Tiêu gia có phần "Cổ xưa" nên huyện lý và trấn lý mới quyết định cho người tu sửa lại. Không cần người trong thôn bỏ tiền ra, đây là chuyện tốt, chứng minh lãnh đạo cấp trên tỏ ý quan tâm đến thôn Hồng Sơn.
Các thôn dân vừa nghe thì có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn không để cho bọn họ thi công. Bởi vì việc này, bọn họ không làm chủ được.
Hơn nữa, phần một tổ tiên này vừa mới xây mộ viên năm tháng trước, chưa tới nửa năm đã muốn tu sửa lại, việc này hình như không cần thiết?
Chỉ chốc lát, thôn trưởng của thôn Hồng Sơn thở hồng hộc chạy đến, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhưng thật ra người này có quen biết với Trần Hiểu Minh. Mấy tháng nay, sức khỏe của lão bí thư ở thôn Hồng Sơn không được tốt, vẫn đang dưỡng bệnh ở bệnh viện huyện, mọi việc trong thôn đều do trưởng thôn chủ trì.
Trưởng thôn vừa thấy Trần Hiểu Minh cùng với cán bộ trấn thì thở phào nhẹ nhõm.
Thôn Hồng Sơn không giống với những thôn khác, thôn Hồng Sơn có quan hệ rất tốt với huyện lý và trấn lý, lãnh đạo huyện và trấn chưa bao giờ ra vẻ ta đây mà lúc nào cũng làm ra vẻ ôn hòa, ân cần trước mặt thôn trưởng và bí thư của thôn Hồng Sơn, chỉ cần người dân trong thôn đưa ra yêu cầu gì thì họ đều tận lực giúp đỡ. Đương nhiên, thôn trưởng và bí thư của thôn Hồng Sơn cũng rất để tâm tới mặt mũi nên sẽ không ỷ vào uy danh hiển hách của Tiêu lão gia mà đưa ra những điều kiện vô lý, vì làm như thế sẽ tổn hại đến thanh danh của Tiêu lão gia.
Hôm nay, nếu như huyện trưởng Trần cùng với cán bộ trấn lý không cẩn thận phá hỏng bất kỳ nơi nào thì đừng nói là lãnh đạo của huyện La Châu hay thành phố La Châu mà ngay cả lãnh đạo tỉnh lý đến thôn Hồng Sơn cũng phải khách khí mấy phần.
Ai dám làm loạn chứ?
Trần Hiểu Minh lại lần thứ hai tiến lên giải thích rõ ràng với thôn trưởng, nhỏ giọng ám hiệu thân phận của Hình đại sư.
Thôn trưởng cũng nửa tin nửa ngờ, hắn cũng không nghi ngờ việc lãnh đạo huyện lý cùng trấn lý có ý tốt muốn bỏ tiền góp sức sửa chữa mộ viên của Tiêu gia, bởi vì nói thế nào thì chuyện này cũng không phải là chuyện xấu, chẳng qua hắn chỉ có chút nghi ngờ thân phận của Hình đại sư.
Đầu năm nay, thần côn giả thần lộng quỷ thực sự không ít.
Tiêu Phàm không thèm can thiệp vào.
Nếu Dương Thạch đã "Long trọng" đề cử Trần Hiểu Minh mà chút chuyện như vậy hắn cũng làm không xong thì cái chức phó huyện trưởng này coi như chấm dứt. Tiêu Phàm đã xem tướng mạo bên ngoài của Trần Hiểu Minh, thật ra vận thế của hắn cũng không tệ, sắp tới nhất định sẽ được làm quan, có quý nhân tương trợ. Không nghi ngờ quý nhân này chính là Tiêu Phàm và Dương Thạch.
Tối hôm qua, Dương Thạch vô tình nhắc đến lãnh đạo ở huyện La Châu, nghe nói phó huyện trưởng thường vụ vừa mới được điều đi huyện khác làm huyện trưởng, cái ghế phó huyện trưởng thường vụ này liền trống.
Ẩn ý rõ ràng như vậy nếu như Trần Hiểu Minh còn không hiểu thì làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Dương Thạch chứ?
Bởi vì Tiêu Phàm đã biết rõ tướng mệnh của Trần Hiểu Minh rất tốt nên đối với chuyện này cậu ta cũng không có lo lắng, chắc chắn hắn có thể giải quyết thỏa đáng.
Trần Hiểu Minh dùng phương thức rất đơn giản để thuyết phục thôn trưởng nhưng hiệu quả lại cực cao, hắn trực tiếp nói với thôn trưởng, chờ việc này giải quyết xong xuôi thì huyện lý sẽ cấp cho thôn Hồng Sơn mười vạn trợ cấp.
Thôn trưởng vốn có chút lưỡng lự không quyết nhưng mười vạn khối tự nhiên rơi xuống đã khiến hắn lập tức choáng váng, mơ hồ gật đầu, sau đó kêu gọi thôn dân lui ra, không nên cản trở thi công.
Hiện nay, lão bí thư ở bệnh viện nên tất cả chuyện ở trong thôn đều do hắn làm chủ, sau khi mười vạn trợ cấp chuyển khoản đến thì việc dùng như thế nào cũng do hắn định đoạt, thế nào hắn cũng sẽ có được một chút lợi lộc.
Có thể thấy máy xúc đã bắt đầu làm việc, âm thanh ầm ầm vang vọng không ngừng, thoáng cái đã đem những bức tường làm bằng đá và xi măng đập đỗ. Thôn trưởng chép chép miệng, có phần đáng tiếc, nói:
- Nửa năm trước mới tu sửa, tốn hơn mười mấy vạn, bây giờ lại đập bể, đáng tiếc...
Nhưng đây là phần mộ tổ tiên Tiêu gia, "Đãi ngộ" cao như vậy cũng dễ hiểu thôi.
Các thôn dân thấy thôn trưởng đã đồng ý thì cũng không lên tiếng ngăn cản nữa, vây xem chốc lát rồi từng từng người từng người tản đi hết. Sáng sớm, bọn họ vẫn còn bận rộn rất nhiều việc đồng án, ai rãnh rỗi để đứng trên ngọn núi này xem náo nhiệt cho lão thái dương chỉa vào đầu chứ? Chỉ có thôn trưởng cùng hai cán bộ gác thôn ở lại, nếu huyện trưởng Trần, bí thư trấn ủy cùng với trấn trưởng đều ở đây thì đương nhiên phải giúp đỡ một tay chứ.
Trưởng thôn cẩn thận căn dặn kế toán trong thôn lập tức xuống núi chuẩn bị trà nước mang lên đây cho những người thợ giải khát.
Tiêu Phàm bước chậm rãi đến, vừa mỉm cười vừa quan sát trưởng thôn từ trên xuống dưới mấy lần.
Trưởng thôn bị Tiêu Phàm nhìn như thế thì có chút hoảng sợ, liền cười hắc hắc, ngượng ngùng kêu lên một tiếng "Hình đại sư". Những tên giả thần lộng quỷ này là thứ mà hắn không dám đắc tội, ngộ nhỡ Hình đại sư này thật sự có vài phần bản lĩnh mà hắn lại không cẩn thận đắc tội người này thì chắc chắc sẽ không có kết quả tốt.
- Thôn trưởng, ta có một chuyện muốn hỏi...
Sau khi quan sát trưởng thôn chốc lát thì Hình đại sư lên tiếng, dáng hắn vẻ rất giống như một ông cụ.
- Gì?
Trưởng thôn bị ánh mắt của Tiêu Phàm làm cho choáng váng, trợn to hai mắt.
Huyện trưởng Trần đang đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng:
- Lão Tiêu, Hình đại sư muốn hỏi ông chuyện này.
Ở trong mắt Trần Hiểu Minh, Hình đại sư thật sự có tài nghệ, nếu không thì Dương Thiếu làm sao có thể đối với hắn khách khí như vậy? Tối hôm đó ở khách sạn Thiên Nguyên, Trần Hiểu nhìn thấy rất rõ ràng Dương Thiếu đâu chỉ khách khí với vị Hình đại sư này mà dường như là rất cung kính.
Mặc kệ Hình đại sư này có lai lịch ra sao, nếu như Dương Thiếu kính cẩn như vậy thì Trần Hiểu Minh phải càng cố gắng lấy lòng hắn hơn. Sau này, chiếc ghế phó thường vụ có thể suông sẻ ngồi lên được không thì phải xem Hình đại sư và Dương Thiếu có chịu đề bạt hay không.
- Chuyện gì?
Thoạt nhìn, vị trưởng thôn này không phải là một người có đầu óc nhạy bén, có phần chậm chạp.
Tiêu Phàm hỏi:
- Mộ viên này được xây vào nửa năm trước sao? Mà lúc ấy, người nào đã đưa ra chủ ý này? Ai chi tiền?
Trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
- Đây là do Tiêu An đề xuất, lão bí thư đồng ý, còn tiền là do Tiêu An chi...
- Tiêu An là ai?
- Tiêu An cũng là người trong thôn chúng tôi...
Trần Hiểu Minh thấy trưởng thôn có chút dây dưa không rõ, liền thay mặt trả lời:
- Hình đại sư, Tiêu An là ông chủ lớn ở thôn Hồng Sơn, mấy năm nay hắn ở bên ngoài buôn bán nhỏ, kiếm không ít tiền lời, thường xuyên quay về ủng hộ tiền bạc để xây dựng thôn.
- Đúng vậy, nhắc mới nhớ Tiêu An chính là cháo trai của Tiêu lão gia, nếu không phải năm đó... Khi đó hắn dẫn theo một thầy phong thủy đến, à, cũng là một đại sư, mặc áo bào đạo sĩ, dáng vẻ rất lợi hại...
Tiêu Phàm mỉm cười.
Nói đến chỗ quan trọng rồi.
- Vị đại sư kia họ gì?
- Họ... Trời ơi, tôi không nhớ được, à... Hình như là họ Nghiêm...
Trưởng thôn gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.
Vị trưởng thôn này cũng có chút hồ đồ.
Cũng vì vậy mà hắn không có bị ảnh hưởng, trong lòng Tiêu Phàm đã rõ ràng tất cả, tự tiện di chuyển phong thủy phần mộ tổ tiên Tiêu gia, bố trí phong thủy sát trận như vậy để hại cả gia tộc Tiêu gia, người đề xướng và người tham dự không biết phải trả một cái giá nghiêm trọng cỡ nào. Có lẽ trưởng thôn không có dính dáng nhiều cho nên hắn không bị ảnh hưởng.
Chỉ có điều nhìn tướng mạo thì số mạng mấy năm này của hắn khẳng định là số con rệp, sẽ còn phát sinh một cơn bệnh nặng.
Lão bí thư không phải đang nằm bệnh viện sao?
- Lúc đó, Tiêu An dẫn thầy phong thủy họ Nghiêm về thôn tìm lão bí thư thương lượng việc sửa mộ cho tam tổ công, tam tổ bà và bởi vì Tiêu An bỏ tiền nên lão bí thư và người trong thôn mới đáp ứng... Cái này còn chưa đến nửa năm mà phải làm lại một lần nữa...
Trưởng thôn liên tục lắc đầu, tựa như phản đối việc lãng phí như vậy.
Thông thường công nhân viên chức ở nông thôn sinh hoạt rất là tiết kiệm.
Tiêu Phàm hỏi:
- Lão bí thư đâu rồi? Ở bệnh viện nào?
Trưởng thôn kinh ngạc nói:
- Làm sao Hình đại sư biết lão bí thư nằm viện?
Tiêu Phàm mỉm cười.
Hắn có thể đến bây giờ còn chưa có đi gặp Diêm Vương gia cũng xem là mạng của hắn lớn nhưng có lẽ không còn kiên trì được bao lâu nữa đâu.
Phong thủy sát trận có tác hại vô cùng khủng khiếp, không chỉ riêng người bị bày trận mà nếu như người bày trận không có trình độ uyên thâm, sớm tìm được người ứng kiếp thay thì tác hại sẽ vô cùng khủng khiếp.
Bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, không người nào có thể tùy tiện dùng thuật pháp để hại người mà không bị phản hệ cả.
- Ông ấy ở bệnh viện Nhân Dân huyện lý... Nhắc tới cũng rất kỳ quái, mộ phần tam tổ công và tam tổ bà sửa xong chưa đến mấy ngày thì cơ thể lão bí thư đã không tốt, đến bệnh viện kiểm tra thì mới phát hiện bị ung thư phổi! Thực là kỳ quái, lão bí thư lại không có hút thuốc lá thì sao lại bị ung thư phổi chứ?
Trưởng thôn nói xong liếc nhìn Tiêu Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện lão bí thư đột nhiên bị ung thư phổi phải nằm viện có lẽ có quan hệ đến việc tu sửa mộ phần. Những thầy phong thủy này, ai ai cũng đều có vẻ thần bí khó lường như vậy.
Trần Hiểu Minh cũng không khỏi âm thầm rùng mình một cái.
Chớ nhìn hắn là phó huyện trưởng mà nghĩ hắn xem thường những chuyện tâm linh, thực ra thì trong lòng hắn cũng rất tin tưởng mấy chuyện này.
- Không ổn, không ổn rồi, Tăng thợ cả đã xảy ra chuyện...
Bên này đang trò chuyện với nhau thì tiếng máy xúc đã ngừng, ngay sau đó tiếng kinh hô của công nhân vang lên.
Mọi người vội vàng nhìn sang bên kia, chỉ thấy một công nhân đang ngồi ở trong buồng lái của máy xúc, miệng đã xùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự.
- Phá hủy đã kinh động đến long mạch!
Sắc mặt trưởng thôn lập tức trở nên trắng bệch, như không còn một chút máu nào cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.