Đại Hào Môn

Chương 95: Tính nhầm

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

19/06/2015

– Quản chi ngươi có mấy người, không giao kinh văn chỉ có con đường chết!

Tên Lạt ma tính tình nóng nảy dường như đã nhẫn nại đến cực hạn, cánh tay hắn run lên, chiết đao sắc bén trong tay lóe lên hàn quang lập tức bổ về phía Tân Lâm. Đại sư huynh đã từng nói cô gái này rất lợi hại không thể lơ là. Một cô gái nhỏ nhắn trẻ tuổi như vậy dù có lợi hại hơn nữa thì có thể lợi hại đến mức nào chứ?

– Kampot, coi chừng!

Đan Tăng Đa Cát nhắc nhở một câu.

Đối với chiết đao đang bổ xuống, Tân Lâm cũng không thèm liếc nhìn một cái, ánh sáng trắng chợt lóe lên, nhuyễn kiếm nhanh chóng đâm tới yết hầu của tên lạt ma nóng tính. Đi sau lại tới trước, Kampot sững sờ, mũi nhuyễn kiếm tinh tế chỉ cách cổ cọng của hắn mấy tấc khẽ rung động, tựa như một con rắn độc vậy.

Kampot kinh hãi, vội vàng né tránh, nhưng hắn chỉ thấy một cảm giác đau đớn từ cổ truyền tới, cổ hắn đã bị nhuyễn kiếm cắt một vệt dài.

– Xem đao của ta!

Đan Tăng Đa Cát cũng không chần chờ, tung người lên, chiết đao sắc bén lóe lên hàn quang một lúc bổ ra ba đao.

– Xẹt xẹt xẹt….

Lúc tia lửa lóe lên thì hai người đã đánh xong ba chiêu.

Kampot mắng một câu tiếng Tây Tạng, cầm đao xông tới. Động tác của cô ấy quá nhanh, chỉ một thoáng không chú ý thiếu chút nữa đã mất mạng rồi. Kampot là sư đệ của Đan Tăng Đa Cát, đương nhiên võ công cũng rất cao cường, uy danh hiển hách. Trước đây chưa bao giờ phát sinh tình huống vừa đối mặt đã bị thương như vậy.

Không ngờ một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn lại lợi hại như vậy!

Lúc đại sư huynh đánh điện báo triệu tập khẩn cấp bảo ba người bọn họ nhanh chóng chạy tới, Kampot cảm thấy rất kỳ lạ, hắn cảm thấy đại sư huynh đã quá dè dặt rồi, dù sao đối phương chỉ là một nữ tử và một bệnh nhân thôi cần gì phải thận trọng như vậy chứ?

Nhưng khi đích thân giao thủ với Tân Lâm thì Kampot mới biết suy nghĩ trước kia của mình là vô cùng sai lầm.

Tân Lâm huy động nhuyễn kiếm trong tay, đối phó với hai người cầm đao mà vẫn không hề rơi vào thế yếu.

– Đan Châu, Kiệt Bố!

Đan Tăng Đa Cát quát một tiếng. Hai gã đàn ông Tây Tạng khác liền cầm đao đánh tới Tiêu Phàm. Bọn họ cũng đã nhìn ra được đại sư huynh và Kampot sợ rằng không thể bắt được cô gái kia trong chốc lát được. Nếu như kinh văn ở trên người Tiêu Phàm vậy thì bắt giặc phải bắt vua trước.

Hai người vừa khẽ động thì Tân Lâm khẽ quát một tiếng. Đan Châu và Kiệt Bố chỉ thấy trước mắt lóe lên kiếm quang, nhuyễn kiếm của Tân Lâm đã đâm tới. Đan Châu Kiệt Bố vô cùng kinh hãi, không ngờ cô gái này hung hãn như thế, lại muốn lấy sức một mình mình đối kháng với bốn sư huynh đệ bọn họ.

Trong phút chốc kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện, đao phong lập lòe, tiếng kim thiết va vào nhau không ngừng vang lên bên tai. Tân Lâm một mình một kiếm gắng gượng ngăn cản trước mặt bốn sư huynh đệ Đan Tăng Đa Cát, không để bọn họ đến gần Tiêu Phàm một bước.

Kampot tính tình nóng nảy, mấy lần giành công kích, muốn ngăn chặn Tân Lâm nhưng lại vô dụng, trên mặt hắn lại sinh thêm một vết máu.

Đan Tăng Đan Cát tức giận đến mức liên tục gào thét, lửa giận ngập trời.

– Thân thủ của Tân cô nương thật lợi hại. Hãy thử xem thủ đoạn của Đan Tăng Đa Cát ta!

Mắt thấy bốn sư huynh đệ liên thủ cũng khó đột phá khỏi sự ngăn cản của Tân Lâm thì Đan Tăng Đa Cát cũng dần trở nên nóng nảy, đao pháp biến đổi liên tục vung bay múa lướt đi liên miên bất tận về phía Tân Lâm. Chỉ thấy toàn đao quang chớp động tạo thành một bức tường ánh sáng vây quanh Tân Lâm, gần như gió thổi không lọt.

Tân Lâm không hề có chút sợ hãi, vung nhuyễn kiếm trong tay phát ra một chuỗi âm thanh của đao kiếm giao kích. Nhuyễn kiếm của Tân Lâm đã chặn lại thế tiến công như cuồng phong vũ bão của Đan Tăng Đa Cát lại, mà Tân Lâm cũng không hề lùi về phía sau nửa bước.

Đan Tăng Đa Cát không kịp thở, thanh chiết đao trong tay hắn huy vũ càng nhanh, mỗi một đao chém ra đều chứa đầy kình lực.



Tuyết Vực đao pháp vốn có sở trường cương mãnh, chiêu số linh hoạt đa dạng, uyển chuyển như nước, vô khổng bất nhập (Có thể len lỏi vào bất cứ chỗ nào). Đan Tăng Đa Cát dĩ nhiên nắm rõ sự huyền diệu của đao pháp, kình lực trên đao càng hung mãnh hơn nữa, kết hợp chặt chẽ với nhau càng thêm khó ngăn chặn.

Cái gọi là “Cuồng phong không chung hướng, mưa rào không chung chỗ” liên tục công kích. Mặc dù thể lực của Đan Tăng Đa Cát hơn người, nội công thâm hậu nhưng cũng khó có thể kiên trì lâu được. Tuy nhiên thứ Đan Tăng Đa Cát cần chỉ là tranh thủ một chút thời gian. Mục đích mà hắn thâm nhập vào một nơi núi non trùng điệp như Khánh Nam này cũng không phải muốn cùng Tân Lâm phân định thắng thua, hắn là nhằm vào Tiêu Phàm cùng quyển thượng kinh văn mà đến. Chỉ cần hắn và sư đệ Kampot quấn lấy Tân Lâm một lúc thì chắc chắn Đan Châu và Kiệt Bố cũng có đủ thời gian để giải quyết Tiêu Phàm. Cho dù võ công của Tiêu Phàm cao đến đâu đi nữa thì cũng đang là một người bệnh, hiện tại chính là thời điểm suy yếu nhất.

Cơ hội tốt trời ban!

Lần này, Đan Châu và Kiệt Bố không đợi sư huynh nhắc nhở, lập tức vòng qua Tân Lâm, trực tiếp lướt về phía Tiêu Phàm.

Dưới công kích cuồng bạo của Đan Tăng Đa Cát, cộng thêm Kampot ở một bên kiềm chế, mặc dù võ nghệ của Tân Lâm cao đến đâu thì trong một lúc cũng không thể nào dứt khỏi mà quay sang ngăn cản hai gã đạt ma còn lại.

Tuy nhiên dường như Tân Lâm cũng không sốt ruột lắm, chỉ bình tĩnh đáp trả thế tấn công của Đan Tăng Đa Cát và Kampot. Cô dùng bảy phần lực đối phó với Đan Tăng Đa Cát, chỉ thủ chứ không tấn công; lấy ba phần lực đi đối phó với Kampot cũng dư sức, thường khiến cho Kampot luống cuống tay chân, liên tục gào thét.

Mắt thấy dưới thế tấn công hung mãnh của mình, Tân Lâm đã không cách nào ngăn cản Đan Châu và Kiệt Bố thì Đan Tăng Đa Cát mừng thầm trong lòng. Lần này, cuối cùng cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, mang theo kinh văn quyển thượng quay trở về bên cạnh thủ lĩnh rồi.

Đan Châu và Kiệt Bố cũng biết đây là cơ hội khó có được, động tác cũng không chút chậm trễ.

Tiêu Phàm vẫn đứng thẳng, môi mỉm cười như cũ, không tránh né cũng không ra tay, trực tiếp xem hai gã đạt ma như vô hình.

Thấy Tiêu Phàm khinh thường mình như vậy thì lửa giận trong lòng Đan Châu và Kiệt Bố càng thêm bùng cháy, hai thanh chiếc đao một trái một phải chém tới.

Đây chính là do bản thân ngươi muốn tự tìm chết, đừng trách phật gia.

– Tiêu tiên sinh cẩn thận…….

Yến Đông Lâu gấp đến độ kêu to lên, sắc mặt đại biến.

Nhưng đúng vào lúc này một tiếng gió xẹt qua, một cây trúc thật dài đâm tới, mũi cây bén nhọn không gì sánh được mang theo một chút cảm giác rét run.

– Đây là cái gì?

Hai gã đạt ma kinh hãi, bất chấp mục tiêu Tiêu Phàm đang ở trước mặt, lập tức vung chiết đao trong tay để tự bảo vệ mình.

Cây trúc này dài hơn ba thước, đầu còn lại của cây trúc nằm trong tay của Yến Đông Lâu thân hình cao gầy, chính là cây trúc mà bình thường Yến Tây Lâu sử dụng để đâm cá. Cây trúc này vừa nhỏ vừa dài, cũng không hề cứng rắn lại quá dài, kỳ thực cũng không thích hợp dùng làm vũ khí.

Người bình thường đánh nhau hiển nhiên sẽ dùng vũ khí mang theo uy lực mạnh, nhưng đụng phải đao pháp của cao thủ Mật Tông Hoàng Giáo lại gặp phải vấn đề. Lưỡi hai thanh chiết đao vô cùng sắc bén, cho dù cây gậy trúc này bị một đao này chém xuống cũng chắc chắn đứt làm hai. Nhưng mà cây trúc mỏng manh này ở trong tay của Yến Tây Lâu lại bay lượn tựa như du long, chỉ trong nháy mắt đã khiến hai gã đạt ma luống cuống tay chân.

Yến Đông Lâu và cửu thẩm nhìn đến trợn mắt há mồm, hồi lâu vẫn chưa khép miệng lại được.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

– Thương pháp quá giỏi!

Giữa lúc cả đám người đang hoa cả mắt thì lại nghe hai tiếng “Loảng xoảng” vang lên, hai thanh chiết đao lượn theo hình vòng cung bay ra xa. Cổ tay của hai gã đạt ma đã bị Yến Tây Lâu đánh trúng không cầm nổi chiết đao. Đan Châu và Kiệt Bố vừa giận vừa sợ liếc nhìn nhau, hai người nổi giận hét ầm lên, bốn chưởng pháp hung mãnh nhào tới.

Mật Tông Đại Thủ Ấn!

“Xẹt”, Yến Tây Lâu lại giương cánh tay lên, cây trúc dài nhằng kia cũng bay đến ghim trên mặt đất một cách vững chắc, phần đuôi không ngừng rung động.

Chưởng pháp của hai gã đạt ma đã đến trước mắt, máy tóc đen của Yến Tây Lâu bay lượn phất phới, không né tránh mà đánh ra một chưởng.



Trong phút chốc, gió bão nổi lên. Đan Tăng Đa Cát quá sợ hãi, buột miệng kêu lên:

– Hạ thủ lưu tình!

Yến Tây Lâu này vừa ra tay lại cực kỳ giống “Ngũ Lôi Chưởng” đã mấy chục năm chưa lộ diện trên giang hồ truyền thuyết. Mặc dù hai vị sư đệ đã khổ công luyện tập đại thủ ấn nhiều năm nhưng Đan Tăng Đa Cát vừa nhìn tư thế xuất thủ của Yến Tây Lâu cũng đủ biết Đan Châu và Kiệt Bố tuyệt đối không phải là đối thủ.

Đáng tiếc là lời này của Đan Tăng Đa Cát đã muộn. Chỉ nghe hai tiếng la hét thống khổ vang lên, Đan Châu và Kiệt Bố đều trúng chưởng tựa như một kẻ say rượu lảo đảo lui về phía sau mấy bước, hơn nữa còn ngã xuống, mông chạm đất.

Ngay sau đó Kampot cũng kêu to một tiếng, chiết đao bay lên, cổ tay phải đầm đìa máu, lảo đảo thụt lùi về sau. Tay trái cầm cổ tay phải, đau đến nhe răng nhếch miệng.

Tân Lâm nhỏ giọng kêu một tiếng, kiếm ảnh bay đầy trời trong nháy mắt đã bao phủ lấy Đan Tăng Đa Cát. Một chuỗi âm thanh đao kiếm chạm vào nhau vang lên.

“Beng beng beng ……..”

Đan Tăng Đa Cát liền lùi lại bảy bước, cổ tay Tân Lâm run lên, nhuyễn kiếm nhắm thẳng vào yết hầu của Đan Tăng Đa Cát.

Sơn cốc mới vừa rồi vẫn còn vô cùng náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng gió núi gào thét bay lượn trong sơn cốc.

Đan Tăng Đa Cát nhìn mũi kiếm đang rung rung trước mặt, lại nhìn ba gã sư đệ đang vô cùng chật vật kế bên thì sắc mặt hắn vốn ngăm đen càng giống như sắc trời sắp mưa, khẽ rên một tiếng rồi chậm rãi thu lại chiết đao. Hắn thực sự không ngờ tới cái người bệnh điên đứng ngơ ngác cạnh đầm nước kia lại là một cao thủ tột đỉnh ẩn mình, võ nghệ của người đó không thua kém Tân Lâm.

Thiên tính vạn tính lại không tính đến điểm này!

– Tiêu tiên sinh, hôm nay là tôi tính sai, không ngờ vị này cũng là một đại cao thủ thâm tàng bất lộ. Chúng tôi thua, hôm nay chúng tôi sẽ không tiếp tục dây dưa nữa. Thế nhưng còn kinh văn thì tôi nhất định phải lấy về, trừ phi bây giờ ngươi giết ta bằng không thì ta nhất định sẽ còn trở lại.

Dưới không gian yên lặng như tờ, Đan Tăng Đa Cát chậm rãi nói, ngữ điệu của hắn đã khôi phục sự bình tĩnh, sắc mặt kiên định như đá không hề có nửa phần khuất phục.

Tân Lâm vừa tức giận vừa buồn cười:

– Cái tên này, võ công tốt như vậy nhưng đầu óc sao lại đần độn như thế chứ? Cái tên tiểu tặc Gia Cát Ánh Huy đó đang trêu đùa ngươi mà ngươi còn không biết sao?

Đan Tăng Đa Cát cau mày, cả giận nói:

– Lời này của Tân cô nương là có ý gì?

– Tới bây giờ mà ngươi vẫn không rõ sao? Lần trước ở bãi đậu xa, ngươi chém tên tiểu tặc Gia Cát Ánh Huy đến toàn thân đầy máu nhưng hắn lại không thể làm gì được ngươi, có thù không thể báo nên hắn liền lừa ngươi đến tìm chúng ta. Mưu kế mượn đao giết người đơn giản như vậy mà đường đường một Tuyết Vực Đao Vương – Đệ nhất cao thủ của Mật Tông Hoàng Giáo lại bị lừa, thật là một trò cười mà!

Tân Lâm bĩu môi, cười mỉa mai nói.

Trên mặt Đan Tăng Đa Cát rốt cuộc cũng xuất hiện thần sắc do dự, hắn nhìn Tiêu Phàm một cái lại quay sang nhìn Tân Lâm, hồi lâu mới lên tiếng:

– Tại sao Gia Cát Ánh Huy cũng kết thù với các người?

Tiêu Phàm cười cười, nói:

– Nói kết thù ngược lại cũng không đúng, bất quá trong đầu Thâu Vương có chút vướng mắc, thái độ của hắn đối với chúng tôi cũng không hòa hoãn lắm.

Bị Tiêu Phàm buộc đến ổ sói ở thảo nguyên trộm Trường Xuân An Thần Hương đương nhiên trong lòng của Gia Cát Ánh Huy rất khó chịu. Hơn nữa Tiêu Phàm có thể tìm một cách chính xác chỗ ẩn náu nên Gia Cát Ánh Huy càng khúc mắc. Hắn khích bác Đan Tăng Đa Cát đi gây sự với Tiêu Phàm, bất kể ai thắng ai thua thì hắn đều có lợi.

Sợ sao? Nếu như sợ thì hắn sẽ không chọn làm Thâu Vương (Vua trộm).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook