Quyển 10 - Chương 7: Tâm linh chi chiến
Huỳnh Dị
21/03/2013
Buổi chiều cùng ngày, chúng ta dỡ trại lên đường.
Dưới bầu trời sáng mây trong, lúc hoàng hôn, chúng ta đã đến được Phục Thần sơn. Bên ngoài Phục Thần sơn là một bệ đá thiên nhiên rộng rãi, đối diện với Vu Uyên (1) thần bí quỷ dị.
Vu Uyên là một khe đất lớn trên mặt đất bị nứt tách ra, rộng khoảng nửa dặm, dài đến ba dặm. Thiểm Linh nhân nhất định sẽ cho rằng đó là cái khe được Thiểm Linh Thần dùng thiểm điện oanh kích trên mặt đất mà khai mở ra. Hai đầu khe đất nhọn và hẹp, sâu vào trong lòng đất có đến ba bốn trăm thước.
Một tòa công trình kiến trúc hình tam giác dùng đá lớn xây nên đứng sừng sững trong đó. Ngoài một đại môn ra thì đến nửa cánh cửa sổ cũng không có, khiến người ta cảm nhận được không gian bên trong hình tam giác ắt phải rộng lớn và quái dị.
Chúng ta không hề biết liệu Vu đế đã biết rõ việc chúng ta đến hay không? Từ đêm đó, sau khi ta và Tây Kỳ kích phát thành công tiềm năng của mọi người, chúng ta đã chế tạo thành công ra một trường linh lực, khiến cho hắn không thể tùy ý xông vào. Cho nên hắn mới phải phái Liên Lệ Quân tới mời chúng ta đi đến Vu cung. Ta tin rằng hắn vẫn chưa biết Liên Lệ Quân đã phản bội lại hắn. Ta rất nhanh sẽ biết sự thực chính là như vậy.
Ta nói với Liên Lệ Quân ở bên cạnh: "Đã có thể đi rồi!"
Liên Lệ Quân có chút do dự: "Lan Đặc chàng thực sự có thể bảo hộ cho thiếp chứ? Thiếp tuyệt đối không muốn lại bị hắn khống chế lần nữa."
Ta dụng lực ôm lấy bờ vai thơm của nàng, khích lệ: "Tuyệt đối không thể. Bởi vì ta sẽ ở cùng một chỗ với nàng để ứng phó với hắn. Tất cả mọi người nơi đây đều sẽ trợ giúp nàng."
Liên Lệ Quân sau khi hít sâu một hơi liền dẫn mười hai tên vu nô đi tới phía dưới chiếc bệ, tiến sâu vào bậc đá nhỏ hẹp nhiều tầng, thẳng tới đáy vực, vốn được dùng sức người mở ra.
Nhìn bóng hình của nàng dần dần đi xa, ta ngoảnh lại nói với mọi người: "Nào! Chúng ta hãy liên kết lực lượng thôi."
Mọi người ào ào ngồi xuống, xếp thành một hình chữ ngang và dài, bàn tay đều gắn kết ở cùng một chỗ. Linh năng cường đại nhanh chóng ngưng tụ, từ trong người ta xuất ra ngoài, trong nháy mắt đã đuổi vượt lên phía trên Liên Lệ Quân, kết hợp cùng tâm linh của nàng.
Liên Lệ Quân trong lòng ngạc nhiên mừng rỡ: "Các người đến rồi!"
Ta ở trong lòng nàng, cất tiếng đáp: "Đúng vậy! Chúng ta đã đến."
Linh năng của ta chui vào nơi sâu nhất trong tâm linh nàng, tiếp đó núp tại nơi ấy. Đồng thời phóng thích tà lực Vu đế bị áp chế ra, để cho tà lực bao lấy linh năng. Tà lực đó tựa như lớp mặt nạ mà ta mang trên mặt khi đóng giả thành Âm Phong, kỳ thực bên trong vẫn là Lan Đặc. Tà lực của Vu đế cũng giống như chiếc mặt nạ lừa gạt người đó.
Linh lực của chúng ta đi xuống mười bậc cùng với Liên Lệ Quân. Đi xuống phía dưới thì mới phát giác ra dưới Vu Uyên đặc biệt lại có động thiên. Dưới mặt đất chứa đầy những quật động thiên nhiên liên tiếp không ngừng. Nóc động rủ xuống các chung nhũ thạch vô cùng kỳ quái, đẹp đẽ kỳ dị.
Dưới ánh sáng chiếu rọi của những bó đuốc được các vu nô cầm trên tay, một thế giới trong lòng đất ánh lên đầy vẻ kỳ dị. Bậc đá thỉnh thoảng lại vắt ngang qua những động huyệt này, khiến ta nhìn đến hoa mắt thần mê.
Sau khi đi được khoảng một nghìn bậc thềm đá, phía trước rộng mở ra. Vu điện hình tam giác xuất hiện ở phía trước, nằm ở trung tâm một vùng đất trống rộng rãi.
Liên Lệ Quân thâu liễm tinh thần, đi về phía cửa chính. Cánh cửa không có gió đã tự động mở ra. Ta nhìn ra ngoài thông qua đôi mắt của nàng, không hẹn mà bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Cuối cùng đã tiến vào cửa điện. Trong ánh lửa chiếu sáng của vu nô, chúng ta rốt cuộc đã đối diện với cự hình thạch điêu (2) đại biểu cho Vu đế. Trời ơi! Đó là một thạch điêu khổng lồ khiến người nhìn thấy không rét mà run.
Trên một thân mình hình nửa khối bầu dục, nửa người nửa thú, cơ nhục thô tráng cường hoành bừng bừng nở nang, mọc ra những chiếc chân dài phân thành ba đốt mọc ra. Với hơn hai mươi chiếc thô tráng mạnh mẽ, trông nó có vẻ giống như chân loài nhện. Chúng nâng đỡ thân mình, treo ở trên không trung của một phía khác của lục điện. Đầu trên của thân mình hình cầu có một đôi mắt dài mảnh nhìn không rõ nhãn châu và một chiếc miệng lớn như một chậu máu, với hàm răng sắc mang vẻ u mịch.
Toàn bộ bức cự điêu cao đến hơn năm mươi thước, độ rộng của đám chân tay xòe mở ra ước chừng cũng phải rộng đến phân nửa của đại điện hai trăm thước, hùng bá phần mặt đối diện với đại môn của đại điện. Bức điêu tượng được sơn màu đen âm u đáng sợ. Ngón chân, nơi tiếp xúc với mặt đất, giống như lưỡi dao sắc bén. Khắp thân mình mọc ra đầy những đầu nhọn ngắn, tựa như xúc tu. Đó chính là thạch tượng được tạc ra theo khuôn mẫu Vu đế.
Ở trung tâm của đại điện có đặt một chiếc giường đá hình chữ nhật. Đang nằm trên giường là một nữ thể xích lõa. Dưới ánh hỏa quang chiếu rọi, thân thể nõn nà như bạch ngọc đang lấp lánh ánh màu trơn bóng mỹ lệ.
Cuối cùng, chúng ta đã nhìn thấy công chúa. Đôi mắt nàng khép chặt, tựa như bức tượng nữ thần đang ngủ say.
Lệ Quân đi thẳng về phía trước, tới bên cạnh chiếc giường đá mà công chúa đang nằm, quỳ xuống bẩm báo: "Đế quân! Phi tử đã quay về rồi!"
Cùng lúc đó, đôi mắt không có nhãn châu của bức tượng Vu đế chợt sáng lên hai quầng sáng màu đỏ tươi, xạ xuất hai đạo hồng quang, che phủ hoàn toàn công chúa cùng Liên Lệ Quân trong làn ánh sáng đỏ.
Ta vội nấp vào nơi sâu nhất trong tâm linh của Lệ Quân, ẩn núp tại nơi đó. Tà lực to lớn thẩm thấu vào qua mọi chỗ, giống như ngay lập tức nhận ra được sự tồn tại của ta. Nhưng ta đã cùng với bản nguyên bị áp chế của Lệ Quân kết thành một thể. Cho dù hắn có phát hiện ra ta thì cũng chỉ cho rằng đó là bản nguyên của Lệ Quân.
Ánh hồng quang tiêu thất. Vu đế đã lui trở lại, chỉ lưu lại hai điểm hồng mang trong mắt thạch điêu. Một thanh âm âm lãnh không có bất cứ cảm tình gì vang lên trong đại điện: "Tại sao Lan Đặc và Tây Kỳ không theo ngươi tới!"
Lệ Quân thấy Vu đế không phát hiện ra trò lừa bịp của ta, thở phào một cái, ứng tiếng đáp: "Bọn chúng không chịu đi tới nơi đây trong lúc đêm tối, nhưng đã đáp ứng ngày mai, trước khi mặt trời mọc sẽ đến."
Lần này, đôi mắt không xạ xuất ánh hồng quang, nhưng tà lực xâm nhập vào trong thần kinh của Lệ Quân, tìm kiếm ký ức tối qua của nàng.
May mà ta đã sớm nghĩ được hắn có nước cờ này, vội đem những hình ảnh cùng lời đối thoại được chuẩn bị thật tốt từ trước chuyển ra ngoài, để hắn nghiên cứu và thẩm xét. Hắn "nhìn thấy" Lệ Quân tiến vào trong lều gặp ta, lừa dối được sự tín nhiệm của ta, ước định với ta lúc mặt trời mọc ngày mai sẽ đến cứu thoát công chúa, và nàng sẽ làm nội ứng.
Vu đế vừa ý lui ra. Thanh âm âm lãnh không chứa bất cứ cảm tình gì của hắn lại vang lên lần nữa: "Lệ Quân, ngươi làm rất tốt, ta sẽ biến ngươi trở thành người có quyền lực nhất Vu quốc. Bây giờ, ngươi hãy đem toàn bộ vu nô dời đi, sau đó quay lại chỗ Lan Đặc, nói với hắn rằng tối nay ta sẽ thi pháp chiếm giữ cơ thể công chúa, bức bách hắn lập tức đến cứu người."
Lệ Quân ứng mệnh rời khỏi. Trong khoảng thời gian chớp mắt này, linh lực của ta đã rời khỏi tâm linh của Lệ Quân, từ gầm giường đá bí mật tiến vào trong cơ thể công chúa.
Tâm linh của công chúa đã hoàn toàn bị tà lực phong bế. Từng sợi thần kinh đều đã bị cải biến, chứa đầy khí tức tử vong. Nếu như tình hình này không cải biến thì nàng sẽ chỉ là một chiếc thi thể biết đi mà không có linh hồn.
Ta sớm đã dự liệu được tình huống này, không chút hoang mang đem ý nghĩ yêu thương vô tận từ từ dung nhập vào trong thần kinh nàng, cải tạo hồi phục lại tình trạng trước kia.
Vu đế lạnh lùng quát: "Ngươi còn lưỡng lự gì đó? Mau ra ngoài làm việc cho ta."
Lệ Quân biết ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, đành bịa chuyện: "Nếu như Lan Đặc cứ khăng khăng muốn sáng mai mới tới thì phi tử sẽ phải làm thế nào?"
Thanh âm của Vu đế vang lên: "Nếu như hắn tín nhiệm lời nói của ngươi, tất sẽ ngay lập tức đuổi tới. Có thể nói với hắn rằng khi ta thi pháp thì ta căn bản vô phương chú ý tới chuyện khác, là thời cơ tốt nhất để giết chết ta. Đã hiểu rõ chưa?"
Ta biết tình hình nguy cấp, vội tụ tập linh lực của tất cả mọi người ngưng tụ cho ta, mạnh mẽ chui vào trong tâm linh đã bị phong bế của công chúa, đồng thời hướng về phía linh hồn công chúa bị giấu kín trong tà lực mà hô hoán: “Công chúa, ta là Lan Đặc, ta đã tới rồi."
Ta nghe thấy tiếng hô hoán thê lương của công chúa đang truyền lại từ một nơi xa không thể đạt tới. Trong lòng ta trào lên ý nghĩ yêu thương mãnh liệt đến cực điểm.
Bỗng bên trong tà lực của Vu đế đang che phủ đã mở ra một khe hở nhỏ, khiến cho tình yêu sâu sắc, mãnh liệt đến mức có thể dung hóa bất cứ trở ngại gì đã rót vào thành công. Tà lực sẽ vĩnh viễn không thể hoàn toàn phong bế tâm linh của công chúa. Bởi vì tà lực không thể phong tỏa chỗ hổng đó lần nữa.
Ta lập tức lùi ra, lặng lẽ trở về trong tâm linh của Lệ Quân. Lệ Quân đứng dậy, xoay mình dẫn đám vu nô đi về phía cửa điện.
“Đứng lại!" Tiếng quát lớn của Vu đế chấn động không gian đại điện.
Lệ Quân đột ngột dừng bước. Ta cũng thầm kêu bất diệu.
Lực lượng tà ác to lớn đang bao phủ khắp đại điện. Hắn nhận ra sự việc có chút không bình thường đã phát sinh và đang tìm kiếm nguyên nhân. Nếu như bây giờ hắn điều tra công chúa, biết được mưu mô mà ta thi triển, thì Lệ Quân sẽ phải đứng mũi chịu sào, bị hắn giết chết.
Tình hình cực kỳ nguy cấp. Linh cơ ta thoáng động, lấy một chút linh lực phát ra ngoài từ cơ thể của Lệ Quân. Tà lực lập tức tập trung đến linh lực nhỏ bé không đáng đó. Tiếp đó lại tra xét lần nữa thân thể và thần kinh của Lệ Quân.
Lệ Quân chấn động run rẩy, kêu lên: "Đế quân! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vu đế đáp: "Không có gì, chỉ là thân thể ngươi vẫn chứa đựng năng lượng đáng ghét của tên Lan Đặc, hiện giờ đã bị ta trừ bỏ rồi. Người này thật không đơn giản, ngươi phải cẩn thận hành sự, chớ để hắn phát hiện ra đây là một cạm bẫy."
Lệ Quân lĩnh mệnh rời khỏi đại điện. Ta đã hết lo lắng việc hắn có thể phát hiện ra tình trạng hiện tại của công chúa. Bởi vì hắn sẽ không làm chuyện mà hắn cho là nhàm chán.
Chú thích:
(1) Vu Uyên: vực sâu ở Vu quốc
(2) Cự hình thạch điêu: hình điêu khắc lớn bằng đá
Dưới bầu trời sáng mây trong, lúc hoàng hôn, chúng ta đã đến được Phục Thần sơn. Bên ngoài Phục Thần sơn là một bệ đá thiên nhiên rộng rãi, đối diện với Vu Uyên (1) thần bí quỷ dị.
Vu Uyên là một khe đất lớn trên mặt đất bị nứt tách ra, rộng khoảng nửa dặm, dài đến ba dặm. Thiểm Linh nhân nhất định sẽ cho rằng đó là cái khe được Thiểm Linh Thần dùng thiểm điện oanh kích trên mặt đất mà khai mở ra. Hai đầu khe đất nhọn và hẹp, sâu vào trong lòng đất có đến ba bốn trăm thước.
Một tòa công trình kiến trúc hình tam giác dùng đá lớn xây nên đứng sừng sững trong đó. Ngoài một đại môn ra thì đến nửa cánh cửa sổ cũng không có, khiến người ta cảm nhận được không gian bên trong hình tam giác ắt phải rộng lớn và quái dị.
Chúng ta không hề biết liệu Vu đế đã biết rõ việc chúng ta đến hay không? Từ đêm đó, sau khi ta và Tây Kỳ kích phát thành công tiềm năng của mọi người, chúng ta đã chế tạo thành công ra một trường linh lực, khiến cho hắn không thể tùy ý xông vào. Cho nên hắn mới phải phái Liên Lệ Quân tới mời chúng ta đi đến Vu cung. Ta tin rằng hắn vẫn chưa biết Liên Lệ Quân đã phản bội lại hắn. Ta rất nhanh sẽ biết sự thực chính là như vậy.
Ta nói với Liên Lệ Quân ở bên cạnh: "Đã có thể đi rồi!"
Liên Lệ Quân có chút do dự: "Lan Đặc chàng thực sự có thể bảo hộ cho thiếp chứ? Thiếp tuyệt đối không muốn lại bị hắn khống chế lần nữa."
Ta dụng lực ôm lấy bờ vai thơm của nàng, khích lệ: "Tuyệt đối không thể. Bởi vì ta sẽ ở cùng một chỗ với nàng để ứng phó với hắn. Tất cả mọi người nơi đây đều sẽ trợ giúp nàng."
Liên Lệ Quân sau khi hít sâu một hơi liền dẫn mười hai tên vu nô đi tới phía dưới chiếc bệ, tiến sâu vào bậc đá nhỏ hẹp nhiều tầng, thẳng tới đáy vực, vốn được dùng sức người mở ra.
Nhìn bóng hình của nàng dần dần đi xa, ta ngoảnh lại nói với mọi người: "Nào! Chúng ta hãy liên kết lực lượng thôi."
Mọi người ào ào ngồi xuống, xếp thành một hình chữ ngang và dài, bàn tay đều gắn kết ở cùng một chỗ. Linh năng cường đại nhanh chóng ngưng tụ, từ trong người ta xuất ra ngoài, trong nháy mắt đã đuổi vượt lên phía trên Liên Lệ Quân, kết hợp cùng tâm linh của nàng.
Liên Lệ Quân trong lòng ngạc nhiên mừng rỡ: "Các người đến rồi!"
Ta ở trong lòng nàng, cất tiếng đáp: "Đúng vậy! Chúng ta đã đến."
Linh năng của ta chui vào nơi sâu nhất trong tâm linh nàng, tiếp đó núp tại nơi ấy. Đồng thời phóng thích tà lực Vu đế bị áp chế ra, để cho tà lực bao lấy linh năng. Tà lực đó tựa như lớp mặt nạ mà ta mang trên mặt khi đóng giả thành Âm Phong, kỳ thực bên trong vẫn là Lan Đặc. Tà lực của Vu đế cũng giống như chiếc mặt nạ lừa gạt người đó.
Linh lực của chúng ta đi xuống mười bậc cùng với Liên Lệ Quân. Đi xuống phía dưới thì mới phát giác ra dưới Vu Uyên đặc biệt lại có động thiên. Dưới mặt đất chứa đầy những quật động thiên nhiên liên tiếp không ngừng. Nóc động rủ xuống các chung nhũ thạch vô cùng kỳ quái, đẹp đẽ kỳ dị.
Dưới ánh sáng chiếu rọi của những bó đuốc được các vu nô cầm trên tay, một thế giới trong lòng đất ánh lên đầy vẻ kỳ dị. Bậc đá thỉnh thoảng lại vắt ngang qua những động huyệt này, khiến ta nhìn đến hoa mắt thần mê.
Sau khi đi được khoảng một nghìn bậc thềm đá, phía trước rộng mở ra. Vu điện hình tam giác xuất hiện ở phía trước, nằm ở trung tâm một vùng đất trống rộng rãi.
Liên Lệ Quân thâu liễm tinh thần, đi về phía cửa chính. Cánh cửa không có gió đã tự động mở ra. Ta nhìn ra ngoài thông qua đôi mắt của nàng, không hẹn mà bắt đầu cảm thấy khẩn trương.
Cuối cùng đã tiến vào cửa điện. Trong ánh lửa chiếu sáng của vu nô, chúng ta rốt cuộc đã đối diện với cự hình thạch điêu (2) đại biểu cho Vu đế. Trời ơi! Đó là một thạch điêu khổng lồ khiến người nhìn thấy không rét mà run.
Trên một thân mình hình nửa khối bầu dục, nửa người nửa thú, cơ nhục thô tráng cường hoành bừng bừng nở nang, mọc ra những chiếc chân dài phân thành ba đốt mọc ra. Với hơn hai mươi chiếc thô tráng mạnh mẽ, trông nó có vẻ giống như chân loài nhện. Chúng nâng đỡ thân mình, treo ở trên không trung của một phía khác của lục điện. Đầu trên của thân mình hình cầu có một đôi mắt dài mảnh nhìn không rõ nhãn châu và một chiếc miệng lớn như một chậu máu, với hàm răng sắc mang vẻ u mịch.
Toàn bộ bức cự điêu cao đến hơn năm mươi thước, độ rộng của đám chân tay xòe mở ra ước chừng cũng phải rộng đến phân nửa của đại điện hai trăm thước, hùng bá phần mặt đối diện với đại môn của đại điện. Bức điêu tượng được sơn màu đen âm u đáng sợ. Ngón chân, nơi tiếp xúc với mặt đất, giống như lưỡi dao sắc bén. Khắp thân mình mọc ra đầy những đầu nhọn ngắn, tựa như xúc tu. Đó chính là thạch tượng được tạc ra theo khuôn mẫu Vu đế.
Ở trung tâm của đại điện có đặt một chiếc giường đá hình chữ nhật. Đang nằm trên giường là một nữ thể xích lõa. Dưới ánh hỏa quang chiếu rọi, thân thể nõn nà như bạch ngọc đang lấp lánh ánh màu trơn bóng mỹ lệ.
Cuối cùng, chúng ta đã nhìn thấy công chúa. Đôi mắt nàng khép chặt, tựa như bức tượng nữ thần đang ngủ say.
Lệ Quân đi thẳng về phía trước, tới bên cạnh chiếc giường đá mà công chúa đang nằm, quỳ xuống bẩm báo: "Đế quân! Phi tử đã quay về rồi!"
Cùng lúc đó, đôi mắt không có nhãn châu của bức tượng Vu đế chợt sáng lên hai quầng sáng màu đỏ tươi, xạ xuất hai đạo hồng quang, che phủ hoàn toàn công chúa cùng Liên Lệ Quân trong làn ánh sáng đỏ.
Ta vội nấp vào nơi sâu nhất trong tâm linh của Lệ Quân, ẩn núp tại nơi đó. Tà lực to lớn thẩm thấu vào qua mọi chỗ, giống như ngay lập tức nhận ra được sự tồn tại của ta. Nhưng ta đã cùng với bản nguyên bị áp chế của Lệ Quân kết thành một thể. Cho dù hắn có phát hiện ra ta thì cũng chỉ cho rằng đó là bản nguyên của Lệ Quân.
Ánh hồng quang tiêu thất. Vu đế đã lui trở lại, chỉ lưu lại hai điểm hồng mang trong mắt thạch điêu. Một thanh âm âm lãnh không có bất cứ cảm tình gì vang lên trong đại điện: "Tại sao Lan Đặc và Tây Kỳ không theo ngươi tới!"
Lệ Quân thấy Vu đế không phát hiện ra trò lừa bịp của ta, thở phào một cái, ứng tiếng đáp: "Bọn chúng không chịu đi tới nơi đây trong lúc đêm tối, nhưng đã đáp ứng ngày mai, trước khi mặt trời mọc sẽ đến."
Lần này, đôi mắt không xạ xuất ánh hồng quang, nhưng tà lực xâm nhập vào trong thần kinh của Lệ Quân, tìm kiếm ký ức tối qua của nàng.
May mà ta đã sớm nghĩ được hắn có nước cờ này, vội đem những hình ảnh cùng lời đối thoại được chuẩn bị thật tốt từ trước chuyển ra ngoài, để hắn nghiên cứu và thẩm xét. Hắn "nhìn thấy" Lệ Quân tiến vào trong lều gặp ta, lừa dối được sự tín nhiệm của ta, ước định với ta lúc mặt trời mọc ngày mai sẽ đến cứu thoát công chúa, và nàng sẽ làm nội ứng.
Vu đế vừa ý lui ra. Thanh âm âm lãnh không chứa bất cứ cảm tình gì của hắn lại vang lên lần nữa: "Lệ Quân, ngươi làm rất tốt, ta sẽ biến ngươi trở thành người có quyền lực nhất Vu quốc. Bây giờ, ngươi hãy đem toàn bộ vu nô dời đi, sau đó quay lại chỗ Lan Đặc, nói với hắn rằng tối nay ta sẽ thi pháp chiếm giữ cơ thể công chúa, bức bách hắn lập tức đến cứu người."
Lệ Quân ứng mệnh rời khỏi. Trong khoảng thời gian chớp mắt này, linh lực của ta đã rời khỏi tâm linh của Lệ Quân, từ gầm giường đá bí mật tiến vào trong cơ thể công chúa.
Tâm linh của công chúa đã hoàn toàn bị tà lực phong bế. Từng sợi thần kinh đều đã bị cải biến, chứa đầy khí tức tử vong. Nếu như tình hình này không cải biến thì nàng sẽ chỉ là một chiếc thi thể biết đi mà không có linh hồn.
Ta sớm đã dự liệu được tình huống này, không chút hoang mang đem ý nghĩ yêu thương vô tận từ từ dung nhập vào trong thần kinh nàng, cải tạo hồi phục lại tình trạng trước kia.
Vu đế lạnh lùng quát: "Ngươi còn lưỡng lự gì đó? Mau ra ngoài làm việc cho ta."
Lệ Quân biết ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, đành bịa chuyện: "Nếu như Lan Đặc cứ khăng khăng muốn sáng mai mới tới thì phi tử sẽ phải làm thế nào?"
Thanh âm của Vu đế vang lên: "Nếu như hắn tín nhiệm lời nói của ngươi, tất sẽ ngay lập tức đuổi tới. Có thể nói với hắn rằng khi ta thi pháp thì ta căn bản vô phương chú ý tới chuyện khác, là thời cơ tốt nhất để giết chết ta. Đã hiểu rõ chưa?"
Ta biết tình hình nguy cấp, vội tụ tập linh lực của tất cả mọi người ngưng tụ cho ta, mạnh mẽ chui vào trong tâm linh đã bị phong bế của công chúa, đồng thời hướng về phía linh hồn công chúa bị giấu kín trong tà lực mà hô hoán: “Công chúa, ta là Lan Đặc, ta đã tới rồi."
Ta nghe thấy tiếng hô hoán thê lương của công chúa đang truyền lại từ một nơi xa không thể đạt tới. Trong lòng ta trào lên ý nghĩ yêu thương mãnh liệt đến cực điểm.
Bỗng bên trong tà lực của Vu đế đang che phủ đã mở ra một khe hở nhỏ, khiến cho tình yêu sâu sắc, mãnh liệt đến mức có thể dung hóa bất cứ trở ngại gì đã rót vào thành công. Tà lực sẽ vĩnh viễn không thể hoàn toàn phong bế tâm linh của công chúa. Bởi vì tà lực không thể phong tỏa chỗ hổng đó lần nữa.
Ta lập tức lùi ra, lặng lẽ trở về trong tâm linh của Lệ Quân. Lệ Quân đứng dậy, xoay mình dẫn đám vu nô đi về phía cửa điện.
“Đứng lại!" Tiếng quát lớn của Vu đế chấn động không gian đại điện.
Lệ Quân đột ngột dừng bước. Ta cũng thầm kêu bất diệu.
Lực lượng tà ác to lớn đang bao phủ khắp đại điện. Hắn nhận ra sự việc có chút không bình thường đã phát sinh và đang tìm kiếm nguyên nhân. Nếu như bây giờ hắn điều tra công chúa, biết được mưu mô mà ta thi triển, thì Lệ Quân sẽ phải đứng mũi chịu sào, bị hắn giết chết.
Tình hình cực kỳ nguy cấp. Linh cơ ta thoáng động, lấy một chút linh lực phát ra ngoài từ cơ thể của Lệ Quân. Tà lực lập tức tập trung đến linh lực nhỏ bé không đáng đó. Tiếp đó lại tra xét lần nữa thân thể và thần kinh của Lệ Quân.
Lệ Quân chấn động run rẩy, kêu lên: "Đế quân! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vu đế đáp: "Không có gì, chỉ là thân thể ngươi vẫn chứa đựng năng lượng đáng ghét của tên Lan Đặc, hiện giờ đã bị ta trừ bỏ rồi. Người này thật không đơn giản, ngươi phải cẩn thận hành sự, chớ để hắn phát hiện ra đây là một cạm bẫy."
Lệ Quân lĩnh mệnh rời khỏi đại điện. Ta đã hết lo lắng việc hắn có thể phát hiện ra tình trạng hiện tại của công chúa. Bởi vì hắn sẽ không làm chuyện mà hắn cho là nhàm chán.
Chú thích:
(1) Vu Uyên: vực sâu ở Vu quốc
(2) Cự hình thạch điêu: hình điêu khắc lớn bằng đá
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.