Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 4 - Chương 6: Lời nói đáng sợ
Ân Tầm
14/07/2014
“Thấy lạ lắm có phải không? Có muốn bản vương lý giải nghi vấn trong lòng ngươi không?” Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn hơi lóe lên, dưới ánh nến chập chờn khúc xạ ra những tia sáng đầy quỷ mị.
Giờ khắc này, Sở Lăng Thường thật sự sợ nghe được những lời từ trong miệng hắn, nhất là những chuyện xảy ra trong lúc nàng mê man và những nghi ngờ sau khi nàng tỉnh lại.
Nhưng hắn cũng chẳng cho nàng cơ hội tránh né. Gương mặt cương nghị của hắn lại cúi sát xuống khiến cho nàng không cách nào tránh khỏi hơi thở nóng bỏng của mình, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, “Chẳng hạn như ngươi muốn biết…ai đã tìm thái y tới? Nhiều ngày nay, ai tự tay thay thuốc cho ngươi? Miệng vết thương trên người ngươi do ai xử lý? Còn nữa, trường bào này là ai thay cho ngươi? Là ai mỗi ngày ôm ngươi ngủ…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Sở Lăng Thường xoay đầu sang một bên, nơi ngực cũng phập phồng kịch liệt, hô hấp cũng có một khoảnh khắc như ngưng lại. Nàng không muốn nghe những điều này, cũng không muốn biết về nó.
“Được, được, ngươi đã không muốn nghe, bản vương không nói nữa.” Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên trở nên rất tốt tính, rồi nằm nghiêng qua một bên. Khi Sở Lăng Thường nghĩ rằng hắn sẽ buông tay rời đi thì không ngờ hắn lại thu cánh tay lại, ôm nàng vào lòng, hàng lông mày kiếm cùng mi tâm của hắn cũng giãn ra đáng kể.
“Ngươi…” Đêm nay hắn không định rời đi sao?
“Đừng lộn xộn!” Hắn nhẹ nhàng tỳ cằm lên đỉnh đầu nàng, hạ giọng nói khẽ. Tuy chỉ là một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự uy hiếp cực độ khiến Sở Lăng Thường không dám hành động thiếu suy nghĩ để tránh khơi lên lửa giận của hắn.
Màn đêm tĩnh lặng nhẹ nhàng buông xuống, mà ở trên giường, Hách Liên Ngự Thuấn lẳng lặng ôm lấy Sở Lăng Thường. Hắn không hề động tay động chân gì mà chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng rồi nhắm mắt lại. Trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát như hòa quyện vào hơi thở. Sở Lăng Thường cũng nhắm mắt lại, hàng mi dài cong vút hơi lay động như thể đang đề phòng điều gì đó.
Khung cảnh này nhìn vào khiến người ta cảm thấy có chút quái dị nhưng cũng cực kỳ ấm áp...
Dường như chưa từng có thù hận, chưa từng có chiến tranh, chưa từng có ranh giới... Hết thảy mọi khoảng cách giữa hai người họ trong lúc này đều hóa thành hư ảo.
Không biết từ lúc nào, Sở Lăng Thường cũng mơ màng ngủ thiếp đi, vùi đầu vào trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn, hô hấp cũng trở nên đều đặn mà hàng lông mày thanh tú vốn nhíu lại mang đậm sự khẩn trương cùng phòng bị lúc trước cũng hoàn toàn biến mất.
***
Ngày hôm sau, khi Sở Lăng Thường tỉnh lại thì đã không còn thấy Hách Liên Ngự Thuấn. Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi xạ hương thoang thoảng quấn lấy hơi thở chứng tỏ hắn cũng vừa rời đi chưa bao lâu.
Lúc đứng dậy nàng mới phát hiện, vết thương chỗ đầu gối đã được thay thuốc mới từ bao giờ. Cảm giác ngưa ngứa nơi đó khiến nàng khẽ đưa tay mơn man chỗ vết thương. Xem ra hắn đã thay thuốc cho nàng, mà nàng lại ngủ quá sâu nên không nhận thấy bất kỳ hành động nào của hắn.
Ban ngày, bóng dáng hắn hoàn toàn không thấy đâu. Chẳng lẽ, hắn lại muốn như hôm trước, đến tối mới xuất hiện trước mặt nàng hệt như ma quỷ?
Cuộc sống như vậy sẽ kéo dài bao lâu là điều mà Sở Lăng Thường không tài nào biết được. Nàng chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu với một chuyện. Đó chính là hắn định xử trí mình như thế nào? Chẳng lẽ cứ đem nàng nhốt ở nơi này? Thật sự quá kỳ quái!
Vừa nghĩ tới đây, Sở Lăng Thường lại thấy quản gia Tân Trát chủ động mang đồ ăn vào, trên gương mặt ông ta mang theo ý cười ẩn hiện. Theo sau đó còn có hai nha hoàn thỉnh thoảng còn kín đáo liếc nhìn nàng với ánh mắt đầy tình ý.
Sở Lăng Thường vội vàng định thần, đưa tay che miệng ho khẽ một tiếng khiến hai nha hoàn kia kinh hãi cúi đầu xuống, hai má họ vẫn còn hiện rõ nét đỏ ửng.
“Công tử, mời dùng bữa!” Tân Trát đem đồ ăn đặt xuống trước mặt nàng, “Vương gia đã căn dặn bọn hạ nhân về thói quen ăn uống của công tử. Đây toàn là đồ ăn nhẹ, thích hợp với khẩu vị của công tử.”
Cách gọi “công tử” này khiến Sở Lăng Thường nghe có chút không quen. Nhìn thoáng qua một bàn đầy các món mỹ vị, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, “Đã làm phiền rồi!”
May mắn là quản gia này hiểu và nói được chút tiếng Hán, cho dù không chuẩn lắm nhưng cũng còn hơn là ngôn ngữ bất đồng.
Tân Trát đặt đồ ăn xuống rồi cũng không lập tức đi ra như hôm trước mà ngược lại đứng sang một bên cẩn thận đánh giá nàng với ánh mắt tràn ngập sự tò mò.
“Còn có việc gì sao?” Sở Lăng Thường bị nhìn như vậy cảm thấy không được tự nhiên, vừa ăn được một thìa cháo thấy ông ta vẫn không đi liền ngẩng đầu hỏi.
“Cái đó…” Tân Trát chần chừ một hồi, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng, “Tôi biết công tử là một mỹ nam tử, cho nên không biết có nên hỏi câu này hay không?”
Xem ra vị quản gia này nói tiếng Hán vẫn còn khá lủng củng.
“Có chuyện gì cứ nói, đừng ngại!” Thấy Tân Trát cũng không có ý xấu, Sở Lăng Thường không nhìn ông ta nữa mà khẽ cầm lấy ly nước uống một ngụm.
“Thật ra tôi muốn hỏi….vương gia tối qua có ở cùng phòng với công tử không?”
“Khụ…” Ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống bị câu hỏi của Tân Trát làm cho sặc lên khiến Sở Lăng Thường ôm ngực ho khan.
“Ai da, công tử đừng quá kích động.” Tân Trát hoảng hốt quay đầu nhìn thoáng qua phía hai nha hoàn, “Còn thất thần đó làm gì? Không thấy y phục của công tử ướt cả rồi sao?”
Tối qua chính mắt Tân Trát nhìn thấy vương gia đi vào Cấm lâu rồi không thấy trở ra. Hơn nữa, nghe bọn thị vệ nói lại thì sáng nay vương gia mới rời khỏi đó. Trước đó vương gia còn đợi thái y tới rồi chờ họ đi khỏi, vương gia mới rời đi.
Điều khiến Tân Trát thấy khó hiểu chính là chính miệng vương gia đã nói cho ông ta biết vị công tử này là tù binh. Nhưng ông ta có thể nhìn ra ánh mắt của vương gia luôn dõi theo vị công tử này. Chẳng lẽ, thân phận tù binh chỉ là giả, còn thật sự vị công tử này là người mà vương gia yêu thích?
Nếu đã vậy, sao ông ta dám lơ là chứ!
Cho tới giờ, Tân Trát luôn cảm thấy tò mò với cuộc sống riêng của vương gia. Tính tới năm nay thì vương gia cũng đã ngoài hai tám tuổi. Ở tuổi này thì người trong vương tộc đã sớm có thê thiếp thành đàn. Nhưng ông ta làm quản gia tại vương phủ đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy vương gia để ý tới một nữ tử nào, cũng không hề thấy vương gia có ý định thành thân. Thiền Vu đã nhiều lần thúc giục, thậm chí còn tự mình đưa các mỹ nữ của Hung Nô tới phủ nhưng đều bị vương gia lạnh lùng cự tuyệt. Trong vương thất, có nam nhân nào lại không háo sắc cơ chứ? Nhưng vương gia lại cố tình không gần nữ sắc như vậy thực sự quá kỳ quái.
Đến khi vương gia cùng Đại Hán hòa thân rồi chủ động đưa về một vị công chúa như hoa như ngọc, toàn bộ người trong phủ đều cảm thấy cao hứng. Nhưng vương gia lại chưa từng bước vào phòng của vị công chúa kia lần nào.
Cho tới khi nhìn thấy vị công tử này, Tân Trát mới tỉnh ngộ nhưng cũng đồng thời cảm thấy lo lắng. Vương gia tôn kính không phải thật sự…thích nam nhân đấy chứ?
Hai nha hoàn bước lên, cầm khăn tay lau vạt áo ướt cho Sở Lăng Thường nhưng thỉnh thoảng còn cố tình đụng chạm vào gương mặt thanh tú của nàng. Sở Lăng Thường giật thót mình khiến họ luống cuống tay chân vội vàng dừng hành động lại nhưng nàng vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Ngay nha hoàn của Hung Nô còn lớn mật như vậy, huống hồ là vương gia của bọn họ.
“Công tử không sao chứ? Đều tại tôi lắm lời, xin công tử đừng nói lại với vương gia. Nếu không Tân Trát nhất định sẽ bị trách tội.” Trên mặt quản gia lộ rõ vẻ bất an cùng kinh sợ.
Sở Lăng Thường thực sự lâm vào cảnh có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Muốn giải thích nhưng lại sợ ông ta nghe không hiểu rồi khiến sự việc càng rắc rối thêm. Nghĩ lại cũng đành thôi. Như vậy cũng tốt, ít nhất mọi người cũng sẽ không coi Cấm lâu này như vô hình. Qua lại tán gẫu với mấy người nơi này có lẽ sẽ có ích cho nàng về sau này.
Vừa nghĩ tới đây, thì ở cửa phòng ngủ bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh…
“Tân Trát, ngươi coi hắn là chủ nhân của phủ này rồi sao? Đừng quên, hắn chỉ là một tên tù binh ti tiện người Hán mà thôi!”
Giờ khắc này, Sở Lăng Thường thật sự sợ nghe được những lời từ trong miệng hắn, nhất là những chuyện xảy ra trong lúc nàng mê man và những nghi ngờ sau khi nàng tỉnh lại.
Nhưng hắn cũng chẳng cho nàng cơ hội tránh né. Gương mặt cương nghị của hắn lại cúi sát xuống khiến cho nàng không cách nào tránh khỏi hơi thở nóng bỏng của mình, giọng nói nhẹ nhàng cất lên, “Chẳng hạn như ngươi muốn biết…ai đã tìm thái y tới? Nhiều ngày nay, ai tự tay thay thuốc cho ngươi? Miệng vết thương trên người ngươi do ai xử lý? Còn nữa, trường bào này là ai thay cho ngươi? Là ai mỗi ngày ôm ngươi ngủ…”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Sở Lăng Thường xoay đầu sang một bên, nơi ngực cũng phập phồng kịch liệt, hô hấp cũng có một khoảnh khắc như ngưng lại. Nàng không muốn nghe những điều này, cũng không muốn biết về nó.
“Được, được, ngươi đã không muốn nghe, bản vương không nói nữa.” Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên trở nên rất tốt tính, rồi nằm nghiêng qua một bên. Khi Sở Lăng Thường nghĩ rằng hắn sẽ buông tay rời đi thì không ngờ hắn lại thu cánh tay lại, ôm nàng vào lòng, hàng lông mày kiếm cùng mi tâm của hắn cũng giãn ra đáng kể.
“Ngươi…” Đêm nay hắn không định rời đi sao?
“Đừng lộn xộn!” Hắn nhẹ nhàng tỳ cằm lên đỉnh đầu nàng, hạ giọng nói khẽ. Tuy chỉ là một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sự uy hiếp cực độ khiến Sở Lăng Thường không dám hành động thiếu suy nghĩ để tránh khơi lên lửa giận của hắn.
Màn đêm tĩnh lặng nhẹ nhàng buông xuống, mà ở trên giường, Hách Liên Ngự Thuấn lẳng lặng ôm lấy Sở Lăng Thường. Hắn không hề động tay động chân gì mà chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng rồi nhắm mắt lại. Trong không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngát như hòa quyện vào hơi thở. Sở Lăng Thường cũng nhắm mắt lại, hàng mi dài cong vút hơi lay động như thể đang đề phòng điều gì đó.
Khung cảnh này nhìn vào khiến người ta cảm thấy có chút quái dị nhưng cũng cực kỳ ấm áp...
Dường như chưa từng có thù hận, chưa từng có chiến tranh, chưa từng có ranh giới... Hết thảy mọi khoảng cách giữa hai người họ trong lúc này đều hóa thành hư ảo.
Không biết từ lúc nào, Sở Lăng Thường cũng mơ màng ngủ thiếp đi, vùi đầu vào trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn, hô hấp cũng trở nên đều đặn mà hàng lông mày thanh tú vốn nhíu lại mang đậm sự khẩn trương cùng phòng bị lúc trước cũng hoàn toàn biến mất.
***
Ngày hôm sau, khi Sở Lăng Thường tỉnh lại thì đã không còn thấy Hách Liên Ngự Thuấn. Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi xạ hương thoang thoảng quấn lấy hơi thở chứng tỏ hắn cũng vừa rời đi chưa bao lâu.
Lúc đứng dậy nàng mới phát hiện, vết thương chỗ đầu gối đã được thay thuốc mới từ bao giờ. Cảm giác ngưa ngứa nơi đó khiến nàng khẽ đưa tay mơn man chỗ vết thương. Xem ra hắn đã thay thuốc cho nàng, mà nàng lại ngủ quá sâu nên không nhận thấy bất kỳ hành động nào của hắn.
Ban ngày, bóng dáng hắn hoàn toàn không thấy đâu. Chẳng lẽ, hắn lại muốn như hôm trước, đến tối mới xuất hiện trước mặt nàng hệt như ma quỷ?
Cuộc sống như vậy sẽ kéo dài bao lâu là điều mà Sở Lăng Thường không tài nào biết được. Nàng chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu với một chuyện. Đó chính là hắn định xử trí mình như thế nào? Chẳng lẽ cứ đem nàng nhốt ở nơi này? Thật sự quá kỳ quái!
Vừa nghĩ tới đây, Sở Lăng Thường lại thấy quản gia Tân Trát chủ động mang đồ ăn vào, trên gương mặt ông ta mang theo ý cười ẩn hiện. Theo sau đó còn có hai nha hoàn thỉnh thoảng còn kín đáo liếc nhìn nàng với ánh mắt đầy tình ý.
Sở Lăng Thường vội vàng định thần, đưa tay che miệng ho khẽ một tiếng khiến hai nha hoàn kia kinh hãi cúi đầu xuống, hai má họ vẫn còn hiện rõ nét đỏ ửng.
“Công tử, mời dùng bữa!” Tân Trát đem đồ ăn đặt xuống trước mặt nàng, “Vương gia đã căn dặn bọn hạ nhân về thói quen ăn uống của công tử. Đây toàn là đồ ăn nhẹ, thích hợp với khẩu vị của công tử.”
Cách gọi “công tử” này khiến Sở Lăng Thường nghe có chút không quen. Nhìn thoáng qua một bàn đầy các món mỹ vị, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, “Đã làm phiền rồi!”
May mắn là quản gia này hiểu và nói được chút tiếng Hán, cho dù không chuẩn lắm nhưng cũng còn hơn là ngôn ngữ bất đồng.
Tân Trát đặt đồ ăn xuống rồi cũng không lập tức đi ra như hôm trước mà ngược lại đứng sang một bên cẩn thận đánh giá nàng với ánh mắt tràn ngập sự tò mò.
“Còn có việc gì sao?” Sở Lăng Thường bị nhìn như vậy cảm thấy không được tự nhiên, vừa ăn được một thìa cháo thấy ông ta vẫn không đi liền ngẩng đầu hỏi.
“Cái đó…” Tân Trát chần chừ một hồi, suy nghĩ một lát rồi mới lên tiếng, “Tôi biết công tử là một mỹ nam tử, cho nên không biết có nên hỏi câu này hay không?”
Xem ra vị quản gia này nói tiếng Hán vẫn còn khá lủng củng.
“Có chuyện gì cứ nói, đừng ngại!” Thấy Tân Trát cũng không có ý xấu, Sở Lăng Thường không nhìn ông ta nữa mà khẽ cầm lấy ly nước uống một ngụm.
“Thật ra tôi muốn hỏi….vương gia tối qua có ở cùng phòng với công tử không?”
“Khụ…” Ngụm nước còn chưa kịp nuốt xuống bị câu hỏi của Tân Trát làm cho sặc lên khiến Sở Lăng Thường ôm ngực ho khan.
“Ai da, công tử đừng quá kích động.” Tân Trát hoảng hốt quay đầu nhìn thoáng qua phía hai nha hoàn, “Còn thất thần đó làm gì? Không thấy y phục của công tử ướt cả rồi sao?”
Tối qua chính mắt Tân Trát nhìn thấy vương gia đi vào Cấm lâu rồi không thấy trở ra. Hơn nữa, nghe bọn thị vệ nói lại thì sáng nay vương gia mới rời khỏi đó. Trước đó vương gia còn đợi thái y tới rồi chờ họ đi khỏi, vương gia mới rời đi.
Điều khiến Tân Trát thấy khó hiểu chính là chính miệng vương gia đã nói cho ông ta biết vị công tử này là tù binh. Nhưng ông ta có thể nhìn ra ánh mắt của vương gia luôn dõi theo vị công tử này. Chẳng lẽ, thân phận tù binh chỉ là giả, còn thật sự vị công tử này là người mà vương gia yêu thích?
Nếu đã vậy, sao ông ta dám lơ là chứ!
Cho tới giờ, Tân Trát luôn cảm thấy tò mò với cuộc sống riêng của vương gia. Tính tới năm nay thì vương gia cũng đã ngoài hai tám tuổi. Ở tuổi này thì người trong vương tộc đã sớm có thê thiếp thành đàn. Nhưng ông ta làm quản gia tại vương phủ đã nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy vương gia để ý tới một nữ tử nào, cũng không hề thấy vương gia có ý định thành thân. Thiền Vu đã nhiều lần thúc giục, thậm chí còn tự mình đưa các mỹ nữ của Hung Nô tới phủ nhưng đều bị vương gia lạnh lùng cự tuyệt. Trong vương thất, có nam nhân nào lại không háo sắc cơ chứ? Nhưng vương gia lại cố tình không gần nữ sắc như vậy thực sự quá kỳ quái.
Đến khi vương gia cùng Đại Hán hòa thân rồi chủ động đưa về một vị công chúa như hoa như ngọc, toàn bộ người trong phủ đều cảm thấy cao hứng. Nhưng vương gia lại chưa từng bước vào phòng của vị công chúa kia lần nào.
Cho tới khi nhìn thấy vị công tử này, Tân Trát mới tỉnh ngộ nhưng cũng đồng thời cảm thấy lo lắng. Vương gia tôn kính không phải thật sự…thích nam nhân đấy chứ?
Hai nha hoàn bước lên, cầm khăn tay lau vạt áo ướt cho Sở Lăng Thường nhưng thỉnh thoảng còn cố tình đụng chạm vào gương mặt thanh tú của nàng. Sở Lăng Thường giật thót mình khiến họ luống cuống tay chân vội vàng dừng hành động lại nhưng nàng vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Ngay nha hoàn của Hung Nô còn lớn mật như vậy, huống hồ là vương gia của bọn họ.
“Công tử không sao chứ? Đều tại tôi lắm lời, xin công tử đừng nói lại với vương gia. Nếu không Tân Trát nhất định sẽ bị trách tội.” Trên mặt quản gia lộ rõ vẻ bất an cùng kinh sợ.
Sở Lăng Thường thực sự lâm vào cảnh có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Muốn giải thích nhưng lại sợ ông ta nghe không hiểu rồi khiến sự việc càng rắc rối thêm. Nghĩ lại cũng đành thôi. Như vậy cũng tốt, ít nhất mọi người cũng sẽ không coi Cấm lâu này như vô hình. Qua lại tán gẫu với mấy người nơi này có lẽ sẽ có ích cho nàng về sau này.
Vừa nghĩ tới đây, thì ở cửa phòng ngủ bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh…
“Tân Trát, ngươi coi hắn là chủ nhân của phủ này rồi sao? Đừng quên, hắn chỉ là một tên tù binh ti tiện người Hán mà thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.