Chương 68
Thiếu Địa Qua
21/07/2021
Mãi cho đến tháng sáu, Bàng Mục mới đem chuyện ở Đô Xương phủ xử lý xong, cùng tân nhiệm tri phủ từ biệt, một lần nữa dẫn người đi Tuấn Ninh phủ nhậm chức.
Yến Kiêu ở cổ đại một thời gian rồi nhưng chưa bao giờ đi ra ngoài huyện, cho nên lần này đi thấy cái gì cũng mới lạ, vừa lúc trời không còn quá nóng, cưỡi Tiểu Bạch Mã dạo chơi ngoại thành, còn có lúc rảnh cùng Bàng Mục vui đùa, “Không có mấy người khổ như ngài mất ba tháng trằn trọc không ngủ để làm việc, cũng coi như ít có đi?”
“Tuy không dám nói vô tiền khoáng hậu*, chỉ sợ cũng là không nhiều lắm.” Bàng Mục lắc đầu bật cười.
*:“Vô” và “khoáng” trong trường hợp này đều chỉ “không” hoặc “trống trải”. Trong khi đó “tiền” là trước còn “hậu” là sau.Nói vô tiền khoáng hậu nhằm ám chỉ những việc không xảy ra trước đó và sau này cũng không xảy ra. Trong 1 số trường hợp, người ta dùng câu tục ngữ này để nói đến những việc có thể xảy ra 1 lần hoặc rất hiếm, sau đó khó có thể lặp lại.
Yến Kiêu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiêm trang nói: “Không phải vẫn nói người tài giỏi thường làm nhiều việc sao!”
Bàng Mục thầm nghĩ nếu ta là còn nguyện ý lao khổ, lúc trước tội gì chạy đến Bình An huyện ngồi chỗ kia? Chung quy thánh nhân vẫn là không quen nhìn ta nhàn rỗi đặc biệt là hắn còn ở thời điểm bận việc.
Hừ, còn luôn miệng hảo huynh đệ! Cũng không nhìn xem ngươi nhi tử đã có ba bốn đứa, lão tử động phòng cũng chưa đến……
Nghĩ đến đây, Bàng Mục nhịn không được lắc đầu, trong lòng lén lút đánh chủ ý, lại cùng mọi người nói đến Tuấn Ninh tri phủ hiện giờ Bùi Văn Cao, “Đó là vị nguyên lão ba triều, năm nay tuổi sắp 70 tuổi, tiếng tăm trong triều đình cùng dân gian đều không tồi, thánh nhân thân hạ thánh chỉ ngợi khen, cũng chấp thuận vinh quy quê cũ, thật sự là trước sau vẹn toàn.”
Quá hai ngày giao thiệp, hắn cùng lão nhân gia lãnh giáo một hồi.
“70 tuổi?” phía sau Yến Kiêu cùng Bạch Ninh đồng thời cảm khái ra tiếng, “Thật lợi hại!”
Lúc này có thể sống đến 70 tuổi cũng không dễ dàng, vị nhân gia này còn làm tứ phẩm tri phủ.
Tề Viễn hiếu kỳ nói: “Một người già như vậy, cũng có thể quản được đám người Tuấn Ninh phủ kia? Nghe nói chỗ đó nam nữ già trẻ hoặc nhiều hoặc ít đều biết chút quyền cước, bá tánh mở rất nhiều tiêu cục, võ quán mà sống, chỉ cần là quan to hiển quý đều có thị vệ, tay đấm là nhân sĩ Tuấn Ninh phủ…”
“Quản người, việc này chưa chắc một hai phải động quyền cước,” Bàng Mục cười chỉ chỉ phía sau Đổng phu nhân cùng một đôi nhi nữ cách cửa sổ xe ngựa nói giỡn Liêu Vô Hà, “Ngày thường Liêu tiên sinh nói chuyện, các ngươi dám không nghe?”
Tề Viễn cùng Đồ Khánh không chút nghĩ ngợi lắc đầu, không cần ai huấn luyện cũng trăm lời như một, “Không dám!”
Điều này cũng đúng.
Đừng nhìn trên đời có nhiều thư sinh là hạng người tay trói gà không chặt, nhưng một người hai người…… Trái tim vô cùng đen tối! Một khi thật sự muốn sửa trị ngươi, cho dù bị bán còn thay hắn đếm tiền!
Tựa hồ là cảm thấy được tầm mắt bọn họ, Liêu Vô Hà ngẩng đầu hướng bên này trông lại, “Chuyện gì?”
“Không có việc gì!” Lúc này là Bàng Mục cùng hô lên, ba tráng tiểu tử mặt đầy thuần lương, phảng phất như vừa rồi người nói xấu hắn không phải bọn họ.
Đại đội nhân mã mênh mông cuồn cuộn, dọc theo đường đi đều có trạm dịch tiếp ứng, ăn ngon uống tốt hầu hạ, thật là một chút cũng không tội. Yến Kiêu ngay từ đầu còn cảm thấy thú vị, một người một ngựa mừng rỡ chạy, nhưng qua bảy tám ngày như vậy, cũng bắt đầu thấy chán ghét.
Mỗi ngày vừa mở mắt bên ngoài chính là cách đồng bát ngát cùng vài hang động, dãy núi, hai bên là rừng cây xanh um, cỏ dại tươi tốt, ngày ảnh nhi phía dưới biết không biết mệt mỏi gọi bậy, trừ bỏ bọn họ đi qua đây nghỉ chân thì cũng không nhìn thấy bóng dáng ai khác.
Chờ đoàn xe rốt cuộc ra quan đạo, mơ hồ có thể thấy tường thành nguy nga phía trước Tuấn Ninh phủ, nghe thấy các bá tánh lui tới nói giỡn, Yến Kiêu quả thực cao hứng mà muốn nhảy dựng lên!
Dân cư khá là đông đúc.
Bùi Văn Cao gia trong năm cùng đường, đời đời con cháu tính cả gia quyến lên đến mấy chục gần trăm người, nha môn đã sớm trụ không được, nhiều năm trước ra bên ngoài xây nhà cửa, làm ăn, lúc này cũng không cần lăn lộn.
Đại Lộc Triều các nơi phủ nha quy chế là giống nhau, chỉ có do phong tục của địa phương hoặc do người đang đảm nhận chức muốn thay đổi mới có thể căn cứ vào mà điều chỉnh thêm, cho nên mọi người vẫn là dựa theo ở Đô Xương phủ nha dàn xếp như vậy thập phần thông thuận.
Mấy ngày sau, Bùi Văn Cao cùng Bàng Mục giao việc xong, chính thức đưa quan ấn, liền muốn ra khỏi thành.
Hắn tuy trước đây nói không cho ai đưa tiễn, nhưng là có không ít bá tánh trộm hỏi thăm, mấy ngày nay đều canh giữ ở ngoài cửa thành, giờ phút này thấy hắn ra, liền lục tục quỳ đầy đất, lại có người đưa các loại thổ sản trái cây, trông thập phần đồ sộ.
Đám người Bàng Mục nhìn tri phủ tiền nhiệm đầu đầy chỉ bạc cùng các bá tánh nhàn thoại việc nhà, bất giác cảm thán: “Đây chính là dân tâm!” Lúc trước Bình An tri huyện rời chức, có thấy mấy người ra cửa đâu.
Lại nói Bùi lão đầu thật không sai, còn lưu lại cho chính mình chút đắc dụng quan văn!
Này có ý nghĩa cái gì? Ý nghĩa…… Hắn về sau có thể quang minh chính đại lười biếng! Bàng Mục nghĩ như thế.
Tới tiễn đưa nói ít cũng có hơn trăm người, Bùi Văn Cao đi mỗi chặng đều phải nói vài câu việc nhà, đi liền rất chậm.
Ngày dần dần lên cao, hắn tuổi tác lớn, không chịu được mệt nhọc, giờ phút này trên mặt đã hiện mệt mỏi, nhưng ngữ khí vẫn là ôn hòa, không có một chút không kiên nhẫn.
Mãi cho đến gần chính ngọ, đám người tiễn đưa mới chậm rãi tan đi, nhóm gã sai vặt Bùi gia đem đồ vật các hương thân đưa một lần nữa đóng gói, có thể mang đi liền mang đi, không có phương tiện mang đi liền ngay tại chỗ tặng người, tuyệt không lãng phí.
Bọn họ trong lúc bận việc, đám người Bàng Mục lúc này mới nắm chặt thời gian tiến lên cùng Bùi Văn Cao nói mấy câu cuối cùng.
Bận việc nửa ngày, Bùi Văn Cao hơi hơi có chút thở hổn hển, một bên lau mồ hôi một bên lưu luyến nhìn phía này, trong mắt tràn đầy tham lam cùng lưu luyến, “Lão hủ này vừa đi, chỉ sợ đó là vĩnh biệt lâu!”
Hắn là nhân sĩ Thục Trung, đường xa tốn thời gian, một chuyến đi quan đạo chỉ sợ cũng phải ba đến năm tháng, lại là tuổi này……
Quay lại nhìn, trong mắt hắn nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có một Tuấn Ninh phủ, dù đã đi qua hơn phân nửa đời trằn trọc dừng lại quá rất nhiều địa phương, trải qua quá rất nhiều sự tình.
Bàng Mục không lung tung an ủi, “Ngài mệt nhọc cả đời, phải nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngày sau nếu có việc, chỉ cần gửi thư.”
Bùi Văn Cao cười ha hả vào trong xe ngựa ngồi xuống, gật đầu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói: “Là đâu, thiếu tiểu rời nhà, cầu học bên ngoài, bấm tay tính toán, lão hủ rời nhà đã có hơn 50 năm, cũng nên là lá rụng về cội lúc. Chỉ là lần này rời quê hương đã lâu, cũng không biết khi quay lại, bọn họ còn có nhận ra ta hay không.”
Thời điểm nói lời này, hắn còn không tự chủ được nhìn hướng Tây Nam, trong mắt chứa đầy thâm tình.
Yến Kiêu trong đầu tức khắc hiện ra một bài thơ, chính là ứng tình cảnh này: Thiếu tiểu rời nhà lão đại hồi, giọng nói quê hương vô sửa tóc mai suy……
Không khí nhất thời có chút nặng nề.
Sau một lúc lâu, Bùi Văn Cao lại hướng Bàng Mục làm cái chào, cười nói: “Được rồi, Bàng đại nhân là một vị quan tốt, lão hủ tin được, đem Tuấn Ninh phủ giao cho ngài, lão hủ yên tâm."
Bàng Mục đột nhiên cảm thấy gánh nặng đầu vai nặng trĩu, “Tất không phụ gửi gắm.”
“Cái kia,” Yến Kiêu bỗng nhiên có chút rối rắm hỏi, “Nghe nói này quan lại ở Tuấn Ninh phủ thường xuyên bị đánh?”
Bùi Văn Cao sửng sốt, đột nhiên cười ha ha lên, “Chớ có tin lời đồn đãi bên ngoài. Bá tánh Tuấn Ninh phủ ngay thẳng đáng yêu, họ cũng chỉ nói quá chuyện này, nơi này có lẽ xô đẩy lẫn nhau hai cái liền thôi, qua đi ai cũng không mang thù. Người ngoài không rõ chân tướng, ngẫu nhiên khó tránh khỏi nghe nhầm đồn bậy.”
Thấy mặt nàng như trút được gánh nặng, Bùi Văn Cao nói mấy câu vui đùa, “Thật sự là quan tâm sẽ bị loạn, Bàng đại nhân thân thủ như vậy, chẳng lẽ ngươi còn sợ hắn bị khi dễ?”
Nhưng mà liền thấy Yến Kiêu cùng mọi người ở bên trong đều đồng thời lắc đầu, “Không phải vậy.”
Bọn họ chỗ nào là sợ Bàng Mục bị khi dễ? Là sợ bá tánh địa phương không biết tốt xấu chọc giận hắn……
Bùi Văn Cao đi không bao lâu, bỗng nhiên cuồng phong gào thét, ven đường cây cối điên cuồng lắc lư, phía tây bầu trời một tảng lớn mây đen che trời, nháy mắt đem chắn mất một nửa bầu trời.
Trong không khí nhanh chóng tràn ngập hương vị bùn đất lẫn hơi nước ẩm ướt, trên đường nhóm người bán hàng rong cũng bắt đầu nhanh tay thu dọn.
Trời sắp mưa.
Mùa hè mưa nói đến là đến, trời mới vừa rồi còn trong xanh, lúc này đã có thể mơ hồ nghe được tiếng sấm rền.
Bàng Mục hạ thời gian, “Nếu giờ phút này trở về, đi được nửa đường trời sẽ mưa, chi bằng trước tìm nơi tránh một chút, ăn cơm nghỉ chân, chờ hết mưa lại đi.”
Mọi người đều nói tốt, lập tức xoay người lên ngựa, nhanh chóng đi vào thành, đi đến tửu lâu cao nhất trong thành.
Xuống ngựa vào cửa, Yến Kiêu theo thói quen tính ngẩng đầu nhìn tấm biển, liền thấy sấm sét ầm ầm, ba chữ to rồng bay phượng múa đằng đằng sát khí:
Trùng Tiêu lâu.
Yến Kiêu: “……” Tuy nói biết trước Tuấn Ninh phủ thượng võ, nhưng tên này cũng quá giang hồ!
Nàng cơ hồ là bản năng bắt lấy tiểu nhị dẫn ngựa của tửu lâu lại, buột miệng thốt ra, “Ngươi biết Bạch Ngọc Đường sao?”
“Cái gì đường?” Đối phương cho rằng nàng hỏi ngốc.
“Làm sao vậy?” Thấy nàng đứng bất động, Bàng Mục quan tâm nói, “Chính là có cái gì không ổn?”
Yến Kiêu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ đối tiểu nhị kia cười, “Không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi.”
Thấy mọi người đều vẻ mặt hồ nghi, nàng đành phải căng da đầu nói: “Ở quê quán chúng ta bên kia cũng có người làm ra tòa nhà có kiến trúc giống như này, nhiều năm qua đi vẫn làm người hận đến ngứa răng, cũng có cái tên này.”
Khi nói chuyện, mọi người được tiểu nhị dẫn dắt đến hướng lầu hai, Bàng Mục còn cảm thấy hứng thú hỏi: “Như thế nào lại khiến cho nhận người hận như vậy?”
Yến Kiêu cũng bất giác mang theo ba phần khí, “Dù sao cũng không phải chuyện tốt, chỗ chúng ta rất nhiều tổ chức, đoàn thể muốn hủy nó đi……”
Không riêng hủy đi, còn muốn thiêu, đốt thành bụi!
Mọi người khó được thấy bộ dáng nàng nghiến răng nghiến lợi như vậy, đều tự giác không có dò hỏi tới cùng, duy độc Liêu Vô Hà thiện giải nhân ý nói: “Thiên hạ như thế to lớn, người trùng tên trùng họ vô số kể, tửu lầu tiệm ăn đều thích lấy chút chữ cát lợi, cũng chẳng có gì lạ. Ngươi nhìn tửu lầu này ước chừng có bảy tầng, so với chùa Bích Vân, tháp Tiêm bên ngoài còn cao hơn không ít, ở toàn bộ Đại Lộc Triều cũng coi như hiếm thấy, trách không được muốn đặt cái tên Trùng Tiêu.”
Thấy hắn mắng nàng giống với ngày thường trách mắng tiểu bằng hữu Liêu Hành, Yến Kiêu bất giác bật cười, “Tiên sinh lo lắng nhiều, chúng ta mới đến, nhưng ta cũng chưa làm ra chuyện không biết nặng nhẹ gì.”
Liêu Vô Hà gật gật đầu, ai ngờ lại cường điệu bổ sung: “Về sau cũng không được.”
Yến Kiêu bất đắc dĩ nói: “Ngài chẳng lẽ là không yên tâm về ta!”
Chẳng lẽ ta về sau còn có thể cậy thế hoành hành, ngạnh tới mức người khác chỉ muốn hại?
Liêu Vô Hà không nói chuyện, chỉ là tầm mắt không được mà dừng ở trên người Bàng Mục cùng Tề Viễn, cơ hồ là đang nói: Có này hai kẻ này đi theo, không sợ chơi không thoát.
Ngồi xuống không lâu, bên ngoài liền đổ mưa, lại sấm sét ầm ầm, nhìn rất là sợ người, người qua đường chật vật chạy trốn.
Trong lòng tửu lâu có một tòa tuồng đài, cầu thanh lên lầu cùng hành lang bao quanh tứ phía tuồng đài tựa như tạo thành một cái giếng, từ lầu một đến lầu ba đều có thể thấy sân khấu kịch biểu diễn, còn phía trên đã bị chặn lại.
Ở cửa sổ có thêm một tầng sa mạ vàng, muốn nhìn diễn thì có thể mở cửa sổ, cách lớp sa bên trong có thể nhìn rõ ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại nhìn không thấy bên trong, thập phần tri kỷ.
Bên ngoài tiếng mưa rơi róc rách, gió lạnh từng trận, trong nhà mọi người một bên ăn cơm một bên xem diễn, rất là thích ý.
Lúc này nữ tử ôm tỳ bà vừa mới đi xuống, thay tới chính là thuyết thư tiên sinh, bên cạnh còn có một người tuổi trẻ người hỗ trợ gõ cổ làm cho không khí sôi động.
Tuấn Ninh phủ thượng võ, tiết mục xướng khúc, kể chuyện nội dung đều bất đồng với nơi khác, mà nữ tử vừa mới nhanh nhẹn đi xuống cũng không phải là người ôn nhu cười nhỏ, ngược lại rất có điểm giống "thập diện mai phục" cái loại này đằng đằng sát khí, bên cạnh còn có một tiểu nha đầu múa kiếm.
Quay sang chỗ thuyết thư tiên sinh kia, liền thấy hắn cầm tấm ván gỗ trong tay hung hăng gõ một phách, kéo ra tư thế, biểu tình sinh động mang theo vài phần phấn khởi nói: “Lần trước nói đến Bàng nguyên soái hoàn tất sinh hai cánh, cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích, mang 30 vạn thiên binh thiên tướng…… Giết người nhiều đến mức máu chảy thành sông, quân địch nghe tiếng sợ vỡ mật……”
“Phốc!” Đại đường trầm trồ khen ngợi, tiếng động nổi lên bốn phía, Bàng Mục trực tiếp phun rượu, còn lại mọi người cũng đều muốn cười lại không dám cười.
Yến Kiêu nhướng mày, chống cằm xem hắn, ra vẻ kinh ngạc nói: “Nha, không nghĩ tới nguyên soái này cùng ngài cùng họ.”
Nói xong lại nhìn về phía Liêu Vô Hà, cười tủm tỉm nói: “Quả nhiên vẫn là tiên sinh kiến thức rộng rãi, biết việc trùng tên trùng họ nhiều đếm không xuể, mấy năm trước mang binh đánh giặc chắc cũng biết sự việc này thường có, câu nói này rất đúng, vô xảo bất thành thư* sao.”
*: chỉ sự trùng hợp một cách kỳ lạ
Liêu Vô Hà yên lặng quay đầu đi, lỗ tai ** cay.
Yến Kiêu lại tiếp tục nhìn về phía Đồ Khánh, Tề Viễn, thậm chí còn hướng địa phương bên ngoài hô to giọng nói, “Đúng không, tiểu Lục, Tiểu Bát?”
Dông tố cọ xát mái ngói tạo ra tiếng động, giống như có người đi lại ở phía trên.
Chờ Yến Kiêu rốt cuộc nhìn người mình rồi cười ngâm ngâm đến lúc dừng lại, Bàng Mục rốt cuộc không chịu nổi áp lực cực lớn, căng da đầu thừa nhận, “Là, bọn họ nói chính là ta…… Bất quá ta thật là cũng chỉ là người thường! Phía dưới cánh tay cũng không có cánh! Đều là các huynh đệ nhiều năm qua tắm máu chiến đấu hăng hái, chỗ nào có thiên binh thiên tướng, ta nếu quả nhiên có thể rải đậu thành binh, cũng không cần đánh một trận mất mấy năm mới thắng…”
Ai ngờ chờ hắn nửa là khẩn trương nửa là bất đắc dĩ khoan khoái nói xong, lại thấy Tiểu Dã Lư chớp đôi mắt, mặt đầy kỹ thuật diễn vụng về kinh ngạc nói: “Ồ, ta có muốn hỏi ngài có biết vị Bàng nguyên soái kia đâu!”
Bàng Mục: “……” Ta mà tin nàng!
Sau đó bọn họ tính tiền đi ra ngoài, có tráng hán từ bên ngoài tiến vào người ướt đẫm, thuận tay đem xiêm y bên ngoài cởi ra, lộ ra làn da màu đồng, thịt trước ngực cùng phía sau lưng xăm hình Thanh Long cùng những đám mây lớn.
Hình xăm kia thật tinh mỹ, Thanh Long giương nanh múa vuốt sinh động như thật, vân đoàn cũng mang nét tiên khí tung hoành mờ ảo, giống như tùy thời đều sẽ động, Yến Kiêu liền nhịn không được nhìn chăm chú. Nào biết đối phương trực giác thập phần nhạy bén, ngay sau đó liền nhìn lại.
Yến Kiêu có điểm ngượng ngùng, theo lễ tiết cười cười, nhưng mà đối phương lập tức ồm ồm nói: “Ngươi cười gì?”
Không riêng Yến Kiêu, ngay cả bọn người Bàng Mục cũng dừng lại, theo bản năng làm cảnh giác.
Sau đó liền nghe người nọ nói tiếp câu sau, “Cười thật quái lạ.”
Yến Kiêu: “…… Phốc!”
Nhìn sắc mặt mọi người hoa hoè loè loẹt phức tạp, nàng nhịn không được cười ra tiếng.
Hán tử kia thấy nàng chỉ là cười không ngừng, có chút nóng nảy, ngạnh cổ hỏi: “Ngươi rốt cuộc cười gì?”
Yến Kiêu lại ha ha cười vài tiếng, thật vất vả mới ngừng, thuận miệng nói: “Đẹp a.” Lại nhịn không được nói, “Ngươi thật đáng yêu.”
Người này thật quá khó chơi!
Ai ngờ chính là mấy chữ vô cùng đơn giản kia, đại hán cường tráng như ngưu thế nhưng đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ngươi, đường đường là một khuê nữ cứ mở mồm ngậm mồm thích với không thích, thật không biết xấu hổ……”
Nói xong, đột nhiên quay đầu rời đi.
Vẻ đáng yêu này cũng quá đối lập với con người hắn? Yến Kiêu sửng sốt, cùng mọi người hai mặt nhìn nhau, tiện đà bộc phát ra một trận cười to kinh thiên động địa.
Hán tử kia nghe thấy tiếng cười của bọn họ, bóng dáng hùng tráng cứng đờ, cuối cùng càng đi càng nhanh, rất mau biến mất ở thang lầu chỗ rẽ chỗ.
Thấy Yến Kiêu cười đến mức rơi nước mắt còn không quên nhìn theo hướng hán tử kia biến mất, Bàng Mục chua giọng nói: “Nàng thích hình xăm như vậy?”
Đáng tiếc trên người hắn không có, bằng không lập tức cởi cho nàng nhìn đến chán!
“Chưa nói tới thích hay không thích, chỉ là tò mò,” Yến Kiêu thu hồi tầm mắt, suy nghĩ hỏi, “Ta đến Đại Lộc một thời gian rồi mà vẫn không biết ở đây có người biết xăm hình, ta thấy bá tánh nơi này nhiều người nhìn thấy mà không trách, nhiều người làm vậy lắm sao?”
"Cũng có rất nhiều người làm cái này, nàng muốn gặp thì còn nhiều người lợi hại hơn?” Bàng Mục đem đôi mắt trừng lớn, nói cũng không tốt không nói cũng không tốt, nhưng rốt cuộc trong lòng thoải mái, “Từng phổ biến một thời, hiện giờ cũng còn có không ít người si mê. Chỉ là một thân xăm hình tốt như thế kia không chỉ phải có sư phó có tay nghề tốt chậm rãi làm, chi phí cũng cao, nhân gia bình thường không dậy nổi.”
Thấy Yến Kiêu vẻ mặt học được, Bàng Mục lại tiếp tục nói: "Giống như hán tử vừa mới đến kia, trên người Thanh Long đằng vân giá vũ, cái loại này phí công phu nhất. Thời điểm bắt đầu xăm là từ khi còn nhỏ, sau đó da thịt lành lại. Thịt chậm rãi mở ra, những cái vân văn được tạo ra, lúc này mới có thể giống như bây giờ cảm giác mờ mịt như có như không. Chờ đám mây hoàn toàn định hình lúc sau mới có thể xăm hình rồng, phía trước phía sau nói ít cũng phải mất mười năm.”
Hắn nói một câu, Yến Kiêu liền cổ động oa một tiếng, người chung quanh cười không ngừng, trong đó đặc biệt là Liêu Vô Hà.
Chính là ngày hôm sau, hắn cười không nổi.
Nhìn thời gian, Bàng Mục cũng nên tới chỉnh hợp chính vụ, ai ngờ, người nên đến thì không đến, người không nên đến thì lại đến, Liêu Vô Hà đi đến trong viện tìm hắn. Ai ngờ thấy một nha dịch chán đến chết ngồi xổm ven tường lấy đầu đập vào đá, vừa nhìn thấy hắn liền hai mắt sáng lên đứng lên, không đợi Liêu Vô Hà mở miệng hỏi liền chủ động nói:
“Tiên sinh thế nhưng cũng biết!”
Liêu Vô Hà trong lòng lộp bộp một tiếng, trải qua vô số lần bị leo cây vào giờ phút này chuông cảnh báo bắt đầu kêu, “Có ý gì?”
Nha dịch cười cộc lốc, miệng lộ ra hàm răng trắng, mặt mặt xán lạn như ánh mặt trời nói: “Đại nhân nói, người tài giỏi thường nhiều việc, hắn đi đá quán trước!”
Liêu Vô Hà: “……”
Ta con mẹ nó người tài giỏi thường nhiều việc!
Yến Kiêu ở cổ đại một thời gian rồi nhưng chưa bao giờ đi ra ngoài huyện, cho nên lần này đi thấy cái gì cũng mới lạ, vừa lúc trời không còn quá nóng, cưỡi Tiểu Bạch Mã dạo chơi ngoại thành, còn có lúc rảnh cùng Bàng Mục vui đùa, “Không có mấy người khổ như ngài mất ba tháng trằn trọc không ngủ để làm việc, cũng coi như ít có đi?”
“Tuy không dám nói vô tiền khoáng hậu*, chỉ sợ cũng là không nhiều lắm.” Bàng Mục lắc đầu bật cười.
*:“Vô” và “khoáng” trong trường hợp này đều chỉ “không” hoặc “trống trải”. Trong khi đó “tiền” là trước còn “hậu” là sau.Nói vô tiền khoáng hậu nhằm ám chỉ những việc không xảy ra trước đó và sau này cũng không xảy ra. Trong 1 số trường hợp, người ta dùng câu tục ngữ này để nói đến những việc có thể xảy ra 1 lần hoặc rất hiếm, sau đó khó có thể lặp lại.
Yến Kiêu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nghiêm trang nói: “Không phải vẫn nói người tài giỏi thường làm nhiều việc sao!”
Bàng Mục thầm nghĩ nếu ta là còn nguyện ý lao khổ, lúc trước tội gì chạy đến Bình An huyện ngồi chỗ kia? Chung quy thánh nhân vẫn là không quen nhìn ta nhàn rỗi đặc biệt là hắn còn ở thời điểm bận việc.
Hừ, còn luôn miệng hảo huynh đệ! Cũng không nhìn xem ngươi nhi tử đã có ba bốn đứa, lão tử động phòng cũng chưa đến……
Nghĩ đến đây, Bàng Mục nhịn không được lắc đầu, trong lòng lén lút đánh chủ ý, lại cùng mọi người nói đến Tuấn Ninh tri phủ hiện giờ Bùi Văn Cao, “Đó là vị nguyên lão ba triều, năm nay tuổi sắp 70 tuổi, tiếng tăm trong triều đình cùng dân gian đều không tồi, thánh nhân thân hạ thánh chỉ ngợi khen, cũng chấp thuận vinh quy quê cũ, thật sự là trước sau vẹn toàn.”
Quá hai ngày giao thiệp, hắn cùng lão nhân gia lãnh giáo một hồi.
“70 tuổi?” phía sau Yến Kiêu cùng Bạch Ninh đồng thời cảm khái ra tiếng, “Thật lợi hại!”
Lúc này có thể sống đến 70 tuổi cũng không dễ dàng, vị nhân gia này còn làm tứ phẩm tri phủ.
Tề Viễn hiếu kỳ nói: “Một người già như vậy, cũng có thể quản được đám người Tuấn Ninh phủ kia? Nghe nói chỗ đó nam nữ già trẻ hoặc nhiều hoặc ít đều biết chút quyền cước, bá tánh mở rất nhiều tiêu cục, võ quán mà sống, chỉ cần là quan to hiển quý đều có thị vệ, tay đấm là nhân sĩ Tuấn Ninh phủ…”
“Quản người, việc này chưa chắc một hai phải động quyền cước,” Bàng Mục cười chỉ chỉ phía sau Đổng phu nhân cùng một đôi nhi nữ cách cửa sổ xe ngựa nói giỡn Liêu Vô Hà, “Ngày thường Liêu tiên sinh nói chuyện, các ngươi dám không nghe?”
Tề Viễn cùng Đồ Khánh không chút nghĩ ngợi lắc đầu, không cần ai huấn luyện cũng trăm lời như một, “Không dám!”
Điều này cũng đúng.
Đừng nhìn trên đời có nhiều thư sinh là hạng người tay trói gà không chặt, nhưng một người hai người…… Trái tim vô cùng đen tối! Một khi thật sự muốn sửa trị ngươi, cho dù bị bán còn thay hắn đếm tiền!
Tựa hồ là cảm thấy được tầm mắt bọn họ, Liêu Vô Hà ngẩng đầu hướng bên này trông lại, “Chuyện gì?”
“Không có việc gì!” Lúc này là Bàng Mục cùng hô lên, ba tráng tiểu tử mặt đầy thuần lương, phảng phất như vừa rồi người nói xấu hắn không phải bọn họ.
Đại đội nhân mã mênh mông cuồn cuộn, dọc theo đường đi đều có trạm dịch tiếp ứng, ăn ngon uống tốt hầu hạ, thật là một chút cũng không tội. Yến Kiêu ngay từ đầu còn cảm thấy thú vị, một người một ngựa mừng rỡ chạy, nhưng qua bảy tám ngày như vậy, cũng bắt đầu thấy chán ghét.
Mỗi ngày vừa mở mắt bên ngoài chính là cách đồng bát ngát cùng vài hang động, dãy núi, hai bên là rừng cây xanh um, cỏ dại tươi tốt, ngày ảnh nhi phía dưới biết không biết mệt mỏi gọi bậy, trừ bỏ bọn họ đi qua đây nghỉ chân thì cũng không nhìn thấy bóng dáng ai khác.
Chờ đoàn xe rốt cuộc ra quan đạo, mơ hồ có thể thấy tường thành nguy nga phía trước Tuấn Ninh phủ, nghe thấy các bá tánh lui tới nói giỡn, Yến Kiêu quả thực cao hứng mà muốn nhảy dựng lên!
Dân cư khá là đông đúc.
Bùi Văn Cao gia trong năm cùng đường, đời đời con cháu tính cả gia quyến lên đến mấy chục gần trăm người, nha môn đã sớm trụ không được, nhiều năm trước ra bên ngoài xây nhà cửa, làm ăn, lúc này cũng không cần lăn lộn.
Đại Lộc Triều các nơi phủ nha quy chế là giống nhau, chỉ có do phong tục của địa phương hoặc do người đang đảm nhận chức muốn thay đổi mới có thể căn cứ vào mà điều chỉnh thêm, cho nên mọi người vẫn là dựa theo ở Đô Xương phủ nha dàn xếp như vậy thập phần thông thuận.
Mấy ngày sau, Bùi Văn Cao cùng Bàng Mục giao việc xong, chính thức đưa quan ấn, liền muốn ra khỏi thành.
Hắn tuy trước đây nói không cho ai đưa tiễn, nhưng là có không ít bá tánh trộm hỏi thăm, mấy ngày nay đều canh giữ ở ngoài cửa thành, giờ phút này thấy hắn ra, liền lục tục quỳ đầy đất, lại có người đưa các loại thổ sản trái cây, trông thập phần đồ sộ.
Đám người Bàng Mục nhìn tri phủ tiền nhiệm đầu đầy chỉ bạc cùng các bá tánh nhàn thoại việc nhà, bất giác cảm thán: “Đây chính là dân tâm!” Lúc trước Bình An tri huyện rời chức, có thấy mấy người ra cửa đâu.
Lại nói Bùi lão đầu thật không sai, còn lưu lại cho chính mình chút đắc dụng quan văn!
Này có ý nghĩa cái gì? Ý nghĩa…… Hắn về sau có thể quang minh chính đại lười biếng! Bàng Mục nghĩ như thế.
Tới tiễn đưa nói ít cũng có hơn trăm người, Bùi Văn Cao đi mỗi chặng đều phải nói vài câu việc nhà, đi liền rất chậm.
Ngày dần dần lên cao, hắn tuổi tác lớn, không chịu được mệt nhọc, giờ phút này trên mặt đã hiện mệt mỏi, nhưng ngữ khí vẫn là ôn hòa, không có một chút không kiên nhẫn.
Mãi cho đến gần chính ngọ, đám người tiễn đưa mới chậm rãi tan đi, nhóm gã sai vặt Bùi gia đem đồ vật các hương thân đưa một lần nữa đóng gói, có thể mang đi liền mang đi, không có phương tiện mang đi liền ngay tại chỗ tặng người, tuyệt không lãng phí.
Bọn họ trong lúc bận việc, đám người Bàng Mục lúc này mới nắm chặt thời gian tiến lên cùng Bùi Văn Cao nói mấy câu cuối cùng.
Bận việc nửa ngày, Bùi Văn Cao hơi hơi có chút thở hổn hển, một bên lau mồ hôi một bên lưu luyến nhìn phía này, trong mắt tràn đầy tham lam cùng lưu luyến, “Lão hủ này vừa đi, chỉ sợ đó là vĩnh biệt lâu!”
Hắn là nhân sĩ Thục Trung, đường xa tốn thời gian, một chuyến đi quan đạo chỉ sợ cũng phải ba đến năm tháng, lại là tuổi này……
Quay lại nhìn, trong mắt hắn nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có một Tuấn Ninh phủ, dù đã đi qua hơn phân nửa đời trằn trọc dừng lại quá rất nhiều địa phương, trải qua quá rất nhiều sự tình.
Bàng Mục không lung tung an ủi, “Ngài mệt nhọc cả đời, phải nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngày sau nếu có việc, chỉ cần gửi thư.”
Bùi Văn Cao cười ha hả vào trong xe ngựa ngồi xuống, gật đầu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói: “Là đâu, thiếu tiểu rời nhà, cầu học bên ngoài, bấm tay tính toán, lão hủ rời nhà đã có hơn 50 năm, cũng nên là lá rụng về cội lúc. Chỉ là lần này rời quê hương đã lâu, cũng không biết khi quay lại, bọn họ còn có nhận ra ta hay không.”
Thời điểm nói lời này, hắn còn không tự chủ được nhìn hướng Tây Nam, trong mắt chứa đầy thâm tình.
Yến Kiêu trong đầu tức khắc hiện ra một bài thơ, chính là ứng tình cảnh này: Thiếu tiểu rời nhà lão đại hồi, giọng nói quê hương vô sửa tóc mai suy……
Không khí nhất thời có chút nặng nề.
Sau một lúc lâu, Bùi Văn Cao lại hướng Bàng Mục làm cái chào, cười nói: “Được rồi, Bàng đại nhân là một vị quan tốt, lão hủ tin được, đem Tuấn Ninh phủ giao cho ngài, lão hủ yên tâm."
Bàng Mục đột nhiên cảm thấy gánh nặng đầu vai nặng trĩu, “Tất không phụ gửi gắm.”
“Cái kia,” Yến Kiêu bỗng nhiên có chút rối rắm hỏi, “Nghe nói này quan lại ở Tuấn Ninh phủ thường xuyên bị đánh?”
Bùi Văn Cao sửng sốt, đột nhiên cười ha ha lên, “Chớ có tin lời đồn đãi bên ngoài. Bá tánh Tuấn Ninh phủ ngay thẳng đáng yêu, họ cũng chỉ nói quá chuyện này, nơi này có lẽ xô đẩy lẫn nhau hai cái liền thôi, qua đi ai cũng không mang thù. Người ngoài không rõ chân tướng, ngẫu nhiên khó tránh khỏi nghe nhầm đồn bậy.”
Thấy mặt nàng như trút được gánh nặng, Bùi Văn Cao nói mấy câu vui đùa, “Thật sự là quan tâm sẽ bị loạn, Bàng đại nhân thân thủ như vậy, chẳng lẽ ngươi còn sợ hắn bị khi dễ?”
Nhưng mà liền thấy Yến Kiêu cùng mọi người ở bên trong đều đồng thời lắc đầu, “Không phải vậy.”
Bọn họ chỗ nào là sợ Bàng Mục bị khi dễ? Là sợ bá tánh địa phương không biết tốt xấu chọc giận hắn……
Bùi Văn Cao đi không bao lâu, bỗng nhiên cuồng phong gào thét, ven đường cây cối điên cuồng lắc lư, phía tây bầu trời một tảng lớn mây đen che trời, nháy mắt đem chắn mất một nửa bầu trời.
Trong không khí nhanh chóng tràn ngập hương vị bùn đất lẫn hơi nước ẩm ướt, trên đường nhóm người bán hàng rong cũng bắt đầu nhanh tay thu dọn.
Trời sắp mưa.
Mùa hè mưa nói đến là đến, trời mới vừa rồi còn trong xanh, lúc này đã có thể mơ hồ nghe được tiếng sấm rền.
Bàng Mục hạ thời gian, “Nếu giờ phút này trở về, đi được nửa đường trời sẽ mưa, chi bằng trước tìm nơi tránh một chút, ăn cơm nghỉ chân, chờ hết mưa lại đi.”
Mọi người đều nói tốt, lập tức xoay người lên ngựa, nhanh chóng đi vào thành, đi đến tửu lâu cao nhất trong thành.
Xuống ngựa vào cửa, Yến Kiêu theo thói quen tính ngẩng đầu nhìn tấm biển, liền thấy sấm sét ầm ầm, ba chữ to rồng bay phượng múa đằng đằng sát khí:
Trùng Tiêu lâu.
Yến Kiêu: “……” Tuy nói biết trước Tuấn Ninh phủ thượng võ, nhưng tên này cũng quá giang hồ!
Nàng cơ hồ là bản năng bắt lấy tiểu nhị dẫn ngựa của tửu lâu lại, buột miệng thốt ra, “Ngươi biết Bạch Ngọc Đường sao?”
“Cái gì đường?” Đối phương cho rằng nàng hỏi ngốc.
“Làm sao vậy?” Thấy nàng đứng bất động, Bàng Mục quan tâm nói, “Chính là có cái gì không ổn?”
Yến Kiêu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ đối tiểu nhị kia cười, “Không có việc gì, tùy tiện hỏi thôi.”
Thấy mọi người đều vẻ mặt hồ nghi, nàng đành phải căng da đầu nói: “Ở quê quán chúng ta bên kia cũng có người làm ra tòa nhà có kiến trúc giống như này, nhiều năm qua đi vẫn làm người hận đến ngứa răng, cũng có cái tên này.”
Khi nói chuyện, mọi người được tiểu nhị dẫn dắt đến hướng lầu hai, Bàng Mục còn cảm thấy hứng thú hỏi: “Như thế nào lại khiến cho nhận người hận như vậy?”
Yến Kiêu cũng bất giác mang theo ba phần khí, “Dù sao cũng không phải chuyện tốt, chỗ chúng ta rất nhiều tổ chức, đoàn thể muốn hủy nó đi……”
Không riêng hủy đi, còn muốn thiêu, đốt thành bụi!
Mọi người khó được thấy bộ dáng nàng nghiến răng nghiến lợi như vậy, đều tự giác không có dò hỏi tới cùng, duy độc Liêu Vô Hà thiện giải nhân ý nói: “Thiên hạ như thế to lớn, người trùng tên trùng họ vô số kể, tửu lầu tiệm ăn đều thích lấy chút chữ cát lợi, cũng chẳng có gì lạ. Ngươi nhìn tửu lầu này ước chừng có bảy tầng, so với chùa Bích Vân, tháp Tiêm bên ngoài còn cao hơn không ít, ở toàn bộ Đại Lộc Triều cũng coi như hiếm thấy, trách không được muốn đặt cái tên Trùng Tiêu.”
Thấy hắn mắng nàng giống với ngày thường trách mắng tiểu bằng hữu Liêu Hành, Yến Kiêu bất giác bật cười, “Tiên sinh lo lắng nhiều, chúng ta mới đến, nhưng ta cũng chưa làm ra chuyện không biết nặng nhẹ gì.”
Liêu Vô Hà gật gật đầu, ai ngờ lại cường điệu bổ sung: “Về sau cũng không được.”
Yến Kiêu bất đắc dĩ nói: “Ngài chẳng lẽ là không yên tâm về ta!”
Chẳng lẽ ta về sau còn có thể cậy thế hoành hành, ngạnh tới mức người khác chỉ muốn hại?
Liêu Vô Hà không nói chuyện, chỉ là tầm mắt không được mà dừng ở trên người Bàng Mục cùng Tề Viễn, cơ hồ là đang nói: Có này hai kẻ này đi theo, không sợ chơi không thoát.
Ngồi xuống không lâu, bên ngoài liền đổ mưa, lại sấm sét ầm ầm, nhìn rất là sợ người, người qua đường chật vật chạy trốn.
Trong lòng tửu lâu có một tòa tuồng đài, cầu thanh lên lầu cùng hành lang bao quanh tứ phía tuồng đài tựa như tạo thành một cái giếng, từ lầu một đến lầu ba đều có thể thấy sân khấu kịch biểu diễn, còn phía trên đã bị chặn lại.
Ở cửa sổ có thêm một tầng sa mạ vàng, muốn nhìn diễn thì có thể mở cửa sổ, cách lớp sa bên trong có thể nhìn rõ ra bên ngoài, nhưng bên ngoài lại nhìn không thấy bên trong, thập phần tri kỷ.
Bên ngoài tiếng mưa rơi róc rách, gió lạnh từng trận, trong nhà mọi người một bên ăn cơm một bên xem diễn, rất là thích ý.
Lúc này nữ tử ôm tỳ bà vừa mới đi xuống, thay tới chính là thuyết thư tiên sinh, bên cạnh còn có một người tuổi trẻ người hỗ trợ gõ cổ làm cho không khí sôi động.
Tuấn Ninh phủ thượng võ, tiết mục xướng khúc, kể chuyện nội dung đều bất đồng với nơi khác, mà nữ tử vừa mới nhanh nhẹn đi xuống cũng không phải là người ôn nhu cười nhỏ, ngược lại rất có điểm giống "thập diện mai phục" cái loại này đằng đằng sát khí, bên cạnh còn có một tiểu nha đầu múa kiếm.
Quay sang chỗ thuyết thư tiên sinh kia, liền thấy hắn cầm tấm ván gỗ trong tay hung hăng gõ một phách, kéo ra tư thế, biểu tình sinh động mang theo vài phần phấn khởi nói: “Lần trước nói đến Bàng nguyên soái hoàn tất sinh hai cánh, cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích, mang 30 vạn thiên binh thiên tướng…… Giết người nhiều đến mức máu chảy thành sông, quân địch nghe tiếng sợ vỡ mật……”
“Phốc!” Đại đường trầm trồ khen ngợi, tiếng động nổi lên bốn phía, Bàng Mục trực tiếp phun rượu, còn lại mọi người cũng đều muốn cười lại không dám cười.
Yến Kiêu nhướng mày, chống cằm xem hắn, ra vẻ kinh ngạc nói: “Nha, không nghĩ tới nguyên soái này cùng ngài cùng họ.”
Nói xong lại nhìn về phía Liêu Vô Hà, cười tủm tỉm nói: “Quả nhiên vẫn là tiên sinh kiến thức rộng rãi, biết việc trùng tên trùng họ nhiều đếm không xuể, mấy năm trước mang binh đánh giặc chắc cũng biết sự việc này thường có, câu nói này rất đúng, vô xảo bất thành thư* sao.”
*: chỉ sự trùng hợp một cách kỳ lạ
Liêu Vô Hà yên lặng quay đầu đi, lỗ tai ** cay.
Yến Kiêu lại tiếp tục nhìn về phía Đồ Khánh, Tề Viễn, thậm chí còn hướng địa phương bên ngoài hô to giọng nói, “Đúng không, tiểu Lục, Tiểu Bát?”
Dông tố cọ xát mái ngói tạo ra tiếng động, giống như có người đi lại ở phía trên.
Chờ Yến Kiêu rốt cuộc nhìn người mình rồi cười ngâm ngâm đến lúc dừng lại, Bàng Mục rốt cuộc không chịu nổi áp lực cực lớn, căng da đầu thừa nhận, “Là, bọn họ nói chính là ta…… Bất quá ta thật là cũng chỉ là người thường! Phía dưới cánh tay cũng không có cánh! Đều là các huynh đệ nhiều năm qua tắm máu chiến đấu hăng hái, chỗ nào có thiên binh thiên tướng, ta nếu quả nhiên có thể rải đậu thành binh, cũng không cần đánh một trận mất mấy năm mới thắng…”
Ai ngờ chờ hắn nửa là khẩn trương nửa là bất đắc dĩ khoan khoái nói xong, lại thấy Tiểu Dã Lư chớp đôi mắt, mặt đầy kỹ thuật diễn vụng về kinh ngạc nói: “Ồ, ta có muốn hỏi ngài có biết vị Bàng nguyên soái kia đâu!”
Bàng Mục: “……” Ta mà tin nàng!
Sau đó bọn họ tính tiền đi ra ngoài, có tráng hán từ bên ngoài tiến vào người ướt đẫm, thuận tay đem xiêm y bên ngoài cởi ra, lộ ra làn da màu đồng, thịt trước ngực cùng phía sau lưng xăm hình Thanh Long cùng những đám mây lớn.
Hình xăm kia thật tinh mỹ, Thanh Long giương nanh múa vuốt sinh động như thật, vân đoàn cũng mang nét tiên khí tung hoành mờ ảo, giống như tùy thời đều sẽ động, Yến Kiêu liền nhịn không được nhìn chăm chú. Nào biết đối phương trực giác thập phần nhạy bén, ngay sau đó liền nhìn lại.
Yến Kiêu có điểm ngượng ngùng, theo lễ tiết cười cười, nhưng mà đối phương lập tức ồm ồm nói: “Ngươi cười gì?”
Không riêng Yến Kiêu, ngay cả bọn người Bàng Mục cũng dừng lại, theo bản năng làm cảnh giác.
Sau đó liền nghe người nọ nói tiếp câu sau, “Cười thật quái lạ.”
Yến Kiêu: “…… Phốc!”
Nhìn sắc mặt mọi người hoa hoè loè loẹt phức tạp, nàng nhịn không được cười ra tiếng.
Hán tử kia thấy nàng chỉ là cười không ngừng, có chút nóng nảy, ngạnh cổ hỏi: “Ngươi rốt cuộc cười gì?”
Yến Kiêu lại ha ha cười vài tiếng, thật vất vả mới ngừng, thuận miệng nói: “Đẹp a.” Lại nhịn không được nói, “Ngươi thật đáng yêu.”
Người này thật quá khó chơi!
Ai ngờ chính là mấy chữ vô cùng đơn giản kia, đại hán cường tráng như ngưu thế nhưng đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ngươi, đường đường là một khuê nữ cứ mở mồm ngậm mồm thích với không thích, thật không biết xấu hổ……”
Nói xong, đột nhiên quay đầu rời đi.
Vẻ đáng yêu này cũng quá đối lập với con người hắn? Yến Kiêu sửng sốt, cùng mọi người hai mặt nhìn nhau, tiện đà bộc phát ra một trận cười to kinh thiên động địa.
Hán tử kia nghe thấy tiếng cười của bọn họ, bóng dáng hùng tráng cứng đờ, cuối cùng càng đi càng nhanh, rất mau biến mất ở thang lầu chỗ rẽ chỗ.
Thấy Yến Kiêu cười đến mức rơi nước mắt còn không quên nhìn theo hướng hán tử kia biến mất, Bàng Mục chua giọng nói: “Nàng thích hình xăm như vậy?”
Đáng tiếc trên người hắn không có, bằng không lập tức cởi cho nàng nhìn đến chán!
“Chưa nói tới thích hay không thích, chỉ là tò mò,” Yến Kiêu thu hồi tầm mắt, suy nghĩ hỏi, “Ta đến Đại Lộc một thời gian rồi mà vẫn không biết ở đây có người biết xăm hình, ta thấy bá tánh nơi này nhiều người nhìn thấy mà không trách, nhiều người làm vậy lắm sao?”
"Cũng có rất nhiều người làm cái này, nàng muốn gặp thì còn nhiều người lợi hại hơn?” Bàng Mục đem đôi mắt trừng lớn, nói cũng không tốt không nói cũng không tốt, nhưng rốt cuộc trong lòng thoải mái, “Từng phổ biến một thời, hiện giờ cũng còn có không ít người si mê. Chỉ là một thân xăm hình tốt như thế kia không chỉ phải có sư phó có tay nghề tốt chậm rãi làm, chi phí cũng cao, nhân gia bình thường không dậy nổi.”
Thấy Yến Kiêu vẻ mặt học được, Bàng Mục lại tiếp tục nói: "Giống như hán tử vừa mới đến kia, trên người Thanh Long đằng vân giá vũ, cái loại này phí công phu nhất. Thời điểm bắt đầu xăm là từ khi còn nhỏ, sau đó da thịt lành lại. Thịt chậm rãi mở ra, những cái vân văn được tạo ra, lúc này mới có thể giống như bây giờ cảm giác mờ mịt như có như không. Chờ đám mây hoàn toàn định hình lúc sau mới có thể xăm hình rồng, phía trước phía sau nói ít cũng phải mất mười năm.”
Hắn nói một câu, Yến Kiêu liền cổ động oa một tiếng, người chung quanh cười không ngừng, trong đó đặc biệt là Liêu Vô Hà.
Chính là ngày hôm sau, hắn cười không nổi.
Nhìn thời gian, Bàng Mục cũng nên tới chỉnh hợp chính vụ, ai ngờ, người nên đến thì không đến, người không nên đến thì lại đến, Liêu Vô Hà đi đến trong viện tìm hắn. Ai ngờ thấy một nha dịch chán đến chết ngồi xổm ven tường lấy đầu đập vào đá, vừa nhìn thấy hắn liền hai mắt sáng lên đứng lên, không đợi Liêu Vô Hà mở miệng hỏi liền chủ động nói:
“Tiên sinh thế nhưng cũng biết!”
Liêu Vô Hà trong lòng lộp bộp một tiếng, trải qua vô số lần bị leo cây vào giờ phút này chuông cảnh báo bắt đầu kêu, “Có ý gì?”
Nha dịch cười cộc lốc, miệng lộ ra hàm răng trắng, mặt mặt xán lạn như ánh mặt trời nói: “Đại nhân nói, người tài giỏi thường nhiều việc, hắn đi đá quán trước!”
Liêu Vô Hà: “……”
Ta con mẹ nó người tài giỏi thường nhiều việc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.