Đại Kiếm Sư

Quyển 6 - Chương 11: Ôn Nhu oa

Huỳnh Dị

21/03/2013

Sau năm ngày chờ đợi trong rừng rậm, đại quân phía sau mới lục tục kéo đến. Trong năm ngày này, ta tịnh không hề nghỉ ngơi. Trừ những lúc nhàn rỗi vui vẻ du ngoạn cùng Hoa Nhân và Hàn Sơn Mỹ ra, ta tập trung tinh thần cùng Khôi Ưng học tập ngôn ngữ Vu quốc và nghe ông ta phiên dịch Vu Thần thư.

Quyển sách này hiển nhiên thâm ảo khó hiểu, Khôi Ưng thường chỉ dịch được từ chứ không biểu đạt được ý, nhưng cuối cùng ta cũng biết được một chút về lực lượng đáng sợ kinh nhân của Vu đế. Đơn giản mà nói, quyển sách này chính là dạy người ta làm thế nào để kết hợp tâm linh dị lực với dược vật, phát huy toàn bộ lực lượng kinh nhân. Nói thì dễ, nhưng trong sách có những giải thích kinh người về cấu tạo của thế giới vật chất này, về những biến hoá nảy sinh khi vật chất gặp vật chất và đặc biệt là đối với kết cấu vô cùng phức tạp của thần kinh con người. Đó là những kiến thức mà ta chưa từng nghe qua, hơn thế nữa lại tường tận phân tích làm người ta thêm kinh dị, khó mà tin nổi.

Ví dụ như việc con người không tránh được việc phải chịu nỗi thống khổ về thể xác bao nhiêu năm nay, cuốn sách chỉ ra rằng điều đó thực ra chỉ là một loại hiện tượng trong thần kinh, đơn thuần là một thứ cảm giác chủ quan. Nếu có thể giảm nhẹ linh ứng của thần kinh đi, người ta sẽ không thống khổ nữa. Cách nói này ta thật sự có vắt óc cũng không nghĩ ra được. Vu đế bằng cái gì mà có kiến thức siêu tuyệt như vậy? Khó trách hắn dám đối đầu với dị vật trong phế tích.

Trong sách còn nói đến các phương pháp rèn luyện để phát huy hết các tiềm năng trong cơ thể con người. Trong đó có một cách là “kiên nhẫn chịu đựng thống khổ”. Chỉ có ở trong tình huống cực đoan mới có thể phát ra những lực lượng tiềm tàng của cơ thể.

Ta có cảm giác rất hứng thú đối với các phương pháp rèn luyện lực lượng tinh thần trong cuốn sách. Đó đều là vì ta có thể dễ dàng nắm bắt tri thức. Hoặc giả bây giờ còn chưa hiểu hết nhưng rất nhanh sau đó ta lại có thể hiểu được. Ta tin tưởng điều đó và trực giác ta mách bảo như vậy.

Người đến cuối cùng là Chiến Hận, bất ngờ lại không đem Thải Dung theo bên cạnh. Hắn xấu hổ nói: "Tôi sợ nàng không chịu nổi hành quân gian khổ, sợ nàng bị tổn thương."

Khi biết được chúng ta đã thắng một trận đẹp, lại giết được nhân vật trọng yếu là một trong mười vu thần, hơn nữa lại càng hiểu rõ thêm thực lực của Lệ Thanh, toàn quân sĩ khí dâng cao, phấn chấn vô cùng.

Lúc này người của Mã Nguyên hồi báo nói rằng khoảng tám vạn đại quân của Dã Mã tộc từ năm ngày trước đã tiến vào chiếm đóng Vọng Nguyệt thành, giết không ít người phản kháng. Trong thành dùng quân pháp thống trị. Nhưng mật đạo đó vẫn an toàn, không có chuyện gì xảy ra cả.

Một tin tốt khác là trong thất sắc quân dưới quyền Lệ Thanh, hồng quân thống lĩnh Soái Bảo và thanh quân thống lĩnh Nặc Thủ Lực đều vì Lệ Thanh mang Vọng Nguyệt thành dâng cho người khác mà căng thẳng với Lệ Thanh, xem ra không lâu sau sẽ quy tụ lại dưới cờ của ta. Chỉ cần chúng ta lấy được Vọng Nguyệt thành, chuyện còn lại sẽ là quyết chiến cùng Lệ Thanh và viện quân đến từ Vu quốc.

Không biết có phải là sự an bài của trời cao hay không mà ta có thể gặp được đội ngũ của Ưng Vu đầu tiên. Như vậy có thể giảm bớt được rất nhiều thương vong. Trong Vu Thần thư có viết đủ loại phương pháp có thể sát hại cả một đội đại quân. Ngoài cách ở đầu hướng gió phóng độc vụ ra, còn có thể dùng chiến mã để truyền bệnh, rồi dùng ôn dịch khuếch tán lên thân người, lại có cách hạ độc tại nguồn nước. Thủ pháp thì tầng tầng bất tận, ta nghe mà táng đởm kinh hồn. Đột nhiên ta nghĩ đến xuất chinh Vu quốc chỉ là đưa người vào chỗ chết. Khó trách đến người của Hắc Xoa vương Nghiêu Địch hung hãn như vậy cũng phải phục tùng nghe theo mệnh lệnh của Vu đế. Trên thế giới này, chỉ có ta mới đủ khả năng để cùng Vu đế đối kháng, bởi vì ta đã có lực lượng của dị vật trong phế tích.

Mã Nguyên dẫn theo năm nghìn chiến sĩ Ma Nữ quốc mau chóng đi về hướng Ma Nữ thành, vì mục tiêu xây dựng lại thành thị vĩ đại này mà phấn đấu. Những người khác lại tiến về phía Ma Nữ hà.

Bốn ngày sau, vào lúc hoàng hôn, chúng ta đã đến được thượng du của Ma Nữ hà cách Vọng Nguyệt thành hai mươi dặm, bắt đầu đốn gỗ để làm bè, chuẩn bị vượt qua bờ sông rộng lớn.

Ta cùng Hoa Nhân ngồi bên bờ sông, nhìn các chiến sĩ đang ra sức đốn gỗ làm bè. Nghĩ lại tình cảnh ngày đó từ Vọng Nguyệt thành trốn đến Ma Nữ quốc, trong lòng lại trào lên cảm xúc vô cùng. Hàn Sơn Mỹ có chút nhớ nhà nên đã về chỗ những Dạ Lang nữ tử đi theo, chỉ huy chúng nữ nổi lửa nấu cơm, để chúng ta có cơ hội nói chuyện riêng với nhau.

Ta tìm đến bờ vai thơm của nàng, ôn nhu hỏi: "Vì sao bọn họ lại gọi nàng là Hoa quý phi? Như vậy há chẳng phải đã tôn ta lên làm hoàng đế hay sao?"

Hoa Nhân bật cười: "Không! Không phải hoàng đế, mà là ma vương! Ma Nữ quốc không có Ma Nữ, chỉ có thể gọi là Ma Vương quốc. Sự thực thì chàng đối với nữ nhân và địch nhân cũng có mị lực giống như là Ma Vương vậy, thế mới xứng đáng."

Từ lúc gặp lại, nữ kiếm thủ này thích nhất là nói móc ta, dùng phương thức từng giọt từng giọt để báo mối “thâm cừu” ta đã bỏ nàng mà đi. Ta thở ra một hơi nhẹ: "Hoa Nhân, ta!......."

Hoa Nhân ngắt lời: "Đừng nói nữa, thiếp biết chàng lại muốn nói với thiếp, muốn bỏ thiếp lại, một thân một mình đi Vu quốc. Đừng lo! Lần này thiếp biết chàng hoàn toàn nghĩ cho thiếp, cho nên sẽ không làm khó chàng."

Ta bắt đầu cảm thấy mình đã tìm được hồng nhan tri kỷ, thơm lên khuôn mặt nàng một cái rồi ngạc nhiên hỏi: "Nàng không lo lắng sao?"

Hoa Nhân đáp: "Chàng là người thuộc về đại địa. Chỉ có chàng mới có thể đánh bại Vu đế tà ác, trừ đi nguyên nhân của chiến tranh và bi thương trên thế giới này. Ngoài ra thiếp biết chàng nhất định làm được. Đêm đó, thấy chàng đứng trước vô số địch nhân, nhẹ nhàng chém bay thủ cấp của tên vu thần, thiếp biết ngay sẽ không có bất kì người nào có thể ngăn cản chàng."

Lúc này Anh Diệu đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh ta, nói: "Đại Kiếm Sư! Tôi có một thỉnh cầu, chính là hi vọng mình có thể là người thứ hai vào thành."

Ta biết anh ta tịnh không phải là so đo mình là thứ hai hay thứ ba, mà là biểu thị anh ta muốn theo ta tiềm nhập vào Vọng Nguyệt thành từ mật đạo. Ta đáp: "Không! Anh sẽ là người đầu tiên, ta là người thứ hai."

Anh Diệu cảm động: "Đến lúc gặp được Đại Kiếm Sư, tôi mới biết cái gì gọi là thật lòng khâm phục. Bất luận ngài đi đến đâu cũng đều mang theo tình yêu và sự vui vẻ. Tính tình của tôi và thủ hạ đều đang thay đổi, không thể tự tư tự lợi, cả ngày tính kế hại người rồi lại lo bị người hại giống như những ngày còn ở Đế quốc nữa."

Hai người Cự Linh, Chiến Hận sóng vai mà đi, vừa đi vừa nói cực kỳ hưng phấn, khiến người ta cảm thấy giữa bọn họ là một tình cảm chân thành hòa hợp. Ta cười hỏi: "Các ngươi nói chuyện gì mà cao hứng vậy?"

Chiến Hận đáp: "Đã làm xong hai chiếc bè rồi, Đại Kiếm Sư có cần vào thành sớm một chút để còn đi dạo không. Nghe nói trong thanh lâu của Vọng Nguyệt thành có những kỹ nữ đẹp nhất và có văn hóa nhất Đế quốc."

Ta bật cười: "Ngươi thử hỏi Hoa Nhân xem cô ấy có suy nghĩ gì đối với đề nghị này?"

Hoa Nhân tiếp lời: "Sau khi các người vào thành cần giúp đỡ nhau. Chỉ cần thủ khẩu như bình là chẳng ai có thể biết được. Bởi vì ta không thể đi cùng các người, ta cần lưu lại chỉ huy toàn bộ quân đội."

Ta ngạc nhiên hỏi lại: "Nàng thật sự không đi?"

Hoa Nhân đáp: "Nếu thiếp đi, Sơn Mỹ cũng muốn đi. Lúc đó chàng lại phải phân tâm chiếu cố bọn thiếp, có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới tính linh hoạt của chàng. Cho nên chỉ có thể để các cao thủ chân chính bọn chàng đi thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trọng đại này."

Ta thật vô cùng cảm kích trước sự hiểu biết của Hoa Nhân, gật đầu: "Cảm ơn nàng!"

Chiến Hận nói: "Ta chọn mười tám người, Cự Linh mười hai người, Bạch Đan bảy người, Anh Diệu mười lăm người, tổng cộng năm mươi hai người. Thêm vào Anh Diệu, Bạch Đan, Cự Linh, Đại Kiếm Sư và tôi, như vậy đã đủ chưa?"

Cự Linh phụ hoạ: "Ta có thể cam đoan năm mươi hai người này đều là hảo thủ chân chính, mỗi một người đều có thể tùy ý đối phó cả trăm tinh binh của đối phương."

Ta đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Còn thiếu một người, chính là Khôi Ưng. Thông báo cho bọn họ bây giờ lập tức khởi hành. Ta hi vọng trước khi mặt trời lặn có thể đến được viên đỉnh của cung quận chúa trong Vọng Nguyệt thành."

Đèn đuốc của Vọng Nguyệt thành vẫn rực rỡ, phồn hoa như cũ. Đường lớn ngõ nhỏ người đi lại tấp nập. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng có những chiến sĩ Dã Mã tộc mặc giáp trụ màu nâu đi tuần tra, thì so với trước đây không có chút khác biệt nào, chẳng hề giống như có rất nhiều người đã bị giết.

Chúng ta dễ dàng từ địa đạo tiến vào Vọng Nguyệt thành. Hiện tại đang phân tán lẫn trong những đám người đông đúc ở khắp nơi, hướng về phía cung quận chúa mà tiến. Theo kế hoạch, chúng ta không định sinh sự động thủ sớm, bởi vì Hoa Nhân ít nhất cũng phải đến sáng ngày mai mới có thể phát động công thành.

Những Thiểm Linh nhân và Dạ Lang nhân khi đổi sang mặc trang phục bình dân trông thật buồn cười. May mà Vọng Nguyệt thành là nơi tập trung của đủ loại chủng tộc, nhất là những Dã Mã nhân không hề quen thuộc với Vọng Nguyệt thành, cho nên cũng không ai cảm thấy bọn họ đặc biệt chướng mắt.

Ta và Anh Diệu đi cùng nhau. Anh ta thoải mái nói: "Khả năng thích ứng của người dân Vọng Nguyệt thành thật cao. Dã Mã nhân xem ra cũng có chút thủ đoạn, tịnh không gây cho bọn họ chút phẫn nộ và sợ hãi nào."

Ta bật cười: "Hắc Kiểm cũng không hoàn toàn là kẻ ngốc bị Lệ Thanh thao túng! Thủ hạ của hắn có kẻ nào lợi hại không?"

Anh Diệu lắc đầu đáp: "Hình như có một kẻ gọi là 'Song Mâu' Bạch Thiên, thiện dùng song mâu, là một nhân vật trí dũng song toàn. Những kẻ khác thì ta cũng không rõ lắm."

Đột nhiên dừng lại, hướng về phía Cự Linh và Chiến Hận đang đi trên đường, nói: "Này! Huynh đệ!"

Rồi anh ta chỉ về một tòa nhà ba tầng có kiến trúc vô cùng hoa lệ hùng vĩ, nói tiếp: "Đây chính là Ôn Nhu oa nổi tiếng nhất Vọng Nguyệt thành, đổ trường, kỹ trại, thực điếm không gì không có. Có muốn đi vào dạo một vòng không?"

Cự Linh, Chiến Hận đang hết sức co người thấp xuống, cứ nơm nớp lo sợ mà đi, nghe tiếng gọi thì bật dậy, lúc này mới phát giác mình quá khẩn trương, nếu bị vạch trần thì cùng lắm là đánh giết một trận rồi sau đó từ mật đạo mà trốn đi. Nghĩ vậy bèn cười chế giễu rồi đi tới. Bạch Đan và Khôi Ưng cũng từ phía sau đi lên. Năm mươi hai chiến sĩ tinh nhuệ khác, mặc trang phục bình dân, cũng đang lần lượt tiến về các tửu điếm trên đường lớn.

Tiếng vó ngựa vang lên. Một đội Dã Mã chiến sĩ hơn trăm người đang lao về phía chúng ta. Người dẫn đầu quát: "Không được tụ tập trên đường, kẻ vi phạm chém ngay."

Chúng ta cúi đầu, ậm ừ cho qua chuyện, lộng giả thành chân một chút rồi tiến vào trong hoa viên lớn trước Ôn Nhu oa. Trong hoa viên của Ôn Nhu oa để đầy xe ngựa, tiếng người tạp nham, vô cùng náo nhiệt.

Dù sao cũng có thời gian, chúng ta du hứng đại tăng, sáu người bước lên bậc đá, đi vào đại bình đài trước cứa chính. Đang lúc tiến vào thì mấy đại hán lao tới chăn chúng ta lại, một người trong đó cất tiếng: "Hôm nay Ôn Nhu oa không hoan nghênh khách lạ."



Chiến Hận là người muốn vào trong nhất. Vả lại từ trước đến nay chỉ có người khác nghe lời của hắn, chứ làm gì có chuyện hắn nghe lời người, liền muốn xuất thủ đánh người.

Ta vội ra hiệu ngăn cản, quay sang người đi đầu đó mỉm cười: "Ngươi nhìn rõ một chút, ta không phải khách quen thì ai là khách quen ở đây."

Kẻ kia ngạc nhiên nhìn về phía ta, tiếp xúc với ánh mắt đang phóng ra dị quang của ta, lộ xuất thần sắc hoang mang. Đây là thôi miên thuật mà ta học được từ trên Vu Thần thư, lần đầu tiên dùng đương nhiên là không được tốt cho lắm, chỉ đành dùng phương pháp khác bổ sung. Dùng lực vỗ mạnh vào vai người đó rồi nói: "Hây, ngươi cuối cùng đã nhận ra đại hào khách Trịnh Thiên Kim ta chưa? Người đâu! Thưởng cho anh ta."

Người đó vẫn đang ngây ngốc đứng nhìn. Bạch Đan biết đây là thời cơ bèn đi lên, lấy mấy khối kim tệ ra đặt vào tay anh ta. Khi người đó nắm chặt lấy hoàng kim thì chúng ta đã sớm đi qua cánh cửa nhỏ chỗ bọn họ mà vào.

Anh Diệu rất quen thuộc chỗ này, đưa chúng ta đến nơi nghỉ ngơi ở tầng trên của đổ trường rồi ngồi xuống chiếu, gọi thị nữ mang thức ăn và rượu lên. Chúng ta ngồi gần lan can, hiếu kỳ nhìn xuống đổ trường đầy người bên dưới.

Cự Linh quay sang Anh Diệu, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao ở đây lại không có ai nhận ra ngươi vậy?"

Anh Diệu cười khổ: "Từ trước đến nay, ta đều bị Lệ Thanh phái đi đóng quân ở ngoài thành, gần đây mới được điều về. Trừ thủ hạ ra thì làm gì có ai nhận ra ta chứ."

Chiến Hận bất mãn hỏi: "Vào trong này rồi, trừ ăn uống ra có phải còn rất nhiều thứ tốt đẹp không?"

Anh Diệu bật cười: "Ta mang ngươi đi, chính là muốn cho ngươi chiêm ngưỡng một thứ tốt nhất của Vọng Nguyệt thành. Xem ra ngươi thật may mắn, vừa nói xong thì nàng ta đã đến rồi."

Chúng ta theo hướng chỉ của hắn nhìn xuống dưới lan can, đồng thời chấn động.

Anh Diệu chỉ vào mỹ nữ đang đi vào đổ trường, một thân mặc chiếc váy dài màu xanh lục, một bên vai có vắt tấm khăn lụa, cảm thán nói: "Đây chính là lão bản nương 'Hồ Tiên' Vinh Đạm Như của Ôn Nhu oa, đệ nhất đại mỹ nữ của Vọng Nguyệt thành."

Chúng ta nhất tề đồng ý gật đầu. Mỹ nữ phong hoa tuyệt đại thế này, đúng là có thể so sánh với Thải Nhu, Ny Nhã mà không kém chút nào. Nàng vừa tiến vào, cả đại sảnh của đổ trường liền tĩnh lặng xuống. Cặp chân dài của nàng có thể cùng Hàn Sơn Mỹ bình phân thu sắc, chiếc eo nhỏ lưng thẳng có thể cùng Ny Nhã so sánh, diễm sắc không hề kém Thải Nhu, có vẻ tinh minh giống như Hoa Nhân, lại mang theo cả nụ cười hồn nhiên đáng yêu của Hồng Nguyệt. Nam nhân nào có thể không bị nàng làm cho hồn xiêu phách lạc chứ? Ngay cả người tựa hồ không háo sắc như Khôi Ưng cũng nhìn đến cứng cả lưỡi, nước miếng chảy ra.

Anh Diệu thấp giọng: "Đây là nữ nhân mà ta thầm yêu từ trước đến nay."

Bạch Đan nói: "Bằng quyền thế thất sắc thống lĩnh của anh mà cũng không thể thân cận một chút sao?"

Anh Diệu cười khổ: "Cô ta là bạn thân trong khuê phòng của Lệ Thanh, ai dám đánh động sự chú ý của nàng ta chứ? Ta đang thấy kỳ quái, không hiểu tại sao nàng lại không bỏ đi cùng Lệ Thanh?"

Ta nghe thấy vậy thì chợt giật mình. Chiến Hận nghiến răng hỏi: "Ai lên?"

Mọi người hơi ngạc nhiên. Không ngờ hơn mười ngày trước hắn vừa mới biểu hiện là một kẻ rất thoả mãn khi có Thải Dung mà bây giờ lại phục hồi bản tính cũ. Thật là không nên để cho tên tiểu tử này nhìn thấy nữ nhân mỹ lệ.

Ta cười đáp: "Đương nhiên là 'Ngạ Lang' (sói đói) Chiến Hận rồi."

Chiến Hận không để ý tới vẻ châm biếm của ta, đột nhiên đứng dậy, đang muốn gọi xuống thì bên dưới đổ trường đã vang lên một thanh âm hùng tráng hướng về phía Vinh Đạm Như nói: "Đạm Như tiểu thư, Dã Mã Hắc Kiểm đã hạ lệnh cho nàng trước đêm nay phải nhập cung bồi tiếp hắn ta, việc này làm chúng tôi vô cùng phẫn nộ. Chỉ cần nàng nói một câu, nam nhân toàn thành đều có thể vì nàng mà cầm kiếm, bảo vệ thân thể cao quý của nàng, không để nàng phải chịu nhục nhã."

Sáu gã đại hán chúng ta đang ngồi trong các trao đổi ánh mắt, thầm nghĩ tên Hắc Kiểm này thật biết hưởng thụ.

Vinh Đạm Như nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến đổ bàn lớn nhất giữa sảnh, nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí nhà cái. Sau tiếng cười khiến người hồn xiêu phách tán mới ôn nhu nói: "Các vị hà tất phải lo lắng cho Đạm Như. Trên thế giới này có một loại người thiếp tuyệt không sợ, đó chính là nam nhân. Nói cho thiếp biết Hắc Kiểm là nam hay nữ?"

Chúng ta nheo mắt nhìn nhau. Nữ nhân này cũng có thể coi là phóng đãng lớn mật rồi, thảo nào có thể trở thành người chủ trì của Ôn Nhu oa.

Vài đại hán trang phục giống như bảo tiêu đứng phía sau nàng nói: "Ai đến cùng tiểu thư đổ lưỡng thủ lục sắc cổ, đặt thấp nhất là một nghìn kim tệ."

Những đổ khách vốn đang vội vàng tranh nhau lao lên trước, nhưng nghe đến câu cuối cùng đều bị dọa đến sợ hãi mà lùi lại. Một nghìn kim tệ đủ để xây một ngôi nhà lớn, ai có thể dễ dàng lấy ra chứ?

Tiếng hét của Chiến Hận vang lên bên cạnh chúng ta. Trong sự ngây ngốc của chúng ta, hướng về phía Vinh Đạm Như gọi lớn: "Vinh tiểu thư!"

Vinh Đạm Như xinh đẹp tuyệt luân, đưa ánh mắt có thể nhiếp phách câu hồn người khác, ngạc nhiên nhìn về phía chúng ta. Anh Diệu cùng nàng có quen biết, sợ hãi đến vội vàng quay lưng về phía sau. Chiến Hận nói với vẻ đương nhiên: "Dù sao thì đêm nay tiểu thư cũng phải đem thân dâng cho người ta. Nàng đã không sợ nam nhân, ta cũng không sợ nữ nhân, không bằng cho ta chút tiện nghi. Thừa lúc bây giờ cách nửa đêm còn đủ thời gian, chúng ta tìm một nơi mà vui vẻ đi!"

Tất cả người trong lầu, bao gồm cả mấy người chúng ta vốn đã biết rất rõ “đức hạnh” của hắn, đều nghe đến ngơ ngẩn đương trường. Mẹ nó! Đây cũng tính là tình thoại để nói với nữ nhân sao? Tên học sinh mới tốt nghiệp sơ cấp này thật là …

Vinh Đạm Như nâng tay cầm quạt lên, mở ra phe phẩy một chút rồi gập vào mỉm cười đáp: "Đương nhiên có thể!"

Chúng ta vốn cho rằng trên đời này không ai có thể nói ra những lợi tình thoại khiến người ta phải giậm chân thở dài hơn “Phi Lang” Chiến Hận, nào biết Vinh Đạm Như vừa khai khẩu, chúng ta mới phát hiện lời của Chiến Hận lại có mị lực đả động con tim người ta.

Khuôn mặt như thanh lang của Chiến Hận đang phát quang, run giọng: "Thật sự có thể không?"

Vinh Đạm Như ôn nhu nói: "Nhưng cần phải thắng được Đạm Như trên đổ bàn đã. Nếu ngươi thất bại thì sẽ cắt đi cái mệnh căn của ngươi."

Nữ nhân này đúng là cay độc.

Chiến Hận tính toán một chút, cuối cùng cảm thấy không có lợi. Có thể đã nghĩ tới chuyện sẽ không thể làm ăn gì với Thải Dung được nữa nên chán nản ngồi xuống lẩm bẩm: "Vậy là chẳng chiếm được chút tiện nghi nào của tên tiểu súc sanh Hắc Kiểm."

Ta trong lòng chợt động, đột nhiên đứng dậy, đồng thời bỏ tấm áo trùm lên võ phục và trường kiếm ra, lộ xuất một thân võ phục, cất tiếng cười dài: "Ta cùng cô phân thắng bại. Nếu ta thắng, cô sẽ bồi tiếp bạn ta đến nửa đêm. Nếu ta bại thì sẽ để cô tùy ý động thủ."

Chiến Hận ngạc nhiên: "Ngài thật sự muốn làm đại ân nhân cứu thế của ta sao?"

Anh Diệu đang quay lưng về phía mấy trăm mục quang dưới đại sảnh bắn lên, nhíu mày nói: "Đại Kiếm Sư cẩn thận mệnh căn của ngài đấy. Ở Vọng Nguyệt thành này chẳng có ai có thể đổ thắng đươc Vinh Đạm Như đâu. Nếu không thì Ôn Nhu oa cũng không phải là của cô ta rồi."

Vinh Đạm Như tú mục sáng lên, chăm chú nhìn ta trả lời: "Ngài chỉ có thể đổ cho mình, không thể thay người khác đổ. Không đồng ý thì thôi."

Từ trước đến nay, ta chưa hề nhìn qua đôi mắt nào có lòng tin và lợi hại hơn cô ta, lại nhận được cảnh cáo đầy “thiện ý” của Anh Diệu, thầm nghĩ hay là không cùng vô địch đổ nữ này giao thủ nữa thì hơn. Thừa cơ hạ đài, ngồi xuống, hướng về phía Chiến Hận nhún vai: "Ngươi cũng nghe thấy rồi đó, thứ cho huynh đệ không giúp được."

Mấy người Cự Linh như ve sầu mùa đông. Thử hỏi điều kiện như vậy, làm sao mà đổ được? Chúng ta lại chẳng phải là những kẻ không biết xấu hổ, nàng thua rồi thì có gì là ghê gớm, nhưng chúng ta lại không thể thua.

Vinh Đạm Như lại không chịu buông tha chúng ta: "Vị công tử vừa nói này xem ra là một võ sĩ lang thang, không biết xưng hô thế nào?"

Ta thở dài một hơi, vừa muốn nói đại ra một cái tên thì Cự Linh, hảo bằng hữu của Chiến Hận cười hì hì đáp: "Công tử của chúng ta chính là 'Thiên hạ đệ nhất tình thánh' Ái Đạm Như Liễu (yêu Đạm Như rồi)."

Tất cả mọi người trong sảnh đều ngây ngốc. Bất quá, nhìn thấy khí thế như kình thiên cự tháp của Cự Linh, ngay cả mấy tên đại hán bên cạnh Vinh Đạm Như cũng không dám tùy tiện chửi mắng. Huống chi sáu người chúng ta, ai cũng có thể nhìn ra chẳng phải là loại "tốt đẹp” gì.

Vinh Đạm Như giống như không cho rằng chúng ta muốn gây sự nói: "Ây! Tên của vị công tử này có hai chữ tương đồng với Đạm Như, thật là thú vị. Bất quá, ngài có thể chứng minh cái danh hiệu tình thánh của mình hay không thì còn phải xem có thể đổ thắng thiếp không đã."

Chúng ta hơi ngạc nhiên. Trên mặt Chiến Hận lộ ra thần sắc đồng tình: "Tình thánh công tử, xem ra ngài không muốn đổ cũng không được rồi."



Ta cười đến rung người, hào khí dâng lên, tay phải giữ lấy lan can mượn lực rồi nhảy thẳng xuống dưới. Người bên dưới đều vội vàng tránh ra. Ta dụng lực uốn người một cái, lăng không lộn nhào hai cái, hai chân đã đứng bên cạnh đổ bàn. Lại bước thêm bước nữa đã ngạo nghễ đứng bên cạnh bàn, chính diện đối mặt cùng Vinh Đạm Như đang ngồi nhàn nhã bên kia.

Vinh Đạm Như bên ngoài có vẻ như không có chuyện gì, nhưng vẻ kinh dị lộ ra trong mắt lại không thể giấu được ta.

Ta ngồi ở chiếc ghế đối diện nàng, mỉm cười: "Chơi lục sắc cổ nhé. Ta mua ba viên phương cổ toàn là màu hồng, màu sắc của thái dương, chỉ có thái dương mới có thể hình dung được vẻ mỹ lệ của nàng."

Mấy người Chiến Hận trên các đều vỗ tay ngạc nhiên kêu lớn, tán dương ta quả thật là tình thánh danh bất hư truyền. Mấy tên tiểu tử này càng đùa nghịch càng trở lên phong cuồng. Không biết có phải do hai người Chiến Hận, Cự Linh ở nơi sơn dã đã lâu hay không mà dã tính khó bỏ như vậy.

Vinh Đạm Như hướng về phía ta lộ xuất nụ cười động nhân, tiếp lấy một cái hộp tròn mà thủ hạ đưa cho nàng, nhẹ nhàng lắc lắc một chút rồi nói: "Ngài đoán xem bên trong có bao nhiêu viên phương cổ?"

Ta mỉm cười đáp: "Nàng không cần cố ý thua ta, bởi vì cho dù ta có nói sai nàng cũng có thể nói là ta đúng."

Lúc này trong sảnh yên tĩnh đến tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy, bởi không ai không im hơi lặng tiếng để nghe chúng ta đấu khẩu.

Vinh Đạm Như liếc mắt nhìn ta, mang theo thần sắc vô cùng hứng thú, yếu ớt thở dài cảm thán: "Ngài đã không muốn tiếp thụ hảo ý của thiếp, thiếp sẽ cùng ngài quân bình quyết đấu một trận, xem xem vận mệnh của ngài thế nào."

Nàng nói như vậy, lại có người hoài nghi vừa rồi nàng muốn ta đoán bên trong có bao nhiêu phương cổ, có thể là vì cho dù ta đoán sai cũng nói thành đúng được.

Vinh Đạm Như bỏ cái hộp xuống, vừa muốn mở nắp ra thì ta đã mỉm cười: "Bên trong có năm hạt phương cổ."

Vinh Đạm Như ngây người: "Tai của ngài vô cùng linh mẫn."

Rồi thò tay vào lấy năm viên phương cổ ra, để vào lòng bàn tay cầm lên, cúi người đưa đến trước mặt ta nói: "Công tử! Mời chọn ba viên."

Nhìn bàn tay tuyết bạch của nàng, cái gọi là tình thánh như ta cũng phải nuốt nước bọt, lắc đầu: "Không cần chọn nữa, ta sẽ mua năm viên màu hồng."

Vinh Đạm Như lần đầu tiên lộ xuất vẻ bối rối, liếc mắt nhìn ta, mang năm viên phương cổ đặt trở lại trong hộp, đậy nắp lại. Đôi ngọc thủ cầm lấy chiếc hộp, mỹ mục trừng mắt nhìn ta trong nháy mắt.

Ta mỉm cười cùng nàng đối thị, tinh thần tập trung lên năm viên phương cổ trong hộp. Một hình ảnh rõ ràng xuất hiện trong đầu ta! Năm viên phương cổ toàn là màu hồng hướng lên. Trong lòng ta cũng không khỏi kinh dị vạn phân. Vinh Đạm Như xem ra tùy tiện bỏ năm viên phương cổ vào, không ngờ đã thi triển thủ pháp thần diệu.

Vinh Đạm Như giơ chiêc hộp đồng lên, dùng tư thái mê người nhất mà lắc chiếc hộp đồng, thanh âm phương cổ va với thành hộp vang lên “đinh đinh đang đang” giống như ngựa chạy dưới mưa.

Bồng! Chiếc nắp đồng che xuống cái bồn đồng phía dưới bàn. Thắng bại đã định. Không có một ánh mắt nào không tập trung lên cái hộp đồng.

Ta biết rõ ràng trong hộp đồng chỉ có bốn viên là màu hồng hướng lên, còn một viên là màu vàng hướng lên. Nàng còn chưa thể khống chế năm viên phương cổ nhiều như vậy. Bất quá bốn viên đã là khó khăn vô cùng rồi, chưa từng có đổ đồ nào có thể đổ được ba viên trở lên trong lục sắc cổ.

Dưới con mắt chăm chú của chúng nhân, nàng thoáng nhấc hộp đồng lên, ở góc độ này thì chỉ có nàng có thể nhìn thấy. “Bồng” một tiếng, lại đặt chiếc hộp xuống cái mâm đồng trên bàn, cảm thán nói: "Thiếp thua rồi."

Mọi người ngạc nhiên. Như vậy há chẳng phải là cố ý thua cho ta sao.

Ta bỗng đưa tay ra, lấy cái hộp đồng lên, lộ xuất chân tướng của lần đổ đấu này. Vinh Đạm Như lần đầu tiên biến sắc. Tiếng khen ngợi đồng loạt vang lên.

Năm viên phương cổ đều là màu hồng hướng lên. Ta thắng rồi. Ta thắng nhờ dị lực học được từ Vu Thần thư. Trước lúc mở cái nắp ra, ta dùng linh lực động chân tay một chút vào hạt phương cổ có mặt vàng hướng lên kia.

Vinh Đạm Như nhìn vào năm điểm màu hồng dưới cái nắp với vẻ không thể tin được. Ta đứng dậy, hướng về mấy người Chiến Hận ôm quyền nói: "May mắn không làm nhục mệnh!"

Chiến Hận thở dài: "Huynh đệ! Ta hâm mộ ngươi!"

Vinh Đạm Như nhẹ nhàng vỗ tay, phân phó người bên cạnh: "Tìm năm vị tiểu thư tới bồi tiếp năm vị bằng hữu của công tử đây."

Sau đó hướng về phía ta cười nói: "Công tử! Mời theo thiếp."

Dưới con mắt hâm mộ của chúng nhân, Vinh Đạm Như phong hoa tuyệt đại dẫn ta rời khỏi đổ sảnh, đi vào một căn phòng hoa lệ, hạ nhân đã đóng cửa lại, chỉ còn lại hai người chúng ta đơn độc với nhau.

Vinh Đạm Như đi đến bên chiếc cửa sổ lớn của nhà lao, vén rèm lên một chút, nhìn xuống dưới đường ôn nhu nói: "Lan Đặc công tử ngài thật to gan, người của Hắc Kiểm không thể bán mạng cho ngài đâu."

Ta không chút bất ngờ với việc nàng khám phá ra ta là ai, cười đáp: "Nàng cũng rất to gan, biết ta là Lan Đặc mà vẫn dám dẫn ta đến đây."

Nàng xoay người lại, kề bên cửa sổ, cố ý ưỡn bộ ngực dụ nhân lên, cười quyến rũ: "Lẽ nào ngài quên rằng thiếp không sợ nam nhân sao?"

Ta đi thẳng tới, ép nàng xuống bên cửa sổ rồi mới nói: "Đừng giả vờ nữa. Nói cho ta biết, Lệ Thanh lưu quân cờ quan trọng nàng lại có tác dụng gì?"

Nhãn thần của Vinh Đạm Như không có chút hoảng loạn nào. Kiều khu đang bị ta đè xuống cứ ngọ nguậy không ngừng, đúng là khiến người ta tâm thần bay bổng. Nàng cười ngọt ngào: "Ngài có thể đoán được số phương cổ trong hộp, có lẽ cũng đoán được tâm sự thiếp, thử đoán xem đi!"

Nếu ta có thể nắm bắt được toàn bộ những điều về thôi miên thuật mà trên Vu Thần thư đã viết thì tốt rồi, đáng tiếc ta vẫn chỉ là sơ cấp sinh. Ta thở dài một hơi: "Ta chẳng có hứng thú mà đoán, để nàng hoàn được món nợ kia!

Tiện tay liền cởi chiếc váy dài của nàng ra."

Vinh Đạm Như hoảng sợ giữ lấy đôi tay không có quy củ của ta, trừng tú mục nói: "Ngài không phải là muốn dựa vào thiếp để lẩn vào cung quận chúa đối phó với Hắc Kiểm sao? Sao lại có thể làm càn như vậy?"

Ta thấy có vẻ đúng nên thu lại rồi làm ra vẻ đột nhiên tỉnh ngộ: "Ây! Xin lỗi nàng, ta chút nữa quên mất."

Rồi ôn nhu giúp nàng chỉnh lại y phục, sửa lại cái bờ vai đã bị lộ ra.

Vinh Đạm Như mỉm cười: "Công tử vẫn đè lên thiếp? Không phải đến cái này cũng quên rồi chứ!"

Ta cười khổ tránh ra, cố ý quay lưng về phía nàng, xem xem nàng có rút thanh chủy thủ trên đùi ra hành thích ta hay không.

Vinh Đạm Như đột nhiên từ phía sau đi lên, tay nắm lấy vai ta, nhục thể không giữ lại chút gì mà dán lên người ta, cái miệng nhỏ kề sát vào tai ta nói: "Lệ Thanh bảo thiếp nói với chàng, con của chàng sang năm sẽ đầy tuổi, chàng muốn nó có mẫu thân hay không?"

Ta toàn thân chấn động, sau một chút bình tĩnh lại, trầm giọng: "Nói cho cô ta rằng ta biết cô ta không có con. Nếu không thì ta tất có cảm ứng."

Có thể khẳng định chắc chắn như vậy hay không, ta cũng không biết!

Vinh Đạm Như hôn vào tai ta nói: "Xem biểu hiện trên đổ bàn của ngài, thiếp cũng có chút tin tưởng. Ngài muốn thiếp giúp ngài thế nào?"

Ta bỏ qua chuyện có phải Lệ Thanh có con hay không, lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn nghe xem nàng làm thế nào để có thể giúp ta che giấu đưa năm mươi bảy đại hán cùng tiến vào trong cung."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Kiếm Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook