Quyển 4 - Chương 10: Lưỡng tiến công cáo
Huỳnh Dị
21/03/2013
Sáng sớm hôm sau, khi ta rời khỏi phòng thì ba nữ nhân vẫn còn ngủ say chưa tỉnh. Cũng không lạ, tối ngày hôm kia không được ngủ, tối qua lại có vũ yến đến nửa đêm mới tàn, bọn họ không ngủ đến khi mặt trời lên đến đỉnh mới là lạ.
Mệt mỏi không kém bọn họ, Đại hắc trái lại có thái độ dương dương, tinh thần tràn trề đi phía sau Phi tuyết, nửa điểm mệt nhọc cũng không có. Bất quá, khi ta cưỡi Phi tuyết tiến đến cổng Thiên thành để đi ra sườn dốc phía bên ngoài, mới minh bạch nguyên nhân trong đó. Tên bằng hữu này đã biến đi mất dạng, không cần nói cũng biết nó đã ở lại cùng với con chó cái đang canh giữ đàn dê tiếp tục mối tiên duyên của mình, đành chúc cho cu cậu thành công.
Trên đường rất vắng vẻ, mọi người ở đây đều đã tham dự dạ tiệc tối qua đến tận sáng sớm, ai còn có thể ra khỏi giường.
Không có chiến tranh thì thật quá tốt, sinh hoạt ngày nào cũng có thể giống như ngày hôm qua.
Lính gác cổng thành thấy ta tới, liền vội vàng mở cổng thành, để ta không bị cản trở một mạch phi ra ngoài.
Thiên nguyên rộng lớn trải ra trước mắt, Thiên hà chạy vắt ngang qua.
Gần nam lộ, doanh trướng như rừng, chính là nam quân mới tới vào hoàng hôn ngày hôm qua.
Ta kêu to một tiếng, thúc Phi tuyết chạy qua thạch kiều vắt ngang Thiên hà, tiến đến doanh trại.
Chưa đến doanh trại, ta đã nhìn thấy Tiểu ải bàn đứng tại phía tây bắc doanh trại nhìn ta hưng phấn vẫy tay gọi. Ta bèn tiến lại chố gã.
Tiểu ải bàn nói to: "Ta đang lo ngài không nhấc người lên được!"
Ta nhảy xuống ngựa, cười nói: "Đó cũng là lo lắng của ta đối với ngươi."
Gã trừng con mắt đỏ ngầu nói: "Không phải lo. Ta căn bản không ngủ. Người đâu. Chuẩn bị."
Lập tức hơn mười thủ hạ tại bốn phía gấp rút chuẩn bị mọi thứ.
Tại một mảnh đất cách chừng năm trăm bước, một bức tường bằng đá vừa mới được dựng lên, cao mười thước, nhìn có vẻ kiên cố.
Tiểu ải bàn đắc ý phi thường, chỉ vào bức tường nói: "Đây tượng trưng là tường thành."
Tiếp đó chỉ một cái ống to lớn bằng gỗ trông rất kỳ quái nói: "Đây là Long hoả pháo!"
Đứng bên "Long hoả pháo" có hơn mười người, toàn thần lưu ý động tĩnh của Tiểu ải bàn.
Ta nhìn về Long hoả pháo, bên cạnh có một thứ trông rất giống với dụng cụ công thành của đế quốc là "Đạn thạch ky", nói: "Nó là cái gì?"
Tiểu ải bàn hăng say nói: "Đây là phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử chiến tranh của Tịnh thổ, gọi là "Long nộ hống", danh tự của nó ta đã nghĩ rất lâu, rất thích hợp để Linh trí lão cổ hủ ấy đưa vào trong sử sách." Rồi hạ giọng nói: "Ta Tiểu ải bàn sẽ toàn nhờ vào nó để lưu danh thiên cổ." Ta không hiểu gã đang rối rít huyền ảo về cái gì, nói: "Làm gì thì nhanh lên để còn xem nào!"
Tiểu ải bàn thần thái trở nên khẩn trương, trong miệng niệm niệm mấy từ, rồi quát to: "Long hoả pháo, bắn!"
Âm thanh vang rền.
Không biết những người kia phát động thế nào, một mũi tên tẩm dầu hoả từ miệng của Long hoả pháo bắn ra, thẳng vào bức tường, khiến cho trên tường đá bị một vết đen lớn.
Trong không khí đầy mùi đặc trưng của dầu hoả.
Nhưng ngoài điều đó ra, không có một sự tình gì kỳ lạ phát sinh.
Ta ngạc nhiên nhìn Tiểu ải bàn.
Tiểu ải bàn nhìn ta cười thần bí, không hề vội vàng hay gấp gáp, kêu lên: "Nổi lửa!"
Mười tiễn thủ chạy lại phía sau trăm bước, đốt cháy đầu một mũi tên được bọc tẩm toàn dầu hoả, kéo căng dây cung. "Phóng!"
Mười mũi tên đồng loạt phóng đi.
Trừ ba mũi tên lực đạo không đủ, hai mũi bắn lệch ra ngoài, còn lại tất cả đều bắn trúng vào thạch tường nơi đã nhiễm dầu hoả.
"Bồng!"
Lửa chát nghi ngút, như là cả bức tường chìm trong lửa.
Tiểu ải bàn hô tiếp: "Long nộ hống!"
Cái vật giống như Đạn thạch ky ấy, phát ra một quái cầu to lớn màu xanh đen, bay lên trên cao, rồi từ trên cao rơi xuống, vẽ lên một đường cong mĩ lệ. Sau khi chạm vào tường phát ra một tiếng kêu gọn gẽ thì dính luôn trên đó, không hề rơi xuống.
Lửa tiếp tục cháy.
Hắc cầu đó tựa như chịu đựng được sự thiêu đốt cực mạnh, không những vẫn giữ nguyên dạng khi bị đốt cháy, mà còn như càng đốt càng kiên cố hơn.
Tiểu ải bàn dậm chân nói: "Không có lý do gì, hắc cầu đất sét bên trong toàn là dầu hoả, sao lại không nổ tung lên chứ?"
Ta lắc đầu nói: "Ngươi thử các lần trước có được không?"
Tiểu ải bàn nói: "Đây là lần thử nghiệm đầu tiên, không ngờ lại thất bại, sao ngài có thể khiến cho các bình dầu hoả bịt kín nổ tung, mà viên đất sét bọc dầu hoả này khi đốt lại không nổ, lẽ ra nó phải dữ dội hơn chứ."
Ta nhìn lại hắc cầu ở giữa đống lửa hoàn toàn không có động tĩnh gì một cái, cảm thấy đáng tiếc cho Tiểu ải bàn. Giấc mộng lưu danh thiên cổ đã bị phá tan. Ta nắm vai gã quay về phía doanh trại, an ủi nói: "Đi nào! Để chúng ta cùng ăn sáng!"
Đi chưa được hai bước, lời cũng chưa nói xong.
"Oanh!"
Tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía sau vang lại, mặt đất như rung chuyển.
Một lực đạo vô hình kích đến. Tiểu ải bàn ngã lộn đầu xuống đất, ta chỉ bị mất thăng bằng, ngã xuống cùng gã. Vừa chạm mặt đất thì ta liền chuyển thân, nhìn về bức tường. Không ngờ nơi đó đã biến thành đống đá tròn đổ nát, chu vi phải đến hơn mười bước. Có thể thấy lực nổ lúc nãy kinh nhân thế nào, vượt xa lúc nổ tại mộc bảo.
Tiểu ải bàn dụi cặp mắt đỏ quạch, sung sướng như phát điên, chạy về phía trước, rồi đổ sụp xuống như không còn chân, hét lên điên cuồng: "Ta thành công rồi! Ta thành công rồi!"
Ta ngồi dậy, nghe thấy tiếng kêu kinh hãi từ bốn phía trong doanh trại nổi lên, cười khổ nói: "Trước khi ngươi lưu danh thiên cổ, xin hãy ứng phó với những người của Thiên nguyên bị phá tan giấc ngủ sẽ tìm ngươi tính toán."
Vào chính ngọ ngày thứ hai, chúng ta cùng Long đằng, Yến sắc, Hồng thạch các vị đại công cùng đi đến "Cầm thiên bảo" của Yến sắc đại công. Thành bảo này quy mô nhân khẩu chỉ bằng một nửa Lập thạch bảo, nhưng lại cùng với Hổ thị bảo án ngữ hai bên sơn lộ của con đường thông lên Thiên nguyên. Nhờ có Yến sắc và Long đằng đều là danh tướng xuất sắc trấn thủ, khiến cho Hắc xoa quỷ cho dù hung hãn khổ công cũng không cách nào hạ được.
Bất quá, Hắc xoa nhân đã chiếm cứ hai toà thành bảo nằm trên tuyến bắc lộ là Phong ải và Đoạn lộ, cắt hoàn toàn con đường lên phía bắc của Tịnh thổ. Nếu muốn tiến lên bắc phương, có thể học theo cách Hắc xoa quỷ dùng để xuống phương nam, vượt qua Long thổ thuỷ tại phía đông của Trục thiên. Trước mắt, quân lực của Tịnh thổ không có cách nào thực hiện được.
Chúng ta chỉ có thể tấn công từng thành từng thành một để tiến lên, khiến cho tiền tuyến và hậu phương có khả năng hô ứng, tăng viện. Vì thế, tấn công và thu phục hai thành đã bị rơi vào tay địch này là đại sự có tính quan trọng rất lớn.
Nam quân của Hồng thạch và Ny nhã đi tại phía sau của chúng ta, từ từ tiến đến hậu sơn của Cầm thiên và Hổ thị chờ lệnh điều động.
Chúng ta tiến vào Cẩm thiên bảo. Tất cả các chiến sĩ đứng trên đường, trên tường thành hướng về ta tung hô. Sĩ khí cao đến cực điểm.
Thanh âm "Thánh kiếm kỵ sĩ" đập vào tai liên miên bất tuyệt.
Cầm thiên chia thành hai thành bảo nội và ngoại. Sau khi đi qua tường thành nội, chúng ta đến phủ của Yến sắc đại công.
Trong đại đường rộng lớn chỉ bày biện các vật dụng đơn giản, trên tường treo tất cả các loại binh khí, đại bộ phận là binh khí của Tịnh thổ, nhưng cũng có một phần là các chiến lợi phẩm thu được từ Hắc xoa quỷ.
Đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của ta là một cây đại cung lấp lánh huyền quang, treo tại bức tường đối diện với chánh môn. Trên bức tường này không có một binh khí nào khác. Khiến cho cự cung này lại càng thêm nổi bật.
Đặc biệt khiến ta có ấn tượng sâu sắc là ánh huyền ô quang lấp lánh của cự cung, cùng với Trân ô đao bị đánh gãy của Long ca có cùng một dạng sắc màu. Bên cạnh cây cung có treo một ống tên tinh xảo, bên trong ống tên có bảy mũi trường tiễn đặc biệt, phát ra ánh ô quang lóng lánh, làm người ta có cảm giác sắc nhọn vô cùng.
Yến sắc đến bên cạnh ta nói: "Đại kiếm sư thật có nhãn quang, đây là thần cung Xạ nhật trứ danh của Tịnh thổ chúng ta, huyền cung và các trường tiễn đều do tổ phụ Lạp táp dùng Trân ô luyện thành." Rồi cười khổ nói: "Đáng tiếc từ ba năm sau khi được thợ chế tạo cung số một của Tịnh thổ Liên sơn tông đúc thành, không một cá nhân nào có khả năng độc lực kéo căng được cây cung này, ngay cả những người tự xung dũng lực, kéo đến khi cánh tay bị tổn thương, cũng không thể nào thành công."
Ta gật gật đầu, thầm nghĩ nếu như ta có thể dùng cây cung này bắn ra Trân ô tiễn, không biết có thể xuyên qua giáp trụ của Đại nguyên thủ như chỉ có Ma nữ nhận hiện tại làm được hay không?
Hồng nguyệt phía sau ta nói: "Đại kiếm sư, ngươi có muốn thử hay không?"
Hồng thạch trách mắng nói: "Hồng nguyệt! Không được nói bừa."
Ta cười cười nói: "Nhất định sẽ thử, nhưng không phải bây giờ."
Long đằng lo lắng nói: "Đại kiếm sư phải cẩn thận, dây cung Trân ô huyền phản lực rất lớn, đáng sợ phi thường, ngay cả cánh tay cũng có thể bị phế bỏ."
Yến sắc đồng ý nói: "Ta tự nhận là lực tay hơn người, nhưng cũng chỉ kéo được một chút, sau đó không dám thử lại. Ta thường suy nghĩ, nếu có thể kéo căng cung bắn ra Trân ô tiễn, thật sợ rằng ngay cả thái dương cũng bị bắn hạ."
Bên ngoài thành bảo đột nhiên có tiếng trống như sấm động.
TẠvãn đại công tức giận nói: "Hắc xoa quỷ nghỉ ngơi hai ngày, giờ lại đến khiêu chiến. Chẳng lẽ yêu phụ không nói với chúng là Hướng cầm sanh đã bị thảm bại chạy về bắc phương sao? Không nói với chúng Đại kiếm sư rất lợi hại sao?"
Trữ tố cười nói: "Người ta chỉ tin vào mắt của chính mình, vào sức mạnh của chính mình. Huống chi "Hắc phách" Khách hoành sanh trước nay kiêu căng tự đại, không để ai trong mắt, sao có thể để lời nói của một nữ nhân trong lòng, có thể còn nghĩ rằng yêu phụ cố ý khoa trương phóng đại."
Ta nhìn Trữ tố gật đầu tán thành. Nữ nhân so với nam nhân luôn tinh tế và sâu sắc hơn. Đó cũng là ưu điểm của Trữ tố.
Ta nói: "Chúng ta lên tường thành xem xét!"
Yến sắc nói: "Bọn chúng thường đến khiêu chiến, cứ hai ngày đánh một trận nhỏ, bốn ngày đánh một trận lớn, chúng ta đã sớm quen thuộc. Đại kiếm sư không cần để tâm, cứ việc nghỉ ngơi, sáng hôm sau chúng ta đưa ngài đến Hổ thị xem xét tình thế."
Long đằng nghe thấy ta muốn đến Hổ thị bảo của ông ta, tỏ ra đại hỉ nói: "Thế thì tốt quá rồi. Long di suốt ngày hỏi ta Đại kiếm sư tại sao không tới chỗ chúng ta."
Chúng nhân đồng loạt cười đầy vẻ thông hiểu.
Trong lòng kêu khổ, ta sao có thể vừa nhìn thấy đã yêu ngay. Nói cho cùng, ta đến Tịnh thổ là muốn truy sát Đại nguyên thủ! Ôi! Trác liên cười nói: "Đại kiếm sư, hậu sơn Cầm thiên bảo có rất nhiều quả tươi chỉ trồng được duy nhất ở đây, vị ngon phi thường, ngài nhất định phải thưởng thức."
Thải nhu đang đứng tựa vào Ny nhã hoan hỉ nói: "Thế thì thật là tốt."
Tất cả đều cười ồ lên.
Ước nặc phu và Hồng tình nghe thấy lời hoan hỉ của Thải nhu, liền vội vàng tỏ ra hăng hái, nói: "Chúng ta lập tức đi thôi, chỉ khi vừa trẩy xuống mới là lúc chúng ngon nhất."
Ta bình đạm nói: "Mĩ quả chúng ta nhất định sẽ ăn, nhưng phải sau khi thu phục được Phong ải và Đoạn lộ. Chúng ta có thể kiên nhẫn đợi hai ngày."
Mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên, lộ ra thần sắc không thể nào tin.
Ta nói: "Hiện tại trước hết hãy ra tường ngoại thành đã!"
Từ sau tường thành của Cầm thiên nhìn ra phía ngoài, bên trái là Hổ thị bảo có cùng quy mô cách thức. Hai toà thành bảo này thông nhau bằng sơn lộ của Thiên nguyên, giờ đây toàn là những đống loạn thạch, tạo thành chướng ngại vật ngăn cản địch nhân lên núi.
Nhìn xuống phía bắc, dưới chân dốc nghiêng của sơn lộ là một cốc nguyên nhỏ hơn Thiên nguyên, bốn bề là đỉnh núi trập trùng. Giờ đây có rất nhiều Hắc xoa quân đang chen vai đứng, tạo thành trận thế dày đặc ở phía xa của cốc nguyên. Đằng sau có thể nhìn thấy tường thành Phong ải bảo bị đã chiếm mất nổi lên, án ngữ lối ra khỏi cốc nguyên.
Một cự nhân hùng vĩ của Hắc xoa quỷ, tay trái cầm đại thuẫn, tay phải nắm cự phủ, cưỡi chiến mã chạy ra, không ngừng kêu lên khiêu khích, đầy vẻ khinh nhờn và miệt thị.
Tịnh thổ quân ở bên phía Hổ thị bảo cũng đã chuẩn bị sẵn trận thế, phòng ngừa Hắc xoa quỷ đột kích.
Trên sườn dốc toàn là đao tên bị gãy, hài cốt của người và ngựa, nhìn rất thảm liệt.
Bao nhiêu người đã vĩnh viễn mất đi những đứa con, người yêu và phụ mẫu?
Hơn mười con kền kền bay lượn trên không, chờ đợi bay xuống thưởng thức mỹ thực.
Tên Hắc xoa nhân tráng kiện lại đến phía trước, vừa la hét vừa chửi bới.
Cặp mắt sắc bén của ta nhìn thấy bên cạnh hơn ngàn quân hắc xoa có đại lôi mộc công thành, đầu thạch ky bắn đạn hoàng, và những đoạn thang dài. Nhìn qua cũng biết bọn chúng đang tổ chức một trận công kích mạnh mẽ. Khả dĩ tưởng tượng, một khi cổng Phong ải bảo mở ra, Hắc xoa quỷ, đã dùng đến cả vạn kế, tất sẽ trùng trùng tiến lại chém giết.
Ta cảm thấy lịch sử xảy ra phía bên ngoài Bộ hoả thành lại tái diễn, chỉ khác là giờ ta không chỉ phải đánh giết Hắc xoa quỷ mà còn phải công hãm hai toà thành bảo. Chỉ như vậy mới có được quyền khống chế bắc lộ.
Ta nhìn Hồng thạch nói: "Tiểu ải bàn không đến sao?"
Hồng thạch nhìn Hồng tình.
Hồng tình vội vàng nói: "Vừa mới tới!"
Ta nói: "Kêu hắn ta chuẩn bị sử dụng bảo bối sẽ giúp hắn lưu danh thiên cổ."
Chúng nhân nhất tề ngẩn người.
Hồng tình đối với ta so với phụ thân gã đối với ta có lòng tin hơn rất nhiều, vội vàng đi ngay.
Lúc này Hắc xoa cự nhân đã đến, dừng ngựa dưới sườn dốc, ngẩng đầu nhìn ta, dùng Tịnh thổ ngữ còn chưa thuần thục, quát to: "Lan đặc tiểu nhân ngươi đã đến chưa, có đảm lượng thì ra đây cùng ta quyết một trận tử chiến."
Bọn người Yến sắc cùng nhau chửi mắng.
Trữ tố sợ ta mắc mưu, đi đến bên ta nói: "Đại kiếm sư, cự nhân này chính là đệ nhất dũng sĩ của "Hắc phách" Khách hoành sanh, gọi là Hùng cự. Các dũng sĩ của chúng ta xuất chiến đều không một ai có khả năng quay về."
Long đằng nói: "Nếu không phải ta nghiêm cấm không cho bất kỳ người nào xuất chiến, sợ rằng chết trận không phải chỉ có mười sáu người."
Mấy người Ước nặc phu, Hồng thạch, Ny nhã đương nhiên không tin ta không thắng được cự nhân kia, bất quá tất cả đều không muốn ta xuất chiến, vì điều đó không đáng.
Ta cũng nghĩ điều đó không đáng.
Trác liên chỉ về Phong ải bảo nói: "Nhìn kìa! Khách hoành sanh đã tới rồi."
Chỉ thấy nguyên bổn cờ xí bay lượn trên đầu tường Phong ải bảo, xuất hiện thêm hai đại soái kỳ đặc biệt cao, đứng trong gió núi bay phần phật đầy uy vũ.
Ta cười nói: "Các ngài không phải lo, ta không dự định xuất chiến."
Ny nhã và Thải nhu hiểu sâu sắc tính cách của ta, lấy làm kỳ quái nhìn ta.
Ta bình đạm nói: "Mang cung tới đây! Đồng thời kêu các chiến sĩ chuẩn bị."
Yến sắc ngạc nhiên nói: "Hùng cự cách đây tối thiểu ba tầm tên bắn, làm sao...Ô! Chẳng lẽ ngài định dùng "Xạ nhật"?"
Ta kêu to: "Nhanh! Tối nay ta muốn tại Phong ải cử hành tiệc hội lớn mừng đại thắng." Yến sắc ngây người một lát, rồi nhìn người của mình xung quanh quát to: "Còn không đi lấy cung tên."
Ta ngẩng mặt quan sát thiên sắc, chỉ còn một đoạn thời gian nữa là thái dương sẽ xuống núi, cũng còn đủ thời gian, mọi người tuy đều mệt mỏi, nhưng chiến ý cao ngút, huống chi còn có ta.
Hồng tình chạy lên tường thành báo cáo: "Tiểu ải bàn nói tất cả đã chuẩn bị xong, sẵn sàng phát động. Bất quá, gã muốn ta đề tỉnh Đại kiếm sư, xạ trình tối đa chỉ được năm trăm bước."
Năm trăm bước, tức là đoạn giữa cốc nguyên.
Hùng cự sau khi cười điên cuống, quay ngựa đi về.
Ta tuyệt nhiên bất động, lạnh lùng nhìn địch nhân.
Chúng nhân tất cả có điểm bất an và khẩn trương, cả Hồng thạch cũng không ngoại lệ. Vì công thành là việc không hề đơn giản. Nếu không phải thế Long đằng và Yến sắc đã không thể chống cự lại Hắc xoa quân vừa đông vừa mạnh. Chúng ta tuy có Long nộ hống, nhưng địch nhân sao có thể để chúng ta tiến đến vị trí thuận tiện để phát xạ. Tiếng bước chân từ cầu thang vang lên, hai chiến sĩ vác Xạ nhật đại cung, một người khác ôm ống đựng Trân ô tiễn, vừa đi vừa thở hổn hển, đến bên cạnh ta.
Ta quát to: "Nổi trống!"
Tiếng trống vang lên.
Hùng cự tinh thần chấn động, cưỡi ngựa từ một bên cốc nguyên chạy lại. Khi hắn đến đoạn giữa của cốc nguyên, ta đưa tay cầm lấy đại cung trên vai hai chiến sĩ. Cây cung vào tay nặng nề vô cùng.
Chiến sĩ cầm ống tên đưa lên một mũi Trân ô tiễn.
Ta nâng cây đại cung lên cao ngang với ta, rồi ngửa lên, đặt một mũi Trân ô tiễn lên dây cung Trân ô huyền.
Chúng nhân thấy ta nâng cây đại cung nặng như vậy mà tay không hề rung động, than lên kinh hãi không thôi.
Tiếng vó ngựa càng đến gần càng trở nên gấp rút. Hùng cự đã đến điểm bắt đầu dốc lên. Cự ly tới đó gấp ba lần tầm bắn của cung tên phổ thông. Ta lạnh lùng nhìn hắn, trong tâm hoàn toàn tĩnh lặng, âm thầm tính toán cự ly và tốc độ của địch.
Cũng trong thời gian đó, Phong ải bảo gõ trống trận dồn dập, âm thanh vang lừng, trợ uy cho Hùng cự.
Hùng cự càng hưng phấn, thúc ngựa phi điên cuồng, như một mũi tên lao tới.
Ta hét lên một tiếng vang trời, toàn lực kéo dây cung. Thân Xạ nhật cung vốn chưa có một người nào kéo nổi từ từ cong lên, dây Trân ô huyền bị kéo về phía sau hết cỡ.
Tay thả ra.
Một tiếng "đằng" vang lên.
Trân ô tiễn như thiểm điện phá không lao đi.
Xạ nhật cung phát ra một âm thanh gọn gẽ rồi phục hồi nguyên trạng, thân cung rung động.
Trân ô huyền càng không ngừng rung động dữ dội hơn.
Không ai có thể hình dung tốc độ Trân ô tiễn bắn ra từ Xạ nhật cung. Mũi tên thông thường bay theo đường cong, nhưng Trân ô tiễn bay thẳng tuyệt đối.
Gần như khi tiếng dây cung vang lên, Trân ô tiễn đã đến trước mặt Hùng cự, bắn thẳng vào ngực hắn.
Hùng cự bản năng rất tốt, lập tức giơ cự thuẫn bảo hộ trước ngực.
Chúng nhân cùng kêu lên, tất cả đều nghĩ một mũi tiễn tốt như vậy đã bị hắn chặn lại.
Âm thanh kim khí chạm vào nhau vang lên.
Trân ô tiễn xuyên qua thuẫn, xuyên qua khôi giáp, xuyên qua thân thể to lớn của Hùng cự, tạo nên một cơn mưa máu, rồi từ bối tâm bay ra, cắm xuống mặt đất phía sau ngựa.
Địch ta hai phía đều ngừng hẳn tiếng la hét cùng tiếng trống trận.
Cự phủ và đại thuẫn của Hùng cự rơi xuống đất, rồi sau đó thân thể to lớn từ yên ngựa rơi theo, tạo thành một âm thanh nặng nề trên mặt đất.
Cầm thiên, Hổ thị hai thành bảo bùng lên tiếng hoan hô chấn động đất trời.
Ta quát lớn: "Công thành!"
Khi chúng ta tiến qua thi thể của Hùng cự, địch nhân đã toàn bộ rút lui vào trong Phong ải, nhìn như muốn tử thủ không ra.
Ta và các vị đại công dừng ngựa tại đoạn giữa cốc nguyên, kêu to: "Tiểu ải bàn!"
Tiểu ải bàn sĩ khí cao ngút phóng lại, thở mạnh nói: "Không tốt rồi! Tối nay ta nhất định phải vào trong Phong ải bảo ngủ một giấc thật ngon." Chúng nhân cười lớn. Thủ hạ của Tiểu ải bàn đưa Long hoả pháo và Long nộ hống ra trước trận tiền.
Từ trên tường Phong ải phóng ra một trận mưa tên, nhưng ngoài trăm bước thì hết lực, nhất loạt rơi xuống.
Yến sắc khanh khách cười thất thanh nói: "Hắc xoa quỷ không bao giờ nghĩ có một ngày chúng ta sẽ công thành, ngay cả Thạch đạn ky dùng để bắn xa cũng không kịp đưa lên tường thành."
Ta nhìn về phía Đại hắc và Thải nhu nói: "Nàng trông coi Đại hắc, không được để nó theo ta."
Thải nhu khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng, cúi đầu nói: "Thiếp biết rồi!"
Ta hướng Tiểu ải bàn phất tay.
Tiểu ải bàn cất giọng khàn khàn khẩn trương quát to: "Phóng pháo!"
"Bồng!"
Một đạo dầu hoả bắn ra, dội lên tường thành và mặt đất, phía bên trái cổng thành.
"Phóng tiễn!"
Mười tiễn thủ, dưới sự yểm hộ của đại thuẫn bài đặc chế, tiến lên phía trước.
Trên tường địch lập tức tên bay ra như mưa.
Yến sắc quát to: "Bắn trả!"
Hai hàng chiến sĩ, một hàng cầm thuẫn, một hàng cầm cung, tiến lên phía trước.
Tên bắn qua lại.
Sát thanh chấn thiên.
Hoả tiễn bắn ra, mười mũi tên có tám mũi bắn trúng thành tường nhiễm đen dầu hoả, thành tích so với trước tốt hơn nhiều.
Liệt hoả hừng hực bốc lên.
Thời khắc tối quan trọng đã tới.
Tiểu ải bàn hít thở mạnh.
Ta nhìn Tiểu ải bàn nói: "Không cần khẩn trương, bắn không trúng có thể bắn lại lần thứ hai."
Tiểu ải bàn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nói: "Thời gian cấp bách quá, ta chỉ kịp chế thành hai quả, đã dùng mất một, hiện tại chỉ có một cơ hội mà thôi."
Ta bình tĩnh hét lớn: "Phóng Long nộ hống!"
"Oanh!"
Hắc cầu đạn to lớn bắn ra.
Tâm trí của chúng ta đều để hết trên lưng chừng không, mở trừng mắt nhìn cự hắc cầu từ từ bay lên cao, rồi rơi xuống.
Tiểu ải bàn khuôn mặt chợt xám xịt như tro, hai chân mềm nhũn, khuỵu xuống mặt đất.
Điểm rơi của Hắc cầu so với lần trước gần hơn rất nhiều, chỉ đạt đến cách tường thành trăm bước thì rơi xuống.
Chúng nhân tất cả thất vọng ngây ngốc tại đương trường.
Liệt hoả thiêu đốt dữ dội, bất quá bây giờ hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa.
Đám cỏ dưới chân tường bắt đầu bốc cháy.
Ta trong đầu loé lên, nhảy xuống ngựa, nắm lấy Xạ nhật đại cung trên vai hai chiến sĩ, lấy Trân ô tiễn, tiến về phía trước. Sau khi vượt qua hàng thuẫn đang bảo vệ các cung thủ, nằm nghiêng trên mặt đất, dương cung nạp tên bắn ra một mũi.
Thanh âm xé gió vang lên.
Trân ô tiễn bắn đi, bay qua cốc nguyên, sát xuống mặt đất, xuyên qua những mô đất nhô lên cao, tuy khí thế giảm đi chút ít nhưng vẫn lao đến đâm vào cự hắc cầu, mang cả hắc cầu bắn về phía trước, dính vào góc tường đang bị lửa thiêu dữ dội.
Sau khi bắn tên xong, ta vội vàng lăn về, quỳ phía sau hàng thuẫn, vừa cầu khẩn, vừa nhìn vào cự hắc cầu.
Cự hắc cầu bị xuyên thủng liệu có nổ được hay không.
Thiên địa như hoàn toàn tĩnh lặng.
Không ai có hứng thú nhìn quanh. Tất cả chỉ tập trung ánh mắt vào cự hắc cầu đã khiến chúng nhân hoảng hốt tỉnh dậy sáng hôm qua. Cự hắc cầu đang bị liệt hoả thiêu cháy.
"Oanh!"
Không ai có thể tin được vào mắt mình. Trước tiên hoả quang vọt ra, đá vụn bắn ngang, tiếp theo là tường thành vững chãi như núi đá từ từ đổ xuống. Bụi đất theo tàn lửa bắn lên giữa không trung. Ít nhất có hơn mười Hắc xoa nhân hét lên thảm thiết cùng với tường thành sụp xuống.
Tiếng hét kinh hoảng từ trên tường thành của địch nhân vọng lại.
Mưa tên từ phía địch chỉ còn thưa thớt.
Trên tường thành xuất hiện một lỗ hổng chừng hơn mười thước.
Ta hét to: "Giết!"
Phi tuyết chạy đến bên ta, ta nhảy lên lưng ngựa, rút Ma nữ nhận ra, giơ cao lên đầu, xông về phía trước.
Mọi người phía sau thấy thánh kiếm của ta, sĩ khí cao tận mây xanh, đồng thanh hét lên mãnh liệt, như cơn thuỷ triều tràn tới.
Trong nháy mắt, ta cưỡi Phi tuyết, vọt qua đống đá vụn tại lỗ hổng đầu tiên, xông vào trong thành chém giết.
Trong thành lập tức hỗn loạn, Ma nữ nhận tắm máu Hắc xoa nhân.
Đại quân như nước tràn vào. Bọn họ đối với Phong ải bản thân tự nhiên quen thuộc, nhanh chóng chiếm được các cứ điểm chiến lược. Bọn họ nhiều năm nay chịu sự khuất nhục và nợ máu, tất cả tại thời khắc này đều được đòi lại.
Hắc xoa quỷ tuyệt vọng phản kháng, nhưng đều bị đánh tan rã, không thể hội tụ, lần lượt chạy khỏi thành bảo. Chúng ta truy đuổi đến nơi có thể nhìn thấy Đoạn lộ bảo, rồi mới thu binh. Trên đường toàn là thi thể Hắc xoa nhân. Hắc xoa nhân tại Phong ải bảo tối thiểu một nửa phải nằm lại tại đó.
Ma nữ nhận uống no máu địch nhân.
Mệt mỏi không kém bọn họ, Đại hắc trái lại có thái độ dương dương, tinh thần tràn trề đi phía sau Phi tuyết, nửa điểm mệt nhọc cũng không có. Bất quá, khi ta cưỡi Phi tuyết tiến đến cổng Thiên thành để đi ra sườn dốc phía bên ngoài, mới minh bạch nguyên nhân trong đó. Tên bằng hữu này đã biến đi mất dạng, không cần nói cũng biết nó đã ở lại cùng với con chó cái đang canh giữ đàn dê tiếp tục mối tiên duyên của mình, đành chúc cho cu cậu thành công.
Trên đường rất vắng vẻ, mọi người ở đây đều đã tham dự dạ tiệc tối qua đến tận sáng sớm, ai còn có thể ra khỏi giường.
Không có chiến tranh thì thật quá tốt, sinh hoạt ngày nào cũng có thể giống như ngày hôm qua.
Lính gác cổng thành thấy ta tới, liền vội vàng mở cổng thành, để ta không bị cản trở một mạch phi ra ngoài.
Thiên nguyên rộng lớn trải ra trước mắt, Thiên hà chạy vắt ngang qua.
Gần nam lộ, doanh trướng như rừng, chính là nam quân mới tới vào hoàng hôn ngày hôm qua.
Ta kêu to một tiếng, thúc Phi tuyết chạy qua thạch kiều vắt ngang Thiên hà, tiến đến doanh trại.
Chưa đến doanh trại, ta đã nhìn thấy Tiểu ải bàn đứng tại phía tây bắc doanh trại nhìn ta hưng phấn vẫy tay gọi. Ta bèn tiến lại chố gã.
Tiểu ải bàn nói to: "Ta đang lo ngài không nhấc người lên được!"
Ta nhảy xuống ngựa, cười nói: "Đó cũng là lo lắng của ta đối với ngươi."
Gã trừng con mắt đỏ ngầu nói: "Không phải lo. Ta căn bản không ngủ. Người đâu. Chuẩn bị."
Lập tức hơn mười thủ hạ tại bốn phía gấp rút chuẩn bị mọi thứ.
Tại một mảnh đất cách chừng năm trăm bước, một bức tường bằng đá vừa mới được dựng lên, cao mười thước, nhìn có vẻ kiên cố.
Tiểu ải bàn đắc ý phi thường, chỉ vào bức tường nói: "Đây tượng trưng là tường thành."
Tiếp đó chỉ một cái ống to lớn bằng gỗ trông rất kỳ quái nói: "Đây là Long hoả pháo!"
Đứng bên "Long hoả pháo" có hơn mười người, toàn thần lưu ý động tĩnh của Tiểu ải bàn.
Ta nhìn về Long hoả pháo, bên cạnh có một thứ trông rất giống với dụng cụ công thành của đế quốc là "Đạn thạch ky", nói: "Nó là cái gì?"
Tiểu ải bàn hăng say nói: "Đây là phát minh vĩ đại nhất trong lịch sử chiến tranh của Tịnh thổ, gọi là "Long nộ hống", danh tự của nó ta đã nghĩ rất lâu, rất thích hợp để Linh trí lão cổ hủ ấy đưa vào trong sử sách." Rồi hạ giọng nói: "Ta Tiểu ải bàn sẽ toàn nhờ vào nó để lưu danh thiên cổ." Ta không hiểu gã đang rối rít huyền ảo về cái gì, nói: "Làm gì thì nhanh lên để còn xem nào!"
Tiểu ải bàn thần thái trở nên khẩn trương, trong miệng niệm niệm mấy từ, rồi quát to: "Long hoả pháo, bắn!"
Âm thanh vang rền.
Không biết những người kia phát động thế nào, một mũi tên tẩm dầu hoả từ miệng của Long hoả pháo bắn ra, thẳng vào bức tường, khiến cho trên tường đá bị một vết đen lớn.
Trong không khí đầy mùi đặc trưng của dầu hoả.
Nhưng ngoài điều đó ra, không có một sự tình gì kỳ lạ phát sinh.
Ta ngạc nhiên nhìn Tiểu ải bàn.
Tiểu ải bàn nhìn ta cười thần bí, không hề vội vàng hay gấp gáp, kêu lên: "Nổi lửa!"
Mười tiễn thủ chạy lại phía sau trăm bước, đốt cháy đầu một mũi tên được bọc tẩm toàn dầu hoả, kéo căng dây cung. "Phóng!"
Mười mũi tên đồng loạt phóng đi.
Trừ ba mũi tên lực đạo không đủ, hai mũi bắn lệch ra ngoài, còn lại tất cả đều bắn trúng vào thạch tường nơi đã nhiễm dầu hoả.
"Bồng!"
Lửa chát nghi ngút, như là cả bức tường chìm trong lửa.
Tiểu ải bàn hô tiếp: "Long nộ hống!"
Cái vật giống như Đạn thạch ky ấy, phát ra một quái cầu to lớn màu xanh đen, bay lên trên cao, rồi từ trên cao rơi xuống, vẽ lên một đường cong mĩ lệ. Sau khi chạm vào tường phát ra một tiếng kêu gọn gẽ thì dính luôn trên đó, không hề rơi xuống.
Lửa tiếp tục cháy.
Hắc cầu đó tựa như chịu đựng được sự thiêu đốt cực mạnh, không những vẫn giữ nguyên dạng khi bị đốt cháy, mà còn như càng đốt càng kiên cố hơn.
Tiểu ải bàn dậm chân nói: "Không có lý do gì, hắc cầu đất sét bên trong toàn là dầu hoả, sao lại không nổ tung lên chứ?"
Ta lắc đầu nói: "Ngươi thử các lần trước có được không?"
Tiểu ải bàn nói: "Đây là lần thử nghiệm đầu tiên, không ngờ lại thất bại, sao ngài có thể khiến cho các bình dầu hoả bịt kín nổ tung, mà viên đất sét bọc dầu hoả này khi đốt lại không nổ, lẽ ra nó phải dữ dội hơn chứ."
Ta nhìn lại hắc cầu ở giữa đống lửa hoàn toàn không có động tĩnh gì một cái, cảm thấy đáng tiếc cho Tiểu ải bàn. Giấc mộng lưu danh thiên cổ đã bị phá tan. Ta nắm vai gã quay về phía doanh trại, an ủi nói: "Đi nào! Để chúng ta cùng ăn sáng!"
Đi chưa được hai bước, lời cũng chưa nói xong.
"Oanh!"
Tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía sau vang lại, mặt đất như rung chuyển.
Một lực đạo vô hình kích đến. Tiểu ải bàn ngã lộn đầu xuống đất, ta chỉ bị mất thăng bằng, ngã xuống cùng gã. Vừa chạm mặt đất thì ta liền chuyển thân, nhìn về bức tường. Không ngờ nơi đó đã biến thành đống đá tròn đổ nát, chu vi phải đến hơn mười bước. Có thể thấy lực nổ lúc nãy kinh nhân thế nào, vượt xa lúc nổ tại mộc bảo.
Tiểu ải bàn dụi cặp mắt đỏ quạch, sung sướng như phát điên, chạy về phía trước, rồi đổ sụp xuống như không còn chân, hét lên điên cuồng: "Ta thành công rồi! Ta thành công rồi!"
Ta ngồi dậy, nghe thấy tiếng kêu kinh hãi từ bốn phía trong doanh trại nổi lên, cười khổ nói: "Trước khi ngươi lưu danh thiên cổ, xin hãy ứng phó với những người của Thiên nguyên bị phá tan giấc ngủ sẽ tìm ngươi tính toán."
Vào chính ngọ ngày thứ hai, chúng ta cùng Long đằng, Yến sắc, Hồng thạch các vị đại công cùng đi đến "Cầm thiên bảo" của Yến sắc đại công. Thành bảo này quy mô nhân khẩu chỉ bằng một nửa Lập thạch bảo, nhưng lại cùng với Hổ thị bảo án ngữ hai bên sơn lộ của con đường thông lên Thiên nguyên. Nhờ có Yến sắc và Long đằng đều là danh tướng xuất sắc trấn thủ, khiến cho Hắc xoa quỷ cho dù hung hãn khổ công cũng không cách nào hạ được.
Bất quá, Hắc xoa nhân đã chiếm cứ hai toà thành bảo nằm trên tuyến bắc lộ là Phong ải và Đoạn lộ, cắt hoàn toàn con đường lên phía bắc của Tịnh thổ. Nếu muốn tiến lên bắc phương, có thể học theo cách Hắc xoa quỷ dùng để xuống phương nam, vượt qua Long thổ thuỷ tại phía đông của Trục thiên. Trước mắt, quân lực của Tịnh thổ không có cách nào thực hiện được.
Chúng ta chỉ có thể tấn công từng thành từng thành một để tiến lên, khiến cho tiền tuyến và hậu phương có khả năng hô ứng, tăng viện. Vì thế, tấn công và thu phục hai thành đã bị rơi vào tay địch này là đại sự có tính quan trọng rất lớn.
Nam quân của Hồng thạch và Ny nhã đi tại phía sau của chúng ta, từ từ tiến đến hậu sơn của Cầm thiên và Hổ thị chờ lệnh điều động.
Chúng ta tiến vào Cẩm thiên bảo. Tất cả các chiến sĩ đứng trên đường, trên tường thành hướng về ta tung hô. Sĩ khí cao đến cực điểm.
Thanh âm "Thánh kiếm kỵ sĩ" đập vào tai liên miên bất tuyệt.
Cầm thiên chia thành hai thành bảo nội và ngoại. Sau khi đi qua tường thành nội, chúng ta đến phủ của Yến sắc đại công.
Trong đại đường rộng lớn chỉ bày biện các vật dụng đơn giản, trên tường treo tất cả các loại binh khí, đại bộ phận là binh khí của Tịnh thổ, nhưng cũng có một phần là các chiến lợi phẩm thu được từ Hắc xoa quỷ.
Đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của ta là một cây đại cung lấp lánh huyền quang, treo tại bức tường đối diện với chánh môn. Trên bức tường này không có một binh khí nào khác. Khiến cho cự cung này lại càng thêm nổi bật.
Đặc biệt khiến ta có ấn tượng sâu sắc là ánh huyền ô quang lấp lánh của cự cung, cùng với Trân ô đao bị đánh gãy của Long ca có cùng một dạng sắc màu. Bên cạnh cây cung có treo một ống tên tinh xảo, bên trong ống tên có bảy mũi trường tiễn đặc biệt, phát ra ánh ô quang lóng lánh, làm người ta có cảm giác sắc nhọn vô cùng.
Yến sắc đến bên cạnh ta nói: "Đại kiếm sư thật có nhãn quang, đây là thần cung Xạ nhật trứ danh của Tịnh thổ chúng ta, huyền cung và các trường tiễn đều do tổ phụ Lạp táp dùng Trân ô luyện thành." Rồi cười khổ nói: "Đáng tiếc từ ba năm sau khi được thợ chế tạo cung số một của Tịnh thổ Liên sơn tông đúc thành, không một cá nhân nào có khả năng độc lực kéo căng được cây cung này, ngay cả những người tự xung dũng lực, kéo đến khi cánh tay bị tổn thương, cũng không thể nào thành công."
Ta gật gật đầu, thầm nghĩ nếu như ta có thể dùng cây cung này bắn ra Trân ô tiễn, không biết có thể xuyên qua giáp trụ của Đại nguyên thủ như chỉ có Ma nữ nhận hiện tại làm được hay không?
Hồng nguyệt phía sau ta nói: "Đại kiếm sư, ngươi có muốn thử hay không?"
Hồng thạch trách mắng nói: "Hồng nguyệt! Không được nói bừa."
Ta cười cười nói: "Nhất định sẽ thử, nhưng không phải bây giờ."
Long đằng lo lắng nói: "Đại kiếm sư phải cẩn thận, dây cung Trân ô huyền phản lực rất lớn, đáng sợ phi thường, ngay cả cánh tay cũng có thể bị phế bỏ."
Yến sắc đồng ý nói: "Ta tự nhận là lực tay hơn người, nhưng cũng chỉ kéo được một chút, sau đó không dám thử lại. Ta thường suy nghĩ, nếu có thể kéo căng cung bắn ra Trân ô tiễn, thật sợ rằng ngay cả thái dương cũng bị bắn hạ."
Bên ngoài thành bảo đột nhiên có tiếng trống như sấm động.
TẠvãn đại công tức giận nói: "Hắc xoa quỷ nghỉ ngơi hai ngày, giờ lại đến khiêu chiến. Chẳng lẽ yêu phụ không nói với chúng là Hướng cầm sanh đã bị thảm bại chạy về bắc phương sao? Không nói với chúng Đại kiếm sư rất lợi hại sao?"
Trữ tố cười nói: "Người ta chỉ tin vào mắt của chính mình, vào sức mạnh của chính mình. Huống chi "Hắc phách" Khách hoành sanh trước nay kiêu căng tự đại, không để ai trong mắt, sao có thể để lời nói của một nữ nhân trong lòng, có thể còn nghĩ rằng yêu phụ cố ý khoa trương phóng đại."
Ta nhìn Trữ tố gật đầu tán thành. Nữ nhân so với nam nhân luôn tinh tế và sâu sắc hơn. Đó cũng là ưu điểm của Trữ tố.
Ta nói: "Chúng ta lên tường thành xem xét!"
Yến sắc nói: "Bọn chúng thường đến khiêu chiến, cứ hai ngày đánh một trận nhỏ, bốn ngày đánh một trận lớn, chúng ta đã sớm quen thuộc. Đại kiếm sư không cần để tâm, cứ việc nghỉ ngơi, sáng hôm sau chúng ta đưa ngài đến Hổ thị xem xét tình thế."
Long đằng nghe thấy ta muốn đến Hổ thị bảo của ông ta, tỏ ra đại hỉ nói: "Thế thì tốt quá rồi. Long di suốt ngày hỏi ta Đại kiếm sư tại sao không tới chỗ chúng ta."
Chúng nhân đồng loạt cười đầy vẻ thông hiểu.
Trong lòng kêu khổ, ta sao có thể vừa nhìn thấy đã yêu ngay. Nói cho cùng, ta đến Tịnh thổ là muốn truy sát Đại nguyên thủ! Ôi! Trác liên cười nói: "Đại kiếm sư, hậu sơn Cầm thiên bảo có rất nhiều quả tươi chỉ trồng được duy nhất ở đây, vị ngon phi thường, ngài nhất định phải thưởng thức."
Thải nhu đang đứng tựa vào Ny nhã hoan hỉ nói: "Thế thì thật là tốt."
Tất cả đều cười ồ lên.
Ước nặc phu và Hồng tình nghe thấy lời hoan hỉ của Thải nhu, liền vội vàng tỏ ra hăng hái, nói: "Chúng ta lập tức đi thôi, chỉ khi vừa trẩy xuống mới là lúc chúng ngon nhất."
Ta bình đạm nói: "Mĩ quả chúng ta nhất định sẽ ăn, nhưng phải sau khi thu phục được Phong ải và Đoạn lộ. Chúng ta có thể kiên nhẫn đợi hai ngày."
Mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên, lộ ra thần sắc không thể nào tin.
Ta nói: "Hiện tại trước hết hãy ra tường ngoại thành đã!"
Từ sau tường thành của Cầm thiên nhìn ra phía ngoài, bên trái là Hổ thị bảo có cùng quy mô cách thức. Hai toà thành bảo này thông nhau bằng sơn lộ của Thiên nguyên, giờ đây toàn là những đống loạn thạch, tạo thành chướng ngại vật ngăn cản địch nhân lên núi.
Nhìn xuống phía bắc, dưới chân dốc nghiêng của sơn lộ là một cốc nguyên nhỏ hơn Thiên nguyên, bốn bề là đỉnh núi trập trùng. Giờ đây có rất nhiều Hắc xoa quân đang chen vai đứng, tạo thành trận thế dày đặc ở phía xa của cốc nguyên. Đằng sau có thể nhìn thấy tường thành Phong ải bảo bị đã chiếm mất nổi lên, án ngữ lối ra khỏi cốc nguyên.
Một cự nhân hùng vĩ của Hắc xoa quỷ, tay trái cầm đại thuẫn, tay phải nắm cự phủ, cưỡi chiến mã chạy ra, không ngừng kêu lên khiêu khích, đầy vẻ khinh nhờn và miệt thị.
Tịnh thổ quân ở bên phía Hổ thị bảo cũng đã chuẩn bị sẵn trận thế, phòng ngừa Hắc xoa quỷ đột kích.
Trên sườn dốc toàn là đao tên bị gãy, hài cốt của người và ngựa, nhìn rất thảm liệt.
Bao nhiêu người đã vĩnh viễn mất đi những đứa con, người yêu và phụ mẫu?
Hơn mười con kền kền bay lượn trên không, chờ đợi bay xuống thưởng thức mỹ thực.
Tên Hắc xoa nhân tráng kiện lại đến phía trước, vừa la hét vừa chửi bới.
Cặp mắt sắc bén của ta nhìn thấy bên cạnh hơn ngàn quân hắc xoa có đại lôi mộc công thành, đầu thạch ky bắn đạn hoàng, và những đoạn thang dài. Nhìn qua cũng biết bọn chúng đang tổ chức một trận công kích mạnh mẽ. Khả dĩ tưởng tượng, một khi cổng Phong ải bảo mở ra, Hắc xoa quỷ, đã dùng đến cả vạn kế, tất sẽ trùng trùng tiến lại chém giết.
Ta cảm thấy lịch sử xảy ra phía bên ngoài Bộ hoả thành lại tái diễn, chỉ khác là giờ ta không chỉ phải đánh giết Hắc xoa quỷ mà còn phải công hãm hai toà thành bảo. Chỉ như vậy mới có được quyền khống chế bắc lộ.
Ta nhìn Hồng thạch nói: "Tiểu ải bàn không đến sao?"
Hồng thạch nhìn Hồng tình.
Hồng tình vội vàng nói: "Vừa mới tới!"
Ta nói: "Kêu hắn ta chuẩn bị sử dụng bảo bối sẽ giúp hắn lưu danh thiên cổ."
Chúng nhân nhất tề ngẩn người.
Hồng tình đối với ta so với phụ thân gã đối với ta có lòng tin hơn rất nhiều, vội vàng đi ngay.
Lúc này Hắc xoa cự nhân đã đến, dừng ngựa dưới sườn dốc, ngẩng đầu nhìn ta, dùng Tịnh thổ ngữ còn chưa thuần thục, quát to: "Lan đặc tiểu nhân ngươi đã đến chưa, có đảm lượng thì ra đây cùng ta quyết một trận tử chiến."
Bọn người Yến sắc cùng nhau chửi mắng.
Trữ tố sợ ta mắc mưu, đi đến bên ta nói: "Đại kiếm sư, cự nhân này chính là đệ nhất dũng sĩ của "Hắc phách" Khách hoành sanh, gọi là Hùng cự. Các dũng sĩ của chúng ta xuất chiến đều không một ai có khả năng quay về."
Long đằng nói: "Nếu không phải ta nghiêm cấm không cho bất kỳ người nào xuất chiến, sợ rằng chết trận không phải chỉ có mười sáu người."
Mấy người Ước nặc phu, Hồng thạch, Ny nhã đương nhiên không tin ta không thắng được cự nhân kia, bất quá tất cả đều không muốn ta xuất chiến, vì điều đó không đáng.
Ta cũng nghĩ điều đó không đáng.
Trác liên chỉ về Phong ải bảo nói: "Nhìn kìa! Khách hoành sanh đã tới rồi."
Chỉ thấy nguyên bổn cờ xí bay lượn trên đầu tường Phong ải bảo, xuất hiện thêm hai đại soái kỳ đặc biệt cao, đứng trong gió núi bay phần phật đầy uy vũ.
Ta cười nói: "Các ngài không phải lo, ta không dự định xuất chiến."
Ny nhã và Thải nhu hiểu sâu sắc tính cách của ta, lấy làm kỳ quái nhìn ta.
Ta bình đạm nói: "Mang cung tới đây! Đồng thời kêu các chiến sĩ chuẩn bị."
Yến sắc ngạc nhiên nói: "Hùng cự cách đây tối thiểu ba tầm tên bắn, làm sao...Ô! Chẳng lẽ ngài định dùng "Xạ nhật"?"
Ta kêu to: "Nhanh! Tối nay ta muốn tại Phong ải cử hành tiệc hội lớn mừng đại thắng." Yến sắc ngây người một lát, rồi nhìn người của mình xung quanh quát to: "Còn không đi lấy cung tên."
Ta ngẩng mặt quan sát thiên sắc, chỉ còn một đoạn thời gian nữa là thái dương sẽ xuống núi, cũng còn đủ thời gian, mọi người tuy đều mệt mỏi, nhưng chiến ý cao ngút, huống chi còn có ta.
Hồng tình chạy lên tường thành báo cáo: "Tiểu ải bàn nói tất cả đã chuẩn bị xong, sẵn sàng phát động. Bất quá, gã muốn ta đề tỉnh Đại kiếm sư, xạ trình tối đa chỉ được năm trăm bước."
Năm trăm bước, tức là đoạn giữa cốc nguyên.
Hùng cự sau khi cười điên cuống, quay ngựa đi về.
Ta tuyệt nhiên bất động, lạnh lùng nhìn địch nhân.
Chúng nhân tất cả có điểm bất an và khẩn trương, cả Hồng thạch cũng không ngoại lệ. Vì công thành là việc không hề đơn giản. Nếu không phải thế Long đằng và Yến sắc đã không thể chống cự lại Hắc xoa quân vừa đông vừa mạnh. Chúng ta tuy có Long nộ hống, nhưng địch nhân sao có thể để chúng ta tiến đến vị trí thuận tiện để phát xạ. Tiếng bước chân từ cầu thang vang lên, hai chiến sĩ vác Xạ nhật đại cung, một người khác ôm ống đựng Trân ô tiễn, vừa đi vừa thở hổn hển, đến bên cạnh ta.
Ta quát to: "Nổi trống!"
Tiếng trống vang lên.
Hùng cự tinh thần chấn động, cưỡi ngựa từ một bên cốc nguyên chạy lại. Khi hắn đến đoạn giữa của cốc nguyên, ta đưa tay cầm lấy đại cung trên vai hai chiến sĩ. Cây cung vào tay nặng nề vô cùng.
Chiến sĩ cầm ống tên đưa lên một mũi Trân ô tiễn.
Ta nâng cây đại cung lên cao ngang với ta, rồi ngửa lên, đặt một mũi Trân ô tiễn lên dây cung Trân ô huyền.
Chúng nhân thấy ta nâng cây đại cung nặng như vậy mà tay không hề rung động, than lên kinh hãi không thôi.
Tiếng vó ngựa càng đến gần càng trở nên gấp rút. Hùng cự đã đến điểm bắt đầu dốc lên. Cự ly tới đó gấp ba lần tầm bắn của cung tên phổ thông. Ta lạnh lùng nhìn hắn, trong tâm hoàn toàn tĩnh lặng, âm thầm tính toán cự ly và tốc độ của địch.
Cũng trong thời gian đó, Phong ải bảo gõ trống trận dồn dập, âm thanh vang lừng, trợ uy cho Hùng cự.
Hùng cự càng hưng phấn, thúc ngựa phi điên cuồng, như một mũi tên lao tới.
Ta hét lên một tiếng vang trời, toàn lực kéo dây cung. Thân Xạ nhật cung vốn chưa có một người nào kéo nổi từ từ cong lên, dây Trân ô huyền bị kéo về phía sau hết cỡ.
Tay thả ra.
Một tiếng "đằng" vang lên.
Trân ô tiễn như thiểm điện phá không lao đi.
Xạ nhật cung phát ra một âm thanh gọn gẽ rồi phục hồi nguyên trạng, thân cung rung động.
Trân ô huyền càng không ngừng rung động dữ dội hơn.
Không ai có thể hình dung tốc độ Trân ô tiễn bắn ra từ Xạ nhật cung. Mũi tên thông thường bay theo đường cong, nhưng Trân ô tiễn bay thẳng tuyệt đối.
Gần như khi tiếng dây cung vang lên, Trân ô tiễn đã đến trước mặt Hùng cự, bắn thẳng vào ngực hắn.
Hùng cự bản năng rất tốt, lập tức giơ cự thuẫn bảo hộ trước ngực.
Chúng nhân cùng kêu lên, tất cả đều nghĩ một mũi tiễn tốt như vậy đã bị hắn chặn lại.
Âm thanh kim khí chạm vào nhau vang lên.
Trân ô tiễn xuyên qua thuẫn, xuyên qua khôi giáp, xuyên qua thân thể to lớn của Hùng cự, tạo nên một cơn mưa máu, rồi từ bối tâm bay ra, cắm xuống mặt đất phía sau ngựa.
Địch ta hai phía đều ngừng hẳn tiếng la hét cùng tiếng trống trận.
Cự phủ và đại thuẫn của Hùng cự rơi xuống đất, rồi sau đó thân thể to lớn từ yên ngựa rơi theo, tạo thành một âm thanh nặng nề trên mặt đất.
Cầm thiên, Hổ thị hai thành bảo bùng lên tiếng hoan hô chấn động đất trời.
Ta quát lớn: "Công thành!"
Khi chúng ta tiến qua thi thể của Hùng cự, địch nhân đã toàn bộ rút lui vào trong Phong ải, nhìn như muốn tử thủ không ra.
Ta và các vị đại công dừng ngựa tại đoạn giữa cốc nguyên, kêu to: "Tiểu ải bàn!"
Tiểu ải bàn sĩ khí cao ngút phóng lại, thở mạnh nói: "Không tốt rồi! Tối nay ta nhất định phải vào trong Phong ải bảo ngủ một giấc thật ngon." Chúng nhân cười lớn. Thủ hạ của Tiểu ải bàn đưa Long hoả pháo và Long nộ hống ra trước trận tiền.
Từ trên tường Phong ải phóng ra một trận mưa tên, nhưng ngoài trăm bước thì hết lực, nhất loạt rơi xuống.
Yến sắc khanh khách cười thất thanh nói: "Hắc xoa quỷ không bao giờ nghĩ có một ngày chúng ta sẽ công thành, ngay cả Thạch đạn ky dùng để bắn xa cũng không kịp đưa lên tường thành."
Ta nhìn về phía Đại hắc và Thải nhu nói: "Nàng trông coi Đại hắc, không được để nó theo ta."
Thải nhu khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng, cúi đầu nói: "Thiếp biết rồi!"
Ta hướng Tiểu ải bàn phất tay.
Tiểu ải bàn cất giọng khàn khàn khẩn trương quát to: "Phóng pháo!"
"Bồng!"
Một đạo dầu hoả bắn ra, dội lên tường thành và mặt đất, phía bên trái cổng thành.
"Phóng tiễn!"
Mười tiễn thủ, dưới sự yểm hộ của đại thuẫn bài đặc chế, tiến lên phía trước.
Trên tường địch lập tức tên bay ra như mưa.
Yến sắc quát to: "Bắn trả!"
Hai hàng chiến sĩ, một hàng cầm thuẫn, một hàng cầm cung, tiến lên phía trước.
Tên bắn qua lại.
Sát thanh chấn thiên.
Hoả tiễn bắn ra, mười mũi tên có tám mũi bắn trúng thành tường nhiễm đen dầu hoả, thành tích so với trước tốt hơn nhiều.
Liệt hoả hừng hực bốc lên.
Thời khắc tối quan trọng đã tới.
Tiểu ải bàn hít thở mạnh.
Ta nhìn Tiểu ải bàn nói: "Không cần khẩn trương, bắn không trúng có thể bắn lại lần thứ hai."
Tiểu ải bàn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nói: "Thời gian cấp bách quá, ta chỉ kịp chế thành hai quả, đã dùng mất một, hiện tại chỉ có một cơ hội mà thôi."
Ta bình tĩnh hét lớn: "Phóng Long nộ hống!"
"Oanh!"
Hắc cầu đạn to lớn bắn ra.
Tâm trí của chúng ta đều để hết trên lưng chừng không, mở trừng mắt nhìn cự hắc cầu từ từ bay lên cao, rồi rơi xuống.
Tiểu ải bàn khuôn mặt chợt xám xịt như tro, hai chân mềm nhũn, khuỵu xuống mặt đất.
Điểm rơi của Hắc cầu so với lần trước gần hơn rất nhiều, chỉ đạt đến cách tường thành trăm bước thì rơi xuống.
Chúng nhân tất cả thất vọng ngây ngốc tại đương trường.
Liệt hoả thiêu đốt dữ dội, bất quá bây giờ hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa.
Đám cỏ dưới chân tường bắt đầu bốc cháy.
Ta trong đầu loé lên, nhảy xuống ngựa, nắm lấy Xạ nhật đại cung trên vai hai chiến sĩ, lấy Trân ô tiễn, tiến về phía trước. Sau khi vượt qua hàng thuẫn đang bảo vệ các cung thủ, nằm nghiêng trên mặt đất, dương cung nạp tên bắn ra một mũi.
Thanh âm xé gió vang lên.
Trân ô tiễn bắn đi, bay qua cốc nguyên, sát xuống mặt đất, xuyên qua những mô đất nhô lên cao, tuy khí thế giảm đi chút ít nhưng vẫn lao đến đâm vào cự hắc cầu, mang cả hắc cầu bắn về phía trước, dính vào góc tường đang bị lửa thiêu dữ dội.
Sau khi bắn tên xong, ta vội vàng lăn về, quỳ phía sau hàng thuẫn, vừa cầu khẩn, vừa nhìn vào cự hắc cầu.
Cự hắc cầu bị xuyên thủng liệu có nổ được hay không.
Thiên địa như hoàn toàn tĩnh lặng.
Không ai có hứng thú nhìn quanh. Tất cả chỉ tập trung ánh mắt vào cự hắc cầu đã khiến chúng nhân hoảng hốt tỉnh dậy sáng hôm qua. Cự hắc cầu đang bị liệt hoả thiêu cháy.
"Oanh!"
Không ai có thể tin được vào mắt mình. Trước tiên hoả quang vọt ra, đá vụn bắn ngang, tiếp theo là tường thành vững chãi như núi đá từ từ đổ xuống. Bụi đất theo tàn lửa bắn lên giữa không trung. Ít nhất có hơn mười Hắc xoa nhân hét lên thảm thiết cùng với tường thành sụp xuống.
Tiếng hét kinh hoảng từ trên tường thành của địch nhân vọng lại.
Mưa tên từ phía địch chỉ còn thưa thớt.
Trên tường thành xuất hiện một lỗ hổng chừng hơn mười thước.
Ta hét to: "Giết!"
Phi tuyết chạy đến bên ta, ta nhảy lên lưng ngựa, rút Ma nữ nhận ra, giơ cao lên đầu, xông về phía trước.
Mọi người phía sau thấy thánh kiếm của ta, sĩ khí cao tận mây xanh, đồng thanh hét lên mãnh liệt, như cơn thuỷ triều tràn tới.
Trong nháy mắt, ta cưỡi Phi tuyết, vọt qua đống đá vụn tại lỗ hổng đầu tiên, xông vào trong thành chém giết.
Trong thành lập tức hỗn loạn, Ma nữ nhận tắm máu Hắc xoa nhân.
Đại quân như nước tràn vào. Bọn họ đối với Phong ải bản thân tự nhiên quen thuộc, nhanh chóng chiếm được các cứ điểm chiến lược. Bọn họ nhiều năm nay chịu sự khuất nhục và nợ máu, tất cả tại thời khắc này đều được đòi lại.
Hắc xoa quỷ tuyệt vọng phản kháng, nhưng đều bị đánh tan rã, không thể hội tụ, lần lượt chạy khỏi thành bảo. Chúng ta truy đuổi đến nơi có thể nhìn thấy Đoạn lộ bảo, rồi mới thu binh. Trên đường toàn là thi thể Hắc xoa nhân. Hắc xoa nhân tại Phong ải bảo tối thiểu một nửa phải nằm lại tại đó.
Ma nữ nhận uống no máu địch nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.