Chương 6
Tứ Tự Thuyết Văn
16/05/2022
1.
Fan nhỏ đang ngồi trên đá đợi Đại hiệp.
Đại hiệp lại đi hành hiệp trượng nghĩa rồi.
Fan nhỏ tự hào lắm, bởi vì Đại hiệp vẫn luôn tốt như vậy, thời khắc nào cũng nguyện ý giúp đỡ người khác.
Nhưng cậu cũng rất sợ.
Cậu lo Đại hiệp sẽ bị thương, cũng sợ phải ở một mình ở nơi xa lạ nữa.
Nhưng mình phải ngoan, mình phải chờ Đại hiệp về. Fan nhỏ nghĩ.
2.
Fan nhỏ chờ rất lâu, Đại hiệp vẫn chưa về.
Đại hiệp bận lắm.
Đại hiệp luôn có rất nhiều chuyện phải làm, hắn cũng có rất nhiều bạn.
Fan nhỏ buồn rầu nghĩ, mình chẳng qua chỉ là người vô dụng nhất trong số những người mà Đại hiệp quen thôi.
Sau đó cậu lắc đầu một cái.
Nhưng cậu vẫn đau lòng, cúi đầu vùi mặt vào trong cánh tay.
3.
Fan nhỏ núp sau tảng đá, co rúc thành một đống.
Trời tối rồi mà Đại hiệp vẫn chưa trở lại.
Cậu sợ lắm, không dám ngồi trên đá nữa, cho nên leo xuống trốn phía dưới.
Fan nhỏ tự ôm lấy mình, mắt mở thật to.
Fan nhỏ nói với bản thân đừng sợ, sẽ không có kẻ xấu đâu, Đại hiệp nhất định sẽ về.
Đại hiệp không giống người khác.
Đại hiệp sẽ không lừa cậu đâu.
Đại hiệp sẽ không cười nói câu ‘Chờ tôi trở lại’ xong rồi đi luôn đâu.
Mình tin Đại hiệp. Fan nhỏ nghĩ.
Đại hiệp tuyệt đối sẽ không bỏ cậu lại như những người khác.
4.
Đại hiệp tìm được Fan nhỏ đang co người rúc sau tảng đá.
Fan nhỏ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức nở nụ cười.
Cậu nhào vào ngực Đại hiệp, cứ như có được tất cả.
Fan nhỏ nói: Đại hiệp, tôi nhớ anh lắm.
Đại hiệp cũng dịu dạng nói: Tôi cũng nhớ cậu.
Fan nhỏ mừng lắm, ôm Đại hiệp cọ cọ.
Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn Đại hiệp.
Đại hiệp cúi đầu nhìn cậu, đưa xiên kẹo hồ lô trong tay ra.
Fan nhỏ hỏi: Đại hiệp, anh muốn tặng cho tôi sao?
Đại hiệp gật đầu.
Fan nhỏ tức thì rơm rớm nước mắt.
Cậu nói: Tôi chưa từng được ai tặng đồ cả, chỉ có Đại hiệp tốt với tôi như vậy thôi.
Đại hiệp thấy cậu như vậy thì không biết làm sao, chỉ có thể nhét kẹo hồ lô vào miệng cậu để cậu không khóc ra tiếng.
Nhưng đôi mắt Fan nhỏ sáng rực đến kinh ngạc.
Đại hiệp nhìn một lúc, đột nhiên hỏi: Cậu cứ vậy mà thích tôi sao?
5.
Fan nhỏ trân mắt nhìn.
Nước mắt liền chảy xuống.
6.
Fan nhỏ vui lắm.
Từ sau lần Đại hiệp cho cậu kẹo hồ lô, mỗi ngày cậu đều nhận được quà của Đại hiệp.
Nhưng trong những món quà kia, Fan nhỏ chỉ thích bông hoa được gấp từ cỏ mà Đại hiệp làm ra.
Ngày đó Đại hiệp gấp hoa, rồi tiện tay tặng cho cậu.
Fan nhỏ nghĩ, đó mới là món quà cậu muốn nhất.
Fan nhỏ đang ngồi trên đá đợi Đại hiệp.
Đại hiệp lại đi hành hiệp trượng nghĩa rồi.
Fan nhỏ tự hào lắm, bởi vì Đại hiệp vẫn luôn tốt như vậy, thời khắc nào cũng nguyện ý giúp đỡ người khác.
Nhưng cậu cũng rất sợ.
Cậu lo Đại hiệp sẽ bị thương, cũng sợ phải ở một mình ở nơi xa lạ nữa.
Nhưng mình phải ngoan, mình phải chờ Đại hiệp về. Fan nhỏ nghĩ.
2.
Fan nhỏ chờ rất lâu, Đại hiệp vẫn chưa về.
Đại hiệp bận lắm.
Đại hiệp luôn có rất nhiều chuyện phải làm, hắn cũng có rất nhiều bạn.
Fan nhỏ buồn rầu nghĩ, mình chẳng qua chỉ là người vô dụng nhất trong số những người mà Đại hiệp quen thôi.
Sau đó cậu lắc đầu một cái.
Nhưng cậu vẫn đau lòng, cúi đầu vùi mặt vào trong cánh tay.
3.
Fan nhỏ núp sau tảng đá, co rúc thành một đống.
Trời tối rồi mà Đại hiệp vẫn chưa trở lại.
Cậu sợ lắm, không dám ngồi trên đá nữa, cho nên leo xuống trốn phía dưới.
Fan nhỏ tự ôm lấy mình, mắt mở thật to.
Fan nhỏ nói với bản thân đừng sợ, sẽ không có kẻ xấu đâu, Đại hiệp nhất định sẽ về.
Đại hiệp không giống người khác.
Đại hiệp sẽ không lừa cậu đâu.
Đại hiệp sẽ không cười nói câu ‘Chờ tôi trở lại’ xong rồi đi luôn đâu.
Mình tin Đại hiệp. Fan nhỏ nghĩ.
Đại hiệp tuyệt đối sẽ không bỏ cậu lại như những người khác.
4.
Đại hiệp tìm được Fan nhỏ đang co người rúc sau tảng đá.
Fan nhỏ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức nở nụ cười.
Cậu nhào vào ngực Đại hiệp, cứ như có được tất cả.
Fan nhỏ nói: Đại hiệp, tôi nhớ anh lắm.
Đại hiệp cũng dịu dạng nói: Tôi cũng nhớ cậu.
Fan nhỏ mừng lắm, ôm Đại hiệp cọ cọ.
Sau đó cậu ngẩng đầu nhìn Đại hiệp.
Đại hiệp cúi đầu nhìn cậu, đưa xiên kẹo hồ lô trong tay ra.
Fan nhỏ hỏi: Đại hiệp, anh muốn tặng cho tôi sao?
Đại hiệp gật đầu.
Fan nhỏ tức thì rơm rớm nước mắt.
Cậu nói: Tôi chưa từng được ai tặng đồ cả, chỉ có Đại hiệp tốt với tôi như vậy thôi.
Đại hiệp thấy cậu như vậy thì không biết làm sao, chỉ có thể nhét kẹo hồ lô vào miệng cậu để cậu không khóc ra tiếng.
Nhưng đôi mắt Fan nhỏ sáng rực đến kinh ngạc.
Đại hiệp nhìn một lúc, đột nhiên hỏi: Cậu cứ vậy mà thích tôi sao?
5.
Fan nhỏ trân mắt nhìn.
Nước mắt liền chảy xuống.
6.
Fan nhỏ vui lắm.
Từ sau lần Đại hiệp cho cậu kẹo hồ lô, mỗi ngày cậu đều nhận được quà của Đại hiệp.
Nhưng trong những món quà kia, Fan nhỏ chỉ thích bông hoa được gấp từ cỏ mà Đại hiệp làm ra.
Ngày đó Đại hiệp gấp hoa, rồi tiện tay tặng cho cậu.
Fan nhỏ nghĩ, đó mới là món quà cậu muốn nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.