Đại Hào Môn

Chương 322: Nhất đại chí tôn

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

24/08/2015

Sáng sớm ngày hôm sau, hai chiếc xe việt dã cùng nhau chạy nhanh ra khỏi cố đô thành bao phủ sương mờ.

Lúc ra cửa, Tiêu Phàm bọn họ phát hiện, khách sạn tối hôm qua đã phái nhân viên phục vụ trực ban bên ngoài phòng của bọn họ. Làm như vậy là để tránh có người tới quấy rầy Tiêu tiên sinh nghỉ ngơi.

Xe việt dã là do Uyển Thiên Thiên điều tới.

Nếu Tống Hoàn bọn họ tới cố đô rồi, những chuyện nhỏ nhặt này đương nhiên có người giúp Đại đương gia làm tốt. Bằng không, Uyển Đại đương gia đã nuôi không công mấy chục người này rồi sao?

Đường Huyên làm lái xe, Uyển Thiên Thiên ngồi ở ghế phụ, Tân Lâm và Tiêu Phàm ngồi ở phía sau, chặt chẽ đi theo một chiếc xe việt dã khác mà Diêm Đại Sư Diêm Thái Hoa đang lái ở phía trước.

Vừa mới lên xe không bao lâu, Tiêu Phàm liền nhận được điện thoại của Tiêu Thiên.

- Anh, đi cố đô chơi ư?

Tiêu Thiên ở đầu bên kia điện thoại cười ha hả hỏi han.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Có phải có người bảo em đến cầu xin?

Tiêu Thiên cười nói:

- Tiêu trưởng phòng thật sự là liệu sự như thần, nói ngài lúc này thật đúng là khiến người ta sợ hãi. Tiêu trưởng phòng đại giá quang lâm cố đô, cũng không chào hỏi trước với cường hào địa phương, hại người ta có mắt như mù... Anh, nói thật ra, đây vẫn không phải là phong thái của anh, không có kiểu lừa người như vậy.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Em hãy nói cho bọn họ biết, việc này anh không truy cứu, để bọn họ tự giải quyết cho tốt. Đặc biệt là tên Vương Đại Hải kia, không thích hợp làm việc ở cơ quan công an nữa, bằng không sớm hay muộn cũng sẽ gây ra đại họa!

- Cũng đã gây ra đại họa rồi, cũng là anh khoan hồng độ lượng, không chấp nhặt với bọn họ. Đổi lại là người khác, nào có đơn giản như vậy?

Tiêu Nhị thiếu gia không kìm nổi thở dài, nói.

Phải nói động tác của bọn người Tạ Minh Thu cũng rất nhanh đấy, một giờ ba khắc liền cầu tới chỗ Tiêu Nhị ca rồi. Những con ông cháu cha địa phương này mánh khoé thông thiên, bình thường đều nghĩ cách xây dựng quan hệ tốt đẹp với người ở kinh thành, cũng chính là tại loại thời khắc mấu chốt này, có thể có người ra mặt hỗ trợ. Lường trước được phân thượng của Tiêu nhất thiếu đối với đồng bào huynh đệ, sẽ không truy cứu quá ác.

Tiêu Phàm lập tức hỏi tới tình hình gần đây của Tiêu Thiên.

Hắn là quả thật không có ý định tiếp tục truy cứu chuyện tối hôm qua, lúc này Tiêu chân nhân có rất nhiều việc quan trọng cần hoàn thành, làm gì có nhiều tâm tư đi tính toán so đo với đám người như vậy?

- Em ở đây đều rất tốt, anh, anh thực sự không truy cứu ư?

Xem ra Tiêu Thiên ngược lại có chút không "Cam tâm" . Tiêu lão đại đi cố đô thanh, lại bị người bới móc, cho dù Tiêu lão đại nguyện ý bỏ qua cho người ta, còn phải xem Tiêu Nhị ca có vui hay không nữa.

- Được rồi. Em an tâm làm việc, không cần tham dự vào những việc như vậy.

- Vậy... Được rồi, em biết rồi.

Tắt đứt điện thoại của Tiêu Thiên, Tiêu Phàm bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Tân Lâm tập mãi thành thói quen, thờ ơ. Uyển Thiên Thiên lại bĩu môi, lại cũng không có ý định lại bước thêm một bước.

Buổi chiều, hai chiếc xe việt dã chạy nhanh rời khỏi Tần quan, tiến vào địa giới tỉnh Hà Đông.

Tân Lâm thay Đường Huyên lái xe.

Uyển Thiên Thiên nói:

- Người này ở cũng khá xa đấy, khó trách gã không chịu đi suốt đêm.

Nhưng chuyện kế tiếp lại làm cho Uyển Thiên Thiên càng không nói được gì. Đèn rực rỡ vừa mới lên, hai chiếc xe lái vào một huyện thành nhỏ. Diêm Thái Hoa dừng lại trước một quán rượu, nói với Tiêu Phàm:

- Vất vả Tiêu tiên sinh, đêm nay ở đây ủy khuất một đêm, sáng sớm ngày mai, chúng ta vào núi.

- Vào núi, sư phụ ngươi ở trong núi à?

Uyển Thiên Thiên lập tức hỏi.



Diêm Thái Hoa cười cười, nói:

- Đúng vậy, lão nhân gia lớn tuổi, coi trọng lá rụng về cội. Trong núi không khí tốt, hữu ích thân thể khỏe mạnh.

Đây thật ra là sự thật.

Tiêu Phàm dường như rất tin lời Diêm Thái Hoa nói, vẫn luôn nói không sao cả. Sau bữa cơm chiều, trái lại rất có hưng trí cùng với ba cô gái đi dạo ngắm phong cảnh trong thị trấn.

Thấy Tiêu Phàm một bộ dạng hưng trí dạt dào, Uyển Thiên Thiên có chút kỳ quái hỏi han:

- Tiêu Phàm, huyện thành nhỏ này có cái gì đặc biệt hay sao? Anh có hưng trí như vậy!

Tiêu Phàm mỉm cười đáp:

- Huyện Thái Hoa này thật ra tôi đã sớm muốn đến xem. Nói như thế nào cũng là nơi long hưng, xuất hiện thiên tử đấy.

- Nơi long hưng ư? A, anh nói là Chủ tịch Chúc...

Uyển Thiên Thiên giật mình.

Tiêu Phàm cười gật đầu. Chúc lão trong lịch sử hiện đại là một nhân vật trọng yếu, từng đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo tối cao, tuy nhiên thời gian tại vị không lâu, rất nhiều người trẻ tuổi đối với y sớm đã không có ấn tượng gì. Nhưng dựa theo tướng mệnh chi học, vị này chính là "Vạn tuế" chính nhi bát kinh, thiên tử mệnh chí tôn đều đủ cả.

Phàm là nơi long hưng, tất có chỗ đặc dị. Phong thuỷ long huyệt, thế núi hướng đi đều không giống bình thường. Thậm chí huyện thành này, đều sẽ nhiễm lên một chút hơi thở long hưng, đương nhiên, không phải Tiêu Phàm một thuật sư lớn như vậy, cũng sẽ không cảm giác được.

Tân Lâm đột nhiên hỏi:

- Sư phụ của Diêm Thái Hoa làm sao biết anh đang tìm kiếm khẩu quyết và pháp tướng của Luân Hồi Tương? Giống như ông ấy sớm đã liệu định như vậy, đem một mảnh giấy như vậy giao cho Diêm Thái Hoa mang theo bên người, gặp được anh sẽ móc ra...

Cái nghi vấn này luôn luôn xoay quanh trong đầu Tân Lâm.

Đây cũng khó trách, tìm về văn chương thất lạc của "Vô Cực Cửu Tương Thiên" chính là mục tiêu của chưởng giáo và môn nhân đệ tử Vô Cực Môn qua nhiều thế hệ. Tân Lâm đi theo Tiêu Phàm mấy năm này, Tiêu Phàm gần như mỗi lần ra ngoài du lịch, đều cố gắng tìm kiếm manh mối tương quan. Hơn một nghìn năm qua, không cần nói toàn bộ văn chương thất lạc đã được tìm về, mà ngay cả "Luân Hồi Thiên" cũng chưa bổ sung đầy đủ được.

Chợt cái người tên Diêm Thái Hoa này liền xông ra, còn trực tiếp đem khẩu quyết và pháp tướng đã thất lạc của đạo thứ sáu trong Luân Hồi Tương đưa đến trước mặt Tiêu Phàm, điều này sao có thể không gợi nghi hoặc trong lòng Tân Lâm được đây?

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, nói:

- Tân nhi, loại sự tình này chủ yếu coi trong định số, chính là cái duyên phận mà mọi người thường xuyên nói tới. Duyên phận tới rồi, cần xuất hiện thì sẽ xuất hiện.

Không đợi Tân Lâm nói cái gì nữa, Uyển Thiên Thiên đã đoạt nói:

- Theo như lời anh nói như vậy, vậy thì mọi người cái gì đều không cần làm nữa, chờ duyên phận xuất hiện không được sao sao? Đều nói, mệnh đã định là của anh, dù không muốn nó vẫn tới. Mệnh đã định không phải của anh, thì dù có cầu cũng không được.

Tiêu Phàm cười nói:

- Tất cả những cố gắng của bản thân, vốn là định mệnh đã xác định. Có nhân tất có quả. Đồng dạng, có quả mới có nhân.

Uyển Thiên Thiên nói:

- Vậy ý của anh là, biết rất rõ ràng là vô dụng, cũng phải liều mạng đi làm?

Tiêu Phàm lắc đầu, nói:

- Biết rất rõ ràng là vô dụng, đương nhiên không cần làm rồi. Mấu chốt của vấn đề ở chỗ, cô vĩnh viễn không biết cái nào là có dụng công, cái nào là vô dụng. Cô nếu như có thể biết, cô chính là tuyệt thế cao nhân rồi. Bói toán cũng tốt, suy diễn tướng mệnh cũng tốt, kỳ thật đều là phải bí mật dò xét thiên cơ, muốn biết cái gì là hữu dụng cái gì là vô dụng.

- Không hiểu...

Uyển Thiên Thiên lập tức lắc đầu liên tục, hai hàng lông mày nhíu chặt.

Đường Huyên hé miệng cười, nói:

- Thiên Thiên, cô không hiểu là đúng rồi. Nhất thiếu không phải đã nói rồi sao, cô nếu đã hiểu rồi, thì đã là tuyệt thế cao nhân!

- Theo ý tứ này của anh ta, kỳ thật chúng ta căn bản không cần đi Tần Quan, cũng không cần tham gia cái hội đấu giá kia, lại càng không cần phí hai triệu để chụp được cái bình bát kia. Dù sao duyên phận tới rồi, Diêm đại sư liền sẽ chủ động tìm tới tận cửa...



Uyển Thiên Thiên lại bắt đầu quấn vào rối rắm cực độ.

Tiêu Phàm bật cười ha hả, giơ tay vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, cũng không giải thích thêm. Huyền học vốn chính là huyễn hoặc khó hiểu gì đó. Uyển Thiên Thiên nếu như nhanh như vậy liền có thể hiểu được, vậy Tiêu chân nhân còn cần lăn lộn sao?

Trên thế giới này có bao nhiêu người có tài năng, đều bị bại trận trước huyền học. Giả dụ Tiêu chân nhân không phải thiên phú kiệt xuất, lại bái danh sư, còn không phải cũng đều là không hiểu ra sao cả sao?

Thị trấn Thái Hoa tuy rằng không lớn, đẳng cấp của khách sạn thị trấn lại là không thấp. Đám người Tiêu Phàm đi dạo phố trở về, bình yên nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, lại lái xe việt dã vào núi.

Khu vùng núi của huyện Thái hoa tương đối mà nói, kinh tế chưa nói tới phát đạt lớn. Giao thông quốc lộ xây dựng khá bình thường, hai chiếc xe việt dã ước chừng xóc nảy hơn bốn giờ, tới giữa trưa mới chạy tới một sơn thôn nhỏ.

Sơn thôn nhỏ này nằm ở dưới chân núi lớn, từ xa nhìn lại, ước chừng có bốn mươi năm mươi gia đình. Trong thâm sâu núi lớn này cũng coi như là thôn xóm không nhỏ rồi. Lúc cách sơn thôn nhỏ ước chừng còn mười mấy cây số, đường cái xi măng liền biến thành đường cát đá gồ ghề. Xe việt dã nhảy lên xuống chạy đến cửa thôn liền dừng lại.

Đây đã đến cuối đường rồi.

Nhà đá của sơn thôn nhỏ là dựa vào núi mà xây dựng lên. Trước thôn là một dòng sông nhỏ uốn lượn chảy về phía nam, cũng coi là non xanh nước biếc.

Uyển Thiên Thiên từ trong xe nhảy xuống, hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực, nói:

- Ai nha, trong núi chính là khác với trong thành phố, nơi này quả nhiên không khí trong lành, thật thoải mái...

Diêm Thái Hoa cười nói:

- Ít nhất không có sương mù.

Tiêu Phàm không khỏi bật cười.

Diêm Thái Hoa này vẫn là tương đối hài hước.

Sơn thôn nhỏ yên tĩnh, đám người Tiêu Phàm đến, mang tới một trận "Chấn động" nho nhỏ, hai chiếc xe việt dã dừng lại ở trước thôn, tự nhiên sớm đã bị người trong thôn chú ý tới, không ít gia hộ đều có người ra thăm dò, "Coi" động tĩnh. Nhìn thấy Diêm Thái Hoa, đại đa số hàng xóm láng giềng đều lộ ra tươi cười thuần phác. Trên đường đi, thỉnh thoảng có người chào hỏi với Diêm Thái Hoa, ánh mắt kia tự nhiên quét tới quét lui ở trên mặt đám người Tiêu Phàm, đầy mắt đều là ý kinh ngạc.

Thật là quá đẹp.

Các bà con của khu vùng núi Hà Đông ngày bình thường làm sao có thể gặp được những cô nương xinh đẹp như vậy chứ?

Còn lập tức xuất hiện ba cô!

Lại không biết Diêm Thái Hoa từ đâu "Lừa gái" tới?

- Diêm đại sư, ngài cũng là người của thôn này sao?

Thấy các thôn dân và Diêm Thái Hoa quen thân như vậy, Tiêu Phàm dường như có điều ngộ ra, hỏi.

Diêm Thái Hoa liên tục xua tay, vẻ mặt "Hoảng sợ", nói:

- Tiêu tiên sinh, xin ngài ngàn vạn lần chớ gọi tôi là Diêm đại sư. Trong thôn này, Diêm đại sư chỉ có một vị, đó chính là sư phụ tôi. Tôi nếu như tự xưng là Diêm đại sư, mọi người sẽ cười tới rụng răng đó.

- Sư phụ ngài cũng họ Diêm ư?

Uyển Thiên Thiên tò mò hỏi.

- Đúng vậy a, trong thôn này đại bộ phận thôn dân đều họ Diêm, trên cơ bản từng nhà đều có quan hệ họ hàng. Nếu luận tới quan hệ thân thích, tôi và sư phụ tôi còn là ông cháu, tôi phải gọi ông ấy một tiếng ông chú cơ đấy.

Diêm Thái Hoa nói cười ha hả, dường như trở lại quê nhà, tâm tình tốt lắm.

- Vậy vợ con ngài đâu? Bọn họ cũng ở trong thôn sao?

Uyển Thiên Thiên hóa thân thành vấn đề thiếu nữ.

Diêm Thái Hoa sắc mặt hơi đổi, lập tức bật cười ha hả, cũng là gạt cái đề tài này sang một bên, giống như không muốn đàm luận sâu với Uyển Thiên Thiên.

Rất nhanh, một hàng năm người liền đi tới phía trước một căn nhà hầm bằng đá, Diêm Thái Hoa mỉm cười nói:

- Tiêu tiên sinh, tới rồi, sư phụ tôi sống ở trong nhà hầm...

Tiêu Phàm giương mắt nhìn, không khỏi ngây ngẩn cả người, trên mặt hiện lên một chút thần sắc kinh ngạc đến cực điểm, dường như có chuyện gì khiến hắn đặc biệt giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook