Đại Hào Môn

Chương 205: Trốn tránh

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

13/07/2015

Vị này là?

Người đàn ông trung niên đang nói chuyện với Phương Lê, Nhiêu Vũ Đình quay sang Tiêu Phàm mỉm cười hỏi.

Người đàn ông này vóc dáng cao lớn, dáng người mạnh mẽ. Tuy đã ở tuổi trung niên nhưng lại không hề có bụng, ông ta đứng đó tựa thẳng lưng, phong thái hơn người, ăn mặc rất đúng mực, dù không nhìn ra là đồ hàng hiệu nhưng xem cách may và chất liệu cũng biết tuyệt đối không phải hàng thông thường.

Hiện nay, với những kẻ có tiền trong giới thượng lưu thật sự, quần áo họ mặc không nói đến thương hiệu, cái mà họ quan tâm là may ở nước nào.

Đặc biệt là những người tài giỏi, thậm chí còn có cả thiết kế riêng.

Người đàn ông trung niên kia nhìn qua cũng chính là một nhân vật tài giỏi như thế, tướng mạo không quá tuấn tú nhưng vì phong độ xuất chúng làm cho cả người như tỏa sáng, có thể được gọi là mỹ nam.

- Giám đốc Từ, giới thiệu với anh, vị này là Tiêu Phàm – đại công tử của bộ trưởng Tiêu – Tiêu Trạm. Còn vị này là chủ tịch Từ - đồng chí Từ Chấn Nam – giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị ngân hàng Đại Sinh.

Nhiêu Vũ Đình mỉm cười giới thiệu.

- Giám đốc Từ, xin chào.

Tiêu Phàm gật đầu với Từ Chấn Nam.

Nhiêu Vũ Đình đặc biệt giới thiệu thân phận của Từ Chấn Nam, nhưng thật ra là dư thừa. Trong các thế gia ở kinh thành, Từ Chấn Nam có thể coi là danh tiếng lẫy lừng. Ngân hàng Đại Sinh không phải là ngân hàng nhà nước, mà là ngân hàng liên doanh. Thông thường, đa số các ngân hàng liên doanh là do người nước ngoài làm chủ. Duy chỉ có ngân hàng Đại Sinh là ngoại lệ, Từ Chấn Nam chính là giám đốc ngân hàng này ngay từ những ngày đầu thành lập.

Trước khi tái nhậm chức giám đốc ngân hàng Đại Sinh, Từ Chấn Nam được ủy thác làm người phụ trách bộ phận đầu tư của tổng ngân hàng nhà nước.

Tuy sắc thái nhà nước của ngân hàng Đại Sinh tương đối mờ nhạt, nhưng chí ít đối với quần chúng và những cán bộ bình thường không rõ tình hình nội bộ mà nói, thì họ đều cho rằng ngân hàng Đại Sinh là ngân hàng tư nhân.

Trên thực tế cũng chính là ngân hàng tư nhân.

Chỉ là với ngành ngân hàng trong nước thì dù là liên doanh cũng tốt mà tư nhân cũng thế, đều không có sự hậu thuẫn vững chắc từ phía chính phủ. Điều này cũng không thể khiến cho việc làm ăn của họ đi xuống. Từ Chấn Nam tuổi còn trẻ, ở giới tài chính trong nước lại là chuyên gia kinh tế tiếng tăm lừng lẫy, bản thân cũng xuất thân trong nhà quyền quý.

Đương nhiên, Từ gia chưa được tính là nhà quyền quý nhất để được liệt vào “Bảng xếp hạng”, nhưng có thể được gọi là thế gia trung đẳng, trong nhà cha ông ta cũng làm tới cấp bộ trưởng, mấy năm trước đã về hưu, nhưng lại được thừa kế một cách danh chính ngôn thuận, ở nơi kinh thành cũng được xem như có tiếng tăm.

Theo như lời kể lại, Từ Chấn Nam và rất nhiều con cháu đời sau của các gia đình quyền quý có quan hệ rất tốt. Ví dụ như Uông Vĩ Thành – chủ quản của doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn, chính là một trong những cổ đông lớn của ngân hàng Đại Sinh.

Tuy nhiên, cũng không thể bởi vậy mà kết luận Từ Chấn Nam và Uông Vĩ Thành là “đồng đảng”.

Đầu tư quay vòng và quay vòng các mối quan hệ cá nhân không thể gộp làm một. Uông Vĩ Thành dựa vào tài hoa và danh tiếng mà Từ Chấn Nam có được trong giới tài chính để đầu tư vào ngân hàng Đại Sinh. Đây chắc chắn là cách làm sáng suốt. Doanh nghiệp của ông ta không đầu tư vào ngân hàng Đại Sinh nhất định có lí do.

Có cơ hội kiếm tiền tại sao lại không làm?

Tiêu Phàm cũng không ngờ sẽ gặp Từ Chấn Nam ở đây.

- Ồ, xin chào, hóa ra là trưởng phòng Tiêu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Từ Chấn Nam vừa cười vừa đưa tay ra. Nhìn qua thì thấy nụ cười kia rất hợp với tình huống thế này, động tác rất có phép tắc, không có gì là không thích hợp. Nhưng cuối cùng thì cái câu “ngưỡng mộ đại danh đã lâu” vẫn có thể làm cho người ta nghe như có ý trêu tức.

Tiêu Phàm có tiếng tăm gì mà làm ông ta ngưỡng mộ thế?

Đơn giản chỉ là “Ly kinh phản đạo” mà thôi.

Từ ánh mắt giấu diếm của Từ Chấn Nam cũng có thể nhìn ra, với việc Tiêu Phàm xuất hiện trong buổi họp mặt, ông ta có chút khó hiểu.

Buổi họp mặt ngày hôm nay, bất kể là con cháu nhà quý tộc nào, cho dù là Uông Nhị, Uông Tam hay Tiêu Thiên có mặt ở đây thì Từ Chấn Nam cũng không hề kinh ngạc.

Con ông cháu cha cũng vẫn là con ông cháu cha.

Vì vốn đã có tiếng tăm nên có xuất hiện ở đây cũng không có gì là thái quá.

Duy chỉ có Tiêu Phàm là ngoại lệ.



Tiêu Phàm là “kẻ xuất gia”.

Toàn bộ là trò hề của các nhà quyền quý ở kinh thành, thậm chí có một số đại thiếu gia ăn chơi trác tang lúc bị người lớn trong nhà quở trách đều nhỏ giọng cãi một câu: “Con sẽ không nghe lời, so với lão đại của Tiêu gia thì con còn tốt hơn.”

Đúng vậy, cho dù là “con ông cháu cha” cũng còn tốt hơn “giả thần giả thánh”.

Ánh mắt kiểu thế này, Tiêu Phàm nhìn thấy nhiều rồi, không hề có chút phật lòng, lúc bắt tay với Từ Chấn Nam, hắn thuận tay động vào mạch tượng ông ta.

Bình thường đông y bắt mạch cần phải bình thần tĩnh khí, xem xét kỹ càng, nhưng Tiêu Phàm không cần. Hơn nữa, khi bắt mạch cho người ta cũng không đơn giản là xem nhân sinh không sinh bệnh, mà còn tìm tòi thuật pháp.

Lúc bắt mạch cho Từ Chấn Nam, hắn còn cẩn thận tỉ mỉ, thoáng nhìn qua bộ dạng của Từ Chấn Nam, bỗng giật mình.

Từ Chấn Nam có vẻ như đang đánh cược một ván bài.

Chỉ có điều, từ mạch tượng và sắc mặt của ông ta cho thấy, vận khí ông ta không tốt, kết quả của ván bài này khá là nguy hiểm.

Tiêu phàm thản nhiên khách khí nói một câu, cũng không nói thêm điều gì.

Từ Chấn Nam rõ ràng không có hứng thú lắm với Tiêu Phàm, sau khi bắt tay, liền tiếp tục nói chuyện với Nhiêu Vũ Đình, thậm chí còn có ý trốn tránh Tiêu Phàm.

Với thân phận của ông ta, có thể cùng con cháu Tiêu gia nói chuyện vui vẻ, đại danh của Lão Tiêu gia còn ở đó không thể là giả. Hơn nữa thời gian gần đây, Tiêu lão gia bỗng nhiên trở lên khá “sôi nổi”, làm tăng sức ảnh hưởng đến giới chính trị trong nước. Người bên ngoài không biết chính xác Tiêu lão gia đang giở trò gì. Từng người một đều phải đề phòng gấp đôi.

Với sức ảnh hưởng cực lớn và uy danh cao quý của Tiêu lão gia thì ông ta sợ gì ăn nói tùy tiện, có thể gây ra một trận lộn xộn, rối ren.

Nhưng thân phận Tiêu Phàm quá nhạy cảm, Từ Chấn Nam không muốn gây ra hiểu lầm cho người khác, cũng không phải sợ người ta nói ông ta mê tín, có được địa vị thân phận như hôm nay, ông ta không để ý đến dư luận. Điều mà Từ Chấn Nam quan tâm là sợ người khác nói vì lấy lòng Tiêu lão gia mà ngay cả con cháu Tiêu gia cũng hạ mình xu nịnh.

Với khí chất cao ngạo của Từ Chấn Nam, nhất định khó có thể đồng ý “phỏng đoán” như thế.

- Tiêu Phàm, tôi giới thiệu cho cậu mấy người bạn khác nhé.

Từ Chấn Nam có thể trốn tránh Tiêu Phàm, nhưng Nhiêu Vũ Đình đương nhiên không thể làm thế. Tiêu Phàm là khách do chính bà mời đến, tuy nhiên Nhiêu Vũ Đình cũng không thể miễn cưỡng Từ Chấn Nam, đành phải vội vàng tiếp Tiêu Phàm.

Nhiêu Vũ Đình đưa Tiêu Phàm cùng đi, đa số khách trong buổi tối hôm nay đều lớn tuổi hơn Tiêu Phàm, chỉ có một số là trẻ tuổi, mục đích chính là diện kiến các vị trưởng bối. Nghe lời Nhiêu Vũ Đình giới thiệu, phản ứng của những người khách căn bản không khác Từ Chấn Nam là mấy, chỉ lịch sự chào hỏi Tiêu Phàm, thăm hỏi sức khỏe Bộ trưởng Tiêu và Tiêu lão gia, ngoài ra không nói một lời nào nữa.

Nhiêu Vũ Đình có chút lung túng.

Không ngờ danh tiếng của Tiêu Phàm lại làm người khác “e ngại” như thế.

Cái miệng nhỏ của Phương Do Mỹ đã bĩu lên tức giận. Tiểu nha đầu này cảm thấy bất bình cho người anh em này của mình .

Dựa vào cái gì mà họ tỏ thái độ đó với Tiêu Phàm?

Người ta đầy bản lĩnh thế mà!

- Tiêu Phàm, thể hiện tài năng cho họ xem đi.

Thừa dịp không ai chú ý, cô gái lén kéo kéo ống tay áo Tiêu Phàm, hạ giọng nói, vẻ mặt khó chịu.

- Được.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.

- Thật hả?

Cô gái vốn là nói nhảm, không ngờ Tiêu phàm không chút do dự liền trả lời, nhịn không được hỏi một câu, trong lòng không kìm nổi ngạc nhiên vui mừng.

- Đương nhiên.



Tiêu phàm đưa tay ra xoa đầu cô gái.

Cô gái lập tức trở nên vui vẻ, phấn trấn.

- Vậy thì nhanh lên đi.

- Đừng vội.

Tiêu phàm vẫn thản nhiên, bình tĩnh.

Cách đó không xa có một cô gái duyên dáng, yểu điệu quay lưng về phía họ đang thưởng thức cảnh đẹp hồ nước ở vườn sau khu biệt thự. Cô gái đứng đó một mình, có gì đó không ăn khớp với không khí buổi gặp mặt.

- Xem ra không có đối tượng nào có thể giới thiệu cho anh được rồi.

Phương Do Mỹ bỗng nhiên hạ giọng, cười khanh khách không ngừng, còn mở trừng hai mắt nhìn Tiêu Phàm.

Vẻ mặt có ý trêu trọc, nhưng lại không chú ý tới là sắc mặt Tiêu Phàm đã trở nên có chút cổ quái.

- Tiêu Phàm, đến đây, giới thiệu với cậu, đây là Tố Tố.

Ánh đèn ở vườn sau không quá sáng, Nhiêu Vũ Đình cũng chưa chú ý đến sự thay đổi rất nhỏ đó trên vẻ mặt Tiêu Phàm, vừa cười vừa giới thiệu với hắn.

Cô gái kia nghe thấy liền xoay người lại, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Không phải là Trần Dương sao?

Nữ đặc công ngành công an, trước đó không lâu đã cùng Tiêu Phàm “hợp lực tác chiến”.

- Tố Tố, đây là Tiêu Phàm, làm quen với nhau một chút đi, hai người đều là thanh niên nên nói chuyện với nhau đi. Tiêu Phàm à, Tố Tố cũng là bạn tốt của tôi đấy, bây giờ đang làm việc trong ngành công an. Nhìn cố ấy nhỏ nhắn xinh xắn thế thôi, nhưng võ công rất lợi hại đấy, rất được lãnh đạo coi trọng, đã từng là một cán bộ rất có trách nhiệm. Tố Tố, Tiêu Phàm là đại công tử của bộ trưởng Tiêu – Tiêu Trạm.

- Cô Nhiêu à, chúng cháu quen nhau.

Trần Dương từ sững sờ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cười nói.

Đêm nay, Trần Dương ăn mặc rất trang trọng, bộ lễ phục dạ hội hoa hồng màu tím khoét ngực, để lộ ra một vùng ngực trắng nõn nà đầy đặn làm người ta hoa mắt, phù hợp với dung mạo xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, tươi tắn mà không quá diêm dúa, khí chất đoan trang, quyến rũ, làm người ta vừa nhìn thấy sẽ không thể dời mắt.

- Hả, hóa ra là hai người quen nhau à? Thế thì tốt quá rồi.

- Tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay là tôi muốn giới thiệu đối tượng cho hai người, nếu hai người vốn đã quen nhau rồi thì từ từ nói chuyện nhé.

Nhiêu Vũ Đình dứt khoát nói, trên mặt nở nụ cười rất rạng rỡ.

Trần Dương liền đỏ mặt, khẽ cắn môi, gượng gạo nói.

- Cô Nhiêu à, cô không cần trêu cháu như vậy đâu.

- Ơ kìa, Tố Tố, cô Nhiêu thật sự không đùa với cháu đâu, cháu xem, hai đứa chạc tuổi nhau, về các phương diện khác cũng rất xứng đôi, không phải là quá tốt rồi ư? Tố Tố à, đừng có phụ nỗi khổ tâm của cô chứ.

Nhiêu Vũ Đình liền ra vẻ nghiêm túc nói.

Nói tới việc giới thiệu đối tượng cho Tiêu Phàm, Nhiêu Vũ Đình thật sự rất để tâm. Xét về danh tiếng Tiêu Gia, những cô gái xuất thân dòng dõi quá thấp chắc chắn không thể giới thiệu, như vậy cũng quá ủy khuất cho Tiêu Phàm rồi. Nhưng những cô gái thế gia xuất thân cao quý, thì Nhiêu Vũ Đình lại không dễ gì mà tìm được. Tiêu Phàm dù sao cũng có tiếng khống tốt là “kẻ xuất gia”. Nhìn thái độ của Từ Chấn Nam đối với Tiêu Phàm thì đã quá rõ ràng rồi.

Trần Dương cũng được xem như là con cháu cán bộ cấp cao, mẹ là cán bộ được hưởng đãi ngộ của cục chính, mấu chốt chính là Trần Dương đang làm việc ở bộ công an, tính độc lập của bộ công an rất cao, nếu cô ấy và Tiêu Phàm có thể thành đôi thì cái tiếng “xuất gia” của Tiêu Phàm cũng không có ảnh hưởng quá lớn đến Tiêu Phàm.

Một người bên cục tôn giáo, một người bên bộ công an, đều không phải là đơn vị khiến người ta chú ý, đúng là một cặp trời sinh.

Cuộc sống gia đình thanh thản ổn định là được

[/CHARGE]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook