Đại Hào Môn

Chương 309: Sĩ diện

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

16/08/2015

Tại sảnh lầu ba khách sạn Vương triều Đại Đường, sự trang trí tinh xảo không nói ra được. Khách sạn cố đô bậc nhất quả là có chút khác so với địa khí mấy khu khác.

Sảnh truyền thông giờ phút này đã sớn tiến hành xong bố cục đại hội giám bảo. Hội trường đại hội giám bảo này so với cảnh tượng trên TV không khác nhau lắm, rất nhiều chỗ ngồi sắp thành hình bán nguyệt, hướng lên bục khán đài.

Chỗ ngồi vòng bán nguyệt còn chia ra thành nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu ước chừng có thể chứa được 5 người, cái bàn ở giữa thì bày tự thư viết dãy số Ả-rập.

Bảo an thì được bố trí khá nghiêm mật.

Tuy bảo an đều rất nho nhã lễ độ, rất có giáo dưỡng, nhưng không có thư mời tuyệt đối không được vào hội trường. Dựa theo quy tắc hội trường, cùng với đại hội giám bảo hay nói thẳng chính là một hội bán đấu giá. Căn cứ theo mấy đại hội giám bảo trước thì mỗi đại hộ đều xuất hiện bảo vật quý hiếm, thậm chí còn có bảo vật cấp quốc gia với giá bán trên trời. Bởi vậy, bảo an ở hội trường phải nghiêm mật một chút cũng là điều đương nhiên.

Tất nhiên văn vật phải có lai lịch trong sạch, nếu là hàng lậu mà tới đại hội giám bảo khoe khoang thì chính là tự tìm phiền toái rồi.

Uyển Thiên Thiên giao cho nhân viên bảo an kiểm tra thư mời, là số 31.

Có hơi chút bất ngờ chính là bảo an vừa thấy số này liền tươi cười, đối với bọn họ khách khí gấp đôi, tự mình dẫn dắt bọn họ tiến vào đại sảnh, đi vào chỗ ngồi số 31.

Uyển Thiên Thiên lúc này mới phát hiện, số 31 là số lớn nhất của cả hội trường, hơn nữa vị trí cũng là mới bổ sung thêm. Xem ra đây là do Nhạc Thanh vì bọn họ mà cố ý sắp xếp. Đại hội giám bảo vốn chỉ có 30 tòa đầu. Thư mời trong tay Nhạc Thanh đã phát hết ra ngoài, những người đó không phải là khách quý bình thường, không thể lấy lại được, Lê thiếu lại dặn nhất định phải làm cho được, thế nên Nhạc Thanh chỉ có thể ở ngoài ba mươi tòa đầu, tạm thời tăng thêm một số 31.

Mặc dù là tạm thời tăng thêm tòa đầu nhưng so với toà chính thức thì cũng không kém, bất kể là quy cách hay cấp bậc đều rất giống với những tòa khác, chỉ có điều vị trí hơi nhích sang bên một chút, điều này cũng không có cách nào khác.

Bảo an hiển nhiên trước đó đã được Nhạc tổng đặc biệt dặn dò, vì vậy vừa mới thấy thư mời số 31 liền đặc biệt khách khí.

Tiêu Phàm ngồi xuống giữa, Uyển Thiên Thiên rất tự giác chờ Tân Lâm ngồi xuống trước, bên người Tiêu Phàm có hai vị trí, Uyển Thiên Thiên đem quyền “ưu tiên” tặng cho Tân Lâm.

Tân Lâm không nói tiếng nào ngồi ra bên rìa.

Thấy tình hình như vậy, Uyển Thiên Thiên rất tự nhiên nói với Đường Huyên:

- Nhị tỷ, ngồi vào thôi.

Như vậy thì Đường Huyên ngồi bên phải Tiêu Phàm, Uyển Thiên Thiên ngồi bên trái, Tân Lâm ngồi ngoài rìa. Lúc này công lực Uyển Thiên Thiên hoàn toàn biến mất, tự nhiên sẽ được coi là đối tượng bảo hộ. Tân Lâm, Đường Huyên một trái một phải, bày ra trận thế phòng ngự đơn giản.

Mặc dù nói là võ công của đối tượng được bảo hộ của Tiêu Phàm thậm chí còn trên cả Tân Lâm và Đường Huyên, nhưng đó là một chuyện. Bất cứ chỗ nào, Tân Lâm chưa bao giờ quên chức trách của mình.

Chỉ Thủy tổ sư và Thất Diệu Cung chủ bảy năm ước hẹn, cũng đã trôi mất nửa thời gian rồi.

Tiêu Phàm và Tân Lâm rất điềm tĩnh, Đường Huyên cũng mỉm cười ngồi xuống, không nhiều lời, duy chỉ có Uyển Thiên Thiên khá hưng phấn, không nhịn được đứng thẳng đánh giá tình hình hội trường.

Thời gian bọn họ ăn cơm tương đối muộn, lúc này hội trường đã ngồi khá đông đủ khách khứa. Với cùng cảnh tượng nhìn thấy trên TV, đại hội giám bảo của khách sạn Vương triều Đại Đường quy mô còn đa dạng hơn. Khách nhân trong hội trường này vừa nhìn đã thấy không ít người giàu có. Cách ăn mặc cũng không nói lên nhiều nhưng loại khí độ sung mãn tự tin này bất kể thế nào cũng không thể nào giả được. Trong người không có hàng hoặc trong người không có tiền mặt thật nhiều thì không dám tự tin như vậy.

Người bình thường cũng không có tư cách tham gia đấu giá ở đại hội đồ cổ này.

Trên khán đài xếp một hàng ba bậc đầu, hẳn là giám khảo. Hai người nam nữ trẻ tuổi mặc lóng lánh tay cầm mic đứng ở một bên, hẳn là người chủ trì đấu giá. Đại hội giám bảo chưa chính thức bắt đầu, chỗ trên tòa đầu khán đài vẫn trống không.

Nhân vật quan trọng cuối cùng vẫn chưa xuất hiện.



Rất nhanh, đồng hồ đã chỉ tới 7:30.

Âm nhạc dễ nghe vang lên, thanh âm của người chủ trì rất mãnh liệt, ba vị chuyên gia giám bảo cuối cùng cũng nối đuôi nhau từ hậu trường ra. Ba vị chuyên gia này đều là nam nhân, tuổi từ 40 đến 60, mang bộ mặt mỉm cười, mặt mày hồng hào khí độ, nhìn qua đều là chi sĩ uyên bác bụng đầy thi thư.

Uyển Thiên Thiên bỗng nhẹ nhàng cười, cái đầu nhỏ xinh đẹp đưa tới trước mặt Tiêu Phàm, hạ giọng nói:

- Anh thấy không, người ở giữa đeo kính mắt ấy, chính là ông chủ Thiên Bảo Trai- Nam Thúc Đồng.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, gật gật đầu nói:

- Cũng có điểm giống.

Uyển Thiên Thiên không khỏi ngạc nhiên:

- Cái gì mà có điểm giống? Ông ta chính là ông chủ Thiên Bảo Trai, chẳng lẽ anh thấy ông ta là giả sao?

Tiêu Phàm cười nói:

- Người tất nhiên không phải là giả, chỉ có điều trưởng thành thì tương đối gian xảo, giống như là gian thương vậy.

- Hóa ra anh nói có điểm giống là ý như vậy a. Thương nhân có mười thì đến tám là gian xảo, không buôn bán thì không gian dối a.

Uyển Thiên Thiên dở khóc dở cười nhìn kĩ ông chủ Thiên Bảo Trai lần nữa, lập tức cảm thấy lời nói của Tiêu Phàm rất đáng tin cậy. Dưới bề ngoài tao nhã của Nam Thúc Đồng cất giấu sự gian xảo khó phát hiện ra được.

Thiên Bảo Trai lúc còn là một cửa hàng nhỏ, Nam Thúc Đồng ngày trước tự nhiên sẽ không giống như hôm nay “đức cao vọng trọng”, thời điểm nên gian xảo thì tuyệt đối gian xảo, nửa phần cũng không tốt đẹp gì. Hiện giờ Thiên Bảo Trai đã trở thành một trong hai cửa hàng văn vật lớn nhất nhì cố đô, Nam Thúc Đồng càng có phong độ của người tri thức, càng lúc càng giống một giáo sư chuyên gia rồi.

Dựa vào ông ra dám nhập một khối lớn hàng từ Yên Chi xã, còn có thể đem kinh doanh của Thiên Bảo Trai ngày càng mở rộng, nhiều năm như vậy không sợ gặp chuyện liền có thể biết người này tuyệt không đơn giản. Giới đồ cổ như vậy còn không cản nổi địa vị số một của Lưu Bát, ít nhất cũng được coi là nhân vật cự phách.

Nam Thúc Đồng đi tới vị trí giữa, hướng tới mọi người chắp tay, thành thật mà không khách khí ngồi xuống, có thể thấy ba vị giám khảo này để ông ta làm chủ. Có thể khiến Thiên Bảo Trai làm tới quy mô ngày hôm nay, ở phương diện giám định và thưởng thức văn vật, Nam Thúc Đồng chắn chắn có bí mật độc đáo, chính là thâm niên trong nghề a.

Tương đối mà nói, Nam Thúc Đồng là giám khảo nhỏ tuổi nhất trong ba người, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, hai gã giám khảo còn lại đều khoảng năm mươi trở lên, vị bên phải thứ nhất kia tuổi gần sáu mươi. Để Nam Thúc Đồng ngồi xuống trước, chính là bọn họ thừa nhận vị trí lãnh đạo của Nam Thúc Đồng.

Sau khi nam MC cầm mic giới thiệu ba vị giám khảo liền nói thêm mấy câu khách sáo chính thức bắt đầu đại hội giám bảo, nhưng lại bị ánh mắt Nam Thúc Đồng ngăn lại. Ánh mắt Nam Thúc Đồng quét qua chỗ khách quý số 1, khóe miệng hiện lên nụ cười đầy thâm ý.

Người nam chủ trì bừng tỉnh đại ngộ, không ngừng gật đầu gửi lời cảm ơn tới Nam Thúc Đồng, cảm tạ thiện ý nhắc nhở của ông ta.

Khách quý tòa 1 đối diện với khán đài giám bảo là dành cho vị khách tôn quý nhất.

Hiện tại khách quý tòa vẫn chưa thấy, người chủ trì tỉnh tỉnh mê mê tuyên bố đại hội giám bảo bắt đầu tức là chính không cho khách quý tòa 1 thể diện. Lúc khách quý số 1 đại giá quang lâm phát hiện đại hội giám bảo đã bắt đầu, nếu không xin lỗi mọi người thì thật không đúng. Thực sự cần phải xin lỗi thì thể diện biết đặt đi đâu chứ.

Suy cho cùng, đều là người chủ trì không có ánh mắt mà ra.

Nhìn thấy chi tiết này, Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, dường như cảm thấy Nam Thúc Đồng cũng có chút phúc hậu.

Động tác nhỏ này không thể qua được ánh mắt Uyển Thiên Thiên, cô không khỏi nhếch đôi môi đỏ mọng lên, hạ giọng nói:

- Anh nha, đừng tưởng Nam Thúc Đồng này là người tốt, nói không chừng ông ta muốn nịnh bợ khách quý số 1 kia. Người này hành động ấu trĩ quá, cái giá cũng không nhỏ nha.



Câu cuối cùng tựa hồ ám chỉ cái gì khác.

Đường Huyên khẽ mỉm cười, nói:

- Thiên Thiên, có lẽ ông ta cố ý đấy. Cái này không dọa sợ em sao?

Uyển Thiên Thiên “xùy” một tiếng, có chút khinh thường.

Người hai người đang đàm luận không thể nghi ngờ chính là Lê Lạc. Ánh mắt của Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên là gì chứ, sớm đã phát hiện toàn bộ hội trường đại hội giám bảo khách khứa đã tới đông đủ, duy chỉ có bóng dáng Lê Lạc là không thấy đâu. Nhìn thái độ nịnh bợ của Nhạc Thanh đối với gã mà nhìn thì biết Lê Lạc nhất định sẽ tham dự. Biết rõ Uyển Thiên Thiên đã tới hội trường giám bảo, Lê Lạc không có khả năng không tới đây.

Đợi khoảng 2, 3 phút, lời của người chủ trì đã sớm nói hết, đành phải nói nhăng nói cuội kéo dài thời gian. Sắc mặt không tránh khỏi lo âu, duỗi dài cổ nhìn lối vào xung quanh.

Đại thiếu à, ngài nếu không đến thì năn nỉ ngài thông báo cho một tiếng a, thế này không phải là đã khiến chúng tôi khó xử rồi sao?

Mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn, nhưng không có được chỉ thị rõ ràng, người chủ trì cũng không dám tuyên bố đại hội bắt đầu. Căn cứ theo kinh nghiệm, đại hội giám bảo như này Lê thiếu sẽ không bỏ qua, mỗi lần đều là khách quý số 1. Cho dù khách quý số 1 hôm nay khoonh phải Lê thiếu thì thân phận của người đó cũng không hề kém Lê thiếu. Không thể vì một MC nho nhỏ mà đắc tội kẻ đó được.

Tuy nhiên, người MC có thể “nén giận” đợi Lê thiếu đại giá quang lâm, nhưng không có nghĩa những người khác có thể nhẫn nhịn.

- Chủ trì, sao lại thế này? Thời gian đã qua năm phút rồi, tại sao vẫn chưa bắt đầu? Xảy ra chuyện gì sao?

Một giọng nam hào phóng ở chỗ ngồi khách quý vang lên, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.

Vị này là khách nhân bàn số 5, người chủ trì cũng nhận ra được- ông ta là khách quen của đại hội giám bảo, thấy ông ta không kiên nhẫn, vội vàng cười:

- Xin lỗi, rất xin lỗi Long tổng… khách nhân còn chưa tới đầy, chúng ta chờ một chút…

- Khách nào mà lớn lối vậy? Nói như vậy, nếu hắn ta không tới thì chúng ta vẫn phải đợi sao?

Long tổng bàn số 5 càng thêm bất mãn.

Hội trường lập tức trở nên vô cùng an tĩnh, không khí cũng trở nên rất vi diệu.

- Ha ha, ông chủ Long, thời gian của ông quý giá vậy sao? Vài phút thôi mà cũng quan trọng như vậy!

Ngay lúc đó, cửa hội trường chính bị đẩy ra, một người trẻ tuổi, giọng nói rất ưu nhã vang lên.

Vừa nghe thấy thanh âm ưu nhã đó, sắc mặt Long tổng đại biến, vốn là đang nổi giận đùng đùng, trên mặt giờ lại phải cố nặn ra vài phần tươi cười, cười ha ha nói:

- Lê thiếu, tôi hay nói giỡn thôi, cậu vạn lần đừng để ý…

Trong đầu ông ta vạn lần hối hận, tại sao mở miệng mà lại không động não như vậy?

Khách quý bàn số 1 này có tới 7, 8 phần chính là y a!

Vô duyên vô cớ đắc tội với người này thực sự rất không có lời a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook