Quyển 8 - Chương 3: Tình trường chiến trường
Huỳnh Dị
21/03/2013
Vinh Đạm Như nằm trên một tấm thảm đỏ dưới đất. Trên khuôn mặt không hề có chút huyết sắc, chân tay lạnh lẽo, đến hô hấp cũng dừng lại rồi. Anh Diệu đang thăm mạch cho nàng, ngập ngừng nói: “Mạch hãy còn đập khẽ.”
Chiến Hận và Cự Linh thần sắc tỏ vẻ khó tin. Ta quỳ xuống bên cạnh người nàng, nắm lấy hai tay nàng, hai lòng bàn tay áp vào nhau. Anh Diệu đứng bên cạnh, nói tiếp: “Ta nhịn không nổi đi đến xem nàng, lúc đó nàng hãy còn có chút hô hấp. Nhưng hiện tại…...hiện tại…...”
Lúc này ai cũng biết Anh Diệu không địch lại ma lực, lén lút đến tìm nàng. Bất quá, bây giờ cũng chẳng ai có tâm tình mà trách móc hắn. Lúc đầu ta từng nghĩ đến khả năng nàng đã dùng bí thuật nào đó để giả chết, nhưng sau khi nắm lấy tay nàng thì ta biết mình đã nhầm. Sinh mệnh của nàng đang dần dần biến mất. Linh giác nói cho ta sự thật này một cách rõ ràng.
Khôi Ưng thấp giọng: “Nàng chết rồi cũng tốt!”
Nội tâm của ta đang đấu tranh. Có nên để nàng chết đi hay không? Nếu vậy, trên trận chiến ái tình này, ta sẽ chính thức trở thành kẻ thua cuộc. Nàng tuy chết nhưng đã thắng rồi.
Ta nhớ lại lúc hoàng hôn khi li khai, nàng từng nói sẽ chứng minh cho ta thấy nàng thật sự yêu ta. Nàng dùng cái chết để chứng minh chuyện này. Có thể đây chỉ là một quỷ kế khác của nàng, dùng sinh mệnh quý báu của nàng để đánh cược.
Ta thở dài một hơi. Dị năng từ trong lòng bàn tay truyền đến lòng bàn tay nàng. Được rồi! Vinh Đạm Như! Vô luận nàng là bạn hay là địch, việc nàng ngay cả cái chết cũng không sợ đã làm ta phải tôn trọng rồi. Ta sẽ cùng nàng đấu một trận, xem ta là bại tướng dưới tay nàng hay trái tim nàng sẽ bị ta đoạt lấy, trở thành một nước cờ trọng yếu để đối phó với Vu đế.
Ta cảm thấy dị năng giống như một chiếc cầu nối kết thân thể ta và nàng lại. Trong lòng chợt động, nghĩ lại ngày đó khi cứu Hoa Nhân, cùng nàng tạo nên mối liên hệ giữa hai con tim vô cùng vi diệu. Nếu như bây giờ ta đem tình yêu đến với nàng, lợi dụng dị năng tiến vào trong người nàng, liệu có thể phá đi sự khống chế và ảnh hưởng của Vu đế với nàng không?
Phương pháp này làm ta nhìn thấy một tia sáng, vội vàng tập trung tinh thần, trong đầu chỉ nghĩ đến phong tình khiến người say mê của nàng. Một lúc sau, trong lòng ta đã ngập tràn tình yêu nồng nhiệt và sự thương tiếc đối với Đạm Như. Ta hoàn toàn không phí chút tâm lực nào, bởi vì nàng thật sự dụ nhân như vậy, làm người ta động tâm như vậy. Bỗng dưng ta quên đi tất cả, chỉ biết đem lửa tình của dị năng và tâm linh trong thể nội tiến vào trong cơ thể nàng. Những người khác ở bên cạnh đang làm gì ta hoàn toàn không biết. Máu của nàng đã dần nóng lên, từ từ lưu động trở lại trong cơ thể.
Bỗng dưng, một cỗ lực lượng tà ác lạnh lẽo từ trong đầu nàng ào ạt xông ra như thủy triều. Đó thuần túy là một loại cảm ứng trên tinh thần, không hề có quan hệ với nhục thể của nàng. Ta không sợ hãi mà trái lại còn vui mừng bởi vì nó chứng thực cách làm của ta không sai.
Đệ nhất chương của Vu Thần thư đã đề cập rằng muốn tu luyện vu thuật, tất phải trải qua một nghi thức gọi là "Khai linh khiếu" do Vu đế đích thân chủ trì. Nếu không qua được cửa quan này, người chịu nghi thức có thể sẽ biến thành một phế nhân ngu ngốc. Lúc đó ta lại nghĩ đến Vu đế muốn mượn nghi thức đó để đem linh lực tà ác đưa vào trong tinh thần của người thụ pháp, do vậy mà biến người đó trở thành công cụ của tà ác. Có lẽ Đại Nguyên Thủ cũng vì trải qua loại yêu pháp này, nên mới từ thiện lương biến thành hóa thân của tà ma.
Dưới cơ duyên xảo hợp, ta cuối cùng đã gặp được tà lực khống chế tâm linh mà Vu đế thi triển lên trên người Vinh Đạm Như rồi. Từ khi cùng Vinh Đạm Như giao thủ, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy chiếm được thượng phong.
Ta toàn tâm toàn lực dồn hết tâm linh vào tranh đấu, đem sự thương tiếc, tình yêu, quý mến và dục vọng trong lòng mãnh liệt dồn vào. Cỗ hàn băng từ từ giảm dần, nhưng lại không hề tiêu thất. Thân thể mềm mại của Vinh Đạm Như run rẩy trở lại, bắt đầu hô hấp. Khuôn mặt tươi cười lộ xuất thần sắc tranh đấu thống khổ, giống như muốn cố gắng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Hàn băng rút đi, quay trở lại ẩn tàng ở một chỗ thâm sâu nào đó trong thần kinh nàng. Chỉ cần ta tìm được nơi đó, chắc chắn có thể diệt trừ nó tận gốc. Đáng hận là ta lại không tìm được vị trí mấu chốt.
Khí lực đã suy giảm cạn kiệt. Trực giác cho biết ta chỉ có thể làm đến bước này thôi. Dị lực tà ác đó tuyệt không thể dùng phương thức này để diệt trừ tận gốc, thủy chung vẫn cần dựa vào lực lượng của tự bản thân nàng. Cũng giống như Đại Nguyên Thủ lúc hồi quang phản chiếu, đột nhiên lấy lại được bản thân đã mất. Điều may mắn duy nhất là cỗ lực lượng tà ác đó đã bị áp chế xuống. Sẽ có một ngày ta có thể dùng sức mạnh tình yêu của mình để trừ bỏ sự khống chế của Vu đế đối với nàng. Đó có thể là một trường chiến tranh kì diệu.
Chiến Hận cả kinh kêu lên: “Nàng ta tỉnh lại rồi!”
Đột nhiện sức chú ý của ta hồi phục trở lại như cũ, lại nghe thấy động tĩnh của mọi người bên cạnh.
Mỹ mục đang đóng chặt của Vinh Đạm Như chợt mở ra, chiếu ra ánh mắt động nhân. Nàng nhìn thật sâu vào ta, mỉm cười: “Ta biết ngài sẽ cứu ta, Lan Đặc!” Nói rồi hai tay ôm chặt lấy ta.
Ta mỉm cười hỏi: “Nàng làm sao lại biết ta có năng lực cứu nàng?”
Vinh Đạm Như nói vẻ đắc ý: “Từ khi ngài dùng lực lượng tâm linh khống chế chiếc phương cổ lục sắc, ta đã biết ngài có năng lực cứu ta, cho nên không sợ mạo hiểm.”
Ta nói tiếp: “Nàng có vẻ đắc ý quá sớm rồi. Nói cho nàng hay, ta có thể triệt để chinh phục nàng, muốn nàng hết lòng hết dạ yêu ta.”
Vinh Đạm Như ngây người: “Tại sao đột nhiên ngài lại tin tưởng chắc chắn như vậy?”
Ta đương nhiên sẽ không tiết lộ bí mật này. Đối thủ của trận đánh này tịnh không phải nàng mà là Vu đế. Nếu ta có thể thành công đoạt lại nàng từ trong sự khống chế của Vu đế thì tức là ta có khả năng chiến thắng được hắn ta một cách chân chính. Ta đối phó với Vinh Đạm Như chỉ là giết gà dùng dao mổ trâu thôi.
Ta đỡ nàng dậy, quay sang nói với mọi người: “Các vị làm chứng. Từ bây giờ trở đi, ta và Vinh Đạm Như sẽ toàn diện khai chiến.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, không hiểu tại sao ta lại dám tiếp nhận khiêu chiến. Vinh Đạm Như dịu dàng dựa vào lòng ta nhẹ nhàng nói: “Bao gồm cả chuyện trên giường, ngài tuyệt không thể làm đào binh đấy.”
Chiến Hận vỗ trán: “Không được rồi! Ta cần lập tức phái người đưa Thải Dung đến, nếu không thì sẽ đố kị và hâm mộ đến phát điên mất thôi.”
Ta nói với Anh Diệu: “Hãy tìm cho Vinh tiểu thư một căn phòng mỹ lệ, để nàng tắm rửa thay quần áo. Chôc nữa ta sẽ cùng nàng tâm sự.”
Mọi người đều ngây ngốc nhìn theo Anh Diệu và dáng đi mê người của Vinh Đạm Như. Cự Linh hỏi: “Có phải ngày đó ngài cũng dùng phương pháp này cứu Hoa quý phi không?”
Ta bật cười hỏi lại: “Ngươi vẫn cho rằng Thiểm Linh thần hiển linh phải không?”
Cự Linh lắc đầu đáp: “Hiện tại, ta lại hoài nghi ngài căn bản chính là Thiểm Linh thần hạ phàm.”
Sau khi ta ở trong tẩm thất kể tỉ mỉ mọi chuyện với Hoa Nhân, nàng vui vẻ xoa lên hai má ta: “Lan Đặc, chàng đã thật sự thay đổi rồi. Không còn độc đoán độc hành, không còn chuyện gì cũng giấu trong lòng nữa.”
Hàn Sơn Mỹ nhíu mày: “Ngài phí nhiều nước bọt như vậy, bất quá chỉ muốn chúng ta để ngài cùng Tú Lệ pháp sư đi đến Nhật Xuất thành thôi!”
Ta nói vẻ thành khẩn: “Không! Nếu các nàng không nguyện ý, ta tuyệt đối không đi. Ta từng đáp ứng với Hoa Nhân vĩnh viễn mang nàng theo bên cạnh.”
Hoa Nhân mỉm cười: “Thiếp đâu phải là kẻ không biết đại cục. Chỉ có qua cuộc viễn trình đi ám sát này, chàng mới biết thật sự đã đoạt được trái tim của Tú Lệ pháp sư hay không. Đây cũng là một trận đấu quan trọng của Đại Kiếm Sư và Vu đế. Nếu có thể giành được Tú Lệ pháp sư về bên chúng ta, phần thắng của chúng ta nhất định sẽ tăng lên nhiều lần.”
Hàn Sơn Mỹ ôm lấy ta hôn mạnh hai cái rồi sau đó nói với vẻ nhu tình vạn chủng: “Đại Kiếm Sư có lòng tin không?”
Ta thở dài: “Đây là chuyện mà chẳng ai có thể biết được. Ta cảm thấy cỗ tà lực Vu đế khống chế nàng ta chỉ bị bức giảm chứ không hề bị tiêu diệt hẳn. Cỗ tà lực đó vẫn y nhiên tồn tại. Ta chỉ có thể lợi dụng tình yêu của Đạm Như đối với ta để giúp nàng khôi phục lại bản tính chân chính.”
Hàn Sơn Mỹ nói: “Cho nên mấu chốt của thắng bại chính là ngài có thể làm cho nàng ta yêu ngài thật lòng không. Đừng lo lắng, ta rất có lòng tin với ngài. Chỉ cần ngài dùng phương pháp giống như đối phó với ta và Hoa tỷ tỷ trước đây, ta bảo đảm nàng ta sẽ yêu ngài đến phát điên.”
Hoa Nhân nhíu mày trách: “Sơn Mỹ, muội thật là cái gì cũng nói ra miệng được.”
Hàn Sơn Mỹ dã tính bất thuần, vẫn thì thầm vào tai ta: “Ta vừa qua thăm Mỹ Cơ. Cô bé đó bị ngài làm cho hai mắt muốn phun lửa ra. Ngài còn không mau đi xem xem cô bé ấy thế nào rồi?”
Ta có chút xấu hổ. Nghĩ lại sau khi mình cùng Vinh Đạm Như "nhất quyết thư hùng", dục hỏa làm sao mới có thể lắng xuống. Xem tình hình mà nói, ngăn cản thật ra cũng không phải là biện pháp, khai thông mới là cách tốt. Nữ nhân như vậy, có cầm tù nàng cũng không nổi, nếu không thì Anh Diệu cũng không thể nửa đêm lén đi xem nàng. Phương pháp cao minh nhất là mang nàng đi theo rời khỏi nơi đây, xem xem có thể thu thập nàng không? Ít nhất ta cũng nắm chắc có thể toàn thân mà thối lui.
Ta chúc hai nàng ngủ ngon rồi đi ra ngoài sảnh. Mỹ Cơ đang cúi đầu, vẻ mặt đỏ hồng đang lẳng lặng đợi ta. Ta đưa tay ra ôm lấy eo nàng. Còn chưa dùng sức thì nàng đã ngã vào lòng ta, thân thể nóng như lửa. Ta thở dài một hơi, nói: “Nàng ngoan ngoãn ngủ trước đi một lúc, ta còn có chuyện cần ra ngoài một chút.”
Mỹ Cơ xấu hổ gật đầu, chủ động hôn ta rồi nói: “Đại Kiếm Sư đừng thương xót Mỹ Cơ như vậy. Mỹ Cơ muốn suốt đời hầu hạ ngài, làm tiểu tỳ của ngài.”
Khi ta tới tẩm cung của Lệ Thanh ngày trước, Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như đã tắm rửa xong. Nàng khoác lên mình một tấm áo lụa nhẹ màu xanh biếc, đang ngồi trước gương chải chuốt mái tóc dài đen láy xen lẫn những giọt nước lấp lánh. Trong gương phản chiếu ra bộ ngực căng tròn trắng như tuyết, ống tay áo hạ xuống lộ ra cánh tay ngọc ngà, chiếc váy mở rộng lộ ra cặp đùi thon dài đẹp đẽ, đúng là khiến người ta mê mẩn hoa cả mắt.
Ta không cần phải khổ sở chống lại sự dụ hoặc của nàng giống như trước đây. Ngược lại còn có thể thoải mái trở lại, tận tình thưởng thức mỹ cảnh làm người ta tiêu hồn trước mắt. Vô luận thế nào thì tài ba và trí tuệ của nữ nhân này, ta cũng bình sinh ít thấy. Nếu không thì sao có thể an nhiên ngồi đây mà soi gương trang điểm?
Diệu mục câu hồn nhiếp phách của nàng phản chiếu qua gương, đang ngó về phía về ta, trực diện mà không hề cố kỵ. Bất kỳ nam nhân nào lúc này cũng chỉ nghĩ tới một chuyện duy nhất, đó là làm thế nào để đưa nàng lên giường. Đó sẽ là một lần trải nghiệm vô cùng xứng đáng để dấn thân vào. Tú Lệ pháp sư bằng vào mị thuật xưng hùng Vu quốc. Nếu không thì cũng không thể nhiều anh hùng hảo hán vì nàng mà vong quốc khuynh gia như vậy.
Ta đã đi tới chiến trường tình cảm, đến sau lưng nàng. Nàng tự nhiên đưa cái lược gỗ qua, ôn nhu nói: “Lan Đặc lang quân, chải đầu cho thiếp một chút được không!”
Ta cầm lấy chiếc lược, nâng mái tóc nàng lên rồi chải xuống. Mái tóc của nàng mềm mại tinh tế nhưng lại có lực đàn hồi vô cùng. Đây đúng là một chuyện tồi tệ khiến người khác say mê. Vinh Đạm Như nhẹ nhàng nói: “Lan Đặc! Chàng yêu thiếp không?”
Ta sảng khoái đáp: “Yêu ! Yêu đến muốn chết luôn.”
Thân thể mềm mại của Vinh Đạm Như hơi chấn động, qua một hồi mới thở dài: “Thiếp từng nghe qua quá nhiều nam nhân nói câu này rồi. Mỗi lần nghe thiếp đều tuyệt đối không hoài nghi sự chân thành của bọn họ, nhưng bây giờ thiếp lại cảm thấy chàng đang lừa thiếp. Phải không, hảo phu tế của Đạm Như?”
Ta mỉm cười: “Nàng gạt ta, ta gạt nàng, không phải là rất công bình sao?”
Vinh Đạm Như nhìn sang ta, thiếu chút nữa làm ta linh hồn xuất khiếu, mơ hồ ngơ ngẩn. Nàng cất tiếng hỏi: “Lan Đặc! Thiếp đã từng cùng rất nhiều nam nhân có quan hệ nhục thể, chàng có khinh thường thiếp không?”
Ta vốn biết rằng nàng muốn làm sự đố kị của ta trỗi dậy, làm nhiễu loạn tâm thần ta, thế mà vẫn không nhịn được trong lòng giật giật. Nhưng sắc mặt lại như không có việc gì đáp lời: “Người ta không nên sống trong quá khứ, đúng không, Tú Lệ pháp sư?”
Vinh Đạm Như luồn tay ra phía sau nắm lấy tay ta, muốn ta ngồi xuống bên cạnh nàng. Khuôn mặt mỹ lệ chuyển qua, mỹ mục đã khóa chặt nhãn thần ta, hơi thở như lan nói: “Tại sao chàng đến nửa câu cũng không hỏi xem thiếp quan hệ với Vu đế như thế nào? Có phải chàng vẫn cho rằng thiếp không thể nói thật?”
Nhìn bên ngoài, nàng vẫn là vu sư tinh thông mị thuật. Nhưng ta lại thấy nàng đối với ta lại có nhiều nhu tình hơn trước đó, làm ta biết ảnh hưởng của Vu đế đối với nàng đang bị đẩy lùi. Mỹ nữ này từng giao thiệp với vô số nam nhân, điên đảo chúng sinh. Cho dù không bị tà lực của Vu đế khống chế thì cũng không dễ dàng ái mộ bất kỳ nam nhân nào. Cho nên muốn đoạt được trái tim của nàng, tất phải xuất kỳ chế thắng, làm dấy lên làn sóng ái tình vốn đã tê liệt trong người nàng. Đây cũng là sách lược mà ta đã định ra.
Chính như nàng đã nói, ta là nam nhân đầu tiên nỡ nhẫn tâm ra tay độc ác với nàng, làm nàng vừa yêu vừa hận. Việc này có thể là nàng gạt ta mà nói ra, nhưng ta lại tin chắc rằng trong đó ít nhất cũng có năm phần sự thật. Cho nên trước tiên, ta cần làm nàng hận ta, một cảm giác hận vô cùng vi diệu, cũng giống như thủ đoạn năm đó ta đối phó với Lệ Thanh. Ta không khỏi nhớ tới Lệ Thanh, nếu nàng thật sự có con với ta thì phải làm thế nào?
Vinh Đạm Như nói: “Tại sao không nói gì vậy? Nhãn thần của chàng tại sao lại biến thành buồn rầu như vậy?”
Ta giữ lấy bờ mi mềm mại không xương của nàng, cản nàng lại không để cho nàng lao vào lòng ta, cười nhạt một cái, biểu hiện vô cùng tự tin nói: “Tú Lệ pháp sư ! Nàng có tin không, trên thế giới này xác thực có nam nhân không bị nàng mê hoặc.”
Vinh Đạm Như ngây người một chút, sau đó mới bật cười, cười nghiêng cười ngả. Tư thế mỹ lệ đó đến người có định lực như ta cũng tiêu thụ không nổi. Một cỗ hỏa nhiệt từ trong lòng bôc lên, lan ra khắp toàn thân. Chỗ lợi hại của nàng chính là vô cùng tự nhiên, trong lúc vô tình mà lộ ra tư thái làm người ta thần hồn điên đảo, dục hỏa bôc lên.
Ta ngưng thần tập trung, kêu gọi dị năng trong thể nội. Rất nhanh sau đó đã hồi phục lại, lạnh lùng nhìn nàng. Trong mắt Vinh Đạm Như lần đầu tiên thoáng qua thần sắc kinh dị, buồn rầu nói: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn thiếp nữa được không?”
Ta không hề có biểu tình gì, hỏi: “Nàng vừa cười cái gì?”
Bàn tay mềm mại của Vinh Đạm Như nhẹ nhàng vuốt lên mặt ta rồi thấp giọng trả lời: “Đừng trách thiếp, bởi vì có rất nhiều nam nhân vì sự tôn nghiêm của bản thân mà nói với thiếp những lời như vậy.”
Nàng thật là chẳng giống yêu nữ chút nào. Một bên muốn làm lòng đố kỵ của ta nổi lên, một bên lại muốn kích dậy hùng tâm của nam tính trong lòng ta. Bởi vì nữ nhân nào càng khó đạt được càng làm cho nam nhân cảm thấy khoái cảm của sự chinh phục, càng khiến người ta dễ rơi vào cạm bẫy ái tình.
Nàng đưa cái miệng nhỏ đến, nhẹ nhàng dùng răng cắn nhẹ lên tai ta, cánh tay di chuyển đến sau gáy ta dụng lực vuốt ve, ôn nhu nói: “Sau khi lên giường thử qua tư vị của thiếp rồi hãy quyết định đối phó thiếp như thế nào được không?”
Động tác trên tay nàng nhất định là rất có học vấn. Nàng vuốt ve nhè nhẹ như vậy, lập tức kích dậy bản tính nguyên thủy nhất của nam nhân trong lòng ta, dục hỏa bừng lên. Ta biết đây là thời điểm mấu chốt. Nếu không nhịn được lên giường cùng nàng, ta tất sẽ bị nàng xem nhẹ. Do đó, ta bèn ngưng tụ dị năng lại, áp chế dục hỏa cuồng mãnh xuống, khẽ hôn lên môi nàng rồi nói: “Ta nhất định sẽ cùng nàng hợp thể giao hoan, thưởng thức mị thuật của nàng, nhưng địa điểm và thời gian là do ta quyết định.” Nói xong đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Vinh Đạm Như không thể tin nổi, đứng ngây ngốc tại đương trường, trừng trừng nhìn ta không nói nên lời. Đó là nam nhân đầu tiên có thể cự tuyệt không lập tức cùng nàng lên giường.
Tiếng gió nổi lên. Ta trở tay đỡ lấy chiếc lược mà nàng tức giận ném tới, quay đầu cười nhẹ: “Ngủ ngon đi. Sáng mai ta sẽ cùng nàng đi Nhật Xuất thành, xem xem có thể quét sạch bọn Âm Phong pháp sư không. Đừng quên đó là phương pháp duy nhất chứng minh nàng thật sự yêu ta.”
Khi trở lại nơi ở cũ của ta trong Sủng Nam cung, Mỹ Cơ sớm đã ngủ ngon trong phòng rồi. Ta cởi hết quần áo ra rồi leo lên giường, tiến vào nơi đầy nhiệt hỏa nóng bừng bên trong, toàn lực triển khai xâm phạm toàn diện Mỹ Cơ đến một khắc cũng không ngừng, làm dục hỏa đã bị đè xuống có cơ hội được phát tiết ra. Mỹ Cơ đã tỉnh lại, uyển chuyển mà nhiệt liệt nghênh tiếp ta.
Chiến Hận và Cự Linh thần sắc tỏ vẻ khó tin. Ta quỳ xuống bên cạnh người nàng, nắm lấy hai tay nàng, hai lòng bàn tay áp vào nhau. Anh Diệu đứng bên cạnh, nói tiếp: “Ta nhịn không nổi đi đến xem nàng, lúc đó nàng hãy còn có chút hô hấp. Nhưng hiện tại…...hiện tại…...”
Lúc này ai cũng biết Anh Diệu không địch lại ma lực, lén lút đến tìm nàng. Bất quá, bây giờ cũng chẳng ai có tâm tình mà trách móc hắn. Lúc đầu ta từng nghĩ đến khả năng nàng đã dùng bí thuật nào đó để giả chết, nhưng sau khi nắm lấy tay nàng thì ta biết mình đã nhầm. Sinh mệnh của nàng đang dần dần biến mất. Linh giác nói cho ta sự thật này một cách rõ ràng.
Khôi Ưng thấp giọng: “Nàng chết rồi cũng tốt!”
Nội tâm của ta đang đấu tranh. Có nên để nàng chết đi hay không? Nếu vậy, trên trận chiến ái tình này, ta sẽ chính thức trở thành kẻ thua cuộc. Nàng tuy chết nhưng đã thắng rồi.
Ta nhớ lại lúc hoàng hôn khi li khai, nàng từng nói sẽ chứng minh cho ta thấy nàng thật sự yêu ta. Nàng dùng cái chết để chứng minh chuyện này. Có thể đây chỉ là một quỷ kế khác của nàng, dùng sinh mệnh quý báu của nàng để đánh cược.
Ta thở dài một hơi. Dị năng từ trong lòng bàn tay truyền đến lòng bàn tay nàng. Được rồi! Vinh Đạm Như! Vô luận nàng là bạn hay là địch, việc nàng ngay cả cái chết cũng không sợ đã làm ta phải tôn trọng rồi. Ta sẽ cùng nàng đấu một trận, xem ta là bại tướng dưới tay nàng hay trái tim nàng sẽ bị ta đoạt lấy, trở thành một nước cờ trọng yếu để đối phó với Vu đế.
Ta cảm thấy dị năng giống như một chiếc cầu nối kết thân thể ta và nàng lại. Trong lòng chợt động, nghĩ lại ngày đó khi cứu Hoa Nhân, cùng nàng tạo nên mối liên hệ giữa hai con tim vô cùng vi diệu. Nếu như bây giờ ta đem tình yêu đến với nàng, lợi dụng dị năng tiến vào trong người nàng, liệu có thể phá đi sự khống chế và ảnh hưởng của Vu đế với nàng không?
Phương pháp này làm ta nhìn thấy một tia sáng, vội vàng tập trung tinh thần, trong đầu chỉ nghĩ đến phong tình khiến người say mê của nàng. Một lúc sau, trong lòng ta đã ngập tràn tình yêu nồng nhiệt và sự thương tiếc đối với Đạm Như. Ta hoàn toàn không phí chút tâm lực nào, bởi vì nàng thật sự dụ nhân như vậy, làm người ta động tâm như vậy. Bỗng dưng ta quên đi tất cả, chỉ biết đem lửa tình của dị năng và tâm linh trong thể nội tiến vào trong cơ thể nàng. Những người khác ở bên cạnh đang làm gì ta hoàn toàn không biết. Máu của nàng đã dần nóng lên, từ từ lưu động trở lại trong cơ thể.
Bỗng dưng, một cỗ lực lượng tà ác lạnh lẽo từ trong đầu nàng ào ạt xông ra như thủy triều. Đó thuần túy là một loại cảm ứng trên tinh thần, không hề có quan hệ với nhục thể của nàng. Ta không sợ hãi mà trái lại còn vui mừng bởi vì nó chứng thực cách làm của ta không sai.
Đệ nhất chương của Vu Thần thư đã đề cập rằng muốn tu luyện vu thuật, tất phải trải qua một nghi thức gọi là "Khai linh khiếu" do Vu đế đích thân chủ trì. Nếu không qua được cửa quan này, người chịu nghi thức có thể sẽ biến thành một phế nhân ngu ngốc. Lúc đó ta lại nghĩ đến Vu đế muốn mượn nghi thức đó để đem linh lực tà ác đưa vào trong tinh thần của người thụ pháp, do vậy mà biến người đó trở thành công cụ của tà ác. Có lẽ Đại Nguyên Thủ cũng vì trải qua loại yêu pháp này, nên mới từ thiện lương biến thành hóa thân của tà ma.
Dưới cơ duyên xảo hợp, ta cuối cùng đã gặp được tà lực khống chế tâm linh mà Vu đế thi triển lên trên người Vinh Đạm Như rồi. Từ khi cùng Vinh Đạm Như giao thủ, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy chiếm được thượng phong.
Ta toàn tâm toàn lực dồn hết tâm linh vào tranh đấu, đem sự thương tiếc, tình yêu, quý mến và dục vọng trong lòng mãnh liệt dồn vào. Cỗ hàn băng từ từ giảm dần, nhưng lại không hề tiêu thất. Thân thể mềm mại của Vinh Đạm Như run rẩy trở lại, bắt đầu hô hấp. Khuôn mặt tươi cười lộ xuất thần sắc tranh đấu thống khổ, giống như muốn cố gắng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.
Hàn băng rút đi, quay trở lại ẩn tàng ở một chỗ thâm sâu nào đó trong thần kinh nàng. Chỉ cần ta tìm được nơi đó, chắc chắn có thể diệt trừ nó tận gốc. Đáng hận là ta lại không tìm được vị trí mấu chốt.
Khí lực đã suy giảm cạn kiệt. Trực giác cho biết ta chỉ có thể làm đến bước này thôi. Dị lực tà ác đó tuyệt không thể dùng phương thức này để diệt trừ tận gốc, thủy chung vẫn cần dựa vào lực lượng của tự bản thân nàng. Cũng giống như Đại Nguyên Thủ lúc hồi quang phản chiếu, đột nhiên lấy lại được bản thân đã mất. Điều may mắn duy nhất là cỗ lực lượng tà ác đó đã bị áp chế xuống. Sẽ có một ngày ta có thể dùng sức mạnh tình yêu của mình để trừ bỏ sự khống chế của Vu đế đối với nàng. Đó có thể là một trường chiến tranh kì diệu.
Chiến Hận cả kinh kêu lên: “Nàng ta tỉnh lại rồi!”
Đột nhiện sức chú ý của ta hồi phục trở lại như cũ, lại nghe thấy động tĩnh của mọi người bên cạnh.
Mỹ mục đang đóng chặt của Vinh Đạm Như chợt mở ra, chiếu ra ánh mắt động nhân. Nàng nhìn thật sâu vào ta, mỉm cười: “Ta biết ngài sẽ cứu ta, Lan Đặc!” Nói rồi hai tay ôm chặt lấy ta.
Ta mỉm cười hỏi: “Nàng làm sao lại biết ta có năng lực cứu nàng?”
Vinh Đạm Như nói vẻ đắc ý: “Từ khi ngài dùng lực lượng tâm linh khống chế chiếc phương cổ lục sắc, ta đã biết ngài có năng lực cứu ta, cho nên không sợ mạo hiểm.”
Ta nói tiếp: “Nàng có vẻ đắc ý quá sớm rồi. Nói cho nàng hay, ta có thể triệt để chinh phục nàng, muốn nàng hết lòng hết dạ yêu ta.”
Vinh Đạm Như ngây người: “Tại sao đột nhiên ngài lại tin tưởng chắc chắn như vậy?”
Ta đương nhiên sẽ không tiết lộ bí mật này. Đối thủ của trận đánh này tịnh không phải nàng mà là Vu đế. Nếu ta có thể thành công đoạt lại nàng từ trong sự khống chế của Vu đế thì tức là ta có khả năng chiến thắng được hắn ta một cách chân chính. Ta đối phó với Vinh Đạm Như chỉ là giết gà dùng dao mổ trâu thôi.
Ta đỡ nàng dậy, quay sang nói với mọi người: “Các vị làm chứng. Từ bây giờ trở đi, ta và Vinh Đạm Như sẽ toàn diện khai chiến.”
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, không hiểu tại sao ta lại dám tiếp nhận khiêu chiến. Vinh Đạm Như dịu dàng dựa vào lòng ta nhẹ nhàng nói: “Bao gồm cả chuyện trên giường, ngài tuyệt không thể làm đào binh đấy.”
Chiến Hận vỗ trán: “Không được rồi! Ta cần lập tức phái người đưa Thải Dung đến, nếu không thì sẽ đố kị và hâm mộ đến phát điên mất thôi.”
Ta nói với Anh Diệu: “Hãy tìm cho Vinh tiểu thư một căn phòng mỹ lệ, để nàng tắm rửa thay quần áo. Chôc nữa ta sẽ cùng nàng tâm sự.”
Mọi người đều ngây ngốc nhìn theo Anh Diệu và dáng đi mê người của Vinh Đạm Như. Cự Linh hỏi: “Có phải ngày đó ngài cũng dùng phương pháp này cứu Hoa quý phi không?”
Ta bật cười hỏi lại: “Ngươi vẫn cho rằng Thiểm Linh thần hiển linh phải không?”
Cự Linh lắc đầu đáp: “Hiện tại, ta lại hoài nghi ngài căn bản chính là Thiểm Linh thần hạ phàm.”
Sau khi ta ở trong tẩm thất kể tỉ mỉ mọi chuyện với Hoa Nhân, nàng vui vẻ xoa lên hai má ta: “Lan Đặc, chàng đã thật sự thay đổi rồi. Không còn độc đoán độc hành, không còn chuyện gì cũng giấu trong lòng nữa.”
Hàn Sơn Mỹ nhíu mày: “Ngài phí nhiều nước bọt như vậy, bất quá chỉ muốn chúng ta để ngài cùng Tú Lệ pháp sư đi đến Nhật Xuất thành thôi!”
Ta nói vẻ thành khẩn: “Không! Nếu các nàng không nguyện ý, ta tuyệt đối không đi. Ta từng đáp ứng với Hoa Nhân vĩnh viễn mang nàng theo bên cạnh.”
Hoa Nhân mỉm cười: “Thiếp đâu phải là kẻ không biết đại cục. Chỉ có qua cuộc viễn trình đi ám sát này, chàng mới biết thật sự đã đoạt được trái tim của Tú Lệ pháp sư hay không. Đây cũng là một trận đấu quan trọng của Đại Kiếm Sư và Vu đế. Nếu có thể giành được Tú Lệ pháp sư về bên chúng ta, phần thắng của chúng ta nhất định sẽ tăng lên nhiều lần.”
Hàn Sơn Mỹ ôm lấy ta hôn mạnh hai cái rồi sau đó nói với vẻ nhu tình vạn chủng: “Đại Kiếm Sư có lòng tin không?”
Ta thở dài: “Đây là chuyện mà chẳng ai có thể biết được. Ta cảm thấy cỗ tà lực Vu đế khống chế nàng ta chỉ bị bức giảm chứ không hề bị tiêu diệt hẳn. Cỗ tà lực đó vẫn y nhiên tồn tại. Ta chỉ có thể lợi dụng tình yêu của Đạm Như đối với ta để giúp nàng khôi phục lại bản tính chân chính.”
Hàn Sơn Mỹ nói: “Cho nên mấu chốt của thắng bại chính là ngài có thể làm cho nàng ta yêu ngài thật lòng không. Đừng lo lắng, ta rất có lòng tin với ngài. Chỉ cần ngài dùng phương pháp giống như đối phó với ta và Hoa tỷ tỷ trước đây, ta bảo đảm nàng ta sẽ yêu ngài đến phát điên.”
Hoa Nhân nhíu mày trách: “Sơn Mỹ, muội thật là cái gì cũng nói ra miệng được.”
Hàn Sơn Mỹ dã tính bất thuần, vẫn thì thầm vào tai ta: “Ta vừa qua thăm Mỹ Cơ. Cô bé đó bị ngài làm cho hai mắt muốn phun lửa ra. Ngài còn không mau đi xem xem cô bé ấy thế nào rồi?”
Ta có chút xấu hổ. Nghĩ lại sau khi mình cùng Vinh Đạm Như "nhất quyết thư hùng", dục hỏa làm sao mới có thể lắng xuống. Xem tình hình mà nói, ngăn cản thật ra cũng không phải là biện pháp, khai thông mới là cách tốt. Nữ nhân như vậy, có cầm tù nàng cũng không nổi, nếu không thì Anh Diệu cũng không thể nửa đêm lén đi xem nàng. Phương pháp cao minh nhất là mang nàng đi theo rời khỏi nơi đây, xem xem có thể thu thập nàng không? Ít nhất ta cũng nắm chắc có thể toàn thân mà thối lui.
Ta chúc hai nàng ngủ ngon rồi đi ra ngoài sảnh. Mỹ Cơ đang cúi đầu, vẻ mặt đỏ hồng đang lẳng lặng đợi ta. Ta đưa tay ra ôm lấy eo nàng. Còn chưa dùng sức thì nàng đã ngã vào lòng ta, thân thể nóng như lửa. Ta thở dài một hơi, nói: “Nàng ngoan ngoãn ngủ trước đi một lúc, ta còn có chuyện cần ra ngoài một chút.”
Mỹ Cơ xấu hổ gật đầu, chủ động hôn ta rồi nói: “Đại Kiếm Sư đừng thương xót Mỹ Cơ như vậy. Mỹ Cơ muốn suốt đời hầu hạ ngài, làm tiểu tỳ của ngài.”
Khi ta tới tẩm cung của Lệ Thanh ngày trước, Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như đã tắm rửa xong. Nàng khoác lên mình một tấm áo lụa nhẹ màu xanh biếc, đang ngồi trước gương chải chuốt mái tóc dài đen láy xen lẫn những giọt nước lấp lánh. Trong gương phản chiếu ra bộ ngực căng tròn trắng như tuyết, ống tay áo hạ xuống lộ ra cánh tay ngọc ngà, chiếc váy mở rộng lộ ra cặp đùi thon dài đẹp đẽ, đúng là khiến người ta mê mẩn hoa cả mắt.
Ta không cần phải khổ sở chống lại sự dụ hoặc của nàng giống như trước đây. Ngược lại còn có thể thoải mái trở lại, tận tình thưởng thức mỹ cảnh làm người ta tiêu hồn trước mắt. Vô luận thế nào thì tài ba và trí tuệ của nữ nhân này, ta cũng bình sinh ít thấy. Nếu không thì sao có thể an nhiên ngồi đây mà soi gương trang điểm?
Diệu mục câu hồn nhiếp phách của nàng phản chiếu qua gương, đang ngó về phía về ta, trực diện mà không hề cố kỵ. Bất kỳ nam nhân nào lúc này cũng chỉ nghĩ tới một chuyện duy nhất, đó là làm thế nào để đưa nàng lên giường. Đó sẽ là một lần trải nghiệm vô cùng xứng đáng để dấn thân vào. Tú Lệ pháp sư bằng vào mị thuật xưng hùng Vu quốc. Nếu không thì cũng không thể nhiều anh hùng hảo hán vì nàng mà vong quốc khuynh gia như vậy.
Ta đã đi tới chiến trường tình cảm, đến sau lưng nàng. Nàng tự nhiên đưa cái lược gỗ qua, ôn nhu nói: “Lan Đặc lang quân, chải đầu cho thiếp một chút được không!”
Ta cầm lấy chiếc lược, nâng mái tóc nàng lên rồi chải xuống. Mái tóc của nàng mềm mại tinh tế nhưng lại có lực đàn hồi vô cùng. Đây đúng là một chuyện tồi tệ khiến người khác say mê. Vinh Đạm Như nhẹ nhàng nói: “Lan Đặc! Chàng yêu thiếp không?”
Ta sảng khoái đáp: “Yêu ! Yêu đến muốn chết luôn.”
Thân thể mềm mại của Vinh Đạm Như hơi chấn động, qua một hồi mới thở dài: “Thiếp từng nghe qua quá nhiều nam nhân nói câu này rồi. Mỗi lần nghe thiếp đều tuyệt đối không hoài nghi sự chân thành của bọn họ, nhưng bây giờ thiếp lại cảm thấy chàng đang lừa thiếp. Phải không, hảo phu tế của Đạm Như?”
Ta mỉm cười: “Nàng gạt ta, ta gạt nàng, không phải là rất công bình sao?”
Vinh Đạm Như nhìn sang ta, thiếu chút nữa làm ta linh hồn xuất khiếu, mơ hồ ngơ ngẩn. Nàng cất tiếng hỏi: “Lan Đặc! Thiếp đã từng cùng rất nhiều nam nhân có quan hệ nhục thể, chàng có khinh thường thiếp không?”
Ta vốn biết rằng nàng muốn làm sự đố kị của ta trỗi dậy, làm nhiễu loạn tâm thần ta, thế mà vẫn không nhịn được trong lòng giật giật. Nhưng sắc mặt lại như không có việc gì đáp lời: “Người ta không nên sống trong quá khứ, đúng không, Tú Lệ pháp sư?”
Vinh Đạm Như luồn tay ra phía sau nắm lấy tay ta, muốn ta ngồi xuống bên cạnh nàng. Khuôn mặt mỹ lệ chuyển qua, mỹ mục đã khóa chặt nhãn thần ta, hơi thở như lan nói: “Tại sao chàng đến nửa câu cũng không hỏi xem thiếp quan hệ với Vu đế như thế nào? Có phải chàng vẫn cho rằng thiếp không thể nói thật?”
Nhìn bên ngoài, nàng vẫn là vu sư tinh thông mị thuật. Nhưng ta lại thấy nàng đối với ta lại có nhiều nhu tình hơn trước đó, làm ta biết ảnh hưởng của Vu đế đối với nàng đang bị đẩy lùi. Mỹ nữ này từng giao thiệp với vô số nam nhân, điên đảo chúng sinh. Cho dù không bị tà lực của Vu đế khống chế thì cũng không dễ dàng ái mộ bất kỳ nam nhân nào. Cho nên muốn đoạt được trái tim của nàng, tất phải xuất kỳ chế thắng, làm dấy lên làn sóng ái tình vốn đã tê liệt trong người nàng. Đây cũng là sách lược mà ta đã định ra.
Chính như nàng đã nói, ta là nam nhân đầu tiên nỡ nhẫn tâm ra tay độc ác với nàng, làm nàng vừa yêu vừa hận. Việc này có thể là nàng gạt ta mà nói ra, nhưng ta lại tin chắc rằng trong đó ít nhất cũng có năm phần sự thật. Cho nên trước tiên, ta cần làm nàng hận ta, một cảm giác hận vô cùng vi diệu, cũng giống như thủ đoạn năm đó ta đối phó với Lệ Thanh. Ta không khỏi nhớ tới Lệ Thanh, nếu nàng thật sự có con với ta thì phải làm thế nào?
Vinh Đạm Như nói: “Tại sao không nói gì vậy? Nhãn thần của chàng tại sao lại biến thành buồn rầu như vậy?”
Ta giữ lấy bờ mi mềm mại không xương của nàng, cản nàng lại không để cho nàng lao vào lòng ta, cười nhạt một cái, biểu hiện vô cùng tự tin nói: “Tú Lệ pháp sư ! Nàng có tin không, trên thế giới này xác thực có nam nhân không bị nàng mê hoặc.”
Vinh Đạm Như ngây người một chút, sau đó mới bật cười, cười nghiêng cười ngả. Tư thế mỹ lệ đó đến người có định lực như ta cũng tiêu thụ không nổi. Một cỗ hỏa nhiệt từ trong lòng bôc lên, lan ra khắp toàn thân. Chỗ lợi hại của nàng chính là vô cùng tự nhiên, trong lúc vô tình mà lộ ra tư thái làm người ta thần hồn điên đảo, dục hỏa bôc lên.
Ta ngưng thần tập trung, kêu gọi dị năng trong thể nội. Rất nhanh sau đó đã hồi phục lại, lạnh lùng nhìn nàng. Trong mắt Vinh Đạm Như lần đầu tiên thoáng qua thần sắc kinh dị, buồn rầu nói: “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn thiếp nữa được không?”
Ta không hề có biểu tình gì, hỏi: “Nàng vừa cười cái gì?”
Bàn tay mềm mại của Vinh Đạm Như nhẹ nhàng vuốt lên mặt ta rồi thấp giọng trả lời: “Đừng trách thiếp, bởi vì có rất nhiều nam nhân vì sự tôn nghiêm của bản thân mà nói với thiếp những lời như vậy.”
Nàng thật là chẳng giống yêu nữ chút nào. Một bên muốn làm lòng đố kỵ của ta nổi lên, một bên lại muốn kích dậy hùng tâm của nam tính trong lòng ta. Bởi vì nữ nhân nào càng khó đạt được càng làm cho nam nhân cảm thấy khoái cảm của sự chinh phục, càng khiến người ta dễ rơi vào cạm bẫy ái tình.
Nàng đưa cái miệng nhỏ đến, nhẹ nhàng dùng răng cắn nhẹ lên tai ta, cánh tay di chuyển đến sau gáy ta dụng lực vuốt ve, ôn nhu nói: “Sau khi lên giường thử qua tư vị của thiếp rồi hãy quyết định đối phó thiếp như thế nào được không?”
Động tác trên tay nàng nhất định là rất có học vấn. Nàng vuốt ve nhè nhẹ như vậy, lập tức kích dậy bản tính nguyên thủy nhất của nam nhân trong lòng ta, dục hỏa bừng lên. Ta biết đây là thời điểm mấu chốt. Nếu không nhịn được lên giường cùng nàng, ta tất sẽ bị nàng xem nhẹ. Do đó, ta bèn ngưng tụ dị năng lại, áp chế dục hỏa cuồng mãnh xuống, khẽ hôn lên môi nàng rồi nói: “Ta nhất định sẽ cùng nàng hợp thể giao hoan, thưởng thức mị thuật của nàng, nhưng địa điểm và thời gian là do ta quyết định.” Nói xong đứng dậy đi về phía cửa phòng.
Vinh Đạm Như không thể tin nổi, đứng ngây ngốc tại đương trường, trừng trừng nhìn ta không nói nên lời. Đó là nam nhân đầu tiên có thể cự tuyệt không lập tức cùng nàng lên giường.
Tiếng gió nổi lên. Ta trở tay đỡ lấy chiếc lược mà nàng tức giận ném tới, quay đầu cười nhẹ: “Ngủ ngon đi. Sáng mai ta sẽ cùng nàng đi Nhật Xuất thành, xem xem có thể quét sạch bọn Âm Phong pháp sư không. Đừng quên đó là phương pháp duy nhất chứng minh nàng thật sự yêu ta.”
Khi trở lại nơi ở cũ của ta trong Sủng Nam cung, Mỹ Cơ sớm đã ngủ ngon trong phòng rồi. Ta cởi hết quần áo ra rồi leo lên giường, tiến vào nơi đầy nhiệt hỏa nóng bừng bên trong, toàn lực triển khai xâm phạm toàn diện Mỹ Cơ đến một khắc cũng không ngừng, làm dục hỏa đã bị đè xuống có cơ hội được phát tiết ra. Mỹ Cơ đã tỉnh lại, uyển chuyển mà nhiệt liệt nghênh tiếp ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.