Chương 296: Lang tổng
Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
13/08/2015
- Thôi được, thôi được, coi như tôi chưa nói gì…
Uyển Thiên Thiên liền vả vào miệng, đem đôi hoa tai để vào chỗ cũ.
Vừa rồi, cô thật sự không có ý gì khác, chỉ là thấy đôi hoa tai này đẹp, lại là đồ cổ đã lưu truyền từ mấy trăm năm trước, rất hợp với khí chất của Tân Lâm, vừa nhìn thấy đã thích.
Còn về chuyện cạnh tranh, đó cũng là cạnh tranh quang minh chính đại, Uyển đại đương gia sao có thể dùng vài thủ đoạn hạ lưu này được chứ?
- Cô gái xinh đẹp à, em gái cô nói không sai, đôi hoa tai này thật sự rất hợp với khí chất của cô, hay là cô đeo thử đi?
Không ngờ cậu nhân viên cửa hàng lại đến, cười khuyên nhủ.
Nhân viên ở đây là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, bộ dạng cũng phong độ, đẹp trai, nhìn cũng khá thông minh, nhưng lại không có năng lực phân biệt gì cả, không nhìn ra quan hệ tế nhị giữa Uyển Thiên Thiên và Tân Lâm.
- Được rồi, cất lại đi.
Uyển Thiên Thiên tức giận nói.
Cho dù thời gian quen biết với Tân Lâm không lâu, nhưng Uyển Thiên Thiên cũng biết tính cách Tân Lâm, đã nói “không cần” thì người khác có nói gì cũng vô dụng.
Cậu nhân viên đành để đôi hoa tai vào chỗ cũ, lại bắt đầu nhiệt tình đi chào hàng, có lẽ cậu ta đã nhìn ra xuất thân của mấy vị này chắc chắn khác xa với vẻ ngoài giản dị của họ. Giá đôi hoa tai vàng này là hơn 9 nghìn, gần 10 nghìn tệ, ngạc nhiên là họ không hề hỏi đến giá cả, có vẻ như cảm thấy cái giá này rất hợp lí.
Thông thường thì những trường hợp thế này chỉ có hai khả năng. Thứ nhất: họ rất có tiền, căn bản là không để ý đến điểm này; Thứ hai, rất biết phân biệt hàng.
Giống như “Thiên Bảo Trai”, các cửa hàng lớn đa số làm ăn được là nhờ vào những khách hàng biết phân biệt hàng. Chỉ cần không gặp phải những kẻ ngốc “vạn năm có một”, thì thông thường giao dịch đều công bằng. Đương nhiên, nếu quả thật nếu có kẻ ngốc nào đó tới, thì đao của cửa hàng cũng đã mài trắng như tuyết rồi, chém người không khách khí, có thể chém được tới đâu thì chém tới đó, không hề chớp mắt.
Uyển Thiên Thiên lại không thấy hào hứng nữa, tư tưởng không tập trung.
Nói tới tính cách Uyển Thiên Thiên thì cô là người rất dễ thay đổi cảm xúc, rất nhiều cô gái trẻ đều có tính cách như thế. Con gái mà trầm tĩnh, dịu dàng như Tân Lâm, hiện nay có rất ít.
Đúng lúc này, bỗng một loạt tiếng bước chân như tiếng gõ vào tảng đá vang lên.
Cánh cửa bỗng tối sầm lại.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông đầu đinh, cao gầy, mặc bộ âu phục trắng, đi đôi giày da sáng loáng sải bước tiến đến. Người này vừa nhìn đã biết là một ông chủ lớn, miệng ngậm điếu xì gà to, xung quanh cả trai lẫn gái có đến bảy, tám người hầu. Ai nấy đều mặc âu phục, đi giày Tây, chỉ có con gái là trang điểm rất lỗng lẫy, ăn mặc vô cùng xinh đẹp, nép bên cánh tay ông chủ lớn ngậm xì gà như những chú chim nhỏ.
Ông chủ lớn này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trên miệng để một bộ râu, cắt rất đẹp và gọn gàng cũng giống như cách ăn mặc của anh ta, rất tinh tế. Nhưng cái vẻ đĩnh đạc đó đã bán rẻ anh ta.
Người ta chỉ cần có một chút kinh nghiệm xã hội, vừa nhìn cái thần sắc ngậm điếu xì gà của ông chủ lớn này cũng có thể đoán được, người này không phải kẻ mới phất mà chính là con cháu nhà giàu, tạm thời vẫn chưa phải là “quý tộc”.
Những người thế này, ở Trung Quốc không phải chỉ có một hai người mà hình thành hẳn một tầng lớp.
Tầng lớp tân quý.
Hoặc là tầng lớp của kẻ mới phất.
Hiện tượng này, thường phải cần đến mấy chục năm mới có thể loại trừ được, hoặc là được trào lưu xã hội đồng hóa. Ở một số nơi sẽ dễ dàng lộ rõ thân phận, tần suất xuất hiện của tầng lớp tân quý là cao nhất.
Rất rõ ràng, “Thiên Bảo Trai” là mảnh đất vô cùng thích hợp.
Sự xuất hiện của ông chủ lớn ngậm xì gà đã mang lại cho “Thiên Bảo Trai” sự thay đổi rất rõ ràng, mấy nhân viên vốn không hề cởi mở với khách lập tức cả đám vẻ mặt tươi cười chào đón, không ai bảo ai cùng ra chào hỏi ông chủ lớn ngậm xì gà.
- Lang tổng, xin chào!
Lang tổng khẽ vuốt cằm, vẻ mặt ngạo nghễ.
Một cô gái ngồi ngay ngắn sau quầy thu ngân cũng tươi cười chạy ra đón, cô gái này khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường. Có điều trông dáng vẻ cô ta đoán chừng là nhân viên quản lý ở đây, có khả năng chính là chủ cửa hàng. Từ xa đã đưa tay về phía Lang tổng, chiếc guốc nhỏ gõ “lộp bộp lộp bộp” trên nền nhà, thấy rõ được tâm trạng vội vã, cấp bách.
- Lang tổng, chào ngài chào ngài, hoan nghênh Lang tổng đại giá quang lâm, nhiệt liệt hoan nghênh.
- Um, tiểu Trần, xin chào.
Lang tổng để điếu xì gà xuống, kẹp ở tay, đưa tay trái về phía nữ nhân họ Trần kia.
Nữ nhân họ Trần sững sờ, cũng may phản ứng nhanh nhẹn, lập tức đưa tay trái ra, hai tay nắm lấy tay Lang tổng, đong đưa nói.
- Lang tổng, anh đến thật đúng lúc, cửa hàng em vừa nhập một lô hàng tốt, giá cả cũng hợp lý, đợi anh đến xem đấy.
- Thế ư? Hàng tốt gì vậy? Anh nói em nghe, tiểu Trần, đừng nói chuyện tiền nong với anh. Anh đây không thiếu tiền, hiểu chưa? Chỉ cần là hàng tốt, những cái khác đều không thành vấn đề.
Lang tổng lập tức đưa xì gà lên miệng, phun ra một làn khói, đĩnh đạc nói.
- Đúng thế, đúng thế, đừng nói đến chợ đồ cổ Huyền Vũ này, mà hỏi thăm cả cái Cổ Đô này, ai mà chưa từng nghe đến đại danh của Lang tổng chứ, có phải không? Người ta đều nói, chỉ cần Lang tổng muốn, trong vòng một ngày có thể dọn sạch cái chợ Huyền Vũ này.
Nữ nhân họ Trần khéo mồm khéo miệng, mới có mấy câu đã nâng Lang tổng lên tận trời xanh rồi, ánh mắt thoáng hiện chút đắc ý.
Với người khác có lẽ không cần nhắc đến tiền, nhưng với Lang tổng thì nhất định phải nói đến. Tính cách Lang tổng chính là như thế chỉ cần bạn nhắc tiền với anh ta, anh ta liền nôn nóng. Việc buôn bán sau đó sẽ rất tốt, không cần nhắc đến tiền với anh ta nữa. Dù bạn nói giá gì cũng chính là giá đó, Lang tổng căn bản sẽ không bao giờ trả giá nữa.
Lang tổng chính là một kẻ hiếm có khó tìm, kẻ ngốc vạn năm có một, được mệnh danh là “kẻ ngốc lắm tiền”.
Chí ít ở mấy cửa hàng lớn trong chợ đồ cổ Huyền Vũ này, Lang tổng chính là tiếng tăm lừng lẫy, đám người đó kiếm được không ít tiền từ túi Lang tổng.
Cũng khó trách Lang tổng vừa xuất hiện, tất cả nhân viên cửa hàng “Thiên Bảo Trai” liền có cái nhìn còn thân thiết hơn với cha ruột mình.
Lang tổng chỉ cần đến một lần, trên cơ bản doanh thu và tiền thưởng trong tháng đều không phải là vấn đề lớn nữa. Kiểu khách hàng “bán một lãi mười” thậm chí “bán một lãi trăm” như thế này, ai mà không hết lòng hết dạ chào đón chứ?
- Lang tổng, mời lên lầu.
Sau khi nữ nhân họ Trần nịnh hót vài câu, như thường lệ sẽ mời Lang tổng lên một căn phòng trang nhã ở trên lầu.
Muốn kiếm tiền của Lang tổng, có một điều kiện tiên quyết quan trọng chính là giữ sĩ diện cho y. Đây là tuyệt chiêu để đối phó với kẻ ngốc, mười lần chẳng sai. Có câu: chỉ cần cho kẻ ngốc sĩ diện, không sợ hắn không bỏ tiền.
- Um, đi trước dẫn đường đi.
Lang tổng hít một hơi xì gà, ngạo nghễ gật đầu.
- Lang tổng, mời đi bên này!
Nữ nhân họ Trần trong lòng vui sướng, đi trước dẫn đường.
Lúc Lang tổng đang “vịn” nữ nhân xinh đẹp kia lên lầu, đi được mấy bước, chân liền không tự chủ đổi hướng.
Lang tổng nhìn thấy Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên.
Bởi vậy, đủ thấy được, con người Lang tổng kì thực tồn tại rất rõ ràng “thuộc tính động vật cấp thấp”, não đôi khi sẽ bị bản năng chi phối, miệng vừa nói muốn lên lầu, vậy mà vừa nhìn thấy gái đẹp liền không quản nổi chân mình nữa.
- Ha ha, xem thử dưới này trước đi. Nghe nói trang sức này rất có lai lịch, cũng là đồ cổ…
Tiến về bên đó hai bước, Lang tổng mới bật cười ha hả, tùy tiện tìm cho mình một cái cớ.
Phản ứng của nữ nhân xinh đẹp kia lại cực nhanh, ánh mắt đảo qua ba người Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, lập tức sắc mặt biến đổi, dùng sức khoác tay lên tay Lang tổng, nói.
- Anh Lang, chúng ta lên lầu đi, đồ ở dưới này không có gì đẹp đâu…
Mặc dù nói các cô gái xinh đẹp đều rất tự tin, nhưng cô gái này lại tự biết mình là ai.
Thực sự là kém xa, có tự tin hơn nữa cũng không bù lại được sự chênh lệch này. Ba người bên kia, bất cứ một người nào cô cũng không thể sánh bằng.
Cho dù so sánh với chàng trai bên kia, lão Lang cũng sẽ biến thành một kẻ xấu xí quê mùa, nhưng không ngăn nổi người có tiền. Tình thế hiện giờ, chỉ cần lấy tiền ra, sẽ làm mấy cô gái kia choáng váng.
Lại nói, bên kia có ba mỹ nữ mà lại chỉ có một chàng trai, cho dù trong đó một người là bạn gái của anh chàng kia, ít nhất cũng “còn lại” hai người, xác suất bị choáng váng là rất cao.
Biện pháp duy nhất chính là có chết cũng phải giữ chặt y ở đây, không để y đến đó.
Đáng tiếc, nữ nhân xinh đẹp này đánh giá thấp lực hấp dẫn của mỹ nữ đối với Lang tổng rồi. Lão Lang không chút do dự hất tay ra, thiếu chút nữa làm chao đảo nữ nhân xinh đẹp kia.
- Cô thì biết cái gì? Đừng có gây sự.
Lang ca quát lớn một tiếng, ánh mắt lập tức trở nên lạnh ngắt.
Nữ nhân xinh đẹp không kìm nổi rùng mình một cái, liền không gây gổ nữa.
Đừng nhìn trong mắt nữ nhân họ Trần kia, lão Lang chỉ là một “kẻ ngốc” không hơn không kém đang đợi con dê béo làm thịt, những người thật sự thân thuộc với lão Lang đều biết rằng, người này không bao giờ ngồi không, thủ đoạn vô cùng cay độc.
Người có thể “xem tiền như rác” ở chợ đồ cổ này, chắc chắn không đơn giản.
Đầu tiên là phải có tư cách.
Tình hình hiện nay, kẻ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy có mấy người là lương thiện? Nữ nhân xinh đẹp biết nếu dám nói nửa chữ “không” nữa, người hung ác như lão Lang tuyệt đối sẽ không chút khách khí ném mình ra ngoài.
Chuyện như này, lão Lang cũng không phải chưa từng làm.
Thậm chí còn là vài lần.
- Này, chào mọi người!
Lang tổng vừa đuổi được nữ nhân kia liền không có trở ngại gì, bước tới trước mặt đám người Tiêu Phàm, giơ tay lên, lớn tiếng chào hỏi, cố gắng làm ra vẻ đẹp trai, anh tuấn như ánh mặt trời.
Tuổi tác Lang tổng vốn không lớn lắm, vẫn chưa tới bốn mươi tuổi.
- Tôi là Lang Ngọc Đình, người phụ trách tập đoàn khai thác mỏ Dương Quan.
Lang Ngọc Đình cũng không quan tâm người khác có để ý đến y hay không, bắt đầu tự giới thiệu về mình, sau đó đưa tay về phía Tiêu Phàm.
Về mặt này, Lang Ngọc Đình tuyệt đối là một kẻ già đời, biết là trước tiên phải chào hỏi người con trai trước. Nếu chào hỏi những cô gái xinh đẹp này trước, làm không tốt sẽ bị mắng té tát, lại không tiện nổi giận.
Phải chú ý phong độ có phải hay không?
Nhưng tiếp cận với con trai trước sẽ không có gì lo lắng.
Đó là nể mặt anh đấy, hiểu chưa?
Tiểu tử nhà ngươi nếu không biết điều, lại nhăn mặt với Lang tổng ta, thì đừng trách ta không khách khí.
Hảo hán không chấp nữ nhân.
Nhưng hảo hán có thể đấu với những thằng đàn ông tầm thường.
Uyển Thiên Thiên liền vả vào miệng, đem đôi hoa tai để vào chỗ cũ.
Vừa rồi, cô thật sự không có ý gì khác, chỉ là thấy đôi hoa tai này đẹp, lại là đồ cổ đã lưu truyền từ mấy trăm năm trước, rất hợp với khí chất của Tân Lâm, vừa nhìn thấy đã thích.
Còn về chuyện cạnh tranh, đó cũng là cạnh tranh quang minh chính đại, Uyển đại đương gia sao có thể dùng vài thủ đoạn hạ lưu này được chứ?
- Cô gái xinh đẹp à, em gái cô nói không sai, đôi hoa tai này thật sự rất hợp với khí chất của cô, hay là cô đeo thử đi?
Không ngờ cậu nhân viên cửa hàng lại đến, cười khuyên nhủ.
Nhân viên ở đây là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, bộ dạng cũng phong độ, đẹp trai, nhìn cũng khá thông minh, nhưng lại không có năng lực phân biệt gì cả, không nhìn ra quan hệ tế nhị giữa Uyển Thiên Thiên và Tân Lâm.
- Được rồi, cất lại đi.
Uyển Thiên Thiên tức giận nói.
Cho dù thời gian quen biết với Tân Lâm không lâu, nhưng Uyển Thiên Thiên cũng biết tính cách Tân Lâm, đã nói “không cần” thì người khác có nói gì cũng vô dụng.
Cậu nhân viên đành để đôi hoa tai vào chỗ cũ, lại bắt đầu nhiệt tình đi chào hàng, có lẽ cậu ta đã nhìn ra xuất thân của mấy vị này chắc chắn khác xa với vẻ ngoài giản dị của họ. Giá đôi hoa tai vàng này là hơn 9 nghìn, gần 10 nghìn tệ, ngạc nhiên là họ không hề hỏi đến giá cả, có vẻ như cảm thấy cái giá này rất hợp lí.
Thông thường thì những trường hợp thế này chỉ có hai khả năng. Thứ nhất: họ rất có tiền, căn bản là không để ý đến điểm này; Thứ hai, rất biết phân biệt hàng.
Giống như “Thiên Bảo Trai”, các cửa hàng lớn đa số làm ăn được là nhờ vào những khách hàng biết phân biệt hàng. Chỉ cần không gặp phải những kẻ ngốc “vạn năm có một”, thì thông thường giao dịch đều công bằng. Đương nhiên, nếu quả thật nếu có kẻ ngốc nào đó tới, thì đao của cửa hàng cũng đã mài trắng như tuyết rồi, chém người không khách khí, có thể chém được tới đâu thì chém tới đó, không hề chớp mắt.
Uyển Thiên Thiên lại không thấy hào hứng nữa, tư tưởng không tập trung.
Nói tới tính cách Uyển Thiên Thiên thì cô là người rất dễ thay đổi cảm xúc, rất nhiều cô gái trẻ đều có tính cách như thế. Con gái mà trầm tĩnh, dịu dàng như Tân Lâm, hiện nay có rất ít.
Đúng lúc này, bỗng một loạt tiếng bước chân như tiếng gõ vào tảng đá vang lên.
Cánh cửa bỗng tối sầm lại.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông đầu đinh, cao gầy, mặc bộ âu phục trắng, đi đôi giày da sáng loáng sải bước tiến đến. Người này vừa nhìn đã biết là một ông chủ lớn, miệng ngậm điếu xì gà to, xung quanh cả trai lẫn gái có đến bảy, tám người hầu. Ai nấy đều mặc âu phục, đi giày Tây, chỉ có con gái là trang điểm rất lỗng lẫy, ăn mặc vô cùng xinh đẹp, nép bên cánh tay ông chủ lớn ngậm xì gà như những chú chim nhỏ.
Ông chủ lớn này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, trên miệng để một bộ râu, cắt rất đẹp và gọn gàng cũng giống như cách ăn mặc của anh ta, rất tinh tế. Nhưng cái vẻ đĩnh đạc đó đã bán rẻ anh ta.
Người ta chỉ cần có một chút kinh nghiệm xã hội, vừa nhìn cái thần sắc ngậm điếu xì gà của ông chủ lớn này cũng có thể đoán được, người này không phải kẻ mới phất mà chính là con cháu nhà giàu, tạm thời vẫn chưa phải là “quý tộc”.
Những người thế này, ở Trung Quốc không phải chỉ có một hai người mà hình thành hẳn một tầng lớp.
Tầng lớp tân quý.
Hoặc là tầng lớp của kẻ mới phất.
Hiện tượng này, thường phải cần đến mấy chục năm mới có thể loại trừ được, hoặc là được trào lưu xã hội đồng hóa. Ở một số nơi sẽ dễ dàng lộ rõ thân phận, tần suất xuất hiện của tầng lớp tân quý là cao nhất.
Rất rõ ràng, “Thiên Bảo Trai” là mảnh đất vô cùng thích hợp.
Sự xuất hiện của ông chủ lớn ngậm xì gà đã mang lại cho “Thiên Bảo Trai” sự thay đổi rất rõ ràng, mấy nhân viên vốn không hề cởi mở với khách lập tức cả đám vẻ mặt tươi cười chào đón, không ai bảo ai cùng ra chào hỏi ông chủ lớn ngậm xì gà.
- Lang tổng, xin chào!
Lang tổng khẽ vuốt cằm, vẻ mặt ngạo nghễ.
Một cô gái ngồi ngay ngắn sau quầy thu ngân cũng tươi cười chạy ra đón, cô gái này khoảng chừng trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo rất bình thường. Có điều trông dáng vẻ cô ta đoán chừng là nhân viên quản lý ở đây, có khả năng chính là chủ cửa hàng. Từ xa đã đưa tay về phía Lang tổng, chiếc guốc nhỏ gõ “lộp bộp lộp bộp” trên nền nhà, thấy rõ được tâm trạng vội vã, cấp bách.
- Lang tổng, chào ngài chào ngài, hoan nghênh Lang tổng đại giá quang lâm, nhiệt liệt hoan nghênh.
- Um, tiểu Trần, xin chào.
Lang tổng để điếu xì gà xuống, kẹp ở tay, đưa tay trái về phía nữ nhân họ Trần kia.
Nữ nhân họ Trần sững sờ, cũng may phản ứng nhanh nhẹn, lập tức đưa tay trái ra, hai tay nắm lấy tay Lang tổng, đong đưa nói.
- Lang tổng, anh đến thật đúng lúc, cửa hàng em vừa nhập một lô hàng tốt, giá cả cũng hợp lý, đợi anh đến xem đấy.
- Thế ư? Hàng tốt gì vậy? Anh nói em nghe, tiểu Trần, đừng nói chuyện tiền nong với anh. Anh đây không thiếu tiền, hiểu chưa? Chỉ cần là hàng tốt, những cái khác đều không thành vấn đề.
Lang tổng lập tức đưa xì gà lên miệng, phun ra một làn khói, đĩnh đạc nói.
- Đúng thế, đúng thế, đừng nói đến chợ đồ cổ Huyền Vũ này, mà hỏi thăm cả cái Cổ Đô này, ai mà chưa từng nghe đến đại danh của Lang tổng chứ, có phải không? Người ta đều nói, chỉ cần Lang tổng muốn, trong vòng một ngày có thể dọn sạch cái chợ Huyền Vũ này.
Nữ nhân họ Trần khéo mồm khéo miệng, mới có mấy câu đã nâng Lang tổng lên tận trời xanh rồi, ánh mắt thoáng hiện chút đắc ý.
Với người khác có lẽ không cần nhắc đến tiền, nhưng với Lang tổng thì nhất định phải nói đến. Tính cách Lang tổng chính là như thế chỉ cần bạn nhắc tiền với anh ta, anh ta liền nôn nóng. Việc buôn bán sau đó sẽ rất tốt, không cần nhắc đến tiền với anh ta nữa. Dù bạn nói giá gì cũng chính là giá đó, Lang tổng căn bản sẽ không bao giờ trả giá nữa.
Lang tổng chính là một kẻ hiếm có khó tìm, kẻ ngốc vạn năm có một, được mệnh danh là “kẻ ngốc lắm tiền”.
Chí ít ở mấy cửa hàng lớn trong chợ đồ cổ Huyền Vũ này, Lang tổng chính là tiếng tăm lừng lẫy, đám người đó kiếm được không ít tiền từ túi Lang tổng.
Cũng khó trách Lang tổng vừa xuất hiện, tất cả nhân viên cửa hàng “Thiên Bảo Trai” liền có cái nhìn còn thân thiết hơn với cha ruột mình.
Lang tổng chỉ cần đến một lần, trên cơ bản doanh thu và tiền thưởng trong tháng đều không phải là vấn đề lớn nữa. Kiểu khách hàng “bán một lãi mười” thậm chí “bán một lãi trăm” như thế này, ai mà không hết lòng hết dạ chào đón chứ?
- Lang tổng, mời lên lầu.
Sau khi nữ nhân họ Trần nịnh hót vài câu, như thường lệ sẽ mời Lang tổng lên một căn phòng trang nhã ở trên lầu.
Muốn kiếm tiền của Lang tổng, có một điều kiện tiên quyết quan trọng chính là giữ sĩ diện cho y. Đây là tuyệt chiêu để đối phó với kẻ ngốc, mười lần chẳng sai. Có câu: chỉ cần cho kẻ ngốc sĩ diện, không sợ hắn không bỏ tiền.
- Um, đi trước dẫn đường đi.
Lang tổng hít một hơi xì gà, ngạo nghễ gật đầu.
- Lang tổng, mời đi bên này!
Nữ nhân họ Trần trong lòng vui sướng, đi trước dẫn đường.
Lúc Lang tổng đang “vịn” nữ nhân xinh đẹp kia lên lầu, đi được mấy bước, chân liền không tự chủ đổi hướng.
Lang tổng nhìn thấy Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên.
Bởi vậy, đủ thấy được, con người Lang tổng kì thực tồn tại rất rõ ràng “thuộc tính động vật cấp thấp”, não đôi khi sẽ bị bản năng chi phối, miệng vừa nói muốn lên lầu, vậy mà vừa nhìn thấy gái đẹp liền không quản nổi chân mình nữa.
- Ha ha, xem thử dưới này trước đi. Nghe nói trang sức này rất có lai lịch, cũng là đồ cổ…
Tiến về bên đó hai bước, Lang tổng mới bật cười ha hả, tùy tiện tìm cho mình một cái cớ.
Phản ứng của nữ nhân xinh đẹp kia lại cực nhanh, ánh mắt đảo qua ba người Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, lập tức sắc mặt biến đổi, dùng sức khoác tay lên tay Lang tổng, nói.
- Anh Lang, chúng ta lên lầu đi, đồ ở dưới này không có gì đẹp đâu…
Mặc dù nói các cô gái xinh đẹp đều rất tự tin, nhưng cô gái này lại tự biết mình là ai.
Thực sự là kém xa, có tự tin hơn nữa cũng không bù lại được sự chênh lệch này. Ba người bên kia, bất cứ một người nào cô cũng không thể sánh bằng.
Cho dù so sánh với chàng trai bên kia, lão Lang cũng sẽ biến thành một kẻ xấu xí quê mùa, nhưng không ngăn nổi người có tiền. Tình thế hiện giờ, chỉ cần lấy tiền ra, sẽ làm mấy cô gái kia choáng váng.
Lại nói, bên kia có ba mỹ nữ mà lại chỉ có một chàng trai, cho dù trong đó một người là bạn gái của anh chàng kia, ít nhất cũng “còn lại” hai người, xác suất bị choáng váng là rất cao.
Biện pháp duy nhất chính là có chết cũng phải giữ chặt y ở đây, không để y đến đó.
Đáng tiếc, nữ nhân xinh đẹp này đánh giá thấp lực hấp dẫn của mỹ nữ đối với Lang tổng rồi. Lão Lang không chút do dự hất tay ra, thiếu chút nữa làm chao đảo nữ nhân xinh đẹp kia.
- Cô thì biết cái gì? Đừng có gây sự.
Lang ca quát lớn một tiếng, ánh mắt lập tức trở nên lạnh ngắt.
Nữ nhân xinh đẹp không kìm nổi rùng mình một cái, liền không gây gổ nữa.
Đừng nhìn trong mắt nữ nhân họ Trần kia, lão Lang chỉ là một “kẻ ngốc” không hơn không kém đang đợi con dê béo làm thịt, những người thật sự thân thuộc với lão Lang đều biết rằng, người này không bao giờ ngồi không, thủ đoạn vô cùng cay độc.
Người có thể “xem tiền như rác” ở chợ đồ cổ này, chắc chắn không đơn giản.
Đầu tiên là phải có tư cách.
Tình hình hiện nay, kẻ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy có mấy người là lương thiện? Nữ nhân xinh đẹp biết nếu dám nói nửa chữ “không” nữa, người hung ác như lão Lang tuyệt đối sẽ không chút khách khí ném mình ra ngoài.
Chuyện như này, lão Lang cũng không phải chưa từng làm.
Thậm chí còn là vài lần.
- Này, chào mọi người!
Lang tổng vừa đuổi được nữ nhân kia liền không có trở ngại gì, bước tới trước mặt đám người Tiêu Phàm, giơ tay lên, lớn tiếng chào hỏi, cố gắng làm ra vẻ đẹp trai, anh tuấn như ánh mặt trời.
Tuổi tác Lang tổng vốn không lớn lắm, vẫn chưa tới bốn mươi tuổi.
- Tôi là Lang Ngọc Đình, người phụ trách tập đoàn khai thác mỏ Dương Quan.
Lang Ngọc Đình cũng không quan tâm người khác có để ý đến y hay không, bắt đầu tự giới thiệu về mình, sau đó đưa tay về phía Tiêu Phàm.
Về mặt này, Lang Ngọc Đình tuyệt đối là một kẻ già đời, biết là trước tiên phải chào hỏi người con trai trước. Nếu chào hỏi những cô gái xinh đẹp này trước, làm không tốt sẽ bị mắng té tát, lại không tiện nổi giận.
Phải chú ý phong độ có phải hay không?
Nhưng tiếp cận với con trai trước sẽ không có gì lo lắng.
Đó là nể mặt anh đấy, hiểu chưa?
Tiểu tử nhà ngươi nếu không biết điều, lại nhăn mặt với Lang tổng ta, thì đừng trách ta không khách khí.
Hảo hán không chấp nữ nhân.
Nhưng hảo hán có thể đấu với những thằng đàn ông tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.