Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 3 - Chương 42: Phần 1: Khuất nhục
Ân Tầm
14/07/2014
Duyên tình ngàn năm, đắm chìm trong giấc mộng. Say sưa chốn hồng trần, tiền căn khó tiêu tan. Kiếp người phiêu bạt, tình cảm thị phi oan trái. Lưu luyến tình si, chỉ vì tơ duyên một phía.
***
Hơn một ngàn kỵ binh thẳng đường theo hướng Bắc, ra khỏi quan ải đã không còn thuộc phạm vi của Hán quân nữa. Mười vạn đại quân Hung Nô chỉ còn sót lại hơn một ngàn người thật sự là một thảm bại chưa từng có. Từ đời Cao Tổ Lưu Bang cho tới những năm đầu Cảnh Đế mới kế vị, Hung Nô cùng Hán quân giao chiến luôn là thắng nhiều bại ít, cho dù có bại trận cùng chưa từng có trường hợp mười vạn quân chỉ còn hơn một ngàn nhục nhã như vậy.
Càng đi về hướng Bắc, khoảng cách với người man di càng thu hẹp lại, nhiệt độ cũng càng lúc càng giảm xuống. Đây chính là sự khác biệt giữa phương Nam và phương Bắc, tuy cùng là mùa xuân nhưng ở Trung Nguyên ấm áp hơn Bắc quốc rất nhiều.
“Dừng lại!” Dẫn đầu đoàn quân, Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột phát lệnh, tướng quân Hổ Mạc ở phía sau liền khoát tay, lập tức cả ngàn kỵ binh phía sau lập tức dừng lại yên lặng chờ đợi cho thấy quân kỷ của bọn họ nghiêm khắc tới cỡ nào.
Hách Liên Ngự Thuấn chậm rãi quay ngựa lại, một thân chiến giáp càng tôn thêm vẻ cương nghị cùng khí phách kiên cường của hắn, cũng không hề có chút chán chường khi gặp phải chiến bại. Từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn đảo qua khuôn mặt tiều tụy của số kỵ binh còn lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, thanh âm trầm trầm theo đó thốt ra…
“Các ngươi đều là binh lính tinh nhuệ của Hung Nô, lần này tuy rằng bại trận, nhưng trên chiến trường có thắng có bại là chuyện thường tình. Các ngươi đều là những dũng sỹ đã đi theo Tả hiền vương ta từ biển máu trở về. Lần này có thể giữ được tính mạng, sau này các ngươi nhất định sẽ có cơ hội tự tay đâm thẳng trường mâu vào yết hầu đối phương, lấy máu của chúng huyết tẩy sa trường!”
“Chúng tôi xin thề một lòng đi theo Tả hiền vương! Giết! Giết! Giết!” Tinh thần đang sa sút của cả ngàn quân kỵ binh theo mấy lời của Hách Liên Ngự Thuấn đều được xốc lại, tất cả đều giơ trường mâu hướng lên trời đồng thanh hô lớn khiến thanh âm vang vọng cả bầu trời. Sĩ khí của bọn họ cũng nhờ đó được kích khởi, trong mắt lại tràn ngập huyết khí.
Tinh thần của Hổ Mạc cũng được sĩ khí của binh lính vực dậy, đôi mắt hắn tràn ngập sự sùng bái nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn. Khí chất vương giả của Hách Liên Ngự Thuấn quả thực là trời sinh. Ngoại trừ hắn, vào lúc này sẽ chẳng ai có thể chỉ dùng mấy lời nói đã khiến tinh thần của binh sỹ khôi phục lại như vậy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể khiến mọi sự chán chường đều tiêu tán.
Cho tới giờ, Hổ Mạc chưa từng hoài nghi lời của Hách Liên Ngự Thuấn. Trải qua nhiều năm lãnh binh tác chiến, Hách Liên Ngự Thuấn đã tạo dựng được hình ảnh cực kỳ vững chắc trong lòng ba quân, hắn có ở nơi nào, hy vọng sẽ có ở đó.
Vương gia của bọn họ là người cao cao tại thượng, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, là thiên chi kiêu tử tung hoành trên lưng ngựa.
Thấy binh lính đã khôi phục lại ý chí, Hổ Mạc khẽ lên tiếng, “Vương gia, chúng ta đã cách biên giới Đại Hán rất xa rồi, mọi người đều đi suốt một ngày, người ngựa đều mệt mỏi, người xem….”
Đây là con đường băng qua núi thông tới Bắc quốc. Xuyên qua con đường này sẽ là biên giới Hung Nô, nhưng nếu muốn tới được đó cũng phải ước chừng mất tới ba ngày đường.
Hách Liên Ngự Thuấn đương nhiên hiểu ý Hổ Mạc. Tuy rằng sỹ khí đã được nâng lên rõ rệt nhưng không có nghĩa là mọi người không mệt mỏi. Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, hắn thấy khung cảnh nơi này cũng không đến nỗi tệ. Tạm không nói đến thời tiết hôm nay ấm áp dị thường, mà chỉ riêng nơi sơn dã này đương nhiên sẽ dễ tìm săn những sản vật hoang dã, chưa kể dưới chân núi còn có thác nước đổ xuống, thực sự là nơi tốt để hạ trại nghỉ ngơi.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn lại hướng về phía nữ nhân vẫn bị trói trên lưng ngựa, nét mặt có chút thoải mái che đi ánh mắt đầy vẻ khát máu, hắn hơi nheo mắt lại, trong mắt thoáng hiện lên ý cười lộ rõ âm mưu, “Truyền lệnh xuống dưới, hạ trại nghỉ ngơi!”
“Vâng!” Hổ Mạc nhận lệnh đồng thời cũng không quên dò ý từ ánh mắt hắn. Ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn lúc này khiến Hổ Mạc không khỏi giật mình kinh hãi. Xem ra vương gia thực có tâm muốn đối phó Sở cô nương. Vẻ mặt này của Hách Liên Ngự Thuấn người ngoài vốn không thể đoán biết, nhưng Hổ Mạc thì cực kỳ rõ ràng. Vương gia cực kỳ ghét tù binh chiến tranh, mỗi khi bắt được nhất định sẽ dùng cực hình xử tử. Những binh sỹ khác không biết chuyện Sở Lăng Thường là nữ tử nhưng Hổ Mạc thì đã gặp rồi. Một khi vương gia không ra lệnh khác, bọn lính nhất định sẽ dùng những cực hình vốn dùng để đối phó với nam nhân mà hành hạ nàng.
Bọn lính bắt đầu xuống ngựa, hạ trại ở nơi tương đối bằng phẳng. Một tên lính trong số đó tiến lên trước, cung kính cất tiếng hỏi, “Vương gia, tên tù binh kia phải xử trí thế nào ạ?”
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn nhìn về phía Sở Lăng Thường lộ rõ vẻ âm trầm. Trải qua một ngày mệt nhọc, trông nàng càng thêm tiều tụy, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống lưng ngựa, cả người không hề nhúc nhích.
Khóe môi Hách Liên Ngự Thuấn hơi giật giật. Không đợi hắn mở miệng ra lệnh, Hổ Mạc ở bên liền thấp giọng hỏi, “Vương gia, người không định đem tên tù binh này xử tử chứ?”
Đám lính đang hạ trại ở gần đó đều dừng mọi hoạt động lại, chăm chú nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn. Đi theo Tả hiền vương nhiều năm, bọn họ đương nhiên biết rõ tính tình của Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn cho tới giờ đều không có thói quen giữ tù binh chiến tranh lại. Hôm nay có thể cho tên tù binh sống tới giờ này đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.
Tiểu tử này là quân sư sau trướng của Hán quân, nhưng thật không ngờ là hắn không cần động tay động chân thì đã có thể hủy diệt cả mười vạn đại quân Hung Nô.
Vừa nghe thấy lời Hổ Mạc, đám lính liền quỳ xuống thỉnh cầu, “Vương gia, để thuộc hạ đem hắn đi xử tử. Hắn là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, đáng phải nhận lấy sự trừng phạt lớn nhất.”
Hổ Mạc có chút lo lắng nhìn Hách Liên Ngự Thuấn.
Vẻ mặt của Hách Liên Ngự Thuấn cực kỳ lãnh đạm, lãnh đạm tới mức một chút tình cảm cũng không có. Hắn chậm rãi đi về phía Sở Lăng Thường, đám thuộc hạ đều giãn ra nhường đường.
Sở Lăng Thường suốt một ngày không được uống nước, lại càng không có gì để ăn, tuy rằng thân thể suy yếu nhưng nàng cũng có thể nghe được bọn lính nói chuyện, lại cảm giác được hơi thở quen thuộc đầy nguy hiểm đang tới gần, nàng không cần đoán cũng biết là hắn.
Hắn là tướng của một đội quân chiến bại, có lẽ chỉ có đem nàng xử tử, hắn mới có thể kích khởi ý chí chiến đấu của quân lính. Sở Lăng Thường lúc này đã không còn sức để ngẩng đầu lên nhìn vẻ đắc ý của hắn nữa. Xem ra con đường phía trước của nàng chỉ có thể là cái chết mà thôi.
Bất giác Sở Lăng Thường lại nhớ tới sư phụ, sư phụ vì nàng sửa mệnh, không ngờ lại khiến chính mình trúng độc bỏ mình, mà vận mệnh của nàng thật sự có thể thay đổi sao? Rốt cục vẫn là vận mệnh của nàng sẽ kết thúc ở trong tay nam nhân trước mặt này thôi!
Chỉ cần hắn gật đầu một cái, hoặc ra lệnh một tiếng, nàng sẽ lập tức tan thành mây khói…
Cằm nàng liền đó bị đẩy lên, ngón tay lạnh băng có chút thô ráp của hắn bao lấy da thịt nàng như tràn ngập mùi máu tươi, hung dữ siết cằm nàng đau nhức.
Sở Lăng Thường gần như bị ép buộc phải nhìn vào mắt hắn. Hắn đang cười, thực sự đang cười, con người màu hổ phách ánh lên sự châm chọc, tuy rằng hắn cười, nhưng nụ cười này quá mức lạnh lùng, lạnh lùng đến nỗi chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu mục đích của hắn.
Hắn muốn nàng chết!
Muốn tra tấn nàng đến chết!
Thứ nên tới sẽ tới, không phải sao?
“Bản vương cũng như các ngươi đều thống hận kẻ này. Các ngươi nói xem, phải xử hắn thế nào mới khiến hắn đau đớn nhất?” Môi hắn lại nhếch lên, mấy lời này rõ ràng là nói cho bọn thủ hạ nghe nhưng toàn bộ quá trình, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi gương mặt Sở Lăng Thường.
“Vương gia, đem hắn ngũ mã phanh thây!”
“Vương gia, đem hắn trói vào, để bọn thuộc hạ từng đao, từng đao lóc thịt hắn!”
“Vương gia, để bọn thuộc hạ dùng trường mâu đâm thủng đầu hắn!”
“Vương gia, thuộc hạ nghe nói Lã hoàng hậu của Đại Hán năm xưa đối phó với Thích phu nhân có dùng một hình pháp. Hắn là người Hán, chúng ta cũng noi theo Đại Hán, đem tứ chi của hắn cắt bỏ, biến hắn thành người lợn!”
Bọn lính này thống hận Sở Lăng Thường là chuyện đã không còn phải bàn cãi. Suốt dọc đường đi chúng cũng chưa từng nghĩ nàng là nữ cải nam trang cho nên đều muốn dùng nhưng phương pháp tàn nhẫn nhất để hành hạ nàng đến chết…
***
Hơn một ngàn kỵ binh thẳng đường theo hướng Bắc, ra khỏi quan ải đã không còn thuộc phạm vi của Hán quân nữa. Mười vạn đại quân Hung Nô chỉ còn sót lại hơn một ngàn người thật sự là một thảm bại chưa từng có. Từ đời Cao Tổ Lưu Bang cho tới những năm đầu Cảnh Đế mới kế vị, Hung Nô cùng Hán quân giao chiến luôn là thắng nhiều bại ít, cho dù có bại trận cùng chưa từng có trường hợp mười vạn quân chỉ còn hơn một ngàn nhục nhã như vậy.
Càng đi về hướng Bắc, khoảng cách với người man di càng thu hẹp lại, nhiệt độ cũng càng lúc càng giảm xuống. Đây chính là sự khác biệt giữa phương Nam và phương Bắc, tuy cùng là mùa xuân nhưng ở Trung Nguyên ấm áp hơn Bắc quốc rất nhiều.
“Dừng lại!” Dẫn đầu đoàn quân, Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột phát lệnh, tướng quân Hổ Mạc ở phía sau liền khoát tay, lập tức cả ngàn kỵ binh phía sau lập tức dừng lại yên lặng chờ đợi cho thấy quân kỷ của bọn họ nghiêm khắc tới cỡ nào.
Hách Liên Ngự Thuấn chậm rãi quay ngựa lại, một thân chiến giáp càng tôn thêm vẻ cương nghị cùng khí phách kiên cường của hắn, cũng không hề có chút chán chường khi gặp phải chiến bại. Từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn đảo qua khuôn mặt tiều tụy của số kỵ binh còn lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, thanh âm trầm trầm theo đó thốt ra…
“Các ngươi đều là binh lính tinh nhuệ của Hung Nô, lần này tuy rằng bại trận, nhưng trên chiến trường có thắng có bại là chuyện thường tình. Các ngươi đều là những dũng sỹ đã đi theo Tả hiền vương ta từ biển máu trở về. Lần này có thể giữ được tính mạng, sau này các ngươi nhất định sẽ có cơ hội tự tay đâm thẳng trường mâu vào yết hầu đối phương, lấy máu của chúng huyết tẩy sa trường!”
“Chúng tôi xin thề một lòng đi theo Tả hiền vương! Giết! Giết! Giết!” Tinh thần đang sa sút của cả ngàn quân kỵ binh theo mấy lời của Hách Liên Ngự Thuấn đều được xốc lại, tất cả đều giơ trường mâu hướng lên trời đồng thanh hô lớn khiến thanh âm vang vọng cả bầu trời. Sĩ khí của bọn họ cũng nhờ đó được kích khởi, trong mắt lại tràn ngập huyết khí.
Tinh thần của Hổ Mạc cũng được sĩ khí của binh lính vực dậy, đôi mắt hắn tràn ngập sự sùng bái nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn. Khí chất vương giả của Hách Liên Ngự Thuấn quả thực là trời sinh. Ngoại trừ hắn, vào lúc này sẽ chẳng ai có thể chỉ dùng mấy lời nói đã khiến tinh thần của binh sỹ khôi phục lại như vậy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể khiến mọi sự chán chường đều tiêu tán.
Cho tới giờ, Hổ Mạc chưa từng hoài nghi lời của Hách Liên Ngự Thuấn. Trải qua nhiều năm lãnh binh tác chiến, Hách Liên Ngự Thuấn đã tạo dựng được hình ảnh cực kỳ vững chắc trong lòng ba quân, hắn có ở nơi nào, hy vọng sẽ có ở đó.
Vương gia của bọn họ là người cao cao tại thượng, ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, là thiên chi kiêu tử tung hoành trên lưng ngựa.
Thấy binh lính đã khôi phục lại ý chí, Hổ Mạc khẽ lên tiếng, “Vương gia, chúng ta đã cách biên giới Đại Hán rất xa rồi, mọi người đều đi suốt một ngày, người ngựa đều mệt mỏi, người xem….”
Đây là con đường băng qua núi thông tới Bắc quốc. Xuyên qua con đường này sẽ là biên giới Hung Nô, nhưng nếu muốn tới được đó cũng phải ước chừng mất tới ba ngày đường.
Hách Liên Ngự Thuấn đương nhiên hiểu ý Hổ Mạc. Tuy rằng sỹ khí đã được nâng lên rõ rệt nhưng không có nghĩa là mọi người không mệt mỏi. Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, hắn thấy khung cảnh nơi này cũng không đến nỗi tệ. Tạm không nói đến thời tiết hôm nay ấm áp dị thường, mà chỉ riêng nơi sơn dã này đương nhiên sẽ dễ tìm săn những sản vật hoang dã, chưa kể dưới chân núi còn có thác nước đổ xuống, thực sự là nơi tốt để hạ trại nghỉ ngơi.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn lại hướng về phía nữ nhân vẫn bị trói trên lưng ngựa, nét mặt có chút thoải mái che đi ánh mắt đầy vẻ khát máu, hắn hơi nheo mắt lại, trong mắt thoáng hiện lên ý cười lộ rõ âm mưu, “Truyền lệnh xuống dưới, hạ trại nghỉ ngơi!”
“Vâng!” Hổ Mạc nhận lệnh đồng thời cũng không quên dò ý từ ánh mắt hắn. Ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn lúc này khiến Hổ Mạc không khỏi giật mình kinh hãi. Xem ra vương gia thực có tâm muốn đối phó Sở cô nương. Vẻ mặt này của Hách Liên Ngự Thuấn người ngoài vốn không thể đoán biết, nhưng Hổ Mạc thì cực kỳ rõ ràng. Vương gia cực kỳ ghét tù binh chiến tranh, mỗi khi bắt được nhất định sẽ dùng cực hình xử tử. Những binh sỹ khác không biết chuyện Sở Lăng Thường là nữ tử nhưng Hổ Mạc thì đã gặp rồi. Một khi vương gia không ra lệnh khác, bọn lính nhất định sẽ dùng những cực hình vốn dùng để đối phó với nam nhân mà hành hạ nàng.
Bọn lính bắt đầu xuống ngựa, hạ trại ở nơi tương đối bằng phẳng. Một tên lính trong số đó tiến lên trước, cung kính cất tiếng hỏi, “Vương gia, tên tù binh kia phải xử trí thế nào ạ?”
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn nhìn về phía Sở Lăng Thường lộ rõ vẻ âm trầm. Trải qua một ngày mệt nhọc, trông nàng càng thêm tiều tụy, khuôn mặt nhỏ nhắn gục xuống lưng ngựa, cả người không hề nhúc nhích.
Khóe môi Hách Liên Ngự Thuấn hơi giật giật. Không đợi hắn mở miệng ra lệnh, Hổ Mạc ở bên liền thấp giọng hỏi, “Vương gia, người không định đem tên tù binh này xử tử chứ?”
Đám lính đang hạ trại ở gần đó đều dừng mọi hoạt động lại, chăm chú nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn. Đi theo Tả hiền vương nhiều năm, bọn họ đương nhiên biết rõ tính tình của Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn cho tới giờ đều không có thói quen giữ tù binh chiến tranh lại. Hôm nay có thể cho tên tù binh sống tới giờ này đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.
Tiểu tử này là quân sư sau trướng của Hán quân, nhưng thật không ngờ là hắn không cần động tay động chân thì đã có thể hủy diệt cả mười vạn đại quân Hung Nô.
Vừa nghe thấy lời Hổ Mạc, đám lính liền quỳ xuống thỉnh cầu, “Vương gia, để thuộc hạ đem hắn đi xử tử. Hắn là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, đáng phải nhận lấy sự trừng phạt lớn nhất.”
Hổ Mạc có chút lo lắng nhìn Hách Liên Ngự Thuấn.
Vẻ mặt của Hách Liên Ngự Thuấn cực kỳ lãnh đạm, lãnh đạm tới mức một chút tình cảm cũng không có. Hắn chậm rãi đi về phía Sở Lăng Thường, đám thuộc hạ đều giãn ra nhường đường.
Sở Lăng Thường suốt một ngày không được uống nước, lại càng không có gì để ăn, tuy rằng thân thể suy yếu nhưng nàng cũng có thể nghe được bọn lính nói chuyện, lại cảm giác được hơi thở quen thuộc đầy nguy hiểm đang tới gần, nàng không cần đoán cũng biết là hắn.
Hắn là tướng của một đội quân chiến bại, có lẽ chỉ có đem nàng xử tử, hắn mới có thể kích khởi ý chí chiến đấu của quân lính. Sở Lăng Thường lúc này đã không còn sức để ngẩng đầu lên nhìn vẻ đắc ý của hắn nữa. Xem ra con đường phía trước của nàng chỉ có thể là cái chết mà thôi.
Bất giác Sở Lăng Thường lại nhớ tới sư phụ, sư phụ vì nàng sửa mệnh, không ngờ lại khiến chính mình trúng độc bỏ mình, mà vận mệnh của nàng thật sự có thể thay đổi sao? Rốt cục vẫn là vận mệnh của nàng sẽ kết thúc ở trong tay nam nhân trước mặt này thôi!
Chỉ cần hắn gật đầu một cái, hoặc ra lệnh một tiếng, nàng sẽ lập tức tan thành mây khói…
Cằm nàng liền đó bị đẩy lên, ngón tay lạnh băng có chút thô ráp của hắn bao lấy da thịt nàng như tràn ngập mùi máu tươi, hung dữ siết cằm nàng đau nhức.
Sở Lăng Thường gần như bị ép buộc phải nhìn vào mắt hắn. Hắn đang cười, thực sự đang cười, con người màu hổ phách ánh lên sự châm chọc, tuy rằng hắn cười, nhưng nụ cười này quá mức lạnh lùng, lạnh lùng đến nỗi chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu mục đích của hắn.
Hắn muốn nàng chết!
Muốn tra tấn nàng đến chết!
Thứ nên tới sẽ tới, không phải sao?
“Bản vương cũng như các ngươi đều thống hận kẻ này. Các ngươi nói xem, phải xử hắn thế nào mới khiến hắn đau đớn nhất?” Môi hắn lại nhếch lên, mấy lời này rõ ràng là nói cho bọn thủ hạ nghe nhưng toàn bộ quá trình, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi gương mặt Sở Lăng Thường.
“Vương gia, đem hắn ngũ mã phanh thây!”
“Vương gia, đem hắn trói vào, để bọn thuộc hạ từng đao, từng đao lóc thịt hắn!”
“Vương gia, để bọn thuộc hạ dùng trường mâu đâm thủng đầu hắn!”
“Vương gia, thuộc hạ nghe nói Lã hoàng hậu của Đại Hán năm xưa đối phó với Thích phu nhân có dùng một hình pháp. Hắn là người Hán, chúng ta cũng noi theo Đại Hán, đem tứ chi của hắn cắt bỏ, biến hắn thành người lợn!”
Bọn lính này thống hận Sở Lăng Thường là chuyện đã không còn phải bàn cãi. Suốt dọc đường đi chúng cũng chưa từng nghĩ nàng là nữ cải nam trang cho nên đều muốn dùng nhưng phương pháp tàn nhẫn nhất để hành hạ nàng đến chết…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.