Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Quyển 2 - Chương 22: Phần 3: Hai nam nhân cường thế
Ân Tầm
13/07/2014
“Nàng là mưu sĩ của trẫm, là người của trẫm. Chỉ cần có nàng bên cạnh, thì cho dù Ngô vương liên hợp với man di bức trẫm, trẫm cũng không sợ.” Vẻ mặt của Cảnh Đế tràn ngập sự kiên quyết, ngữ khí cũng toát lên khí chất vương giả. “Trước giờ Đại Hán luôn gả công chúa cho Hung Nô, hôm nay hắn ngang nhiên làm trẫm khó chịu như vậy, nếu trẫm đồng ý tặng nàng cho hắn, về sau Đại Hán cũng không có thể diện nữa.”
“Hoàng thượng…” Cảm giác trong lòng Sở Lăng Thường lúc này không cách nào nói nên lời, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lại dưới tay áo. “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Hôm nay Tả hiền vương không được như ý nhất định sẽ canh cánh trong lòng mà tính kế hãm hại. Trên chiến trường, âm mưu quỷ kế cũng không ít. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Cho dù có dẹp xong loạn bảy nước cũng không đảm bảo Hung Nô sẽ không nổi loạn. Dân nữ mặc dù trăm ngàn lần không muốn nhưng vì bách tính trong thiên hạ, vì quốc thái dân an, dân nữ nguyện hy sinh bản thân mình, đến lúc đó phiền hoàng thượng phong cho dân nữ một tước vị để hợp thức hóa là được rồi.”
Trong lòng Cảnh Đế đương nhiên không muốn như vậy, cánh tay bất ngờ vung tay lên, thanh âm cũng cất cao hơn, “Trẫm không thể, tuyệt đối không thể!”
Sở Lăng Thường thực sự sợ hết hồn. Nàng vốn cho rằng Cảnh Đế mặc dù là người cao cao tại thượng nhưng lại rất ôn hoà, không hề có vẻ đáng sợ thế này. Đến hôm nay nàng mới biết được, hoàng thượng chung quy vẫn là hoàng thượng, thiên hạ to lớn thế nào cũng là đất đai của hoàng thượng, cho dù có dịu dàng thế nào cũng vẫn là mãnh hổ.
Nàng vội vã cúi đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Không khí trong điện Tuyên Thất cực kỳ an tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng nến cháy xèo xèo. Một lúc lâu sau, Cảnh Đế đi tới trước mặt nàng, than nhẹ một tiếng, “Lăng Thường, là trẫm không tốt, đã làm nàng sợ rồi.”
“Dân nữ thực sự đã bị hoảng sợ không ít.” Việc hoàng thượng chủ động nói lời xin lỗi với nàng thế này thực khiến Sở Lăng Thường kinh ngạc, vội vã khom người thi lễ. Nhưng một lần nữa, nàng lại bị Cảnh Để kéo tới, ánh mắt ông ta cũng tràn ngập sự mê đắm đầy nóng bỏng.
“Thứ trẫm muốn nghe không phải là sự sợ hãi đó. Chẳng lẽ trẫm yêu một người, muốn bảo vệ một người cũng không đúng sao?” Cảnh Đế đang nói cho nàng nghe nhưng dường như cũng đang tự nói với bản thân mình, “Nếu đêm nay trẫm phong nàng làm Hoàn phi, Tả hiền vương sẽ hết hy vọng.”
“Hoàng thượng không thể làm vậy được.” Sở Lăng Thường thực sự bị những lời này dọa cho không ít, vội vã lên tiếng, “Dân nữ đâu có tài đức gì, nào dám nhận sự sủng ái của hoàng thượng.”
“Tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều hận không thể trở thành phi tử của trẫm, chẳng lẽ nàng không muốn?”
“Dân nữ…” Sở Lăng Thường thực không biết nên trả lời thế nào. Nói những lời làm vừa lòng hoàng đế thì nàng lại không cam tâm. Còn nói ra những lời thực sự trong lòng nàng nhất định sẽ khiến long nhan nổi giận, hậu quả ra sao nàng cũng không lường hết được. Hơn nữa còn có Đậu thái hậu vốn là một người vô cùng thông minh, đã trải qua hai triều đại mà vẫn có thể giữ được hổ phù trong tay. Ý tứ của Đậu thái hậu đã rất rõ ràng. Có lẽ mọi chuyện xảy ra đêm nay chính là chuyện bà vẫn mong muốn, đương nhiên bà sẽ không đồng ý với cách làm của hoàng thượng. Nếu như nàng mạo muội nhận lời hoàng thượng, vậy Thanh Tụ chẳng phải sẽ….
Nàng tuyệt đối tin tưởng Đậu thái hậu là người nói được làm được. Một nữ nhân vì giữ giang sơn cho đứa con ruột thịt của mình, còn có chuyện gì là không thể làm đây? Quyền lực có thể khiến một người bản tính hiền hậu trở thành độc ác. Một nữ nhân cho dù không có tâm cơ, một khi đã dính vào quyền lực đều sẽ trở nên thủ đoạn. Số mạng của bọn họ đã định sẽ như vậy, đều không tránh được sẽ bước vào con đường đó. Đã là thiên mệnh, sẽ không có cách nào để né tránh.
“Lăng Thường, trẫm biết nếu cưỡng ép nàng vào chốn hậu cung, chắc chắn cả ngày nàng sẽ buồn rầu. Trẫm không muốn như vậy.” Trong mắt Cảnh Đế thoáng hiện nét đau lòng, rồi lại không kìm được mà ôm nàng ghì vào trong ngực, “Nàng là người ở trong lòng trẫm, cho nên đêm nay hãy suy nghĩ kỹ một chút.”
“Hoàng thượng…” Sở Lăng Thường hơi ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt đậm vẻ ưu tư của Cảnh Đế.
“Suy nghĩ một chút rồi trả lời cho trẫm.” Cảnh Đế vẫn chăm chú nhìn nàng, đầu ngón tay lưu luyến lùa vào mái tóc dài óng ả, “Trẫm thực sự hy vọng nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh trẫm. Là một hoàng đế, trẫm ra lệnh cho nàng. Là một nam tử, trẫm….thỉnh cầu nàng.”
Sở Lăng Thường thực sự bị những lời này làm cho chấn động tột độ…
“Hoàng thượng…” Cảm giác trong lòng Sở Lăng Thường lúc này không cách nào nói nên lời, bàn tay nhỏ bé khẽ nắm lại dưới tay áo. “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Hôm nay Tả hiền vương không được như ý nhất định sẽ canh cánh trong lòng mà tính kế hãm hại. Trên chiến trường, âm mưu quỷ kế cũng không ít. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Cho dù có dẹp xong loạn bảy nước cũng không đảm bảo Hung Nô sẽ không nổi loạn. Dân nữ mặc dù trăm ngàn lần không muốn nhưng vì bách tính trong thiên hạ, vì quốc thái dân an, dân nữ nguyện hy sinh bản thân mình, đến lúc đó phiền hoàng thượng phong cho dân nữ một tước vị để hợp thức hóa là được rồi.”
Trong lòng Cảnh Đế đương nhiên không muốn như vậy, cánh tay bất ngờ vung tay lên, thanh âm cũng cất cao hơn, “Trẫm không thể, tuyệt đối không thể!”
Sở Lăng Thường thực sự sợ hết hồn. Nàng vốn cho rằng Cảnh Đế mặc dù là người cao cao tại thượng nhưng lại rất ôn hoà, không hề có vẻ đáng sợ thế này. Đến hôm nay nàng mới biết được, hoàng thượng chung quy vẫn là hoàng thượng, thiên hạ to lớn thế nào cũng là đất đai của hoàng thượng, cho dù có dịu dàng thế nào cũng vẫn là mãnh hổ.
Nàng vội vã cúi đầu, không nói thêm lời nào nữa.
Không khí trong điện Tuyên Thất cực kỳ an tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng nến cháy xèo xèo. Một lúc lâu sau, Cảnh Đế đi tới trước mặt nàng, than nhẹ một tiếng, “Lăng Thường, là trẫm không tốt, đã làm nàng sợ rồi.”
“Dân nữ thực sự đã bị hoảng sợ không ít.” Việc hoàng thượng chủ động nói lời xin lỗi với nàng thế này thực khiến Sở Lăng Thường kinh ngạc, vội vã khom người thi lễ. Nhưng một lần nữa, nàng lại bị Cảnh Để kéo tới, ánh mắt ông ta cũng tràn ngập sự mê đắm đầy nóng bỏng.
“Thứ trẫm muốn nghe không phải là sự sợ hãi đó. Chẳng lẽ trẫm yêu một người, muốn bảo vệ một người cũng không đúng sao?” Cảnh Đế đang nói cho nàng nghe nhưng dường như cũng đang tự nói với bản thân mình, “Nếu đêm nay trẫm phong nàng làm Hoàn phi, Tả hiền vương sẽ hết hy vọng.”
“Hoàng thượng không thể làm vậy được.” Sở Lăng Thường thực sự bị những lời này dọa cho không ít, vội vã lên tiếng, “Dân nữ đâu có tài đức gì, nào dám nhận sự sủng ái của hoàng thượng.”
“Tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều hận không thể trở thành phi tử của trẫm, chẳng lẽ nàng không muốn?”
“Dân nữ…” Sở Lăng Thường thực không biết nên trả lời thế nào. Nói những lời làm vừa lòng hoàng đế thì nàng lại không cam tâm. Còn nói ra những lời thực sự trong lòng nàng nhất định sẽ khiến long nhan nổi giận, hậu quả ra sao nàng cũng không lường hết được. Hơn nữa còn có Đậu thái hậu vốn là một người vô cùng thông minh, đã trải qua hai triều đại mà vẫn có thể giữ được hổ phù trong tay. Ý tứ của Đậu thái hậu đã rất rõ ràng. Có lẽ mọi chuyện xảy ra đêm nay chính là chuyện bà vẫn mong muốn, đương nhiên bà sẽ không đồng ý với cách làm của hoàng thượng. Nếu như nàng mạo muội nhận lời hoàng thượng, vậy Thanh Tụ chẳng phải sẽ….
Nàng tuyệt đối tin tưởng Đậu thái hậu là người nói được làm được. Một nữ nhân vì giữ giang sơn cho đứa con ruột thịt của mình, còn có chuyện gì là không thể làm đây? Quyền lực có thể khiến một người bản tính hiền hậu trở thành độc ác. Một nữ nhân cho dù không có tâm cơ, một khi đã dính vào quyền lực đều sẽ trở nên thủ đoạn. Số mạng của bọn họ đã định sẽ như vậy, đều không tránh được sẽ bước vào con đường đó. Đã là thiên mệnh, sẽ không có cách nào để né tránh.
“Lăng Thường, trẫm biết nếu cưỡng ép nàng vào chốn hậu cung, chắc chắn cả ngày nàng sẽ buồn rầu. Trẫm không muốn như vậy.” Trong mắt Cảnh Đế thoáng hiện nét đau lòng, rồi lại không kìm được mà ôm nàng ghì vào trong ngực, “Nàng là người ở trong lòng trẫm, cho nên đêm nay hãy suy nghĩ kỹ một chút.”
“Hoàng thượng…” Sở Lăng Thường hơi ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt đậm vẻ ưu tư của Cảnh Đế.
“Suy nghĩ một chút rồi trả lời cho trẫm.” Cảnh Đế vẫn chăm chú nhìn nàng, đầu ngón tay lưu luyến lùa vào mái tóc dài óng ả, “Trẫm thực sự hy vọng nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh trẫm. Là một hoàng đế, trẫm ra lệnh cho nàng. Là một nam tử, trẫm….thỉnh cầu nàng.”
Sở Lăng Thường thực sự bị những lời này làm cho chấn động tột độ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.