Đại Kiếm Sư

Quyển 3 - Chương 24: Kỳ khai đắc thắng

Huỳnh Dị

21/03/2013

Chính ngọ ngày thứ hai, “Bộ Hỏa Thành” ở thượng du “Thiên La hà” đã thấp thoáng trong tầm mắt.

Thành này được xây dựng trên một bình nguyên, không có địa thế hiểm trở để phòng thủ, rõ ràng không nghĩ sẽ có ngày đại họa lâm đầu.

Mấy ngày qua, ta và Thải Nhu cưỡi cùng một ngựa, các Thái Dương Chiến Sĩ cưỡi chiến mã theo sát bên cạnh, Đại Hắc uy vũ chạy trước đầu Phi Tuyết, ngay giữa đội ngũ Thái Dương Chiến Sĩ, từ từ nhắm hướng Bộ Hoả thành tiến tới, thật ra trên ường đi chen đầy người dân tị nạn, nên mã đội khó mà tiến nhanh được.

Thải Nhu trong mắt hiện lên vẻ xót xa, nhìn từng đám từng đám gia đình đang chen chúc trên xe la, vẻ mặt họ đều bao trùm nỗi sợ hãi khi đại nạn lâm đầu, nàng nhẹ nhàng nói: ”Không biết trong đó có người của thôn trang đó không?” “Thôn trang đó” chính là chỉ đám khói dày đặc bọn ta nhìn thấy khi ở dãy Bộ Hỏa sơn, lúc đến nơi thì thấy thôn trang đã hoá thành một đống tro tàn. Ta nhìn hàng ngàn nan dân chen lấn trên đường, tiếng trẻ con và phụ nữ la khóc vang lên khắp nơi, đột nhiên, ta bỗng nhận ra vận mệnh của mình đã gắn chặt với vận mệnh của họ.

Ny Nhã nữ công tước mới kế vị thụt lại phía sau đại đội, chỉ huy người của mình duy trì giao thông trên đường, ta và Thải Nhu dưới dự hộ tống của mười chiến sĩ mà cô ta sai đến, tiến vào thành trước.

Lúc này mọi người đều chìm trong không khí bi phẫn thê lương, kìm nén không bùng phát, không ai có hứng thú nói một lời nào.

Càng đến gần cửa thành, mọi người càng chen lấn xô đẩy, khi cách cửa thành chừng trăm bộ ta dừng lại chờ đợi, nhìn lên đầu thành cao chừng ba mươi xích, cờ xí nghiêng ngả, các chiến sĩ thủ thành bơ phờ rời rạc, lòng ta chợt chùng xuống, chiến binh không có chút đấu chí thế này, làm sao có thể chống lại đại quân Hắc Xoa vốn dĩ hùng mạnh hơn họ rất nhiều chứ.

Tiếng vó ngựa từ hướng cửa thành truyền tới.

Tiếng la hét, quát tháo vang lên.

Ta ngạc nhiên nhìn về phía âm thanh truyền tới, chỉ thấy hơn mười kị sỹ từ trong thành phóng ra, bất chấp đám đông cứ mở đường thẳng tiến, tạo thành một trận hỗn loạn nho nhỏ.

Dẫn đầu là một thanh niên cưỡi ngựa thân hình khôi ngô, dáng điệu tuấn vĩ, không thèm để mắt tới đám người đang chen lấn, hét lớn: “Tránh ra! Tránh ra!” Ta và Thải Nhu đưa mắt nhìn nhau, biết trong lòng đối phương đã phát sinh phản cảm với thanh niên kị sỹ.

Chỉ lát sau, thanh niên cưỡi ngựa mang theo hơn mười thủ hạ cùng mã đội của bọn ta đối mặt nhau.

Chiến sĩ mã đội của ta lập tức cung kính hướng về hắn thủ tay trước ngực thi lễ.

Thanh niên kỵ sĩ niên kỉ hình như nhỏ hơn ta chút ít, nóng nảy nói: “Nữ công tước trở về, sao không báo trước ta một tiếng!”

Chiến sĩ có thân phận cao nhất trong mã đội liền đáp: “Nữ công tước xuất lĩnh chúng tôi thông báo cho người các thôn làng rút vào trong thành, lúc này mới về đến, thưa Hồng Tình quý sĩ.”

Hồng Tình quý sĩ sắc mặt không đổi, lúc này mới lưu ý những người khác, ánh mắt hắn đầu tiên lướt qua thân hình ta, rồi di chuyển qua Thải Nhu, lập tức sáng lên, hiện rõ thần sắc kinh ngạc chấn động, ta bất giác than thầm trong lòng, Thải Nhu xinh đẹp mĩ lệ, trong tình huống này không khéo lại rước đến những phiền não không nghĩ tới.

Ánh mắt hắn miễn cưỡng từ Thải Nhu quay lại trên người ta, thần sắc trở nên lạnh lùng, xen lẫn nghi hoặc, thậm chí còn có một chút đố kị, quát hỏi: “Người này là ai?”

Người đứng đầu mã đội của chúng ta trả lời: “Hồng Tình Quý Sĩ, người này là khách nhân của nữ công tước, mang theo tin tức từ phương xa đến đây.” Hồng Tình không nhịn được liếc nhìn Thải Nhu một cái, rồi quay sang ta hỏi chẳng chút khách khí: “Hãy báo xem ngươi từ đâu tới, có thân phận gì và mang theo những thứ gì?”

Ta biết hắn chỉ muốn biết mối quan hệ giữa ta và Thải Nhu, sắp xếp lại vốn Tịnh Thổ ngữ ít ỏi trong đầu rồi nói: “Địa phương đó có nói thì ngươi cũng chẳng biết, người phía sau đã chen lấn tới, không thể không đi rồi.”

Hồng Tình loé lên sắc giận, chuẩn bị phát tác, bỗng từ phía sau truyền tới tiếng tù và, lúc ngắn lúc dài, hình như để truyền đạt tin tức gì đó.

Hồng Tình hằm hằm trừng ta một cái, tránh sang một bên.

Bọn ta tiến lên chiếu trúc phía trước, phía sau kéo dài vô tận, có đến hàng vạn nan dân Tịnh Thổ đã rời bỏ quê hương thân yêu mà chẳng biết còn có ngày trở lại hay không.

Âm thanh Thải Nhu tắm gội từ trong phòng tắm vọng ra, lắng nghe tiếng nước chảy này ta lại nhớ những ngày kinh hoàng ở ngoài đại mạc, nghĩ đến sau này lại phải xuyên qua lại nơi địa ngục trần gian đó, trong lòng ta không khỏi ớn lạnh.

Ở trong phòng quý khách tại Công Tước phủ này, vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng người cùng xe ngựa di chuyển ở ngoài cung, những làn sóng người tị nạn liên tục kéo đến không có đến nửa khắc dừng lại, khiến người ta lo sợ Bộ Hoả thành này không thể chứa quá nhiều người như vậy.

Đại Hắc đã phóng lên giường, ngủ say như chết, mũi thở phập phồng. Trời nhanh chóng sập tối, hành lang phía ngoài đã sớm thắp một ngọn đèn nhỏ, dưới sắc trời đen kịt chỉ thấy lờ mờ.

Phi Tuyết nghỉ ngơi trên thảm cỏ hoa viên bên cạnh hành lang, mặc dù bề ngoài Ny Nhã có vẻ lạnh lùng sương tuyết, nhưng nhìn chung đối đãi với ta cũng không tệ lắm.

Ta bước ra ngoài cửa, Phi Tuyết nhổm người lên, đưa đầu sát vào má ta, một tay ta ôm đầu nó, vỗ vỗ vào gò má hóp gầy của nó, mỉm cười nói: “Lão bằng hữu, sẽ nhanh thôi, rồi ta sẽ trên lưng ngươi xông pha giết địch, chiến thắng trên sa trường.” Lúc này đương nhiên là ta nghĩ đến bọn Hắc Xoa nhân. Tiếng bước chân ồn ào từ phía đầu hành lang vọng lại, dẫn đầu là nữ công tước Ny Nhã lãnh ngạo sương tuyết, cô ta bước đi rất nhanh, bên cạnh Hồng Tình Quý Sĩ bước gấp theo, vừa đi vừa tranh luận, theo sau là bảy, tám vị tướng quân toàn thân mặc giáp.

Bọn họ nhanh chóng đến gần, Ny Nhã trông thấy ta liền dừng lại, lúc này ta đã cạo râu đường hoàng, người ngợm tắm rửa sạch sẽ thơm ngát, trong mắt liền thoáng lên thần sắc kinh dị.

Cô ta vừa nói xong, Hồng Tình quý sĩ ở phía sau trừng mắt nhìn ta một cái, chặn lấy thân hình yêu kiều của Ny Nhã nữ công tước, thở hổn hển nói: “Đây là quy củ của Thiên Miếu định ra, chỉ có quý tộc và võ sĩ thì mới có thể tiến nhập tước phủ…”.

Gương mặt Ny Nhã như lạnh lại nói: “ Không phải nói nhiều, ta quyết định sẽ khai mở tước phủ để nan dân trú ẩn, nhường cho bọn họ ngủ trên giường của ta, đây là mệnh lệnh, nếu ai còn tranh cãi ta sẽ dùng quân pháp xử lý không tha.”

Hồng Tình Quý Sĩ ngây ngốc một lúc, im lặng quay bước, giận dữ bỏ đi, hai người cũng bỏ đi theo hắn ta, rõ ràng là những người thân cận của hắn, Ny Nhã quay lại phía ta, nhãn quang đã dịu hơn lúc nãy nhưng thanh âm vẫn lạnh như băng nói: “Đa tạ ngươi rất nhiều vì đã mang đám Trân Ô Thạch về cho bọn ta, đó là thứ hàng rất tốt, có thể đủ để làm một thanh Trân Ô Đao.” Ta đối với cô ta đã tăng thêm nhiều hảo cảm, hiếu kì hỏi: “ Thì ra cô cũng là một cao thủ rèn kiếm, vậy mà ta nghĩ chỉ có đàn ông mới phù hợp với công việc nặng nhọc đấy chứ.”

Ny Nhã mỉm cười.

Trước mắt ta chợt sáng lên, nguyên lai nụ cười của cô ta thật mê người, đáng ra cô ta nên cười nhiều một chút để khỏi phụ lòng trời cao đã ban tặng một món quà như vậy.

Phía sau một viên tướng vội nhắc nhở cô ta: “Công tước, bọn thuộc hạ đang chờ người ở đại sảnh.”

Vị tướng quân này là người lớn tuổi nhất trong đám người, chỉ sợ đã quá sáu mươi tuổi, xem ra là thuộc hàng thúc bá của Ny Nhã, râu quai nón phủ má, không giận mà uy, rõ ràng là trưởng lão đức cao vọng trọng của Bộ Hỏa thành.

Ny Nhã liền khôi phục vẻ lạnh lùng, gật đầu nói: “Ta biết rồi, Hầu Thân đại tướng.” Rồi quay bước muốn đi.

Ta vội vàng nói: “Nữ công tước!”

Ny Nhã nhướng hàng lông mày thanh tú, có chút bực bội hỏi: “ Còn chuyện gì nữa?”

Ta nói: “Ta có thể tham gia ít sức lực để bảo vệ thành này không?”

Ny Nhã nói: “ Thủ thành kháng địch đã có chiến thuật cụ thể riêng, sợ rằng rất khó với người ngoài, ngươi lại có việc khẩn cấp bên người, sáng sớm ngày mai, ta sẽ sắp xếp ngươi quay lại sa mạc, rời khỏi nơi này! Chúng ta đi!” Nói xong quay người bỏ đi, bọn tướng lĩnh lục tục theo sau, người nào người nấy đôi vai nặng trịch, thần sắc trầm trọng, không ai có hứng thú nhìn ta một cái. Ta từ trong giấc mộng tỉnh lại, Thải Nhu đã sớm kinh hoàng bật dậy, trên tấm thảm giường bên cạnh Đại Hắc cũng đã ngẩng đầu dậy, một âm thanh kinh hoàng chấn động vang lên ở bên ngoài tước phủ.

Thải Nhu nhìn ta.

Ta ngây người nói: “Bọn Hắc Xoa nhân đến đấy!” Liền nhảy khỏi giường, quay lại Thải Nhu nói: “Lại đây! Giúp ta thay khôi giáp võ phục!”

Thải Nhu ngạc nhiên, hỏi lại: “Đại Kiếm Sư, ngài…”

Ta mỉm cười nói: “Ta phải dạy bọn người làm ta mất giấc ngủ của một bài học.”

Ta cưỡi Phi Tuyết, từ cửa hoa viên không một người canh giữ ở sau tước phủ ruổi ra đại nhai, trong hoa viên đầy những doanh trướng của nan dân, trong lúc ta phải chen chúc, thì đám người Tịnh Thổ hướng về ta hoan hô, rõ ràng biết ta vì quê hương họ mà tận lực.

Lúc này, ánh mắt Thải Nhu ôm Đại Hắc tống biệt ta chợt hiện rõ trong đầu. Trên đại nhai lố nhố những đầu người, một đội vốn là tráng đinh thường dân chở đầy các loại vật tư, từ vũ khí thủ thành, đá tảng đến các đội xe la chở đầy lương thực, nước uống, nhắm hướng tường thành đi tới.

Ta cố gắng giữ một khoảng cách với họ, từ từ tiến tới.

Tới một ngã tư đại đội liền dừng lại, mọi người trên đường nhanh chóng tránh ra, một cỗ xe ngựa hoa lệ với hơn mười kị sĩ hộ tống, từ đường ngang đi ra, rồi quay lại thẳng hướng bọn ta đi tới.

Ta nhìn bức màn che cửa sổ rũ xuống, biết rằng phải là một nhân vật trọng yếu nào đó ngồi trong xe, màn che đột nhiên mở ra, một ánh mắt trong sáng sắc bén chiếu lên người ta.

Xa mã chợt dừng lại.

Viên hộ vệ phía trước tiến lên chừng mười bộ, hoảng hốt kìm ngựa quay lại. Trong lòng ta vô cùng kinh ngạc, đây là ai? Tại sao lại dừng vì ta?

Cửa xe mở ra.

Một vị lão nhân cao gầy toàn thân vận bạch bào bước xuống, sắc mặt lão gầy xanh uy nghiêm, đôi mắt lấp lánh trí tuệ, trên đầu đội một cái mũ kì quái, mọi người bốn phía nhanh chóng hướng về lão thi lễ.

“Linh Trí tế ti” tiếng hoan hô vui mừng dậy lên.

Lão nhân được xưng là “Linh Trí tế ti” đi thẳng đến trước ngựa của ta, ánh mắt nhìn ta thoáng qua một nét kinh dị và thâm thúy, gật đầu nói: “Thanh niên nhân, ngươi là người đã mang trân ô thạch bên kia bờ đại sa hải về cho bọn ta, đúng không?”

Ta gật đầu, nhớ lại Niên Gia đã từng nhắc tới tám vị tế ti họp thành tế ti hội vốn có tiếng nói tối cao ở vùng Tịnh Thổ này, chỉ là không biết vị Linh Trí tế ti này có là một trong số đó hay không?

Linh Trí hỏi: “Bây giờ ngươi đang định đi đâu?”

Ta trả lời: “Ta muốn vì Bộ Hỏa thành mà góp một chút sức mọn.” Linh Trí lại nhìn ta một cách sâu xa nói: “Ngươi hoàn toàn có thể giúp chúng ta, tuyệt không phải chỉ là “một chút sức mọn”, thanh niên nhân, hoan nghênh ngươi gia nhập bọn ta, hãy theo ta!”

Trong lòng ta bỗng rộn lên, chẳng lẽ lão đã nhìn thấu ta là Thánh Kiếm Kỵ Sĩ mà lão hằng mong đợi.

Khi ta và Linh Trí đến tòa thành chính của tường thành, nữ công tước Ny Nhã cùng hơn mười vị tướng quân thần sắc ngưng trọng đang nhìn ra ngoài thành, chỉ thấy trên bình nguyên bên ngoài, từng lớp lớp đốm lửa di động, vô cùng vô tận như sao trên trời, thật khiến người xem lạnh người.

Thủ vệ kêu lên: “Linh Trí tế ti đến!”

Ny Nhã và chúng tướng quay đầu lại, thấy ta đứng bên cạnh Linh Trí hết thảy đều sửng sốt kinh ngạc.

Trong mắt Hồng Tình quý sĩ loé lên vẻ ganh tị, chỉ lấy ngoại hình mà luận thì ta đã hơn hẳn hắn rồi.

Các tướng lĩnh nhanh chóng thi lễ, Ny Nhã bước lên trước hai bước, tới gần Linh Trí khom người thi lễ nói: “Tế ti, con gái của Lạp Tát xin chúc phúc người!” Linh Trí mỉm cười từ hoà, đưa tay đặt lên đầu Ny Nhã nói: “Con gái của Lạp Tát, ta cũng chúc phúc cháu.” Rồi rút tay lại, nói: “Ny Nhã nữ công tước, con làm rất tốt, còn tốt hơn so với nhiều nam tử hán, Lạp Tát nhất định sẽ cảm thấy vô cùng an ủi.”

“Tùng! Tùng! Tùng!”

Tiếng trống trận ngoài thành vang lên, mọi người lại tập trung chú ý tình hình ở đó.

Vị lão giả Hầu Thân đại tướng giận dữ nói: “Tịch Chúc Đồng lại công thành liền trong đêm, quyết không cho chúng ta một phút nghỉ ngơi.”

Những người khác im lặng không nói một lời.

Ta bước đến bên tường thành, điềm đạm nhìn ra bên ngoài, trong lòng tĩnh lặng, cẩn thận quan sát tình hình quân địch.

Chiến tranh đối với những người sinh ra trong loạn lạc như ta mà nói thì nó tự nhiên như là hô hấp vậy.

Ta cảm nhận ánh mắt của Ny Nhã đang chiếu trên đôi vai hùng vĩ của ta. Linh Trí đến bên cạnh ta, bình tĩnh hỏi: “Tai hoạ trước mắt, bọn ta c còn cách nào hoá giải không?”

Ta biết với tầm nhìn trí tuệ của lão, đã nhìn thấu “thân phận” thực sự của ta, khiến ta không thể nào chối cãi thân phận đó, nhất thời im lặng không biết nói điều gì.

Ny Nhã đến bên cạnh ta, trong mắt hiện lên thần sắc khó hiểu, rõ ràng không hiểu tại sao Linh Trí lại xem trọng ta đến thế, mọi người còn lại chắc hẳn cũng đều nghi hoặc như vậy.

Đại quân Hắc Xoa Quỷ từ từ dừng lại cách thành chừng ba dặm, cờ xí phấp phới, quân tình hừng hực khí thế.

Hai bên tả hữu là đội kị binh, nếu kẻ nào có ý nghĩ ngông cuồng tấn công trung quân tất sẽ bị khoái mã ở hai cánh tấn công mặt bên, cắt đứt viện binh ở phía sau.

Trung quân vang lên tiếng tù và.

Một nhánh bộ binh nhanh chóng vượt ra, nhắm thẳng đến khu vực chính giữa đại quân Hắc Xoa nhân và tường thành thì dừng lại, bố trí trận thuẫn.

Quân địch lại di chuyển.

Một mã đội chừng trăm người từ trận địch phóng ra, đến giữa đại quân và bộ binh trận thì dừng lại.

Cờ xí của mã đội này so với các đội khác cao hơn lớn hơn, trong gió đêm tung bay phần phật như diễu võ dương uy.

Bên cạnh ta, hơi thở Ny Nhã trở nên nặng nề, trong mắt bùng cháy ngọn lửa cừu hận, ta biết rằng Tịch Chúc Đồng đã đến.

Hồng Tình giận dữ quát lớn: “Tịch Chúc Đồng lại hướng bọn ta mà biểu lộ sự miệt thị, thật không để bọn ta vào trong mắt.”

Ta vội nén nỗi vui mừng trong lòng xuống, muốn ta thống lĩnh trận này, bất kể binh lực, sĩ khí cùng chiến thuật đối phương hơn gấp nhiều lần quân Tịnh Thổ vừa thua trận vốn chỉ thừa thãi vũ khí, thì chỉ có kẻ ngu ngốc mới nghe thôi, nhưng ta lại có thể lợi dụng tính ngông cuồng khinh địch của đối phương, với kiếm thuật của ta, tốc độ của Phi Tuyết, sự sắc bén của Ma Nữ Nhận…

Một tràng trống trận vang lên.

Một chiến sĩ từ trong mã đội của Tịch Chúc Đồng tiến ra, thẳng hướng Bộ Hỏa thành đi tới, tới cách chừng một tầm tên, cất cao cánh tay cầm binh khí giống như trọng mâu kêu la rầm rĩ, rồi quay đầu lại, ghìm ngựa phía trước bộ binh trận, múa chân múa tay, rõ ràng là muốn khiêu chiến. Ta quay lại nhìn chúng tướng, chỉ thấy sắc mặt mọi người xám như tro, hoàn toàn không có dũng khí ứng chiến.

Đến lúc này, ta mới hiểu được tại sao lại gọi bọn chúng là Hắc Xoa quỷ. Kẻ khiêu chiến lúc nãy cao lớn uy vũ, nước da đen, trên mặt kẻ những vạch màu sáng, trên đầu đội một cái mũ trụ có hai sừng nhọn, trông giống như quỷ vật từ địa ngục đến.

Trên tường thành yên lặng như tờ, không khí trầm trọng như tang tóc bao phủ.

Ny Nhã cũng quên không hỏi tại sao ta lại đến đây.

Ta đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài.



Mọi người kinh ngạc nhảy dựng lên, tập trung nhìn về phía ta.

Tiếng cười của ta đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói: “Thật là trời giúp chúng ta, Ny Nhã nữ công tước, xin người để ta một người một ngựa xuất thành ứng chiến, nếu không lấy được đầu Tịch Chúc Đồng mang về, ta nguyện chịu xử trí theo quân pháp.”

Trong mắt mọi người hiện lên thần sắc không thể tin nổi, nhìn ta như kẻ mất trí.

Ny Nhã nhíu hàng lôy thanh tú nói: “Không! Ta không thể để người đi vào chỗ chết được.” Thần thái cô ta nhíu mày thật quyến rũ phi thường. Hầu Thân đại tướng nói: “Thanh niên nhân, cái dũng của kẻ thất phu không có tác dụng gì đâu.”

Dưới thành tiếng vó ngựa lại vang lên, chiến binh Hắc Xoa khi nãy lại quay lại khiêu chiến.

Thanh âm của Linh Trí vang lên: “Con gái của Lạp Tát, các chiến sĩ Bộ Hỏa thành, cứ để anh ta đi đi, vũ trụ này không có lực lượng nào có thể cản trở đại thắng của bọn ta.”

Ta và ông ta nhìn nhau một cái sâu sắc, quay người bước xuống thềm thành, đi được vài bước, Ny Nhã nói theo: “Chờ một chút!”

Ta liền dừng lại.

Ny Nhã vội chạy đến sát mặt ta nhẹ nhàng nói: “Xin hãy nhận lời chúc phúc của ta, Đại Kiếm Sư!”

Một cửa nhỏ bên cạnh cửa thành mở ra, ta thúc Phi Tuyết, nhanh chóng lao ra.

Trận địch lập tức vang lên trận cười rung trời, cực kỳ phấn khích, ngược lại trên Bộ Hỏa thành tướng lĩnh chiến sĩ đều yên lặng vô thanh, rõ ràng trong lòng đã mất cả hứng thú cổ vũ.

Chỉ cần nghĩ đến phải đối địch với Hắc Xoa nhân thôi, bọn họ trong lòng đã lạnh run.

Tên Hắc Xoa quỷ khiêu chiến cười sắc lạnh, cầm trọng mâu thúc ngựa xông tới.

Ta nhìn hắn ta vọt tới, đại bổn mâu trong bọc bên phải dưới bụng ngựa đã cầm tay, Phi Tuyết vẫn tiến về phía trước với tốc độ trung bình, bởi vì ta không muốn địch nhân biết tốc độ thực sự của nó.

Ma Nữ Nhận vẫn ở sau lưng, đó là vũ khí bí mật của ta. Bên trận địch tiếng reo hò càng lúc càng lớn.

Ta nhìn thấy mã đội của Tịch Chúc Đồng đang từ từ tiến lên phía trước, hiển nhiên muốn nhìn thấy ta bị sát hại như thế nào, trong lòng chợt động, quyết định sách lược, hai ngựa nhanh chóng đến sát.

Ta có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình hung hăng, cái trừng mi trợn mắt của Hắc Xoa dũng sĩ, trên thành, ngoài thành hỏa quang sáng rực, trời đất nhuộm một màu huyết hồng.

Trường mâu như tia chớp vọt từ dưới lên nhắm thằng yết hầu của ta, vô luận tốc độ hoặc góc độ đều phối hợp với tư thế cưỡi ngựa của hắn liền lạc như áo trời, bất quá hắn toan tính xuất thủ trên lưng ngựa, so với kị thuật của ta mà nói hắn đã tính sai một đoạn.

Ta lập tức nghiêng mình, đại bổn mâu một mang một kéo, một kích như lôi đình vạn quân lạc vào khoảng không.

Hai ngựa lướt sát vào nhau.

Phi Tuyết tung hai vó sau, đá vào bụng ngựa đối phương.

Chiến mã của hắn kêu lên một tiếng thảm khốc, ngã nhào xuống đất, hất văng kị sĩ rơi xuống đất.

Quân dân thủ thành trên Bộ Hỏa thành vô cùng kinh ngạc, một tràng hoan hô reo hò chấn thiên động địa vang lên, như cuốn phăng tất cả những đè nén tủi nhục đã trải qua.

Ta cười dài một tràng, ghìm ngựa quay lại.

Lúc này, Hắc Xoa dũng sĩ cầm mâu trên mặt đất đã bật dậy.

Trong trận địa địch lại vang lên tiếng reo hò kinh thiên động địa trợ uy. Ta lại cười dài, lăng không rời khỏi lưng ngựa, đáp xuống mặt đất, trên Bộ Hỏa thành chợt trầm hẳn xuống, rõ ràng không hiểu tại sao ta lại rời bỏ ưu thế trên lưng ngựa.

Lúc này đội ngũ của Tịch Chúc Đồng đã vượt qua bộ binh trận, đến trước mặt bọn ta.

Hắc Xoa dũng sĩ nọ hét lên một tiếng dữ dội, cầm thẳng mâu xông đến. Ta hừ lạnh một tiếng, đại bổn mâu vụt lên phía trước, điểm thẳng mũi mâu đối phương.

“Đang…”.

Tên Hắc Xoa quỷ này lực tay cực tốt, lập tức chĩa mâu lên trên, biến chiêu công tới, nhưng ta lại không có hứng thú đùa giỡn với hắn, hắn có thể đứng vững đến lúc này, bởi vì ta muốn dẫn dụ Tịch Chúc Đồng đến gần thôi. Cước bộ nhanh dần.

Chỉ trong chớp mắt Hắc Xoa quỷ đã lâm vào tử cảnh, cán mâu đập vào cánh tay cầm trọng mâu của hắn, đồng thời tung một cước nhắm thẳng thân mình hắn.

Hắc Xoa quỷ hự lên một tiếng đau đớn, trọng mâu rời tay, người văng ra phía sau, cùng lúc ta đại bổn mâu của ta xoay lại, nhẹ nhàng phóng tới cắt đứt yết hầu đối phương.

Bộ Hỏa thành dậy lên tiếng hô vang trời. Một tiếng hú dài.

Phi Tuyết nhanh chóng đến bên, ta vọt lên lưng ngựa, hai đùi kẹp chặt, Phi Tuyết như một đám mây trắng lao vào giữa trận của Tịch Chúc Đồng. Phía sau có thể nghe tiếng la hét kiệt lực của quân dân Tịnh Thổ. Ta có thể nhìn thấy tâm tình của bọn họ.

Thành công hay thất bại, chính là giây phút này. Chỉ trong nháy mắt ta chỉ cách mã đội của Tịch Chúc Đồng khoảng chừng hơn bốn mươi bộ, lúc này trong mã trận của Tịch Chúc Đồng chỉ có bảy, tám kỵ sĩ kịp vuợt lên nghênh đón , có thể thấy tốc độ của Phi Tuyết đã hoàn toàn vượt xa ý nghĩ của bọn chúng.

Trong mã đội lại tách ra hơn mười kỵ sĩ, từ từ di chuyển về phía sau, ta có thể chắc chắn Tịch Chúc Đồng đang ở trong đám đó.

Tiếng vó ngựa sầm sập trước mặt, bảy, tám Hắc Xoa kị sĩ vung lên đủ các loại vũ khí hình thù quái dị, như lang như hổ phốc tới.

Người của hai bên la hét điên cuồng.

Ta biết mình đang đánh động bầu nhiệt huyết của những người trên Bộ Hỏa Thành, giả như ta bất hạnh tử chiến, bọn họ có thể từ trên người ta mà học được thế nào là “Không sợ”.

Hào khí ngùn ngụt, ta hét dài một tiếng, hai đùi lại kẹp chặt, Phi Tuyến nhanh như thiểm điện lại vọt lên như kì tích.

Ta nghe tiếng la hò vang tràn trong gió.

Kéo giật đầu ngựa.

Phi Tuyết hí dài phóng lên giữa không trung, rơi xuống giữa đám Hắc Xoa chiến sĩ.

Ma Nữ Nhận thoát khỏi vỏ trên lưng.

Hắc Xoa võ sĩ hai bên kinh hoàng chĩa vũ khí ra phía trước, không chậm trễ tận lực lùi lại.

Ma Nữ Nhận lẹ làng lóe lên lóe xuống, hai người trước mặt đồng thời trúng kiếm, mũ bảo hộ mặt lập tức bị chém thành hai mảnh sắc ngọt.

Khi thi thể bọn họ ngã xuống đất, Phi Tuyết đã lại tiến thêm hơn trăm bước, xông thẳng vào mã đội của Tịch Chúc Đồng.

Tịch Chúc Đồng với hơn mười kỵ sĩ bảo hộ, nhanh chóng thối hậu.

Tiếng cước bộ vang lên dầm dập.

Lúc này đội bộ binh gần ngàn người đang hấp tấp lăm lăm đao, thuẫn chạy lên tiếp ứng tiểu đội nhân mã của Tịch Chúc Đồng.

Bọn họ chỉ cách nhau chừng trăm bộ, hai bên đều nhất tề tiếp cận, nhiều nhất chỉ một hồi chuông vang lên thì gặp nhau.

Bởi vậy thời gian dành cho ta chỉ là một tiếng chuông vang.

Nhất định không được bỏ lỡ.

Hàn quang của Ma Nữ Nhận lấp loé, hơn mười cỗ vũ khí hạng nặng đều bị chém đoạn.

Hàng loạt tiếng la hét kinh hoàng vang lên.

Hàn quang Ma Nữ Nhận lại dày đặc, huyết tiễn phụt ra, khôi giáp bị phá tan tành, ta và Phi Tuyết giống như một cây kim nhọn xuyên thủng tờ giấy mỏng, không mất một phút chậm trễ, vọt ra khỏi mã đội.

Để lại sau lưng một con đường máu với hơn mười người nằm la liệt. Phi Tuyết hí lên một tiếng dài, tiếp tục tăng tốc, nhằm hướng Tịch Chúc Đồng đang ở phía sau đại kỳ đuổi theo.

Đại kì đã không còn ngang nhiên cất cao về phía trước mà lại xiêu xiêu vẹo vẹo không vững.

Phía sau, người trên Bộ Hoả thành hò reo kiệt lực, âm thanh tràn tới như thuỷ triều ồ ạt xô vào bờ.

Trong đám hơn mười kị sĩ lại có năm, sáu người tách ra hướng về ta công tới. Ta đã nhìn thấy Tịch Chúc Đồng.

Hình dạng hắn cũng tương tự mọi người chỉ bất đồng về trang sức, đặc biệt là hai cái sừng nhọn của mũ trụ, đa số hai sừng nhọn này màu đen, cũng có một số màu lục, chỉ có mũ của hắn mới có màu hồng, điều này khiến ta hiểu ra sự phân biệt màu sắc trên sừng nhọn chính là thể hiện thân phận khác nhau của bọn chúng.

Tịch Chúc Đồng thân hình cao gầy cứng rắn, khuôn mặt ẩn trong khôi giáp, dưới hoả quang sáng rực loé lên, thật khiến người ta kinh sợ.

“Đinh đinh đang đang”.

Ma Nữ Nhận vẽ nên một đường cong tinh diệu tuyệt luân trên không trung, kình khí cuồn cuộn rít lên kinh nhân, giống như đi vào chỗ không người, quân địch lẫn vũ khí phút chốc bị chém đoạn, Ma Nữ Nhận chém vào khôi giáp địch nhân giống như thái rau, chặt gỗ mục, tất cả bọn Hắc Xoa quỷ cản đường đều bị chém ngã nhào.

Tiếng la hét phía sau đã vang lên đến cực điểm.

Ta lại xuyên qua đám địch nhân cản đường, bọn Tịch Chúc Đồng chỉ còn sáu người ngựa, đám người đằng sau đã bị bỏ xa.

Đám bộ binh reo hò quát tháo, điên cuồng vọt lên phía trước bảo vệ thống lĩnh của mình.

Tiếng vó ngựa hai bên vang lên dồn dập.

Kỵ binh địch ở hai cánh đã phóng tới hộ giá.

Ta cười dài một tiếng, Phi Tuyết thành một đoá bạch vân bay lên, lăng không phóng đến Tịch Chúc Đồng.

Đại kì của Tịch Chúc Đồng rơi xuống.

Nhận ảnh liên tiếp loé lên, hai viên tướng bên cạnh Tịch Chúc Đồng ngã ngửa rơi xuống ngựa.

Tịch Chúc Đồng vội quát lên một tràng, đáng tiếc ta không biết một tiếng Dạ Xoa nào, không biết hắn kêu la ầm ĩ chuyện gì.

“Đang!”

Đại phủ của Tịch Chúc Đồng bổ ra, xảo diệu ngăn cản một kiếm tất sát của ta lại không cho ta chặt vào cự phủ của hắn.

Ba kỵ sĩ còn lại liều chết tấn công.

Ma Nữ Nhận quay trở lại trên vai.

Hai tay lập hạ xuống bụng ngựa, hai ngọn đại bổn mâu bắn ra như thần ưng triển sí, một trầm một phiêu, đâm thẳng phá vỡ chiêu thức của đối phương, đâm thủng hộ tâm giáp của bọn chúng, hai người hét lên ngã nhào xuống ngựa.

Tịch Chúc Đồng biết thối lui không phải là biện pháp, bởi vì không có con ngựa nào có thể nhanh qua Phi Tuyết, liền quát to một tiếng, múa thành phủ ảnh đầy trời, hướng về phía ta đánh tới.

Một mâu của ta xuyên qua dưới sườn, đâm chếch về phía sau, một mâu quét tới phía trước.

“A!” “Đương!”

Thị vệ còn lại của Tịch Chúc Đồng ở phía sau trúng mâu rơi xuống ngựa, mâu còn lại quét trúng đại phủ của Tịch Chúc Đồng.

Lưỡi phủ chỉ lệch chút ít rồi lại tiếp tục bổ tới.

Tên Tịch Chúc Đồng này thực sự không phải tầm thường.

Ta thầm khen một tiếng, cán mâu lập tức đập ngược lại, điểm lên mũi phủ, cùng lúc thu hổi tả mâu bên hông bắn thẳng tới yết hầu đối phương.

Tịch Chúc Đồng kinh hoàng ngửa người ra sau, đại bổn mâu ở tay trái ta lướt sát cách mặt hắn chừng một thốn, chỉ sai lệch một chút là có thể lấy mạng hắn.

Phía sau hắn đám bộ binh đã kịp truy đến chỉ cách chừng mười bộ, thậm chí ta còn nghe được tiếng thở “hộc hộc” như dã thú của bọn chúng.

Ta vận lực ném hai đại bổn mâu lên cao, một tay tìm Ma Nữ Nhận.

Phi Tuyết lướt nhanh đến bên hông ngựa của Tịch Chúc Đồng, lúc này hắn vừa mới ổn định chỗ ngồi trên lưng ngựa, nhận quang loé lên, ta vọt lên bám sát Tịch Chúc Đồng, Ma Nữ Nhận kêu “xoạt” một tiếng ngọt xớt rồi quay vào vỏ, hai tay ta vươn ra vừa vặn tiếp lấy hai ngọn đại bổn mâu hai bên vừa được ném lên, ghìm ngựa dừng lại.

Đám bộ binh Hắc Xoa điên cuồng chạy tới, kinh ngạc dừng lại, trên mặt hiện vẻ kinh hoàng không thể tin nổi.



Người của hai bên nhất tề im bặt, đột nhiên chiến trường im lặng như tờ, chỉ nghe tiếng vó ngựa ở hai bên đuổi tới gần sát, nhưng lúc này cả đất trời như vô thanh vô tức.

“Đang!” “Bịch!”

Tịch Chúc Đồng chầm chậm từ trên lưng ngựa rơi xuống, chiếc mũ trụ vỡ ra rơi trên mặt đất, thi thể đã rơi xuống đất, chân vẫn còn vướng trên yên ngựa. Chiến mã tung vó, lập tức kéo lê thi thể của Tịch Chúc Đồng, hiện thực tàn khốc của chiến tranh thật đáng sợ!

Tịch Chúc Đồng đã chết!

Tịch Chúc Đồng một trong “Thất đại thần tướng” của Hắc Xoa nhân, trước đây vốn đánh đâu thắng đó, đã trở thành người chết trước tiên. Từ phía Bộ Hỏa thành bùng lên một trận hoan hô kinh thiên động địa.

Kỵ binh ở hai cánh cuối cùng cũng đã tới nơi.

Ta cười dài một tiếng, hai ngọn đại bổn mâu trong tay, xông vào đám bộ binh của đối phương.

Địch nhân trước mặt đều bị ta hất tung lên, trong chốc lát đã tiến sâu vào giữa bộ binh trận, bốn mặt vây quanh đều là Hắc Xoa nhân.

Cờ xí của Hắc Xoa quân tán loạn, rõ ràng lòng quân đã loạn, thất bại cùng nỗi nhục này đối với đội quân Hắc Xoa vô địch mà nói thật khó mà tưởng tượng nổi, lúc này lại không biết phải ứng phó như thế nào, tiếng vó ngựa từ phía Bộ Hỏa Thành vang lên dồn dập, ta biết viện binh của mình đang đuổi tới. Nếu như bọn họ không đến, ta và bọn Hắc Xoa nhân quyết đấu sống chết với nhau, vô luận kiếm thuật của ta tinh diệu tới đâu, nhưng cuối cùng thể lực cũng có giới hạn.

Đại quân Hắc Xoa tuy nói là trận thế đã loạn, nhưng bọn chúng trời sinh ngoan cường dũng mãnh, hung tàn thành tính, người người bốn phía bất kể sống chết xông thẳng vào ta, Hắc Xoa nhân có đôi chân rất dài, cơ thịt săn chắc phát triển, khiến người ta cảm giác như đang đấu với dã thú, trừ phi là một mâu trí mệnh còn nếu chỉ bị thương thì chúng quyết chẳng lùi lại.

Gạt phăng hai tên địch, tiếng gió ở phía sau đã vang lên, ta thầm kêu bất diệu, biết chẳng còn kịp nữa, cúi gập người về phía trước, khi binh khí địch vừa đâm trúng đầu vai, thừa cơ né bớt, binh khí địch nhân sượt qua đầu vai, kéo theo một đạo huyến ngân, cuối cùng ta cũng đã thọ thương.

Ta gầm lên một tiếng dữ dội, hai tay mâu ảnh trùng điệp xông thẳng vào đám Hắc Xoa nhân làm chúng ngã rạp, đại bổn mâu một thu một phóng quay về túi da đặc chế hai bên bụng ngựa, Ma Nữ Nhận đã ở trong tay.

Trong tình hình này, chiến thuật sử dụng song mâu so với dùng Ma Nữ Nhận cận chiến tốt hơn nhiều, nhưng lúc này ta đã sức cùng lực kiệt, không đủ sức lực duy trì linh động hai trọng mâu hai bên.

Địch nhận lại giống như sóng thủy triều đổ ập vào ta.

Ta cất cao Ma Nữ Nhận, đột nhiên một luồng khí ấm áp từ chuôi cầm truyền qua, lập tức kích xạ toàn thân, không những thể lực đại tăng mà miệng vết thương trên vai cũng liền lại, đau đớn cũng biến mất.

Đây không phải là lần đầu phát sinh chuyện này, ngày đó sau khi đẩy lui Chiến Hận, cũng nhờ vào nó mà ta hồi phục sức lực nhanh chóng. Nhận mang đột ngột bao trùm.

Các loại binh khí nặng nhẹ đều bị chém đôi.

Tinh thần ta đại chấn, vọt lên phía trước, xuyên thẳng ra ngoài bộ binh trận, bỏ lại đại quân chủ lực của địch ở phía sau.

Phi Tuyết càng chạy càng nhanh, địch nhân chưa kịp bắn loạt tên thứ hai, ta đã vọt lên phía trước.

Phía sau, tiếng hô “giết giết” vang lên vang trời, hiển nhiên quân tiếp viện đã kịp tới nơi.

Cuối cùng quân địch đã từ tiểu loạn biến thành đại loạn.

Thắng bại đã phân.

Ta thúc Phi Tuyết đạp lên thi thể tử chiến trên mặt đất, cỏ xanh đã nhuộm hồng máu tươi, dọc theo dòng sông Thiên Mộng, ruổi theo hướng ngược dòng, phía sau ta còn có hơn hai trăm người đã mệt mỏi rã rời, nhưng tinh thần các Thái Dương chiến sĩ vẫn phấn chấn phi thường.

Bọn ta truy sát bọn Hắc Xoa nhân trong suốt một đêm, đuổi theo bọn chúng đến dòng sông này, liền quyết định không đuổi nữa, đám Thái Dương chiến sĩ chẳng biết thế nào vẫn cứ theo chân ta, ta tự nhiên biến thành lĩnh tụ đứng đầu bọn họ.

Mặt trời đã lên trước mặt, rọi sáng cả vùng Tịnh Thổ mĩ lệ.

Đám Hắc Xoa nhân chỉ còn một nửa sống sót trở về, có thể thấy cát tinh trên trời đã chiếu xuống Bộ Hỏa thành, khiến cuộc chiến tranh giữa Tịnh Thổ nhân và Hắc Xoa Quỷ chuyển sang một bước ngoặt khác.

Bởi vì sự thật tố cáo cho người Tịnh Thổ biết rằng, bọn Hắc Xoa quỷ cũng có thể bị đánh bại, cừu hận có thể được rửa sạch.

Trách nhiệm này cũng lại đặt trên vai ta.

Đại hà bên cạnh vẫn cuồn cuộn chảy, trước khi quay lại sa mạc, ta phải xây dựng lại hoà bình cho nơi này, ta giật ngựa về nơi đó.

Ma Nữ Quốc vẫn còn ở xa lắm.

“Đại Kiếm Sư, nữ công tước đến!”

Ta giật mình tỉnh lại, quay người nhìn về phía sau, một đội hơn ngàn người họp thành Thái Dương kị đội, cờ xí phấp phới, quân dung chỉnh tề hướng về phía ta tiến tới, dẫn đầu là Ny Nhã, Linh Trí tế ti cùng một đám tướng lĩnh. Ta chầm chậm nghênh đón.

Ny Nhã, Linh Trí tế ti, Hầu Thân, đám tướng lĩnh cùng hơn ngàn Thái Dương chiến sĩ sáng bừng dưới ánh vàng chói lọi, phân thành hình cánh quạt, vây quanh lấy ta.

“Coong coong coong….”. Tất cả các binh khí đều dương cao, khua thẳng lên trời.

Ny Nhã nữ công tước vui mừng ngước đôi mắt đẹp lấp lánh lệ quang, nhìn ta sâu lắng, không có nửa vẻ băng lãnh của trước kia, cô ta vẫn còn có thể khống chế được mình, lão tướng Hầu Thân cùng một số ít chiến sĩ nhiệt lệ đã sớm đầy mặt.

Ta đã đưa họ từ đêm đen hắc ám nhìn thấy bình minh tươi sáng, con đường tương lai tuy còn nhiều khó khăn, nhưng luôn ngập tràn hy vọng.

Ánh mắt trí tuệ từ ái của Linh Trí tế ti lướt qua tia kích động, cất cao cánh tay cầm quải trượng huơ lên, cất cao giọng nói: “Thánh Kiếm Kỵ Sĩ xuyên qua đại mạc đến mà chúng ta đã chờ đợi, cuối cùng cũng cũng đã xuất hiện”.

“Ahhh….”

Tất cả mọi người nhất tề hoan hô, đám chiến mã lồng lên.

Tiếng nước Thiên Mộng hà cuộn chảy, tiếng người ngựa reo hò, khiến bầu nhiệt huyết trong người ta bốc lên ngùn ngụt.

Ta hướng nhìn vầng thái dương đã lên cao, biết rằng thanh danh của mình cũng giống như nó, đã soi sáng khắp vùng Tịnh Thổ mĩ lệ này.

Niên Gia ơi Niên Gia, ngươi nếu biết được niềm hạnh phúc này chắc chắn ngươi sẽ rất hài lòng.

Ta giục ngựa đến bên cạnh ngựa của nữ công tước mỹ lệ, cười nhẹ nói: “Đa tạ lời chúc phúc của cô, quả thật đã tác dụng rất nhiều.”

Ny Nhã sắc mặt ửng hồng, cúi thấp đầu, nhưng vẻ vui mừng chấn động lòng người của cô ta, thực sự không thể giấu nổi bất kỳ người nào.

Bọn ta không quay về Bộ Hoả thành, mà dựng một doanh trướng bên cạnh Thiên Mộng hà, thương nghị các bước hành động tiếp theo.

Lúc này tất cả các tướng lĩnh đều tụ tập trong trướng, một bức địa đồ lớn bằng da hươu được bày ra giữa trướng, minh hoạ địa thế của Tịnh Thổ.

Ny Nhã phân tích nói: “Bộ Hoả thành là hậu phương lớn của Thiên Miếu, trong suốt thời gian chiến tranh, đã không chịu ảnh hưởng của của lửa chiến tranh, bởi vì có Thiên Miếu cùng với tám toà thành bảo vệ nó, sáu, bảy phần vật tư của họ là do bọn ta cung cấp, lúc này bọn Hắc Xoa nhân muốn cắt được mạch sống của Thiên Miếu, dụng tậm thật là cực kỳ ác độc, may mà…” Ánh mắt đẹp quay sang phía ta vừa đến, nhẹ nhàng nói: “Đại Kiếm Sư đã đến!”. Một viên tướng trẻ tên gọi Trạch Sanh hưng phấn nói: “Đại Kiếm Sư võ nghệ siêu quần đã làm khiếp đảm bọn Hắc Xoa Quỷ hung tàn dũng mãnh, không ai có thể chống nổi ba chiêu của Đại Kiếm Sư.”

Ta mỉm cười, nhìn lên bức địa đồ trên mặt đất.

Tịnh Thổ là một bán đảo rộng lớn, cách đại lục một khoảng thời gian ba tháng đi qua đại sa mạc, ba mặt ngoài đều giáp biển, địa thế kì quái phi thường, chằng chịt những các dãy núi và dòng sông giao nhau ngang dọc, bồn địa và bình nguyên được bao trong các dãy núi, địa hình này dễ thủ khó công, khó chịu nhất là dãy núi “Trục Thiên” cao nhất, đã trải qua nhiều năm chinh chiến chưa từng thất thủ, tám tòa thành bảo bảo vệ nó, trừ phi rải quân phân bố bao vây bốn phía, nhưng nếu cắt đứt tám con đường thông tới Thiên Miếu, thì lại không biết lúc nào sẽ rơi vào tay địch nhân.

Phần địa phương chiếm chừng khoảng một phần ba ở đầu bán đảo bị vẽ bằng màu huyết hồng, rõ ràng vùng đất này đã bị Hắc Xoa nhân khống chế, nếu như Tịch Chúc Đồng lại chiếm được Bộ Hoả thành, Thiên Miếu ở trung tâm tám toà thành bảo cùng vùng đất rộng lớn ở giữa, lúc đó sẽ rơi vào tình thế hai mặt đều thọ địch.

May mắn thay điều đó đã không xảy ra, ta chỉ vào tiêu chí của một thành trong đám Thiên Miếu tám thành và Bộ Hoả thành, hỏi: “Đây là thành nào?” Trạch Sanh cung kính đáp: “Đó chính là “Phiêu Hương thành” nằm giữa “Phiêu Hương hà” với dãy núi “Bôn Nguyệt”, là một đại thành ấp gần kề bọn ta nhất, phụ thân của Hồng Tình quý sĩ, người đứng đầu của Tịnh Thổ tứ đại danh tướng “Hồng Thạch đại công” quản trì ấp địa này.

Một tướng quân trẻ cao gầy khác, Hầu Ngọc con của Hầu Thân ngắt lời: “Hồng Tình Quý Sĩ là đội viện quân chính do phụ thân hắn phái tới trợ giúp bọn ta, lúc này hắn đang kiêm trình trở về Phiêu Hương thành, thông báo với Hồng Thạch đại công phái người tập kích bọn bại quân Hắc Xoa nhân. Đến lúc này, ta mới biết Hồng Tình đến từ nơi đó.

Linh Trí nhẹ nhàng thở hắt một hơi nói: “Tịch Chúc Đồng đại biểu cho nhất hệ trong thất đại quân hệ dưới trướng Hắc Xoa Quỷ Vương, tổng binh lực hơn năm vạn người, trước khi tấn công Bộ Hoả thành, đã công hãm bốn thành ấp của bọn ta, giết chết hơn mười vạn quân dân Tịnh Thổ, bọn chúng chắc chắn cũng sẽ tiêu diệt hoàn toàn bọn ta, bởi vậy bọn ta cũng không cần phải lưu tình với bọn chúng một tơ hào nào, chiến tranh là vậy đó, đáng tiếc tới ngày hôm nay, bọn ta mới hiểu rõ điều này.”

Không phải ngươi chết, thì ta chết.

Chiến tranh là như vậy.

Ta trầm giọng nói: “Các người có biết phân bố binh lực của Hắc Xoa nhân như thế không?”

Ny Nhã lắc đầu, thần sắc ngưng trọng nói: “Bọn ta không những mất đất, mà còn mất cả mắt, vừa rồi Tịch Chúc Đồng đột nhiên xuất hiện giống như từ địa ngục chui lên, không có nửa điểm báo trước.”

Hầu Ngọc xen vào nói tiếp: “Sở dĩ tình báo bọn ta rơi vào tình thế tệ hại như thế này chính là vì Hắc Xoa Quỷ Vương sử dụng thủ đoạn nô dịch lẫn diệt tuyệt, ở những địa phương mà bọn chúng có thể tuyệt đối khống chế và phong toả, toàn bộ người Tịnh Thổ đều biến thành nô tài chẳng khác gì trư cẩu, đối với những địa phương mà khó mà khống chế được thì bọn chúng thi hành chính sách giết sạch không tha, bởi vậy… ài.”

Hầu Ngọc phân tích rất rành mạch, thần tình lãnh tĩnh, thực là một nhân tài, Tịnh Thổ ngữ của ta vẫn vô cùng hữu hạn, nói nghe không được rõ ràng, nếu phải làm một bài diễn giảng trường thiên đại luận, thì thật là mơ tưởng, nhất thời trầm ngâm một lúc, nhẩm lại những cụm từ phải dùng.

Tịnh Thổ nhân quả thực đã lâm vào thếhiểm nghèo, dù có có thêm ta, chỉ sợ cũng không có tác dụng nhiều, chỉ là vô bổ, chiến thắng Tịch Chúc Đồng, chỉ là thần may mắn đặc biệt chiếu cố mà thôi.

Đúng rồi!

May mắn! Vũ khí của chúng ta là may mắn.

Ta đột nhiên ngẩng đầu lên, đưa mục quang lướt qua mọi người.

Nghênh tiếp ta là những ánh mắt đầy hy vọng và chờ đợi.

Trong lòng ta chợt động, biết rằng pháp bảo duy nhất là bại trung cầu thắng, lúc này ta lại càng căm ghét dự ngôn quái quỉ mà tên đại pháp sư chết tiệt nào từ bảy trăm năm trước đã nói ra, tất cả đều từ dự đoán trọng “Dự Ngôn thư” mà ra cả.

Nhưng cũng chỉ có dự ngôn thư này mới có thể giúp ta chấn khởi tinh thần của Tịnh Thổ nhân, khiến cho họ làm theo lời ta, với vũ lực cùng chiến lược của ta chống lại đại quân Hắc Xoa.

Ny Nhã sắc mặt ửng hồng, cúi đầu xuống, lúc này ta mới phát giác cuối cùng mình đã dừng mục quang sáng rực trên mặt cô ta, đột nhiên ta nhớ lại Hoa Nhân ở nơi đại địa xa xôi, khuôn mặt nàng đầy vẻ sầu muộn, không biết nàng có hoài hài tử của ta không?

Thân hình mềm mại của Ny Nhã chấn động, thấp giọng nói: “Đại Kiếm Sư, ánh mắt của người thật bi thương!”

Linh Trí run giọng nói: “Bi thương vô tận, bi thương vô tận…”

Ta nhìn đôi mắt hàm chứa yêu thương của Ny Nhã, xua tay, nhưng lại chẳng xua nổi nỗi trầm trọng trong lòng.

Ta căm ghét sứ mệnh nặng nề trên vai ta.

Ny Nhã đi đến bên cạnh ta, gần đến nỗi vai chạm vai, thấp giọng hỏi: “Lúc này chúng ta ứng phó thế nào?”

Ta biết nữ công tước cao quý mĩ lệ này đã động tình ý đối với ta, thật khó mà hình dung cảm giác mĩ diệu này, từ sau khi gặp Tây Kỳ, ta đã chân chính nếm đủ mọi tư vị ái tình, nó như chén lớn chứa đầy đau khổ, hạnh phúc lẫn khoái lạc, ngọt liệm như độc tửu, trên thế giới danh lợi và quyền lực này, thật chẳng còn giọt mật ngọt ngào của quả tình ái.

Khuôn mặt trắng như tuyết của Ny Nhã hồng lên, cúi đầu xuống, rõ ràng không chống lại ánh mắt của ta, thần thái xinh đẹp không kém Thải Nhu, ta chợt chấn động trong lòng, tỉnh ngộ, Ny Nhã đối với ta có sức hấp dẫn mê hoặc rất lớn, lập tức nghĩ đến Thải Nhu để chống lại.

Nàng ấy và Đại Hắc cũng đang trên đường tới đây.

Thanh âm Linh Trí chợt vang lên: “Thánh kị sĩ! Ngươi chưa hoàn đáp vấn đề của con gái Lạp Tát.”

Ta lại ngẫm lại câu trả lời của ta đối với vấn đề đó, ánh mắt lại lướt qua mọi người, cười nhẹ nói: “Hãy cấp cho ta một số người, sáng sớm ngày mai xuất phát, bọn ta sẽ đưa quân bắc thượng, thẳng tới Thiên Miếu, cùng chủ lực của địch nhân quyết một trận tử chiến.” Tiếp đó hướng sang khuôn mặt đã chuyển sang trắng của Ny Nhã nói: “Cô ở lại phụ trách trấn thủ Bộ Hỏa thành, làm hậu phương cho bọn ta.”

Xin lỗi, Ny Nhã, duyên của chúng ta phải dừng lại ở đây thôi, bởi vì ta thật sự không muốn lại có thêm một nữ tử đau thương thống khổ vì ta, Lan Đặc ta là người bất hạnh, làm bạn với ta chỉ có tử vong và chiến tranh, chỉ một mình Thải Nhu đã làm ta đau lòng rồi, ta sợ rồi sẽ mang lại tai ương cho nàng, giống như Tây Kỳ, công chúa, Ma Nữ, Hoa Nhân.

Ny Nhã đột nhiên quay người, hướng về lão tướng Hầu Thân nói: “Hầu Thân đại tướng, Ny Nhã lấy danh nữ công tước, giao Bộ Hỏa sơn cùng Thiên Mộng hà cho ngươi quản giáo.”

Hầu Thân chấn động: “Nữ công tước!”

Ny Nhã kiên quyết nói: “Không phải nhiều lời, đây là mệnh lệnh, nếu Ny Nhã không gia chiến dịch phòng thủ Thiên Miếu, Lạp Tát đại công tước sẽ cảm thấy xấu hổ vì cháu gái của mình.” Tiếp đó quay phắt người lại, mái tóc vàng tung lên, giương đôi mắt đẹp kiên định không đổi nhìn ta, lạnh lùng nói: “Sáng mai lên đường, ta, Linh Trí tế ti, Hầu Ngọc và Trạch Sanh, dẫn theo một vạn chiến sĩ Bộ Hỏa thành, cùng Đại Kiếm Sư bắc thượng.” Không chờ ta đáp lời, nhanh chóng quay người, rời khỏi trướng.

Trong trướng lập tức yên lặng đến cực điểm.

Ta nhìn Linh Trí, chỉ nhận được nụ cười khổ, dĩ nhiên đối với quyết định không thể cải biến của Ny Nhã, lão cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

“Uông uông uông!”

Tiếng chó sủa truyền đến.

Cẩu ảnh loáng lên, Đại Hắc xuyên trướng xông vào, vọt thẳng phốc lên người ta, chẳng khách khí thè cái lưỡi to lớn liếm má ta, trong lòng ta vô cùng mừng rỡ, rõ ràng không phải là vì Đại Hắc, mà là gặp lại Thải Nhu đang đến phía sau.

Một tay ta bế Đại Hắc lên, thừa cơ giở trướng bước ra.

Thải Nhu đang đứng ngẩn ngơ trong buổi chiều tà, đẹp không thể nào kể xiết. Ta dang tay, ôm nàng vào lòng.

Thải Nhu cắn nhẹ vào tai ta thủ thỉ: “Em thấy Ny Nhã nữ công tước rơi lệ bước ra, ngài không chỉ giúp cô ta thắng trên chiến trường, mà còn thắng cả lòng cô ta nữa, Đại Kiếm Sư, Thải Nhu cảm thấy tự hào về ngài.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Kiếm Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook