Đại Hào Môn

Chương 215: Vị cứu tinh lớn

Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

14/07/2015

Toàn bộ nhân viên văn phòng của ngân hàng Đại Sinh đều rất kinh ngạc khi phát hiện Giám đốc Từ của ngân hàng đến từ rất sớm. Thậm chí, lúc Giám đốc Từ lái chiếc xe Mercedes Benz sang trọng đến cửa, anh bảo vệ còn ngủ gà ngủ gật bị Giám đốc bắt quả tang, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Người bảo vệ này trước cũng đã từng ngủ gật, bị quản lý bắt gặp, liền phạt hơn hai trăm, nhưng chưa bao giờ bị chính Giám đốc ngân hàng bắt tại trận.

Trái với dự đoán của người bảo vệ chính là Giám đốc ngân hàng đã không chỉ trích anh ấy.

Người bảo vệ có cảm giác, Giám đốc Từ thậm chí không liếc nhìn anh ta một cái, cửa vừa mở, chiếc Mercedes Benz lập tức đi vào trong.

Sau đó, bảo vệ kinh hãi nhìn thấy, dáng đứng của Giám đốc Từ trên bậc cầu thang thẳng tắp, đứng ở trước cửa trụ sở làm việc, tư thế kia, so với quân nhân, nhìn đứng đắn không kém.

Bảo vệ lập tức đoán rằng, hôm nay có nhân vật tai to mặt lớn sẽ đến.

Buổi tối hôm qua giá cổ phiếu tại thị trường Mỹ sụt giảm, người bảo vệ gác cửa không biết chuyện như vậy xảy ra. Anh ta chỉ là nhân viên bảo vệ bình thường, nên tất cả những chuyện xảy ra bên trong tòa nhà, biết không nhiều lắm. Cho dù anh ta biết được tin tức kia, cũng sẽ không có phản ứng gì. Anh ta không đủ khả năng hiểu rõ mối quan hệ bên trong.

Thị trường chứng khoán Mỹ và ngân hàng Châu Á của ta có quan hệ quái gì chứ?

Nhưng dáng vẻ của Giám đốc Từ trong mắt các nhân viên, rất không giống lúc trước.

Nếu là viên chức cao cấp của ngân hàng, không thể không chú ý nhiều đến tình hình ngân sách. Suy nghĩ công ty gặp chuyện không may, cổ phiếu tại Mỹ sụt giảm, ngân hàng có ý nghĩa đối với ông ta như thế nào thì trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.

- Giám đốc Từ, chào buổi sáng…

Mặc dù tất cả mọi người hết sức kinh ngạc, nhưng hết sức lễ phép chào hỏi Từ Chấn Nam. Cho dù phải ngân hàng Đại Sinh bị phá sản, Từ Chấn Nam cũng không phải là người mà bọn họ có thể làm mất lòng được.

Ở giới tài chính của thủ đô, thậm chí cả trên thế giới, Từ Chấn Nam đều được coi là nhân vật số một.

Một số ít các cán bộ ngân hàng, thậm chí còn biết rõ gia thế quyền quý của Từ Chấn Nam, là con cháu quý tộc.

Từ Chấn Nam lơ đãng, tình cờ gật đầu, xem như trả lời, đôi môi mím chặt.

Các nhân viên đều nhìn thấy mí mắt sưng vù của Giám đốc ngân hàng Từ, hai mắt đỏ ngầu, bất kể tinh thần của ông ta mạnh mẽ như thế nào, cũng khó che dấu sự mỏi mệt sâu tận xương tủy kia. Bởi vậy có thể thấy được buổi tối hôm qua Giám đốc ngân hàng Từ cả đêm không chợp mắt như vậy, nhất định bị gây sức ép quá lớn.

Theo tin tức xấu từ bên kia đại dương truyền đến, thực sự rất bị tra tấn.

Người rất chú trọng đến dung mạo như Giám đốc Từ, thậm chí ngay cả cà-vạt còn quên đeo.

Đây là tình huống từ trước đến nay chưa hề xảy ra.

Từ Chấn Nam là một người quản lý đặc biệt rất chú ý đến những chi tiết cực kỳ nhỏ, thậm chí ngay cả cách xưng hô của nhân viên đối với ông ta cũng có yêu cầu rõ ràng, phải gọi “Giám đốc ngân hàng”, không được gọi “Từ tổng” hoặc là “Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ”.

Vì gọi Từ tổng hoặc là Chủ tịch Hội đồng quản trị Từ như vậy thì mùi buôn bán nặng quá, không đủ tỏ vẻ quyền uy của Từ Chấn Nam. Bây giờ thế giới gặp khó khăn như thế này, bày bán hàng bên vỉa hè cũng dám tự xưng Tổng giám đốc.

Quá vô giá trị.

Nhưng Giám đốc ngân hàng cũng là một kiểu xưng hô riêng, chủ hàng vỉa hè cũng không thể lấy danh xưng này được. Mấy năm nay Tổng giám đốc hoặc là Chủ tịch Hội đồng quản trị khúm núm trước Giám đốc ngân hàng là quá nhiều.

Có thể thấy tâm tình Giám đốc ngân hàng Từ không tốt, đại đa số viên chức đều rất tự giác, sau khi chào hỏi với Từ Chấn Nam, liền vội vã chạy vào tòa nhà văn phòng. Nếu chẳng may vận khí không tốt, bị Giám đốc ngân hàng Từ bắt được chửi mắng một trận, chẳng phải là tai bay vạ gió sao?

Một số viên chức cấp thấp, thậm chí không dám nói lời chào trực tiếp, liền từ hai bên trái phải chạy mất.

Chỉ có hai vị Phó giám đốc ngân hàng và Chánh văn phòng không thể trốn, bọn họ là nòng cốt trung kiên của ngân hàng Đại Sinh, cũng là trợ thủ quan trọng nhất của Từ Chấn Nam ở ngân hàng Đại Sinh. Lúc bấp bênh, thời điểm gặp phải tai hoạ ngập đầu, nhất định phải kiên định cùng Từ Chấn Nam đứng chung một chỗ.

Thái độ này là hoàn toàn cần thiết, cho dù là giả bộ, cũng phải được giả bộ đến nơi đến chốn.

Mặc dù với tư cách là trợ thủ đắc lực cho Từ Chấn Nam, bọn họ cũng đều biết đến các thời điểm sinh tử tồn vong của ngân hàng Đại Sinh, nếu không có kỳ tích phát sinh, cải tử hoàn sinh là cực kỳ mong manh. Nhưng gia thế quyền quý của Từ Chấn Nam, luôn luôn cho mọi người giữ lại một tia hy vọng cuối cùng.

Tại đất nước đại diện cho quyền lực này, những điều kì diệu đều có thể xảy ra.

Hai vị Phó giám đốc ngân hàng và Chánh văn phòng lặng yên đứng ở phía sau Từ Chấn Nam, ai cũng không nói lời nào.

Nhìn tư thế này, bọn họ cũng biết Từ Chấn Nam đang đợi người, tuy rằng không biết đó là ai, nhưng nhất định là nhân vật tai to mặt lớn. Có lẽ, vị này sắp đến, chính là vị cứu tinh cuối cùng của Từ Chấn Nam và ngân hàng Đại Sinh.



Từ Chấn Nam không nói chuyện với bọn họ, nhưng cũng không đuổi bọn họ đi.

Lúc này, ông ta thật sự cũng cần một chút ủng hộ tinh thần.

Có người đứng ở sau lưng, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít sẽ kiên định hơn một chút, không đến mức trống trải.

Không khí phía trước cửa ngân hàng Đại Sinh cần có bao nhiêu trang nghiêm thì có bấy nhiêu trang nghiêm.

Từ Chấn Nam đợi từ bảy giờ cho đến chín giờ, suốt hai giờ, cứ đứng như vậy, một bước cũng không dịch chuyển, thật giống như cả người đều bị đóng đinh trên bậc thang đá Đại Lý.

Từ Chấn Nam cũng biết, nếu mình đi lại mấy bước, sẽ thoải mái một chút, nhưng ông ta cảm thấy, cứ như vậy, thì có vẻ không đủ thành tâm.

Tiêu Phàm nhất định có thể cảm giác được.

Giờ này khắc này, địa vị của Tiêu Phàm ở trong suy nghĩ của Từ Chấn Nam đã đến gần vô hạn của “Thần tiên sống”. Không chỉ là dự đoán của Tiêu Phàm đối với ông ta và ngân quỹ của Đại Sinh buổi tối hôm qua, mà còn có “Đề cử”.Phương Lê

Nhiêu Ngọc Sinh chính mồm nói cho ông ta biết, sau khi nói chuyện với Tiêu Phàm, Phương Lê sẽ để cho Từ Chấn Nam đi tìm Tiêu Phàm giải quyết vấn đề nan giải.

Từ Chấn Nam rõ ràng hiểu rõ, ý này của Phương Lê kỳ thật cũng đã chấp nhận “Lý luận” này rồi. So với việc Tiêu Phàm dự đoán chính xác tình hình ngân quỹ của Đại Sinh còn chấn động hơn.

Phương Lê là ai chứ?

Ngay cả ông ta cũng bị Tiêu Phàm “Thuyết phục”, có thể thấy được năng lực của Tiêu Phàm lớn đến bao nhiêu.

- Giám đốc ngân hàng, ngài còn không dùng bữa sáng đi? Nếu không, tôi đi mang chút gì đến cho ngài ••••••

Bầu không khí quá áp lực nặng nề, khiến Chánh văn phòng thật sự có chút khó chịu, rốt cục không kìm nổi mở miệng nói. Dù sao Chánh văn phòng là đại quản gia, dòng suy nghĩ có chỗ khác so với hai vị Phó giám đốc ngân hàng.

- Không cần.

Từ Chấn Nam ngang ngạnh nói hai chữ đó.

Chánh văn phòng lập tức liền câm như hến, từ bên trong hai chữ Từ Chấn Nam vừa nói, ông ta nghe được ý không hài lòng cực độ.

May mắn thay, tình trạng vô cùng áp lực này, với một chiếc Mercedes màu đen sáng bóng lái vào sân, cuối cùng cũng đến hồi kết thúc.

Vừa thấy vậy, Từ Chấn Nam lập tức tựa như tiêm thuốc tăng lực, hai mắt rạng rỡ hướng ra, lòng bàn chân giống như chứa đạn, chạy vội xuống bậc thang, phóng thẳng về phía chiếc Mercedes Benz, giơ tay kéo cửa xe ra, bất chấp tất cả, cúi đầu xuống thật thấp cung kính.

- Xin chào Tiêu trưởng phòng!

Từ trong Mercedes Benz xuống, quả nhiên là Tiêu Phàm, toàn thân mặc một bộ quần áo trắng toát, có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, tràn đầy sức sống thanh xuân, vô cùng ăn khớp với hình tượng “thế hệ thứ hai” tinh anh mà mọi người thường thấy.

Nhìn thấy Tiêu Phàm, hai vị Phó giám đốc ngân hàng và Chánh văn phòng đều giật mình kinh hãi.

Đây là vị cứu tinh mà Giám đốc ngân hàng chờ sao?

Có phải là có chút quá trẻ không?

Còn tưởng rằng chính là một vị trùm thương giới với áo mũ chỉnh tề, ưỡn ngực lồi bụng hoặc là một vị quan lớn chính phủ uy nghiêm vời vợi, nói năng thận trọng. Trước mắt dường như chỉ có hai loại người này, mới có thể xoay chuyển tình thếcủa ngân hàng Đại Sinh.

Lẽ nào, đây là vị công tử thế hệ thứ hai nào đó, đại diện cho bậc cha chú đến “giải cứu” Từ Chấn Nam?

- Giám đốc ngân hàng Từ.

Tiêu Phàm thản nhiên gật nhẹ đầu một cái.

Tân Lâm trên ghế lái đi xuống theo.

Hai ngày này, Tân Lâm không ở bên cạnh Tiêu Phàm, cô đang xử lý chuyện của Đằng Phi Vân và Joseph, vẫn đợi cho đến khi Anjelina an toàn đến Minsk, từ bên kia gọi điện thoại tới báo bình an, Tân Lâm mới “giải phóng” Đằng Phi Văn và Joseph. (Minsk, còn gọi Minxcơ hay Minxcơva, là thủ đô đồng thời là thành phố lớn nhất của Belarus, trung tâm chính trị, công nghiệp, khoa học và văn hóa của cả nước. Thành phố này nằm tại hai con sông là sông Śvísłač và sông Niamiha)



- Chào cô, chào cô...

Từ Chấn Nam lại liên tục không ngừng hướng về phía Tân Lâm cúi đầu khom lưng.

Tân Lâm vẫn là trang phục rất bình thường, trang điểm nhẹ nhàng đơn giản, càng lộ vẻ thanh thuần kiều diễm, mặt mày như vẽ. Từ Chấn Nam tuy rằng chưa từng gặp Tân Lâm, nhưng một đại mỹ nữ như vậy đảm đương lái xe cho Tiêu Phàm, quan hệ của hai người bọn họ, lường trước nhất định không giống tầm thường.

Tân Lâm liếc mắt nhìn anh ta, vẻ mặt thản nhiên, không có bất kỳ biểu thị điều gì khác.

- Tiêu trưởng phòng, cảm ơn cậu trong lúc cấp bách có thể bớt chút thời gian đến chỉ bảo… rất cả tạ…

Từ Chấn Nam lại dùng ngôn từ nịnh hót lên xuống như thủy triều.

Tiêu Phàm khoát tay áo, nói:

- Giám đốc ngân hàng Từ, những người khác, tất cả đi làm việc của mình đi. Ôngcùng tôi đi dạo trong sân này.

- À? Được, được…

Từ Chấn Nam lập tức liền xoay người sang chỗ khác, hướng về phía hai vị Phó giám ngân hàng và Chánh văn phòng phất tay, một câu đều không nhiều lời.

Hai vị Phó giám đốc ngân hàng và Chánh văn phòng đầy bụng ngờ vực, lại cũng không dám hỏi nhiều, khom ngườivới Tiêu Phàm, liền quay người vào trụ sở làm việc. Tại thời điểm đặc biệt này, nhất định phải cẩn thận một chút, không thể vi phạm chỉ thị của Từ Chấn Nam.

Tính tình của Từ Chấn Nam cũng không tốt.

- Tiêu trưởng phòng, mời! Vị này…

- Ta tên là Tân Lâm.

- Vâng, Tân tiểu thư, mời!

Từ Chấn Nam liên tục khom lưng, giơ tay mời khách.

Trụ sở chính của ngân hàng Đại Sinh là một tòa nhà độc lập gồm mười tám tầng, chiếm diện tích lớn, bên ngoài cửa chính, có một quảng trường nhỏ, sau tòa nhà, có một hoa viên không nhỏ, trăm hoa khoe nở đua sắc, khung cảnh dễ chịu.

Tiêu Phàm dưới sự bồi cùng của Từ Chấn Nam, chậm rãi vòng quanh trụ sở làm việc một vòng, lại trở lại cửa tòa nhà, đứng lại, nói:

- Giám đốc ngân hàng Từ, cả tòa cao ốc bố cục phong thuỷ coi như cũng khá lắm.

- Vâng, Tiêu trưởng phòng, trước khi chuyển đến, cũng mời tiên sinh xem qua đấy.

- Nơi này kiến thiết lại một chút, xây thêm cái suối phun nước đi. Hình ovan, phải thêm hòn non bộ. Ông lập tức gọi người đi thiết kế bản vẽ, sau khi tôi xem xong thì lập tức khởi công, hoàn thành càng nhanh càng tốt. Cửa chính đối diện con đường chính, ngựa xe như nước, dòng chảy quá nhanh, bất lợi cho việc làm giàu.

Tiêu Phàm chỉ về phía quảng trường ở bên ngoài cửa chính, nói.

- Vàng tiền là khí lưu động, tương đối với toàn bộ tòa nhà mà nói, quảng trường này là không nhỏ, rộng mênh mông, không có bóng râm nhỏ, khí vàng không thể che giấu, mau vào mau ra. Lúc trước vị tiên sinh kiađã không xem cho ông cẩn thận.

- Thì ra là thế…

Từ Chấn Nam bỗng nhiên bừng tỉnh, liên tục gật đầu.

- Tiêu trưởng phòng quả nhiên là cao nhân. Tôi xem chừng, lúc trước vị tiên sinh kia không xem cẩn thận, trình độ của anh ta không đủ. Cũng chỉ có Tiêu trưởng phòng cao nhân như vậy, mới là bậc thầy thực thụ.

Ngay sau đó, từ Chấn Nam liền vỗ vai Tiêu Phàm một cái.

- Đi thôi, đến xem văn phòng của ông.

Tiêu Phàm cười cười, nói.

- Vâng, vâng, Tiêu trưởng phòng mời! Tân tiểu thư mời!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook