Quyển 5 - Chương 3: Bắc lộ chi địch
Huỳnh Dị
21/03/2013
"Oanh long!"
Một tiếng sét kinh thiên đánh xuống, khiến ta từ trên giường bật dậy.
Bốn phía toàn một màn đen, cuồng phong gào thét thổi vào song cửa sổ gây ra âm thanh "hoắc hoắc".
Ngủ vùi sau khi vui chơi đùa bỡn đến mệt mỏi, bốn nữ nhân nằm lăn lóc trên giường cũng giật mình bò dậy.
"Ác lạt!"
Một đạo điện quang xé toạc bầu trời bên ngoài song cửa.
Trong phòng tối đen bỗng chuyển sang màu trắng.
Ta nhìn Long di áo ngoài mở rộng lộ ra nội y gợi cảm chỉ có thể che dấu được một phần nhỏ của bộ ngực trắng như tuyết, đầy đặn, căng tròn.
"Oanh!"
Bạo lôi kinh thiên động địa nổ ra, như là ngay ở bên cạnh.
Hồng nguyệt kêu lên một tiếng yêu kiều, lao vào lòng ta, ba nữ nhân kia cũng không kìm được vây đến bên cạnh.
Một trận cuồng phong lại nổi lên, cơn mưa to bắt đầu rơi khi âm thanh sấm nổ nhỏ đi, đổ ào ào xuống, đập từng cơn từng cơn lên trên mái nhà.
Suy đoán của Yến sắc không sai, cơn mưa lớn chung quy đã đến.
Điện quang không ngừng loé lên.
Ta và Ny nhã cùng liếc mắt nhìn nhau.
Cuồng phong lại đến, thổi bay những hạt mưa bên ngoài song cửa.
Long di kêu nhỏ: "Ôi! Phải đóng cửa sổ lại!" Rồi khó nhọc rời khỏi giường.
Ta nhẹ nhàng đẩy Hồng nguyệt vẫn còn mơ mơ màng màng ra, để Thải nhu ôm lấy nàng, đứng dậy khỏi giường, liền phát giác Đại hắc ngủ ngay tại chân giường. Không kìm được sằng sặc cười thất thanh. May mà Phi tuyết cái gì cũng không sợ, nếu không cái giường này sập mất.
Đi đến song cửa, ta vội giúp Long di đóng cánh cửa sổ lớn duy nhất vẫn còn đang mở, nhấc cái thanh gỗ chống khung cửa sổ từ trong hõm kéo ra, mưa bay bay bắn lên mặt khiến người ta vừa lạnh vừa đau. "Oanh!"
Một đạo điện quang đánh thẳng xuống, ngay tại vườn cây bên ngoài song cửa.
Long di kêu lên một tiếng sợ hãi, nép vào lòng ta.
Tối qua chúng ta tuy chơi đùa ầm ĩ rất điên rồ, với thân thể Long di đã có nhiều cơ hội đụng chạm, nhưng thực chưa từng toàn diện tiếp xúc như lúc này.
Bạch quang loé lên, nhất thời ta cái gì nhìn cũng không thấy.
Ta giữ cánh cửa sổ, nhẹ nhàng thả xuống, âm thanh mạnh mẽ bạo liệt của mưa gió bị tách biệt hẳn ra bên ngoài. Trong phòng biến thành thế giới vô cùng tối tăm.
Thế giới tăm tối nhưng hoà bình tĩnh lặng.
Nhục thể phong mãn của Long di run lên trong lòng ta, khiến ta cho dù không nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mĩ lệ của nàng, vẫn cảm thấy nỗi kinh khiếp vô hạn, cũng như nét thẹn thùng làm trái tim ta vô cùng rung động của nàng.
Ta ôm thân thể của nàng thẳng dậy, để cho nhục thể lung linh căng mọng của nàng toàn bộ ép chặt vào người ta.
Hô hấp dụ hoặc người khác của nàng từng đợt từng đợt nhẹ nhàng thổi lên trên mặt ta, khiến ta biết nàng đã dũng cảm ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, chờ đợi làn môi nóng hổi của ta. Bóng tối cũng khiến cho người hay hổ thẹn tăng thêm dũng khí.
Ta cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ của nàng một nụ hôn, chỉ như vậy rồi dừng lại. Nếu muốn chiếm hữu nàng, đã sớm có nhiều cơ hội, nhưng ta rất mãn ý với quan hệ động lòng người của ta và nàng hiện tại. Không muốn phát triển quá nhanh, hoặc giả là ta muốn có thêm thời gian.
Nàng nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lại ta nói: "Có muốn muội thắp đèn lên không?"
Ta nhớ đến lúc ánh chớp loé lên đã nhìn thấy khuôn ngực trắng như tuyết của nàng, trong lòng phát nhiệt, vội áp chế dục tính của bản thân xuống, gật đầu nói: "Được!" Rồi thả nàng ra.
Lần mò thành giường trong bóng tối, ta đập phải thân thể của Ny nhã, không nhịn được ôm chặt nàng ta, kỳ lạ nói: "Vì sao Hồng nguyệt tiểu bằng hữu này một tiếng cũng không nghe thấy, nàng ấy không sợ bạo lôi sao?"
Thải nhu nằm giữa giường cười nói: "Muội ấy đã sớm ngủ lại rồi."
Hoả đăng được thắp lên.
Long di quay lưng lại phía ta đứng dựa vào thành chiếc ghế cao dựa vào tường điều chỉnh ngọn đèn dầu. Tình cảnh phơi phới Thải nhu cùng Hồng nguyệt đã say ngủ nằm giữa giường, Ny nhã giấu mình trong lòng ta lập tức phản chiếu vào mắt.
Ta nhìn Long di hỏi: "Vì sao nàng lại quen thuộc với cảnh vật trong phòng này vậy?"
Ny nhã từ trong lòng ta ngẩng đầu lên nói: "Ngài quá vô tâm, chẳng lẽ không thấy đây chính là khuê phòng của Long di quý nữ sao?"
Ta giật mình nhìn Long di vừa mới quay mình lại về phía chúng ta, ngẩn người nói: "Đây là phòng của nàng, vì sao cả ngày cứ muốn cáo lui?"
Ngọn hoả đăng chiếu ánh hồng xuống, Long di thẹn thùng nói: "Nhưng muội đã lấy phòng của mình để nhường cho ngài rồi!"
Ta trong lòng trầm ngâm. Long đằng cho phép con gái mình công nhiên yêu ta, tất cũng đồng ý để Long di và ta kiến lập quan hệ thân mật. Điều này đối với sự củng cố địa vị của ông ta tại Tịnh thổ, tự nhiên là đại hữu ích. Nhìn vào điểm này, ta phải thận trọng xử lý quan hệ với Long di, nếu không có thể sẽ mang lại hậu quả không tốt.
Long di đến bên cạnh ta ngồi xuống, hạ giọng nói: "Đại kiếm sư! Ngài không vui vì Long di làm vậy sao? Nhưng vì ngài, đừng nói chỉ nhượng lại căn phòng, điều gì Long di cũng sẵn sàng thực hiện." Nói đến đoạn cuối, thanh âm nhỏ đến khó nghe.
Ta nói: "Đừng quá đa tâm, ta chỉ là đang nghĩ đến làm sao lợi dụng trận mưa bão này."
Ny nhã từ trong lòng ta thoát ra, ngồi thẳng thân hình mềm mại lên, nghiêm mặt nói: "Có nên lập tức hạ lệnh truy kích, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị, đang chờ đợi chỉ dẫn của ngài."
Một trận mưa gió thổi qua. Nhất thời trên mái và cửa sổ dội lên âm thanh nước mưa dội vào. Gió lùa vào các khe hở trên cửa sổ, làm ánh lửa lay động lấp loáng.
Ta trầm giọng nói: "Hi vọng cơn mưa này càng to càng lâu hơn nữa thì thật lý tưởng."
Đại hắc lúc này nhổm dậy cảnh giác.
"Đốc! Đốc! Đốc!"
Tiếng đập cửa vang lên.
Bọn họ cuối cùng đã đến.
Ngoại trừ sáu vị đại công, lần này cả Ước nặc phu, Long ca, Hồng tình, Trạch sanh, Hầu ngọc và hơn mười vị tướng lĩnh bắc phương ta chưa hề biết đều đến.
Khiến ta phải chú mục nhìn chính là Điền tông với phục sức của võ tướng tam đẳng. Biểu thị gã đã vì công lao mấy tháng trước mà được thăng lên hai cấp, không lạ là thần thái bay bổng như vậy.
Biên chế của Tịnh thổ quân vô cùng đơn giản, chủ yếu là đại công, võ tướng, đội trưởng và binh lính phổ thông. Ngoại trừ đại công và binh lính phổ thông, thì hai hạng kia đều phân từ ngũ đẳng đến nhất đẳng, võ tướng tam đẳng đã là quân chức cao phi thường. Như Hồng tình, Hầu ngọc cũng chỉ là võ tướng nhị đẳng. Ta biết được võ tướng nhất đẳng hiện chỉ có Ước nặc phu, Long ca và kẻ tựa như báo cái Nhạn phi phi.
Tất cả những người đích hệ kế thừa đại công đều tự động thành võ tướng ngũ đẳng, muốn thăng lên nhất đẳng, còn tuỳ thuộc vào biểu hiện trong quân đội của bọn họ.
Nói đến biên chế quân đội, tất là quân, sư, đoàn và đội, cứ ba vạn binh hợp thành một quân, một van binh hợp thành một sư. Đoàn có ít có nhiều, nhiều đến ngàn người, ít chỉ trăm người, tuỳ theo tính chất mà định ra. Như Tiểu ải bàn thống suất công binh đoàn, khi cần có thể tăng quân số lên đến ngàn người. Đội thì lấy trăm người hợp thành, do đại tiểu đội trưởng chỉ huy, chức cấp phân minh.
Lúc này già trẻ quân quan Tịnh thổ từ tam đẳng trở lên đều đã tụ tập tại đại sảnh, tổng cộng phải đến hơn ba mươi người. Ghế ngồi đều bị dẹp hết sang một bên tạo ra một không gian rộng lớn.
Ta có Ny nhã đi cùng, tiến vào đại sảnh.
Chúng đại công, võ tướng cung kính hành lễ.
Ta thu lại nỗi lo lắng, nghiêm mặt nói: "Đại hoả đã bị dập tắt chưa?"
"Oanh long!"
Bên ngoài đại sảnh một tia sét đánh xuống, làm cho ánh mắt của chúng nhân đều nhìn lên nóc phòng.
Long đằng và các đại công đứng ở phía trước, đồng loạt gật đầu, trong mắt lộ ra thần sác nhiệt huyết hưng phấn.
Long đằng nói: "Lại là Yến sắc có nhãn quang hơn ta, ta xin tạ lỗi với ngài." Dưới tâm tình sung sướng, ông ta đã không toan tính đến cái thắng thua nhỏ nhoi này nữa.
Ta rất hiểu tâm tình của bọn họ. Trận lôi bão này hiển thị ông trời cũng đã đứng về bên chúng ta.
Long ca đạp chân tiến ra phía trước nói: "Long ca đợi chỉ thị của Đại kiếm sư."
Ta mỉm cười nói: "Đừng lo! Ta không quên ai sẽ là tướng tiên phong cho cuộc truy kích này."
Long ca có phần bối rối, mặt đỏ lên.
Một vị tướng trẻ nhị đẳng đứng bên cạnh Tạ vãn nói: "Hi vọng trận lôi bão này sẽ nhanh chóng dừng lại."
Ta đưa mắt về phía gã, gật gật đầu.
Ta vãn có phần lúng túng nói: "Đây là Tạ lăng phong. Đại kiếm sư xin tha cho hắn đã lắm lời."
Ta mỉm cười nói: "Thanh niên nên có những lời bạo dạn không uý kỵ như vậy."
Tạ lăng phong hiện thần sắc cảm kích.
Hồng thạch cười nói: "Thanh niên là sư tử chiến đấu dũng mãnh, lão niên lại là hồ li chỉ thích chiếm tiện nghi. Ta đã già, chỉ hi vọng cơn mưa này càng to càng tốt, lôi điện càng đánh mạnh càng thích chí. Như vậy sẽ khiến Hắc xoa quỷ gặp khốn trên sơn lộ, bị gió mưa hành hạ. Chúng ta tiện đó có thể chiếm được tiện nghi."
Chúng nhân đều cười ồ, không khí khẩn trương cực độ trở nên dịu đi, dễ chịu hơn.
Yến sắc nói: "Ta từng giả tấn công Đoạn lộ bảo nhiều lần, lấy giường thay cho tường thành. Về sau cử người phòng thủ sơn lộ thông đến Đoạn lộ bảo, đề phòng Hắc xoa nhân phái người đến phá hoại. Theo tin tức tình báo mới nhất, Hắc xoa nhân vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi Đoạn lộ bảo, vì thế đoán định rằng chúng có ý đồ phá huỷ đường đi. Trận mưa bão lớn này sẽ khiến người ngựa bọn chúng chưa thể hoàn toàn rút lui hết."
Ta gật đầu biểu lộ sự khen ngợi Yến sắc đúng là tướng lĩnh lão thành có kinh nghiệm. Mỗi một phương diện đều có sự tính toán chu đáo.
Mưa rơi rào rạc đập vào nóc nhà, nhưng tiếng sấm đã trở nên suy yếu.
Ta nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Long ca, mỉm cười nói: "Có sợ mưa to không?"
Long ca ngang nhiên ứng tiếng nói: "Vô luận là mưa từ trên trời rơi xuống, hay là mưa tên bắn ra từ địch nhân, ta đều không sợ."
Ta nói to: "Vậy ngươi sẽ là tả biên đại tướng của ta!" Rồi quay sang nhìn Ước nặc phu thần sắc đang có điểm không được tự nhiên, nói: "Ước nặc phu sẽ là hữu biên đại tướng của ta. Chúng ta xuất kích bất chấp trời mưa, không để Hắc xoa nhân có cơ hội phá huỷ sơn lộ hay bày ra cạm bẫy." Ước nặc phu thấy ta không quên kẻ đã từng kề vai sát cánh vào sinh ra tử trên chiến trường là gã, đại hỉ đáp ứng.
Trữ tố nhíu mày nói: "Con đường hạ sơn tuy rộng rãi, có thể đủ cho bốn ngựa song song tiến lên, nhưng hiện tại trời mưa đường trơn, toàn là bùn đất, liệu có thể đợi đến khi trời sáng xuất kích được không?"
Ta nói: "Đó mà một ý tưởng mà ai cũng sẽ nghĩ đến. Vì thế khẳng định Hắc xoa nhân cũng có khả năng suy nghĩ như vậy. Chúng ta mạo hiểm hành quân, sẽ trở thành một đạo kỳ binh mà địch nhân không ngờ tới." Chiến lược của ta từ xưa tới nay, đều là hiểm trung cầu thắng. Đấy không phải do ta thích mạo hiểm, mà là địch nhân đều mạnh hơn ta, không thể không mạo hiểm để tìm chiến thắng.
Các tướng lĩnh trẻ đều lộ thần sắc hưng phấn, ngược lại các đại công và các tướng lĩnh cao tuổi đều lộ nét nghi hoặc.
Ta quả quyết nói: "Ở đây tất cả mọi người đều đồng ý truy kích địch nhân, địch nhân cũng biết chúng ta tất sẽ truy kích chúng. Vì thế cho là chúng ta thừa thắng truy kích, kỳ thật vẫn là tiến vào cạm bẫy bố trí trước của địch nhân. Có thể cơn mưa bão cũng đã làm thay đổi một chút cục diện, không chỉ giải quyết được vấn đề đại hoả cản trở chúng ta, mà hành động triệt thối của địch nhân hoàn toàn bị tê liệt. Nếu chúng ta bỏ qua cơ hội này, thì cơ hội sẽ một đi không trở lại, ai còn muốn nói gì nữa không?"
Hồng thạch nói: "Đại kiếm sư! Ta hoàn toàn tán thành quyết định của ngài. Từ trước tới giờ, chúng ta đều đã quá bảo thủ và thận trọng." Lời nói tự hồ trách cứ bản thân, kì thật là đang mắng chúng đại công thủ vệ Thiên miếu.
Yến sắc hây một tiếng, nói: "Hồng thạch lão đầu, ta biết ngài đang mắng ai, nhưng cũng không nên trách chúng ta, bởi vì lúc đó Thánh kiếm kỵ sĩ vẫn chưa xuất hiện." Rồi giơ cao cánh tay hô to: "Những người con của Tịnh thổ! Chúng ta hãy theo sự lãnh đạo của Đại kiếm sư, tiến thẳng xuống núi giết địch."
Chúng nhân ứng tiếng hô lên vang lừng.
Lúc này, người cùng là nhất đẳng võ tướng như Ước nặc phu và Long ca, Nhạn phi phi bước lên hai bước nói: "Không một ai có thể so sánh với thuộc hạ về sự hiểu biết tình huống tại Đoạn lộ bảo, bao gồm cả bí đạo dưới lòng đất của thành, và sơn đạo để hạ sơn. Vì thế thuộc hạ xin được tuyển chọn ba trăm người, làm thành đội quân trinh sát tuyến đầu, chỉ cần Đại kiếm sư gật đầu, Nhạn phi phi lập tức đi ngay."
Ta mỉm cười nói: "Nếu ta đoán không sai, Nhạn phi phi ngươi tất ngay từ lúc mới phát sinh trận mưa bão, đã tuyển chọn ra được đội ngũ trinh sát tinh nhuệ."
Nhạn phi phi ngẩn người nói: "Đại kiếm sư sao lại biết được?"
Ta cố ý cười vẻ cao thâm mạc trắc, không trả lời nàng ta, chuyển qua Ước nặc phu và Long ca nói: "Hai ngươi đối với việc này có ý kiến gì không?" Phải biết rằng như vậy có nghĩa thực sự đánh trận đầu sẽ phải là Nhạn phi phi. Danh tuy là trinh sát, thực lại là đội quân cao nhất trên tuyến đầu.
Hai danh tướng nam nhân nhìn nhau cười khổ, rồi cùng lắc đầu, biểu lộ không có ý kiến. Nhưng đối với việc ta hỏi ý bọn họ rồi mới quyết định, đã làm bọn họ cảm thấy được tôn trọng.
Ta nhìn Nhạn phi phi nói: "Đi đi!"
Nhạn phi phi mừng rỡ, thi lễ rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Ta nhìn mọi người nói: "Ta biết tất cả mọi người đều đã sẵn sàng, chỉ đợi lệnh xuất quân. Nhưng sơn lộ không thể đi được, đường chật mà người lại đông. Vì thế ta muốn các chiến sĩ tốt nhất, lập thành mười đội lớn. Những người này không cần phải là những hảo thủ trường thương, mà phải là những xạ thủ tốt nhất."
Các quân nhân đều gật đầu tỏ vẻ minh bạch. Bởi vì vô luận chúng ta có bao nhiêu người, sơn lộ chiều rộng có hạn, có thể trực diện giáp mặt chiến đấu với địch nhân tối đa chỉ có vài chục người. Vì thế chỉ cần tinh nhuệ không cần đông. Hơn nữa ít người, càng có thể che dấu hành tung. Địch nhân càng không thể ngờ rằng "đại quân" chúng ta lại chỉ có vài trăm người.
Long đằng nghi hoặc nói: "Trong đêm tối lại mưa to thế này, làm sao để phân biệt địch ta?"
Ta thản nhiên nói: "Khi chúng ta đuổi kịp địch nhân thì trời cũng đã hửng sáng. Nếu không ai còn muốn nói gì thêm, thì lập tức xuất phát."
Chúng nhân ứng tiếng dạ ran, rời đi đầy vẻ phấn khích.
Ny nhã nói vào tai ta: "Ngài an bài tả hữu tiên phong, lại có cả bộ đội trinh sát, vậy Ny nhã của ngài thì sao?"
Ta quay eo của nàng nói: "Ny nhã đại công, nàng thân là một trong hai đại thống soái của nam phương, thủ hạ mãnh tướng như mây. Nàng không dẫn dắt bọn họ, vậy ai có thể thay thế nàng đây."
Ny nhã nói: "Ta không quản được, Ny nhã muốn theo bên cạnh ngài."
Ta vờ nổi giận nói: "Nàng thật muốn ta lột quần ra đánh vào mông một trận đây!"
Ny nhã cười ngọt ngào nói: "Đại kiếm sư nổi giận, nữ nhân đành phải nghe lời, ta cũng phải đi an bài cái đã."
Đi qua cửa đại sảnh, nàng quay đầu lại nói: "Gặp lại tại chân núi!"
Nữ tử này khiến ta càng ngày càng yêu say đắm, không ngờ lại biết trêu chọc ta.
Dưới ánh đèn chống nước đặc chế, ta, Ước nặc phu và Long ca chia nhau suất lĩnh mười đội quân lớn, tiến bước trên sơn lộ.
Cơn mưa đã trở nên yếu dần, nhưng do bị gió núi thổi nên vẫn rất cuồng mãnh. Chúng ta phải dấu đầu đằng sau đại thuẫn bài, thân thể để mặc cơn mưa quất vào. Muốn đi nhanh hơn cũng hữu tâm vô lực.
Sấm chớp đã yếu đi, chỉ tạo ra những đạo bạch quang lấp loáng trên trời. Trong đại đội, luôn có hai người chuyên trách mang Xạ nhật cung của ta, Trân ô tiễn đặt trong bao trên lưng ta. Thực sự, ta đối với bộ cung và tên này, đã nảy sinh cảm tình, cũng giống như với Ma nữ nhận.
Đoạn lộ bảo từ một đám lửa đỏ rực đã thành như một con cự thú vừa đánh ngã, chìm ngỉm trong bóng tối, nằm phủ phục tại tiền phương.
Ta hạ lệnh dừng lại, vì nếu cứ tiếp tục tiến lên sẽ rơi vào tầm nhìn của địch nhân trong thành.
Hơn ngàn người lập tức dừng lại, ngồi thấp xuống.
Sơn lộ tối đen, bóng một người thấp thoáng hiện ra, đi thẳng đến trước người ta. Thì ra là binh sĩ trong bộ đội trinh sát của Nhạn phi phi.
Ta hỏi: "Phía trước ra sao?"
Người vừa tới hưng phấn nói: "Nhạn phi phi võ tướng đã đến Đoạn lộ bảo, sai thuộc hạ chạy về bẩm báo với các ngài, địch nhân đang bắt đầu thay nhau rút lui, nhưng bọn chúng đã bố trí cung thủ tại hậu phương, số lượng không biết là bao nhiêu, sẵn sàng cản phá sự truy kích của chúng ta."
Lúc này Ước nặc phi và Long ca đã rẽ đám binh lính, đến bên cạnh ta.
Ta quay về hai người cho biết tin tức tình báo mới nhất, rồi nói: "Chúng ta đến vừa đúng lúc. Nếu như để Hắc xoa quỷ rút hoàn toàn ra sơn lộ, thế trận tiễn thủ này đối phó sẽ khó khăn hơn nhiều."
Binh sĩ vừa mang tin tức đến nói: "Địch nhân bày binh tại phía thành bắc gần với sơn lộ, ngay khi hoàn tất triệt thối, sẽ nhập vào đại đội rút lui, chúng ta phải đuổi nhanh lên mới được."
Ta trong đầu loé lên địa đồ của Đoạn lộ bảo trước mắt, quay sang Long ca và Ước nặc phu nói: "Hai ngươi chia thành hai cánh tả hữu phát động tấn công, ta và Nhạn phi phi phụ trách trung lộ, nhưng chưa có mệnh lệnh của ta, không được bắn dù chỉ nửa mũi tên. Rồi nhìn binh sĩ mang tin đến nói: "Ngươi danh tự là gì?"
Binh sĩ mang tin đến được yêu quá hoá kinh sợ, cung kính đáp: "Tiểu binh tên Tân tiệp!"
Đối với ta thì một tiểu binh hay một đại tướng đều không phân biệt, ai cũng được tôn trọng.
Ta nói: "Tân tiệp ngươi hãy nói cho ta hay, địch nhân có phát hiện ra hành tung của các ngươi không?"
Tân tiệp nói: "Chúng thuộc hạ dựa vào bóng tối thâm nhập vào thành, lại có gió mưa yểm hộ, theo suy đoán bọn chúng chưa phát hiện ra tung ảnh của chúng thuộc hạ."
Ta trong lòng thầm khen Nhạn phi phi, cũng kinh ngạc và thán phục khả năng quan sát mẫn duệ của nàng. Chỉ cần nhìn vào cách bố trí của địch nhân, liền phân tích được hậu binh của đối phương lấy xạ thủ làm chủ lực. Ta gật đầu nói: "Chúng ta cũng muốn như vậy. Tốt! Thổi tắt toàn bộ đèn, chúng ta đi!"
Chúng ta theo đi đường của Tân tiệp, xuyên qua đoạn tường thành bị lở sụt, tiến vào trong thành đã bị thiêu rụi chỉ còn lại một hai phòng ốc mái ngói bằng đá nhỏ bị cháy xém, hội quân cùng với Nhạn phi phi.
Nhạn phi phi đến bên cạnh ta, khi đến sát bên ta nói: "Ngài nghe xem!"
Khí tức của nàng làm tai của ta nhột nhạt, không cầm được rung động trong lòng một cái, vội vàng áp chế những tư tưởng xa xôi xuống, tập trung yên tĩnh lắng nghe. Phía sau hơn mười phòng xá bị cháy xém, ẩn hiện có tiếng người ngựa truyền lại.
Nhạn phi phi nói: "Ngài nghe xem! Tiếng xe ngựa đã ít hơn so với trước. Cuộc rút chạy của địch nhân đã gần đến giai đoạn cuối cùng, chúng ta có phải lập tức phát động công kích hay không?"
Mái nhà tuy đã bị phá nát, nhưng vẫn che được một phần mưa gió, ta thở ra một hơi, từ từ nói: "Ngươi suy đoán đối phương có bao nhiêu người?"
Nhạn phi phi nói: "Thuộc hạ đoán trên dưới hai ngàn người, không thể vượt quá hai ngàn năm trăm người."
Ta nhìn về bóng tối phía trước, mưa gió phiêu diêu, phòng xá như những cục than đen trong tám cái thì có đến bảy cái xiêu vẹo. Xa hơn một chút là một toà cao lâu bị sập mất một nửa. Xa hơn nữa là tường thành phần lớn vẫn còn hoàn chỉnh. Một bóng người cũng không thấy. Ngoại trừ âm thanh nước mưa đập xuống với tiếng gió thổi cát và mùn gỗ, thì còn lại như là quỷ vực. Ta lấy làm kỳ lạ nói: "Ngươi sao tính ra con số như vậy?'
Nhạn phi phi lại cất giọng trầm trầm sung mãn nói vào tai ta: "Đó là thuộc hạ tự đặt bản thân mình vào vị trí chủ soái của địch nhân, tất sẽ bố trí nhân thủ đủ để chống lại cuộc mãnh công của chúng ta, lại có thể nhanh chóng rút lui. Nhân thủ nhiều, ngược lại lại cản trở tính linh hoạt của binh lính."
Ta không nén được sự kính trọng đối với nàng, lời nói này biểu hiện nàng hiểu sâu sắc chiến lược chi đạo, trầm ngâm một thoáng, rồi hỏi: "Bên phía hạ sơn chỉ có một cửa ra thôi sao?"
Nhạn phi phi nói: "Đúng vậy! Nhưng ngài không cần lo, khi xây dựng thành, chúng ta đã đào nhiều bí đạo. Khi rời bỏ thành, chúng ta đã dùng thủ pháp xảo diệu phong bế. Vừa rồi, thuộc hạ đã phái người đi kiểm tra, cửa bí đạo đang phong bế vẫn hoàn chỉnh vô khuyết. Vì thế thuộc hạ phái người nương theo âm thanh mưa gió, mở ra một cửa vào bí đạo. Hiện tại bọn họ đã tiến vào trong bí đạo, tại đó toàn lực mở thông với các bí đạo khác. Khi bọn họ âm thầm đến một phía tường thành, đã đào một lối ra ngoài thành. Bây giờ chúng ta có thể vô thanh vô tức xuất hiện tại sườn dốc bên ngoài thành, giáng cho địch nhân một đòn trí mạng."
Ta mừng rỡ vỗ tay lên vai nàng khen ngợi, nói: "Làm tốt lắm! Ngươi đối với Đoạn lộ bảo đúng là rõ như lòng bàn tay."
Nhạn phi phi nghiến răng nói: "Hai ca ca và một đệ đệ của thuộc hạ, tất cả đều bị giết hại lúc thành bị phá, thuộc hạ sao có thể quên."
Ta nhìn nàng một cái, trong bóng tối này không thể nhìn ra thần tình của nàng, than thở: "Ta hiểu rồi! Ngươi hiện tại cử người thông tri Long ca, gọi gã cùng với người của ta đi qua bí đạo, âm thầm ra ngoài thành, Ước nặc phu lấy hai trăm người lưu tại đây, khi phát động công kích thì hư trương thanh thế, lôi kéo địch nhân khiến chúng rối loạn." Ngưng một lát rồi nói: "Khi địch nhân rút toàn bộ ra ngoài thành, thì lập tức đột kích, lúc đó hơn hai ngàn tiễn thủ đoạn hậu của địch nhân vừa mới thở ra nhẹ nhõm, không tránh được nảy sinh ý muốn rút chạy. Khi bọn chúng vô tâm luyến chiến, chúng ta có thể ra tay. Ngay khi tiêu diệt xong lũ phế nhân đó, chúng ta sẽ có mười phần cơ hội giành chiến thắng."
Nhạn phi phi kêu nhỏ: "Đại kiếm sư anh minh, thuộc hạ đi ngay." Ngữ khí mang vẻ kính phục từ chân tâm.
Chúng ta nhanh chóng hành động. Khi chiến sĩ cuối cùng ra khỏi bí đạo, bầu trời từ tối đen như mực chuyển thành tối xám, cơn mưa từ lớn biến thành nhỏ, từ dày đặc biến thành thưa thớt. Thị tuyến tuy vẫn chưa nhìn rõ phía xa, nhưng cũng đã có thể nhìn mọi vật ẩn ẩn hiện hiện.
Ta và Nhạn phi phi dẫn theo hơn ba trăm chiến sĩ, cung tên trên tay đi xuyên qua động dưới lòng đất, ra đến ngoài thành. Y theo lời nói của Nhạn phi phi, phục thân nấp trong đám cỏ dại phía sau các loạn thạch.
Hắc xoa nhân dưới ánh sáng của các ngọn đèn chống nước, đội xe ngựa bò dài ngoằn ngoèo trên con đường xuống núi, chuyển động mềm mại. Nếu trên sự thật bọn chúng là bạo đồ hung tàn ác độc, thì tại thời khắc này trong con mắt chúng ta, chúng chỉ là những con vật đáng thương đang đợi người ta xẻ thịt.
Tất cả xe vật tư và người ngựa tụ tập tại mảnh đất bên ngoài thành có thể chứa được cả ngàn người. Có thể nhìn thấy cuộc rút lui đã đến giai đoạn cuối cùng. Giả thiết lúc này chúng ta mới xuất quân tiến công, sẽ đội tiễn thủ đoạn hậu cản trở. Nếu sơn lộ lại bị bọn chúng phá hoại, hành động truy kích sẽ tan như bọt nước.
Thắng bại chỉ sai lệch có một li.
Nếu không có trận mưa to, hành động lui quân của Hắc xoa nhân khẳng định sẽ thành công. Tình thế đó và hiện tại cách nhau một trời một vực.
Bầu trời sáng dần lên.
Nhạn phi phi bên cạnh tai ta nói: "Nhìn kìa!"
Ta nhìn theo ngón tay chỉ của nàng, chỉ thấy một bên sơn lộ vách núi cao chót vót, có những đống đầy cự thạch, tuy không thấy những chi tiết nhỏ xung quanh, nhưng cũng có thể tưởng tượng đó là những thứ để kìm giữ và xả khai đống cự thạch. Một khi cự thạch được giải phóng lăn rơi xuống sơn lộ, thì con đường sẽ hoàn toàn bị phong bế phá hoại. Kết quả thế nào không dám chắc chắn.
Nhạn phi phi nói: "Nếu gặp nguy cấp, Hắc xoa quỷ sẽ bất chấp hậu quả, không cần biết có bao nhiêu người rút lui được, lăn cự thạch xuống, thế thì hỏng bét."
Ta vận hết mục lực, cảnh vật hai bên cự thạch rõ lên, có thể thấy có ba người đứng trên đỉnh vách núi, hiển thị bọn chúng phụ trách nhiệm vụ này.
Ta nói: "Đừng sợ, ba người đó để ta đối phó, mang Xạ nhật cung đến đây."
Nhạn phi phi giật mình nói: "Xa như vậy, Đại kiếm sư sao có thể nhìn rõ như vậy?"
Chiến sĩ bê Xạ nhật cung tới, ta cầm lấy đại cung, từ ống tên đằng sau rút ra hai mũi Trân ô tiễn, đặt lên cung, trầm giọng nói: "Ngay khi ta xạ xuất tiễn, lập tức phát động tiến công, xạ xuất hoả tiễn, để thông tri Long ca và Ước nặc phu bên ngoài và trong thành tiền hậu vây diệt Hắc xoa nhân."
Nhạn phi phi ứng tiếng, do dự một thoáng, rồi nói: "Đại kiếm sư có thể một lần bắn hai mũi tên sao?"
Ta nói nhẹ: "Tiễn thuật của ta truyền từ nhất danh gia tướng, người là tiễn thủ tốt nhất của đế quốc. Đáng thương khi phụ thân ta bị bắt, vì đã kháng cự nên bị sát hại, ngay cả cơ hội bắn ra một mũi tên cũng không có." Ta không nghĩ đến những việc đã qua nữa, vì điều đó chỉ mang lại nỗi thống khổ.
Lúc này mưa đã ngưng, trên trời tuy chưa hết mây đen dày đặc, nhưng cảnh vật đã có thể nhìn thấy rõ hơn.
Một tên quân quan Hắc xoa nhân ngồi trên ngựa, chỉ huy hơn mười xe đầy chặt vật tư từ từ di chuyển. Ta dùng khuỷu tay huých vào bờ vai thơm thoi của Nhạn phi phi nói: "Tên quân quan này giao cho ngươi."
Nhạn phi phi cất giọng ôn nhu một cách kỳ lạ nói: "Được.", rồi lắp tên vào cung.
Tất cả mọi người đều đã kéo căng hết dây cung, chỉ chờ lệnh của ta là xạ tiễn.
Vào lúc này, một đội tiễn thủ Hắc xoa từ cổng thành rút ra.
Bộ đội hậu diện của địch nhân cuối cùng cũng đã triệt thối, thời gian công kích đã đến.
Ta ngồi xổm dậy, nâng đại cung lên, hít một hơi, dụng lực kéo dây cung.
Hai mũi tên nhìn như nằm trên một hướng, kỳ thực đầu mũi tên phân ra các hướng khác nhau, nhưng sự cách biệt quá nhỏ để có thể nhận biết.
Ta từ rất lâu không bắn đồng thời cả hai mũi tên, lần này ta không thể không gắng sức. Nếu bắn hạ được hai người cùng một lúc, thì kẻ còn lại đối phó sẽ dễ dàng hơn.
Ta tính toán góc độ và cự ly.
Lúc này, vừa khéo sao có hai người bắt đầu cùng nhau cất bước. Ta trong lòng mừng rỡ, hét lên một tiếng.
Tiếng mũi tên xé gió lao đi.
Hai mũi Trân ô tiễn rời khỏi dây cung bắn đi, từ dưới lên trên, vượt qua không trung trên đầu đội ngũ Hắc xoa nhân, nhắm vào ba người đứng trên vách núi nhanh chóng lao đến.
Hàng loạt mũi tên xé gió lao ra.
Tiếng dây cung bật đồng loạt vang lên, tên bay ra như trận mưa tối qua.
Hoả tiễn từ một bên bắn lên không trung, thông tri Long ca và Ước nặc phu bên ngoài và trong thành động thủ.
Ba tên Hắc xoa nhân đang đứng trên thạch trận, chưa kịp nhìn ra cái gì đang bắn đến thì trước ngực đã phun máu, ngã ra đằng sau. Tuy chỉ có hai mũi tên, nhưng một mũi đã bắn xuyên qua hai người.
"A nha!"
Tên quan quân Hắc xoa nhân đang ngồi trên ngựa chỉ huy trúng tên vào giữa cổ, ngã xuống ngựa. Tiếp đó tiếng la hét thảm thiết của địch nhân bị trúng tên vang lên rối rít hoà lẫn với tiếng thân người rơi xuống đất.
Ta giao đại cung lại cho chiến sĩ chuyên trách, quay sang Nhạn phi phi cười lớn nói: "Hảo tiễn!" Rồi nhấc hổ bộ, tạo thế sẵn sàng lao về phía trước, Ma nữ nhận đã sớm nằm trong tay. Nhạn phi phi nói theo: "Đại kiếm sư mới chính là hảo tiễn!"
Một trận mưa tên nữa lại rơi xuống đầu của địch nhân đang trở nên hỗn loạn.
Lúc này bốn phía tiếng la hét chém giết vang lên tận trời xanh, Long ca và Ước nặc phu đương nhiên đã phát động tấn công tối mãnh liệt.
Khi trận mưa tên thứ ba bay ra, ta đã tiếp cận với các binh sĩ đánh cận chiến của Hắc xoa quỷ.
Ta cảm thấy lực lượng kinh nhân lưu chuyển trong cơ thể. Trong lòng tự tin có thể một mình đánh giết thẳng đến chân núi. Đương nhiên sự thật có thể làm được hay không lại là chuyện khác.
Lúc này đội Hắc xoa quân đoạn hậu vừa mới ra khỏi thành và đội Hắc xoa quân đang trên đường rút lui, tuy bị chúng ta bắn chết hàng trăm tên, nhưng tối thiểu vẫn có trên ngàn người. Khả năng do sự việc quá đột ngột, hoảng hốt chỉ vội vàng nghĩ đến đào thoát giữ lấy tính mạng, bỏ cả áo giáp lẫn vũ khí chạy trốn xuống núi. Nhất thời tiếng la hét kinh hoàng vang lên chấn động trời xanh.
Ta phát huy kiếm pháp đến cực hạn, gặp binh khí chém gãy binh khí, gặp người giết chết người. Nhưng trong lòng ta lạnh như băng tuyết, không có nửa điểm bất nhẫn hay thương hại. Trên chiến trường, không phải là sát nhân thì sẽ là bị sát.
Ta không biết là bản thân đã giết bao nhiêu người, chỉ biết trong nháy mắt đã đến tận phía đội ngũ địch nhân đang rút lui.
Bọn người Nhạn phi phi từ lúc bắt đầu đã miễn cưỡng theo bên cạnh ta, lúc này đã ở phía sau ta cả trăm bước.
Mắt nhìn thấy địch nhân máu tươi bắn lên tung toé rồi rơi xuống, trong lòng ta nghĩ đến lúc bọn chúng hung tàn xâm lược Tịnh thổ mĩ lệ đã gây ra bao chuyện bạo hành, nghĩ đến cảnh thảm tử của Phượng hương, cảm thấy bàn tay nắm nhận dâng lên khoái ý to lớn được trả thù.
Tiếng thét chém giết từ hậu phương lăng lệ vang đến.
Ta nghe thấy Long ca thét lên: "Đại kiếm sư đợi ta với!"
Ta quay người lại, kiếm giữ thẳng lên trên.
Hắc xoa quỷ trước mặt tuyệt vọng tìm đường xuống núi trốn chạy, không biết có bao nhiêu kẻ bị từ đẩy ra khỏi sơn lộ, rơi xuống vực thẳm. Đám Hắc xoa nhân đang chạy đi bỗng nhiên hoảng hốt chạy lại. Chỗ ta đang đứng trở thành trung tâm của hai đợt sóng người tràn đến từ phía trước và phía sau.
Người người ngồi trên lưng ngựa vùn vụn phi xuống, Long ca và Nhạn phi phi, một đao một mâu, một trước một sau, sát chí trùng trùng.
Đội quân đoạn hậu của Hắc xoa nhân đã hoàn toàn bị đánh tan, lại càng vô lực kháng cự chúng ta đuổi theo phía sau bọn chúng đồ sát.
Long ca dũng mãnh như hổ, liên tiếp giết chết ba tên, chân đá một tên Hắc xoa quỷ bay xuống vực sâu, đến trước mặt ta, cử đao lên nói: "Long ca thỉnh mệnh tiếp tục truy kích."
Ta mỉm cười nói: "Đi đi!"
Long ca đại hỉ, dẫn đầu một trăm chiến sĩ Tịnh thổ được tuyển chọn từ hàng trăm người, như bầy ong, xông xuống núi chém giết.
Nhạn phi phi lúc này chạy đến nơi, có vẻ thất vọng nhìn xuống sơn đạo nhung nhúc người, nơi Long ca và các thủ hạ của gã đang đánh giết như điên cuồng, thở ra một hơi nặng nề nói: "Nhìn như không có phần cho ta rồi!"
Ta cười lớn nói: "Đừng lo! Đây là trận đánh tiếp sức, xuống núi bốn dặm nữa, Long ca kiệt lực, thì sẽ là thời khắc chúng ta xuất thủ. Đi!" Rồi dẫn đầu mọi người đuổi theo Long ca.
Nhạn phi phi quay đầu hướng về đội quân tinh nhuệ của Tịnh thổ đang hùng dũng tiến tới, hét to: "Những người con của Tịnh thổ! Đây là cơ hội cho chúng ta vì Tịnh thổ trả mối huyết cừu."
Các chiến sĩ ứng tiếng vang động đất trời.
Nhất thời sơn minh cốc động, thanh thế kinh nhân.
Chúng ta đạp qua thi thể và vũ khí vứt lại của địch nhân trên sơn lộ, xuyên qua các xe ngựa bị bỏ lại bên đường, chạy thẳng đến gần đội ngũ của Long ca. Địch nhân bị dồn vào một cốc hẹp đang cố gắng miễn cưỡng chống cự, tiến lên một chút cũng rất khó khăn.
Nhưng khi ta, Nhạn phi phi và Ước nặc phu dẫn các chiến sĩ tham gia vào chiến trường thì sự kháng cự của địch nhân nhanh chóng bị phá vỡ. Chúng ta lại đuổi theo giết thêm nhiều quân địch nữa. Sơn đạo thấm đẫm máu trở thành một màu đỏ. Ngay cả ánh dương quang xuyên qua đám mây chiếu xuống cũng bị mất đi sắc màu vốn có.
Được sự hỗ trợ của ta, Long ca và các binh sĩ thụ thương có cơ hội rút lui. Nhưng địch nhân cũng không hề may mắn hơn, trong khoảng diện tích nhỏ hẹp ngắn ngủi của chiến trận, chỉ có người chết, không có đến một kẻ bị thương.
Chiến tranh là như vậy, Hắc xoa nhân là những kẻ đã khởi đầu, đối với điều này không thể có oán ngôn.
Truy sát đến khi ngay cả Nhạn phi phi và Ước nặc phu hai viên mãnh tướng cũng không còn duy trì nổi, chúng ta mới dừng chiến dịch sẽ lưu lại mĩ danh thiên cổ bất diệt trong lịch sử Tịnh thổ 'Trục thiên bắc lộ hiệp đạo', chỉ dùng một ngàn chiến sĩ giết chết đối phương tối thiểu hơn vạn người này.
Ta lúc đầu muốn một mình tiếp tục truy kích, hy vọng có thể tìm được những nhân vật trọng yếu như Âm nữ sư hoặc "Hắc phách" Khách hoành sanh. Nhưng nghĩ đến bọn chúng đã rút ra ngoài bắc lộ liền huỷ bỏ ý niệm đầy dụ hoặc này.
Ta nhìn tên Hắc xoa quỷ cuối cùng biến mất và con đường rải đầy binh khí xe ngựa bị vất lại của bọn chúng, cười to nói: "Đây là một trận rút lui không còn mặt mũi nhất của Hắc xoa quỷ, kẻ nào có thể giữ được cái để mặc quần có thể nhìn người khác mà khoa trương được."
Ngồi trong các chiến sĩ đang ngồi la liệt ra đường phía sau ta, Ước nặc phu thở không ra hơi, cười nói: "Đại kiếm sư ôi! Xin ngài đừng làm ta cười nữa, so với trận huyết chiến với địch nhân thì còn gian khổ hơn nhiều."
Nhạn phi phi đã sức cùng lực kiệt, sắc mặt trắng bệch như bị trúng thương, nói giọng không tin: "Đại kiếm sư! Ngài không mệt sao?"
Ta nhìn thấy trên đầu vai nàng có vết máu, bèn nói: "Ngươi thụ thương rồi!"
Nhạn phi phi không hề nhăn mày, bình tĩnh nói: "Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi!"
Ta đảo mắt một vòng, ngoại trừ ta, hàng trăm chiến sĩ trước mặt, không có một ai không bị thương, vào thời khắc này thật không nên tái chiến. Long ca và người của gã thở hổn hển không ra hơi.
Ta bèn kêu to: "Truy kích kết thúc tại đây, nếu chúng ta cố đuổi theo tiếp, địch nhân tới được bình nguyên sẽ quay lại phản công, chúng ta sẽ không ai có thể sống sót."
Long ca ngây người một lúc, rồi quỵ xuống mặt đất, nói: "Đa tạ Đại kiếm sư, sự thật ta còn không thể bước đi được nữa."
Chúng nhân nghe thấy lời nói thành thực này, lại phát ra tự miệng của kẻ vốn tự phụ dũng lực hơn người, không thể kìm được cười to, nhưng lại bị đau vì động đến vết thương, đành phải qua ánh mắt phát ra tiếng cười trong lòng bọn họ.
Tiếng cười và tiếng rên rỉ bay thẳng tận lên trên mây xanh.
Một tiếng sét kinh thiên đánh xuống, khiến ta từ trên giường bật dậy.
Bốn phía toàn một màn đen, cuồng phong gào thét thổi vào song cửa sổ gây ra âm thanh "hoắc hoắc".
Ngủ vùi sau khi vui chơi đùa bỡn đến mệt mỏi, bốn nữ nhân nằm lăn lóc trên giường cũng giật mình bò dậy.
"Ác lạt!"
Một đạo điện quang xé toạc bầu trời bên ngoài song cửa.
Trong phòng tối đen bỗng chuyển sang màu trắng.
Ta nhìn Long di áo ngoài mở rộng lộ ra nội y gợi cảm chỉ có thể che dấu được một phần nhỏ của bộ ngực trắng như tuyết, đầy đặn, căng tròn.
"Oanh!"
Bạo lôi kinh thiên động địa nổ ra, như là ngay ở bên cạnh.
Hồng nguyệt kêu lên một tiếng yêu kiều, lao vào lòng ta, ba nữ nhân kia cũng không kìm được vây đến bên cạnh.
Một trận cuồng phong lại nổi lên, cơn mưa to bắt đầu rơi khi âm thanh sấm nổ nhỏ đi, đổ ào ào xuống, đập từng cơn từng cơn lên trên mái nhà.
Suy đoán của Yến sắc không sai, cơn mưa lớn chung quy đã đến.
Điện quang không ngừng loé lên.
Ta và Ny nhã cùng liếc mắt nhìn nhau.
Cuồng phong lại đến, thổi bay những hạt mưa bên ngoài song cửa.
Long di kêu nhỏ: "Ôi! Phải đóng cửa sổ lại!" Rồi khó nhọc rời khỏi giường.
Ta nhẹ nhàng đẩy Hồng nguyệt vẫn còn mơ mơ màng màng ra, để Thải nhu ôm lấy nàng, đứng dậy khỏi giường, liền phát giác Đại hắc ngủ ngay tại chân giường. Không kìm được sằng sặc cười thất thanh. May mà Phi tuyết cái gì cũng không sợ, nếu không cái giường này sập mất.
Đi đến song cửa, ta vội giúp Long di đóng cánh cửa sổ lớn duy nhất vẫn còn đang mở, nhấc cái thanh gỗ chống khung cửa sổ từ trong hõm kéo ra, mưa bay bay bắn lên mặt khiến người ta vừa lạnh vừa đau. "Oanh!"
Một đạo điện quang đánh thẳng xuống, ngay tại vườn cây bên ngoài song cửa.
Long di kêu lên một tiếng sợ hãi, nép vào lòng ta.
Tối qua chúng ta tuy chơi đùa ầm ĩ rất điên rồ, với thân thể Long di đã có nhiều cơ hội đụng chạm, nhưng thực chưa từng toàn diện tiếp xúc như lúc này.
Bạch quang loé lên, nhất thời ta cái gì nhìn cũng không thấy.
Ta giữ cánh cửa sổ, nhẹ nhàng thả xuống, âm thanh mạnh mẽ bạo liệt của mưa gió bị tách biệt hẳn ra bên ngoài. Trong phòng biến thành thế giới vô cùng tối tăm.
Thế giới tăm tối nhưng hoà bình tĩnh lặng.
Nhục thể phong mãn của Long di run lên trong lòng ta, khiến ta cho dù không nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mĩ lệ của nàng, vẫn cảm thấy nỗi kinh khiếp vô hạn, cũng như nét thẹn thùng làm trái tim ta vô cùng rung động của nàng.
Ta ôm thân thể của nàng thẳng dậy, để cho nhục thể lung linh căng mọng của nàng toàn bộ ép chặt vào người ta.
Hô hấp dụ hoặc người khác của nàng từng đợt từng đợt nhẹ nhàng thổi lên trên mặt ta, khiến ta biết nàng đã dũng cảm ngẩng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên, chờ đợi làn môi nóng hổi của ta. Bóng tối cũng khiến cho người hay hổ thẹn tăng thêm dũng khí.
Ta cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ của nàng một nụ hôn, chỉ như vậy rồi dừng lại. Nếu muốn chiếm hữu nàng, đã sớm có nhiều cơ hội, nhưng ta rất mãn ý với quan hệ động lòng người của ta và nàng hiện tại. Không muốn phát triển quá nhanh, hoặc giả là ta muốn có thêm thời gian.
Nàng nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lại ta nói: "Có muốn muội thắp đèn lên không?"
Ta nhớ đến lúc ánh chớp loé lên đã nhìn thấy khuôn ngực trắng như tuyết của nàng, trong lòng phát nhiệt, vội áp chế dục tính của bản thân xuống, gật đầu nói: "Được!" Rồi thả nàng ra.
Lần mò thành giường trong bóng tối, ta đập phải thân thể của Ny nhã, không nhịn được ôm chặt nàng ta, kỳ lạ nói: "Vì sao Hồng nguyệt tiểu bằng hữu này một tiếng cũng không nghe thấy, nàng ấy không sợ bạo lôi sao?"
Thải nhu nằm giữa giường cười nói: "Muội ấy đã sớm ngủ lại rồi."
Hoả đăng được thắp lên.
Long di quay lưng lại phía ta đứng dựa vào thành chiếc ghế cao dựa vào tường điều chỉnh ngọn đèn dầu. Tình cảnh phơi phới Thải nhu cùng Hồng nguyệt đã say ngủ nằm giữa giường, Ny nhã giấu mình trong lòng ta lập tức phản chiếu vào mắt.
Ta nhìn Long di hỏi: "Vì sao nàng lại quen thuộc với cảnh vật trong phòng này vậy?"
Ny nhã từ trong lòng ta ngẩng đầu lên nói: "Ngài quá vô tâm, chẳng lẽ không thấy đây chính là khuê phòng của Long di quý nữ sao?"
Ta giật mình nhìn Long di vừa mới quay mình lại về phía chúng ta, ngẩn người nói: "Đây là phòng của nàng, vì sao cả ngày cứ muốn cáo lui?"
Ngọn hoả đăng chiếu ánh hồng xuống, Long di thẹn thùng nói: "Nhưng muội đã lấy phòng của mình để nhường cho ngài rồi!"
Ta trong lòng trầm ngâm. Long đằng cho phép con gái mình công nhiên yêu ta, tất cũng đồng ý để Long di và ta kiến lập quan hệ thân mật. Điều này đối với sự củng cố địa vị của ông ta tại Tịnh thổ, tự nhiên là đại hữu ích. Nhìn vào điểm này, ta phải thận trọng xử lý quan hệ với Long di, nếu không có thể sẽ mang lại hậu quả không tốt.
Long di đến bên cạnh ta ngồi xuống, hạ giọng nói: "Đại kiếm sư! Ngài không vui vì Long di làm vậy sao? Nhưng vì ngài, đừng nói chỉ nhượng lại căn phòng, điều gì Long di cũng sẵn sàng thực hiện." Nói đến đoạn cuối, thanh âm nhỏ đến khó nghe.
Ta nói: "Đừng quá đa tâm, ta chỉ là đang nghĩ đến làm sao lợi dụng trận mưa bão này."
Ny nhã từ trong lòng ta thoát ra, ngồi thẳng thân hình mềm mại lên, nghiêm mặt nói: "Có nên lập tức hạ lệnh truy kích, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị, đang chờ đợi chỉ dẫn của ngài."
Một trận mưa gió thổi qua. Nhất thời trên mái và cửa sổ dội lên âm thanh nước mưa dội vào. Gió lùa vào các khe hở trên cửa sổ, làm ánh lửa lay động lấp loáng.
Ta trầm giọng nói: "Hi vọng cơn mưa này càng to càng lâu hơn nữa thì thật lý tưởng."
Đại hắc lúc này nhổm dậy cảnh giác.
"Đốc! Đốc! Đốc!"
Tiếng đập cửa vang lên.
Bọn họ cuối cùng đã đến.
Ngoại trừ sáu vị đại công, lần này cả Ước nặc phu, Long ca, Hồng tình, Trạch sanh, Hầu ngọc và hơn mười vị tướng lĩnh bắc phương ta chưa hề biết đều đến.
Khiến ta phải chú mục nhìn chính là Điền tông với phục sức của võ tướng tam đẳng. Biểu thị gã đã vì công lao mấy tháng trước mà được thăng lên hai cấp, không lạ là thần thái bay bổng như vậy.
Biên chế của Tịnh thổ quân vô cùng đơn giản, chủ yếu là đại công, võ tướng, đội trưởng và binh lính phổ thông. Ngoại trừ đại công và binh lính phổ thông, thì hai hạng kia đều phân từ ngũ đẳng đến nhất đẳng, võ tướng tam đẳng đã là quân chức cao phi thường. Như Hồng tình, Hầu ngọc cũng chỉ là võ tướng nhị đẳng. Ta biết được võ tướng nhất đẳng hiện chỉ có Ước nặc phu, Long ca và kẻ tựa như báo cái Nhạn phi phi.
Tất cả những người đích hệ kế thừa đại công đều tự động thành võ tướng ngũ đẳng, muốn thăng lên nhất đẳng, còn tuỳ thuộc vào biểu hiện trong quân đội của bọn họ.
Nói đến biên chế quân đội, tất là quân, sư, đoàn và đội, cứ ba vạn binh hợp thành một quân, một van binh hợp thành một sư. Đoàn có ít có nhiều, nhiều đến ngàn người, ít chỉ trăm người, tuỳ theo tính chất mà định ra. Như Tiểu ải bàn thống suất công binh đoàn, khi cần có thể tăng quân số lên đến ngàn người. Đội thì lấy trăm người hợp thành, do đại tiểu đội trưởng chỉ huy, chức cấp phân minh.
Lúc này già trẻ quân quan Tịnh thổ từ tam đẳng trở lên đều đã tụ tập tại đại sảnh, tổng cộng phải đến hơn ba mươi người. Ghế ngồi đều bị dẹp hết sang một bên tạo ra một không gian rộng lớn.
Ta có Ny nhã đi cùng, tiến vào đại sảnh.
Chúng đại công, võ tướng cung kính hành lễ.
Ta thu lại nỗi lo lắng, nghiêm mặt nói: "Đại hoả đã bị dập tắt chưa?"
"Oanh long!"
Bên ngoài đại sảnh một tia sét đánh xuống, làm cho ánh mắt của chúng nhân đều nhìn lên nóc phòng.
Long đằng và các đại công đứng ở phía trước, đồng loạt gật đầu, trong mắt lộ ra thần sác nhiệt huyết hưng phấn.
Long đằng nói: "Lại là Yến sắc có nhãn quang hơn ta, ta xin tạ lỗi với ngài." Dưới tâm tình sung sướng, ông ta đã không toan tính đến cái thắng thua nhỏ nhoi này nữa.
Ta rất hiểu tâm tình của bọn họ. Trận lôi bão này hiển thị ông trời cũng đã đứng về bên chúng ta.
Long ca đạp chân tiến ra phía trước nói: "Long ca đợi chỉ thị của Đại kiếm sư."
Ta mỉm cười nói: "Đừng lo! Ta không quên ai sẽ là tướng tiên phong cho cuộc truy kích này."
Long ca có phần bối rối, mặt đỏ lên.
Một vị tướng trẻ nhị đẳng đứng bên cạnh Tạ vãn nói: "Hi vọng trận lôi bão này sẽ nhanh chóng dừng lại."
Ta đưa mắt về phía gã, gật gật đầu.
Ta vãn có phần lúng túng nói: "Đây là Tạ lăng phong. Đại kiếm sư xin tha cho hắn đã lắm lời."
Ta mỉm cười nói: "Thanh niên nên có những lời bạo dạn không uý kỵ như vậy."
Tạ lăng phong hiện thần sắc cảm kích.
Hồng thạch cười nói: "Thanh niên là sư tử chiến đấu dũng mãnh, lão niên lại là hồ li chỉ thích chiếm tiện nghi. Ta đã già, chỉ hi vọng cơn mưa này càng to càng tốt, lôi điện càng đánh mạnh càng thích chí. Như vậy sẽ khiến Hắc xoa quỷ gặp khốn trên sơn lộ, bị gió mưa hành hạ. Chúng ta tiện đó có thể chiếm được tiện nghi."
Chúng nhân đều cười ồ, không khí khẩn trương cực độ trở nên dịu đi, dễ chịu hơn.
Yến sắc nói: "Ta từng giả tấn công Đoạn lộ bảo nhiều lần, lấy giường thay cho tường thành. Về sau cử người phòng thủ sơn lộ thông đến Đoạn lộ bảo, đề phòng Hắc xoa nhân phái người đến phá hoại. Theo tin tức tình báo mới nhất, Hắc xoa nhân vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi Đoạn lộ bảo, vì thế đoán định rằng chúng có ý đồ phá huỷ đường đi. Trận mưa bão lớn này sẽ khiến người ngựa bọn chúng chưa thể hoàn toàn rút lui hết."
Ta gật đầu biểu lộ sự khen ngợi Yến sắc đúng là tướng lĩnh lão thành có kinh nghiệm. Mỗi một phương diện đều có sự tính toán chu đáo.
Mưa rơi rào rạc đập vào nóc nhà, nhưng tiếng sấm đã trở nên suy yếu.
Ta nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Long ca, mỉm cười nói: "Có sợ mưa to không?"
Long ca ngang nhiên ứng tiếng nói: "Vô luận là mưa từ trên trời rơi xuống, hay là mưa tên bắn ra từ địch nhân, ta đều không sợ."
Ta nói to: "Vậy ngươi sẽ là tả biên đại tướng của ta!" Rồi quay sang nhìn Ước nặc phu thần sắc đang có điểm không được tự nhiên, nói: "Ước nặc phu sẽ là hữu biên đại tướng của ta. Chúng ta xuất kích bất chấp trời mưa, không để Hắc xoa nhân có cơ hội phá huỷ sơn lộ hay bày ra cạm bẫy." Ước nặc phu thấy ta không quên kẻ đã từng kề vai sát cánh vào sinh ra tử trên chiến trường là gã, đại hỉ đáp ứng.
Trữ tố nhíu mày nói: "Con đường hạ sơn tuy rộng rãi, có thể đủ cho bốn ngựa song song tiến lên, nhưng hiện tại trời mưa đường trơn, toàn là bùn đất, liệu có thể đợi đến khi trời sáng xuất kích được không?"
Ta nói: "Đó mà một ý tưởng mà ai cũng sẽ nghĩ đến. Vì thế khẳng định Hắc xoa nhân cũng có khả năng suy nghĩ như vậy. Chúng ta mạo hiểm hành quân, sẽ trở thành một đạo kỳ binh mà địch nhân không ngờ tới." Chiến lược của ta từ xưa tới nay, đều là hiểm trung cầu thắng. Đấy không phải do ta thích mạo hiểm, mà là địch nhân đều mạnh hơn ta, không thể không mạo hiểm để tìm chiến thắng.
Các tướng lĩnh trẻ đều lộ thần sắc hưng phấn, ngược lại các đại công và các tướng lĩnh cao tuổi đều lộ nét nghi hoặc.
Ta quả quyết nói: "Ở đây tất cả mọi người đều đồng ý truy kích địch nhân, địch nhân cũng biết chúng ta tất sẽ truy kích chúng. Vì thế cho là chúng ta thừa thắng truy kích, kỳ thật vẫn là tiến vào cạm bẫy bố trí trước của địch nhân. Có thể cơn mưa bão cũng đã làm thay đổi một chút cục diện, không chỉ giải quyết được vấn đề đại hoả cản trở chúng ta, mà hành động triệt thối của địch nhân hoàn toàn bị tê liệt. Nếu chúng ta bỏ qua cơ hội này, thì cơ hội sẽ một đi không trở lại, ai còn muốn nói gì nữa không?"
Hồng thạch nói: "Đại kiếm sư! Ta hoàn toàn tán thành quyết định của ngài. Từ trước tới giờ, chúng ta đều đã quá bảo thủ và thận trọng." Lời nói tự hồ trách cứ bản thân, kì thật là đang mắng chúng đại công thủ vệ Thiên miếu.
Yến sắc hây một tiếng, nói: "Hồng thạch lão đầu, ta biết ngài đang mắng ai, nhưng cũng không nên trách chúng ta, bởi vì lúc đó Thánh kiếm kỵ sĩ vẫn chưa xuất hiện." Rồi giơ cao cánh tay hô to: "Những người con của Tịnh thổ! Chúng ta hãy theo sự lãnh đạo của Đại kiếm sư, tiến thẳng xuống núi giết địch."
Chúng nhân ứng tiếng hô lên vang lừng.
Lúc này, người cùng là nhất đẳng võ tướng như Ước nặc phu và Long ca, Nhạn phi phi bước lên hai bước nói: "Không một ai có thể so sánh với thuộc hạ về sự hiểu biết tình huống tại Đoạn lộ bảo, bao gồm cả bí đạo dưới lòng đất của thành, và sơn đạo để hạ sơn. Vì thế thuộc hạ xin được tuyển chọn ba trăm người, làm thành đội quân trinh sát tuyến đầu, chỉ cần Đại kiếm sư gật đầu, Nhạn phi phi lập tức đi ngay."
Ta mỉm cười nói: "Nếu ta đoán không sai, Nhạn phi phi ngươi tất ngay từ lúc mới phát sinh trận mưa bão, đã tuyển chọn ra được đội ngũ trinh sát tinh nhuệ."
Nhạn phi phi ngẩn người nói: "Đại kiếm sư sao lại biết được?"
Ta cố ý cười vẻ cao thâm mạc trắc, không trả lời nàng ta, chuyển qua Ước nặc phu và Long ca nói: "Hai ngươi đối với việc này có ý kiến gì không?" Phải biết rằng như vậy có nghĩa thực sự đánh trận đầu sẽ phải là Nhạn phi phi. Danh tuy là trinh sát, thực lại là đội quân cao nhất trên tuyến đầu.
Hai danh tướng nam nhân nhìn nhau cười khổ, rồi cùng lắc đầu, biểu lộ không có ý kiến. Nhưng đối với việc ta hỏi ý bọn họ rồi mới quyết định, đã làm bọn họ cảm thấy được tôn trọng.
Ta nhìn Nhạn phi phi nói: "Đi đi!"
Nhạn phi phi mừng rỡ, thi lễ rồi quay người đi ra ngoài cửa.
Ta nhìn mọi người nói: "Ta biết tất cả mọi người đều đã sẵn sàng, chỉ đợi lệnh xuất quân. Nhưng sơn lộ không thể đi được, đường chật mà người lại đông. Vì thế ta muốn các chiến sĩ tốt nhất, lập thành mười đội lớn. Những người này không cần phải là những hảo thủ trường thương, mà phải là những xạ thủ tốt nhất."
Các quân nhân đều gật đầu tỏ vẻ minh bạch. Bởi vì vô luận chúng ta có bao nhiêu người, sơn lộ chiều rộng có hạn, có thể trực diện giáp mặt chiến đấu với địch nhân tối đa chỉ có vài chục người. Vì thế chỉ cần tinh nhuệ không cần đông. Hơn nữa ít người, càng có thể che dấu hành tung. Địch nhân càng không thể ngờ rằng "đại quân" chúng ta lại chỉ có vài trăm người.
Long đằng nghi hoặc nói: "Trong đêm tối lại mưa to thế này, làm sao để phân biệt địch ta?"
Ta thản nhiên nói: "Khi chúng ta đuổi kịp địch nhân thì trời cũng đã hửng sáng. Nếu không ai còn muốn nói gì thêm, thì lập tức xuất phát."
Chúng nhân ứng tiếng dạ ran, rời đi đầy vẻ phấn khích.
Ny nhã nói vào tai ta: "Ngài an bài tả hữu tiên phong, lại có cả bộ đội trinh sát, vậy Ny nhã của ngài thì sao?"
Ta quay eo của nàng nói: "Ny nhã đại công, nàng thân là một trong hai đại thống soái của nam phương, thủ hạ mãnh tướng như mây. Nàng không dẫn dắt bọn họ, vậy ai có thể thay thế nàng đây."
Ny nhã nói: "Ta không quản được, Ny nhã muốn theo bên cạnh ngài."
Ta vờ nổi giận nói: "Nàng thật muốn ta lột quần ra đánh vào mông một trận đây!"
Ny nhã cười ngọt ngào nói: "Đại kiếm sư nổi giận, nữ nhân đành phải nghe lời, ta cũng phải đi an bài cái đã."
Đi qua cửa đại sảnh, nàng quay đầu lại nói: "Gặp lại tại chân núi!"
Nữ tử này khiến ta càng ngày càng yêu say đắm, không ngờ lại biết trêu chọc ta.
Dưới ánh đèn chống nước đặc chế, ta, Ước nặc phu và Long ca chia nhau suất lĩnh mười đội quân lớn, tiến bước trên sơn lộ.
Cơn mưa đã trở nên yếu dần, nhưng do bị gió núi thổi nên vẫn rất cuồng mãnh. Chúng ta phải dấu đầu đằng sau đại thuẫn bài, thân thể để mặc cơn mưa quất vào. Muốn đi nhanh hơn cũng hữu tâm vô lực.
Sấm chớp đã yếu đi, chỉ tạo ra những đạo bạch quang lấp loáng trên trời. Trong đại đội, luôn có hai người chuyên trách mang Xạ nhật cung của ta, Trân ô tiễn đặt trong bao trên lưng ta. Thực sự, ta đối với bộ cung và tên này, đã nảy sinh cảm tình, cũng giống như với Ma nữ nhận.
Đoạn lộ bảo từ một đám lửa đỏ rực đã thành như một con cự thú vừa đánh ngã, chìm ngỉm trong bóng tối, nằm phủ phục tại tiền phương.
Ta hạ lệnh dừng lại, vì nếu cứ tiếp tục tiến lên sẽ rơi vào tầm nhìn của địch nhân trong thành.
Hơn ngàn người lập tức dừng lại, ngồi thấp xuống.
Sơn lộ tối đen, bóng một người thấp thoáng hiện ra, đi thẳng đến trước người ta. Thì ra là binh sĩ trong bộ đội trinh sát của Nhạn phi phi.
Ta hỏi: "Phía trước ra sao?"
Người vừa tới hưng phấn nói: "Nhạn phi phi võ tướng đã đến Đoạn lộ bảo, sai thuộc hạ chạy về bẩm báo với các ngài, địch nhân đang bắt đầu thay nhau rút lui, nhưng bọn chúng đã bố trí cung thủ tại hậu phương, số lượng không biết là bao nhiêu, sẵn sàng cản phá sự truy kích của chúng ta."
Lúc này Ước nặc phi và Long ca đã rẽ đám binh lính, đến bên cạnh ta.
Ta quay về hai người cho biết tin tức tình báo mới nhất, rồi nói: "Chúng ta đến vừa đúng lúc. Nếu như để Hắc xoa quỷ rút hoàn toàn ra sơn lộ, thế trận tiễn thủ này đối phó sẽ khó khăn hơn nhiều."
Binh sĩ vừa mang tin tức đến nói: "Địch nhân bày binh tại phía thành bắc gần với sơn lộ, ngay khi hoàn tất triệt thối, sẽ nhập vào đại đội rút lui, chúng ta phải đuổi nhanh lên mới được."
Ta trong đầu loé lên địa đồ của Đoạn lộ bảo trước mắt, quay sang Long ca và Ước nặc phu nói: "Hai ngươi chia thành hai cánh tả hữu phát động tấn công, ta và Nhạn phi phi phụ trách trung lộ, nhưng chưa có mệnh lệnh của ta, không được bắn dù chỉ nửa mũi tên. Rồi nhìn binh sĩ mang tin đến nói: "Ngươi danh tự là gì?"
Binh sĩ mang tin đến được yêu quá hoá kinh sợ, cung kính đáp: "Tiểu binh tên Tân tiệp!"
Đối với ta thì một tiểu binh hay một đại tướng đều không phân biệt, ai cũng được tôn trọng.
Ta nói: "Tân tiệp ngươi hãy nói cho ta hay, địch nhân có phát hiện ra hành tung của các ngươi không?"
Tân tiệp nói: "Chúng thuộc hạ dựa vào bóng tối thâm nhập vào thành, lại có gió mưa yểm hộ, theo suy đoán bọn chúng chưa phát hiện ra tung ảnh của chúng thuộc hạ."
Ta trong lòng thầm khen Nhạn phi phi, cũng kinh ngạc và thán phục khả năng quan sát mẫn duệ của nàng. Chỉ cần nhìn vào cách bố trí của địch nhân, liền phân tích được hậu binh của đối phương lấy xạ thủ làm chủ lực. Ta gật đầu nói: "Chúng ta cũng muốn như vậy. Tốt! Thổi tắt toàn bộ đèn, chúng ta đi!"
Chúng ta theo đi đường của Tân tiệp, xuyên qua đoạn tường thành bị lở sụt, tiến vào trong thành đã bị thiêu rụi chỉ còn lại một hai phòng ốc mái ngói bằng đá nhỏ bị cháy xém, hội quân cùng với Nhạn phi phi.
Nhạn phi phi đến bên cạnh ta, khi đến sát bên ta nói: "Ngài nghe xem!"
Khí tức của nàng làm tai của ta nhột nhạt, không cầm được rung động trong lòng một cái, vội vàng áp chế những tư tưởng xa xôi xuống, tập trung yên tĩnh lắng nghe. Phía sau hơn mười phòng xá bị cháy xém, ẩn hiện có tiếng người ngựa truyền lại.
Nhạn phi phi nói: "Ngài nghe xem! Tiếng xe ngựa đã ít hơn so với trước. Cuộc rút chạy của địch nhân đã gần đến giai đoạn cuối cùng, chúng ta có phải lập tức phát động công kích hay không?"
Mái nhà tuy đã bị phá nát, nhưng vẫn che được một phần mưa gió, ta thở ra một hơi, từ từ nói: "Ngươi suy đoán đối phương có bao nhiêu người?"
Nhạn phi phi nói: "Thuộc hạ đoán trên dưới hai ngàn người, không thể vượt quá hai ngàn năm trăm người."
Ta nhìn về bóng tối phía trước, mưa gió phiêu diêu, phòng xá như những cục than đen trong tám cái thì có đến bảy cái xiêu vẹo. Xa hơn một chút là một toà cao lâu bị sập mất một nửa. Xa hơn nữa là tường thành phần lớn vẫn còn hoàn chỉnh. Một bóng người cũng không thấy. Ngoại trừ âm thanh nước mưa đập xuống với tiếng gió thổi cát và mùn gỗ, thì còn lại như là quỷ vực. Ta lấy làm kỳ lạ nói: "Ngươi sao tính ra con số như vậy?'
Nhạn phi phi lại cất giọng trầm trầm sung mãn nói vào tai ta: "Đó là thuộc hạ tự đặt bản thân mình vào vị trí chủ soái của địch nhân, tất sẽ bố trí nhân thủ đủ để chống lại cuộc mãnh công của chúng ta, lại có thể nhanh chóng rút lui. Nhân thủ nhiều, ngược lại lại cản trở tính linh hoạt của binh lính."
Ta không nén được sự kính trọng đối với nàng, lời nói này biểu hiện nàng hiểu sâu sắc chiến lược chi đạo, trầm ngâm một thoáng, rồi hỏi: "Bên phía hạ sơn chỉ có một cửa ra thôi sao?"
Nhạn phi phi nói: "Đúng vậy! Nhưng ngài không cần lo, khi xây dựng thành, chúng ta đã đào nhiều bí đạo. Khi rời bỏ thành, chúng ta đã dùng thủ pháp xảo diệu phong bế. Vừa rồi, thuộc hạ đã phái người đi kiểm tra, cửa bí đạo đang phong bế vẫn hoàn chỉnh vô khuyết. Vì thế thuộc hạ phái người nương theo âm thanh mưa gió, mở ra một cửa vào bí đạo. Hiện tại bọn họ đã tiến vào trong bí đạo, tại đó toàn lực mở thông với các bí đạo khác. Khi bọn họ âm thầm đến một phía tường thành, đã đào một lối ra ngoài thành. Bây giờ chúng ta có thể vô thanh vô tức xuất hiện tại sườn dốc bên ngoài thành, giáng cho địch nhân một đòn trí mạng."
Ta mừng rỡ vỗ tay lên vai nàng khen ngợi, nói: "Làm tốt lắm! Ngươi đối với Đoạn lộ bảo đúng là rõ như lòng bàn tay."
Nhạn phi phi nghiến răng nói: "Hai ca ca và một đệ đệ của thuộc hạ, tất cả đều bị giết hại lúc thành bị phá, thuộc hạ sao có thể quên."
Ta nhìn nàng một cái, trong bóng tối này không thể nhìn ra thần tình của nàng, than thở: "Ta hiểu rồi! Ngươi hiện tại cử người thông tri Long ca, gọi gã cùng với người của ta đi qua bí đạo, âm thầm ra ngoài thành, Ước nặc phu lấy hai trăm người lưu tại đây, khi phát động công kích thì hư trương thanh thế, lôi kéo địch nhân khiến chúng rối loạn." Ngưng một lát rồi nói: "Khi địch nhân rút toàn bộ ra ngoài thành, thì lập tức đột kích, lúc đó hơn hai ngàn tiễn thủ đoạn hậu của địch nhân vừa mới thở ra nhẹ nhõm, không tránh được nảy sinh ý muốn rút chạy. Khi bọn chúng vô tâm luyến chiến, chúng ta có thể ra tay. Ngay khi tiêu diệt xong lũ phế nhân đó, chúng ta sẽ có mười phần cơ hội giành chiến thắng."
Nhạn phi phi kêu nhỏ: "Đại kiếm sư anh minh, thuộc hạ đi ngay." Ngữ khí mang vẻ kính phục từ chân tâm.
Chúng ta nhanh chóng hành động. Khi chiến sĩ cuối cùng ra khỏi bí đạo, bầu trời từ tối đen như mực chuyển thành tối xám, cơn mưa từ lớn biến thành nhỏ, từ dày đặc biến thành thưa thớt. Thị tuyến tuy vẫn chưa nhìn rõ phía xa, nhưng cũng đã có thể nhìn mọi vật ẩn ẩn hiện hiện.
Ta và Nhạn phi phi dẫn theo hơn ba trăm chiến sĩ, cung tên trên tay đi xuyên qua động dưới lòng đất, ra đến ngoài thành. Y theo lời nói của Nhạn phi phi, phục thân nấp trong đám cỏ dại phía sau các loạn thạch.
Hắc xoa nhân dưới ánh sáng của các ngọn đèn chống nước, đội xe ngựa bò dài ngoằn ngoèo trên con đường xuống núi, chuyển động mềm mại. Nếu trên sự thật bọn chúng là bạo đồ hung tàn ác độc, thì tại thời khắc này trong con mắt chúng ta, chúng chỉ là những con vật đáng thương đang đợi người ta xẻ thịt.
Tất cả xe vật tư và người ngựa tụ tập tại mảnh đất bên ngoài thành có thể chứa được cả ngàn người. Có thể nhìn thấy cuộc rút lui đã đến giai đoạn cuối cùng. Giả thiết lúc này chúng ta mới xuất quân tiến công, sẽ đội tiễn thủ đoạn hậu cản trở. Nếu sơn lộ lại bị bọn chúng phá hoại, hành động truy kích sẽ tan như bọt nước.
Thắng bại chỉ sai lệch có một li.
Nếu không có trận mưa to, hành động lui quân của Hắc xoa nhân khẳng định sẽ thành công. Tình thế đó và hiện tại cách nhau một trời một vực.
Bầu trời sáng dần lên.
Nhạn phi phi bên cạnh tai ta nói: "Nhìn kìa!"
Ta nhìn theo ngón tay chỉ của nàng, chỉ thấy một bên sơn lộ vách núi cao chót vót, có những đống đầy cự thạch, tuy không thấy những chi tiết nhỏ xung quanh, nhưng cũng có thể tưởng tượng đó là những thứ để kìm giữ và xả khai đống cự thạch. Một khi cự thạch được giải phóng lăn rơi xuống sơn lộ, thì con đường sẽ hoàn toàn bị phong bế phá hoại. Kết quả thế nào không dám chắc chắn.
Nhạn phi phi nói: "Nếu gặp nguy cấp, Hắc xoa quỷ sẽ bất chấp hậu quả, không cần biết có bao nhiêu người rút lui được, lăn cự thạch xuống, thế thì hỏng bét."
Ta vận hết mục lực, cảnh vật hai bên cự thạch rõ lên, có thể thấy có ba người đứng trên đỉnh vách núi, hiển thị bọn chúng phụ trách nhiệm vụ này.
Ta nói: "Đừng sợ, ba người đó để ta đối phó, mang Xạ nhật cung đến đây."
Nhạn phi phi giật mình nói: "Xa như vậy, Đại kiếm sư sao có thể nhìn rõ như vậy?"
Chiến sĩ bê Xạ nhật cung tới, ta cầm lấy đại cung, từ ống tên đằng sau rút ra hai mũi Trân ô tiễn, đặt lên cung, trầm giọng nói: "Ngay khi ta xạ xuất tiễn, lập tức phát động tiến công, xạ xuất hoả tiễn, để thông tri Long ca và Ước nặc phu bên ngoài và trong thành tiền hậu vây diệt Hắc xoa nhân."
Nhạn phi phi ứng tiếng, do dự một thoáng, rồi nói: "Đại kiếm sư có thể một lần bắn hai mũi tên sao?"
Ta nói nhẹ: "Tiễn thuật của ta truyền từ nhất danh gia tướng, người là tiễn thủ tốt nhất của đế quốc. Đáng thương khi phụ thân ta bị bắt, vì đã kháng cự nên bị sát hại, ngay cả cơ hội bắn ra một mũi tên cũng không có." Ta không nghĩ đến những việc đã qua nữa, vì điều đó chỉ mang lại nỗi thống khổ.
Lúc này mưa đã ngưng, trên trời tuy chưa hết mây đen dày đặc, nhưng cảnh vật đã có thể nhìn thấy rõ hơn.
Một tên quân quan Hắc xoa nhân ngồi trên ngựa, chỉ huy hơn mười xe đầy chặt vật tư từ từ di chuyển. Ta dùng khuỷu tay huých vào bờ vai thơm thoi của Nhạn phi phi nói: "Tên quân quan này giao cho ngươi."
Nhạn phi phi cất giọng ôn nhu một cách kỳ lạ nói: "Được.", rồi lắp tên vào cung.
Tất cả mọi người đều đã kéo căng hết dây cung, chỉ chờ lệnh của ta là xạ tiễn.
Vào lúc này, một đội tiễn thủ Hắc xoa từ cổng thành rút ra.
Bộ đội hậu diện của địch nhân cuối cùng cũng đã triệt thối, thời gian công kích đã đến.
Ta ngồi xổm dậy, nâng đại cung lên, hít một hơi, dụng lực kéo dây cung.
Hai mũi tên nhìn như nằm trên một hướng, kỳ thực đầu mũi tên phân ra các hướng khác nhau, nhưng sự cách biệt quá nhỏ để có thể nhận biết.
Ta từ rất lâu không bắn đồng thời cả hai mũi tên, lần này ta không thể không gắng sức. Nếu bắn hạ được hai người cùng một lúc, thì kẻ còn lại đối phó sẽ dễ dàng hơn.
Ta tính toán góc độ và cự ly.
Lúc này, vừa khéo sao có hai người bắt đầu cùng nhau cất bước. Ta trong lòng mừng rỡ, hét lên một tiếng.
Tiếng mũi tên xé gió lao đi.
Hai mũi Trân ô tiễn rời khỏi dây cung bắn đi, từ dưới lên trên, vượt qua không trung trên đầu đội ngũ Hắc xoa nhân, nhắm vào ba người đứng trên vách núi nhanh chóng lao đến.
Hàng loạt mũi tên xé gió lao ra.
Tiếng dây cung bật đồng loạt vang lên, tên bay ra như trận mưa tối qua.
Hoả tiễn từ một bên bắn lên không trung, thông tri Long ca và Ước nặc phu bên ngoài và trong thành động thủ.
Ba tên Hắc xoa nhân đang đứng trên thạch trận, chưa kịp nhìn ra cái gì đang bắn đến thì trước ngực đã phun máu, ngã ra đằng sau. Tuy chỉ có hai mũi tên, nhưng một mũi đã bắn xuyên qua hai người.
"A nha!"
Tên quan quân Hắc xoa nhân đang ngồi trên ngựa chỉ huy trúng tên vào giữa cổ, ngã xuống ngựa. Tiếp đó tiếng la hét thảm thiết của địch nhân bị trúng tên vang lên rối rít hoà lẫn với tiếng thân người rơi xuống đất.
Ta giao đại cung lại cho chiến sĩ chuyên trách, quay sang Nhạn phi phi cười lớn nói: "Hảo tiễn!" Rồi nhấc hổ bộ, tạo thế sẵn sàng lao về phía trước, Ma nữ nhận đã sớm nằm trong tay. Nhạn phi phi nói theo: "Đại kiếm sư mới chính là hảo tiễn!"
Một trận mưa tên nữa lại rơi xuống đầu của địch nhân đang trở nên hỗn loạn.
Lúc này bốn phía tiếng la hét chém giết vang lên tận trời xanh, Long ca và Ước nặc phu đương nhiên đã phát động tấn công tối mãnh liệt.
Khi trận mưa tên thứ ba bay ra, ta đã tiếp cận với các binh sĩ đánh cận chiến của Hắc xoa quỷ.
Ta cảm thấy lực lượng kinh nhân lưu chuyển trong cơ thể. Trong lòng tự tin có thể một mình đánh giết thẳng đến chân núi. Đương nhiên sự thật có thể làm được hay không lại là chuyện khác.
Lúc này đội Hắc xoa quân đoạn hậu vừa mới ra khỏi thành và đội Hắc xoa quân đang trên đường rút lui, tuy bị chúng ta bắn chết hàng trăm tên, nhưng tối thiểu vẫn có trên ngàn người. Khả năng do sự việc quá đột ngột, hoảng hốt chỉ vội vàng nghĩ đến đào thoát giữ lấy tính mạng, bỏ cả áo giáp lẫn vũ khí chạy trốn xuống núi. Nhất thời tiếng la hét kinh hoàng vang lên chấn động trời xanh.
Ta phát huy kiếm pháp đến cực hạn, gặp binh khí chém gãy binh khí, gặp người giết chết người. Nhưng trong lòng ta lạnh như băng tuyết, không có nửa điểm bất nhẫn hay thương hại. Trên chiến trường, không phải là sát nhân thì sẽ là bị sát.
Ta không biết là bản thân đã giết bao nhiêu người, chỉ biết trong nháy mắt đã đến tận phía đội ngũ địch nhân đang rút lui.
Bọn người Nhạn phi phi từ lúc bắt đầu đã miễn cưỡng theo bên cạnh ta, lúc này đã ở phía sau ta cả trăm bước.
Mắt nhìn thấy địch nhân máu tươi bắn lên tung toé rồi rơi xuống, trong lòng ta nghĩ đến lúc bọn chúng hung tàn xâm lược Tịnh thổ mĩ lệ đã gây ra bao chuyện bạo hành, nghĩ đến cảnh thảm tử của Phượng hương, cảm thấy bàn tay nắm nhận dâng lên khoái ý to lớn được trả thù.
Tiếng thét chém giết từ hậu phương lăng lệ vang đến.
Ta nghe thấy Long ca thét lên: "Đại kiếm sư đợi ta với!"
Ta quay người lại, kiếm giữ thẳng lên trên.
Hắc xoa quỷ trước mặt tuyệt vọng tìm đường xuống núi trốn chạy, không biết có bao nhiêu kẻ bị từ đẩy ra khỏi sơn lộ, rơi xuống vực thẳm. Đám Hắc xoa nhân đang chạy đi bỗng nhiên hoảng hốt chạy lại. Chỗ ta đang đứng trở thành trung tâm của hai đợt sóng người tràn đến từ phía trước và phía sau.
Người người ngồi trên lưng ngựa vùn vụn phi xuống, Long ca và Nhạn phi phi, một đao một mâu, một trước một sau, sát chí trùng trùng.
Đội quân đoạn hậu của Hắc xoa nhân đã hoàn toàn bị đánh tan, lại càng vô lực kháng cự chúng ta đuổi theo phía sau bọn chúng đồ sát.
Long ca dũng mãnh như hổ, liên tiếp giết chết ba tên, chân đá một tên Hắc xoa quỷ bay xuống vực sâu, đến trước mặt ta, cử đao lên nói: "Long ca thỉnh mệnh tiếp tục truy kích."
Ta mỉm cười nói: "Đi đi!"
Long ca đại hỉ, dẫn đầu một trăm chiến sĩ Tịnh thổ được tuyển chọn từ hàng trăm người, như bầy ong, xông xuống núi chém giết.
Nhạn phi phi lúc này chạy đến nơi, có vẻ thất vọng nhìn xuống sơn đạo nhung nhúc người, nơi Long ca và các thủ hạ của gã đang đánh giết như điên cuồng, thở ra một hơi nặng nề nói: "Nhìn như không có phần cho ta rồi!"
Ta cười lớn nói: "Đừng lo! Đây là trận đánh tiếp sức, xuống núi bốn dặm nữa, Long ca kiệt lực, thì sẽ là thời khắc chúng ta xuất thủ. Đi!" Rồi dẫn đầu mọi người đuổi theo Long ca.
Nhạn phi phi quay đầu hướng về đội quân tinh nhuệ của Tịnh thổ đang hùng dũng tiến tới, hét to: "Những người con của Tịnh thổ! Đây là cơ hội cho chúng ta vì Tịnh thổ trả mối huyết cừu."
Các chiến sĩ ứng tiếng vang động đất trời.
Nhất thời sơn minh cốc động, thanh thế kinh nhân.
Chúng ta đạp qua thi thể và vũ khí vứt lại của địch nhân trên sơn lộ, xuyên qua các xe ngựa bị bỏ lại bên đường, chạy thẳng đến gần đội ngũ của Long ca. Địch nhân bị dồn vào một cốc hẹp đang cố gắng miễn cưỡng chống cự, tiến lên một chút cũng rất khó khăn.
Nhưng khi ta, Nhạn phi phi và Ước nặc phu dẫn các chiến sĩ tham gia vào chiến trường thì sự kháng cự của địch nhân nhanh chóng bị phá vỡ. Chúng ta lại đuổi theo giết thêm nhiều quân địch nữa. Sơn đạo thấm đẫm máu trở thành một màu đỏ. Ngay cả ánh dương quang xuyên qua đám mây chiếu xuống cũng bị mất đi sắc màu vốn có.
Được sự hỗ trợ của ta, Long ca và các binh sĩ thụ thương có cơ hội rút lui. Nhưng địch nhân cũng không hề may mắn hơn, trong khoảng diện tích nhỏ hẹp ngắn ngủi của chiến trận, chỉ có người chết, không có đến một kẻ bị thương.
Chiến tranh là như vậy, Hắc xoa nhân là những kẻ đã khởi đầu, đối với điều này không thể có oán ngôn.
Truy sát đến khi ngay cả Nhạn phi phi và Ước nặc phu hai viên mãnh tướng cũng không còn duy trì nổi, chúng ta mới dừng chiến dịch sẽ lưu lại mĩ danh thiên cổ bất diệt trong lịch sử Tịnh thổ 'Trục thiên bắc lộ hiệp đạo', chỉ dùng một ngàn chiến sĩ giết chết đối phương tối thiểu hơn vạn người này.
Ta lúc đầu muốn một mình tiếp tục truy kích, hy vọng có thể tìm được những nhân vật trọng yếu như Âm nữ sư hoặc "Hắc phách" Khách hoành sanh. Nhưng nghĩ đến bọn chúng đã rút ra ngoài bắc lộ liền huỷ bỏ ý niệm đầy dụ hoặc này.
Ta nhìn tên Hắc xoa quỷ cuối cùng biến mất và con đường rải đầy binh khí xe ngựa bị vất lại của bọn chúng, cười to nói: "Đây là một trận rút lui không còn mặt mũi nhất của Hắc xoa quỷ, kẻ nào có thể giữ được cái để mặc quần có thể nhìn người khác mà khoa trương được."
Ngồi trong các chiến sĩ đang ngồi la liệt ra đường phía sau ta, Ước nặc phu thở không ra hơi, cười nói: "Đại kiếm sư ôi! Xin ngài đừng làm ta cười nữa, so với trận huyết chiến với địch nhân thì còn gian khổ hơn nhiều."
Nhạn phi phi đã sức cùng lực kiệt, sắc mặt trắng bệch như bị trúng thương, nói giọng không tin: "Đại kiếm sư! Ngài không mệt sao?"
Ta nhìn thấy trên đầu vai nàng có vết máu, bèn nói: "Ngươi thụ thương rồi!"
Nhạn phi phi không hề nhăn mày, bình tĩnh nói: "Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi!"
Ta đảo mắt một vòng, ngoại trừ ta, hàng trăm chiến sĩ trước mặt, không có một ai không bị thương, vào thời khắc này thật không nên tái chiến. Long ca và người của gã thở hổn hển không ra hơi.
Ta bèn kêu to: "Truy kích kết thúc tại đây, nếu chúng ta cố đuổi theo tiếp, địch nhân tới được bình nguyên sẽ quay lại phản công, chúng ta sẽ không ai có thể sống sót."
Long ca ngây người một lúc, rồi quỵ xuống mặt đất, nói: "Đa tạ Đại kiếm sư, sự thật ta còn không thể bước đi được nữa."
Chúng nhân nghe thấy lời nói thành thực này, lại phát ra tự miệng của kẻ vốn tự phụ dũng lực hơn người, không thể kìm được cười to, nhưng lại bị đau vì động đến vết thương, đành phải qua ánh mắt phát ra tiếng cười trong lòng bọn họ.
Tiếng cười và tiếng rên rỉ bay thẳng tận lên trên mây xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.