Đại Hào Môn

Chương 276: Ngươi còn xem ta là đại ca sao?

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

06/08/2015

- Tiêu tiên sinh, tôi, tôi thật sự không có ý đó…

Đổng Thiên Lỗi sau khi hoang mang sợ sệt, lại rất lúng túng nói.

Lão Thường, lão Địch và tên râu Nhân Đan kia mặc dù đang nằm úp sấp, tốt xấu gì cũng đang ở trước mặt, cứ như vậy thừa nhận mình mượn tay người ngoài xử lí “huynh đệ” trong nhà, Đổng đại ca cũng có chút ngượng ngùng, da mặt còn chưa có dày như vậy.

Tiêu Phàm dùng ánh mắt quét qua y một cái, thần sắc lãnh đạm.

Quả tim của Đổng Thiên Lỗi lại trực tiếp trầm xuống, đột nhiên phát hiện, ở trước mặt Tiêu Phàm bày ra tâm địa như vậy, quả thật là tính nhầm rồi. Người này mặc dù trẻ tuổi, lại nhanh nhẹn thông minh, cơ trí vô cùng.

- Đổng tiên sinh, ta chỉ có một yêu cầu.

Một lát sau, Tiêu Phàm chậm rãi nói.

Đổng Thiên Lỗi không kìm lòng được hỏi:

- Yêu cầu gì?

- Toàn bộ thành viên trong nhóm lưu manh ở ga tàu, ông phải cung cấp một danh sách tên hoàn chỉnh cho cơ quan công an. Tất cả hành vi phạm tội liên quan đến mấy tên này và cả băng đảng bên nhà ga, ông nhất định phải trần thuật chi tiết cho cơ quan công an.

Tiêu Phàm quét ánh mắt qua lão Thường đang nằm dưới chân Đường Huyên, chuyển hướng về phía Đổng Thiên Lỗi, nói.

- Nếu có một con cá nào lọt lưới, tất cả hậu quả, đều do ông chịu trách nhiệm.

Giọng điệu của Tiêu Phàm vẫn là không nhanh không chậm, nghe vào lỗ tai Đổng Thiên Lỗi, lại nặng trĩu muôn phần, trong lòng không ngừng nghiền ngẫm, sợ bản thân mình phán đoán sai ý của Tiêu Phàm.

Không nghi ngờ chút nào, Tiêu Phàm đối với lão Thường và hai tên đàn em không biết trời cao đất dày này đã cực kỳ chán ghét, không có ý định buông tha cho bọn họ.

Nói ra, cũng là lão Thường tự mình tìm chết, cư nhiên nhằm vào Tiêu Phàm ăn to nói lớn, nói nhảm cái gì mà “trừ phi ngươi giết chết ta”. Côn đồ đầu đường xó chợ, lúc tàn nhẫn tranh đấu, vẫn là thường xuyên kêu gào như vậy. Nhưng lại không biết, trước mặt hạng người thâm độc thật sự, những lời như vậy quả thật không thể tùy tiện kêu la.

Giống như Đường Huyên nói ban nãy: Muốn giết ông, cũng không phải là việc khó khăn gì!

- Đổng tiên sinh, ta không hy vọng lại có bất kỳ sự việc nào nữa xảy ra, ông có hiểu không? Nếu không, ta cũng không ngại phí nhiều tinh lực hơn một chút, cũng phải đem tất cả mối tai họa ngầm này tiêu diệt sạch sẽ. Về phần có phải là giết nhầm hay không, đó không phải là mối quan tâm của ta .

Tiêu Phàm nhìn về phía Phương Do Mỹ, lại nhấn mạnh thêm vài câu.

Phương Do Mỹ chớp đôi mắt to đen lúng liếng, cái hiểu cái không, nhưng cũng mơ hồ hiểu được, Tiêu Phàm là sợ những tên lưu manh này nếu như không dùng một lưới bắt hết, để lọt ra vài tên, sẽ tiến hành báo thù gì đó với cô.

Phương Do Mỹ đều đã hiểu ý tứ của Tiêu Phàm, Đổng Thiên Lỗi làm sao có thể không rõ, trong lòng lại càng phát lạnh.

Lời này của Tiêu Phàm, nói ra đã quá rõ ràng rồi.

Nếu Đổng Thiên Lỗi y không thể đem mối tai họa ngầm này tiêu diệt, vậy thì Tiêu Phàm sẽ “mở rộng phạm vi đả kích”, không tiếc đem cả Đổng Thiên Lỗi và nhóm lưu manh kia đi nhổ cỏ tận gốc, một nồi đổ đi. Bất kì phần tử lưu manh nào có khả năng tạo thành mối uy hiếp đối với Phương Do Mỹ, đều sẽ bị thanh trừng. Thà “giết nhầm” còn hơn bỏ sót.

Hơn nữa những thành viên của nhóm lưu manh này, ai không phải là có hành vi phạm tội trùng trùng? Thật sự bắt lại, khẳng định “giết nhầm” không nổi.

Đổng Thiên Lỗi không dám do dự thêm nữa, lập tức nói:

- Tiêu tiên sinh, mong cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp.

- Vậy thì tốt.

Tiêu Phàm gật gật đầu, đối với thái độ này của Đổng Thiên Lỗi, biểu thị hài lòng.

- Đại ….Đại ca, anh….anh thật sự muốn bán đứng các huynh đệ….

Vào đúng lúc này, lão Thường đang bị giẫm dưới chân Đường Huyên sống chết giằng co, mơ hồ không rõ gọi, trong giọng nói, tràn đầy ý phẫn uất và không cam tâm.

Sắc mặt Đổng Thiên Lỗi trầm xuống, không lên tiếng.

- Được lắm, Đổng Thiên Lỗi, ngươi…Xem như ngươi lợi hại! Ngươi dám làm mùng một, ta liền dám làm ngày rằm….

Lão Thường mặc dù kiêu ngạo, trong quả đầu dưa kia cũng không phải quá ngu, cuối cùng cũng hiểu ra, “đại ca” thật sự muốn ném mấy người bọn họ ra ngoài. Giống như trong cờ tướng, cái này gọi là “thí xe giữ tướng”. “Tướng” đương nhiên yên tâm, “xe” liền cực kì buồn bực.



- Dựa vào ông?

Đường Huyên khẽ cười một tiếng, nâng bàn chân nhỏ nhắn trong đôi giày da đen, nhẹ nhàng giẫm xuống dưới.

- Ngươi cái gì đều làm không nổi, ông đã là một người chết rồi. Ông nếu muốn mấy tháng trước khi xử được trôi qua một cách thoải mái một chút, tốt nhất là nên phối hợp, miễn cho tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lời này của Đường Huyên tuy khó nghe, nhưng cực kỳ thực tế.

Tiêu Phàm nếu triển khai sát ý, lão Thường cũng không khác gì người chết. Nể mặt Phương Lê, có lẽ còn phải theo một chút trình tự pháp luật, thế nhưng chỉ là theo trình tự mà thôi.

Lão Thường chết chắc rồi!

Nếu gã thức thời, nghiêm túc phối hợp với cảnh sát nhân dân, có lẽ trong nhà giam sẽ không phải nếm quá nhiều khổ cực. Thật sự không hiểu chuyện, sống chết cắn linh tinh, cảnh sát và các “đại ca” trong nhà giam, có rất nhiều cách khiến gã sống không bằng chết.

Thân là Nhị đương gia của Yên Chi xã, đối với tình hình âm u bên trong nhà giam, Đường Huyên rõ ràng hết cỡ.

Lão Thường đau “hừ” một tiếng, khắp mặt đỏ bừng, chỉ cảm thấy trên cổ giống như có sức lực tựa ngàn cân đè nặng, cổ họng muốn cũng nói không ra, sống chết trợn trắng mắt, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy hai chân của Tiêu Phàm.

Như vừa rồi, Thường đại ca vẫn là ương ngạnh kiêu ngạo như vậy, kêu gào không ngừng, trong nháy mắt, liền biến thành một con chó chết, bị một con đàn bà dẫm dưới chân, muốn xử lí như thế nào liền xử lí như thế ấy, một chút sức chống trả cũng không có.

- Tiêu tiên sinh, tất cả đều nghe lời giao phó của cậu…

Đổng Thiên Lỗi cúi người một cái thật sâu, giọng điệu vô cùng thành khẩn.

- Ừm.

Tiêu Phàm gật gật đầu.

- Tiểu Mỹ, đi thôi, về nhà.

Phương Do Mỹ vội vàng đứng lên, kéo tay Tiêu Phàm, bước về phía cửa phòng họp. Đường Huyên khẽ mỉm cười, cầm lấy túi LV nhỏ kia của Phương Do Mỹ, đi ở phía sau.

Giám đốc Hạ và hơn mười người mặc Âu phục đen, tập trung ở bên ngoài, mắt nhìn thấy đám người Tiêu Phàm đi ra, lập tức không cầm lòng nổi tách ra hai bên nhường đường, nhìn về phía ánh mắt của Tiêu Phàm, mang theo ý sợ hãi nói không ra.

- Tiêu tiên sinh, tôi tiễn các vị…

Giám đốc Hạ vẫn là một nhân tài, lúc này còn chú ý đến lễ tiết.

Tiêu Phàm khoát tay, dừng ý định của ông ta :

- Không cần, Hạ tiên sinh. Ông vẫn là nên đi giúp đỡ Đổng tiên sinh xử lí hậu quả thì tốt hơn.

- Ai , được được…

Giám đốc Hạ gật đầu không ngừng, ánh mắt nhìn theo đám người Tiêu Phàm rời đi, xoay người bước vào phòng họp.

Trong phòng họp, một mảnh hổn độn.

Đổng Thiên Lỗi ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, đám người lão Thường vẫn nằm ở nơi đó, không bò dậy nổi. thế nhưng ánh mắt của lão Thường nhìn giám đốc Hạ, lại tràn đầy phẫn nộ và thù hận.



Cái gọi là “huynh đệ” ngày trước, trong chớp mắt, đã hoàn toàn biến đổi rồi.

- Đại ca….Thế nào?

Giám đốc Hạ cũng không thèm nhìn lão Thường một cái, lập tức đi đến trước mặt Đổng Thiên Lỗi, đè thấp giọng, khắp mặt đều là thần sắc lo được lo mất.

Đổng Thiên Lỗi ngẩng đầu nhìn ông ta, gật đầu rất nhẹ.

Giám đốc Hạ lập tức thở phào một hơi, vươn ngón tay cái về phía Đổng Thiên Lỗi, mang theo ý tâng bốc, thấp giọng nói:

- Đại ca, vẫn là anh lợi hại…Vậy mấy tên này, làm thế nào?



Trong mắt Đổng Thiên Lỗi lóe lên một chút âm u, nặng nề rít hai hơi thuốc, từ lỗ mũi bay ra một cỗ khói trắng, chậm rãi nói:

- Làm thế nào, ông còn cần phải hỏi ta sao?

Giám đốc Hạ liền gật gật đầu, trong lòng ngầm hiểu, nhấc chân đi ra phía bên ngoài.

Đột nhiên dưới chân thít lại, mắt cá chân bị người gắt gao túm lại.

Giám đốc Hạ giật mình kinh hãi, vội cúi đầu nhìn, lại là lão Thường vươn tay túm lấy mắt cá chân của ông ta, ngẩng mặt đầy máu me, thở hổn hển kêu lên:

- Lão Hạ, đi đâu?

Giám đốc Hạ giật nảy mình, rất nhanh liền trấn định lại, nhếch miệng cười, khóe miệng hiên lên ý châm chọc, cười nói:

- Đi đâu ư? Đương nhiên là gọi người vào, đưa Thường ca ông đi viện rồi, còn có thể đi đâu?

- Ha ha , lão Hạ, tiểu tử ngươi đừng có giở trò với bố mày, chút tâm tư đó của ngươi, cho rằng ta thật sự không biết sao? Muốn , muốn che mắt bố mày, không có cửa ….đâu….

Lão Thường gắt gao túm lấy bắp chân của giám đốc Hạ, cắn răng quát khẽ một tiếng, không biết khí lực từ đâu tới, mạnh mẽ lật người ngồi dậy, thế nhưng động tác này rõ ràng tác động đến thương thế của gã, ngay lập tức liền đau đến há hốc mồm.

- Đại ca, ngươi nói thật đi. Tất cả việc hôm nay, có phải do ngươi đặc biệt sắp xếp không?

Lão Thường thở dốc xong một trận, lúc này mới nghiêng về phía Đổng Thiên Lỗi, cười lạnh hỏi.

Đổng Thiên Lỗi rút ra một điếu thuốc, thản nhiên nói:

- Lão Thường, mọi người đều là người hiểu chuyện, chú cũng không cần phải biết rõ còn cố hỏi nữa.

- Hay cho câu biết rõ còn cố hỏi. Đổng Thiên Lỗi, ta theo ngươi nhiều năm như vậy, liều mạng giúp ngươi tranh đấu giành thiên hạ, phút cuối cùng, ngươi liền đối xử như thế này với ta? Thật hổ cho ta trước giờ vẫn xem ngươi là đại ca.

- Đại ca?

Đổng Thiên Lỗi liền mỉm cười, ý châm chọc trên mặt làm cách nào đều không ép xuống được.

- Lão Thường, ngươi thật sự coi ta là đại ca sao? Mấy năm nay, ngươi ở bên nhà ga kia xưng vương xưng bá, phạm phải bao nhiêu chuyện? Mỗi lần đều là ta phải đi dọn dẹp cho ngươi, ngươi có nghe qua lời khuyên nào của ta sao? Lời ta nói, ngươi nghe qua câu nào? Có chuyện cần ta ra mặt, ta chính là đại ca. Khi không có chuyện gì, ngươi còn nhận ta là đại ca hay sao ?

- Huynh đệ chúng ta liều mạng làm cho ngươi, ngươi làm đại ca đương nhiên phải bao bọc cho chúng ta, cái đó có gì không đúng sao?

Lão Thường thẳng cổ lên, cả giận nói.

- Đúng, không có gì là không đúng!

Đổng Thiên Lỗi tiếp tục mỉm cười nói, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.

- Nếu như chú còn nhận ta là đại ca, còn xem bản thân là huynh đệ của ta, vậy lần này, chú lại giúp đại ca làm thêm một việc. Chủ động đi tự thú, đem chuyện của bản thân nghiêm túc nói rõ ràng. Nhớ cho kỹ, chỉ nói chuyện của mình, đừng có cắn người linh tinh.

Lão Thường cũng cười lên, cười ha hả, một bên cười bên phun máu ra ngoài.

- Đại ca, Đổng Tiên Sinh, ngươi cảm thấy ta sẽ còn nghe lời ngươi sao? Ha ha….Ha ha ha….

Một đầu gối kia của Đường Huyên, gần như đem cả quả đầu của lão Thường đều đánh tơi rồi, hàm răng gãy hơn mười cái, cả miệng đều là máu, cười điên cuồng như vậy, bộ dạng vô cùng kinh khủng.

- Không nghe sao? Vậy thì tùy chú. Dù sao lời khi nãy của Tiêu tiên sinh và Đường tiểu thư, chú cũng nghe thấy rất rõ ràng rồi. Chú nhất định không phối hợp, thiệt thòi chỉ có thể là bản thân chú, cuối cùng nên như thế nào vẫn là như thế, chú thay đổi không được cái gì. Trong mắt của người ta, chú chính là một con kiến mà thôi, vươn một ngón tay thì có thể nghiền chết rồi. Hiểu không? Còn thật sự nghĩ bản thân mình là nhân vật nào hay sao?

Đổng Thiên Lỗi cười lạnh nói

- Theo lời ngươi nói, bọn họ còn là bố của Thiên Vương rồi ?

Lão Thường nghiêng cổ một cái, dáng vẻ sống chết không phục.

- Có phải bố của Thiên Vương hay không, đợi chú vào nhà giam, rất nhanh sẽ biết. Thế nhưng, lão Thường, nói thế nào chúng ta cũng từng là huynh đệ, đừng trách đại ca chưa nhắc nhở chú, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Đám đại ca trong nhà giam xử lí người là thủ đoạn gì, chú không phải là không biết.

Đổng Thiên Lỗi thản nhiên nói, giọng điệu lạnh băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook