Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 6 - Chương 5: Phần 2: Lòng người khó dò
Ân Tầm
14/07/2014
Sự chủ động của Đề Nhã cùng với việc Hách Liên Ngự Thuấn không tỏ ra bài xích trở thành một hình ảnh cực kỳ ái muội nhìn từ góc độ của Sở Lăng Thường.
Thân hình hấp dẫn của cô ta hệt như dây leo quấn lấy Hách Liên Ngự Thuấn, tựa như thân thể hắn là một gốc đại thụ vững chắc giúp cho việc sinh tồn của dây leo kia vậy. Cánh tay mềm mại của Đề Nhã vòng qua cổ hắn, lại thấy hắn không có chút biểu hiện chán ghét thì sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, một bàn tay còn vươn ra mơn trớn trên ngực hắn rồi kéo lấy bàn tay to của hắn đặt lên bầu ngực đầy đặn của mình.
Độ nóng ấm từ lòng bàn tay nam nhân kích thích da thịt khiến tâm tình của Đề Nhã chợt có chút hoảng hốt.
“Ngự Thuấn, thích không?” Đề Nhã thở gấp gáp, mượn bộ ngực căng tròn cố tình va chạm với thân thể hắn, nơi cổ áo của cô ta cũng theo đó mà trễ xuống, để lộ khe rãnh mê hồn.
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn không có lấy một tia dao động, bàn tay to cũng mặc cho Đề Nhã lôi kéo đặt lên ngực cô ta, ánh mắt thâm thúy đến dọa người. Sự nhiệt tình của Đề Nhã cùng với sự lạnh lùng tỉnh táo của hắn tạo thành cục diện hoàn toàn đối lập. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng, “Đừng quá nóng vội, tối mai mới là lúc ngươi cùng bản vương động phòng hoa chúc!”
Đề Nhã vừa nghe vậy mặt liền đỏ bừng lên, giơ tay đánh khẽ vào lồng ngực hắn một cái, “Chàng thật là hư!”
Hách Liên Ngự Thuấn cũng chỉ hơi cong môi, không nói câu nào.
Bên ngoài điện, Sở Lăng Thường lẳng lặng đứng đó, đoạn đối thoại của hai người họ nàng hoàn toàn nghe được rõ ràng. Cho dù có nhắm mắt lại thì một màn phát sinh vừa rồi vẫn cứ hiện ra trong đầu nàng. Trái tim nhỏ bé dường như bị tê liệt, đau đớn không ngừng lan tỏa, xuyên thấu thân thể nàng như những mũi dao sắc nhọn.
Đầu óc nàng lúc này cũng hoàn toàn trống rỗng, ngón tay từ tê dại cũng chuyển thành lạnh băng. Cơn gió nhẹ ấm áp vừa thoảng qua khiến mái tóc óng ả của nàng có chút rối nhưng một cảm giác vô lực lại nhanh chóng dâng lên từ trong xương cốt.
Những lời của hắn khiến nàng cảm thấy đau đớn, cùng với cảm giác lạnh lẽo như bao bọc toàn thân, khiến nàng hít thở cũng cảm thấy khó nhọc. Mỗi lần cố gắng hít lấy một hơi thì lại cảm thấy lồng ngực như nứt vỡ ra, đau đớn vô hạn.
Nàng biết mình đã yêu sâu sắc đến tận xương tủy, và nàng cũng không có cách nào trở lại những ngày trước đây.
Nàng hẳn là nên bỏ đi hoặc lao vào trong đó, nhưng giờ khắc này, hai chân nàng như bị chôn chặt tại chỗ không cách nào nhúc nhích, nơi ngực đau đến thắt lại, hốc mắt cũng đã dâng lên màn lệ từ khi nào rồi nhanh chóng rớt xuống.
Nàng gắt gao cắn chặt làn môi, cố gắng để bản thân mình có lại chút phản ứng nhưng chẳng làm nên chuyện gì.
Cho đến khi cửa điện mở ra, hai người kia theo đó bước ra ngoài.
Ba người họ, mặt đối mặt.
Đề Nhã quấn lấy cánh tay Hách Liên Ngự Thuấn, còn đem cả thân thể dựa sát vào hắn, thấy Sở Lăng Thường đứng ở ngoài điện, cô ta đầu tiên có chút kinh ngạc rồi sau đó liền cười cười, còn ôm Hách Liên Ngự Thuấn càng chặt hơn.
Sở Lăng Thường muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm vô tận của nam nhân kia.
Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, giống như mặt hồ sâu thẳm, gió êm sóng lặng, tựa hồ không có chút kinh ngạc khi thấy Sở Lăng Thường. Chỉ là có một chớp mắt hắn nhìn nàng giống như thiên thu vạn đời, như thể muốn đem hình ảnh của nàng khắc sâu vào trong lòng.
Sở Lăng Thường cũng không lảng tránh ánh mắt của hắn, thậm chí cả động tác xoay người đi cũng không có, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong đó có một đôi mắt mông lung màn lệ.
Đề Nhã thấy hai người họ nhìn nhau như vậy thì trong lòng cảm thấy mất hứng, cô ta khẽ níu cánh tay Hách Liên Ngự Thuấn, nũng nịu gọi, “Ngự Thuấn…”
“Tới dự tiệc trước đi, bản vương sẽ tới sau!” Hắn trầm giọng cất lời, lúc nói chuyện cũng không rời ánh mắt khỏi Sở Lăng Thường.
Đề Nhã hơi chu miệng lên, nhìn Sở Lăng Thường một cái rồi lại cố ý nũng nịu, “Được rồi, nói rõ ràng với cô ta một chút cũng tốt!” Nói xong câu này, cô ta lại ôm hắn hỏi khẽ, “Ta thật sự không thể đem chuyện này nói trước cho tổ phụ cùng cha sao?”
Hách Liên Ngự Thuấn nhìn cô ta một cái, hơi cau mày lại.
“Được rồi, được rồi, người ta biết rồi mà! Không nói trước là được rồi!” Đề Nhã thấy nét mặt hắn lộ rõ vẻ không vui nên vội vàng sửa lại lời nói.
Sắc mặt của hắn cũng hòa hoãn lại đôi chút, thấp giọng nói, “Đi đi!”
Đề Nhã ngênh ngang rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn Sở Lăng Thường một cái. Cô ta cũng không hẳn hận nàng giống như Ổ Giai, nhưng cũng không thể coi là thích. Tóm lại bây giờ cô ta đã lấy được Hách Liên Ngự Thuấn, cho nên Sở Lăng Thường này muốn thế nào cũng chẳng quan hệ với cô ta.
Đề Nhã đi rồi, không khí lại càng trở nên mong manh.
Sở Lăng Thường vẫn một mực không nói, nhưng cũng không nhìn hắn nữa. Khẽ chớp mắt, nàng muốn khóc cũng đã khóc không nổi, ánh mắt nóng rực bắt đầu trở nên đau đớn, nhưng vẫn không có một giọt nước mắt nào chảy ra nổi, đôi bàn tay mảnh khảnh nắm lấy nhau, đầu ngón tay cũng run run.
Nàng giống như một chú nai nhỏ lạc trong rừng rậm, ánh nắng chiều rớt trên bộ bạch y tinh khôi tạo thành một quầng sáng vàng rực nhưng gương mặt nàng lại lộ rõ vẻ tái nhợt.
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn nhìn nàng thoảng qua chút đau lòng. Hắn nhẹ bước lên, đi tới trước mặt nàng, vươn tay ra chậm rãi nâng cằm nàng lên. Nàng vẫn không nhìn vào mắt của hắn mà chỉ có thể cảm nhận hơi thở quen thuộc kia càng lúc càng gần mà thôi.
Ngón tay của hắn rõ ràng vẫn mang theo sự quyến luyến sâu đậm.
Hít sâu một hơi, để mùi xạ hương quen thuộc từ thân thể hắn tràn vào hô hấp, chóp mũi nàng lại có chút ê ẩm.
Cổ tay nàng chợt cảm thấy bị siết chặt lại, ngay sau đó nàng bị hắn kéo vào trong điện. Bên tai chỉ nghe một tiếng rầm truyền tới từ việc cửa bị đóng sầm lại, chưa kịp kêu lên vì khiếp sợ, đôi môi mỏng của hắn đã rơi xuống, cường thế ép nàng hé mở làn môi rồi quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng cùng triền miên.
Trái tim nàng lại một lần nữa đau nhói, sự tấn công bất ngờ đầy bá đạo của hắn khiến nàng không thể kháng cự, cũng không muốn đẩy hắn ra mà chỉ là thuận theo sức mạnh của hắn, giống như nước hòa tan vào trong ngực hắn.
Nữ nhân trong lòng nhu thuận khiến tận đáy lòng Hách Liên Ngự Thuấn nổi lên cảm giác đau đớn mơ hồ. Vốn là cường thế tấn công, nụ hôn của hắn dần trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi của nàng tựa như một món trân bảo trên thế gian, nhẹ nhàng đụng chạm rồi lại thăm dò thật sâu. Hai cánh tay rắn chắc siết lấy vòng eo thanh mảnh, giống như sợ buông ra thì nàng sẽ lập tức biến mất vậy.
Sở Lăng Thường không nói lấy một lời mà chỉ thuận theo hắn, cho dù hành động của hắn tràn ngập sự cường thế hay dịu dàng. Một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng ra, đôi môi mỏng nhẹ nhàng rơi trên trán nàng, trên chóp mũi, rồi nhẹ nhàng đụng vào môi nàng.
Nàng nhắm hai mắt lại, cảm giác được môi của hắn lướt trên gương mặt nàng, trên má nàng rồi trên cổ, xương quai xanh, hơi thở nam tính càng lúc càng trở nên nặng nề cùng nóng rực như thiêu đốt.
Hồi lâu hắn mới buông nàng ra, thâm tình nhìn nàng, đáy mắt không còn tăm tối nữa mà đã trở nên sâu thẳm cùng có gì đó mơ hồ.
Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, ngăn chặn nỗi đau đang dâng lên trong lòng, nhìn thẳng hắn, trong mắt dâng lên một tầng ưu thương. Nàng chầm chậm nâng tay lên, khẽ vuốt đôi mắt hắn, “Có phải ta vĩnh viễn cũng không hiểu được ánh mắt của chàng không?”
Bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm lấy, đưa lên môi rồi nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay thanh mảnh, giọng nói trầm thấp có thêm vài phần thâm tình, nhìn nàng giống như trên đời này chỉ có duy nhất một mình nàng.
“Hiện giờ học không hiểu ánh mắt của ta cũng không cần vội, chỉ cần hiểu được lòng của ta là được rồi.”
Thân hình hấp dẫn của cô ta hệt như dây leo quấn lấy Hách Liên Ngự Thuấn, tựa như thân thể hắn là một gốc đại thụ vững chắc giúp cho việc sinh tồn của dây leo kia vậy. Cánh tay mềm mại của Đề Nhã vòng qua cổ hắn, lại thấy hắn không có chút biểu hiện chán ghét thì sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, một bàn tay còn vươn ra mơn trớn trên ngực hắn rồi kéo lấy bàn tay to của hắn đặt lên bầu ngực đầy đặn của mình.
Độ nóng ấm từ lòng bàn tay nam nhân kích thích da thịt khiến tâm tình của Đề Nhã chợt có chút hoảng hốt.
“Ngự Thuấn, thích không?” Đề Nhã thở gấp gáp, mượn bộ ngực căng tròn cố tình va chạm với thân thể hắn, nơi cổ áo của cô ta cũng theo đó mà trễ xuống, để lộ khe rãnh mê hồn.
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn không có lấy một tia dao động, bàn tay to cũng mặc cho Đề Nhã lôi kéo đặt lên ngực cô ta, ánh mắt thâm thúy đến dọa người. Sự nhiệt tình của Đề Nhã cùng với sự lạnh lùng tỉnh táo của hắn tạo thành cục diện hoàn toàn đối lập. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng, “Đừng quá nóng vội, tối mai mới là lúc ngươi cùng bản vương động phòng hoa chúc!”
Đề Nhã vừa nghe vậy mặt liền đỏ bừng lên, giơ tay đánh khẽ vào lồng ngực hắn một cái, “Chàng thật là hư!”
Hách Liên Ngự Thuấn cũng chỉ hơi cong môi, không nói câu nào.
Bên ngoài điện, Sở Lăng Thường lẳng lặng đứng đó, đoạn đối thoại của hai người họ nàng hoàn toàn nghe được rõ ràng. Cho dù có nhắm mắt lại thì một màn phát sinh vừa rồi vẫn cứ hiện ra trong đầu nàng. Trái tim nhỏ bé dường như bị tê liệt, đau đớn không ngừng lan tỏa, xuyên thấu thân thể nàng như những mũi dao sắc nhọn.
Đầu óc nàng lúc này cũng hoàn toàn trống rỗng, ngón tay từ tê dại cũng chuyển thành lạnh băng. Cơn gió nhẹ ấm áp vừa thoảng qua khiến mái tóc óng ả của nàng có chút rối nhưng một cảm giác vô lực lại nhanh chóng dâng lên từ trong xương cốt.
Những lời của hắn khiến nàng cảm thấy đau đớn, cùng với cảm giác lạnh lẽo như bao bọc toàn thân, khiến nàng hít thở cũng cảm thấy khó nhọc. Mỗi lần cố gắng hít lấy một hơi thì lại cảm thấy lồng ngực như nứt vỡ ra, đau đớn vô hạn.
Nàng biết mình đã yêu sâu sắc đến tận xương tủy, và nàng cũng không có cách nào trở lại những ngày trước đây.
Nàng hẳn là nên bỏ đi hoặc lao vào trong đó, nhưng giờ khắc này, hai chân nàng như bị chôn chặt tại chỗ không cách nào nhúc nhích, nơi ngực đau đến thắt lại, hốc mắt cũng đã dâng lên màn lệ từ khi nào rồi nhanh chóng rớt xuống.
Nàng gắt gao cắn chặt làn môi, cố gắng để bản thân mình có lại chút phản ứng nhưng chẳng làm nên chuyện gì.
Cho đến khi cửa điện mở ra, hai người kia theo đó bước ra ngoài.
Ba người họ, mặt đối mặt.
Đề Nhã quấn lấy cánh tay Hách Liên Ngự Thuấn, còn đem cả thân thể dựa sát vào hắn, thấy Sở Lăng Thường đứng ở ngoài điện, cô ta đầu tiên có chút kinh ngạc rồi sau đó liền cười cười, còn ôm Hách Liên Ngự Thuấn càng chặt hơn.
Sở Lăng Thường muốn tránh cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm vô tận của nam nhân kia.
Ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, giống như mặt hồ sâu thẳm, gió êm sóng lặng, tựa hồ không có chút kinh ngạc khi thấy Sở Lăng Thường. Chỉ là có một chớp mắt hắn nhìn nàng giống như thiên thu vạn đời, như thể muốn đem hình ảnh của nàng khắc sâu vào trong lòng.
Sở Lăng Thường cũng không lảng tránh ánh mắt của hắn, thậm chí cả động tác xoay người đi cũng không có, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, trong đó có một đôi mắt mông lung màn lệ.
Đề Nhã thấy hai người họ nhìn nhau như vậy thì trong lòng cảm thấy mất hứng, cô ta khẽ níu cánh tay Hách Liên Ngự Thuấn, nũng nịu gọi, “Ngự Thuấn…”
“Tới dự tiệc trước đi, bản vương sẽ tới sau!” Hắn trầm giọng cất lời, lúc nói chuyện cũng không rời ánh mắt khỏi Sở Lăng Thường.
Đề Nhã hơi chu miệng lên, nhìn Sở Lăng Thường một cái rồi lại cố ý nũng nịu, “Được rồi, nói rõ ràng với cô ta một chút cũng tốt!” Nói xong câu này, cô ta lại ôm hắn hỏi khẽ, “Ta thật sự không thể đem chuyện này nói trước cho tổ phụ cùng cha sao?”
Hách Liên Ngự Thuấn nhìn cô ta một cái, hơi cau mày lại.
“Được rồi, được rồi, người ta biết rồi mà! Không nói trước là được rồi!” Đề Nhã thấy nét mặt hắn lộ rõ vẻ không vui nên vội vàng sửa lại lời nói.
Sắc mặt của hắn cũng hòa hoãn lại đôi chút, thấp giọng nói, “Đi đi!”
Đề Nhã ngênh ngang rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn Sở Lăng Thường một cái. Cô ta cũng không hẳn hận nàng giống như Ổ Giai, nhưng cũng không thể coi là thích. Tóm lại bây giờ cô ta đã lấy được Hách Liên Ngự Thuấn, cho nên Sở Lăng Thường này muốn thế nào cũng chẳng quan hệ với cô ta.
Đề Nhã đi rồi, không khí lại càng trở nên mong manh.
Sở Lăng Thường vẫn một mực không nói, nhưng cũng không nhìn hắn nữa. Khẽ chớp mắt, nàng muốn khóc cũng đã khóc không nổi, ánh mắt nóng rực bắt đầu trở nên đau đớn, nhưng vẫn không có một giọt nước mắt nào chảy ra nổi, đôi bàn tay mảnh khảnh nắm lấy nhau, đầu ngón tay cũng run run.
Nàng giống như một chú nai nhỏ lạc trong rừng rậm, ánh nắng chiều rớt trên bộ bạch y tinh khôi tạo thành một quầng sáng vàng rực nhưng gương mặt nàng lại lộ rõ vẻ tái nhợt.
Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn nhìn nàng thoảng qua chút đau lòng. Hắn nhẹ bước lên, đi tới trước mặt nàng, vươn tay ra chậm rãi nâng cằm nàng lên. Nàng vẫn không nhìn vào mắt của hắn mà chỉ có thể cảm nhận hơi thở quen thuộc kia càng lúc càng gần mà thôi.
Ngón tay của hắn rõ ràng vẫn mang theo sự quyến luyến sâu đậm.
Hít sâu một hơi, để mùi xạ hương quen thuộc từ thân thể hắn tràn vào hô hấp, chóp mũi nàng lại có chút ê ẩm.
Cổ tay nàng chợt cảm thấy bị siết chặt lại, ngay sau đó nàng bị hắn kéo vào trong điện. Bên tai chỉ nghe một tiếng rầm truyền tới từ việc cửa bị đóng sầm lại, chưa kịp kêu lên vì khiếp sợ, đôi môi mỏng của hắn đã rơi xuống, cường thế ép nàng hé mở làn môi rồi quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng cùng triền miên.
Trái tim nàng lại một lần nữa đau nhói, sự tấn công bất ngờ đầy bá đạo của hắn khiến nàng không thể kháng cự, cũng không muốn đẩy hắn ra mà chỉ là thuận theo sức mạnh của hắn, giống như nước hòa tan vào trong ngực hắn.
Nữ nhân trong lòng nhu thuận khiến tận đáy lòng Hách Liên Ngự Thuấn nổi lên cảm giác đau đớn mơ hồ. Vốn là cường thế tấn công, nụ hôn của hắn dần trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi của nàng tựa như một món trân bảo trên thế gian, nhẹ nhàng đụng chạm rồi lại thăm dò thật sâu. Hai cánh tay rắn chắc siết lấy vòng eo thanh mảnh, giống như sợ buông ra thì nàng sẽ lập tức biến mất vậy.
Sở Lăng Thường không nói lấy một lời mà chỉ thuận theo hắn, cho dù hành động của hắn tràn ngập sự cường thế hay dịu dàng. Một lúc lâu sau, hắn mới buông nàng ra, đôi môi mỏng nhẹ nhàng rơi trên trán nàng, trên chóp mũi, rồi nhẹ nhàng đụng vào môi nàng.
Nàng nhắm hai mắt lại, cảm giác được môi của hắn lướt trên gương mặt nàng, trên má nàng rồi trên cổ, xương quai xanh, hơi thở nam tính càng lúc càng trở nên nặng nề cùng nóng rực như thiêu đốt.
Hồi lâu hắn mới buông nàng ra, thâm tình nhìn nàng, đáy mắt không còn tăm tối nữa mà đã trở nên sâu thẳm cùng có gì đó mơ hồ.
Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, ngăn chặn nỗi đau đang dâng lên trong lòng, nhìn thẳng hắn, trong mắt dâng lên một tầng ưu thương. Nàng chầm chậm nâng tay lên, khẽ vuốt đôi mắt hắn, “Có phải ta vĩnh viễn cũng không hiểu được ánh mắt của chàng không?”
Bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm lấy, đưa lên môi rồi nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay thanh mảnh, giọng nói trầm thấp có thêm vài phần thâm tình, nhìn nàng giống như trên đời này chỉ có duy nhất một mình nàng.
“Hiện giờ học không hiểu ánh mắt của ta cũng không cần vội, chỉ cần hiểu được lòng của ta là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.