Đại Kiếm Sư

Quyển 8 - Chương 1: Cầm tặc cầm vương

Huỳnh Dị

21/03/2013

Hơn năm mươi chiếc xe la tụ tập trên quảng trường sau Ôn Nhu oa. Vinh Đạm Như đã xuất động tất cả thủ hạ của nàng đi thu thập các loại rượu ngon, trân bảo đem đến chất lên các xe la. Nàng muốn đưa các lễ vật này vào nội cung, hiến cho Dã Mã tộc chi vương, “Điên Mã” Hắc Kiểm. Lễ vật trân quý nhất trong đó đương nhiên là Vinh Đạm Như, đệ nhất danh nữ của Vọng Nguyệt thành.

Bọn ta đều đã khoác lên mình y phục của nô bộc, đội lên đầu chiếc mũ cao đang được lưu hành ở Vọng Nguyệt thành. Khôi giáp đều được bỏ xuống, vũ khí được giấu kỹ dưới gầm xe. Nhiệm vụ là bắt lấy Hắc Kiểm, bức hắn lui binh.

Sáu người bao gồm ta, Chiến Hận, Cự Linh, Anh Diệu, Bạch Đan cùng Khôi Ưng vây quanh Vinh Đạm Như, thấp giọng thương nghị. Năm mươi dũng sĩ khác của Chiến Vô Song phân tán trên quảng trường, giám thị các thủ hạ của Vinh Đạm Như.

Sáu người mười hai con mắt, tất cả đều dán chặt vào thân hình phong tình vạn chủng của Vinh Đạm Như, ngắm từng cái nhấc tay nhấc chân, nghe từng tiếng cười nhẹ êm khi nói ra kế hoạch làm thế nào tiếp cận Hắc Kiểm của nàng.

Mục quang của Chiến Hận không ngần ngại lướt từ trên xuống dưới thân thể mềm mại của Vinh Đạm Như, chỉ hận không thể mang nàng nuốt vào trong bụng. Hắn tiến về phía trước một bước, đến khi sắp dán vào người nàng mới mặc nhiên nói: “Vinh tiểu thư muốn bọn ta đưa nàng nhập cung tiếp cận Hắc Kiểm. Kế này có dùng đuợc không?”

Bạch Đan đáp: “Hắc Kiểm đại khái sẽ không cự tuyệt lễ vật, nhưng…..”

Chiến Hận chen vào: “Đặc biệt là tiểu thư nàng.”

Vinh Đạm Như hướng về phía Bạch Đan cười quyến rũ: “Bạch đại phu có phải muốn nói rằng khi chưa tiến vào cửa cung, Hắc Kiểm đã cho người ra tiếp lấy lễ vật phải không? Đương nhiên là có khả năng này.”

Rồi nàng nhíu mày quay sang nói với Chiến Hận: “Ngươi có thể đứng xa ra một chút không? Nếu gần thêm chút nữa thì sẽ dựa vào ta rồi.”

Chiến Hận cố nhịn sự xung động muốn ôm nàng vào lòng, hậm hực lùi về sau nửa bước. Chỉ đúng nửa bước nhỏ, như con sói đói không muốn từ bỏ con mồi.

Đôi mắt câu hồn nhiếp phách của Vinh Đạm Như hướng đến ta, khẽ run rẩy nói: “Thiếp chỉ là một nữ nhân yếu đuối, trừ đánh bạc ra chuyện gì cũng không biết. Ngay cả chuyện nhập cung như thế nào cũng đành phải nhờ Lan Đặc công tử sắp xếp an bài.”

Đội xe la mới rời khỏi cửa sau. Khi cỗ xe dẫn đầu chở Vinh Đạm Như do ta điều khiển còn chưa chuyển sang con đường lớn hướng tới hoàng cung của quận chúa, quân đội Dã Mã tộc đã bắt chúng ta dừng lại. Mấy người Chiến Hận, Cự Linh đánh mấy chiếc xe theo phía sau đồng thanh hét lớn, ghìm chặt xe la, xếp thành một hàng xe uốn khúc sang hai bên trái phải. Chiếc xe cuối cùng vẫn còn chưa ra khỏi cổng sau của Ôn Nhu oa.

Một tên đầu mục Dã Mã tộc dáng người thấp khỏe, bộ dạng hung tợn, với sự yểm hộ của mấy trăm chiến sĩ, đứng chắn trước xe. Tên tiểu tướng này oai phong lẫm lẫm, sau lưng đeo cặp búa, trừng mắt nhìn ta quát: “Các ngươi có phải chán sống rồi không? Đại vương sớm đã có lệnh không được tụ tập trên phố, không cho phép có bất kì sự tập họp nào. Đại đội nhân mã các ngươi muốn làm gì đây?”

Vinh Đạm Như mỹ lệ giảo hoạt đang ngồi sau rèm xe, không hề có chút động tĩnh nào, đương nhiên là có ý muốn làm khó ta, muốn ta tự mình ứng phó.

Ta nhún nhường nói: “Xin hỏi cao danh quý tính của đại tướng quân là gì?”

Mấy tên binh sĩ bên cạnh đồng thanh hét: “Tên thổ cẩu nhà ngươi làm gì có tư cách biết.”

Ta cao giọng: “Chúng ta phụng mệnh đại vương của các người, đại diện cho Vọng Nguyệt thành đến dâng lễ vật mà vùng đất này khao khát nhất cho đại vương. Các ngươi lại dám cản trở, cẩn thận không là không giữ được cái đầu trên cổ đấy.”

Tên tướng đó kinh ngạc hỏi: “Tặng lễ vật gì vậy?”

Chiến Hận sớm đã không nhẫn nhịn được, nhảy khỏi xe la, tiến đến chiếc xe của ta, vén tấm rèm che lên, hét lớn: “Vinh Đạm Như cô nương, vưu vật số một của Vọng Nguyệt thành!” Chỉ nhìn biểu tình của hắn cũng biết đây là những lời phát ra từ phế phủ.

Vinh Đạm Như trước tiên đưa mắt nhìn Chiến Hận với vẻ khinh thường, sau đó mới nở một nụ cười câu hồn nhiếp phách với mấy tên binh sĩ Dã Mã tộc đang nhỏ dãi thèm thuồng nhìn nàng, làn thu ba sóng sánh, không kẻ nào cưỡng lại được. Chiến Hận lại buông rèm xuống, che đi bóng hình kiều diễm của Vinh Đạm Như.

Tên tiểu tướng đó đã khôi phục lại hồn phách, từ trên lưng ngựa cung kính nói: “Tiểu tướng Nhan Hồ thỉnh an Vinh cô nương!”

Ma lực của mỹ nữ thật lớn! Ta giả bộ cung kính: “Nhan đại tướng quân! Xe của bọn tiểu nhân có thể khởi hành không?”

Khi Nhan Hồ quay mặt về phía ta, lập tức hồi phục lại vẻ mặt lúc trước, nói: “Bọn ta sớm đã chuẩn bị xe ngựa chuyên trách tiếp đón Vinh cô nương. Các ngươi lập tức tản ra cho ta.”

Chiến Hận đến bên cạnh ta, lạnh lùng nói: “Các ngươi có vẻ không biết chút gì về quy củ của Vọng Nguyệt thành bọn ta. Vinh cô nương lần này đến hoàng cung là muốn làm sủng phi của đại vương. Cho nên chúng ta nhất định phải làm theo quy củ, gửi theo sáu mươi xe phấn son. Nếu không làm vậy, Vinh cô nương của chúng ta không còn mặt mũi nào, đành phải quay về nhà theo nam nhân khác cho rồi.”

Không ngờ con người nóng tính mà cũng cấp trí như vậy, ta vội nói thêm một câu: “Nhan đại tướng quân, nếu đại vương trách tội xuống, e là không ai gánh nổi đâu.”

Nhan Hồ kinh ngạc vô cùng, sắc mặt biến đổi mấy lần, hướng về tả hữu hai bên quát: “Khám xe trước!” Thủ hạ của hắn ứng mệnh ùa ra, lần lượt khám xét xe.

Nhãn quang của Nhan Hồ dừng lại trên người Chiến Hận, hung quang lóe lên: “Tên thổ cẩu ngươi cũng có chút đảm sắc đấy!” Chiến Hận chưa từng bị người khác chửi mắng trước mặt như vậy, thần sắc biến đổi.

Ta biết không hay bèn khẽ đánh mắt một cái với Chiến Hận rồi thấp giọng quát: “Còn không trở về xe của ngươi đi!” Chiến Hận cố nhịn, tức giận quay đầu trở lại xe của y.

Nhan Hồ quay sang ta, nói: “Đội xe la của các ngươi lát nữa hãy từ từ đi qua đây. Vinh tiểu thư sẽ do xe ngựa của chúng ta đưa đi để cho đại vương đỡ phải đợi lâu.”

Ta cất tiếng cười ha hả, trong lòng đã có kế sách, bèn nói: “Nhan đại tướng quân không hiểu quy củ của Vọng Nguyệt thành chúng ta lắm thì phải. Đội ngũ đưa dâu nhất định phải là xe la, nếu không có thể mang đến cho đại vương chuyện không hay. Ngài cũng không muốn phát sinh chuyện đó chứ?”

Nhan Hồ tức tím cả mặt, tức giận hét: “Không được gọi ta là đại tướng quân, ta chỉ là nhất đẳng lĩnh quân. Các ngươi muốn dùng xe la đưa dâu cũng được. Bất quá, các ngươi nhất định phải cút ra xa xa một chút cho ta. Xe la sẽ do người của chúng ta điều khiển.”

Ôi ……

Rèm xe được vén lên. Vinh Đạm Như thò đầu ra, liếc mắt nhìn ta rồi mới dùng chất giọng trong như tiếng chuông bạc nói với nhất đẳng lĩnh quân Nhan Hồ: “Nhan lĩnh quân thật là cẩn thận, tận trung với nhiệm vụ, bất quá việc này không được rồi!”

Khuôn mặt hung dữ của Nhan Hồ cố nở ra nụ cười mà hắn cho là động nhân nhất, khiêm tốn thỉnh giáo: “Vinh tiểu thư sao lại nói như vậy?”

Vinh Đạm Như lưu chuyển làn thu ba, đôi mắt đẹp nhìn quanh, ôn nhu nói: “Đây là đội ngũ đưa dâu. Những người đánh xe này đều đại biểu cho người của ta, lĩnh quân lại bảo bọn họ đi. Đây là lễ pháp gì đây? Ta làm gì còn mặt mũi trước mặt đại vương nữa.”

Nhan Hồ ngơ ngẩn một chút rồi hướng về phía thủ hạ phân phó mấy câu. Bọn thủ hạ lĩnh mệnh đi ngay, đại khái là đi thỉnh mệnh của thượng cấp.

Vinh Đạm Như cười dịu dàng, buông rèm cửa xuống. Thần hồn của chúng nhân, bao gồm cả ta trong đó, lúc này mới trở lại. Nữ tử này thật không đơn giản, sinh ra là để câu dẫn và đùa bỡn nam nhân.

Lúc này công tác khám xe đã hoàn tất, bọn lính trở lại báo cáo với Nhan Hồ. Nhan Hồ trầm ngâm một chút, đưa ra một loạt mệnh lệnh. Hơn ba trăm binh sĩ thúc ngựa lao đến bên cạnh đội xe, kẹp chúng ta vào giữa.

Nhan Hồ bực bội trừng mắt nhìn ta, trầm giọng quát: “Đi đi! Nhưng đừng có vượt quá ta.” Hắn nói xong thì quay đầu, cùng với hơn mười binh sĩ dẫn đường, từ từ đi về phía cung quận chúa.

Trong lòng ta đại hỉ, chiếc roi da vụt ra, đánh lên mông bốn con la phía trước. Đội xe la dưới sự hộ tống chặt chẽ của Dã Mã chiến sĩ chuyển lên đường lớn, đi theo phía sau ngựa của bọn Nhan Hồ. Hai đội Dã Mã kỵ sĩ khác thúc ngựa đi trước, cản những người đang đi trên đường lại, đuổi bọn họ trở lại trong nhà hoặc xua vào các hẻm nhỏ, không cho quần chúng tụ tập. Đây có thể coi là một khởi đầu tốt đẹp.

Thanh âm ngọt ngào của Vinh Đạm Như vang lên phía sau lưng ta: “Lan Đặc! Ngài có yêu Lệ Thanh không?”

Ta cười khổ đáp: “Đừng có hỏi ta.”

Vinh Đạm Như nói: “Nhưng Lệ Thanh thật sự yêu ngài.”

Ta mỉm cười: “Mỗi hành động của nàng ta đều muốn dồn ta vào chỗ chết. Đó gọi là yêu ta sao?”

Vinh Đạm Như cười nhẹ, thở dài nói: “Ngài chẳng hiểu tâm lí nữ nhân gì cả. Nếu không đạt được cái gì đó thì thà tự tay hủy nó đi. Yêu càng nhiều thì hận càng sâu. Hiểu chưa hả Lan Đặc công tử!”

Ta không muốn nói chuyện về vấn đề này nữa, lạnh lùng cất tiếng: “Tại sao nàng lại muốn giúp đỡ bọn ta? Nếu bọn ta thích sát thành công Hắc Kiểm, nàng sẽ ăn nói thế nào với hảo bằng hữu Lệ Thanh?”

Vinh Đạm Như đáp ngay không hề suy nghĩ: “Ai bảo ta đã yêu tên phong lưu lãng tử chàng chứ!”

Ta ngạc nhiên: “Yêu ta? Tại sao vừa rồi khi ta muốn chiếm hữu nàng, nàng lại phải chạy trốn?”

Vinh Đạm Như mỉm cười quyến rũ, thở gấp nói: “Nữ nhân dễ dàng đoạt được thì nam nhân làm sao biết quý trọng. Ta đã nói ngài không hiểu tâm lí nữ nhân rồi mà. Nếu vừa rồi ngài kiên quyết lên ngựa, xem xem ta sẽ thế nào?” Nói xong lại vang lên chuỗi cười câu hồn nhiếp phách.

Biết nàng đang đùa giỡn nhưng ta cũng không nhịn nổi phải tâm thần phiêu đãng. Ta tự cảnh tỉnh rằng nữ nhân có thủ đoạn cao minh đối phó với nam nhân này, so với Lệ Thanh còn giảo hoạt và cao thâm mạt trắc hơn. Nếu ta không cẩn thận sẽ bị thua trong tay nàng, thất bại một cách thảm hại.

Vinh Đạm Như vén tấm rèm ngăn cách giữa ta và nàng lên, đưa tay ra đặt lên lưng ta nói: “Ồ! Ngài thật cường tráng!”

Ta để nàng sờ mó đến tâm hồn phiêu đãng rồi nhíu mày nói: “Mau bỏ tay xuống, Dã Mã nhân có thể nhìn thấy đấy.”

Vinh Đạm Như cười đáp: “Sợ cái gì chứ! Chẳng qua công tử ngài chỉ cần bạt Ma Nữ nhận là giết sạch chín vạn Dã Mã nhân toàn thành thôi.”

Ta trong lòng cảm thấy kinh hãi, biết rằng mình đã cưỡi lên lưng hổ. Chỉ cần Vinh Đạm Như kêu lên một tiếng “Lan Đặc” thì sẽ tạo thành một trường máu chảy thành sông.

Đội xe la lúc này đã đến trên cây cầu lớn bắc ngang hồ. Nếu động thủ ở đây thì dù có muốn chạy trốn về mật đạo cũng không thể nữa rồi. Nếu tất cả bọn Chiến Hận chết tại đương trường, cho dù ta có thể an nhiên chạy trốn thì tổn thất vẫn sẽ không thể bù đắp, vĩnh viễn sẽ không thể phục nguyên.

Ta cảnh cáo: “Nếu Vinh tiểu thư bán rẻ bọn ta, người ta giết đầu tiên nhất định sẽ là cô. Lúc đó thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.”

Vinh Đạm Như véo mạnh vào lưng ta một cái, rồi mới rút tay vào sau rèm, ôn nhu nói: “Ta lại muốn xem ngài có thể nhẫn tâm giết ta hay không? Chỉ vì nguyên nhân này, ta lại rất muốn bán đứng ngài rồi.”

Ta không có cách nào khống chế được nàng, đành chuyển sang dùng tình cảm: “Vinh tiểu thư chớ nên dùng thân thử kiếm. Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, Lan Đặc ta sẽ không bạc đãi nàng.”

Thanh âm của Vinh Đạm Như từ sau rèm truyền đến: “Nam nhân muốn nữ nhân nghe lời, thông thường chỉ có một loại ý nghĩ. Công tử có lẽ là ngoại lệ duy nhất.”

Ta còn muốn nói nữa nhưng phía trước đã có tiếng kèn lệnh vang lên. Trên đại quảng trường phía trước chủ điện, ước đến cả nghìn Dã Mã chiến sĩ xếp thành trận thế, đợi bọn ta đại giá quang lâm. Ta quay đầu nhìn bọn Chiến Hận phía sau, mọi người đều lộ xuất thần sắc bất an. Trận thế như vậy giống đội quân ra trận hơn là đội đón khách.

Một Dã Mã đại tướng với hơn mười binh sĩ yểm hộ, tiến đến nghênh tiếp bọn ta. Nhan Hồ quay đầu lại hét: “Dừng xe!” Rồi hắn đi về phía vị đại tướng kia.

Ta y lời dừng chiếc xe la lại, trong lòng thầm tính. Dã Mã tộc hiện giờ chẳng có lý do gì để cả đội xe tiến vào trong điện. Nếu phải lưu lại chỗ này, chỉ có một mình Vinh Đạm Như được vào, thì thế chủ động của chúng ta sẽ hoàn toàn mất hết. Dù có muốn tìm tên Hắc Kiểm xui xẻo đó, nhưng cung điện to lớn thế này, ngay cả khi bọn thủ hạ tọa thủ bàng quan, cũng không dễ tìm được hắn. Huống chi bây giờ ngay trước mắt đã có đội quân tinh nhuệ hơn nghìn tên, bảo bọn ta làm sao ứng phó nổi.

Lan Đặc ta dù có dị năng từ Ma Nữ nhận nhưng thủy chung vẫn là thân thể huyết nhục. Đánh lâu tất có sai lầm, chỉ một vết thương nhỏ cũng có thể là nguyên nhân dẫn đến sự thất bại của toàn quân.

Nhan Hồ giục ngựa tới bên cạnh vị đại tướng nọ, cung kính bẩm báo.

Ta tỉ mỉ quan sát vị Dã Mã đại tướng đó. Khuôn mặt dài tuấn tú, nhưng tướng mạo hung dữ, lưng hổ eo gấu. Hai bên lưng ngựa đều treo một thanh trường mâu mầu đen. Nếu không phải có ánh sáng lóe lên, ta có thể cho rằng cặp mâu này do trân ô tạo nên. Lẽ nào đây chính là đại tướng số một của “Điên Mã” Hắc Kiểm, “Song Mâu” Bạch Thiên trí dũng song toàn sao?

Trong lòng ta cảm thấy không thỏa đáng. Hắc Kiểm bất quá chỉ muốn đùa nghịch một chút với mỹ nữ động nhân nhất Vọng Nguyệt thành, tại sao phải xuất động thủ hạ cao minh nhất tới nghênh đón xa đội chỉ có hơn năm mươi người đưa lễ vật.

Bạch Thiên đang quan sát bọn ta. Sau khi nghe xong báo cáo của Nhan Hồ, bèn thúc ngựa chạy đến chỗ bọn ta. Còn cách khoảng mười bước, hắn ghìm ngựa lại, khom người nói: “Bạch Thiên vấn an Vinh tiểu thư!”

Thanh âm của Vinh Đạm Như truyền ra: “Xin chào Bạch Thiên đại nhân, bây giờ là lúc nào rồi?”

Mục quang sáng quắc của Bạch Thiên liếc nhìn ta, rồi thúc ngựa đến bên cạnh xe, đáp lời: “Còn một chút nữa thì đến nửa đêm. Vinh tiểu thư nhận lời đến, đại vương tất nhiên sẽ vui mừng vô cùng.”

Vinh Đạm Như yêu kiều cười nói: “Đại vương không phải đang nằm trên giường đợi ta chứ? Tại sao không nhìn thấy ngài?”

Bạch Thiên ha ha cười lớn: “Vinh Tiểu thư thật thú vị, đại vương thích nhất loại nữ nhân như nàng. Thỉnh Vinh tiểu thư xuống xe! Không nên để đại vương chờ lâu.”



Cảm giác nguy hiểm càng mãnh liệt hơn. Với sự tinh minh của Bạch Thiên, tuyệt không thể không nhìn ra bọn ta có vấn đề. Chỉ với thân thể hùng vĩ của Cự Linh đã khiến người sinh nghi, huống chi bọn ta không có người nào là không dũng mãnh cường tráng, làm sao mà giống thủ hạ của Vinh Đạm Như được chứ. Một người luôn tinh minh như Bạch Thiên lại cố ý như không nhìn thấy, chỉ mời Vinh Đạm Như xuống xe, đây là đạo lý gì?

Vinh Đạm Như vén tấm rèm lên, lộ xuất khuôn mặt đẹp như hoa, liếc Bạch Thiên cười quyến rũ: “Bạch đại tướng sao không yêu cầu đại vương tặng ta cho ngài. Nếu vậy Vinh Đạm Như càng thêm vui vẻ.”

Bạch Thiên kinh ngạc vô cùng, trong mắt lộ ra thần sắc say mê. Sau khi tỉnh lại, hắn cúi đầu nói: “Tiểu thư nói đùa rồi!” Rồi hướng về phía tả hữu nhẹ gật đầu. Lập tức có mấy người xuống ngựa, muốn đến mở cửa xe ra.

Ta hét lớn: “Bạch đại tướng chậm đã!”

Hai mắt Bạch Thiên lóe lên ánh tinh quang, dùng thanh âm băng lãnh hỏi: “Ngươi là kẻ nào? Dám nói chuyện với ta sao. Quỳ xuống!”

Vinh Đạm Như ôn nhu nói: “Đại tướng đừng giận, đây là …là ….của Đạm Như. Ôi! Ngài kề tai vào đây, ta nói cho ngài biết hắn ta là ai.”

Ta nháy mắt với Chiến Hận đang ở gần nhất. Chiến Hận lập tức giả vờ vô tình giơ tay chỉnh lại cái mũ cao của mình. Đó là ám hiệu cảnh báo mọi người phía sau giới bị cẩn thận.

Bạch Thiên ngây ngốc một hồi, quên mất cả ta. Hắn từ trên ngựa nhảy xuống, ghé sát tai bên cạnh bờ môi thanh tú của Vinh Đạm Như. Vinh Đạm Như trước tiên khẽ nghiêng người liếc mắt đầy thâm ý về phía ta, rồi mới ghé chiếc miệng nhỏ xinh vào bên tai Bạch Thiên, há miệng cắn thẳng vào tai hắn một cái.

Bạch Thiên đau đớn hét lên một tiếng, đứng thẳng người dậy, chân tay khoa loạn lên tức giận nói: “Nàng làm cái gì vậy?”

Đến lúc này, ta cũng không khỏi bội phục năng lực đùa giỡn đám nam nhân bọn ta trong tay của Vinh Đạm Như. Vinh Đạm Như lạnh lùng nói: “Ta hận ngươi!”

Bạch Thiên vừa nghe xong thì nộ khí đã hoàn toàn biến mất, ủ rũ nói: “Tiểu thư mau xuống xe đi! Đại vương đợi đến sốt ruột rồi.” Hắn quên cả việc tìm ta trút giận.

Ta chen vào: “Xin Bạch đại tướng nghe một lời của tiểu nhân. Theo tập tục của chúng tôi, xe la của tân nương chỉ có tân lang mới có thể mở ra. Nếu không thì sẽ mang lại cho anh ta vận xui. Mong đại tướng minh xét.” Vẫn là sử dụng chiêu “vận xui” đó.

Bạch Thiên nhìn ta, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng có chút đảm sắc. Rốt cuộc ngươi là ai?”

Ta biết Bạch Thiên đã nhìn ra chúng ta không ổn cho lắm. Hắn muốn mời Vinh Đạm Như xuống xe trước, chỉ là để dễ dàng đối phó với bọn ta.

Ta liền bịa chuyện: “Tại hạ là đại ca của Đạm Như, cũng là người chủ trì chân chính đứng đằng sau của Ôn Nhu oa. Lần này đến đưa dâu đều là cao thủ tốt nhất trong oa. Hy vọng dựa vào quan hệ với Đạm Như, có thể có được sự trọng dụng của đại vương các vị, có một tương lai tốt đẹp.”

Bạch Thiên trừng mắt nhìn ta một chốc rồi mới khe khẽ gật đầu, hỏi Vinh Đạm Như: “Người này có nói dối không?”

Vinh Đạm Như cười vô cùng quyến rũ, mị nhãn chấp chới. Thật sự thì chẳng có ai biết tại sao nàng lại cười lợi hại như vậy, nhưng mỗi người đều nhìn đến ngây ngốc thì làm gì còn ai nghĩ đến nguyên nhân.

Vinh Đạm Như thở dài cảm thán: “Bạch Thiên đáng ghét này!”

Nói xong, nàng buông rèm, ngữ khí chuyển sang lạnh nhạt: “Hắc Kiểm nếu không tới mở cửa, đại ca hãy trở về cho muội.”

Nữ nhân giảo hoạt này mỗi lần làm gì đều khiến người khác không sao đoán được, ngay cả ta cũng không nhìn ra sự giả dối của nàng. Bạch Thiên bị nàng đùa bỡn đến u mê, sự anh minh quyết đoán không bằng một nửa lúc bình thường. Hắn do dự một chút rồi quay sang ta nói: “Vị này……vị họ Vinh này. Ôi! Vinh đại ca, mời anh đưa xe la nhập điện, những người khác đều phải lưu lại đây.”

Ta thầm nghĩ, chỉ cần gặp Hắc Kiểm thì sẽ có phương pháp chế phục hắn, nên đang muốn làm theo lời Bạch Thiên, nào biết Chiến Hận từ phía sau đi đến nói: “Vinh lão bản à! Lễ không thể bỏ. Nếu đội xe la chưa đưa được lễ vật đưa dâu mà đã bị chận lại, thì tân lang có thể có vận xui liên quan đến tính mạng. Đại vương là người mà tương lai bọn ta sẽ dựa vào. Bọn ta làm sao có thể để chuyện như thế này phát sinh!”

Ta biết Chiến Hận không muốn ta đơn thân mạo hiểm, mà thật ra hắn cũng không sợ động thủ, cho nên kiên quyết không để cho Bạch Thiên phân tán chúng ta. Bạch Thiên vô cùng tức giận nhìn Chiến Hận.

Tiếng cười từ trong xe vọng ra. Vinh Đạm Như lại vén rèm lên, từ xa cười mắng Chiến Hận: “Tên tiểu tặc nhà ngươi thật lắm chuyện, hồ ngôn loạn ngữ. Mau vả vào mồm mười cái cho ta, nếu không thì ngay cả ta cũng không bảo vệ được ngươi.”

Mục quang của Bạch Thiên trở lại trên mình Vinh Đạm Như, chết trân nhìn vào vùng da ngực trắng như tuyết, lộ ra khỏi chiếc cổ áo lễ phục khoét sâu khi nàng cúi người xuống. Trong tức thời giống như bị ma ám vậy. Chiến Hận cũng ngây ngốc đứng tại đương trường, biết rằng Vinh Đạm Như có ý muốn trêu chọc hắn, nhìn ta cầu cứu.

Trong lòng ta thở dài một hơi, cố rắn mặt nói: “Đạm Như đừng nghịch nữa. Những sứ giả đưa dâu cũng như cha mẹ của muội, thậm chí là gia gia, bà bà, đều đợi muội xuống xe xong mới có thể đánh mắng. Quy tắc lễ nghi sao có thể bỏ được.”

Vinh Đạm Như cố ý để Bạch Thiên no mắt một chút mới ngồi xuống yêu kiều hỏi: “Bạch đại tướng thay đổi chủ ý chưa vậy?”

Ý nghĩ hàm chứa hai nghĩa, nàng thật có khả năng dụ người đến cực tận. Thân hổ của Bạch Thiên thoáng chấn động, mục quang chuyển lên khuôn mặt xinh đẹp của Vinh Đạm Như, bối rối ho khan hai tiếng rồi mới nói: “Tiểu thư không hổ là Vọng Nguyệt thành đệ nhất mỹ nữ, ôi!”

Hắn chỉ lo than thở ỉ ôi, quên luôn việc tính sổ với Chiến Hận. Hồng nhan họa thủy quả không sai.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Bạch Thiên, xem hắn xử lý đoàn đưa dâu này như thế nào. Bạch Thiên nhún vai nói: “Việc này ta cũng không thể tác chủ. Hay là Vinh đại ca theo ta vào điện gặp đại vương, giải thích lễ nghĩa của các anh. Ý Vinh đại ca thế nào?”

Hắn có lẽ là vì “yêu người yêu cả đường đi lối về” nên đối với ta đặc biệt khách khí. Nhưng trực giác lại cho ta biết, hắn đã biết ta là ai. Ngoài ra rất có khả năng vừa rồi khi Vinh Đạm Như cắn vào tai hắn đã nói ra, cho nên hắn cần hét lớn lên kêu đau để che lấp thanh âm của nàng. Hiện tại hắn muốn dụ ta rời khỏi đây trước, sau đó mới cứu Vinh Đạm Như ra và đối phó với những người khác.

Vinh Đạm Như chính là con cờ lợi hại mà Lệ Thanh lưu lại để ứng phó với ta. Bọn ta lại hồ đồ dẫn sói về nhà, để nàng ta đùa nghịch trên tay. Người Đế quốc quả thật giảo hoạt hơn Hắc Xoa nhân rất nhiều.

Ta hướng về phía Bạch Thiên cung kính nói: “Cách an bài này tốt quá rồi. Bất quá phải để cho tại hạ tiến hành lễ bỏ mũ đã!”

Bạch Thiên chưa kịp kinh ngạc, ta đã đem mũ ném thẳng lên trời, đông thời đứng thẳng người dậy, chuẩn bị bước xuống xe la. Đây là ám hiệu mà ta và bọn Chiến Hận đã ước định. Khi chiếc mũ vừa tiếp đất, lập tức rút vũ khí dưới gầm xe, cùng với địch nhân đánh bài ngửa.

Cảm giác nguy hiểm đến từ phía sau. Trong đầu ta lóe lên một hình ảnh vô cùng rõ ràng. Một thanh kiếm dài nhỏ xuyên qua tấm rèm, vô thanh vô tức đâm vào chỗ yếu hại sau lưng ta. Vinh Đạm Như thật sự rất thông minh, biết ta đã phát giác ra trò quỷ của bọn chúng, cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường.

“Bạch!” Chiếc mũ rơi xuống bên cạnh chiếc xe, ngay trước móng ngựa của Bạch Thiên.

Ta hét lên một tiếng kinh thiên động địa, vang khắp toàn trường. Tiếp đó ưỡn thẳng người dậy, một chân đạp lên thanh kiếm đang đâm tới từ phía sau. Bàn chân dụng lực, xoay người nhảy vào sau tấm rèm, vừa khéo rơi vào lòng Vinh Đạm Như, hương thơm từ người nàng tỏa ra ngào ngạt. Ta ôm thân thể mềm mại ấy, đầu dựa lên bờ vai thơm của nàng.

Quá nửa bộ ngực đầy đặn của Vinh Đạm Như bị ép lên người ta. Nàng rên lên một tiếng sầu muộn nhưng tay lại từ từ đưa thanh chủy thủ sáng loáng lên, từ bên ngoài đâm thẳng vào sau gáy ta.

Không biết có phải là do thiên sinh phong lưu hay không mà lúc này ta vẫn mải mê với bộ ngực căng tròn đang ép lên sau lưng ta của Vinh Đạm Như. Ta không ngăn nổi tự mắng bản thân.

Ta tức giận quát một tiếng. Tay trái chụp lấy cánh tay đang cầm thanh chủy thủ, khuỷu tay phải thúc mạnh vào cơ thể chắc chắn không có chút mỡ thừa của nàng. Tuyệt sắc mỹ nữ này đau đến gập người lại, thanh chủy thủ rơi ngay xuống sàn xe.

Mâu quang vụt loé. Hai ngọn đại thiết mâu của Bach Thiên, một đâm qua rèm, một phá vỡ tường đâm thẳng vào vùng thắt lưng của ta. Lực đạo cuồng mãnh, góc độ chuẩn xác vô cùng, không hổ danh là đệ nhất dũng tướng dưới tay Hắc Kiểm.

Ta ôm lấy Vinh Đạm Như, lật người lăn khỏi chỗ ngồi xuống sàn xe, tránh khỏi mũi mâu của địch nhân. Ta thực hy vọng Phi Tuyết có thể ở cạnh ta lúc này, để ta có thể rút đại bản mâu ra, dùng song mâu đánh với song mâu của Bạch Thiên, giết hắn một trận thống khoái. Nhưng hiện tại chỉ có Ma Nữ nhận dưới gầm xe. Bên ngoài, tiếng la kêu ngựa hí, tiếng hò reo chém giết vang trời hỗn loạn vô cùng.

Tiếng bánh xe lộc cộc. Ta đoán có lẽ là người bên mình dùng lợi khí đâm vào mông la, khích phát cuồng tính của chúng, làm chúng kéo xe xông thẳng ra, tạo nên tình thế hỗn loạn. Bình! Cửa xe bị đá bung ra.

Lúc này khuôn mặt Vinh Đạm Như đang hướng thẳng về phía ta, đôi mắt mỹ lệ nhắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ thống khổ vô cùng, mồ hôi lạnh tuôn ra, miệng rỉ ra một dòng máu, có thể thấy vừa rồi ta ra tay mạnh thế nào. Lúc sinh tử quan đầu như thế này, ai có thể trách ta không biết thương hương tiếc ngọc đây.

Oành! Hữu quyền của ta kích thẳng xuống sàn, gỗ vụn bắn ra tung tóe rơi xuống bên dưới. Ta phá vỡ sàn xe rồi thò tay xuống dưới gầm xe tìm lấy chuôi của Ma Nữ nhận.

Song mâu của Bạch Thiên lại lao đến, nhận quang vụt ra. “Đinh đinh” hai tiếng, thiết mâu bị đẩy ra. Thiết mâu của hắn cứng rắn vô cùng, ta chỉ có thể chặt vỡ được hai mảnh nhỏ. Bất quá, cũng đủ làm cho Bạch Thiên đại kinh thất sắc.

Ta hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Vinh Đạm Như một cái rồi mới thừa thế đứng dậy. Sự hỗn loạn bên ngoài còn hơn xa những gì ta tưởng tượng. Xe la lộn xộn khắp nơi, lễ vật rơi đầy quảng trường, trong đó hơn mười chiếc xe vẫn đang lao thẳng đi.

Mấy người Chiến Hận, Cự Linh không hổ danh là đệ nhất lưu cao thủ. Không những không bị địch nhân chia cắt mà còn tụ tập lại bên cạnh xe, dùng khí thế hung mãnh hơn địch nhân cả chục lần để phá vỡ từng đợt công kích của chúng. Bạch Thiên lúc này mới lùi lại, đi về phía sau đám thủ hạ của hắn.

Đánh lâu bất lợi. Ta quay người trở lại, đá thẳng vào thái dương Vinh Đạm Như đánh nàng ngất đi, thuận tay kéo nàng dậy, vác lên vai rồi nhảy xuống đất hét lớn: “Đi theo ta!”

Nhận quang hóa thành ngàn vạn đạo kiếm ảnh, nhằm về phía chính điện chém giết tới. Cự Linh và Chiến Hận phân ra hai bên, giống như thủy triều ập thẳng đến Dã Mã chiến sĩ mà giết chóc. Anh Diệu, Bạch Đan, Khôi Ưng, Chiến Vô Song cùng những người khác vội vàng theo sau.

Choang, choang, choang! Dưới uy lực không gì không thể phá vỡ của Ma Nữ nhận, địch nhân vũ khí đứt lìa, máu me tung tóe, người ngã ngựa đổ. Đặc biệt, ta không phải cố kỵ hai bên cánh, càng có thể mang kiếm thuật phát huy tới cực hạn, nhanh chóng đánh phá vào trong trận thế quân địch. Nhân số địch nhân tuy đông gấp chúng ta cả trăm lần, nhưng do kỵ binh không tiện cận thân huyết chiến nên chịu thiệt thòi. Chiến mã cùng chiến mã tụ lại thành một khối, càng tăng thêm hỗn loạn, không phát huy nổi nửa điểm uy lực của mã chiến.

Cự Linh và Chiến Hận mỗi lần nhấc kiếm hay xuất mâu đều hét lớn một tiếng, tất nhiên là có người theo đó kêu thảm ngã xuống. Họ phối hợp với ta, khí thế bừng bừng, kẻ cản trở đều bị quét sạch. Trong tức thời, đội ngũ của chúng ta đã chém giết đến khoảng trống phía trước chính điện.

Còi hiệu nổi lên. Địch nhân nhận được chỉ thị, vội vàng xuống ngựa nhằm cứu vãn tình thế. Bốn phía đao quang kiếm ảnh, giống như sóng to gió lớn từ biển dữ cuốn đến, khiến người ta không thể tự chủ, hoàn toàn mất hết phương hướng. Thanh nhận sắc bén trong tay ta không hề nghỉ ngơi, còn tâm thần ta lại dần dần bình tĩnh lại.

Mỗi lúc gặp hung hiểm thì tiềm năng lại có thể phát huy. Chính tại thời khắc này, hiệu quả kì diệu lại xuất hiện. Ta cảm nhận được tâm linh mình đang trải dài ra. Một cảnh tượng thoáng hiện ra trong đầu. Ta "nhìn thấy" Bạch Thiên lùi vào trong điện, cùng một hán tử thân thể cao gầy, bên mặt trái có một cái bớt lớn độ bằng lòng bàn tay đứa trẻ sơ sinh, thân mặc một bộ giáp trụ màu vàng từ cửa trái sau điện lùi về trong viên lâm ở giữa Trí Tuệ cung. Lúc bọn chúng thối lui, hơn nghìn thân binh của Hắc Kiểm cũng tản ra, giương cung lắp tên, nhắm ngay vào cửa chính điện, đợi chúng ta rơi vào trong bẫy.

Ta hướng về phía Chiến Hận và Cự Linh gọi lớn, vỗ mạnh vào mông Vinh Đạm Như một cái làm tín hiệu. Ta tiến vào chính điện, thay đổi phương hướng, tấn công đến khoảng trống bên cạnh chính điện rồi đánh giết về phía viên lâm ở phía sau. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của địch nhân, lập tức sự hỗn loạn phát sinh theo dây chuyền.

Khi chúng ta đạp lên thi thể của địch nhân, từ hành lang dài bên cạnh chính điện tiến nhập vào viên lâm sau điện, áp lực lập tức giảm xuống. Chủ lực của địch nhân hoàn toàn tập trung ở chính điện. Còn từ sau điện có hơn trăm người lao ra, đều bị chúng ta giết sạch trong thoáng chốc. Hắc Kiểm và Bạch Thiên đã sớm rời khỏi viên lâm tránh vào trong Trí Tuệ cung, lúc này đang ở trong mật thất bên dưới. Ta đã từng tìm được bản sao của sáu quyển Trí Tuệ điển, cũng đã nhớ lại được mật đạo thông tới trong cung.

Lúc này nhân số của chúng ta giảm xuống còn bốn mươi hai người. Ngoài ta ra thì không ai là không thụ thương, có ba người còn phải dựa vào người khác dìu đi mới miễn cưỡng theo chúng ta tới được đây. Tình thế vô cùng bất diệu.

Ta lao tới bên cạnh mật đạo, xoay cái khuyên tròn, mở cửa vào mật đạo rồi hướng về phía bọn Chiến Hận nói lớn: “Hắc Kiểm đang ở một cửa ra khác của mật đạo trong Trí Tuệ cung. Các người vào bắt hắn trước, ta ở sau đoạn hậu.”

Ta đặt Vinh Đạm Như trên vai xuống, giao cho một chiến sĩ Ma Nữ quốc hưởng thụ tư vị được da thịt của nàng áp xuống vai. Bọn Chiến Hận chẳng nói câu nào thừa, tiến thẳng vào mật đạo.

Hai tiếng kêu thảm vang lên, bên ta lại có hai chiến sĩ thảm tử đương trường. Nếu không phải Khôi Ưng quên mình liều chết đón lấy đại bộ phận công thế, chỉ sợ tình hình càng xấu thêm. Không ngờ được Khôi Ưng lại mạnh mẽ như vậy, không hề thua kém Chiến Hận và Cự Linh một chút nào.

Song phủ của Chiến Vô Song cũng có uy lực vô cùng, những kẻ cản trở đều bị giạt ra. Tuy vết thương không nhẹ, máu nhuộm khắp y phục nhưng không hề ảnh hưởng tới lực chiến đấu của y. Vô Song đang đỡ lấy công thế bên cánh trái, một bước cũng không lùi.

Mấy người Anh Diệu, Bạch Đan bên cánh phải lại dần lâm vào hiểm cảnh. Bạch Đan bị địch nhân bổ một đao xuống đùi. Không có sự bảo hộ của giáp trụ, cả đùi y toàn là máu. Mắt thấy y sắp táng mạng đương trường, ta nào dám chần chừ, lao ngay đến, Ma Nữ nhận liên hoàn chém xuống, huyết nhục tung tóe, địch nhân kêu thảm ngã lăn xuống đất. Ta quát lớn: “Mau lùi vào trong mật đạo!” Những binh sĩ bị thương bên ta mau chóng lùi vào trong mật đạo.

Tả xung hữu sát, cuối cùng người ngăn thế công của địch nhân chỉ còn ba người là ta, Khôi Ưng và Chiến Vô Song thủ ở cửa mật đạo. Khôi Ưng đột nhiên hét lớn: “Xem độc khí!”

Nói xong liền quăng một thứ đồ gì đó xuống, khói đen lập tức từ dưới đất bốc lên. Địch nhân sợ hãi lùi về phía sau. Ba người chúng ta thừa cơ nhảy xuống mật đạo. Khi ta đóng cái nắp tròn lại, bên ngoài đều là hắc vụ, đến năm ngón tay cũng nhìn không thấy.

Khi chúng ta từ cửa ra vào tiến vào trong Trí Tuệ cung, đại thế đã định. Cự Linh hoành kiếm đặt lên yết hầu Hắc Kiểm, được mấy người Chiến Hận đứng ngoài bảo vệ. Cả bọn đang giằng co với Bạch Thiên và mấy trăm Dã Mã chiến sĩ. Chiến Hận nhìn thấy ta cười lớn nói: “Toàn nhờ vào địa đạo này. Khi bọn ta chạy ra, bọn chúng còn đang ngẩn ngơ chưa biết gì, chỉ lo tìm cửa điện nên bị bọn ta tóm gọn.”

Ta lệnh cho người thủ tại cửa mật đạo né ra, đến bên Hắc Kiểm khẽ cười: “Xin chào Hắc Kiểm!”

Hắc Kiểm ngang nhiên đứng dậy, không thèm liếc ta lấy một cái, hướng về phía Bạch Thiên hét lớn: “Bạch Thiên! Vị trí tộc vương của ta do ngươi kế thừa, lập tức hạ lệnh tiến công, báo thù cho ta!”

Bạch Thiên sắc mặt tái nhợt, bên thái dương mồ hôi tuôn ra ào ào, hắn hét lớn: “Không! Đại vương! Không có sự lãnh đạo của ngài, chúng ta sớm muộn cũng bị địch nhân nuốt chửng.”

Tiếp đó hắn hướng về phía thủ hạ ra lệnh: “Dừng tất cả mọi sự tiến công lại!”

Rồi quay sang nói với ta: “Ta muốn đàm phán!” Thủ hạ của hắn đều kính cẩn lĩnh mệnh.

Chiến Hận cười ha hả nói: “Ngươi có tư cách đàm phán sao? Đại vương của ngươi nằm trong tay ta, đại quân của chúng ta đã vây khốn Vọng Nguyệt thành. Các ngươi đến tư cách nói chuyện với ta cũng không có.”

Cơ nhục trên khuôn mặt tuấn tú của Bạch Thiên giật giật. Hắn hung hãn nhìn Chiến Hận, hai mắt như muốn bôc lửa, khiến người ta lo lắng hắn sẽ không ngại gì mà phát động tấn công lần nữa. Sau một lúc, hắn mới hít một hơi dài, nhìn về phía ta.



Trước hết ta sai người làm Vinh Đạm Như tỉnh dậy, trói chặt nàng lại, rồi nhìn về phía Bạch Thiên nói: “Hãy lệnh cho thủ hạ của ngươi lùi ra khỏi điện trước, chỉ mình ngươi được lưu lại. Nếu nói một chữ không, ta lập tức giết đại vương của ngươi. Để xem xem các ngươi làm thế nào giết sạch chúng ta trước khi thành bị phá.”

Khuôn mặt của Bạch Thiên thoạt trắng thoạt đỏ. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu tại sao chúng ta có thể tìm thấy đại vương của bọn chúng chuẩn xác như vậy. Xem tình hình bọn chúng, đến thời khắc này mới phát hiện ra mật đạo mấu chốt quyết định thắng bại này. Việc này làm tâm lý hắn rơi vào thế hạ phong tuyệt đối. Bạch Thiên cuối cùng cũng nhấc tay, ra lệnh cho thủ hạ lùi ra. Cuối cùng chỉ còn lại một người là hắn.

Ta bỏ nhận vào bao, đi đến chỗ Bạch Thiên. Khi đến bên cạnh Chiến Hận, tên gia hỏa này nói: “Không bằng giết hắn trước đi! Hắn là một kẻ thù dai.”

Ta vừa cười vừa vỗ vai Chiến Hận, ghé sát vào tai nói: “Không bằng ngươi đi gọi Vinh Đạm Như tỉnh dậy, thuận tiện chiếm lấy chút tiện nghi, nhưng đừng làm thật đó!”

Tên sắc quỷ này lập tức quên khuấy Bạch Thiên, vội vã chạy đi. Ta đến bên Bạch Thiên khẽ cười rồi quát lớn: “Cự Linh! Thả Hắc Kiểm đại vương ra.”

Cự Linh thu kiếm lại, nói: “Đi đi!”

Bạch Thiên ngẩn người một lúc, tỏ vẻ hoài nghi và cảm kích. Hắc Kiểm đi đến, cùng Bạch Thiên đứng cạnh nhau, trừng trừng nhìn không chớp mắt vào ta. Ta nói: “Các ngươi bị Lệ Thanh lợi dụng rồi!”

Hắc Kiểm cả giận: “Có gì mà ai lợi dụng ai. Bọn ta thua rồi, chỉ có thể oán mình vô năng, sao dám trách kẻ khác.”

Ta nhẹ nhàng nói: “Giả như chúng ta lưỡng bại câu thương, ai là kẻ thu được lợi ích? Có lẽ ngươi còn chưa biết rằng Lệ Thanh kỳ thực là đội quân tiên phong được kẻ xâm lược từ phương xa cử đến. Hiện giờ quân đội của kẻ xâm lược đã tới Đế quốc, đáng cười là ngươi hãy còn mù mờ chưa biết gì.”

Bạch Thiên ngơ ngẩn: “Ngài dựa vào đâu mà nói như vậy?”

Cự Linh đến bên cạnh ta hét lớn: “Chỉ cần là lời Đại Kiếm Sư nói ra, chính là căn cứ. Cự Linh ta dùng tư cách của võ sĩ Thiểm Linh tộc bảo chứng câu nói này.”

Hắc Kiểm và Bạch Thiên đồng thời chấn động , cùng nói: “Anh là Cự Linh của Thiểm Linh tộc.”

Chiến Hận ở phía sau hét lớn: “Hắn là Cự Linh của Thiểm Linh tộc, ta là Chiến Hận của Dạ Lang tộc, đều là hảo huynh đệ của Đại Kiếm Sư.”

Sắc mặt của Hắc Kiểm và Bạch Thiên đã khó nhìn lại càng khó nhìn thêm. Đây là chuyện bọn chúng không ngờ tới. Bọn chúng muốn đối phó tàn quân của Ma Nữ quốc hoặc một đám phản quân của Lệ Thanh, nhưng tuyệt không phải là hai bộ tộc có tiếng hung hãn này. Lệ Thanh đương nhiên không nói với chúng chuyện này.

Anh Diệu từng bước từng bước đi tới nói: “Ta trước đây là hoàng quân thống lĩnh Anh Diệu của yêu phụ kia. Ta có thể nói với các ngươi, trong tương lai không xa, toàn bộ người Đế quốc sẽ quy tụ dưới cờ của Đại Kiếm Sư, bao gồm cả người của Vọng Nguyệt thành.”

Hắc Kiểm và Bạch Thiên hai cặp mắt nhìn nhau, cũng là trao đổi tâm ý. Trừ phi bọn chúng là kẻ điên, nếu không thì tuyệt không thể ngang ngạnh. Huống hồ nếu đàm phán tan vỡ, kẻ đầu tiên gặp phải tai ương chính là hai người bọn chúng. Quần long vô thủ, trận này làm sao mà đánh đây.

Kỳ thật chúng ta cũng chỉ có cái vỏ bề ngoài thôi. Đại quân của Hoa Nhân nhanh nhất cũng phải sáng mai mới công thành. Bây giờ hãy còn mấy canh giờ nữa trời mới sáng. Sau khi giết hai người, bằng vỏn vẹn hơn bốn chục người chúng ta làm sao có thể ngăn cản ý chí báo thù của tướng lĩnh cùng chiến sĩ Dã Mã tộc?

Hắc Kiểm ủ rũ thở dài muốn nói gì đó. Tiếng thét chói tai của Vinh Đạm Như từ phía sau truyền đến. Nàng tức giận hét lên: “Lan Đặc, ta kêu ngươi hãy mau bảo tên chó đói này bỏ bàn tay hôi thối của hắn ra.....ư!” Xem ra Chiến Hận đã khóa chặt đôi môi nhỏ nhắn của nàng lại.

Thanh âm của Cự Linh lại từ phía sau truyền đến: “Chiến Hận! Cẩn thận bị nàng ta cắn vào lưỡi.”

Thanh âm của Chiến Hận lại hổn hển truyền tới: “Yên tâm! Ta sao lại có thể cho lưỡi vào chứ.”

Sau đó tiếng kêu như van xin của Vinh Đạm Như lại truyền đến: “Lan Đặc!”

Ta trong lòng bất nhẫn, quay đầu nhìn mỹ nữ thiên kiều bách mị đang bị Chiến Hận ôm chặt, hôn hít loạn lên, hai cánh tay cũng chẳng hề bỏ không. Ta bèn nói: “Mang nàng ta lại đây!”

Chiến Hận ha hả cười nói: “Nữ nhân này thật là khỏe mạnh.” Nói rồi ôm chặt lấy eo nàng, bước từng bước lớn đến bên cạnh ta rồi mới đặt nàng xuống.

Ta nhìn về phía nàng đang bị trói chặt cả chân tay chẳng nhúc nhích gì được. Y phục xộc xệch, khuôn mặt tức giận đỏ hồng, thật là mê người đến cực điểm. Chiến Hận vẫn không muốn buông tha nàng, cứ như thế dán lên lưng nàng, cánh tay mò ra phía trước xoa nắn trên eo nàng. Đó cũng là sự trừng phạt thích đáng cho nàng.

Ta nhìn nàng cười nhẹ: “Nói cho đại vương nghe những âm mưu có liên quan đến Lệ Thanh. Nếu không thì người nàng hận nhất sẽ tiếp tục đùa giỡn nàng trước mặt mọi người.”

Vinh Đạm Như trong tình huống này vẫn hướng mị nhãn về phía ta nói: “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh. Người mà ta hận nhất là Đại Kiếm Sư, nếu muốn làm gì thì ngài hãy tới đây.”

Hai bên địch ta đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ nàng lại có thể khôi phục bộ dạng phong tình vạn chủng nhanh như vậy, làm tâm lý người ta khó lòng từ chối. Ta cũng không biết nói gì.

Chiến Hận cười dâm nói: “Đại Kiếm Sư không rỗi, để ta thay ngài được rồi.”

Cự Linh có mấy huynh đệ có thể nói vì nàng mà chết, đối với nàng hận đến thấu xương, lạnh lùng nói: “Ngươi nói hay không?”

Vinh Đạm Như sợ hãi lắp bắp: “Ta bị tên xú cẩu này giữ chặt sau lưng, đến thở cũng không thở được, làm sao mà nói chuyện đây?”

Ta liếc mắt về phía Chiến Hận, ý bảo y bỏ cánh tay ở phía sau ra, lùi về nửa bước. Vinh Đạm Như hai chân bị trói, sau lưng vừa được thả ra, lập tức nghiêng ngả muốn ngã ra. Ta đưa tay đỡ lấy vai nàng, áp sát vào khuôn mặt bầu bĩnh thơm tho, nói: “Nàng nói hay không cũng chẳng sao cả.”

Vinh Đạm Như “ưm” một tiếng, cất tiếng hỏi: “Sao lại có thể không nói đây?”

Mỹ mục lại nhìn về Hắc Kiểm và Bạch Thiên: “Đại Vương và Bạch Thiên đại tướng! Các vị đều trúng kế của Lệ Thanh rồi. Ả dâng Vọng Nguyệt thành cho các vị thực ra là có ý bất lương. Ả để ta lại thực ra là để đối phó với Đại Kiếm Sư đấy.”

Bạch Đan mỉm cười: “Cô có năng lực gì để đối phó với Đại Kiếm Sư?”

Vinh Đạm Như khẽ nhún vai rồi cười khẽ không nói, cả người dựa về phía ta, dán chặt vào ta. Chiến Hận hỏi: “Có cần ta ôm cô ta đi không?”

Ta sảng khoái nói: “Được!”

Chiến Hận đang muốn động thủ, Vinh Đạm Như bối rối nhìn ta cầu cứu: “Cầu xin Đại Kiếm Sư thả ta ra, Đạm Như sẽ nói.”

Để nàng nhốn nháo thế này một lát, không khí khẩn trương cũng đã trùng xuống. Địch ý của Hắc Kiểm và Bạch Thiên đã giảm đi rõ ràng.

Vinh Đạm Như ôn nhu nói: “Kế hoạch của bọn ta vốn là thừa cơ sau khi các người chiếm Vọng Nguyệt thành, khi nhân tâm còn bất ổn, tiến hành phá hoại trong thành. Ví dụ như hạ độc xuống nguồn nước, phóng hỏa giết người, làm giảm thanh thế của Đại Kiếm Sư. Khi Lệ Thanh phản công, Vọng Nguyệt thành sẽ không chiến mà tan.”

Ta trong lòng phát lạnh, biết rằng gian mưu này xác thực có thể làm được. Bởi vì trên bản Vu Thần thư đó có viết làm thế nào để phá hoại và thực hiện mưu sát quy mô lớn. Ngọn lửa bọn chúng tạo ra đến nước cũng không dập tắt được. Hắc Kiểm lại nghĩ đến một chuyện khác, trầm giọng hỏi: “Lệ Thanh thật sự cho rằng Lan Đặc có thể thu hồi Vọng Nguyệt thành sao?”

Vinh Đạm Như ở trong lòng ta yêu kiều cười nói: “Đại vương quá đề cao mình rồi. Nếu Lan Đặc công tử dễ ứng phó như vậy, Lệ Thanh cần gì tặng Vọng Nguyệt thành cho ngài đây?”

Anh Diệu hỏi: “Lệ Thanh có bao nhiêu người còn ẩn trong thành?”

Vinh Đạm Như đáp: “Có khoảng năm trăm người. Ta có thể nói cho mọi người biết nơi ẩn nấp của bọn chúng, nhưng chỉ có một yêu cầu, nếu không đáp ứng thì ta tình nguyện để cho tên chó chết sau lưng ta làm gì thì làm cũng không nói ra nửa chữ.”

Mọi người đều cứng lưỡi, cảm thấy không có cách nào đối phó với mỹ nữ này. Nàng luôn luôn nắm quyền chủ động khiến chúng nhân không biết làm thế nào. Anh Diệu ở bên cạnh ta thấp giọng: “Chuyện này rất trọng đại, chúng ta phải thuận theo thôi.”

Ta hiểu rõ ý tứ của anh ta. Vọng Nguyệt thành có ba mươi vạn nhân khẩu, chúng ta không thể vừa vào thành đã lục soát từng nhà từng hộ đến nghiêng trời lệch đất, gà chó không yên. Huống chi sau khi tìm kiếm xong thì bọn chúng đã kịp làm bẩn nguồn nước, phóng hỏa khắp nơi, như vậy thì ngày tàn của Vọng Nguyệt thành cũng không còn xa nữa rồi. Mưu kế này của Lệ Thanh thật lợi hại.

Ta tạm không lý tới cô ta, hướng về phía Hắc Kiểm, đưa tay ra nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta là bạn không phải địch, ý đại vương thế nào?”

Hắc Kiểm đại khái cũng thông rồi, sảng khoái nắm lấy tay ta nói: “Bọn ta quá tham lam rồi, biết rõ chuyện rất nguy hiểm mà còn cho rằng có thể ứng phó được. Nếu không có tấm lòng bao dung của Đại Kiếm Sư, hậu quả thật là không thể tưởng tượng.”

Bạch Thiên nói: “Từ trước đến nay, chúng tôi đã bị Đại Nguyên Thủ đẩy đến vùng đất hoang phía tây bắc, không thể nhúc nhích được. Vì muốn giành lấy một vùng đất phì nhiêu, cải thiện cuộc sống, cho nên mới liều lĩnh hành động như vậy.”

Nếu bây giờ ta đề xuất bọn họ trở lại nơi trước đây, đại khái bọn họ cũng không dám cự tuyệt. Bất quá, trong tâm lý nhất định sẽ oán phẫn bất bình, chờ ngày khôi phục nguyên khí, nếu gặp được cơ hội sẽ khó tránh khỏi lại khuếch trương lãnh thổ. Việc này đối với tương lai trị vì lâu dài yên ổn sẽ là một uy hiếp rất lớn. Trừ phi ta tiêu diệt sạch Dã Mã tộc. Bất quá ta có thể làm như vậy không?

Ta không muốn Vinh Đạm Như nghe được kế hoạch của ta bèn kéo lấy tay nàng nhấc lên nói: “Vinh tiểu thư ra bên kia nghỉ ngơi trước đi, đợi chút nữa ta sẽ hỏi đến vấn đề của cô.”

Chiến Hận vui vẻ đề nghị: “Mang cô ta giao cho tôi được rồi.”

Vinh Đạm Như kêu ré lên một tiếng, hoa dung ảm đạm nói: “Nếu ngài giao ta cho hắn, ta sẽ kéo ngã ngài.”

Ta bảo Chiến Hận: “Ngươi thật là có bản lĩnh đấy. Đến cả Vinh tiểu thư không biết sợ nam nhân cũng bị ngươi biến thành thế này.”

Vinh Đạm Như nghiến răng: “Hắn căn bản không phải là người.”

Chiến Hận không hề xấu hổ, cười dâm nói: “Nàng thử qua rồi hẵng nói nhé!”

A! Vinh Đạm Như ôm chặt lấy ta, đẩy đến tận góc tường mới thả ra.

Ta đi đến giữa hai người Bạch Thiên và Hắc Kiểm, vỗ lên vai bọn họ nói: “Ta tin rằng đại địa thuộc về tất cả mọi người, không có một dân tộc nào có tư cách chiếm hữu nó hơn dân tộc nào. Sau khi Đế quốc thống nhất, ta sẽ dựa theo những nhu cầu và dân số của mỗi dân tộc mà chia lại biên giới. Đế quốc lớn như vậy, chỉ sợ cả trăm năm sau vẫn còn những khu đất trống, cho nên ta tuyệt không bạc đãi các ngươi.”

Hai người Hắc Kiểm lộ vẻ vui mừng, cảm kích đến chút nữa thì rơi lệ. Ta nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta kết thành liên minh. Trước tiên đối phó với những kẻ xâm lược, sau khi thắng lợi sẽ phân phối đất đai, quyết không nuốt lời.”

Hắc Kiểm chân thành nói: “Ta sẽ lui quân ra ngoài thành trước, giao lại Vọng Nguyệt thành, đồng thời nghe theo phân phó của Đại Kiếm Sư.”

Dứt lời cùng với Bạch Thiên đi ra ngoài điện. Khôi Ưng ngạc nhiên hỏi: “Đại Kiếm Sư tín nhiệm bọn họ như thế sao?”

Ta đáp: “Nếu ngay cả chuyện này mà cũng không dám làm thì sao có thể nhận được sự tôn kính của bọn họ chứ. Yên tâm đi! Bọn họ đã đạt được thứ bọn họ cần, sẽ không cùng chúng ta đối đầu để dẫn đến cái họa diệt tộc đâu.”

Tiếp đó khẽ cười nói: “Kiếm của ông rất lợi hại!”

Khôi Ưng khiêm tốn nói: “Kiếm thuật của Đại Kiếm Sư mới có thể nói là chân chính lợi hại. Tôi xem khắp Vu quốc cũng không có ai là đối thủ của ngài, bao gồm cả Tú Lệ pháp sư trong đó.”

Ta hỏi lại: “Đó có phải là nữ nhân không?”

Khôi Ưng đáp: “Không những là nữ nhân mà còn là một nữ tử mỹ lệ phi thường, được Vu Đế sủng ái nhất.”

Anh Diệu ở bên cạnh thúc giục: “Đại Kiếm Sư!”

Ta hiểu rõ sự quan tâm của anh ta với cư dân trong thành, gật đầu: “Được! Để chúng ta nghe xem Vọng Nguyệt thành đệ nhất mỹ nữ nói ra điều kiện gì.”

Khôi Ưng nói tiếp: “Ma lực và thủ đoạn mê hoặc nam nhân của Tú Lệ pháp sư vô cùng ghê gớm. Chỉ cần là nam nhân sẽ tuyệt không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.”

Trong lòng ta không dừng được chợt động, nghĩ tới Vinh Đạm Như.

Chú thích:

* Muốn bắt giặc trước tiên phải bắt tướng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Kiếm Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook