Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 5 - Chương 21: Không ngờ tới
Ân Tầm
14/07/2014
“Bắt lấy thích khách cho ta! Không được để hắn thoát. Bản vương muốn hắn sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Bên ngoài lại vang lên tiến của Vu Đan, mà bọn thị vệ thì không ngừng phá cửa xông vào khiến Sở Lăng Thường cảm thấy cái chết đã đến rất gần.
Hiện giờ nàng đã có thể hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Việc sư phụ ngộ hại nhất định có liên quan tới nhị vương tử kia. Hương thảo là do hắn sai người tới dược phòng lấy về. Nàng không tin hắn chỉ đơn giản lấy nó để dùng cho lò đốt hương.
Nàng lại nghe thấy tiếng Vu Đan ra lệnh gì đó rồi tất cả bọn thị vệ lui cả ra ngoài. Đúng lúc Sở Lăng Thường cảm thấy tình hình không ổn định xông phá vòng vây ra ngoài thì vô số mũi tên gắn mồi lửa ào ào xuyên qua cửa sổ. Trận mưa tên này dội vào từ bốn phía tòa điện, nhanh chóng đem ngọn lửa bén vào những vật phẩm dễ cháy trong phòng khiến cả căn phòng sáng bừng lên như ban ngày.
Sở Lăng Thường đã không còn lối xông ra. Nàng cũng hiểu được dụng ý của Vu Đan, hắn chính là muốn thiêu chết nàng.
Tên Hung Nô chết tiệt!
Ngọn lửa rất nhanh chóng bùng lên dâng cao tới tận mái điện. Sở Lăng Thường bị sặc khói bắt đầu ho khan, trong đầu cũng ngầm tính toán các khả năng vì sao Vu Đan không muốn bắt người mà muốn hỏa thiêu cung điện.
Một nỗi tức giận khó nói thành lời nhanh chóng dâng lên từ tận đáy lòng nàng. Hắn đã lệnh cho bọn thị vệ giết không cần tra xét, cũng không cần biết mục đích của thích khách. Hắn chỉ muốn có thi thể của thích khách mà thôi, thậm chí hình dạng thích khách thế nào hắn cũng không quan tâm. Nguyên nhân chính là hắn muốn dùng thi thể thích khách đó làm công cụ.
Khi ngọn lửa lại bùng lớn thêm, suy nghĩ của nàng lại càng trở nên rõ ràng hơn. Vu Đan chính là muốn làm lớn chuyện, đem thi thể thích khách đến công kích người khác. Mà người này chính là Hách Liên Ngự Thuấn.
Nghĩ vậy rồi nàng cũng hoàn toàn hiểu được nguyên nhân mà Vu Đan phóng hỏa.
Hỏa thiêu cung điện, đem mặt mũi của thích khách hủy đi, tới lúc đó, hắn muốn nói thích khách là ai cũng được.
Nghĩ đến đây, Sở Lăng Thường lại thấy mồ hôi lạnh túa ra, trước mắt đều là ngọn lửa rừng rực không ngừng nhảy nhót. Nàng đã vô lực trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn những mũi tên lửa xuyên qua cửa sổ chuẩn xác hướng về phía mình.
Chưa bao giờ nỗi tuyệt vọng lại bao phủ bản thân nàng như vậy.
Khi nàng sắp nhắm đôi mắt lại chấp nhận số phận thì chợt cảm thấy cổ tay hơi bị siết lại, một thân ảnh rất nhanh chóng hiện ra trước mặt nàng, vung kiếm lên gạt đi những mũi tên lửa đang lao tới.
“Đi mau!” Tiếng nói trầm thấp lập tức vang lên, một sức mạnh khổng lồ đem nàng kéo dậy, cánh tay rắn chắc cũng siết lấy vòng eo nhỏ nhắn.
Đầu óc nàng có chút hỗn loạn, còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy thân thể nhẹ bỗng đi, cả người bị ôm bổng lên. Ngay sau đó gương mặt nhỏ nhắn bị tay áo rộng che kín rồi nàng nghe thấy tiếng truy binh la hét phía sau.
Hô hấp của Sở Lăng Thường chợt có chút khó khăn, nàng cũng nghe rõ ràng tiếng xạ tiễn vun vút bên tai. Mạnh mẽ quay đầu lại, nàng mới nhìn rõ người cứu mình là một nam tử. Thân hình cao lớn của hắn cực kỳ linh hoạt giúp nàng gạt những mũi tên bắn lén, ánh kiếm không ngừng lóe lên, nàng còn chưa kịp thấy hắn ra tay thế nào thì đã nghe thấy tiếng bọn thị vệ hét lên thảm thiết.
Tâm tư Sở Lăng Thường không khỏi run lên, võ công của người này thực sự thâm sâu khó lường.
“Đi mau!” Bên tai nàng lại vang lên thanh âm trầm trầm quen thuộc mang theo ý mệnh lệnh.
Sở Lăng Thường đã quá quen với thanh âm này, toàn thân lại run lên, nhìn bóng đêm cùng máu tươi nhiễm đỏ dáng người cao lớn của hắn, tuy cũng một thân y phục dạ hành nhưng nàng cũng có thể biết rõ người đến là ai.
Làm sao có thể?
Hắn không phải đang ngủ say ở Cấm lâu sao?
Còn đang kinh ngạc, nàng chợt nhìn thấy phía sau có một mũi tên bắn lén lao tới hướng về phía lưng của hắn. Vội vung kiếm gạt đi, nàng lại phát hiện bọn thị vệ xông tới càng lúc càng nhiều, ước chừng phải hơn một trăm tên. Vừa mới ngăn được một mũi tên bắn lén, đã thấy một mũi trường mâu từ phía bên sườn xông tới, muốn tránh đã không còn kịp nữa rồi.
“Cẩn thận!” Nam nhân với đôi mắt đã nhuộm màu máu đỏ rực vội lao nhanh tới.
Nàng chỉ cảm thấy eo lưng bị siết lại, ngay sau đó cả người bị kéo vùi vào trong ngực hắn, vừa ngước mắt lên nàng lại thấy đuôi lông mày của hắn hơi chau lại, lúc này mới phát hiện mũi trường mâu tập kích nàng vừa rồi đã hung hăng đâm vào đầu vai hắn.
Không!
Nàng giật thót người, vội nghiêng mình đem trường kiếm trong tay phi thẳng về trước, khiến tên thị vệ trong nhóm vừa ám toán thét lên thảm thiết rồi chết tại ngay tại chỗ.
Ánh mắt sắc bén của nam nhân kia hơi ngưng lại trên gương mặt Sở Lăng Thường. Hắn hơi dùng sức đem đoạn trường mâu cắm trên vai bẻ gãy. Gương mặt hắn kề sát đến nỗi nàng có thể thấy được ý cười trong mắt hắn, là ý cười nàng đã sớm quen thuộc nhưng không hiểu sao trong lòng lại trào dâng một nỗi đau đớn khó nói nên lời.
Vì sao hắn lại biết hành tung của nàng?
Đã biết rồi, sao hắn còn muốn lao vào chỗ chết?
Hắn lại ra tay giết thêm mấy tên thị vệ rồi kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng hoàn toàn bị sức mạnh của hắn dẫn dắt, chỉ nghe tiếng gió lướt qua vành tai, sau đó nàng bị hắn đưa tới một nơi tối tăm ở góc khuất một căn điện.
Đầu óc nàng đã hoàn toàn trống rỗng, cũng không rõ rốt cuộc đây là nơi nào, lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân của bọn thị vệ truy đuổi, sắc mặt chợt kinh hãi thì lại bị hắn giơ tay che kín miệng, dùng ánh mắt ra hiệu bảo nàng an tâm một chút, đừng lo sợ.
Sở Lăng Thường không dám động đậy dù chỉ một chút. Bên ngoài cửa sổ là giọng nói có chút hổn hển của Vu Đan, rồi tiếng bước chân của bọn thị vệ xa dần trong đêm.
Nàng vẫn lẳng lặng mặc cho hắn bịt chặt miệng mình, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm gương mặt nam tử được che kín kia. Hắn dựa vào một cây cột, mà nàng lại bị hắn ôm chặt trong lòng. Gần gũi như vậy thì cho dù hắn có che mặt nàng vẫn có thể đem dáng vẻ của hắn khắc sâu vào trong mắt.
Hách Liên Ngự Thuấn, là hắn!
Trong đôi mắt nàng thoáng hiện lên chút phức tạp. Hắn là kẻ ngốc hay sao?
Hách Liên Ngự Thuấn đưa bàn tay kia lên đem miếng vải bịt mặt giật xuống khiến gương mặt anh tuấn hoàn toàn lộ ra trước mắt nàng. Hắn nhìn nàng hồi lâu cũng không nói gì, chỉ là sau đó thân người hơi giật giật, mi tâm cũng nhíu lại.
Lúc này Sở Lăng Thường mới nhớ ra hắn đã bị thương. Trường mâu kia đâm rất sâu vào đầu vai hắn, tuy rằng hắn đã bẻ gãy nó nhưng đầu mũi mâu vẫn đang nằm trong da thịt hắn. Ánh mắt nàng tràn ngập sự lo lắng, vừa muốn nâng tay xem miệng vết thương thì bị bàn tay to của hắn nhẹ nhàng giữ lại.
Bởi bên ngoài cửa sổ vẫn có bọn thị vệ qua lại lục soát nên nàng cũng không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt để hỏi hắn tại sao mà thôi.
Quả thực nàng có rất nhiều nghi vấn.
Nhưng hiện giờ, nàng lo nhất là thương thế của hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc bén sau khi đã xác định rõ ràng nàng không hề bị thương thì mới trở nên dịu đi một chút, khuôn mặt anh tuấn của hắn hơi cúi xuống, đôi môi mỏng dán sát vành tai nhỏ xinh của nàng, khẽ thì thầm, “Lúc nàng mặc y phục dạ hành trông vẫn cực kỳ xinh đẹp!”
Ách…
Sở Lăng Thường bất giác tròn xoe đôi mắt, lại có chút tức giận nhìn nam nhân trước mặt. Đầu óc hắn bị hỏng rồi sao? Lúc này còn có thể nói những chuyện như vậy? Nàng vốn còn tưởng rằng hắn sẽ nói cho nàng biết tiếp theo nên làm cái gì, vậy mà...
Thấy gương mặt nhỏ xinh của nàng hiện rõ sự tức giận, Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cười nhẹ nhưng lại vô thức làm động tới miệng vết thương nên hàng lông mày của hắn cũng lập tức chau lại.
Hiện giờ nàng đã có thể hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Việc sư phụ ngộ hại nhất định có liên quan tới nhị vương tử kia. Hương thảo là do hắn sai người tới dược phòng lấy về. Nàng không tin hắn chỉ đơn giản lấy nó để dùng cho lò đốt hương.
Nàng lại nghe thấy tiếng Vu Đan ra lệnh gì đó rồi tất cả bọn thị vệ lui cả ra ngoài. Đúng lúc Sở Lăng Thường cảm thấy tình hình không ổn định xông phá vòng vây ra ngoài thì vô số mũi tên gắn mồi lửa ào ào xuyên qua cửa sổ. Trận mưa tên này dội vào từ bốn phía tòa điện, nhanh chóng đem ngọn lửa bén vào những vật phẩm dễ cháy trong phòng khiến cả căn phòng sáng bừng lên như ban ngày.
Sở Lăng Thường đã không còn lối xông ra. Nàng cũng hiểu được dụng ý của Vu Đan, hắn chính là muốn thiêu chết nàng.
Tên Hung Nô chết tiệt!
Ngọn lửa rất nhanh chóng bùng lên dâng cao tới tận mái điện. Sở Lăng Thường bị sặc khói bắt đầu ho khan, trong đầu cũng ngầm tính toán các khả năng vì sao Vu Đan không muốn bắt người mà muốn hỏa thiêu cung điện.
Một nỗi tức giận khó nói thành lời nhanh chóng dâng lên từ tận đáy lòng nàng. Hắn đã lệnh cho bọn thị vệ giết không cần tra xét, cũng không cần biết mục đích của thích khách. Hắn chỉ muốn có thi thể của thích khách mà thôi, thậm chí hình dạng thích khách thế nào hắn cũng không quan tâm. Nguyên nhân chính là hắn muốn dùng thi thể thích khách đó làm công cụ.
Khi ngọn lửa lại bùng lớn thêm, suy nghĩ của nàng lại càng trở nên rõ ràng hơn. Vu Đan chính là muốn làm lớn chuyện, đem thi thể thích khách đến công kích người khác. Mà người này chính là Hách Liên Ngự Thuấn.
Nghĩ vậy rồi nàng cũng hoàn toàn hiểu được nguyên nhân mà Vu Đan phóng hỏa.
Hỏa thiêu cung điện, đem mặt mũi của thích khách hủy đi, tới lúc đó, hắn muốn nói thích khách là ai cũng được.
Nghĩ đến đây, Sở Lăng Thường lại thấy mồ hôi lạnh túa ra, trước mắt đều là ngọn lửa rừng rực không ngừng nhảy nhót. Nàng đã vô lực trốn tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn những mũi tên lửa xuyên qua cửa sổ chuẩn xác hướng về phía mình.
Chưa bao giờ nỗi tuyệt vọng lại bao phủ bản thân nàng như vậy.
Khi nàng sắp nhắm đôi mắt lại chấp nhận số phận thì chợt cảm thấy cổ tay hơi bị siết lại, một thân ảnh rất nhanh chóng hiện ra trước mặt nàng, vung kiếm lên gạt đi những mũi tên lửa đang lao tới.
“Đi mau!” Tiếng nói trầm thấp lập tức vang lên, một sức mạnh khổng lồ đem nàng kéo dậy, cánh tay rắn chắc cũng siết lấy vòng eo nhỏ nhắn.
Đầu óc nàng có chút hỗn loạn, còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy thân thể nhẹ bỗng đi, cả người bị ôm bổng lên. Ngay sau đó gương mặt nhỏ nhắn bị tay áo rộng che kín rồi nàng nghe thấy tiếng truy binh la hét phía sau.
Hô hấp của Sở Lăng Thường chợt có chút khó khăn, nàng cũng nghe rõ ràng tiếng xạ tiễn vun vút bên tai. Mạnh mẽ quay đầu lại, nàng mới nhìn rõ người cứu mình là một nam tử. Thân hình cao lớn của hắn cực kỳ linh hoạt giúp nàng gạt những mũi tên bắn lén, ánh kiếm không ngừng lóe lên, nàng còn chưa kịp thấy hắn ra tay thế nào thì đã nghe thấy tiếng bọn thị vệ hét lên thảm thiết.
Tâm tư Sở Lăng Thường không khỏi run lên, võ công của người này thực sự thâm sâu khó lường.
“Đi mau!” Bên tai nàng lại vang lên thanh âm trầm trầm quen thuộc mang theo ý mệnh lệnh.
Sở Lăng Thường đã quá quen với thanh âm này, toàn thân lại run lên, nhìn bóng đêm cùng máu tươi nhiễm đỏ dáng người cao lớn của hắn, tuy cũng một thân y phục dạ hành nhưng nàng cũng có thể biết rõ người đến là ai.
Làm sao có thể?
Hắn không phải đang ngủ say ở Cấm lâu sao?
Còn đang kinh ngạc, nàng chợt nhìn thấy phía sau có một mũi tên bắn lén lao tới hướng về phía lưng của hắn. Vội vung kiếm gạt đi, nàng lại phát hiện bọn thị vệ xông tới càng lúc càng nhiều, ước chừng phải hơn một trăm tên. Vừa mới ngăn được một mũi tên bắn lén, đã thấy một mũi trường mâu từ phía bên sườn xông tới, muốn tránh đã không còn kịp nữa rồi.
“Cẩn thận!” Nam nhân với đôi mắt đã nhuộm màu máu đỏ rực vội lao nhanh tới.
Nàng chỉ cảm thấy eo lưng bị siết lại, ngay sau đó cả người bị kéo vùi vào trong ngực hắn, vừa ngước mắt lên nàng lại thấy đuôi lông mày của hắn hơi chau lại, lúc này mới phát hiện mũi trường mâu tập kích nàng vừa rồi đã hung hăng đâm vào đầu vai hắn.
Không!
Nàng giật thót người, vội nghiêng mình đem trường kiếm trong tay phi thẳng về trước, khiến tên thị vệ trong nhóm vừa ám toán thét lên thảm thiết rồi chết tại ngay tại chỗ.
Ánh mắt sắc bén của nam nhân kia hơi ngưng lại trên gương mặt Sở Lăng Thường. Hắn hơi dùng sức đem đoạn trường mâu cắm trên vai bẻ gãy. Gương mặt hắn kề sát đến nỗi nàng có thể thấy được ý cười trong mắt hắn, là ý cười nàng đã sớm quen thuộc nhưng không hiểu sao trong lòng lại trào dâng một nỗi đau đớn khó nói nên lời.
Vì sao hắn lại biết hành tung của nàng?
Đã biết rồi, sao hắn còn muốn lao vào chỗ chết?
Hắn lại ra tay giết thêm mấy tên thị vệ rồi kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng hoàn toàn bị sức mạnh của hắn dẫn dắt, chỉ nghe tiếng gió lướt qua vành tai, sau đó nàng bị hắn đưa tới một nơi tối tăm ở góc khuất một căn điện.
Đầu óc nàng đã hoàn toàn trống rỗng, cũng không rõ rốt cuộc đây là nơi nào, lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng bước chân của bọn thị vệ truy đuổi, sắc mặt chợt kinh hãi thì lại bị hắn giơ tay che kín miệng, dùng ánh mắt ra hiệu bảo nàng an tâm một chút, đừng lo sợ.
Sở Lăng Thường không dám động đậy dù chỉ một chút. Bên ngoài cửa sổ là giọng nói có chút hổn hển của Vu Đan, rồi tiếng bước chân của bọn thị vệ xa dần trong đêm.
Nàng vẫn lẳng lặng mặc cho hắn bịt chặt miệng mình, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm gương mặt nam tử được che kín kia. Hắn dựa vào một cây cột, mà nàng lại bị hắn ôm chặt trong lòng. Gần gũi như vậy thì cho dù hắn có che mặt nàng vẫn có thể đem dáng vẻ của hắn khắc sâu vào trong mắt.
Hách Liên Ngự Thuấn, là hắn!
Trong đôi mắt nàng thoáng hiện lên chút phức tạp. Hắn là kẻ ngốc hay sao?
Hách Liên Ngự Thuấn đưa bàn tay kia lên đem miếng vải bịt mặt giật xuống khiến gương mặt anh tuấn hoàn toàn lộ ra trước mắt nàng. Hắn nhìn nàng hồi lâu cũng không nói gì, chỉ là sau đó thân người hơi giật giật, mi tâm cũng nhíu lại.
Lúc này Sở Lăng Thường mới nhớ ra hắn đã bị thương. Trường mâu kia đâm rất sâu vào đầu vai hắn, tuy rằng hắn đã bẻ gãy nó nhưng đầu mũi mâu vẫn đang nằm trong da thịt hắn. Ánh mắt nàng tràn ngập sự lo lắng, vừa muốn nâng tay xem miệng vết thương thì bị bàn tay to của hắn nhẹ nhàng giữ lại.
Bởi bên ngoài cửa sổ vẫn có bọn thị vệ qua lại lục soát nên nàng cũng không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt để hỏi hắn tại sao mà thôi.
Quả thực nàng có rất nhiều nghi vấn.
Nhưng hiện giờ, nàng lo nhất là thương thế của hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc bén sau khi đã xác định rõ ràng nàng không hề bị thương thì mới trở nên dịu đi một chút, khuôn mặt anh tuấn của hắn hơi cúi xuống, đôi môi mỏng dán sát vành tai nhỏ xinh của nàng, khẽ thì thầm, “Lúc nàng mặc y phục dạ hành trông vẫn cực kỳ xinh đẹp!”
Ách…
Sở Lăng Thường bất giác tròn xoe đôi mắt, lại có chút tức giận nhìn nam nhân trước mặt. Đầu óc hắn bị hỏng rồi sao? Lúc này còn có thể nói những chuyện như vậy? Nàng vốn còn tưởng rằng hắn sẽ nói cho nàng biết tiếp theo nên làm cái gì, vậy mà...
Thấy gương mặt nhỏ xinh của nàng hiện rõ sự tức giận, Hách Liên Ngự Thuấn khẽ cười nhẹ nhưng lại vô thức làm động tới miệng vết thương nên hàng lông mày của hắn cũng lập tức chau lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.