Đại Kiếm Sư

Quyển 6 - Chương 2: Tuyệt xử phùng sanh

Huỳnh Dị

21/03/2013

Ta tỉnh lại do bị tát một cái, lúc này ít nhất cũng đã một ngày sau chuyện vừa rồi.

Mắt tai mũi miệng như bị thiêu đốt dữ dội.

Trong cơn đau cực độ, ta mơ hồ nghe được thanh âm của Trực Mộ đang tiến về phía ta: ”Tiểu tử này nhìn rất không thỏa đáng, ngay cả mắt cũng không mở ra nổi, ngươi xem, những chổ tay chân gã bị trói chặt đến nối máu đọng lại bầm đen."

Thanh âm lạnh lẽo của Âm Nữ Sư vang lên: "Đó không phải là mong muốn trong lòng của ngươi hay sao?"

Trực Mộ ngập ngừng : “Nhưng…nhưng là ...”

Âm nữ sư mĩm cười nói: “Đường đuờng là một vị thần tướng lại đi sợ kẻ khác. Có vấn đề gì, cứ đẩy hết lên mình ta là được."

Trực Mộ nói: "Ta thấy dược hoàn này của ngươi hắn ăn thêm một viên nữa sẽ không chịu nổi, còn phải sợ hắn hay sao?"

Một bàn tay thô bạo vạch miệng ta ra, nhét vào một viên dược hoàn, ta thấy viên dược hoàn này giống như viên lần trước ta đã nuốt, làm mất hết mọi cảm giác. Muốn mở mắt ra thì như có vật gì đó chặn lại, không sao mở ra được.

Âm Nữ Sư cười lạnh nói: "Đại Kiếm Sư khả kính. Ngay cả trong giấc mộng ngươi cũng không thể tưởng được mình sẽ có ngày này hả. Bất quá ngươi thật là cường tráng phi thường, người thường chỉ cần một viên Phế linh đan là không thể nào chịu được, ngươi lại dùng đến bốn viên mà nội tạng lại không thối rữa, thật đáng kinh ngạc. Ha,ha…”

Trực Mộ ngơ ngác hỏi: “ Cái gì?”

Âm Nữ Sư nói: "Cởi trói cho hắn! Ta bảo đảm hắn không thể ngồi dậy nữa đâu!"

Tay chân được nới lỏng, ta nằm trên mặt đất, không ngừng hít thở không khí nóng như lò lửa. Ngoại trừ thính giác, các bộ phận thân thể khác của ta đều như hoàn toàn thoát ly khỏi ta.

Âm Nữ Sư nói: “Đừng sợ độc quả phụ đó, mọi chuyện đã có ta và Nghiêu Địch gánh vác, Đế quân tuyệt sẽ không trách chúng ta biến hắn trở thành phế nhân, ta có thể viện cớ, hắn không chịu nổi viên thuốc này, cơ thể sinh ra phản ứng, vậy là có thể phủi sạch trách nhiệm."

Một loạt âm thanh ồn ào vang tới.

Rồi tiếng của Hắc quả phụ Liên Lệ Quân vang lên: “ Ai dám cản ta, ta sẽ giết”.

Trực Mộ quát: “ Mời Liên Hoa Kỳ đến đây!”

Tiếng bước chân vang lên khẩn cấp.

Sau một tiếng thét, ta cảm thấy cơ thể được ôm vào lòng của ai đó, một cổ cảm giác kỳ dị tiến vào trong người qua cơ thể của đối phương. Bỗng nhiên ta cảm thấy sự tồn tại của Ma Nữ Nhận. Nó đang được đeo trên lưng của Liên Lệ Quân, thông qua cơ thể mềm mại của nàng gọi ta.

Liên Lệ Quân phẩn nộ quát:” Các ngươi dám làm hắn thành hình dạng này à?”

Âm Nữ Sư bình tĩnh nói: ”Đừng có loạn động, chỉ cần đình chỉ uống thuốc, không quá mười ngày sau, hắn có thể hổi phục ngay."

Liên Lệ Quân bán tín bán nghi nói: “ Nếu không phải như vậy, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!”. Rồi nàng ghé cái miệng nhỏ nhắn gọi bên tai ta: “Lan Đặc, Lan Đặc”.

Ta thông qua thân thể nàng ta, không ngừng tiếp nhận nguồn năng lượng kỳ dị từ Ma Nữ Nhận truyền tới, thân thể cũng dần dần khôi phục được một chút khí lực. Ta thừa cơ rên rĩ một tiếng, giả vờ miễn cưỡng duỗi tay phải ra đặt trên eo của nàng ta.

Liên Lệ Quân sốt ruột quát: “Mang nước đến đây”.

Tiếng bước chân nhỏ dần.

Liên Lệ Quân hỏi: "Các ngươi có cho hắn ăn gì hay không?"

Trực Mộ nói:" Đương nhiên là có, Liên Hoa Kỳ ngươi yên tâm, ngoại trừ cho hắn ăn cơm và uống thuốc mỗi ngày, không có ai động đến một sợi tóc của hắn."

Liên Lệ Quân vuốt ve khuôn mặt ta một cách trìu mến.

Ta thừa thế, lại đưa tay tìm tòi một chút, đầu ngón tay đặt tại vỏ của Ma Nữ Nhận.

Một cổ nhiệt năng kỳ dị cực kỳ mãnh liệt thông qua đầu ngón tay tiến vào cơ thể ta, làm ta chấn động, thiếu chút nữa cả người văng ra sau.

Liên Lệ Quân kêu lên: “Lan Đặc, ngươi cảm thấy thế nào?”

Ta sợ Âm Nữ Sư thấy được điều bí ẩn, co tay lại, giả vờ đau đớn không chịu nổi, há miệng thở hổn hển.

Nước lạnh chảy vào trong miệng, ta tham lam uống ừng ực, chỉ cảm thấy nhiệt hoả trong nội thể giảm xuống không ngừng. Đầu óc trở lại trong sáng, sức lực dần dần hồi phục.

Mặc dù, Liên Lệ Quân là chủ mưu hại ta lần này, nhưng lúc này ta thật sự cảm kích nàng ta phi thường. Nếu không phải nàng ta đeo Ma Nữ Nhận trên lưng, cái mạng nhỏ này của ta phải nguy hại về tay Âm Nữ Sư.

Sau khi cho ta uống nước, Liên Lệ Quân nói: “ Hoàn cảnh nơi này tồi tệ như thế, không có bệnh thì cũng sẽ phát bệnh.”

Trực Mộ đáp ngay:” Đích thị, đích thị! Ta sẽ cải thiện một chút.”

Âm Nữ Sư nói :” Còn có hai ngày nữa là đến Tụ Tiên hồ, chỉ cần Nghiêu Địch đồng ý, ngươi có thể cho hắn tiến cung, thậm chí trên giường của ngươi.”

Liên Lệ Quân không nói một lời nhưng ai cũng cảm thấy nội tâm nàng ta cực kỳ bất mãn với Âm Nữ Sư.

Nàng ta thở dài, nhẹ nhàng đặt ta trên mặt đất, ôn nhu nói:” Lan Đặc, ngày mai ta lại đến thăm ngươi”.

Tiếng bước chân vang xa dần tiếp đó là tiếng đóng cửa.

Ta mở bừng mắt, trước mắt là một ngục thất lớn, bên trái là một bức tường gổ có vài lổ nhỏ để thông khí. Ánh sáng nhạt nhòa, trên tường, ở bốn góc có một ngọn tiểu phong đăng.

Ta đứng lên, nhẹ nhàng đi tới cánh cửa, ghé sát tai vào, tiếng bước chân rời đi tiếp tục truyền vào trong tai.

Thanh âm trầm thấp của Âm Nữ Sư ngoài cửa vang lên: "Tiểu tử này trời sinh hơn người phi thường. Bốn ngày không ăn gì, mới vừa rồi còn có sức ôm ấp kẻ lẳng lơ kia, ngươi tốt nhất buộc thêm xích sắt vào tay chân của hắn."

Trực Mộ nói : "Không thành vấn đề, ta sẽ làm ngay."

Âm Nữ Sư nói: "Sự việc tối quan trọng, ngươi nên tự thân làm mới không để sai phạm."

Trực Mộ liên thanh đáp ứng.

Tiếng bước chân xa dần khỏi cánh cửa.

Ta tọa công ngay trên mặt đất, thử duỗi thẳng ngón tay ra, liền phát giác khí lực gần như hoàn toàn hồi phục. Ta không kìm được sự cảm kích đối với năng lượng do Ma Nữ Nhận mang đến cho ta.



Đột nhiên ta nghĩ tới một vấn đề. Vì sao đêm đó, khi Âm Nữ Sư và Liên Lệ Quân xuất hiện, Ma Nữ Nhận lại không báo trước như trước kia?

Chẳng lẽ…

À! Ta đã hiểu rồi!

Mỗi lần ta và Ma Nữ Nhận phát sinh liên hệ kỳ diệu, đều là tinh thần và thể năng ở trạng thái tốt nhất. Ví như lúc chiến đấu trên sa trường, lúc trầm tư mặc tưởng, hoặc như lúc núp trong xe chở dầu, trong trạng thái buông lỏng nửa tỉnh nửa mê.

Cái ngày bị bắt, ta đã say đến mức quên trời, quên đất, vì thế Ma Nữ Nhận và ta mất đi sự hòa nhập huyền diệu của tinh thần.

Lan Đặc à!

Xem ngươi còn dám say sưa nữa không?

"Đinh đinh đương đương!"

Có tiếng kim loại khua ngoài cửa.

Đích thị là Trực Mộ mang xích sắt về đối phó với ta.

Ta trong lòng cười lạnh một tiếng, quay lại chổ cũ, giả ra bất tỉnh nhân sự.

Cửa mở.

Ta đếm thanh âm của bước chân, phát giác tiến tới chỉ có ba người.

Bốp, đùi của ta nhận phải một cước rất mạnh.

Thanh âm của Trực Mộ vang lên, nói bằng tiếng Hắc Xoa khó nghe.

Hai gã kia cũng cười phụ họa theo.

Ta mở hé mắt thấy Trực Mộ nghiêng người chỉ cho hai Hắc xoa nhân khóa chân ta.

Hai gã Hắc xoa nhân ngồi xỗm xuống, một gã nâng chân ta lên, gã kia dùng xích sắt móc vào mắt cá chân ta.

Lúc này không làm khó bọn chúng thì còn đợi lúc nào.

Hai chân ta co lại đá vào trán hai tên Hắc Xoa nhân, hai tên la lên, té xuống đất.

Trực Mộ hoảng sợ nhảy tới nhận luôn cú đá thứ ba của ta.

Hắn đổ gập người lại, ta phách thêm một chưởng vào sau gáy của hắn. Trực Mộ ngay cả chuyện gì đã xảy ra cũng không biết, ngã úp mặt xuống đất. Ngã một cú như vậy, xem ra sống mũi của hắn khó mà khôi phục hình dạng cao thẳng như lúc trước.

Ngoài cửa vọng lại thanh âm la hét. Rõ ràng đám vệ binh ngoài cửa phát sinh cảnh giác.

Ta công thẳng vào đại môn, vừa vặn hai tên Hắc Xoa nhân cùng tiến lên. Chúng hoảng hốt vung binh khí lên thì ta đã tiến vào giữa bọn chúng, dùng khuỷu tay tả hữu hai bên đánh ra vào yếu điểm trên sườn.

Tiếng xương gãy vang lên.

Hai tên đổ gập người xuống.

Ta lướt qua bọn chúng, lại giáng hai quyền toàn lực vào sau gáy bọn chúng, thấy bọn chúng bất tỉnh nằm trên đất, ta mới bình tĩnh quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài là một phòng trống khác. Bốn phía toàn là tạp vật, bên ngoài cửa vào phòng có một cầu thang bằng gổ đi lên phía trên. Xem ra hiện tại ta đang ở dưới đáy đuôi thuyền, nếu không trong phòng không có lổ thông khí.

Ta quay về phòng trong, tìm ra trên người Trực Mộ một thanh chủy thủ sắc bén. Chỉ chốc lát trên vách thuyền xuất hiện một lổ lớn có thể chui người qua. Một cơn gió sông trong lành thổi tới, làm ta có cảm giác được quay về với thế giới con người.

Ta không chui qua cái lổ này để trốn thóat, bởi vì ta còn muốn thu hồi Ma Nữ Nhận. Nếu để nó rơi vào tay Đại Nguyên Thủ, trận chiến này không cần đánh tiếp nữa.

Tại đây, bất cứ lúc nào cũng sẽ có địch nhân xông tới, không dám sơ suất, ta nắm lấy chiếc thang gỗ ở ngoài cửa, cầm chủy thủ cắm vào đường nối của bậc thang, cắt từ trên xuống dưới, chỉ chốc lát tháo ra một tấm ván, lộ ra bên trong thang một khoảng tối. Ta thật sự muốn đa tạ thanh chủy thủ sắc bén của Trực Mộ.

Ta cố đưa đầu vào xem, dùng ánh sáng của ngọn đèn phía sau, nhìn thấy bên trong thang có thừa không gian ẩn chứa ta, không khỏi mừng rỡ vô cùng. Ta đứng lên ra đống tạp vật bên ngoài phòng chọn lấy một vật rất nặng trở lại bên trong phòng giam.

Ta vừa rồi ra tay trả hận, xuống tay rất nặng, Trực Mộ phải có một đọan thời gian dài mới có thể tỉnh lại, nếu như tỉnh lại cũng cần nghỉ dưỡng lâu ngày mới có thể phục nguyên.

Ta cầm vật nặng kia, nhằm vào lổ hổng đẩy mạnh cho đến khi nghe được một tiếng "Tùm!" của nước bắn lên rành mạch. Rồi mới bước một bước dài, quay về cầu thang, uốn người lách vào bên trong và đặt tấm ván vào y như cũ.

Vừa mới núp xong, tiếng bước chân ầm ầm từ trên đầu giáng xuống. tiếng la hét báo động vang lên cấp bách.

Sự hổn loạn này không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được.

Tiếng bước chân trên đầu vang lên không dứt, tự hồ tất cả mọi người trên thuyền đều chạy tới.

Ta cảm thấy tốc độ thuyền từ từ giảm dần.

Thanh âm kinh hãi của Âm Nữ Sư vang lên phía trước: "Thật ra đã xảy ra chuyện gì?" Dựa vào khoảng cách của thanh âm, ả đang đứng trong phòng giam.

Nghe thấy thanh âm của ả,ta lập tức nổi nộ hỏa cao hai ngàn trượng, chỉ muốn bỏ hết tất cả nhảy ra chém cho ả mười đao.

Trực Mộ hữu khí vô lực nói: "Điều đó phải hỏi ngươi mới biết, còn nói khi hắn đã uống dược hoàn của ngươi rồi, ngón tay cũng không thể nào nhúc nhích, không ngờ rằng hắn hung mãnh còn hơn sư tử, đột nhiên tấn công đánh ngất chúng ta."

Âm Nữ Sư gào lên: "Điều đó không thể nào xảy ra được!"

Hắc quả phụ ở bên cạnh thích thú trước nỗi đau của kẻ khác, cười lạnh nói:" Xem ra yêu thương Lan Đặc không phải là ta mà chính là ngươi mới đúng. Ôi! Để ta xem ngươi giải thích như thế nào với Đế quân và Nghiêu Địch."

Âm nữ sư thất thần hét lên: "Hắn nhất định chạy không xa được, vô luận hắn lên trời hay xuống đất, ta cũng phải bắt hắn trở về." Tiếng bước chân cấp bách dội vào trên đầu ta rồi xa dần.

Hắc quả phụ cười nói: "Ngươi đừng có quá lo lắng, thuyền còn chưa cập bến, cẩn thận coi chừng ngã xuống sông đó!"

Ta cảm thấy rất là khoan khoái, chỉ muốn cười phá lên một trận.

Thanh âm của Hắc Trân Châu Đái Thanh Thanh cũng vang lên: "Trực thần tướng, sắc mặt của ngươi rất là khó coi, hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi!"

Trực Mộ nói : "Không! Âm Nữ Sư nói đúng, nơi này đến Lưu Tiên Thành ít nhất cũng hơn trăm dặm, ta không tin hắn có thể trốn được, ta sẽ đưa hắn trở về, chặt làm trăm khúc."



Liên Lệ Quân cười lạnh nói: "Ngươi có còn lương tâm hay không? Lan Đặc tha không giết ngươi, ngươi chẳng những không cảm kích mà còn đòi chặt người ta thành trăm khúc. Ngươi có phải là anh hùng hảo hán hay không?"

Trực Mộ hiển nhiên tâm thần đại loạn, tức giận hỏi: "Ngươi thật ra là đứng ở bên nào?"

Liên Lệ Quân nhẹ giọng nói: "Bây giờ ngươi và Âm Nữ Sư để cho hắn tẩu thoát rồi, không phải là Liên Lệ Quân ta. Nói ta hay, ngươi và Âm Nữ Sư có phải đồng mưu phóng thích kẻ mà ta đã đắng cay khổ cực bắt về hay không?"

Trực Mộ trở nên trầm mặc, không còn lời nào để nói.

Một loạt tiếng bước chân lại vang lên, dội ầm ầm xuống đầu ta, một lúc sau thì dừng lại. Đương nhiên là Trực Mộ và thủ hạ của hắn đã đi rồi.

Chiếc thuyền chấn động một chút rồi ngừng lại.

Thanh âm của Đái Thanh Thanh vang lên: "Liên Hoa Kỳ, ngươi và bộ hạ không tham gia lùng bắt Lan Đặc à?"

Liên Lệ Quân lặng im một lúc, nhìn tả hữu quát: "Các ngươi đi hết đi, ta và Đái thần tướng có chuyện muốn nói."

Tiếng chân dày đặc lại vang lên, một lúc sau, bên ngoài lại yên tĩnh trở lại, chỉ cón tiếng hô hấp của hai nữ nhân.

Đái Thanh Thanh nói: "Liên Hoa Kỳ, ngươi có gì nói với ta?"

Sau một lúc lâu, Liên Lệ Quân nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nghĩ sao về Lan Đặc."

Đái Thanh Thanh bắt đầu thở gấp nói: "Ngươi không cần hỏi ta như vậy, Lan Đặc đích thị là địch nhân lớn nhất của chúng ta.

Liên Lệ Quân nhẹ giọng nói: "Ngươi có thể lừa người khác chứ không thể gạt được ánh mắt của ta. Từ sau khi Lưu Tiên thành thất thủ, mỗi khi có người nhắc đến Lan Đặc là ánh mắt của ngươi đều loé sáng. Cho nên ta đặc biệt lưu ý đến ánh mắt nhìn Lan Đặc của ngươi ... "

Đái Thanh Thanh tức giận nói: "Không cần nói bậy!"

Trong lòng ta xuất hiện một cảm giác khó tả, chẳng lẽ Đái Thanh Thanh đối với ta cũng phát sinh cảm tình đặc biệt?

Liên Lệ Quân cười nói: "Coi như là ta nói bậy. vậy ngươi có nghĩ đến giúp cho Lan Đặc đào tẩu?"

Đái Thanh Thanh ngạc nhiên nói:"Vậy sao ngươi lại bắt hắn về đây? Toàn bộ kế họach là do ngươi nghĩ từ đầu đến cuối mà!"

Liên Lệ Quân thở dài: "Bởi vì ta tưởng rằng chính mình có thể bảo vệ an toàn cho hắn đến khi gặp Đế quân. Nhưng nếu Lan Đặc thật sự bị bắt trở lại, ngươi nghĩ hắn có cơ hội sống sót hay không?"

Đái Thanh Thanh trầm mặc một hồi lâu rồi nhẹ giọng: "Đúng vậy, ta yêu thích Lan Đặc. Hắn thật là anh hùng chân chính, đáng tiếc hắn cũng là địch nhân đáng sợ nhất, ta không thể không nghĩ tới tộc nhân của ta." Nàng dừng lại một lúc rồi nói: "Ngươi có thể không để ý đến thắng bại của Hắc Xoa nhân, còn ta thì không."

Tiếng bước chân vang lên, hiển thị Đái Thanh Thanh đã đi rồi.

Bên ngoài chỉ còn lại có một mình Hắc quả phụ.

Ta nghĩ đến Ma Nữ Nhận đang nằm trên lưng nàng, tim đập thình thịch, bắt đầu muốn hạ tấm bảng xuống để xem tình hình bên ngoài.

"Lan Đặc, Lan Đặc!"

Ta sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Hắc quả phụ Liên Lệ Quân kêu khẽ: "Lan Đặc! Ta biết ngươi vẫn đang ở đây. Ngươi có thể lừa người khác, nhưng không lừa được ta đâu!" Nàng dừng một chút cười duyên rồi nói: "Xem ra ngươi không hề biết mình đã lưu lại sơ hở. Để ta nói cho ngươi nghe! Giả thử ngươi thật sự đào tẩu, vì sao lại chỉ lấy một cây chủy thủ, ngay cả đao kiếm cũng không cầm đến một thứ nào."

Ta rất ngạc nhiên, không tưởng được là nàng lại tài trí cao minh như vậy, nhìn ra ta trong lúc vội vàng bộc lộ sơ hở, thật là một sơ hốt không thể tha thứ.

Bây giờ ta phải làm gì?

Với kiếm thuật của nàng, cộng thêm Ma Nữ Nhận đối phó với cây chủy thủ của ta, ta tuyệt không có cơ hội thủ thắng.

Tiếng dậm chân vang lên. Liên Lệ Quân sẳng giọng: "Ngươi còn không ra, nếu muốn hại ngươi, ta vừa rồi có thể vạch trần ngươi rồi."

Ta ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, thầm than một tiếng, đẩy tấm ván ra, sau đó nhảy ra ngoài. Vừa đứng thẳng dậy, một nhân ảnh vụt tới, Hắc quả phụ mĩ lệ nhào vào lòng ta.

Liên Lệ Quân ôm chặt lấy ta, ngẩng nhìn ta cười khao khát rồi nói: "Lan Đặc, Lan Đặc! Ta sớm biết không ai có thể đánh bại ngươi. Nhưng ngươi sao ngay cả độc dược của yêu phụ cũng không sợ?"

Tay ta đặt lên Ma Nữ Nhận nằm trên lưng nàng, cho đến lúc này mới hoàn toàn tin tưởng rằng nàng đối với ta không có ác ý. Ta cúi đầu nhìn chăm chú gương mặt đang tươi cười của nàng, khó hiểu nói: "Chẳng lẽ nàng muốn phải bội Vu đế à?"

Liên Lệ Quân khẽ nói: "Hảo Lan Đặc của ta, hãy hôn ta đi!"

Lúc này há phải là thời khắc tốt để hôn, nhưng ta không nghĩ đến trái ý nàng. Chỉ định hôn nàng một cách chiếu lệ, há biết được lại thành ra để cho nàng hôn ngấu nghiến không rời. Thứ tình cảm kích động nóng bỏng này khiến ta hầu như bị tan chảy ra.

Hai cặp môi phân khai.

Mỹ nữ ngoan độc nhất Đế quốc thở hổn hển nói: "Hãy nhận lấy Ma Nữ Nhận rồi nhanh chóng rời khỏi đây."

Ta chấn động nói: "Nàng làm sao giải thích với Hắc Xoa nhân, tốt nhất là cùng đi theo ta."

Liên Lệ Quân nhẹ nhàng đẩy ta ra, tháo Ma Nữ Nhận trên lưng xuống, nhu tình vô hạn đặt vào tay ta.

Nhận lại Ma Nữ Nhận đối với ta ân trọng như núi này, lòng tin mạnh mẽ nhộn nhạo trong cơ thể ta. Ta không biết phải nói gì cho phải.

Liên Lệ Quân lại lấy ra ống phóng dây cáp mà Long Ca cho ta và thạch điêu mà Hồng Tình lấy trên tay Tả Lệnh Quyền, đặt cả vào trong tay ta, nói: "Thừa dịp bây giờ trời còn tối, đi nhanh lên đi!"

Ta đeo Ma Nữ Nhận, treo ống phóng dây cáp vào hông, rồi cất tấm thạch điêu vào túi. Ta đưa hai tay ôm lấy Liên Lệ Quân vào lòng nói: "Lệ Quân, nàng theo ta đi thôi!"

Liên Lệ Quân lắc đầu kiên quyết nói: "Không! Ta sẽ không theo ngươi đào tẩu, ta không có thời gian nói cho ngươi nguyên nhân, nhưng có một ngày ta sẽ nói cho ngươi. Không cần lo lắng cho ta, ta đã có phương pháp ứng phó với Hắc Xoa nhân." Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhớ kỹ lúc chạy phải làm tìm cách tạo ra tiếng động."

Ta đã minh bạch nàng chính là đang dùng khổ nhục kế, ôm hôn nàng thật chặt. Ngẫm lại cũng buồn cười, mỹ nữ này là nhân tình trước đây của Vu sư vốn bị chết dưới tay ta. Nhưng bây giờ lại trở thành nữ nhân vì ta mà gánh vác tất cả. Điều này không phải thật sự hoang đường sao?

Nữ nhân này hay thay đổi, lại cũng đa tình. Có lẽ bản thân nàng đang làm gì cũng không rõ ràng. Bất quá, trong lòng ta bây giờ rất cảm kích nàng.

Ta quay lại lỗ hổng trong phòng giam, quay đầu lại nhìn nàng.

Hắc quả phụ Liên Lệ Quân đứng đó nhìn ta đầy thâm tình.

Ta cắn răng nhảy xuống sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Kiếm Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook