Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Chương 3

Thiếu Địa Qua

15/07/2021

Lần nữa tỉnh lại đã là mặt trời lặn về hướng tây

Yến Kiêu mê mê hoặc hoặc ngồi trên giường đất, phát hiện xiêm y trên người sạch sẽ khô mát, giống như lúc nàng hôn mê, có ai đó đã lau người cho nàng, còn thay xiêm y sạch sẽ, chính là xiêm y nàng mới mua ở tiệm vải sáng nay. Vừa hoàn hồn, động tác đầu tiên của nàng là xuống giường đất, đi xem cái rương đặt trên bàn. Dụng cụ bên trong vẫn còn nguyên nhung sợi tóc kẹp ở khe hở của cái rương không thấy đâu, cho thấy lúc nàng ra cửa hoặc trong lúc hôn mê, đã có người mở ra

Đúng lúc này cửa bị mở ra, tiểu nha đầu A Miêu đã từng gặp mặt, bưng khay đi vào, thấy nàng ngồi sững sờ bên bàn, vui mừng nói "cô nương, ngươi tỉnh rồi? Vừa lúc thuốc còn nóng, mau uống đi" A Miêu là nữ nhi một hộ trong thành, vì nhà đông con, nên nàng lớn chút liền đi làm kiếm tiền phụ cấp gia đình. Hiện làm tạp vụ trong huyện nha, tuy kiếm không được nhiều tiền nhưng an toàn lại trong sạch, vì thế làm việc ra sức mười phần

Trải qua cuộc giao lưu với người địa phương ở trà lâu, Yến Kiêu rốt cuộc cũng quen với khẩu âm địa phương, nghe hiểu đã giảm bớt trở ngại

Yến Kiêu vừa cầm lấy chén thuốc đã bị hương vị phức tạp bên trong làm cho nôn khan một trận. Đúng là mùi thuốc đông y trong truyền thuyết

A Miêu cười nói "thuốc đắng dã tật, cô nương uống nhanh khỏa nhanh. Đại phu nói, ngươi là mệt nhóc quá độ, mấy năm qua chưa từng được nghỉ ngơi, trước đó vài ngày còn bị thương, ban ngày lại hao phí tinh thần, thân mình suy yếu, phải hảo hảo điều dưỡng"

Vị Yến cô nương này da thịt non mềm, nói chuyện văn nhã, mọi người đều cảm thấy nàng xuất thân nhà giàu, không hiểu vì sao lại suy yếu đến vậy, còn một mình chạy vào trong núi

Yến Kiêu đau khổ nhìn chằm chằm chất lỏng màu nâu đang tỏa khói nhè nhẹ, lần đầu tiên trong đời hoài niệm thuốc tây. Nếu chỉ là đắng thì không sao, dù sao nàng vẫn thích thức ăn có vị cay đắng, nhưng thuốc này vừa đắng vừa tê đầu lưỡi, lại xen lẫn vị ngọt kỳ dị, quả thực không phải người có thể chịu được. Nàng nhắm mắt uống một hơi, liền cảm thấy trong bụng nhưng sông cuộn biển gầm, dạ dày tiết ra nước chua, cả người run run. Dù nàng liều mạng áp chế xuống thì vẫn phun ra vài ngụm

A Miêu vội cầm khăn lau mặt cho nàng, động tac nhẹ nhàng thuần thục

"Đa tạ, vất vả cho ngươi" Yến Kiêu ngượng ngùng nói với A Miêu, cần lấy khăn mặt, tự mình chà lau

"Ta có thể hầu hạ người có bản lĩnh như ngài, đó là phúc khí" A Miêu mang chén nước đến cho nàng súc miệng, ngưỡng mộ nói "cô nương, ngài thật lợi hại. Chúng ta đều nghe nói hôm nay ngài trợ giúp Huyện thái gia chúng ta phá vụ án giết người"

Các thẩm thẩm trong nha môn đều nói Yến cô nương lợi hại. Các nàng vốn không có tiền đồ gì, nhưng bên cạnh có một nữ tử có bản lĩnh liền có chung vinh dự, giống như chỉ cần có liên quan liền cảm thấy cao hứng

Yến Kiêu cười cười, vì thuốc này quá khó uống, dạ dày nàng cồn cào không ngừng, hai mắt ngập nước, cả mặt nhăn thành một đoàn

A Miêu bị nàng chọc cười cười, nghĩ nghĩ nói "Yến cô nương, chờ một chút" Nói xong bỏ chạy



Không lâu say nàng đã quay trở lại, trong tay là một mảnh vải bố in hoa màu lam, cẩn thận mở ra "Có chút dính nhưng ngài đừng ghét bỏ, ngọt lắm, ăn vào liền không thấy đắng nữa"

Bên trong mảnh vải lam là cục kẹo mạch nha màu vàng, cũng không biết đã để bao lâu, thời tiết lại nóng nên bên ngoài đã mềm nhũn, bên cạnh còn dính chút màu vải, thực sự rất không đẹp.

Lúc này kẹo còn là đồ vật xa hoa, rất nhiều bá tánh cả đời không biết đến vị ngọt. Cho nên Yến Kiêu nhìn cái này, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, ôn nhu nói "Ta uống nước xong không còn thấy đắng nữa"

"Ngài không quen uống thuốc này, uống nước cũng không giải quyết được gì" A Miêu lén quan sát biểu tình của nàng, thấy nàng quả thật không phải vì ghét bỏ, khuôn mặt đen đen vui vẻ hẳn lên, vẫn dúi cục kẹo cho nàng "Ta giữ lại cũng không có chỗ dùng" Nàng nói rất hào phóng nhưng yết hầu vẫn nhịn không được mà nuốt nuốt mấy cái cuối cùng dứt khoát quay người bỏ chạy

Kẹo còn có ích lợi gì? Chẳng phải dùng để ăn sao? Nhưng tiểu cô nương lại đem viên kẹo mình không nỡ ăn đưa cho nàng. Yến Kiêu nhìn chằm chằm viên kẹo mạch nha trong tay hồi lâu, cuối cùng mới trân trọng cho vào miệng. Kẹo mạch nha này ngọ đến phát ngấy nhưng nàng lại cảm thấy chưa từng ăn món ăn vặt nào ngon như vậy

Qua một lát, như ước chừng nàng đã ăn xong kẹo mạch nha, A Miêu mới quay trở lại, thấy Yến Kiêu quan tâm án kiện kia, liền thuật lại ngọn nguồn sự tình.

Vân Nương đúng là do Vương Võ giết. Sau khi Yến Kiêu nói ra thời gian và nguyên nhân cái chết của Vân Nương, Vương Võ vô cùng hoảng loạn, Bàng Mục lại ra hiệu cho thuộc hạ rút đao hù dọa một phen, hắn sợ tới mức suýt tè ra quần, khai ra tất cả. Những năm mới thành thân, hai vợ chồng cũng ân ái ngọt ngào, khi đó Vương Võ chăm chỉ lại săn sóc, có rất nhiều người hâm mộ Vân Nương tìm được chồng tốt. Nhưng lâu dần, Vương Võ liền cảm thấy ngày lành hẳn là như thế, thê tử như hoa như ngọc nhìn hoài cũng thấy chán, huống chi Vân Nương là con gái một, không tránh khỏi bị cha mẹ nuông chiều một chút, dù vô tâm thì thỉnh thoảng lời nói và việc làm cũng khinh thường gia thế của Vương Võ. Mà hắn vì ở rể, thường xuyên bị mọi người xem thường. Cứ thế, năm dài tháng rộng, lòng tự trọng của Vương Võ dần bị tổn thương, hơn nữa thành thân lâu năm lại không có con, hai người càng thường xuyên cãi nhau. Mấy ngày trước, Vân Nương nói muốn về nhà đón Tết Trung thu, lại nói đến hàng xóm láng giềng đều con cháu đầy nhà, chỉ có nhà nàng là đơn bạc, còn giận dỗi nói ngày sau có sinh thì hài tử cũng không mang họ Vương

Con nối dõi luôn là vết sẹo trong lòng Vương Võ, hắn ở rể, nếu không thể giúp Vương lão gia lưu lại hậu đại, đó chẳng phải là bất hiếu. Lúc này lại bị thê tử nhắc đến, như lửa cháy thêm dầu, hai người cãi nhau không tránh khỏi động tay động chân, Vân Nương còn đánh hắn một bạt tai, tuy không đau nhưng lại là cộng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Ngay lúc đó Vương Võ hạ quyết tâm giết chết Vân Nương nhưng lại không muốn bị phạt tội, suy nghĩ vài ngày, chợt nhớ ra từng đọc trong thoại bản, nói dùng vật dài nhọn cắm vào đầu hoặc bộ phận sinh dục của người sẽ không bị phát hiện, hắn liền giấu nan tre chuẩn bị làm đèn lồng ở đầu giường. Sau khi hạ quyết tâm, mấy ngày kế tiếp hắn đối với Vân Nương vô cùng ôn nhu săn sóc, càng thêm nùng tình mật ý, mà Vân Nương vốn thẳng tính, đã sớm hết giận,cũng ôn nhu tiếu ý với phu quân, nào ngờ gặp phải chuyện bi thảm nhất trong đời. Sau khi giết người xong, Vương Võ rất sợ hãi, sợ bị phát hiện, định đem thi thể ném ra ngoài thành. Hiện thời tiết nóng bức, thi thể chắc chắn sẽ thối rửa rất nhanh, ngoài thành lại có dã thú hay lui tới, đến lúc đó Vân Nương liền chết thần không biết quỷ không hay. Chỉ là Bình An huyện vốn vô cùng náo nhiệt, lại sắp tới tiết Trung thu, người tới người đi càng nhiều hơn, binh linh tuần tra cũng nghiêm cẩn hơn trước, cho nên hắn vẫn chưa tìm được cơ hội. Sau đó thì nhạc phụ nhạc mẫu của hắn đến

Nghe xong, Yến Kiêu vô cùng thổn thức " Sớm biết như thế, lúc trước cần gì dẫn sói vào nhà"

A Miêu cũng vô cùng tức giận "Không phải là con người nha. Nghe nói Vương Võ lúc trẻ nghèo xác xơ, người ta không chê, hiện giờ cơm no rượu say, mặc vàng đeo bạc lại giết chết ân nhân. Thật là heo chó không bằng, đán bị thiên đao vạn quả"

Trong nhị đường

"Đại nhân, Yến cô nương sau khi ra cửa liền hỏi đường đi đến cửa hàng bạc và hiệu cầm đồ, hỏi mấy nhà, cuối cùng bán vòng tay này ở tiệc bạc Phượng Tường". Một người trẻ tuổi cầm cái hộp nhỏ, trình lên

Bàng Mục mở ra, thấy bên trong là một vòng tay bằng vàng ròng, có thể chứng minh cho suy đoán về gia cảnh của Yến Kiêu. Chỉ là hoa văn trên vòng tay qua mức đơn giản, hình thức tuy cổ xưa nhưng vàng lại là mới, hẳn mới làm gần đây. Hắn tỉ mỉ xem qua, phát hiện phía bên trong có một hàng rất nhỏ, như là văn tự, đồ đằng của khu vực nào đó chưa biết được. Liền ra lệnh "Ngươi sao chép lại hình thức, kích cỡ, hoa văn, kể cả phù tự bên trong. Ta thấy vòng tay này có chỗ kỳ lạ, đi ra ngoài điều tra ngọn nguồn" Chỉ cần có thể xác định lai lịch của chiếc vòng này, thân phận của Yến Kiêu cũng theo đó lộ ra



Thủ hạ kia nhận lệnh, cầm hộp lui ra ngoài

Đúng lúc này có người đi vào thông truyền, nói Chủ bộ, Tề đại nhân và Đồ Tuấn Kiểm đến

Bàng Mục khoát tay "Mời các vị đại nhân vào" Sau đó ngồi dựa nghiêng trên ghế, tay cầm đại đao sáng chói, ung dung chà lau "Sao lại đánh tới rồi"

Nếu để người ngoài nhìn thấy cảnh này, e là lời đồn lại nổi lên bốn phía

Bàng Mục ngồi ở chủ vị, hai hàng ghế bên dưới là dành cho ba vị khách nhân, trong đó có hai người trẻ tuổi từng cùng hắn ra ngoài tra án, một người khác trẻ tuổi hơn cũng nho nhã hơn

Một người nói "Thủ đoạn tàn nhẫn, loại người vong ân phụ nghĩa như thế, nên bị tử hình"

Bàng Mục gật đầu "Lão Liêu, ngươi viết công văn, mau chóng kết án. Trước đem người diễu phố hai ngày, để dân chúng phát tiết phẫn nộ, sau đó chém" Đời này hắn hận nhất hạng người lòng lang dạ sói, nếu là ở trong quân, hắn đã sớm một đao chém chết, cần gì phải ra tòa

Người trẻ tuổi nho nhã hơn, nói "Nguyên soái, ta đã lén mở cái rương của nàng kia xem qua, cơ quan tinh xảo nhưng cố tình không khóa lại, khiến người ta nghĩ không ra. Trong rương toàn là hung khí, phần là bộ dáng chúng ta chưa từng thấy qua, ta còn vẽ lại để các ngươi cùng xem qua" Vừa nói vừa móc trong ngực ra một xấp giấy chỉnh tề

Bốn người chụm đầu lại xem, hồi lâu vẫn không nhìn ra được gì. Vốn nghĩ cô nương kia gắt gao ôm cái rương này không chịu buông tay, hẳn bên trong sẽ là châu ngọc hoặc vật quý giá gì đó, không ngờ lại là dao kéo linh tinh, còn là hình thù cổ quái

"Tề Viễn, làm rất tốt. Quân sư, ngươi đọc nhiều sách vở nhất, kiến thức rộng rãi, có biết được lai lịch của nó?" Bàng Mục nghĩ hồi lâu vẫn không giải đáp được, liền lấy vòng tay kia ra

"Hoa văn này là trên đồ đồng thau dùng để hiến tế, niên đại thập phần xa xăm, đã sớm biến mất ở khu vực Trung Nguyên, cho đến nay vẫn còn yêu thích hoa văn dạng này lại là một cô nương trẻ tuổi, e là không phải nhân sĩ Trung Nguyên" Liêu Vô Hà cẩn thận đáp

"Diện mạo của nàng chính là người Trung Nguyên" Bàng Mục gật đầu nói "Có lẽ là người Trung Nguyên di dân hoặc là thế gia lâu đời ở Trung Nguyên, ta sẽ cho người tìm hiểu theo hướng này"

Liêu Vô Hà xem bức tranh, có chút ngạc nhiên chỉ vào cái muỗng bên trong hình, nói "Chẳng lẽ chỉ là bọc hành lý. Dao nhỏ, kéo...đều có thể phòng thân lại có thể sử dụng hàng ngày, còn có thể săn bắt dã vật. Nhìn đi, còn có cả muỗng, hộp, là dùng để múc cơm canh ăn sao?"

Bốn đại nam nhân, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, mơ hồ cảm thấy không đúng nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc không đúng ở chỗ nào

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook