Quyển 10 - Chương 11: Cửu biệt trọng phùng
Huỳnh Dị
21/03/2013
Hoàng hôn ngày hôm đó, Hoa Nhân, Sơn Mỹ, Mỹ Cơ và bọn tướng lĩnh Dực Kì vội đến bến cảng gặp ta.
Tại dinh thự của quan viên hải cảng, ta ôm Hoa Nhân, Sơn Mỹ và Mỹ Cơ đang khóc lóc vào lòng. Ta ly khai các nàng đã hơn một năm, lần gặp mặt này thật sự có cảm giác không khác nào đã cách xa một đời.
Tiểu Phi nhi đã hai tuổi, dùng sức đôi chân nhỏ của nó, nhảy vào lòng ta, lúc ôm lấy nó, trong lòng ta không khỏi nhớ đến Lệ Thanh mẫu thân của nó, tình hình gần đây của nàng tại Tiểu Dương châu rốt cuộc là tốt hay xấu?
Từ trong tay thị nữ , Hoa Nhân và Sơn Mỹ ôm lấy con trai và con gái mới vài tháng tuổi của chúng ta, vui mừng để cho ta phụ thân này yêu thương. Ta ấm ức nói: “Vì sao bọn chúng giống các nàng như vậy, chỉ có đôi mắt là giống ta”
Hoa Nhân liếc ta nói: “Thứ quan trọng nhất giống chàng còn không đủ hay sao” bọn Đạm Như, Tây Kỳ vây quanh, tranh nhau ôm bọn chúng.
Giảo Giảo ôm Tiểu Phi nhi cười nói: “Tiểu tử anh tuấn khả ái này thật là hiếm thấy, Lan Đặc chàng còn không thể không thiên vị, đứa nhỏ trong bụng ta nếu là con trai, tối thiểu phải đẹp trai như chàng.”
Ta cười khổ, chuyện này và thiên vị thật sự không có quan hệ gì. Trước mặt toàn bộ là chuyện vui sướng tốt đẹp, nhưng nếu ta thất trận trước Vu Đế, hết thảy đều không tồn tại.
Ta cùng bọn Kỳ Kỳ nắm tay hỏi han tình hình. Sau khi gặp gỡ mọi người, Hoa Nhân bỗng nhiên nói: “Lan Đặc! Còn có một người muốn gặp chàng đến chết.”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Ai? Chẳng lẻ là Mã Nguyên, Anh Diệu, Bạch Đan, hoặc Hắc Kiểm. Bọn người Bạch Thiên”
Nhưng dường như khã năng không lớn, bọn họ vì chuyện lập quốc bận rộn đến tối tăm mặt mủi, sao có thì giờ nhàn rỗi ra ngoài thành đợi ta về. Ta nhìn về phía đại môn. Một bóng hình động lòng người xuất hiện ở đó. Ta vui mừng kêu lên: “Lệ Thanh!”
Quận chúa diễm lệ từ từ cất bước rồi chạy nhanh, trong chốc lát đã xông vào lòng ta, vui mừng mà khóc nói: “Lan Đặc! Lan Đặc! Ta nhớ chàng muốn phát điên lên.”
Ta vừa giận vừa mừng, đánh mạnh vào mông nàng vài cái, nói: “Đã nhớ ta nhiều như vậy, tại sao còn muốn dùng thủ pháp phô trương với ta, làm ta cho rằng nàng còn chưa trở về”
Sơn Mỹ đứng bên cạnh cười nói: “Không cần trách Thanh tỷ, là ta và Hoa Nhân chỉ cho tỷ làm như vậy, muốn làm cho chàng ngạc nhiên.”
Ta nói với Lệ Thanh: “Thật sự là làm cho ta vừa vui vừa sợ không giải thích được, không thể tưởng được nàng có thể trở về nhanh đến như vậy.”
Lệ Thanh nói: "Bởi vì thiếp tìm được nhân tuyển thích hợp, đã giao lại trách nhiệm, thiếp còn ở lại đó làm gì? Chẳng lẻ còn nếm chưa đủ tư vị tương tư đau khổ sao?" Chiến Hận nói: "Chúng ta mau nhập tiệc rồi chuyện trò cho thống khoái, nói cho hết sự chia ly.”
Đám Lệ Thanh trợn tròn mắt, không ngờ những lời văn nhã như thế lại có thể phát ra từ miệng của con sói này. Sơn Mỹ kéo tay hắn hỏi: “Đại ca! Mỹ nữ Vu quốc ít như vậy sao?”
Chiến Hận liếc nhìn Tuyết Chi nói: “Đẹp như thế làm sao có nhiều được?” rồi hỏi tiếp: “Thải Dung vì sao không ở đây chờ ta?”
Hoa Nhân cười nói: “Ngươi đã làm phụ thân mà cũng không biết hay sao? Thải Dung bị tộc nhân của ngươi đón về, chuyên tâm sinh lang tử tại sào huyệt mới của ngươi, chờ ngươi trở về với nụ hôn chân thật của ngươi”
Chiến hận nghe vậy trên mặt lộ vẻ vui mừng, kêu lên một tiếng quái dị, làm mọi người sợ hải giật bắn người. Cự Linh ôm vai hắn, đẩy hắn đến chổ cái bàn dài đã xếp sẳn hơn ba mươi chổ ngồi, cười nói: “Ngươi lại nổi lang tính lên rồi.”
Chúng nhân ngồi vào bàn trong tiếng cười nói vui vẻ. Ta ôm Mỹ Cơ, nói: “Nàng và chúng ta ngồi cùng một chổ nhé”
Mỹ Cơ đỏ mặt nói: “Không! Để thiếp phục vụ mọi người.” Sơn Mỹ cười hì hì ép nàng phải ngồi xuống ghế.
Một bên bàn là ta và chúng thê, bên kia là Dực Kỳ và chúng tướng, Chiến Hận, Khôi Ưng và nữ nhân của bọn họ ngồi ở một bàn khác, Cự Linh, Diệp Phượng và các Du nữ ngồi đối diện bọn họ, bầu không khí trở nên náo nhiệt vui vẻ. Lúc này ta mới có cơ hội giới thiệu cho bọn họ.
Sơn Mỹ đếm đếm, rồi quay sang ta cười nói: “Đại đế chỉ có bốn vị phi tử, làm chúng ta thua hoàn toàn.”
Hoa Nhân cười: “Thiếp đoán chàng ít nhất sẽ nạp mười vị phi tử, không ngờ chàng lại tu tâm dưỡng tính như vậy”
Ta ôm Tiểu Phi bảo bối nói: “Nàng cho chúng ta là liệp diễm lữ hành đòan hay sao?” Qua ba tuần rượu, Dực Kỳ báo cáo: “Nơi này hết thảy mọi sự đều tiến hành rất thuận lợi, Đại Đế có muốn đến các nơi để tuần sát, động viên tinh thần bọn họ, khán khán hữu không có có cái gì tái khả cải tiến đích địa phương.”
Ta lắc đầu nói: “Không! Ngày mai ta muốn khởi hành đến Tịnh Thổ, rời đi đã hơn hai năm mà chưa quay về, các nàng sẽ nói ta không thủ tín, không đúng kỳ hẹn ba năm”
Hoa nhân ngẩn người hỏi: “Không ở thêm vài ngày được sao?” Đạm Như cười: “Ngươi sợ cái gì, Lan Đặc không nói sẽ không đem ngươi theo, chỉ cần có chàng bên cạnh ngươi, ở đây hay nơi khác thì cũng giống nhau mà?” Hoa Nhân liếc mắt nhìn ta nói: “Trừ khi chàng giết ta, nếu không đừng nghĩ đến chuyện lại bỏ rơi ta lần nửa.”
Lệ Thanh nói: “Chuyện Vu Đế đã giải quyết xong chưa?”
Mọi người bình ổn trở lại, ánh mắt tập trung vào ta. Tim của ta lập tức như bị một thanh kiếm đâm vào, hô hấp trở nên khó khăn. Bọn Cự Linh hiểu rõ chuyện tình, cùng trở nên ủ rũ.
Hoa Nhân biến sắc hỏi: “Đã xãy ra chuyện gì?” Đạm Như than nhẹ một tiếng, đem sự tình kể lại. Mọi người vừa nghe chuyện tình nghiêm trọng đến như vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Sơn Mỹ rên rỉ nói: “Phải làm sao bây giờ?” Ta không muốn bọn họ vì vậy mà lo lắng, chấn khởi tinh thần, mĩm cười nói: “Không cần lo lắng, ái tâm của loài người là thú duy nhất có thể khắc chế Vu đế, chỉ cần cho ta thu thập thêm chục cô vợ, gia tăng thêm ái ý, ta nhất định có thể diệt trừ hắn.”
Tây Kì trề môi nói: “Nhân tâm không đủ, bao nhiêu đây tỷ muội tòan tâm toàn ý yêu thương chàng còn chưa đủ hay sao?” Hoa Nhân nói: “Chính xác số lượng đã là mười sáu rồi.”
Chiến Hận hùa theo: “Chuyện đó tính làm gì, Đại kiếm sư thể chất phi phàm, thiên phú hơn người, ta trước kia còn có đến ba mươi tám cô vợ, Đại kiếm sư ít nhất phải có ba trăm tám mươi cô mới có thể xứng với thân phận đại đế khắp thiên hạ.”
Sơn Mỹ thấp giọng mắng: “Vậy sẽ biến thành hoang dâm đại đế hay sao?” Mọi người mỉm cười, bầu không khí trở nên nhẹ nhỏm một chút.
Đạm như tự nhiên nói: “Theo điều thứ mười ba của gia pháp, số lượng thê tử của Lan Đặc đại đế nhất định không thể hơn mười sáu người, đại đế hiểu rất rõ điều đó.”
Bọn nam nhân dùng ánh mắt thương cảm nhìn về phía ta.
Ta mỉm cười nói: “Tối thiểu phải là mười tám.” Chúng nữ ngẩn ngơ, cùng kêu lên truy vấn.
Tâm trí của ta bay trở về Tịnh Thổ, hướng về tương lai tốt đẹp nói: “Người thứ mười bảy chính là Hoa Vân nữ tế ti xinh đẹp nhất Tịnh Thổ, trước kia ta có thể để cho nàng duy trì ý muốn làm một vị tế ti độc thân, nhưng Lan Đặc hôm nay đã hiểu được ý nghĩa thật sự của nhân sinh, không thể để chuyện song phương cùng thống khổ xãy ra, vô luận là dùng tà thuật của Âm Phong hay ngạ lang thuật của Chiến Hận, đời này ta cũng phải thưởng thức nàng cho bằng được.”
Mọi người cười ngất vì câu nói thẳng thắng, trực tiếp từ phế phủ của ta. Bóng ma của Vu đế cách chúng ta ngày càng xa.
Đạm Như nói: “Vị kiều thê thứ mười bảy này là hợp tình hợp lý, đồng ý với thỉnh cầu của chàng, người thứ mười tám sẽ là ai?” Ta nghiêm mặt nói: “Vị kiều thê thứ mười tám đại biểu cho sinh tử tồn vong của nhân loại, giả sử ta có thể tìm được nàng, cũng là lúc Vu Đế bị tiêu diệt”
Chúng nhân không ai không biết người ta nói chính là công chúa, lập tức nhận ra sự uy hiếp hủy diệt của Vu Đế đối với loài người.
Chiến Hận nói: “Ta và Cự linh đã thưưng lượng qua, chúng ta đều muốn cùng ngài kề vai sát cánh mà tác chiến, nếu không về đến nhà sẽ ăn không ngon ngủ không yên, suốt ngày treo trong lòng, chi bằng theo ngài đến sa mạc cùng Vu Đế đánh một trận sanh tử”
Cự Linh cũng nói: “Chiến Hận nói rất đúng, huống chi hai người chúng ta tinh thần và thể lực đều tăng lên gấp bội, rất có lòng tin giúp ngài đối phó Vu Đế.”
Ta thở dài: “Nếu chỉ là múa kiếm huy mâu, ta sẽ để các ngươi cùng đi, nhưng lần này đấu tranh cùng Vu Đế sẽ bằng một phương thức kỳ quái, trước giờ chưa hề có, ta một thân cùng hắn quyết một mất một còn, phải dứt bỏ mọi lo lắng, chuyên tâm đối phó quái vật này.”
Đạm Như giật mình nói: “Chàng ít nhất cũng phải mang Kỳ Kỳ theo mới được ”
Ánh mắt mong chờ của Tây Kỳ nhìn về phía ta. Ta gật đầu nói: “nếu đến lúc đó nàng ấy chưa mang thai thì ta sẽ dẫn theo”
Cự Linh biết sự tình này ta đã quyết định, bèn thở dài, không kiên trì nửa.
Chiến Hận thất vọng nói: “Ta đây không thể đến Tịnh Thổ hay sao? Mỹ nữ Tịnh Thổ không có phần của ta a?” Mọi người cùng cười trêu chọc hắn.
Sơn Mỹ tức giận trách huynh trưởng: “Đừng có quên Thải Dung mỗi ngày đều nằm trên giường chờ ngươi trở về.”
Chiến Hận nhớ tới Thải Dung, lập tức mặt mày hớn hở, không hề vì không thể đến Tịnh Thổ mà thất vọng.
Đạm Như cười nói: “Dù sao ngươi cũng là một con sói bất tử, có hỏi nhiều cũng không dùng được, đợi mọi việc xong xuôi, có thể dùng cái chân sói của ngươi, đến Tịnh Thổ đánh hơi tìm nữ nhân đẹp nhất ở đó không được sao?” Chiến Hận nhanh chóng phản ứng: “Cuối cùng sẽ ngửi đến chiếc giường của Tú Lệ pháp sư. ”
Đôi mắt mơ màng của Đạm Như trợn lên: “Ngươi thử nói lại xem.”
Lệ Thanh cười nói: “Trong cuộc hành trình này, con sói này có chiếm được tiện nghi của nàng không?” Đạm Như bật cười nói: “Có một chút thôi!”
Bầu không khí từ lúc này lại ấm áp trở lại.
Ta nhớ lại một chuyện liền quay sang Hoa Nhân hỏi: “Các nàng quên dẫn Phi tuyết đến gặp ta sao?” Hoa nhân thần tình ảm đạm nói: “Thiếp vốn định trì hỏan báo tin cho chàng, ba ngày sau khi chàng đến Vu quốc, Phi Tuyết hốt nhiên thất tung, tìm kiếm như thế nào cũng không thấy nó.”
Ta ngẩn người cả nửa ngày, nói: “Không cần lo lắng, ngoại trừ Ma Nữ Bách Hợp, ai cũng không thể cưởi được nó, bọn họ chắc chắn đã đến sa mạc rồi.”
Tiếp theo hướng Tố Chân, Thanh Thanh, Giảo Giảo, Lệ Quân và bọn Tình Nhi năm người nói: “Các nàng đều không nói chuyện, còn bở ngỡ hay sao? Nhưng Lệ Quân nàng cùng Lệ Thanh, Hoa Nhân phải rất quen thuộc mới đúng!”
Liên Lệ Quân cười: “Nghe mọi người nói, chúng ta cũng rất vui.”
Tố Chân nói: “Các người xa cách đã lâu mới gặp lại, chúng ta tự nhiên phải nhường cho khóc lóc một chút!”
Giảo Giảo đối với Tiểu Phi nhi đặc biệt yêu thích, gõ gõ vào lưng ta, nói: “Ta không muốn nói chuyện, chỉ cần chàng đưa Phi nhi cho ta ôm.” Ta cười chuyển con trai qua cho nàng.
Cự linh nâng ly hướng về phía ta nói: “Ly rượu này để ta tiển Đại kiếm sư lên đường, chúc ngài thuận buồm xuôi gió."
Mọi người vội vàng nâng ly chúc mừng.
Chiến Hận vỗ vai Khôi Ưng nói: “Sau khi tới Tịnh Thổ, nhớ lưu lại vài mỹ nữ cho ta, đừng có một mình ngươi độc quyền tại Tịnh Thổ a!”
Mọi người cùng cười phá lên.
Cự Linh nói: “Chúng ta trước hết về thăm nhà, sau đó sẽ đến Tịnh Thổ hội họp cùng Đại kiếm sư, tham gia thịnh yến Đại kiếm sư lấy cô vợ thứ mười bảy và mười tám”
Mọi người hò reo nâng ly chúc mừng. Yến hội tiếp tục trong bầu không khí náo nhiệt, mãi cho đến tối, mọi người mới tàn cuộc quay về phòng nghĩ ngơi.
Tại dinh thự của quan viên hải cảng, ta ôm Hoa Nhân, Sơn Mỹ và Mỹ Cơ đang khóc lóc vào lòng. Ta ly khai các nàng đã hơn một năm, lần gặp mặt này thật sự có cảm giác không khác nào đã cách xa một đời.
Tiểu Phi nhi đã hai tuổi, dùng sức đôi chân nhỏ của nó, nhảy vào lòng ta, lúc ôm lấy nó, trong lòng ta không khỏi nhớ đến Lệ Thanh mẫu thân của nó, tình hình gần đây của nàng tại Tiểu Dương châu rốt cuộc là tốt hay xấu?
Từ trong tay thị nữ , Hoa Nhân và Sơn Mỹ ôm lấy con trai và con gái mới vài tháng tuổi của chúng ta, vui mừng để cho ta phụ thân này yêu thương. Ta ấm ức nói: “Vì sao bọn chúng giống các nàng như vậy, chỉ có đôi mắt là giống ta”
Hoa Nhân liếc ta nói: “Thứ quan trọng nhất giống chàng còn không đủ hay sao” bọn Đạm Như, Tây Kỳ vây quanh, tranh nhau ôm bọn chúng.
Giảo Giảo ôm Tiểu Phi nhi cười nói: “Tiểu tử anh tuấn khả ái này thật là hiếm thấy, Lan Đặc chàng còn không thể không thiên vị, đứa nhỏ trong bụng ta nếu là con trai, tối thiểu phải đẹp trai như chàng.”
Ta cười khổ, chuyện này và thiên vị thật sự không có quan hệ gì. Trước mặt toàn bộ là chuyện vui sướng tốt đẹp, nhưng nếu ta thất trận trước Vu Đế, hết thảy đều không tồn tại.
Ta cùng bọn Kỳ Kỳ nắm tay hỏi han tình hình. Sau khi gặp gỡ mọi người, Hoa Nhân bỗng nhiên nói: “Lan Đặc! Còn có một người muốn gặp chàng đến chết.”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Ai? Chẳng lẻ là Mã Nguyên, Anh Diệu, Bạch Đan, hoặc Hắc Kiểm. Bọn người Bạch Thiên”
Nhưng dường như khã năng không lớn, bọn họ vì chuyện lập quốc bận rộn đến tối tăm mặt mủi, sao có thì giờ nhàn rỗi ra ngoài thành đợi ta về. Ta nhìn về phía đại môn. Một bóng hình động lòng người xuất hiện ở đó. Ta vui mừng kêu lên: “Lệ Thanh!”
Quận chúa diễm lệ từ từ cất bước rồi chạy nhanh, trong chốc lát đã xông vào lòng ta, vui mừng mà khóc nói: “Lan Đặc! Lan Đặc! Ta nhớ chàng muốn phát điên lên.”
Ta vừa giận vừa mừng, đánh mạnh vào mông nàng vài cái, nói: “Đã nhớ ta nhiều như vậy, tại sao còn muốn dùng thủ pháp phô trương với ta, làm ta cho rằng nàng còn chưa trở về”
Sơn Mỹ đứng bên cạnh cười nói: “Không cần trách Thanh tỷ, là ta và Hoa Nhân chỉ cho tỷ làm như vậy, muốn làm cho chàng ngạc nhiên.”
Ta nói với Lệ Thanh: “Thật sự là làm cho ta vừa vui vừa sợ không giải thích được, không thể tưởng được nàng có thể trở về nhanh đến như vậy.”
Lệ Thanh nói: "Bởi vì thiếp tìm được nhân tuyển thích hợp, đã giao lại trách nhiệm, thiếp còn ở lại đó làm gì? Chẳng lẻ còn nếm chưa đủ tư vị tương tư đau khổ sao?" Chiến Hận nói: "Chúng ta mau nhập tiệc rồi chuyện trò cho thống khoái, nói cho hết sự chia ly.”
Đám Lệ Thanh trợn tròn mắt, không ngờ những lời văn nhã như thế lại có thể phát ra từ miệng của con sói này. Sơn Mỹ kéo tay hắn hỏi: “Đại ca! Mỹ nữ Vu quốc ít như vậy sao?”
Chiến Hận liếc nhìn Tuyết Chi nói: “Đẹp như thế làm sao có nhiều được?” rồi hỏi tiếp: “Thải Dung vì sao không ở đây chờ ta?”
Hoa Nhân cười nói: “Ngươi đã làm phụ thân mà cũng không biết hay sao? Thải Dung bị tộc nhân của ngươi đón về, chuyên tâm sinh lang tử tại sào huyệt mới của ngươi, chờ ngươi trở về với nụ hôn chân thật của ngươi”
Chiến hận nghe vậy trên mặt lộ vẻ vui mừng, kêu lên một tiếng quái dị, làm mọi người sợ hải giật bắn người. Cự Linh ôm vai hắn, đẩy hắn đến chổ cái bàn dài đã xếp sẳn hơn ba mươi chổ ngồi, cười nói: “Ngươi lại nổi lang tính lên rồi.”
Chúng nhân ngồi vào bàn trong tiếng cười nói vui vẻ. Ta ôm Mỹ Cơ, nói: “Nàng và chúng ta ngồi cùng một chổ nhé”
Mỹ Cơ đỏ mặt nói: “Không! Để thiếp phục vụ mọi người.” Sơn Mỹ cười hì hì ép nàng phải ngồi xuống ghế.
Một bên bàn là ta và chúng thê, bên kia là Dực Kỳ và chúng tướng, Chiến Hận, Khôi Ưng và nữ nhân của bọn họ ngồi ở một bàn khác, Cự Linh, Diệp Phượng và các Du nữ ngồi đối diện bọn họ, bầu không khí trở nên náo nhiệt vui vẻ. Lúc này ta mới có cơ hội giới thiệu cho bọn họ.
Sơn Mỹ đếm đếm, rồi quay sang ta cười nói: “Đại đế chỉ có bốn vị phi tử, làm chúng ta thua hoàn toàn.”
Hoa Nhân cười: “Thiếp đoán chàng ít nhất sẽ nạp mười vị phi tử, không ngờ chàng lại tu tâm dưỡng tính như vậy”
Ta ôm Tiểu Phi bảo bối nói: “Nàng cho chúng ta là liệp diễm lữ hành đòan hay sao?” Qua ba tuần rượu, Dực Kỳ báo cáo: “Nơi này hết thảy mọi sự đều tiến hành rất thuận lợi, Đại Đế có muốn đến các nơi để tuần sát, động viên tinh thần bọn họ, khán khán hữu không có có cái gì tái khả cải tiến đích địa phương.”
Ta lắc đầu nói: “Không! Ngày mai ta muốn khởi hành đến Tịnh Thổ, rời đi đã hơn hai năm mà chưa quay về, các nàng sẽ nói ta không thủ tín, không đúng kỳ hẹn ba năm”
Hoa nhân ngẩn người hỏi: “Không ở thêm vài ngày được sao?” Đạm Như cười: “Ngươi sợ cái gì, Lan Đặc không nói sẽ không đem ngươi theo, chỉ cần có chàng bên cạnh ngươi, ở đây hay nơi khác thì cũng giống nhau mà?” Hoa Nhân liếc mắt nhìn ta nói: “Trừ khi chàng giết ta, nếu không đừng nghĩ đến chuyện lại bỏ rơi ta lần nửa.”
Lệ Thanh nói: “Chuyện Vu Đế đã giải quyết xong chưa?”
Mọi người bình ổn trở lại, ánh mắt tập trung vào ta. Tim của ta lập tức như bị một thanh kiếm đâm vào, hô hấp trở nên khó khăn. Bọn Cự Linh hiểu rõ chuyện tình, cùng trở nên ủ rũ.
Hoa Nhân biến sắc hỏi: “Đã xãy ra chuyện gì?” Đạm Như than nhẹ một tiếng, đem sự tình kể lại. Mọi người vừa nghe chuyện tình nghiêm trọng đến như vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Sơn Mỹ rên rỉ nói: “Phải làm sao bây giờ?” Ta không muốn bọn họ vì vậy mà lo lắng, chấn khởi tinh thần, mĩm cười nói: “Không cần lo lắng, ái tâm của loài người là thú duy nhất có thể khắc chế Vu đế, chỉ cần cho ta thu thập thêm chục cô vợ, gia tăng thêm ái ý, ta nhất định có thể diệt trừ hắn.”
Tây Kì trề môi nói: “Nhân tâm không đủ, bao nhiêu đây tỷ muội tòan tâm toàn ý yêu thương chàng còn chưa đủ hay sao?” Hoa Nhân nói: “Chính xác số lượng đã là mười sáu rồi.”
Chiến Hận hùa theo: “Chuyện đó tính làm gì, Đại kiếm sư thể chất phi phàm, thiên phú hơn người, ta trước kia còn có đến ba mươi tám cô vợ, Đại kiếm sư ít nhất phải có ba trăm tám mươi cô mới có thể xứng với thân phận đại đế khắp thiên hạ.”
Sơn Mỹ thấp giọng mắng: “Vậy sẽ biến thành hoang dâm đại đế hay sao?” Mọi người mỉm cười, bầu không khí trở nên nhẹ nhỏm một chút.
Đạm như tự nhiên nói: “Theo điều thứ mười ba của gia pháp, số lượng thê tử của Lan Đặc đại đế nhất định không thể hơn mười sáu người, đại đế hiểu rất rõ điều đó.”
Bọn nam nhân dùng ánh mắt thương cảm nhìn về phía ta.
Ta mỉm cười nói: “Tối thiểu phải là mười tám.” Chúng nữ ngẩn ngơ, cùng kêu lên truy vấn.
Tâm trí của ta bay trở về Tịnh Thổ, hướng về tương lai tốt đẹp nói: “Người thứ mười bảy chính là Hoa Vân nữ tế ti xinh đẹp nhất Tịnh Thổ, trước kia ta có thể để cho nàng duy trì ý muốn làm một vị tế ti độc thân, nhưng Lan Đặc hôm nay đã hiểu được ý nghĩa thật sự của nhân sinh, không thể để chuyện song phương cùng thống khổ xãy ra, vô luận là dùng tà thuật của Âm Phong hay ngạ lang thuật của Chiến Hận, đời này ta cũng phải thưởng thức nàng cho bằng được.”
Mọi người cười ngất vì câu nói thẳng thắng, trực tiếp từ phế phủ của ta. Bóng ma của Vu đế cách chúng ta ngày càng xa.
Đạm Như nói: “Vị kiều thê thứ mười bảy này là hợp tình hợp lý, đồng ý với thỉnh cầu của chàng, người thứ mười tám sẽ là ai?” Ta nghiêm mặt nói: “Vị kiều thê thứ mười tám đại biểu cho sinh tử tồn vong của nhân loại, giả sử ta có thể tìm được nàng, cũng là lúc Vu Đế bị tiêu diệt”
Chúng nhân không ai không biết người ta nói chính là công chúa, lập tức nhận ra sự uy hiếp hủy diệt của Vu Đế đối với loài người.
Chiến Hận nói: “Ta và Cự linh đã thưưng lượng qua, chúng ta đều muốn cùng ngài kề vai sát cánh mà tác chiến, nếu không về đến nhà sẽ ăn không ngon ngủ không yên, suốt ngày treo trong lòng, chi bằng theo ngài đến sa mạc cùng Vu Đế đánh một trận sanh tử”
Cự Linh cũng nói: “Chiến Hận nói rất đúng, huống chi hai người chúng ta tinh thần và thể lực đều tăng lên gấp bội, rất có lòng tin giúp ngài đối phó Vu Đế.”
Ta thở dài: “Nếu chỉ là múa kiếm huy mâu, ta sẽ để các ngươi cùng đi, nhưng lần này đấu tranh cùng Vu Đế sẽ bằng một phương thức kỳ quái, trước giờ chưa hề có, ta một thân cùng hắn quyết một mất một còn, phải dứt bỏ mọi lo lắng, chuyên tâm đối phó quái vật này.”
Đạm Như giật mình nói: “Chàng ít nhất cũng phải mang Kỳ Kỳ theo mới được ”
Ánh mắt mong chờ của Tây Kỳ nhìn về phía ta. Ta gật đầu nói: “nếu đến lúc đó nàng ấy chưa mang thai thì ta sẽ dẫn theo”
Cự Linh biết sự tình này ta đã quyết định, bèn thở dài, không kiên trì nửa.
Chiến Hận thất vọng nói: “Ta đây không thể đến Tịnh Thổ hay sao? Mỹ nữ Tịnh Thổ không có phần của ta a?” Mọi người cùng cười trêu chọc hắn.
Sơn Mỹ tức giận trách huynh trưởng: “Đừng có quên Thải Dung mỗi ngày đều nằm trên giường chờ ngươi trở về.”
Chiến Hận nhớ tới Thải Dung, lập tức mặt mày hớn hở, không hề vì không thể đến Tịnh Thổ mà thất vọng.
Đạm Như cười nói: “Dù sao ngươi cũng là một con sói bất tử, có hỏi nhiều cũng không dùng được, đợi mọi việc xong xuôi, có thể dùng cái chân sói của ngươi, đến Tịnh Thổ đánh hơi tìm nữ nhân đẹp nhất ở đó không được sao?” Chiến Hận nhanh chóng phản ứng: “Cuối cùng sẽ ngửi đến chiếc giường của Tú Lệ pháp sư. ”
Đôi mắt mơ màng của Đạm Như trợn lên: “Ngươi thử nói lại xem.”
Lệ Thanh cười nói: “Trong cuộc hành trình này, con sói này có chiếm được tiện nghi của nàng không?” Đạm Như bật cười nói: “Có một chút thôi!”
Bầu không khí từ lúc này lại ấm áp trở lại.
Ta nhớ lại một chuyện liền quay sang Hoa Nhân hỏi: “Các nàng quên dẫn Phi tuyết đến gặp ta sao?” Hoa nhân thần tình ảm đạm nói: “Thiếp vốn định trì hỏan báo tin cho chàng, ba ngày sau khi chàng đến Vu quốc, Phi Tuyết hốt nhiên thất tung, tìm kiếm như thế nào cũng không thấy nó.”
Ta ngẩn người cả nửa ngày, nói: “Không cần lo lắng, ngoại trừ Ma Nữ Bách Hợp, ai cũng không thể cưởi được nó, bọn họ chắc chắn đã đến sa mạc rồi.”
Tiếp theo hướng Tố Chân, Thanh Thanh, Giảo Giảo, Lệ Quân và bọn Tình Nhi năm người nói: “Các nàng đều không nói chuyện, còn bở ngỡ hay sao? Nhưng Lệ Quân nàng cùng Lệ Thanh, Hoa Nhân phải rất quen thuộc mới đúng!”
Liên Lệ Quân cười: “Nghe mọi người nói, chúng ta cũng rất vui.”
Tố Chân nói: “Các người xa cách đã lâu mới gặp lại, chúng ta tự nhiên phải nhường cho khóc lóc một chút!”
Giảo Giảo đối với Tiểu Phi nhi đặc biệt yêu thích, gõ gõ vào lưng ta, nói: “Ta không muốn nói chuyện, chỉ cần chàng đưa Phi nhi cho ta ôm.” Ta cười chuyển con trai qua cho nàng.
Cự linh nâng ly hướng về phía ta nói: “Ly rượu này để ta tiển Đại kiếm sư lên đường, chúc ngài thuận buồm xuôi gió."
Mọi người vội vàng nâng ly chúc mừng.
Chiến Hận vỗ vai Khôi Ưng nói: “Sau khi tới Tịnh Thổ, nhớ lưu lại vài mỹ nữ cho ta, đừng có một mình ngươi độc quyền tại Tịnh Thổ a!”
Mọi người cùng cười phá lên.
Cự Linh nói: “Chúng ta trước hết về thăm nhà, sau đó sẽ đến Tịnh Thổ hội họp cùng Đại kiếm sư, tham gia thịnh yến Đại kiếm sư lấy cô vợ thứ mười bảy và mười tám”
Mọi người hò reo nâng ly chúc mừng. Yến hội tiếp tục trong bầu không khí náo nhiệt, mãi cho đến tối, mọi người mới tàn cuộc quay về phòng nghĩ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.