Đại Hào Môn

Chương 331: Sứ giả thanh phong

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

02/09/2015

Ừ.

Diệp Cô Vũ gật gật đầu, vẻ mặt uy nghiêm.

Nam tử trẻ tuổi liền tiếp tục nói:

- Một giờ trước, Đại đương gia Uyển Thiên Thiên và Nhị đương gia Đường

Huyên của Yên Chi xã, xuất hiện ở tiệm thuốc bắc ở phố Đông.

- Ngươi làm sao biết là Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên, ngươi gặp qua

bọn họ sao?

Một giọng nữ nhàn nhạt, đột nhiên vang lên trong căn phòng, nghe vào rất mờ mịt,

tựa như giọng nói đến từ một không gian khác.

Nam tử trẻ tuổi giật mình kinh hãi, lại vội vàng cúi thấp đầu, giọng điệu cung kính

nói:

- Báo cáo sứ giả Thanh Phong, tôi có ảnh của ba vị phụ trách Yên Chi xã, do

Trì Bân chuyển qua. Đặc trưng của Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên, đều cực

kỳ rõ ràng, vừa nhìn đã có thể nhận ra.

Nam tử trẻ tuổi giờ phút này mặc dù không dám ngẩng đầu lên, thế nhưng khi

vừa bước vào cửa, đã thấy rõ ràng, trong phòng dường như chỉ có ba người, Diệp

Vương và hai người thị nữ hầu hạ, không hề có sự tồn tại của người thứ tư. Vị sứ

giả Thanh Phong này, lại không biết là từ đâu xuất hiện. Thế nhưng có một điểm,

nam tử trẻ tuổi rất rõ ràng, đó là ba vị sứ giả lớn cực kỳ thần bí bên cạnh Diệp

Vương – Minh Nguyệt, Phi Vân, Thanh Phong!

Địa vị của ba vị sứ giả này trong giáo cực kỳ đặc thù, có thể đại diện cho Diệp

Vương phát lệnh. Từ lời của “Thanh Phong tam sứ” nói ra, với lời nói do Diệp

Vương đích thân nói, gần như là có hiệu lực như nhau.

Trong nội bộ “Thiên Ưng”, “ Thanh Phong tam sứ” được xưng là bóng của Diệp

Vương.

Về cơ bản, “Thanh Phong tam sứ” xuất hiện ở nơi nào, có nghĩa là lực chú ý chủ

yếu của “Thiên Ưng” trong quãng thời gian sau đó, sẽ đặt ở nơi đó.

Sứ giả có ba người, bề ngoài không phân biệt cao thấp, lại lấy “Thanh Phong”

làm tên, từ đó có thể thấy, sức nặng của “ sứ giả Thanh Phong” trong ba vị sứ giả.

Không ít giáo đồ lén phỏng đoán, “ sứ giả Thanh Phong” là đệ tử thân truyền của

Diệp vương, thậm chí có người còn đoán, “sứ giả Thanh Phong” là người tình của

Diệp vương.

Người tình của Diệp vương và người đàn bà của Diệp vương, là hai khái niệm

hoàn toàn không giống nhau.

Bất kỳ một nữ giáo đồ nào của “Thiên Ưng giáo”, chỉ cần Diệp vương muốn, thì có

thể cũng phải trở thành người đàn bà của Diệp vương, Nhưng người tình của Diệp

vương, lại nhất định phải là người phụ nữ mà Diệp vương thực sự yêu thích.

Diệp vương chấp chưởng “Thiên Ưng” hai mươi năm, cho tới bây giờ, vẫn không

hề có người biết Diệp vương đã từng thích một người phụ nữ nào hay không.

Bất kể “Sứ giả Thanh Phong” là người như thế nào của Diệp Vương, ngoài mấy vị

trưởng lão đức cao vọng trọng, đối với giáo đồ khác của “Thiên Ưng”, cô ta giống

như Diệp vương, là nhân vật lớn tuyệt đối không thể kháng cự.

Bởi vậy, mặc dù đang ở trước mặt Diệp Vương, nam tử trẻ tuổi cũng tôn trọng “sứ

giả Thanh Phong” và Diệp vương ngang nhau.

- Vậy sao? Bọn họ có những đặc trưng như thế nào?

Nữ tử được xưng là sứ giả Thanh Phong, vẫn lạnh nhạt hỏi.

- Báo cáo Thanh Phong sứ giả, Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên đều rất

xinh đẹp, là mỹ nữ khó gặp.

Nam tử trẻ tuổi quy củ mà đáp, không dám có nửa lời bịa đặt.

- Ừm, ngươi tiếp tục nói.

Tiếng nói của sứ giả Thanh Phong vẫn là mờ mịt như vậy, làm người ta khó có thể

nắm bắt.

- Vâng. Chiếu theo sự phân phó của Diệp vương, tôi không hề đi chạm hai

người họ, mà là tìm một người phụ nữ khác ở thôn Lão Hà đồng hành cùng bọn

họ, gọi là Thúy Hoa tẩu. Từ miệng của Thúy Hoa tẩu biết được, Tiêu Phàm hiện

giờ đang ở Lão Hà thôn, ở cùng với một ông già gọi là Diêm đại sư trong Lão Hà

thôn. Căn cứ theo miêu tả của Thúy Hoa tẩu, vị Diêm đại sư này hẳn là một vị

nhân sĩ tinh thông phong thủy địa lí, còn có thể sờ cốt xem tướng....

- Diêm đại sư? Nơi này là huyện Thái Hoa, vậy chỉ có thể là hậu đại của Thập

Tam chân nhân rồi.

Đôi lông mày của Diệp vương nhẹ nhàng dương lên, nói, thần sắc có chút không

xác định.



- Báo cáo Diệp vương, điểm này thuộc hạ không thể xác định, Thúy Hoa tẩu

cũng không hề nhắc đến Thập Tam chân nhân.

Diệp vương khẽ xoa cằm, ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

- Thúy Hoa tẩu nói, Tiêu Phàm đến Lão Hà thôn, dường như là cần làm một

giao dịch với Diêm đại sư, dùng một viên “Thiên Vương đan” trao đổi với Diêm

đại sư....

- Thiên Vương đan?

Nam tử trẻ tuổi chưa nói xong, đã bị Diệp vương cắt ngang, nghe qua, giọng nói

của Diệp vương vô cùng kinh ngạc.

Nam tử trẻ tuổi không kìm nổi ngẩng đầu lên, cực kỳ nhanh liếc Diệp vương một

cái. Quả thật trong ấn tượng của anh ta, Diệp vương bất luận là lúc nào, đều luôn

uy nghiêm như vậy, trấn định tự nhiên như vậy. Diệp vương cư nhiên cũng biết

kinh ngạc, thực sự quá vượt ngoài dự liệu của anh ta rồi.

- Thiên Vương đan? Ngươi có nghe nhầm hay không?

Giọng nói của Thanh Phong sứ giả, cũng mang theo vài phần kinh ngạc.

- Báo cáo Thanh Phong sứ giả, xác thực là Thiên Vương đan, tôi lặp lại hỏi

hai lần, Thúy Hoa tẩu vẫn là nói như vậy. Diêm đại sư còn nói, viên Thiên Vương

Đan này giúp cho người ta kéo dài năm năm dương thọ...

- Nếu như thật sự là Thiên Vương Đan, tăng thêm năm năm tuổi thọ tính là

cái gì?

Diệp vương "hừ" một tiếng, nói.

- Vâng.

Nam tử trẻ tuổi lại cúi đầu, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Một viên đan dược,

tăng năm năm tuổi thọ nghịch thiên như vậy, trong miệng của Diệp vương, lại vẫn

không tính là cái gì. Vậy viên đan dược này, còn có cái hiệu quả càng nghịch thiên

như thế nào?

- Ngay cả “Thiên Vương đan” đều nỡ đem ra trao đổi, hắn muốn đổi cái gì?

Lần này, ngay cả ngữ khí của Diệp Vương, cũng trở nên hưng phấn dạt dào, thậm

chí còn có chút không đợi được muốn biết đáp án. Dù sao loại linh dược nghịch

thiên như “Thiên Vương đan”, trong suy nghĩ của Diệp vương, chính là báu vật vô

giá thực sự, còn có cái gì xứng đáng dùng “Thiên Vương đan” trao đổi đây?

- Thúy Hoa tẩu nói, là khẩu quyết và pháp tướng gì đó...

- Khẩu quyết và pháp tướng? Khẩu quyết và pháp tướng gì?

- Khẩu quyết và pháp tướng của luân hồi tướng.

Nam tử trẻ tuổi đáp.

- Cái gì?

Diệp Cô Vũ mạnh mẽ đứng dậy, làm cho hai thị nữ đang đấm bóp cho gã giật mình

kinh hãi, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn gã. Trong đầu của các nàng, đây là chuyện

từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.

Diệp vương cư nhiên sẽ thất thố như vậy sao ?

- Khẩu quyết và pháp tướng của luân hồi tướng? Cái này sao có thể?

Diệp Cô Vũ căn bản không để ý tới sự kinh ngạc của những thuộc hạ này, trầm

giọng nói, khắp mặt đều là vẻ không dám tin.

Nam tử trẻ tuổi cũng chấn động, vội vàng quỳ một gối xuống, cung kính nói:

- Diệp vương, Thúy Hoa tẩu kia chính là nói như vậy. Quá trình này, bà ta

hoàn toàn tham dự vào, mặc dù không biết nói là thứ đồ gì, nhưng Tiêu Phàm và

Diêm đại sư quả thật là nói chuyện với nhau như vậy.

Giọng điệu của nam tử trẻ tuổi rất chắc chắn.

Cho dù đó là một người đàn bà nông thôn tâm tư không thể đơn thuần đi chăng

nữa, dưới sự thôi miên sâu của anh ta, lời nói ra không thể nào là giả.

Diệp Cô Vũ thất thố, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh liền trấn định

trở lại, chậm rãi ngồi lại trên sô pha, trên mặt lại tràn đầy vẻ uy nghiêm, từ từ nói:

- Ngươi nói tiếp đi.

- Vâng, Diệp vương!

Nam tử trẻ tuối cố nén sự khinh ngạc trong lòng, bắt đầu tiếp tục báo cáo những

tin tức lấy được từ Thúy Hoa tẩu kia, báo cáo đầy đủ khoảng mười hai mươi phút,

cuối cùng mới dừng lại.

- Ừm , làm tốt lắm.

Diệp Cô Vũ nhẹ nhàng khoát tay, giọng điệu thoáng ôn hòa hơn vài phần.

- Đa tạ Diệp vương khen ngợi!

Nam tử trẻ tuổi ngay tức khắc liền kích động không thôi, quỳ một gối, cung kính

nói, thấy Diệp vương không có phân phó gì khác, sau khi hành lễ, chậm rãi lui ra



khỏi phòng.

- Thiên Vương đan, khẩu quyết và pháp tướng của luân hồi tướng, không ngờ

hai thứ đồ này, đột nhiên cũng nhau xuất hiện. Hì hì, đúng là có lòng trồng hoa hoa

không mọc, vô tâm cắm liễu liễu thành rừng.

Theo tiếng cười trong trẻo, một màn sương mù trắng nhạt đột nhiên hiện ra một

cách quỷ dị trong gian phòng, hai thị nữ chỉ cảm thấy mắt hoa lên, trong màn

sương trắng mờ nhạt, một vị nữ tử mặc váy áo trắng bước ra. Nữ tử này khoảng

tầm hai mươi tuổi, tóc dài xõa vai, cách ăn mặc giống hệt của người Hán ở Trung

nguyên không hề sai biệt. Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là trên mặt hình như

có che một tầng sa mỏng, từ đầu đến cuối đều có một cảm giác mơ hồ mông lung

không nhìn thấy rõ.

Nếu như Tân Lâm ở đây, hiển nhiên liếc mắt liền có thể nhìn ra, cô gái này trên

người mang theo “thuật dịch dung” cực kỳ cao, sự thần diệu của thuật dịch dung

này, chỉ sợ không kém hơn so với thuật trú nhan trong thất đại tuyệt kỹ của Thất

Diệu cung. (Thuật trú nhan, là thuật bảo dưỡng nhan sắc mãi không già).

Nữ tử áo trắng chậm rãi bước về phía Diệp Cô Vũ, chẳng những bước chân vô

thanh vô tức, không nghe thấy nửa chút âm thanh, cho dù có giác quan thứ sáu

cũng khó mà cảm giác được, tựa như một trận gió mát thổi qua căn phòng, không

lưu bất kỳ một chút dấu vết nào.

Sứ giả Thanh Phong, danh bất hư truyền.

Chỉ là tiếng nói của nàng đã từ hư trở về thực, không mờ mịt vô lung như vậy nữa,

khó có thể nắm lấy.

Trước mặt Diệp vương, tự nhiên không cần phải quá thần bí.

Nữ tử áo trắng đi đến bên cạnh Diệp Cô Vũ, nhẹ nhàng khoát tay, hai thị nữ mặc

áo bào trắng liền đồng thời lên tiếng “vâng”, cúi đầu thi lễ, thật cẩn thận lui sang

một bên.

Nữ tử áo trắng ngồi xuống bên cạnh Diệp vương, bưng một chén trà xanh đặt trước

mặt, hai tay cung kính nâng đến trước mặt Diệp vương, cười nhẹ nói:

- Vì ngài chúc mừng, vua của ta!

Đối với vị nữ tử áo trắng này, thái độ của Diệp Cô Vũ rõ ràng không giống, cười

nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói:

- Hiện tại chúc mừng, còn hơi sớm. Hai thứ bảo vật này, đều đang nằm trong

tay người khác.

- Vua của ta, lẽ nào, ngài sẽ nhìn hai bảo vật như vậy rơi vào tay người khác

sao?

Sắc mặt của Diệp Cô Vũ trở nên nghiêm trọng, chậm rãi buông chén trà trong tay,

nhẹ giọng nói:

- Tô Tô, ngươi dù thế nào cũng không thể coi thường Tiêu Phàm. Người này,

ngay cả ta cũng nhìn không thấu. Nếu như đồ vật này ở trong tay hắn, bất kỳ ai

cũng không có nắm chắc trăm phần trăm sẽ cướp được món đồ đó về.

- Đại vương, ta lại không cho là như vậy?

Nữ tử áo trắng khẽ cười một tiếng, không cho là đúng nói.

- Ồ, ngươi thấy thế nào?

Diệp Cô Vũ giơ tay xoa nhẹ tóc của nữ tử áo trắng Tô Tô, cười hỏi, trong mắt, đều

là vẻ yêu thích. Giáo đồ cá biệt lén đoán sứ Thanh Phong là người tình của Diệp

vương, cũng không phải hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ.

- Tiêu Phàm có lẽ là một cao thủ đứng đầu, thế nhưng nhược điểm của hắn

cũng không ít.

- Ví dụ?

- Ví dụ như, Uyển Thiên Thiên!

Nữ tử áo trắng khẽ cười nói, giọng nói lại trở nên mờ mịt.

- Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên, đơn độc xuất hiện ở đây, chính là cơ

hội của chúng ta. Căn cứ theo tin tức tình báo, thương thế của Uyển Thiên Thiên

hẳn là chưa hoàn toàn hồi phục. Một mình Đường Huyên, càng không thể bảo vệ

cô ta chu toàn.

- Ngươi nhận định Uyển Thiên Thiên là điểm yếu của Tiêu Phàm sao?

- Đương nhiên. Vì trị thương cho cô gái này, Tiêu Phàm không tiếc dùng đến

chân nguyên bản mệnh. Lại mang theo cô ta bên mình, bất cứ lúc nào đều có thể

chăm sóc. Bởi vậy có thể thấy được, cô gái này đối với Tiêu Phàm, cực kỳ quan

trọng. Chúng ta bắt cô ta, không sợ Tiêu Phàm không đàm phán với chúng ta.

Bạch y nữ tử rất nghiêm túc nói, ngay sau đó lại tự nhiên cười nói:

- Hì hì, vị Tiêu chân nhân này, đúng thật là một vị có mầm mống đa tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook