Chương 123
Thiếu Địa Qua
24/09/2021
Buổi sáng ngày hôm sau Yến Kiêu tỉnh lại, bên người trống không, nàng híp mắt thuận tay sờ sờ ổ chăn, lạnh quá.
Thực ra buổi sáng nàng thường ngủ rất nông, nếu bên ngoài hơi có động tĩnh rất dễ dàng bị đánh thức, nhưng có lẽ tối hôm qua ngủ quá an tâm, người bên cạnh đi rồi cũng không phát hiện.
Theo đồng hồ sinh học, hiện tại mới 6 giờ, mặt trời bên ngoài đã lên cao, tia nắng ban mai xuyên qua lớp giấy cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, hạt bụi trong không khí theo động tác nàng vén rèm đột nhiên từ tĩnh biến động, tựa như một loạt kim sắc du long (rồng màu vàng) bay lượn.
Yến Kiêu vỗ vỗ mặt, dẫm lên giày đi rửa mặt.
Bên trong bột đánh răng có bỏ thêm bạc hà cùng hoa quế, dùng xong thấy cả đầu và họng đều mát lạnh sảng khoái, cảm giác không thua kem đánh răng.
Đang khom lưng rửa mặt, từ cửa sổ truyền đến vài tiếng vang nhẹ nhàng, nàng thuận tay đẩy ra, hai bông sen đang hé mở đã tiến vào.
“Dậy sớm đi ngang qua hồ nước, thấy hoa sen nở không tồi, chọn hai bông cho nàng.”
Bàng Mục tươi cười xán lạn, tinh thần vô cùng phấn chấn, so với ánh nắng phía đông đang chậm rãi leo lên còn loá mắt hơn.
Ngoài cửa sổ, có một dòng suối nhỏ dẫn nước vào ao, trên mặt đất bằng lõm xuống một vùng lớn, Bàng Mục đứng trên mặt đất bằng phẳng cách dòng suối hai bước, dùng tư thế nghiêng người cứng nhắc căng đưa hoa cho nàng.
Yến Kiêu lau mặt, sau đó nhận lấy hoa, chỉ cảm thấy một cỗ mùi hương ngọt thanh ập vào trước mặt, trên cánh hoa còn có nhiều giọt sương pha lê lăn lộn, trông rất đẹp mắt, trong lòng liền đắc ý.
“Đa tạ, ta rất thích, còn mang theo giọt sương.”
Bàng Mục một tay gãi gãi cằm, phi thường thành khẩn trả lời, “Lúc hái hoa, giọt sương trôi mất, ta lấy một ít nước vẩy lên.”
Yến Kiêu cười khúc khích, khom người nhìn ra ngoài cửa sổ, mi mắt cong cong, thoang thoảng mùi bạc hà nhàn nhạt cùng hương hoa quế, “Chàng thật là ngốc một cách đáng yêu.”
Đuôi lông mày và khóe mắt nàng còn mang theo hơi nước, mái tóc dài còn chưa kịp chải, theo nàng động tác của nàng quét về phía trước, ngọn tóc quét lên trên mặt Bàng Mục, khiến tim hắn cũng ngứa theo.
Bàng Mục chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến hỏi: “Vậy nàng thích sao?”
Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình cực kỳ giống đám tiểu tử mười mấy tuổi, bởi đặt một người ở đầu quả tim, lúc nằm. ngồi, đi đều nghĩ đến nàng, không có việc gì cũng muốn liều mạng tìm chút chuyện để làm, tìm cái cớ để gặp nàng.
Liên tiếp lấy ít thắng nhiều, Bàng nguyên soái anh dũng đối mặt với mấy chục vạn quân địch cũng không sợ, hiện tại trái tim lại vì cô nương gia mà vui buồn phập phồng. Tình, thật là lạ.
Yến Kiêu như chuồn chuồn lướt chạm lên môi hắn, sau đó nhẹ nhàng xoay người đi vào, lộ ra thanh âm sung sướng đắc ý, “Rất thích, ta đi tìm cái bình để cắm.”
Người đương thời thích lấy hoa cỏ trang trí bày biện, trong phòng Yến Kiêu cũng có tám, chín bình hoa lớn lớn bé bé, nàng đi tìm một cái bình sứ sáng màu, lại rót nước, cẩn thận cắm hai bông hoa sen, đặt lên trên bàn, cảm thấy mỹ mãn.
Bây giờ chúng mới chỉ là nụ hoa chớm nở, nhìn chúng chậm rãi nở rộ cũng là một chuyện rất thú vị.
“Về sau ta mỗi ngày mang đến cho nàng.”
Thanh âm của Bàng Mục không hề báo trước xuất hiện ở sau lưng, Yến Kiêu trong đầu ong một tiếng, xoay người đấm hắn, “Cái tật xấu gì đây, cửa chính không đi lại trèo cửa sổ, bị người khác nhìn thấy thì làm sao!”
Yến Kiêu khoa chân múa tay trên người Bàng Mục càng tăng thêm tình thú, hắn cười ha hả để cho nàng đánh, sau đó siết chặt tay nàng hôn hai lần, hai mắt sáng quắc nói: “Như vậy mới hợp khẩu vị!”
Kỳ thật, vừa rồi trèo cửa sổ cũng là nhất thời hứng khởi, nhưng lúc này bị Yến Kiêu rống, đột nhiên khiến hắn lý giải được cảm giác của mấy tên lưu manh vô lại trộm hương qua cửa sổ……
Thật con mẹ nó quá thú vị!
Yến Kiêu tự nhiên không biết hiện tại trong đầu hắn chứa suy nghĩ phi thường không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thấy hắn vẫn một bộ dạng chưa thỏa mãn, cho rằng hắn đang tự hào về bản thân, trực tiếp bị tức cười nói, “Chẳng lẽ về sau chàng còn muốn thêm vài lần? Bệnh tâm thần.”
Bàng Mục chớp hạ mắt, “Bệnh gì?”
Yến Kiêu bất đắc dĩ đẩy hắn một phen, “Đi đi đi, đừng quấy rầy, ta còn chưa chải đầu.”
Lúc này kiểu tóc quá rườm rà, nàng chọn tới chọn đi mới chọn ra hai kiểu đơn giản, trên cơ bản trong vòng một năm chải một lần, một lần chải nửa năm.
Bàng Mục thành thành thật chuyển một cái ghế đến đằng sau nàng, háo hức trông chờ, nhìn một hồi liền cảm thấy hoa mắt váng đầu, “Cái này cũng quá phiền phức, nàng mỗi buổi sáng không mệt à.”
Các nam nhân chỉ cần vấn tóc mang phát quan hoặc buộc khăn là được, nếu muốn đặc biệt hơn có thể tết hai bím tóc ở sau đầu hoặc hai bên thái dương, đeo mấy viên kim châu, ngọc trụy gây điểm nhấn, nhưng Bàng Mục hiển nhiên không thuộc loại thích gây chú ý như vậy, mỗi ngày trơn vấn tóc trơn mang phát quan.
Cho nên đơn thuần xét từ phương diện này, nhị vị thật phi thường xứng đôi.
Yến Kiêu lao lực chia tóc chia thành hai phần, sau đó hai phần lại phân thành bốn phần, xoắn hai lần hai phần tóc thành một, hai cánh tay đều mỏi.
“Mệt chết đi được!” Nàng dùng sức thở ra một hơi, nói với bóng dáng trong gương của hắn, “Cứ như vậy, tẩu tử còn thường thường thở dài với ta, ta nhìn tay nàng luôn ngo ngoe rục rịch, phỏng chừng nếu không phải thấy ta thật sự bận rộn không rảnh, chắc chắn trực tiếp tự tay dạy.”
Hiển nhiên ở ăn, mặc, ở, đi lại Đổng phu nhân không gì không giỏi, mỗi tháng đổi ít nhất mười lần kiểu tóc, xem ra, sinh hoạt của Yến Kiêu chỉ có thể dùng một chữ “thô” để hình dung.
Đặc biệt hiện giờ gần hôn kỳ, tân nương mới chỉ biết hai kiểu tóc đã lỗi mốt ít nhất ba năm…… Quả thực không thể nhẫn!
Bàng Mục nhớ lại kiểu tóc của Đổng phu nhân, cũng thở dài theo, “Không dễ dàng, thật không dễ dàng, mấy ngày nữa chúng ta mua hai nha đầu chuyên chải đầu, như vậy nàng sau khi rời giường còn có thể ngồi ngủ trong chốc lát.”
Hiện tại hai nha đầu tiểu Kim tiểu Ngân bận giặt quần áo, nấu cơm, quét tước nhà cửa, quản sổ sách cũng đủ vội, muốn bảo các nàng chải đầu cũng thật sự không thể.
Yến Kiêu cuối cùng cũng chải đầu xong, điểm chút son môi, đeo khuyên tai cùng vòng tay, quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, “Ngày thường ta vội nên không tết bím tóc, không phải hôm nay muốn đi ra ngoài hẹn hò sao.”
Bàng Mục ngẩn ra, “Nàng như thế nào biết ta muốn mang nàng ra ngoài?”
“Chàng ngày thường ở nhà không chú ý ăn mặc như vậy,” Yến Kiêu cười đứng dậy, cố ý cho hắn nhìn bộ váy dài kim yên hà tím nàng đang mặc, “Đẹp không?”
Cùng với trường bào màu tím xám hôm nay hắn mặc vô cùng xứng đôi.
“Đẹp!” Bàng Mục đứng lên theo, chém đinh chặt sắt nói, “Nàng mặc cái gì đều đẹp.”
Cuối cùng, còn cố ý quét mắt lên đôi môi tô son đỏ ướt át của nàng, miệng đắng lưỡi khô, “Tô môi đỏ càng đẹp mắt.”
Đỏ bừng thủy nhuận nhuận, giống như quả anh đào mới rửa sạch, nhìn vào khiến người ta đặc biệt muốn ăn……
Yến Kiêu nhịn không được cười ra tiếng, cái gì tô son đỏ, quên đi, người này có thể nói ra lời miêu tả như vậy cũng không dễ dàng, tốt xấu cũng không giống mấy thẳng nam đời sau nào đó hỏi vì sao lại đỏ lại sưng.
Hai người cầm tay nhau đến thỉnh an Nhạc phu nhân.
Lão thái thái nhìn hai người bọn họ, sáng sớm vừa nói vừa cười cùng nhau lại đây, ăn mặc trang điểm tựa như một đôi bích nhân, lập tức mừng rỡ không khép miệng được, luôn miệng nói tốt. Vốn định giữ lại ăn cơm, kết quả nghe thấy hai người muốn ra ngoài đi dạo, lão thái thái ước gì như vậy, trực tiếp đứng lên đuổi đi.
“Đi đi, khó có lúc được rảnh, muộn chút rồi trở về,” cuối cùng, lão thái thái còn lôi kéo nhi tử thấp giọng nói, “Thiên Khoan, nhớ mua vài thứ cho Kiêu Kiêu ……”
Yến Kiêu giả vờ không nghe thấy, chờ bọn họ nói xong mới cáo từ đi.
Lão thái thái khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười nhìn bọn họ đi ra ngoài, trong lòng vui mừng khó lường.
Thúy Hà cùng mấy nha đầu cũng nịnh nọt nói: “Hai vị đại nhân nhìn thật là một ngày tựa như một ngày, sang năm thành thân, nói vậy đảo mắt lão thái thái sẽ thành tổ mẫu. Đến lúc đó ngậm kẹo đùa cháu, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.”
“Còn không phải sao,” lão thái thái ngẫm lại thấy thỏa mãn đến khó nói, sau đó cố gắng nhớ lại một chút, đúng lý hợp tình nói, “Ta sống hơn nửa đời, cũng chưa thấy ai xứng đôi hơn so với bọn hắn.”
Nghĩ đến tôn tử, lão thái thái muốn đặt tên là “Khiếu”, thật vui vẻ nói: “Hai đứa nhỏ này trời sinh mệnh lao lực, nhất định không chịu nghỉ ngơi, ngày sau có nhi nữ, còn phải để bộ xương già này là ta giúp đỡ bên cạnh.”
Thúy Hà bưng trà đến nịnh nọt, “Xương cốt ngài vẫn còn tốt như vậy, ngày trước còn nói muốn theo Yến cô nương đến quảng trường khiêu vũ gì đó đâu, đừng nói một đôi nhi nữ, cho dù là mười tám đứa cũng như thế nào? Cũng vẫn xử lý thỏa đáng như thường.”
Mọi người nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt, Yến Kiêu cùng Bàng Mục cũng dọc theo hành lang một đường ra phủ.
Đến cổng lớn, gặp phải Tề Viễn cùng Đồ Khánh luận võ đua ngựa trở về, thật xa thấy bộ dáng thân mật của bọn họ liền trêu đùa: “Nhìn xem, sáng sớm tinh mơ, ta nói làm sao lại nghe thấy trong gió có giọng nói ngọt ngào như thế.”
Mấy nha dịch cũng cười theo.
Bàng Mục nhướng mày nhìn hắn, “Ngươi là kẻ độc thân, tự nhiên không hiểu tư vị trong đó.”
Tề Viễn thở không nổi, run rẩy chỉ vào hắn nói: “Khi dễ người khác không có tức phụ có phải hay không?”
Bàng Mục nhe răng với hắn, “Đúng vậy.”
Tề Viễn nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quay đầu chạy đi, vừa chạy vừa kêu, “Cuộc sống này không thể sống được nữa, tiên sinh, Liêu tiên sinh……”
Mọi người ầm ầm cười to.
Yến Kiêu và Bàng Mục tản bộ đi ra ngoài, người sau dẫn đến một tửu lâu trong thành tên Trắc Vân, trên đường đi có rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi bọn họ, bên trong lộ ra vẻ kính sợ.
“Mới có một đầu bếp ở phía nam đến tửu lâu này, hôm kia nàng không ở nhà, ta mua cho nương mấy món ăn cũng cảm thấy không tồi, nàng cũng nếm thử đi. Nếu ăn ngon, thì thường xuyên đến ăn.” Bàng Mục sớm đặt trước một gian phòng ở lầu hai, ngồi gần cửa sổ, bá tánh phía dưới bắt đầu mở cửa tiệm, phố phường nháy mắt trở nên phồn hoa.
Hắn gọi món cháo cá nấm hương, một lồng bánh bao nhỏ cùng mấy món đồ ăn kèm, mấy món điểm tâm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Kỳ thật trước khi ra cửa, hai người đã nói hôm nay chỉ đi chơi vui vẻ, không nói chuyện công sự, nhưng chung quy sinh hoạt hằng ngày và công tác giao thoa quá lớn, nói được mấy câu vẫn không thể tránh khỏi nói đến tình hình mấy ngày trước đây Yến Kiêu ở Vân Phú huyện.
“Yến bộ đầu lần đầu một mình ra cửa phá án, cảm giác như thế nào?” Bàng Mục cười nói.
Yến Kiêu múc một muỗng cháo, thật sự nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói: “Thật không dễ dàng.”
Bất kể thời hiện đại hay cổ đại, đây đều là lần đầu tiên nàng chính thức lấy thân phận điều tra viên kiêm pháp y tự mình độc lập phá án, đại biểu cho lãnh đạo tối cao vào thời điểm đó, không phải chỉ là chuyển biến về thân phận, càng nhiều hơn là rất nhiều sự thay đổi nhỏ trong cuộc sống, công việc sắp tới.
Nói một cách đơn giản, vẫn là một cá nhân như vậy, nhưng cần nhọc lòng hơn rất nhiều, áp lực tăng lên, nâng cao ý thức trách nhiệm.
“Kinh nghiệm vẫn thiếu,” nàng lắc đầu, “Về sau còn phải học rất nhiều, xa không nói, ở phương diện này, tính ra hai vị bộ đầu Phương Hưng cùng Đỗ Khuê là đại tiền bối, ngày sau ta cũng phải nhiều nghe nhiều xem, không thể để cho chàng cùng Thiệu lão gia tử, bệ hạ mất mặt.”
Cách điều động, cách điều tra, và cách phân biệt người, vật, tất cả đều phải được học một cách có hệ thống.
Nàng có thể có ngày hôm nay, Thiệu lão gia tử cùng thánh nhân đều là người gánh vác áp lực dư luận cùng nguy hiểm rất lớn, cho dù người phía dưới không dám công khai phản bác, nhưng ngầm chờ nắm tóc xem kịch vui khẳng định không ít.
Nếu làm tốt, những người đó cũng thuận nước đẩy thuyền nói một câu bệ hạ anh minh;
Nếu có chuyện xảy ra, đến lúc đó Bàng Mục, Thiệu Ly Uyên thậm chí là bệ hạ, tất nhiên đều chạy thoát không được khẩu tru bút phạt (lời chỉ trích nặng nề)……
Nàng nhất định không thể cho bọn họ có cơ hội!
“Đúng rồi,” nói đến kinh nghiệm lần này, Yến Kiêu không khỏi nhớ đến Hứa Thiến, “Nha đầu thật khiến ta lau mắt mà nhìn.”
Nghe nàng chọn trọng điểm để nói lại, trong mắt Bàng Mục cũng có chút ý tứ khác, “Ngày thường nha đầu kia luôn nhảy nhót lung tung không làm chính sự, thật đúng là không nhìn ra có chí khí như vậy.”
Ngay cả Bạch Ninh lúc trước, lần đầu đi theo nàng xem nghiệm thi, không phải cũng nôn ra sao?
Yến Kiêu chậm rãi vuốt ve chén cháo ấm áp trong tay, ánh mắt mờ mịt xuyên qua sương mù, cũng không biết nhìn về phía nào, “Ta nghĩ, nếu nàng có chí hướng, ta lại có điều kiện, thuận tay đẩy một phen.”
Những năm gần đây, nữ hài tử có chí khí độc lập như vậy thật sự là lông phượng sừng lân (hiếm có), khó gặp được, không thể trơ mắt bỏ lỡ.
Bàng Mục gật gật đầu, cách cái bàn cầm tay nàng, “Nàng là mệnh quan triều đình, chuyện này do nàng làm chủ.”
Hai người nhìn nhau cười, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu tựa hồ có thanh âm quen tai, đều duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, còn không phải là Tống Lượng đã lâu không thấy?
Lúc trước, Phi Hổ Đường tam đương gia Tống Lượng cùng chín người khác tạo thành một đội, tuần tra dọc đường, ngẫu nhiên gặp được người cãi nhau, ẩu đả, thuận tay trấn áp, nhìn rất ra dáng ra hình. Nếu không nhìn kỹ xiêm y của hắn, không chừng nghĩ là nha dịch đứng đắn có trong danh sách.
“Ta nhớ rõ, nhóm người bọn họ tháng sau muốn khảo hạch?” Yến Kiêu cười hỏi.
Lần trước Bàng Mục lấy cớ chỉnh đốn trị an chọn 150 đến 160 người, phân công đến các bộ trong môn làm người chạy việc. Trong lúc đó, năm lần bảy lượt loại trừ không ít người, hiện giờ tính ra cũng chỉ còn hơn 30 người.
Qua một đoạn thời gian cũng nhìn ra quy luật: Chín đại võ quán lai lịch thâm hậu, tỉ lệ lưu lại thập phần kinh người, hơn nữa đều là người có danh tiếng trong võ quán, duy chỉ không có quán chủ.
Nghĩ đến chính bọn họ cũng hiểu: Viên chức đương nhiên mê người, nhưng ai biết sự tình ngày sau? Dù sao cũng phải có người lưu lại trong nhà, thứ nhất để lại đường lui cho các huynh đệ, thứ hai miễn cưỡng tính có một chỗ dựa vào……
Bàng Mục ừ một tiếng, chỉ vào Tống Lượng cùng một người dáng dấp cường tráng khác nói: “Trong một đám này thực sự có mấy người xuất sắc, cuối cùng có thể chọn lấy hai mươi người lấp vào chỗ thiếu. Ta cân nhắc phân cho Nhã Âm mấy người, giữ mấy người trong nha môn, Tống Lượng cùng hắn còn có hai người khác về sau cùng chúng ta trở lại kinh thành.”
Hai phu thê bọn họ một vị quốc công, một vị bộ đầu Hình Bộ chính lục phẩm, dưới tay đều không thiếu được người sai sử.
Bàng Mục thì thôi, mấy năm nay tổ chức tích góp được thành viên không ít; nhưng thật ra Yến Kiêu, bên ngoài đương nhiên có lão nhân Thiệu Ly Uyên an bài, nhưng bên mình lại chỉ có tiểu Lục tiểu Bát hai người thị vệ, nhưng đều có quân công, không thể chuyện lông gà vỏ tỏi gì đều tống cổ bọn họ đi làm, chỗ trống phía dưới thực sự nên được bổ sung.
Yến Kiêu biết hắn cũng không thiếu người dùng, chỉ sợ đều là vì chính mình, nhưng quan hệ của bọn họ hôm nay, nếu nói lời cảm tạ thì quá xa lạ, chỉ nhìn hắn cười cười.
Bàng Mục thấy nàng không nói gì, cũng hiểu rõ tâm ý của mình tâm ý, càng thêm bình tĩnh, phân giải tỉ mỉ nói: “Trải qua một màn này, chính chúng ta được lợi ích thực tế không nói, người phía dưới cũng biết chúng ta giữ lời, có tấm gương ở phía trước, tự nhiên càng có thêm nhiều người thuận theo. Cho dù tri phủ đời kế tiếp đến, cũng có thể theo cựu lệ này, quản cũng dễ dàng hơn chút……”
Hai người ăn cơm xong, chậm rãi đi dạo các cửa tiệm, khi đi ngang qua một cửa tiệm bán thịt, Yến Kiêu trong lúc vô ý thoáng nhìn mấy khối xương lớn, đột nhiên lại nhớ đến án bạch cốt của hai mẫu tử vô danh lần trước.
Bàng Mục cũng lắc đầu thở dài, “Thật là sợ cái gì đến cái đó, lúc ấy ta không nên nói mấy lời như vậy, cho rằng không có gì khó, nhìn hiện tại xem? Đã hơn một tháng, chút manh mối hữu dụng đều không có.”
Yến Kiêu an ủi hắn nói: “Cũng không có biện pháp, lúc này mới hơn một tháng, chỉ sợ những châu huyện cách xa còn chưa nhận được tin! Thả lỏng đi.”
Khi đang nói chuyện, hai người đâm đầu vào một hiệu sách, còn đi Lê Viên nghe xướng khúc, mơ màng hồ đồ hết một ngày, mãi cho đến buổi chiều mới trở về.
Kết quả vừa mới vào cửa đã bị Liêu Vô Hà gọi qua.
“Ta có một sư đệ, thích vân du tứ hải, quảng giao bằng hữu,” Liêu Vô Hà hiếm thấy có chút vui mừng lộ rõ trên nét mặt, chỉ ra hiệu ý bảo bọn họ tùy tiện ngồi, lại lấy một phong thư từ trên án thư ra, “Lâu lâu tham gia văn hội, nhã yến, nghe qua không ít truyền thuyết thú vị ít ai biết đến, không có ai tin tức linh thông hơn so với hắn. Lúc trước ta từng ở trong thư nhắc với hắn về án mẫu tử bạch cốt kia, cũng muốn tìm chút tin tức từ dân gian, buổi sáng hôm nay hắn mới gửi thư, nói ước chừng nửa tháng trước, hắn nghe được một chuyện kỳ lạ trong yến hội, cùng phỏng đoán lúc trước của chúng ta có chút tương tự.”
Bàng Mục thuận tay nhận thư, nghe được câu cuối cùng, nhịn không được cùng Yến Kiêu liếc nhau, đều có chút vui sướng.
Yến Kiêu vội nói: “Thật không dám giấu giếm, vừa rồi ta còn cùng Thiên Khoan nói đến việc này, lâu như vậy còn chưa có manh mối, thật sự khiến người nóng lòng, không ngờ vừa mới vào cửa, ca liền báo tin vui. Ngài nói xem, từng cọc từng cọc án, ngài đem bao nhiêu tin tức tốt ngoài dự đoán báo cho mọi người? Quả thực chính là chim báo tin vui!”
Nói đến chim báo tin vui, nàng lại không khỏi nghĩ đến chim báo tang Lâm Bình…… Ai, thật sự khác biệt quá lớn!
Liêu Vô Hà bị nàng chọc cười, “Đầy miệng bịa chuyện……”
Lời tuy như thế, nhưng không nhìn thấy chán ghét.
Yến Kiêu và Bàng Mục ghé vào cùng nhau đọc thư, đập vào mắt là chữ viết rồng bay phượng múa, nhịn không được tán thưởng một tiếng, sau đó mới xem kỹ nội dung.
Người viết thư miêu tả kỹ càng tỉ mỉ hắn trong lúc tham gia yến hội, vô ý nghe được một cọc kỳ sự:
Có thương nhân chuyên buôn bán vải dệt lần nọ dự tiệc uống rượu say, ngẫu nhiên nói đến một chuyện thương tâm, lúc hắn mười ba tuổi tỷ tỷ hắn đột nhiên mất tích, tỷ phu hắn nói tỷ tỷ sớm đã có ngoại tâm, bỏ trốn theo dã nam nhân, nhưng hắn lại cảm thấy không có chuyện như vậy, căn bản cũng không tin, hai người còn bởi vậy cãi nhau rất nhiều thứ, cuối cùng hoàn toàn trở mặt, hai nhà cũng không còn lui tới.
Hiện giờ đã qua mười một năm, thương nhân kia trước sau không từ bỏ tìm kiếm tỷ tỷ, nhưng chính mình cũng biết cơ hội xa vời, cho nên trong lòng càng thêm buồn khổ, sau một lần rượu say thất thố, nói sạch sẽ nỗi cay đắng che giấu trong lòng nhiều năm nay, trải qua mấy lần truyền lưu, bị sư đệ Liêu Vô Hà nghe được.
Thực ra buổi sáng nàng thường ngủ rất nông, nếu bên ngoài hơi có động tĩnh rất dễ dàng bị đánh thức, nhưng có lẽ tối hôm qua ngủ quá an tâm, người bên cạnh đi rồi cũng không phát hiện.
Theo đồng hồ sinh học, hiện tại mới 6 giờ, mặt trời bên ngoài đã lên cao, tia nắng ban mai xuyên qua lớp giấy cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, hạt bụi trong không khí theo động tác nàng vén rèm đột nhiên từ tĩnh biến động, tựa như một loạt kim sắc du long (rồng màu vàng) bay lượn.
Yến Kiêu vỗ vỗ mặt, dẫm lên giày đi rửa mặt.
Bên trong bột đánh răng có bỏ thêm bạc hà cùng hoa quế, dùng xong thấy cả đầu và họng đều mát lạnh sảng khoái, cảm giác không thua kem đánh răng.
Đang khom lưng rửa mặt, từ cửa sổ truyền đến vài tiếng vang nhẹ nhàng, nàng thuận tay đẩy ra, hai bông sen đang hé mở đã tiến vào.
“Dậy sớm đi ngang qua hồ nước, thấy hoa sen nở không tồi, chọn hai bông cho nàng.”
Bàng Mục tươi cười xán lạn, tinh thần vô cùng phấn chấn, so với ánh nắng phía đông đang chậm rãi leo lên còn loá mắt hơn.
Ngoài cửa sổ, có một dòng suối nhỏ dẫn nước vào ao, trên mặt đất bằng lõm xuống một vùng lớn, Bàng Mục đứng trên mặt đất bằng phẳng cách dòng suối hai bước, dùng tư thế nghiêng người cứng nhắc căng đưa hoa cho nàng.
Yến Kiêu lau mặt, sau đó nhận lấy hoa, chỉ cảm thấy một cỗ mùi hương ngọt thanh ập vào trước mặt, trên cánh hoa còn có nhiều giọt sương pha lê lăn lộn, trông rất đẹp mắt, trong lòng liền đắc ý.
“Đa tạ, ta rất thích, còn mang theo giọt sương.”
Bàng Mục một tay gãi gãi cằm, phi thường thành khẩn trả lời, “Lúc hái hoa, giọt sương trôi mất, ta lấy một ít nước vẩy lên.”
Yến Kiêu cười khúc khích, khom người nhìn ra ngoài cửa sổ, mi mắt cong cong, thoang thoảng mùi bạc hà nhàn nhạt cùng hương hoa quế, “Chàng thật là ngốc một cách đáng yêu.”
Đuôi lông mày và khóe mắt nàng còn mang theo hơi nước, mái tóc dài còn chưa kịp chải, theo nàng động tác của nàng quét về phía trước, ngọn tóc quét lên trên mặt Bàng Mục, khiến tim hắn cũng ngứa theo.
Bàng Mục chớp chớp mắt, ma xui quỷ khiến hỏi: “Vậy nàng thích sao?”
Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình cực kỳ giống đám tiểu tử mười mấy tuổi, bởi đặt một người ở đầu quả tim, lúc nằm. ngồi, đi đều nghĩ đến nàng, không có việc gì cũng muốn liều mạng tìm chút chuyện để làm, tìm cái cớ để gặp nàng.
Liên tiếp lấy ít thắng nhiều, Bàng nguyên soái anh dũng đối mặt với mấy chục vạn quân địch cũng không sợ, hiện tại trái tim lại vì cô nương gia mà vui buồn phập phồng. Tình, thật là lạ.
Yến Kiêu như chuồn chuồn lướt chạm lên môi hắn, sau đó nhẹ nhàng xoay người đi vào, lộ ra thanh âm sung sướng đắc ý, “Rất thích, ta đi tìm cái bình để cắm.”
Người đương thời thích lấy hoa cỏ trang trí bày biện, trong phòng Yến Kiêu cũng có tám, chín bình hoa lớn lớn bé bé, nàng đi tìm một cái bình sứ sáng màu, lại rót nước, cẩn thận cắm hai bông hoa sen, đặt lên trên bàn, cảm thấy mỹ mãn.
Bây giờ chúng mới chỉ là nụ hoa chớm nở, nhìn chúng chậm rãi nở rộ cũng là một chuyện rất thú vị.
“Về sau ta mỗi ngày mang đến cho nàng.”
Thanh âm của Bàng Mục không hề báo trước xuất hiện ở sau lưng, Yến Kiêu trong đầu ong một tiếng, xoay người đấm hắn, “Cái tật xấu gì đây, cửa chính không đi lại trèo cửa sổ, bị người khác nhìn thấy thì làm sao!”
Yến Kiêu khoa chân múa tay trên người Bàng Mục càng tăng thêm tình thú, hắn cười ha hả để cho nàng đánh, sau đó siết chặt tay nàng hôn hai lần, hai mắt sáng quắc nói: “Như vậy mới hợp khẩu vị!”
Kỳ thật, vừa rồi trèo cửa sổ cũng là nhất thời hứng khởi, nhưng lúc này bị Yến Kiêu rống, đột nhiên khiến hắn lý giải được cảm giác của mấy tên lưu manh vô lại trộm hương qua cửa sổ……
Thật con mẹ nó quá thú vị!
Yến Kiêu tự nhiên không biết hiện tại trong đầu hắn chứa suy nghĩ phi thường không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thấy hắn vẫn một bộ dạng chưa thỏa mãn, cho rằng hắn đang tự hào về bản thân, trực tiếp bị tức cười nói, “Chẳng lẽ về sau chàng còn muốn thêm vài lần? Bệnh tâm thần.”
Bàng Mục chớp hạ mắt, “Bệnh gì?”
Yến Kiêu bất đắc dĩ đẩy hắn một phen, “Đi đi đi, đừng quấy rầy, ta còn chưa chải đầu.”
Lúc này kiểu tóc quá rườm rà, nàng chọn tới chọn đi mới chọn ra hai kiểu đơn giản, trên cơ bản trong vòng một năm chải một lần, một lần chải nửa năm.
Bàng Mục thành thành thật chuyển một cái ghế đến đằng sau nàng, háo hức trông chờ, nhìn một hồi liền cảm thấy hoa mắt váng đầu, “Cái này cũng quá phiền phức, nàng mỗi buổi sáng không mệt à.”
Các nam nhân chỉ cần vấn tóc mang phát quan hoặc buộc khăn là được, nếu muốn đặc biệt hơn có thể tết hai bím tóc ở sau đầu hoặc hai bên thái dương, đeo mấy viên kim châu, ngọc trụy gây điểm nhấn, nhưng Bàng Mục hiển nhiên không thuộc loại thích gây chú ý như vậy, mỗi ngày trơn vấn tóc trơn mang phát quan.
Cho nên đơn thuần xét từ phương diện này, nhị vị thật phi thường xứng đôi.
Yến Kiêu lao lực chia tóc chia thành hai phần, sau đó hai phần lại phân thành bốn phần, xoắn hai lần hai phần tóc thành một, hai cánh tay đều mỏi.
“Mệt chết đi được!” Nàng dùng sức thở ra một hơi, nói với bóng dáng trong gương của hắn, “Cứ như vậy, tẩu tử còn thường thường thở dài với ta, ta nhìn tay nàng luôn ngo ngoe rục rịch, phỏng chừng nếu không phải thấy ta thật sự bận rộn không rảnh, chắc chắn trực tiếp tự tay dạy.”
Hiển nhiên ở ăn, mặc, ở, đi lại Đổng phu nhân không gì không giỏi, mỗi tháng đổi ít nhất mười lần kiểu tóc, xem ra, sinh hoạt của Yến Kiêu chỉ có thể dùng một chữ “thô” để hình dung.
Đặc biệt hiện giờ gần hôn kỳ, tân nương mới chỉ biết hai kiểu tóc đã lỗi mốt ít nhất ba năm…… Quả thực không thể nhẫn!
Bàng Mục nhớ lại kiểu tóc của Đổng phu nhân, cũng thở dài theo, “Không dễ dàng, thật không dễ dàng, mấy ngày nữa chúng ta mua hai nha đầu chuyên chải đầu, như vậy nàng sau khi rời giường còn có thể ngồi ngủ trong chốc lát.”
Hiện tại hai nha đầu tiểu Kim tiểu Ngân bận giặt quần áo, nấu cơm, quét tước nhà cửa, quản sổ sách cũng đủ vội, muốn bảo các nàng chải đầu cũng thật sự không thể.
Yến Kiêu cuối cùng cũng chải đầu xong, điểm chút son môi, đeo khuyên tai cùng vòng tay, quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn, “Ngày thường ta vội nên không tết bím tóc, không phải hôm nay muốn đi ra ngoài hẹn hò sao.”
Bàng Mục ngẩn ra, “Nàng như thế nào biết ta muốn mang nàng ra ngoài?”
“Chàng ngày thường ở nhà không chú ý ăn mặc như vậy,” Yến Kiêu cười đứng dậy, cố ý cho hắn nhìn bộ váy dài kim yên hà tím nàng đang mặc, “Đẹp không?”
Cùng với trường bào màu tím xám hôm nay hắn mặc vô cùng xứng đôi.
“Đẹp!” Bàng Mục đứng lên theo, chém đinh chặt sắt nói, “Nàng mặc cái gì đều đẹp.”
Cuối cùng, còn cố ý quét mắt lên đôi môi tô son đỏ ướt át của nàng, miệng đắng lưỡi khô, “Tô môi đỏ càng đẹp mắt.”
Đỏ bừng thủy nhuận nhuận, giống như quả anh đào mới rửa sạch, nhìn vào khiến người ta đặc biệt muốn ăn……
Yến Kiêu nhịn không được cười ra tiếng, cái gì tô son đỏ, quên đi, người này có thể nói ra lời miêu tả như vậy cũng không dễ dàng, tốt xấu cũng không giống mấy thẳng nam đời sau nào đó hỏi vì sao lại đỏ lại sưng.
Hai người cầm tay nhau đến thỉnh an Nhạc phu nhân.
Lão thái thái nhìn hai người bọn họ, sáng sớm vừa nói vừa cười cùng nhau lại đây, ăn mặc trang điểm tựa như một đôi bích nhân, lập tức mừng rỡ không khép miệng được, luôn miệng nói tốt. Vốn định giữ lại ăn cơm, kết quả nghe thấy hai người muốn ra ngoài đi dạo, lão thái thái ước gì như vậy, trực tiếp đứng lên đuổi đi.
“Đi đi, khó có lúc được rảnh, muộn chút rồi trở về,” cuối cùng, lão thái thái còn lôi kéo nhi tử thấp giọng nói, “Thiên Khoan, nhớ mua vài thứ cho Kiêu Kiêu ……”
Yến Kiêu giả vờ không nghe thấy, chờ bọn họ nói xong mới cáo từ đi.
Lão thái thái khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười nhìn bọn họ đi ra ngoài, trong lòng vui mừng khó lường.
Thúy Hà cùng mấy nha đầu cũng nịnh nọt nói: “Hai vị đại nhân nhìn thật là một ngày tựa như một ngày, sang năm thành thân, nói vậy đảo mắt lão thái thái sẽ thành tổ mẫu. Đến lúc đó ngậm kẹo đùa cháu, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.”
“Còn không phải sao,” lão thái thái ngẫm lại thấy thỏa mãn đến khó nói, sau đó cố gắng nhớ lại một chút, đúng lý hợp tình nói, “Ta sống hơn nửa đời, cũng chưa thấy ai xứng đôi hơn so với bọn hắn.”
Nghĩ đến tôn tử, lão thái thái muốn đặt tên là “Khiếu”, thật vui vẻ nói: “Hai đứa nhỏ này trời sinh mệnh lao lực, nhất định không chịu nghỉ ngơi, ngày sau có nhi nữ, còn phải để bộ xương già này là ta giúp đỡ bên cạnh.”
Thúy Hà bưng trà đến nịnh nọt, “Xương cốt ngài vẫn còn tốt như vậy, ngày trước còn nói muốn theo Yến cô nương đến quảng trường khiêu vũ gì đó đâu, đừng nói một đôi nhi nữ, cho dù là mười tám đứa cũng như thế nào? Cũng vẫn xử lý thỏa đáng như thường.”
Mọi người nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt, Yến Kiêu cùng Bàng Mục cũng dọc theo hành lang một đường ra phủ.
Đến cổng lớn, gặp phải Tề Viễn cùng Đồ Khánh luận võ đua ngựa trở về, thật xa thấy bộ dáng thân mật của bọn họ liền trêu đùa: “Nhìn xem, sáng sớm tinh mơ, ta nói làm sao lại nghe thấy trong gió có giọng nói ngọt ngào như thế.”
Mấy nha dịch cũng cười theo.
Bàng Mục nhướng mày nhìn hắn, “Ngươi là kẻ độc thân, tự nhiên không hiểu tư vị trong đó.”
Tề Viễn thở không nổi, run rẩy chỉ vào hắn nói: “Khi dễ người khác không có tức phụ có phải hay không?”
Bàng Mục nhe răng với hắn, “Đúng vậy.”
Tề Viễn nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quay đầu chạy đi, vừa chạy vừa kêu, “Cuộc sống này không thể sống được nữa, tiên sinh, Liêu tiên sinh……”
Mọi người ầm ầm cười to.
Yến Kiêu và Bàng Mục tản bộ đi ra ngoài, người sau dẫn đến một tửu lâu trong thành tên Trắc Vân, trên đường đi có rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi bọn họ, bên trong lộ ra vẻ kính sợ.
“Mới có một đầu bếp ở phía nam đến tửu lâu này, hôm kia nàng không ở nhà, ta mua cho nương mấy món ăn cũng cảm thấy không tồi, nàng cũng nếm thử đi. Nếu ăn ngon, thì thường xuyên đến ăn.” Bàng Mục sớm đặt trước một gian phòng ở lầu hai, ngồi gần cửa sổ, bá tánh phía dưới bắt đầu mở cửa tiệm, phố phường nháy mắt trở nên phồn hoa.
Hắn gọi món cháo cá nấm hương, một lồng bánh bao nhỏ cùng mấy món đồ ăn kèm, mấy món điểm tâm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Kỳ thật trước khi ra cửa, hai người đã nói hôm nay chỉ đi chơi vui vẻ, không nói chuyện công sự, nhưng chung quy sinh hoạt hằng ngày và công tác giao thoa quá lớn, nói được mấy câu vẫn không thể tránh khỏi nói đến tình hình mấy ngày trước đây Yến Kiêu ở Vân Phú huyện.
“Yến bộ đầu lần đầu một mình ra cửa phá án, cảm giác như thế nào?” Bàng Mục cười nói.
Yến Kiêu múc một muỗng cháo, thật sự nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói: “Thật không dễ dàng.”
Bất kể thời hiện đại hay cổ đại, đây đều là lần đầu tiên nàng chính thức lấy thân phận điều tra viên kiêm pháp y tự mình độc lập phá án, đại biểu cho lãnh đạo tối cao vào thời điểm đó, không phải chỉ là chuyển biến về thân phận, càng nhiều hơn là rất nhiều sự thay đổi nhỏ trong cuộc sống, công việc sắp tới.
Nói một cách đơn giản, vẫn là một cá nhân như vậy, nhưng cần nhọc lòng hơn rất nhiều, áp lực tăng lên, nâng cao ý thức trách nhiệm.
“Kinh nghiệm vẫn thiếu,” nàng lắc đầu, “Về sau còn phải học rất nhiều, xa không nói, ở phương diện này, tính ra hai vị bộ đầu Phương Hưng cùng Đỗ Khuê là đại tiền bối, ngày sau ta cũng phải nhiều nghe nhiều xem, không thể để cho chàng cùng Thiệu lão gia tử, bệ hạ mất mặt.”
Cách điều động, cách điều tra, và cách phân biệt người, vật, tất cả đều phải được học một cách có hệ thống.
Nàng có thể có ngày hôm nay, Thiệu lão gia tử cùng thánh nhân đều là người gánh vác áp lực dư luận cùng nguy hiểm rất lớn, cho dù người phía dưới không dám công khai phản bác, nhưng ngầm chờ nắm tóc xem kịch vui khẳng định không ít.
Nếu làm tốt, những người đó cũng thuận nước đẩy thuyền nói một câu bệ hạ anh minh;
Nếu có chuyện xảy ra, đến lúc đó Bàng Mục, Thiệu Ly Uyên thậm chí là bệ hạ, tất nhiên đều chạy thoát không được khẩu tru bút phạt (lời chỉ trích nặng nề)……
Nàng nhất định không thể cho bọn họ có cơ hội!
“Đúng rồi,” nói đến kinh nghiệm lần này, Yến Kiêu không khỏi nhớ đến Hứa Thiến, “Nha đầu thật khiến ta lau mắt mà nhìn.”
Nghe nàng chọn trọng điểm để nói lại, trong mắt Bàng Mục cũng có chút ý tứ khác, “Ngày thường nha đầu kia luôn nhảy nhót lung tung không làm chính sự, thật đúng là không nhìn ra có chí khí như vậy.”
Ngay cả Bạch Ninh lúc trước, lần đầu đi theo nàng xem nghiệm thi, không phải cũng nôn ra sao?
Yến Kiêu chậm rãi vuốt ve chén cháo ấm áp trong tay, ánh mắt mờ mịt xuyên qua sương mù, cũng không biết nhìn về phía nào, “Ta nghĩ, nếu nàng có chí hướng, ta lại có điều kiện, thuận tay đẩy một phen.”
Những năm gần đây, nữ hài tử có chí khí độc lập như vậy thật sự là lông phượng sừng lân (hiếm có), khó gặp được, không thể trơ mắt bỏ lỡ.
Bàng Mục gật gật đầu, cách cái bàn cầm tay nàng, “Nàng là mệnh quan triều đình, chuyện này do nàng làm chủ.”
Hai người nhìn nhau cười, bỗng nhiên nghe thấy dưới lầu tựa hồ có thanh âm quen tai, đều duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, còn không phải là Tống Lượng đã lâu không thấy?
Lúc trước, Phi Hổ Đường tam đương gia Tống Lượng cùng chín người khác tạo thành một đội, tuần tra dọc đường, ngẫu nhiên gặp được người cãi nhau, ẩu đả, thuận tay trấn áp, nhìn rất ra dáng ra hình. Nếu không nhìn kỹ xiêm y của hắn, không chừng nghĩ là nha dịch đứng đắn có trong danh sách.
“Ta nhớ rõ, nhóm người bọn họ tháng sau muốn khảo hạch?” Yến Kiêu cười hỏi.
Lần trước Bàng Mục lấy cớ chỉnh đốn trị an chọn 150 đến 160 người, phân công đến các bộ trong môn làm người chạy việc. Trong lúc đó, năm lần bảy lượt loại trừ không ít người, hiện giờ tính ra cũng chỉ còn hơn 30 người.
Qua một đoạn thời gian cũng nhìn ra quy luật: Chín đại võ quán lai lịch thâm hậu, tỉ lệ lưu lại thập phần kinh người, hơn nữa đều là người có danh tiếng trong võ quán, duy chỉ không có quán chủ.
Nghĩ đến chính bọn họ cũng hiểu: Viên chức đương nhiên mê người, nhưng ai biết sự tình ngày sau? Dù sao cũng phải có người lưu lại trong nhà, thứ nhất để lại đường lui cho các huynh đệ, thứ hai miễn cưỡng tính có một chỗ dựa vào……
Bàng Mục ừ một tiếng, chỉ vào Tống Lượng cùng một người dáng dấp cường tráng khác nói: “Trong một đám này thực sự có mấy người xuất sắc, cuối cùng có thể chọn lấy hai mươi người lấp vào chỗ thiếu. Ta cân nhắc phân cho Nhã Âm mấy người, giữ mấy người trong nha môn, Tống Lượng cùng hắn còn có hai người khác về sau cùng chúng ta trở lại kinh thành.”
Hai phu thê bọn họ một vị quốc công, một vị bộ đầu Hình Bộ chính lục phẩm, dưới tay đều không thiếu được người sai sử.
Bàng Mục thì thôi, mấy năm nay tổ chức tích góp được thành viên không ít; nhưng thật ra Yến Kiêu, bên ngoài đương nhiên có lão nhân Thiệu Ly Uyên an bài, nhưng bên mình lại chỉ có tiểu Lục tiểu Bát hai người thị vệ, nhưng đều có quân công, không thể chuyện lông gà vỏ tỏi gì đều tống cổ bọn họ đi làm, chỗ trống phía dưới thực sự nên được bổ sung.
Yến Kiêu biết hắn cũng không thiếu người dùng, chỉ sợ đều là vì chính mình, nhưng quan hệ của bọn họ hôm nay, nếu nói lời cảm tạ thì quá xa lạ, chỉ nhìn hắn cười cười.
Bàng Mục thấy nàng không nói gì, cũng hiểu rõ tâm ý của mình tâm ý, càng thêm bình tĩnh, phân giải tỉ mỉ nói: “Trải qua một màn này, chính chúng ta được lợi ích thực tế không nói, người phía dưới cũng biết chúng ta giữ lời, có tấm gương ở phía trước, tự nhiên càng có thêm nhiều người thuận theo. Cho dù tri phủ đời kế tiếp đến, cũng có thể theo cựu lệ này, quản cũng dễ dàng hơn chút……”
Hai người ăn cơm xong, chậm rãi đi dạo các cửa tiệm, khi đi ngang qua một cửa tiệm bán thịt, Yến Kiêu trong lúc vô ý thoáng nhìn mấy khối xương lớn, đột nhiên lại nhớ đến án bạch cốt của hai mẫu tử vô danh lần trước.
Bàng Mục cũng lắc đầu thở dài, “Thật là sợ cái gì đến cái đó, lúc ấy ta không nên nói mấy lời như vậy, cho rằng không có gì khó, nhìn hiện tại xem? Đã hơn một tháng, chút manh mối hữu dụng đều không có.”
Yến Kiêu an ủi hắn nói: “Cũng không có biện pháp, lúc này mới hơn một tháng, chỉ sợ những châu huyện cách xa còn chưa nhận được tin! Thả lỏng đi.”
Khi đang nói chuyện, hai người đâm đầu vào một hiệu sách, còn đi Lê Viên nghe xướng khúc, mơ màng hồ đồ hết một ngày, mãi cho đến buổi chiều mới trở về.
Kết quả vừa mới vào cửa đã bị Liêu Vô Hà gọi qua.
“Ta có một sư đệ, thích vân du tứ hải, quảng giao bằng hữu,” Liêu Vô Hà hiếm thấy có chút vui mừng lộ rõ trên nét mặt, chỉ ra hiệu ý bảo bọn họ tùy tiện ngồi, lại lấy một phong thư từ trên án thư ra, “Lâu lâu tham gia văn hội, nhã yến, nghe qua không ít truyền thuyết thú vị ít ai biết đến, không có ai tin tức linh thông hơn so với hắn. Lúc trước ta từng ở trong thư nhắc với hắn về án mẫu tử bạch cốt kia, cũng muốn tìm chút tin tức từ dân gian, buổi sáng hôm nay hắn mới gửi thư, nói ước chừng nửa tháng trước, hắn nghe được một chuyện kỳ lạ trong yến hội, cùng phỏng đoán lúc trước của chúng ta có chút tương tự.”
Bàng Mục thuận tay nhận thư, nghe được câu cuối cùng, nhịn không được cùng Yến Kiêu liếc nhau, đều có chút vui sướng.
Yến Kiêu vội nói: “Thật không dám giấu giếm, vừa rồi ta còn cùng Thiên Khoan nói đến việc này, lâu như vậy còn chưa có manh mối, thật sự khiến người nóng lòng, không ngờ vừa mới vào cửa, ca liền báo tin vui. Ngài nói xem, từng cọc từng cọc án, ngài đem bao nhiêu tin tức tốt ngoài dự đoán báo cho mọi người? Quả thực chính là chim báo tin vui!”
Nói đến chim báo tin vui, nàng lại không khỏi nghĩ đến chim báo tang Lâm Bình…… Ai, thật sự khác biệt quá lớn!
Liêu Vô Hà bị nàng chọc cười, “Đầy miệng bịa chuyện……”
Lời tuy như thế, nhưng không nhìn thấy chán ghét.
Yến Kiêu và Bàng Mục ghé vào cùng nhau đọc thư, đập vào mắt là chữ viết rồng bay phượng múa, nhịn không được tán thưởng một tiếng, sau đó mới xem kỹ nội dung.
Người viết thư miêu tả kỹ càng tỉ mỉ hắn trong lúc tham gia yến hội, vô ý nghe được một cọc kỳ sự:
Có thương nhân chuyên buôn bán vải dệt lần nọ dự tiệc uống rượu say, ngẫu nhiên nói đến một chuyện thương tâm, lúc hắn mười ba tuổi tỷ tỷ hắn đột nhiên mất tích, tỷ phu hắn nói tỷ tỷ sớm đã có ngoại tâm, bỏ trốn theo dã nam nhân, nhưng hắn lại cảm thấy không có chuyện như vậy, căn bản cũng không tin, hai người còn bởi vậy cãi nhau rất nhiều thứ, cuối cùng hoàn toàn trở mặt, hai nhà cũng không còn lui tới.
Hiện giờ đã qua mười một năm, thương nhân kia trước sau không từ bỏ tìm kiếm tỷ tỷ, nhưng chính mình cũng biết cơ hội xa vời, cho nên trong lòng càng thêm buồn khổ, sau một lần rượu say thất thố, nói sạch sẽ nỗi cay đắng che giấu trong lòng nhiều năm nay, trải qua mấy lần truyền lưu, bị sư đệ Liêu Vô Hà nghe được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.