Quyển 10 - Chương 4: Vu cung chi hành
Huỳnh Dị
21/03/2013
Giữa trưa ngày thứ ba, chim ưng truyền thư của Liên Lệ Quân bay đến Hồng Kinh
Giờ khởi hành đã đến
Ta rất muốn để Tố Chân, Thanh Thanh, Giảo Giảo lại Hồng Kinh, không cần theo chúng ta mạo hiểm, nhưng các nàng nói thế nào cũng không chịu đáp ứng, cuối cùng, ta cũng bị khuất phục.
Trong cơn mưa tuyết, chúng ta ngồi trên xe trượt do hơn hai mươi con cự khuyển đã được huấn luyện đặc biệt, hướng về trung tâm đại tuyết nguyên cách đây hơn tám mươi dặm, nơi vực thẳm có Vu cung.
Ngoại trừ Tây Kỳ và Vu quốc tứ mỹ, thập nhị du nữ, Khôi Ưng và ba mươi tám tên thủ hạ, Cự Linh đương nhiên mang theo Diệp Phượng, Chiến Hận cũng không thua kém, để cho cô vợ mói Tuyết Chi đi theo
Năm nữ nhân định ra quy cũ, thay nhau ngồi trên xe trượt tuyết của ta. Bồi tiếp ta lần đầu tiên là Giảo Giảo và Tố Chân. Hai nàng cười nói vui vẻ, nhưng tâm tình của ta lại trĩu nặng
Những con cự khuyển kéo xe có bộ lông xám dày ấm áp, tựa như những con ngựa con được thắng yên, lợi dụng sức mạnh của ngực, mười hai con thành một tổ, kéo xe trượt như bay trên tuyết. Bọn chúng có một đặc điểm kỳ quái, không phải không có đuôi, chỉ là đuôi ngắn mà dựng đứng, bộ dạng trông rất buồn cười .
Chúng ta nắm bắt rất nhanh kỹ thuật điều khiển bọn chúng, Cự Linh và Chiến Hận, hai gã nổi tính trẻ con, bỏ đoàn chạy lên phía trước dẫn đầu
Ta bắt đầu nhớ đến Đại Hắc ở Tịnh Thổ. Khi nào mới có thể lại ôm nó vào lòng mà thân nhiệt đây?
Ta cũng không khỏi nhớ tới Thải Nhu, Ny Nhã các nàng, hiện tại trong hành trình đến Vu cung, vốn là phải có phần của các nàng, nhưng vì tình huống nguy cấp, làm ta không thể không lỗi hẹn, đối với việc này ta rất áy náy.
Hành động lần này bất luận thành bại ra sao, nếu ta còn sống trở về, trước tiên sẽ đến Đế quốc đón Hoa Nhân, Sơn Mỹ và Tiểu Phi, sau đó lập tức lên đường đến Tịnh Thổ, cho dù ta phải phá luật mà đền bù cho các nàng
Tuyết rơi càng lúc càng dày, bầu trời mênh mông đầy những quả cầu tuyết to bằng nắm tay rơi chầm chậm.
Tiếng hú của bầy sói hoang lúc xa lúc gần, đuổi theo chúng ta, thỉnh thoảng lại thấy thân ảnh chúng phía sau những gốc cây tùng đóng băng .
Chúng ta y theo tấm địa đồ mà Đồ Long đã cung cấp, trước khi mặt trời xuống núi phải đến được hẻm núi nhỏ duy nhất có thể cắm trại đốt lửa tránh gió , chỉ một buổi chiều đã đi được chừng mười hai dặm đường, loại cẩu xa phương tiện này, trên mặt tuyết có thể so với cưỡi ngựa phi nước đại trên thảo nguyên
Củi đốt đều từ Hồng Kinh mang theo, đã giúp chúng ta tránh được rất nhiều phiền toái.
Khôi Ưng đi đến cạnh ta, kéo ta sang một bên nói nhỏ: “Đám tuyết khuyển rất là bất thường, túm tụm thành một đám run rẩy, không chịu ăn bất cứ thứ gì.
Ta gọi Đạm Như đang cùng chúng nữ vây quanh đống lửa nói chuyện với nhau tới, nói cho nàng nghe tình huống này rồi hỏi: “Lần trước khi nàng đến Vu cung, đám chó có xuất hiện tình huống như thế này hay không.” Đạm Như sắc mặt âm trầm lắc đầu nói: “Không có! Tất thảy đều bình thường.”
Cự Linh và Chiến Hận lúc này đã đến, nhíu mày nói: “Đám cự khuyển này sợ thứ gì vậy? Chung quy không phải là do đám sói bên ngoài hẻm núi hay sao?”
Chiến Hận vổ vai ta nói: “Đại kiếm sư không phải ngài có cách nhìn thấy sự vật từ xa hay sao? Vì sao không xem qua tình hình của Vu đế, ít nhất có thể thấy được Liên Lệ Quân và đám Vu nô bày bố cạm bẩy gì để đối phó chúng ta”
Ta gật đầu đáp: “Ta đã từng nghĩ qua điều này, nhưng mà chỉ sợ đả thảo kinh xà, cho nên không dám khinh xuất”
Cự Linh ngạc nhiên nói: “Vu đế sớm đã biết chúng ta sẽ tìm đến, hắn cũng tuyên bố không sợ chúng ta, vậy còn sợ đả thảo kinh xà cái gì”
Ta giải thích: “Ta sợ chính là cho hắn biết thực lực của ta, làm hắn để tâm phòng bị, lại không thể thu được hiệu quả của việc hắn không kịp ứng phó khi bị tấn công”
Khôi Ưng nói: “Ngài sao biết rằng hắn không rõ thực lực của ngài?” Đạm Như nói: “Ta từng cùng Lan Đặc nghiên cứu qua vấn đề này, đều cho rằng lực lượng của Vu đế chỉ có thể hữu hiệu trong một vài phạm vi đặc biệt nhất định, vượt qua phạm vi này, lực lượng tinh thần của hắn không thể thi triển được, nếu không hắn không cần thông qua Vu thần để khống chế Đại Tiểu Dương châu, Liên Lệ Quân cũng không cần phải đến Vu cung gặp hắn để xin chỉ thị”
Ta nói tiếp: “Thậm chí tà lực của Vu thần mà hắn khống chế cũng theo thời gian mà suy giảm, cho nên Vu thần mỗi mười năm phải đến Vu cung triệu kiến hắn, để hắn truyền thêm tà lực mới vào người, làm bọn chúng không thể thoát khỏi ma chưởng của hắn.”
Cự Linh nói: “Nói như vậy, nếu chúng ta có thể giết chết Liên Lệ Quân và Vu nô, lại cấm chỉ bất luận kẻ nào bước vào địa phương năm mươi dặm xung quanh phương viên của Vu cung, giống như là đem hắn nhốt lại, làm hắn không thể tác ác, ai!”
Chúng ta đều hiểu được hắn tại sao phải thở dài, là bởi vì phương pháp tốt đẹp này đối với tình huống hiện tại khó mà hữu dụng, bởi vì công chúa đã rơi vào tay hắn.
Chúng ta phải cứu được công chúa, cho nên cũng khó mà tránh khỏi cùng hắn mặt đối mặt.
Vô luận chúng ta dũng cảm bao nhiêu, thủy chung cũng là loài người, mà sự thật trong quá khứ đã chứng minh loài người đều không phải là đối thủ của hắn
Dưới sự hổ trợ của dị vật trong phế tích, chúng ta có thể ngoại lệ làm ra kỳ tích hay không?
Không ai dám đưa ra kết luận.
Tiếng cười của Giảo Giảo truyền đến: “Bữa tối đã chuẩn bị xong!”
Chúng ta vây quanh đống lửa, cùng ăn bữa tối. Món ăn phong phú ngon lành, nhưng ta và bọn Cự Linh cũng cảm thấy món ăn thật vô vị
Giảo Giảo, Thanh Thanh, Diệp Phượng và Tuyết Chi đang cao hứng, không ngừng cười đùa với nhau, làm bầu không khí lạnh lùng tỏa ra một điểm sinh cơ.
Ta nhìn Tiểu Phong Hậu Ninh Tố Chân ngồi bên cạnh nói: “Đem nụ cười khả ái của nàng đến đây”
Tố Chân đưa cái miệng nhỏ xinh đến gần bên tai ta, nhỏ nhẹ nói: “Đại kiếm sư! Tố Chân sợ lắm”
Ta ngạc nhiên nói: “Nàng không còn tin ta nửa hay sao?” Tố Chân nói: “Không phải thiếp không tin ngài, mà là nhớ lại lời cha kể về Vu đế”
Ta giật mình, không khỏi tự trách mình bỏ qua không hỏi cô con gái ngoan của Hoán Thiên pháp sư, còn trách bút ký của Hoán Thiên tả không được tường tận, vội hỏi: “Nhạc phụ của ta kể như thế nào?” Tố Chân vui mừng liếc mắt nhìn ta nói: “Cha kể! Vu đế đối với tất cả sinh mệnh trên trái đất đều tràn ngập cừu hận thâm sâu, có khuynh hướng hủy diệt tất cả mọi thứ, nhưng hắn không hề vì điên cuồng mà làm, mà còn có trí tuệ xuất sắc hơn so con người, cho nên mỗi một bước đều là thâm mưu viển lự, kế hoạch chu toàn, việc này cũng là chỗ đáng sợ nhất của hắn”
Giọng nói nàng tuy nhỏ nhưng vẫn Cự Linh nghe được, hỏi: “Chuyện này còn không không sợ, thì cái gì mới đáng sợ?”
Tứ nữ đang cười nói ngưng lại, nhìn về phía Tố Chân.
Tây Kỳ vẫn trầm mặc nói: “Chân tỷ nói đi!”
Tố Chân nói: “Cha nói rằng! Chỗ đáng sợ nhất của Vu đế, chính là hắn là một kẻ theo chủ nghĩa công lợi thuần túy, ví như để đối phó dị vật của Đế Quốc châu, hắn có thể hoàn toàn bỏ qua cừu hận đối với nhân loại, khổ tâm huấn luyện ra Vu thần, những người đó thay cho hắn hoàn toàn nắm giữ cấu tạo nội tại của con người, cho nên hắn mới có thể khống chế loài người. Hắn tuyệt sẽ không giống như loài người vì sợ hãi, ghen tức, thù oán mà phạm phải sai lầm”
Chiến Hận thở dài nói: “Trời ơi! Ta đã hiểu minh bạch ý của nàng rồi, Tố Chân có phải muốn nói, Vu đế để chúng ta đến Vu cung, tuyệt không phải bởi vì muốn tự mình giết chúng ta cho nhàn hạ, mà là sau lưng tất nhiên đối với hắn có lợi, đối với chúng ta là một đại âm mưu”
Chúng ta tuy trên người khoác áo da thú, lại có bếp lửa nhưng vẫn cảm thấy không khí đột ngột hạ xuống.
Có người lại không nhịn được nhìn ra bốn phía, xem Vu đế có âm thầm lạnh lùng rình mò tính kế với chúng ta. Bọn Giảo Giảo mất đi hứng thú cười nói.
Đội quân viễn chinh này của chúng ta, phải chăng chính là một bầy cừu tự động tiến vào miệng hổ?
Ta cùng chúng nữ quây quần ngồi trong trướng mạc.
Phía xa bên ngoài doanh trại, thỉnh thoảng vang lên tiếng sói hú dài thê lương làm người ta sợ đến lạnh người.
Đại tuyết đã ngừng lại, nhưng không khí lại càng lạnh hơn
May mắn là những trướng mạc này đều được chế ra để chống lại khí hậu giá lạnh, lớp bên ngoài có thể phòng mưa tuyết, lớp bên trong có thể giữ ấm.
Trong trướng ngập tràn mùi hương và hơi ấm của cơ thể chúng nữ. Theo lệnh của ta, Thiến Nhi đêm nay cũng ngủ tại tiểu thế giới ấm áp này.
Sự ngọt ngào bập bềnh nhập vào xuân ý trong lòng tại trướng nội làm tâm tình chúng ta an định bình tỉnh trở lại
Từ trước đến giờ, ta đều có thể nắm thế chủ động, nhưng hiện tại ta cũng hữu tâm vô lực, ai có thể phỏng đoán được hành động kế tiếp của Vu đế ra sao?
Hắn căn bản không phải là loài người. Chúng ta cũng không rõ hắn rốt cuộc là sinh vật đáng sợ gì. Dùng năng lực của Phụ thần trong phế tích, vẫn chỉ có thể cùng hắn đấu lưỡng bại câu thương.
Các nữ nhân của ta yên lặng trầm tư, không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Để xóa đi nổi sợ hải của các nàng, ta miễn cưỡng khuấy động tinh thần, cười nói: “Đến đây! Chúng ta cùng chơi trò chơi tình ái!”
Giảo Giảo cho rằng ta muốn cùng các nàng ân ái, thẹn thùng nói: “Sớm biết ngài sẽ không buông tha cho chúng ta mà”
Thanh Thanh cười trêu nàng: “Ngươi muốn Lan Đặc buông tha cho ngươi sao?Có muốn ta cho ngươi khỏi phục thị không?” Tây Kỳ liếc ta, hướng hai người nói: “Các ngươi yên tâm đi, đêm nay trong trướng này, không ai có thể tránh được “sắc trảo”của Đại kiếm sư, bất quá ngài bây giờ thật sự muốn cùng chúng ta chơi một trò chơi”
Ta trong lòng chấn động, nhớ tới trong bút ký của Hoán Thiên Vu thần từng đề cập đến tình yêu của loài người đối với Vu đế mà nói tựa như độc dược phong hầu, ta thấp thoáng cảm thấy mấu chốt quyết định để cùng Vu đế đấu tranh có thể là cùng các nữ nhân của ta hoan lạc cuồng nhiệt mà tìm ra.
Thử hỏi có điều gì yêu thương hơn tình yêu nồng nhiệt của nam nữ. Đó chính là nguồn gốc của sinh mệnh. Vu đế dùng tử vong và hủy diệt để đối phó chúng ta; chúng ta sẽ dùng sinh cơ và luyến ái để chống lại.
Nghĩ như vậy, ta bắt đầu tích cực phân phó các cô gái ngồi xuống, tay nắm tay tạo thành một vòng tròn nhỏ thân thiết ngọt ngào.
Tây Kỳ và ta cùng ngồi xuống. Đạm Như và Thanh Thanh ở bên trái, Tố Chân, Giảo Giảo và Thiến Nhi ở bên phải, tay nắm chặt nối với nhau.
Tây Kỳ nhìn ta mỉm cười nói: “Sáu vị thê tử ngoan ngoãn của ngài ở đây, tùy ý ngài có thể chơi đùa bất cứ trò gì cùng các nàng, xin hãy hạ lệnh!”
Ta ngẫm nghĩ nói: “Nàng cùng ta đưa linh năng vào cơ thể bọn họ, xem sẽ sinh ra cảm ứng kỳ diệu gì”
Đạm Như nói: “Ta có một đề nghị, trong Vu thần thư từng nói đến lực lượng tối nguyên thủy của vũ trụ, cơ bản tự nó là hai loại lực lượng tương phản đối nhau, thể hiện tại thế giới của chúng ta trở thành quang minh và hắc ám, chính nghĩa và tà ác, sinh mệnh và tử vong, nam tính và nữ tính. Đã là như thế, sao không thử để Kỳ Kỳ đem linh năng của nàng từ phải đưa sang trái, phu quân lại theo hướng khác đưa đi, biến thành một thuận một nghịch, bắt chước kết cấu nguyên bản của vũ trụ."
Ta vỗ bàn khen hay, đang muốn theo cách đó thực hiện.
Tố Chân nói: “Tố Chân cũng có một đề nghị, phụ thân từng nói khả năng duy nhất đánh bại Vu đế, có thể là tình yêu của con người, không bằng chúng ta trước tiên kích khởi ngọn lửa tình yêu trong người, khi linh năng chảy qua cơ thể chúng ta, sẽ đem tình yêu của chúng ta kết hợp thành một rồi chảy tiếp, khi đó sẽ là chuyện càng tuyệt vời hơn”
Thanh Thanh cười nói: “Chỉ cần hảo phu quân của chúng ta thi triển yêu thuật, không cần chúng ta kích phát ái niệm, chúng ta sớm đã ngập chìm trong biển yêu thương rồi”
Giảo Giảo bán tín bán nghi hỏi: “Lan Đặc thực sự có bản lĩnh này hay sao? Vì sao ngày đó chàng không thi triển với ta? Chúng nữ ngạc nhiên nhìn ta, lúc này mới biết ngày đó ta là dùng bản lĩnh chân thật hàng phục kiều nữ bản tính điêu ngoa này”
Tây Kỳ chăm chú nhìn Thanh Thanh nói: “Vì khơi gợi tình dục của phu quân và kích khởi ái niệm trong tâm là bất đồng, Tố Chân nói đúng, đến đây! Để chúng ta cùng nhất tề suy nghĩ về Lan Đặc, chỉ nghĩ đến chỗ tuyệt vời nhất của ngài, hi hi!”
Ta bắt đầu nhập vào trò chơi tinh thải tuyệt luân này, lại đề nghị: “Trước tiên, ta và Kỳ Kỳ giống như Đạm Như nói một thuận một nghịch tống xuất, sau đó chúng ta đồng loạt xem ai nói ra câu nói ngọt ngào nhất, để cho chuyện này biến thành một trò chơi tình ái thật sự”
Mọi người vui vẻ đồng ý.
Ta cùng Tây Kỳ trao đổi ánh mắt, linh năng đồng thời tống xuất. Bảy người chúng ta cùng lúc phát sinh cảm ứng, cả người run lên.
Ái niệm và linh lực ấm áp liên tục truyền đi, giống như một dòng suối trong xanh, từ hồ này chảy sang hồ khác, sinh cơ liên tục luân chuyển.
Khi hai cổ linh năng gặp nhau, bọt sóng tình yêu bắn ra tung tóe, sau đó lại tan ra, nhưng rõ ràng đã được tăng cường, cảm giác lại như tăng cường thêm ôn nhu và ấm áp, giông như nam nữ giao hoan.
Đó không chỉ là linh năng của ta và Tây Kỳ, còn có mỵ lực bản thân của Đạm Như và ái ý nồng nhiệt của chúng nữ.
Mỗi lần linh năng chạy qua cơ thể, ta đều cảm ứng được dị năng trong cơ thể mình tăng lên một chút, trong lòng ngập tràn tình yêu vô cùng tận.
Dưới vầng sáng của ánh lửa phong đăng, vẻ tuyệt mỹ của chúng nữ sáng tỏ, dị sắc liên tục hiện ra, dung quang rạng rỡ.
Đó là một cảnh tượng kỳ diệu đẹp đến khó mà hình dung. Chúng ta quên đi những lời tình tứ, tâm linh hòa hợp, khó mà tách rời. Nhiệt ái của chúng nữ như thủy triều trào dâng cuồn cuộn, mà tình yêu của ta thì như cơn sóng lớn cao ngất trời ập đến.
Đó là so với cảm giác nam nữ hoan hảo động lòng người. Cũng như ta cùng các nàng cùng ân ái đến quên hết mọi thứ.
Không biết bao lâu, phong đăng cháy cạn. Trong tối tăm, trò chơi tình ái này vẫn tiếp tục sôi nổi.
Bởi vì chúng ta liên tục kích khởi ái ý đến đỉnh cao nhất, tới một tầng cao nhất định, linh năng bắt đầu ngừng lại nhưng không hề suy giảm.
Sau đó không biết bao lâu.
Một tiếng hét kinh hãi từ bên ngoài trướng truyền đến.
Chúng ta mở mắt ra mới phát giác trời đã sáng rồi, mọi người tuy cả đêm không ngủ nhưng tinh thần sảng khoái khác thường.
Đạm Như nói: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng ta dậy lên một cảm giác bất tường, buông tay đứng lên nói: “Để ta đi xem sao!”
Hơn hai trăm con tuyết khuyển nằm đầy trên mặt đất, trên người đóng một lớp băng mỏng, thân thể cứng như đá
Thoạt đầu, chúng ta còn tưởng bọn nó vì lạnh mà chết, nhưng đến khi thấy mắt tai mũi miệng bọn chúng ứ máu đen, thì mới biết cái chết của bọn chúng là do một nguyên nhân đáng sợ khác.
Cự Linh ngơ ngác hỏi: “Bọn chúng phải chăng là trúng độc?” Đạm Như nói: “Không! Là Vu đế tàn sát chúng”
Chiến Hận hoảng sợ nhìn chung quanh, nói: “Hắn tới khi nào?” ta giận dữ nói: “Nơi này là phạm vi tà lực của hắn vươn đến, hắn muốn giết tuyết khuyển là chuyện dễ dàng ”
Cự Linh thở ra một làn khói trắng nói: “Đúng vậy! Tuyết khuyển ngày hôm qua đúng là bởi vì cảm ứng được sự tồn tại của Vu đế, cho nên mới có hành vi bất thường đó”
Ta hỏi Thiến nhi: “Khôi Ưng đã đến đây chưa?” Nàng đứng cạnh tuệ nhi đáp: “Khôi Ưng và thủ hạ phát hiện điều gì đó, đã ra bên ngoài hạp cốc.”
Chúng ta ngạc nhiên nhìn nhau, biết rằng nhất định đã có chuyện bất thường đã xảy ra.
Chúng ta gặp được Khôi Ưng tại đầu hẻm núi.
Mặt hắn xám như tro, đi tới đau đớn nói: “Tám tay thủ hạ tại hạp khẩu chẳng biết vì nguyên nhân gì lại rời khỏi cương vị, tự mình đi ra ngoài sơn hạp, chúng ta…mẹ nó… bên ngoài hạp tìm được những đoạn chân tay bị chó sói cắn và dấu máu, trời! Bọn họ vì sao lại dại dột đi vào chỗ bầy sói mà chịu chết?” Chúng ta vừa khiếp đảm vừa phẩn nộ.
Bất minh bất bạch, chúng ta mất đi tám hảo thủ, chết hơn hai trăm tuyết khuyển. Không có xe trượt tuyết, chúng ta làm sao đến được Vu cung.
Tây Kỳ nhíu mày nói: “Vu đế đã muốn chúng ta đến Vu cung, tại sao còn muốn hủy đi phương tiện giao thông và dùng bầy sói giết người của chúng ta?” Điều đó là một vấn đề không ai có thể trả lời.
Trong lúc đó một du nữ run giọng nói: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”Lúc này mọi người kể cả các du nữ và mười ba chiến sĩ Ưng tộc còn lại vây chung quanh ta, không ai không mang bộ mặt hoảng sợ.
Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, cũng sẽ không làm bọn họ khiếp nhược đến như vậy. Bởi vì bọn họ đối mặt với điều không thể lý giải được, cũng là lực lượng tà ác đang thực chất tồn tại.
Ánh mắt mọi người tập trung lên người ta, xem ta như lãnh đạo họ ứng phó thế nào với khó khăn vô hình vô ảnh này.
Vu đế là địch nhân không thể nhìn thấu được của ta, giả thiết nếu ta không thể nắm được động cơ và âm mưu của hắn, ngày hôm nay tất bại vô nghi.
Những người chung quanh ta, từng người một sẽ bị hắn dùng những thủ đoạn không thể đoán được sát hại. Mỗi một người đều sẽ chết rất thê thảm.
Ta trầm ngâm một hồi, thở dài nói: “Khôi Ưng, Thiến Nhi! Ta muốn hai người các ngươi lập tức suất lĩnh thủ hạ quay về Hồng Kinh, dọc đường không được dừng lại ”
Khôi Ưng lạnh lùng nói: “Đại kiếm sư hãy giết Khôi Ưng đi! Hắn tuyệt không thể lâm trận mà lùi bước, trừ phi là đã chết.” ta cảm thấy đau đầu, nhìn qua Thiến Nhi.
Thiến Nhi cúi đầu kiên quyết nói: “Thiến Nhi sẽ nghe theo bất kỳ lời nói nào của Đại kiếm sư, ngoài trừ chuyện muốn thiếp rời đi”
Ta nhượng bộ nói: “Như vậy đi! Khôi Ưng và Thiến Nhi có thể lưu lại nhưng thủ hạ các ngươi phải lập tức rời đi, ta không muốn lại có sự hy sinh vô nghĩa”
Ta không để bọn họ có cơ hội phản đối, trở về nơi cắm trại phân phó: “Đem tất cả vật tư tập trung tại vài xe trượt tuyết do chúng ta kéo”
Đi được vài bước, thanh âm tranh biện của Khôi Ưng và thủ hạ đã truyền đến tai. Thập nhị du nữ tụ bên cạnh Đạm Như, thấp giọng nói chuyện.
Cự Linh và ta sóng vai đi tới, cảm động nói: “Xem ra không ai muốn ly khai”
Chiến Hận nói: “Không thể tưởng được tất cả đều là hảo hán tử, hảo nữ tử”
Ta đi đến tảng đá bên cạnh hạp chán nản ngồi xuống, nhìn thi hài tuyết khuyển nằm khắp nơi trên mặt đất đối diện, nảy lên một ý nghĩ kỳ quái! Vu đế nếu muốn cảnh cáo hoặc uy hiếp chúng ta, vì sao không giết thập nhị du nữ mà chỉ giết chiến sĩ Ưng tộc và tuyết khuyển? Nếu hắn giết chết một kiều thê của ta hoặc bọn Chiến Hận, Cự Linh, Diệp Phượng, Tuyết Chi, có phải càng có thể làm tổn thương ta, sinh ra hiệu quả chấn động càng mãnh liệt.
Hoặc giả mục tiêu kế tiếp của hắn mới là bọn họ ư?
Từ sau khi tìm được dị năng chân ái của Bách Hợp chứa trong Ma Nữ nhận, mỗi lần sắp gặp nguy hiểm, ta luôn luôn có thể sinh ra cảm giác, đoán trước tương lai, nhưng từ sau khi tiến vào tuyết nguyên, năng lực này đã tiêu thất, nếu không đã có thể ngăn chặn sự phát sinh thảm kịch tối hôm qua.
Đạm Như và Khôi Ưng đi về phía ta, cùng nói: “Bọn họ đều không chịu đi!”
Ta trong lòng nóng lên, thở dài: “Được rồi! Phải chết thì chết cùng một chỗ” Tây Kỳ đến sau lưng ta ôm chặt rồi thở dài: “Lan Đặc! Chàng ngàn vạn lần đừng nản chí, nếu chàng biến thành như thế, chúng ta càng không có hy vọng chiến thắng Vu đế ”
Chúng ta xỏ vào tuyết hài mang theo, rời khỏi sơn hạp, tiếp tục hành trình
Tuyết hài giống như xe trượt loại nhỏ, đế hài lắp một bản hẹp bằng sắt tinh luyện, đầu đuôi đều nghếch lên, làm chúng ta tựa như nổi trên mặt tuyết nhu nhuyễn, không đến nổi bị hảm trong tuyết, trên dốc tuyết càng có thể trượt xuống dưới, nếu không cũng không biết đi như thế nào với sáu mươi dặm hành trình còn lại.
Vừa rời khỏi hạp cốc, ông trời giống như cùng chúng ta đối đầu, mưa tuyết, trong mưa tuyết lẫn gió hướng chúng ta gieo rắc băng phấn.
Khắp nơi đều trắng mịt mờ, làm cho tâm tình của chúng ta càng tồi tệ. Tuyết địa xa xôi không có cảm giác sinh mệnh, chỉ có vài tảng đá kết băng tô điểm cho cảnh sắc hoang lương.
Chúng ta chẳng những phải chống lại băng lãnh của gió tuyết mà còn chịu đựng cái lạnh của sự sợ hãi trong lòng.
Ta không nhịn được liền quay sang hỏi Đạm Như: “Trước kia các nàng đến Vu cung như thế nào?” Đạm Như đáp: “Chúng ta gọi Vu cung là địa phương tối hàn lãnh, nhưng mà mỗi lần đến đó, thời tiết đều rất tốt, chưa bao giờ có tình hình như hiện tại, ô! Chẳng lẻ….” Chúng ta nhìn nhau vẻ hoảng sợ, đồng thời nghĩ đến thời tiết có thể là do tà lực của Vu đế đứng sau thao túng, nếu là như thế, lực lượng của hắn thật sự không giống như những gì chúng ta nghĩ đến.
Đi trên tuyết nguyên làm ta nhớ tới một nơi cực kỳ khác biệt nhưng lại vô cùng đáng sợ “đại sa mạc” Chỉ có điều cát vàng lấp lánh thay cho tuyết trắng xóa, sóng nhiệt thiêu người thay cho bạo tuyết băng hàn!
Đồ vật toàn bộ tập trung trên mười chiếc xe trượt, do ba mươi chiến sĩ Ưng tộc thay nhau kéo, trên mặt tuyết lưu lại từng vệt tuyết.
Cho dù mang tuyết hài, nhưng tuyết mới vừa rơi mềm nhuyễn phi thường, bước chân luôn bị ngập chìm trong tuyết phải cố sức rút ra, làm chúng ta muốn đi nhanh cũng không được.
Vừa mới rời hạp cốc, trong cốc truyền ra thanh âm đáng sợ của bọn sói đói tranh nhau ăn thi thể của đám tuyết khuyển, càng làm tăng thêm sự bất lực và đau thương trong lòng.
Hai canh giờ sau, thời tiết càng biến đổi rõ rệt.
Chúng ta kéo màn che tuyết xuống che mặt, cài chặt vào cổ áo, chống những bông tuyết đập vào mặt. Gió tuyết gào thét mãnh liệt, lay lắc, xé rách áo khoác, xô đẩy chúng ta xiêu vẹo, cất bước khó khăn.
Cho dù lúc thời tiết quang đãng, muốn tại tuyết nguyên không lạc đường đã là chuyện khó, hiện tại nhìn thế giới qua màn chắn tuyết càng tăng thêm khó khăn phân biệt phương hướng và cảnh vật! Nhất là những thứ chúng ta mặc trên người, áo khoác da hay lông thú, quần da, tuyết hài đều nặng nề phi thường, càng tăng thêm sự gian khổ của hành trình.
Nếu như cơn lốc này là do Vu đế tạo ra, hắn đúng là không muốn chúng ta nhanh chóng dễ dàng đến chỗ của hắn.
Ta thật sự không rõ hắn muốn chúng ta như thế nào.
Áo ngoài của chúng ta cùng áo khoác phủ đầy băng tuyết, thỉnh thoảng phải dùng sức giũ bỏ, nếu không bông vải sẽ bị rạn, sau đó sẽ bị đóng băng đến chết cóng.
Khôi Ưng chạy tới bên cạnh ta hét lớn: “Đi như thế này không phải là biện pháp, chúng ta phải tìm một chỗ tránh trận bão tuyết này!”
Mặc dù biết hắn hét lớn bên tai ta, nhưng âm thanh truyền vào tai ta mơ hồ không rõ, giống như từ một phía khác của đại địa theo gió thổi tới. Ta ra dấu đồng ý, trả lời: “Nơi đây có chỗ tránh bão tuyết?” Khôi Ưng chỉ về phía bên chỗ có địa thế hơi mấp mô.
Khi chúng ta thay đổi phương hướng, đi đến phía bên trái, bão tuyết đột nhiên dừng lại, nhưng chúng ta vẫn không chịu nổi mệt mỏi khó mà tiếp tục hành trình.
Ta không có lấy nửa điểm vui mừng, chỉ là càng tăng sự hoài nghi của mình! Vu đế thật sự có thể thao túng khống chế khí hậu của tuyết nguyên.
Hắn vì sao muốn chúng ta ngừng lại? Có phải hắn ta chưa chuẩn bị gặp chúng ta hay không? Nếu còn chưa có thể khống chế công chúa, hắn có thể đơn giản để Liên Lệ Quân thông tri cho Cuồng Vũ giết chúng ta.
Hắn lại không hề làm như vậy.
Chúng ta lê bước trên dốc tuyết mềm nhuyễn ngập chân.
Địa thế lần đầu xuất hiện biến hóa, nham thạch hắc sắc phá mở tuyết, địa tôn thành một khối tách bạch.
Nham thạch do băng giá và sương gió, vỡ vụn thành những khối đá bất kỳ và lớp nham thạch, những khối đá sắc nhọn như dao bén khiến người ta không dám bước chân lên.
Chúng ta cố sức bò lên một dốc núi, lớp nham thạch dưới chân rơi rào rào, ta và chúng nữ lên đến đỉnh đầu tiên.
Bầu trời rốt cuộc trời quang mây tạnh, từ trong u ám lộ ra sắc trời màu xanh. Tầm nhìn mênh mông vô hạn.
Ở hướng mặt trời lặn, nơi đất bằng sơn lĩnh đột ngột nhấp nhô, tất cả không phải là núi cao, do phong hóa làm phân mảnh, khiến cho người ta nhớ cảnh tượng thời hồng hoang.
Các chiến sĩ Ưng tộc bên dưới đang hò hét nổ lực, cố gắng kéo xe trượt lên núi.
Sỏi đá cọ xát vào xe trượt phát ra tiếng quạc quạc khó nghe, làm người ta lo lắng ván trượt sẽ bị thủng
Đạm Như mở áo choàng và mạng che mặt lộ ra dung nhan tuyệt thế, chỉ vào sơn lĩnh bên kia nói: “Nơi đó gọi là Phục Thần lĩnh, ở trong có đường đi bằng dây căng, sau khi đi qua nơi này, chính là cổng vào Vu Uyên”
Chúng nữ nhao nhao cỡi áo khoác và mạng che, đi đến bên cạnh ta.
Tây Kỳ ước đoán: “Nếu như không có mưa tuyết, nhiều nhất một ngày chúng ta có thể lên đến Phục Thần lĩnh”
Lúc này Cự Linh trèo lên, đi đến một phía khác của đỉnh núi nhìn xuống nói: “Trời! Các ngươi xem đó là cái gì?”
Chúng nữ tranh nhau chạy đến, nhìn tới chỗ theo hướng chỉ của Cự Linh, tất cả cùng ngây người. Ta cảm thấy hiếu kỳ, đi tới và cũng ngây người tại chỗ.
Dưới chân chúng ta, xuất hiện một sơn cốc, sườn núi chung quanh phủ đầy tuyết trắng, trong đó có một tiểu hồ đầy vẻ thơ mộng nằm tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng hòa nhập vào sơn cốc , gió thậm chí không thổi đến nơi này. Tiểu hồ mơ màng nằm dưới đáy cốc, trên mặt che phủ một lớp băng mỏng màu xanh lam, dường như còn chưa tỉnh lại từ trong cái lạnh khắc nghiệt. Ánh tà dương còn sót lại từ sau núi chiếu chếch qua một bên, đem sắc hồng rực rỡ tỏa sáng trên mặt băng, thần bí thê lương.
Chúng nữ hò reo, tranh nhau trượt xuống. Giảo Giảo nóng lòng nhất, chạy nhanh đến mất thăng bằng, cứ như vậy lăn xuống. Trong tiếng cười vui vẻ, chúng ta tạm thời quên đi sự uy hiếp của Vu đế.
Chúng ta dựng trướng, đốt lửa bên bờ hồ, chuẩn bị ăn tối. Sắc trời nhanh chóng tối sầm, màn đêm thần bí bao phủ mọi vật, những điểm tinh quang thấp thoáng ẩn hiện bên trên.
Chúng ta chia làm ba tổ, ngồi ăn chung quanh đống lửa.
Cự Linh đi đến bên cạnh ta ngồi xuống, hạ giọng tựa như sợ người ta nghe thấy: “Đại kiếm sư có nhận ra hay không, sau khi đến đây chẳng những không thấy dấu vết của sinh vật nào, ngay cả tiếng sói tru cũng không nghe được”
Ta sớm đã chú ý đến điểm này, chỉ là sợ nói ra sẽ làm mọi người hoảng sợ.
Chiến Hận ngồi đối diện Tuyết Chi và Tuệ Nhi sắc mặt cực kỳ u ám, gật đầu nói: “Ta cũng nhận thấy tình hình bất thường này, chỉ là không rõ tại sao như vậy!”
Giải giảo nói: “Đám sói đó có phải đã đến hạp cốc ăn thi hài của đám tuyết khuyển không?” Tố Chân lắc đầu: “Không! Đại kiếm sư có nhận ra không, lại đây” Ta cũng nhận thấy chuyện bất thường, chúng ta nhìn về phía nàng
Tố Chân nói: “Cha từng kể cho ta, trong phạm vi năm mươi dặm của Vu cung, chẳng những không có sự tồn tại của sinh vật, ngay cả cỏ cây cũng không thể sinh trưởng. Bởi vì Vu đế là kẻ hủy diệt sinh mệnh, tất cả sinh vật đều phải tránh xa hắn”
Sắc mặt Đạm Như bổng trắng bệch cúi đầu không nói gì.
Ta ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói: “Nàng nghĩ đến điều gì?” Đạm Như thấp giọng: “Vu đế đã có thể ở nơi xa như hạp cốc giết chết tuyết khuyển, lại có thể làm người ta mất đi bản tính, đi ra ngoài cốc đầu thân tự sát bởi bầy sói. Hiện giờ chúng ta thâm nhập đến bên trong phạm vi tà lực tối cường của hắn, chẳng phải để cho hắn giết chúng ta bất kỳ lúc nào sao?” Tây Kỳ ngần ngại nói: “Như tỷ nói không sai, từ sau khi ly khai hạp cốc, càng đi đến Vu cung, ta càng có cảm giác đang bị người nào đó nhìn chằm chằm, giống như một chút bí mật cũng không thể che dấu, thân thể hoàn toàn trong suốt trần trụi”
Mọi người đều gật đầu, biểu thị có cảm giác giống vậy. Ta trong lòng rất ngạc nhiên, vì sao chỉ có mỗi mình ta không có cảm giác đó, chăng lẻ Vu đế không thể nhìn thấu ta. Ý nghĩ này làm ta cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Giống như lời Tố Chân nói, Vu đế sẽ không làm chuyện vô bổ, phía sau mỗi hành động đều có một vài mục đích, hắn hiện tại ép chúng ta ngừng lại ở nơi đây là lại có âm mưu gì?
Tuyết Chi run giọng nói: “Ta đêm nay có chết cũng không ngủ!”
Diệp Phượng ngã vào lòng Cự Linh nói khẽ: “Cự Linh chàng phải bảo vệ ta”
Cự Linh nhìn ta cười khổ, có chút mùi vị đau thương của anh hùng mạt lộ.
Ta vẩy Tây Kỳ: “Kỳ Kỳ! Đến đây!”
Tây Kỳ đến ngồi cạnh ta. Chúng nhân đều hiếu kỳ nhìn chúng ta.
Ta một tay ôm Đạm Như, tay kia nắm tay Tây Kỳ nói: “chúng ta đến Vu cung trinh sát tình hình của Vu đế”
Chúng nhân đương nhiên biết chúng ta không phải muốn trong đêm đến Vu cung mà là dựa vào linh lực bí mật vượt qua đại địa, đến dò xét Vu cung.
Chiến Hận nhíu mày nói: “Ngài trước đây lại nói là sợ đã thảo kinh xà?” Ta nhạt giọng nói: “Hắn đã có thể nhìn xuyên qua tâm linh của Kỳ Kỳ, tự hắn cũng biết được năng lực của nàng, bất cứ cách gì cũng không lừa được hắn, không đáng để sắp xếp rõ ràng cùng hắn đấu một trận, kiểm tra tà lực của hắn”
Tất cả mọi người sắc mặt đều lộ vẻ khẩn trương. Ta và Tây Kỳ cùng đồng thời nhắm mắt lại. Hai tâm linh kết hợp chặt chẽ với nhau. Linh năng dần dần ngưng kết lại. Chúng ta từ cảm quan của mắt tai mũi miệng đi đến chỗ sâu kín của tâm linh, dùng tâm linh để nhìn và lắng nghe. Tây Kỳ và tâm linh của ta sau khi kết hợp hòa nhập vào tuyết địa, lướt qua hắc ám mênh mông, theo mặt đất tiến đến Phục Thần lĩnh.
Mắt đã thấy địa uyên trước mắt. Chuyện đáng sợ đã xảy ra. Tâm linh của chúng ta cảm thấy một cổ lực lượng tà ác to lớn vô cùng phô thiên cái địa(che kín cả trời đất) ép thẳng tới. Thứ tà lực đó tràn ngập tuyệt vọng, hủy diệt và cừu hận.
“Oanh!”
Chúng ta không thể tránh được, cùng cổ tà lực đó đụng thẳng vào nhau. Điều đó tựa như người đang toàn lực chạy như điên, đột nhiên đụng vào một vật chắn phía trước mà không hề có bức tường nào tồn tại ở đó.
Thần kinh chấn động, trong nhất thời hoàn toàn mất đi năng lực tri giác. Một lúc sau ta mới hơi hồi phục thần trí, phác giác mình đã về tới doanh trại nằm bên tiểu hồ, buông tay của Tây Kỳ ra, hai tay ta ôm đầu, đau đớn không chịu nổi, ngã vào lòng Đạm Như.
Tiếng gọi của bọn Cự Linh Chiến Hận như từ xa xa nơi các vì sao truyền đến. Ta cố gắng ngồi dậy, chịu cơn đau như não bị chẻ làm hai, mở to mắt ra. Mặt Tây Kỳ không chút huyết sắc, nằm gục trong lòng Đạm Như, toàn thân run rẩy. Chúng nữ toàn bộ đều rơi lệ.
Ta không để ý đến mọi thứ, nhào đến, hôn lên đôi môi thơm của nàng, đem một ít dị năng còn sót trong cơ thể đưa vào cơ thể nàng.
Thân thể băng lãnh cứng đờ của Tây Kỳ dần dần mềm ấm trở lại, khuôn mặt đã hồng trở lại, ngừng run rẩy, tú mục từ từ mở ra âu yếm dừng lại ở ta.
Mọi người thở phào. Ta ôm Tây Kỳ ngồi dậy, cũng còn hơi hoảng sợ nói: “Thật là lợi hại!”
Ánh mắt mong chờ và tràn đầy sự sợ hải của mọi người toàn bộ tập trung vào ta. Sau khi ta kể lại chuyện vừa rồi đã cùng tà lực của Vu đế tương ngộ, không ai không mặt mày xanh xám, nói không ra lời.
Nếu tà lực của Vu đế vượt xa chúng ta, chúng ta còn lấy thứ gì để khiêu chiến với hắn?
Hắn không hề là sinh vật tinh thần tà ác mà con người có thể đối phó.
Tây Kỳ hồi phục lại như cũ, nghiêm mặt nói: “Không biết mọi người có cảm thấy hay không, hiện tại đã không còn cảm giác Vu đế đang rình mò bên cạnh”
Đạm Như thân là Vu thần, linh giác nhạy cảm nhất, giật mình nói: “Kỳ Kỳ nói không sai, đúng rồi, chính xác là không còn cảm giác đó nữa”
Cự Linh mừng rỡ nói: “Điều đó cho thấy tà lực của Vu đế không hề mạnh hơn Đại kiếm sư và Kỳ Kỳ nhiều lắm, cho nên hắn cũng bị thương ở một mức độ nhất định, lại có lẻ do ngăn cản hai người dò tìm ra hắn, hiện tại chưa có thể hồi phục lại, cho nên không có dư lực đến giám thị chúng ta?” Nhưng ta biết chuyện thật sự xảy ra không phải là như vậy, lực lượng của hắn so với chúng ta thật sự mạnh hơn rất nhiều, nhưng sự thật hiện tại hắn không có ở gần đây, vấn đề rốt cuộc là ở đâu.
Giả thiết là ta có thể biết cách phá bỏ điểm này, hoặc là thật sự có thể đánh bại tên địch nhân cường đại vô bỉ này không chừng.
Lửa trại nổ lách tách.
Lúc này Khôi Ưng và thủ hạ của hắn, Thiến Nhi và các du nữ toàn bộ đã đến, biến thành hai vòng tròn lớn trong ngoài. Trong lòng mọi người đều lo lắng không yên.
Tây Kỳ đột nhiên biến sắc, hoảng sợ nói: “Vu đế lại đến”
Lần này ngay cả ta cũng cảm thấy rõ ràng.
Đó là một loại hàn ý, không giống với không khí lạnh bên ngoài, nó đến từ bên trong tim chúng ta, lửa cháy hừng hực cũng không thể xua nó đi được mảy may.
Ta nhớ lại cổ băng hàn gặp trong thần kinh của Đạm Như và cổ tà lực phong bế tâm linh của Liên Lệ Quân. Chẳng lẻ Vu đế muốn khống chế chúng ta?
Hàn ý nhanh chóng tăng lên, cuối cùng ngoại trừ ta và Tây Kỳ, ngay cả Đạm Như cũng lạnh đến phát run. Ta biết không thể để cho chuyện này tiếp tục, bằng không ngoại trừ ta và Tây Kỳ, ai cũng sẽ bị chết cóng.
Ta nhổm dậy nói: “Mọi người làm thành một vòng tròn lớn, Kỳ Kỳ đến phía đối diện với ta.”
Mọi người bắt đầu run rẩy bò đến, lảo đảo dùng dư lực làm thành một vòng tròn lớn, tay nắm tay ngồi cùng một chỗ. Ta và Tây Kỳ một thuận một nghịch tống xuất linh năng. Hàn ý bổng nhiên tăng cường.
Hai chiến sĩ Ưng tộc và một du nữ “Rầm” té nhào về phía trước. Ta hét lớn: “Đừng buông tay họ ra”
Vừa mới tương ngộ cùng Vu đế, hao tổn một lượng lớn linh năng của ta và Tây Kỳ, đến lúc này còn chưa hồi phục được một nửa năng lượng, hiện tại muốn đồng thời chuyển qua cơ thể của năm mươi ba người, hầu như ngay từ đầu, lực lượng của ta và Tây Kỳ đã đến giới hạn cho phép.
Ta hét lớn: “Ta cần tình yêu của các người, không cần sợ hãi, không cần thù hận, chỉ có tình yêu mới khả dĩ làm chúng ta tránh được tổn thương của Vu đế ”
Đạm Như kiệt lực kêu lên: “Các nữ nhân và Ưng tộc chiến sĩ, chúng ta cùng hát lên bài tình ca của Vu quốc”
Nàng bắt đầu, mọi người dùng những thanh âm run rẩy hát theo. Lúc khởi đầu, hát không thành lời, âm không thành điệu, nhưng rất nhanh càng lúc càng nhiều người gia nhập vào đội ngũ hát vang, tiếng hát càng mạnh mẽ.
Tình yêu nhân loại trong chúng ta đang trổi dậy.
Linh năng của ta và Tây Kỳ giống như một hồ nước khô cạn được cấp một nguồn cam lộ tình yêu vô tận, từ yếu chuyển thành mạnh.
Chúng ta đem vài bài hát có giai điệu ưu mỹ nhất, không ngừng hát, đến nổi sau cùng, ngay cả ta và bọn Cự Linh cũng nắm vững ca từ và âm điệu, hưng phấn cất tiếng hát vang.
Linh năng cường đại trong tay và nắm tay tuần hoàn chảy liên tục.
Ta cảm thấy linh năng đã đột phá khỏi đỉnh cao nhất của trò chơi tình ái cùng chúng nữ trong trướng tối hôm qua, nó vẫn tiếp tục tăng lên không ngừng.
Thân thể chúng ta bắt đầu ấm áp trở lại, các chiến sĩ và du nữ bị lạnh đến hôn mê đều đã phục nguyên, gia nhập đám ca hát đến quên hết mọi thứ của chúng ta.
Trên mặt mỗi người tỏa sáng lấp lánh, có người thậm chí rơi cả nhiệt lệ.
Minh ngộ từ trong lòng ta dậy lên, đột nhiên ta hoàn toàn hiểu rõ bút ký của Hoán Thiên Vu thần. Nhân loại duy nhất chỉ có thể đánh bại năng lực của Vu đế bằng tình yêu.
Ta không ngừng tống xuất linh năng tràn ngập tình yêu nhận được ái ý của những người khác gửi tới. Linh năng của ta không ngừng tăng cường phát sinh, trong lòng bỗng nổi lên đấu chí và niềm tin to lớn vô cùng, suy nghĩ vô lực cùng Vu đế đối kháng trước đây đã không còn nữa.
Tiềm tàng trong cơ thể của ta, những lực lượng không thể nào xuất ra cũng bị kích phát, làm ta tựa như tìm được một kho báu mới.
Tà lực của Vu đế chẳng những đã bị áp chế, mà còn bị đuổi đánh vô tung vô ảnh.
Ta hướng Tây Kỳ gửi đi một thông điệp tâm linh, để linh năng luân lưu trong cơ thể của ta và nàng tương ngộ, để mỗi người đem linh năng hấp thụ thành của mình, kích thích phát huy lực lượng tiềm tàng của mỗi người.
Sau khi trải qua trò chơi tình ái này, vào trước thời khắc trọng yếu, thể chất của năm mươi ba người có mặt tại đây sẽ có thể xuất hiện biến hóa kinh thiên động địa.
Tựa như ngày đó, ta nhận được năng lượng của Ma nữ nhận.
Mỗi một cá nhân đều sẽ biến thành hạt giống tình yêu, sau khi rời khỏi đây, sẽ có một ngày tình yêu tuyệt vời này thông qua chúng ta sẽ truyền bá rộng rãi, toàn bộ loài người đều sẽ sinh ra biến hóa, biến thành một thế hệ mới.
Một thời đại hoàn toàn mới sẽ đến.
Giờ khởi hành đã đến
Ta rất muốn để Tố Chân, Thanh Thanh, Giảo Giảo lại Hồng Kinh, không cần theo chúng ta mạo hiểm, nhưng các nàng nói thế nào cũng không chịu đáp ứng, cuối cùng, ta cũng bị khuất phục.
Trong cơn mưa tuyết, chúng ta ngồi trên xe trượt do hơn hai mươi con cự khuyển đã được huấn luyện đặc biệt, hướng về trung tâm đại tuyết nguyên cách đây hơn tám mươi dặm, nơi vực thẳm có Vu cung.
Ngoại trừ Tây Kỳ và Vu quốc tứ mỹ, thập nhị du nữ, Khôi Ưng và ba mươi tám tên thủ hạ, Cự Linh đương nhiên mang theo Diệp Phượng, Chiến Hận cũng không thua kém, để cho cô vợ mói Tuyết Chi đi theo
Năm nữ nhân định ra quy cũ, thay nhau ngồi trên xe trượt tuyết của ta. Bồi tiếp ta lần đầu tiên là Giảo Giảo và Tố Chân. Hai nàng cười nói vui vẻ, nhưng tâm tình của ta lại trĩu nặng
Những con cự khuyển kéo xe có bộ lông xám dày ấm áp, tựa như những con ngựa con được thắng yên, lợi dụng sức mạnh của ngực, mười hai con thành một tổ, kéo xe trượt như bay trên tuyết. Bọn chúng có một đặc điểm kỳ quái, không phải không có đuôi, chỉ là đuôi ngắn mà dựng đứng, bộ dạng trông rất buồn cười .
Chúng ta nắm bắt rất nhanh kỹ thuật điều khiển bọn chúng, Cự Linh và Chiến Hận, hai gã nổi tính trẻ con, bỏ đoàn chạy lên phía trước dẫn đầu
Ta bắt đầu nhớ đến Đại Hắc ở Tịnh Thổ. Khi nào mới có thể lại ôm nó vào lòng mà thân nhiệt đây?
Ta cũng không khỏi nhớ tới Thải Nhu, Ny Nhã các nàng, hiện tại trong hành trình đến Vu cung, vốn là phải có phần của các nàng, nhưng vì tình huống nguy cấp, làm ta không thể không lỗi hẹn, đối với việc này ta rất áy náy.
Hành động lần này bất luận thành bại ra sao, nếu ta còn sống trở về, trước tiên sẽ đến Đế quốc đón Hoa Nhân, Sơn Mỹ và Tiểu Phi, sau đó lập tức lên đường đến Tịnh Thổ, cho dù ta phải phá luật mà đền bù cho các nàng
Tuyết rơi càng lúc càng dày, bầu trời mênh mông đầy những quả cầu tuyết to bằng nắm tay rơi chầm chậm.
Tiếng hú của bầy sói hoang lúc xa lúc gần, đuổi theo chúng ta, thỉnh thoảng lại thấy thân ảnh chúng phía sau những gốc cây tùng đóng băng .
Chúng ta y theo tấm địa đồ mà Đồ Long đã cung cấp, trước khi mặt trời xuống núi phải đến được hẻm núi nhỏ duy nhất có thể cắm trại đốt lửa tránh gió , chỉ một buổi chiều đã đi được chừng mười hai dặm đường, loại cẩu xa phương tiện này, trên mặt tuyết có thể so với cưỡi ngựa phi nước đại trên thảo nguyên
Củi đốt đều từ Hồng Kinh mang theo, đã giúp chúng ta tránh được rất nhiều phiền toái.
Khôi Ưng đi đến cạnh ta, kéo ta sang một bên nói nhỏ: “Đám tuyết khuyển rất là bất thường, túm tụm thành một đám run rẩy, không chịu ăn bất cứ thứ gì.
Ta gọi Đạm Như đang cùng chúng nữ vây quanh đống lửa nói chuyện với nhau tới, nói cho nàng nghe tình huống này rồi hỏi: “Lần trước khi nàng đến Vu cung, đám chó có xuất hiện tình huống như thế này hay không.” Đạm Như sắc mặt âm trầm lắc đầu nói: “Không có! Tất thảy đều bình thường.”
Cự Linh và Chiến Hận lúc này đã đến, nhíu mày nói: “Đám cự khuyển này sợ thứ gì vậy? Chung quy không phải là do đám sói bên ngoài hẻm núi hay sao?”
Chiến Hận vổ vai ta nói: “Đại kiếm sư không phải ngài có cách nhìn thấy sự vật từ xa hay sao? Vì sao không xem qua tình hình của Vu đế, ít nhất có thể thấy được Liên Lệ Quân và đám Vu nô bày bố cạm bẩy gì để đối phó chúng ta”
Ta gật đầu đáp: “Ta đã từng nghĩ qua điều này, nhưng mà chỉ sợ đả thảo kinh xà, cho nên không dám khinh xuất”
Cự Linh ngạc nhiên nói: “Vu đế sớm đã biết chúng ta sẽ tìm đến, hắn cũng tuyên bố không sợ chúng ta, vậy còn sợ đả thảo kinh xà cái gì”
Ta giải thích: “Ta sợ chính là cho hắn biết thực lực của ta, làm hắn để tâm phòng bị, lại không thể thu được hiệu quả của việc hắn không kịp ứng phó khi bị tấn công”
Khôi Ưng nói: “Ngài sao biết rằng hắn không rõ thực lực của ngài?” Đạm Như nói: “Ta từng cùng Lan Đặc nghiên cứu qua vấn đề này, đều cho rằng lực lượng của Vu đế chỉ có thể hữu hiệu trong một vài phạm vi đặc biệt nhất định, vượt qua phạm vi này, lực lượng tinh thần của hắn không thể thi triển được, nếu không hắn không cần thông qua Vu thần để khống chế Đại Tiểu Dương châu, Liên Lệ Quân cũng không cần phải đến Vu cung gặp hắn để xin chỉ thị”
Ta nói tiếp: “Thậm chí tà lực của Vu thần mà hắn khống chế cũng theo thời gian mà suy giảm, cho nên Vu thần mỗi mười năm phải đến Vu cung triệu kiến hắn, để hắn truyền thêm tà lực mới vào người, làm bọn chúng không thể thoát khỏi ma chưởng của hắn.”
Cự Linh nói: “Nói như vậy, nếu chúng ta có thể giết chết Liên Lệ Quân và Vu nô, lại cấm chỉ bất luận kẻ nào bước vào địa phương năm mươi dặm xung quanh phương viên của Vu cung, giống như là đem hắn nhốt lại, làm hắn không thể tác ác, ai!”
Chúng ta đều hiểu được hắn tại sao phải thở dài, là bởi vì phương pháp tốt đẹp này đối với tình huống hiện tại khó mà hữu dụng, bởi vì công chúa đã rơi vào tay hắn.
Chúng ta phải cứu được công chúa, cho nên cũng khó mà tránh khỏi cùng hắn mặt đối mặt.
Vô luận chúng ta dũng cảm bao nhiêu, thủy chung cũng là loài người, mà sự thật trong quá khứ đã chứng minh loài người đều không phải là đối thủ của hắn
Dưới sự hổ trợ của dị vật trong phế tích, chúng ta có thể ngoại lệ làm ra kỳ tích hay không?
Không ai dám đưa ra kết luận.
Tiếng cười của Giảo Giảo truyền đến: “Bữa tối đã chuẩn bị xong!”
Chúng ta vây quanh đống lửa, cùng ăn bữa tối. Món ăn phong phú ngon lành, nhưng ta và bọn Cự Linh cũng cảm thấy món ăn thật vô vị
Giảo Giảo, Thanh Thanh, Diệp Phượng và Tuyết Chi đang cao hứng, không ngừng cười đùa với nhau, làm bầu không khí lạnh lùng tỏa ra một điểm sinh cơ.
Ta nhìn Tiểu Phong Hậu Ninh Tố Chân ngồi bên cạnh nói: “Đem nụ cười khả ái của nàng đến đây”
Tố Chân đưa cái miệng nhỏ xinh đến gần bên tai ta, nhỏ nhẹ nói: “Đại kiếm sư! Tố Chân sợ lắm”
Ta ngạc nhiên nói: “Nàng không còn tin ta nửa hay sao?” Tố Chân nói: “Không phải thiếp không tin ngài, mà là nhớ lại lời cha kể về Vu đế”
Ta giật mình, không khỏi tự trách mình bỏ qua không hỏi cô con gái ngoan của Hoán Thiên pháp sư, còn trách bút ký của Hoán Thiên tả không được tường tận, vội hỏi: “Nhạc phụ của ta kể như thế nào?” Tố Chân vui mừng liếc mắt nhìn ta nói: “Cha kể! Vu đế đối với tất cả sinh mệnh trên trái đất đều tràn ngập cừu hận thâm sâu, có khuynh hướng hủy diệt tất cả mọi thứ, nhưng hắn không hề vì điên cuồng mà làm, mà còn có trí tuệ xuất sắc hơn so con người, cho nên mỗi một bước đều là thâm mưu viển lự, kế hoạch chu toàn, việc này cũng là chỗ đáng sợ nhất của hắn”
Giọng nói nàng tuy nhỏ nhưng vẫn Cự Linh nghe được, hỏi: “Chuyện này còn không không sợ, thì cái gì mới đáng sợ?”
Tứ nữ đang cười nói ngưng lại, nhìn về phía Tố Chân.
Tây Kỳ vẫn trầm mặc nói: “Chân tỷ nói đi!”
Tố Chân nói: “Cha nói rằng! Chỗ đáng sợ nhất của Vu đế, chính là hắn là một kẻ theo chủ nghĩa công lợi thuần túy, ví như để đối phó dị vật của Đế Quốc châu, hắn có thể hoàn toàn bỏ qua cừu hận đối với nhân loại, khổ tâm huấn luyện ra Vu thần, những người đó thay cho hắn hoàn toàn nắm giữ cấu tạo nội tại của con người, cho nên hắn mới có thể khống chế loài người. Hắn tuyệt sẽ không giống như loài người vì sợ hãi, ghen tức, thù oán mà phạm phải sai lầm”
Chiến Hận thở dài nói: “Trời ơi! Ta đã hiểu minh bạch ý của nàng rồi, Tố Chân có phải muốn nói, Vu đế để chúng ta đến Vu cung, tuyệt không phải bởi vì muốn tự mình giết chúng ta cho nhàn hạ, mà là sau lưng tất nhiên đối với hắn có lợi, đối với chúng ta là một đại âm mưu”
Chúng ta tuy trên người khoác áo da thú, lại có bếp lửa nhưng vẫn cảm thấy không khí đột ngột hạ xuống.
Có người lại không nhịn được nhìn ra bốn phía, xem Vu đế có âm thầm lạnh lùng rình mò tính kế với chúng ta. Bọn Giảo Giảo mất đi hứng thú cười nói.
Đội quân viễn chinh này của chúng ta, phải chăng chính là một bầy cừu tự động tiến vào miệng hổ?
Ta cùng chúng nữ quây quần ngồi trong trướng mạc.
Phía xa bên ngoài doanh trại, thỉnh thoảng vang lên tiếng sói hú dài thê lương làm người ta sợ đến lạnh người.
Đại tuyết đã ngừng lại, nhưng không khí lại càng lạnh hơn
May mắn là những trướng mạc này đều được chế ra để chống lại khí hậu giá lạnh, lớp bên ngoài có thể phòng mưa tuyết, lớp bên trong có thể giữ ấm.
Trong trướng ngập tràn mùi hương và hơi ấm của cơ thể chúng nữ. Theo lệnh của ta, Thiến Nhi đêm nay cũng ngủ tại tiểu thế giới ấm áp này.
Sự ngọt ngào bập bềnh nhập vào xuân ý trong lòng tại trướng nội làm tâm tình chúng ta an định bình tỉnh trở lại
Từ trước đến giờ, ta đều có thể nắm thế chủ động, nhưng hiện tại ta cũng hữu tâm vô lực, ai có thể phỏng đoán được hành động kế tiếp của Vu đế ra sao?
Hắn căn bản không phải là loài người. Chúng ta cũng không rõ hắn rốt cuộc là sinh vật đáng sợ gì. Dùng năng lực của Phụ thần trong phế tích, vẫn chỉ có thể cùng hắn đấu lưỡng bại câu thương.
Các nữ nhân của ta yên lặng trầm tư, không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Để xóa đi nổi sợ hải của các nàng, ta miễn cưỡng khuấy động tinh thần, cười nói: “Đến đây! Chúng ta cùng chơi trò chơi tình ái!”
Giảo Giảo cho rằng ta muốn cùng các nàng ân ái, thẹn thùng nói: “Sớm biết ngài sẽ không buông tha cho chúng ta mà”
Thanh Thanh cười trêu nàng: “Ngươi muốn Lan Đặc buông tha cho ngươi sao?Có muốn ta cho ngươi khỏi phục thị không?” Tây Kỳ liếc ta, hướng hai người nói: “Các ngươi yên tâm đi, đêm nay trong trướng này, không ai có thể tránh được “sắc trảo”của Đại kiếm sư, bất quá ngài bây giờ thật sự muốn cùng chúng ta chơi một trò chơi”
Ta trong lòng chấn động, nhớ tới trong bút ký của Hoán Thiên Vu thần từng đề cập đến tình yêu của loài người đối với Vu đế mà nói tựa như độc dược phong hầu, ta thấp thoáng cảm thấy mấu chốt quyết định để cùng Vu đế đấu tranh có thể là cùng các nữ nhân của ta hoan lạc cuồng nhiệt mà tìm ra.
Thử hỏi có điều gì yêu thương hơn tình yêu nồng nhiệt của nam nữ. Đó chính là nguồn gốc của sinh mệnh. Vu đế dùng tử vong và hủy diệt để đối phó chúng ta; chúng ta sẽ dùng sinh cơ và luyến ái để chống lại.
Nghĩ như vậy, ta bắt đầu tích cực phân phó các cô gái ngồi xuống, tay nắm tay tạo thành một vòng tròn nhỏ thân thiết ngọt ngào.
Tây Kỳ và ta cùng ngồi xuống. Đạm Như và Thanh Thanh ở bên trái, Tố Chân, Giảo Giảo và Thiến Nhi ở bên phải, tay nắm chặt nối với nhau.
Tây Kỳ nhìn ta mỉm cười nói: “Sáu vị thê tử ngoan ngoãn của ngài ở đây, tùy ý ngài có thể chơi đùa bất cứ trò gì cùng các nàng, xin hãy hạ lệnh!”
Ta ngẫm nghĩ nói: “Nàng cùng ta đưa linh năng vào cơ thể bọn họ, xem sẽ sinh ra cảm ứng kỳ diệu gì”
Đạm Như nói: “Ta có một đề nghị, trong Vu thần thư từng nói đến lực lượng tối nguyên thủy của vũ trụ, cơ bản tự nó là hai loại lực lượng tương phản đối nhau, thể hiện tại thế giới của chúng ta trở thành quang minh và hắc ám, chính nghĩa và tà ác, sinh mệnh và tử vong, nam tính và nữ tính. Đã là như thế, sao không thử để Kỳ Kỳ đem linh năng của nàng từ phải đưa sang trái, phu quân lại theo hướng khác đưa đi, biến thành một thuận một nghịch, bắt chước kết cấu nguyên bản của vũ trụ."
Ta vỗ bàn khen hay, đang muốn theo cách đó thực hiện.
Tố Chân nói: “Tố Chân cũng có một đề nghị, phụ thân từng nói khả năng duy nhất đánh bại Vu đế, có thể là tình yêu của con người, không bằng chúng ta trước tiên kích khởi ngọn lửa tình yêu trong người, khi linh năng chảy qua cơ thể chúng ta, sẽ đem tình yêu của chúng ta kết hợp thành một rồi chảy tiếp, khi đó sẽ là chuyện càng tuyệt vời hơn”
Thanh Thanh cười nói: “Chỉ cần hảo phu quân của chúng ta thi triển yêu thuật, không cần chúng ta kích phát ái niệm, chúng ta sớm đã ngập chìm trong biển yêu thương rồi”
Giảo Giảo bán tín bán nghi hỏi: “Lan Đặc thực sự có bản lĩnh này hay sao? Vì sao ngày đó chàng không thi triển với ta? Chúng nữ ngạc nhiên nhìn ta, lúc này mới biết ngày đó ta là dùng bản lĩnh chân thật hàng phục kiều nữ bản tính điêu ngoa này”
Tây Kỳ chăm chú nhìn Thanh Thanh nói: “Vì khơi gợi tình dục của phu quân và kích khởi ái niệm trong tâm là bất đồng, Tố Chân nói đúng, đến đây! Để chúng ta cùng nhất tề suy nghĩ về Lan Đặc, chỉ nghĩ đến chỗ tuyệt vời nhất của ngài, hi hi!”
Ta bắt đầu nhập vào trò chơi tinh thải tuyệt luân này, lại đề nghị: “Trước tiên, ta và Kỳ Kỳ giống như Đạm Như nói một thuận một nghịch tống xuất, sau đó chúng ta đồng loạt xem ai nói ra câu nói ngọt ngào nhất, để cho chuyện này biến thành một trò chơi tình ái thật sự”
Mọi người vui vẻ đồng ý.
Ta cùng Tây Kỳ trao đổi ánh mắt, linh năng đồng thời tống xuất. Bảy người chúng ta cùng lúc phát sinh cảm ứng, cả người run lên.
Ái niệm và linh lực ấm áp liên tục truyền đi, giống như một dòng suối trong xanh, từ hồ này chảy sang hồ khác, sinh cơ liên tục luân chuyển.
Khi hai cổ linh năng gặp nhau, bọt sóng tình yêu bắn ra tung tóe, sau đó lại tan ra, nhưng rõ ràng đã được tăng cường, cảm giác lại như tăng cường thêm ôn nhu và ấm áp, giông như nam nữ giao hoan.
Đó không chỉ là linh năng của ta và Tây Kỳ, còn có mỵ lực bản thân của Đạm Như và ái ý nồng nhiệt của chúng nữ.
Mỗi lần linh năng chạy qua cơ thể, ta đều cảm ứng được dị năng trong cơ thể mình tăng lên một chút, trong lòng ngập tràn tình yêu vô cùng tận.
Dưới vầng sáng của ánh lửa phong đăng, vẻ tuyệt mỹ của chúng nữ sáng tỏ, dị sắc liên tục hiện ra, dung quang rạng rỡ.
Đó là một cảnh tượng kỳ diệu đẹp đến khó mà hình dung. Chúng ta quên đi những lời tình tứ, tâm linh hòa hợp, khó mà tách rời. Nhiệt ái của chúng nữ như thủy triều trào dâng cuồn cuộn, mà tình yêu của ta thì như cơn sóng lớn cao ngất trời ập đến.
Đó là so với cảm giác nam nữ hoan hảo động lòng người. Cũng như ta cùng các nàng cùng ân ái đến quên hết mọi thứ.
Không biết bao lâu, phong đăng cháy cạn. Trong tối tăm, trò chơi tình ái này vẫn tiếp tục sôi nổi.
Bởi vì chúng ta liên tục kích khởi ái ý đến đỉnh cao nhất, tới một tầng cao nhất định, linh năng bắt đầu ngừng lại nhưng không hề suy giảm.
Sau đó không biết bao lâu.
Một tiếng hét kinh hãi từ bên ngoài trướng truyền đến.
Chúng ta mở mắt ra mới phát giác trời đã sáng rồi, mọi người tuy cả đêm không ngủ nhưng tinh thần sảng khoái khác thường.
Đạm Như nói: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Trong lòng ta dậy lên một cảm giác bất tường, buông tay đứng lên nói: “Để ta đi xem sao!”
Hơn hai trăm con tuyết khuyển nằm đầy trên mặt đất, trên người đóng một lớp băng mỏng, thân thể cứng như đá
Thoạt đầu, chúng ta còn tưởng bọn nó vì lạnh mà chết, nhưng đến khi thấy mắt tai mũi miệng bọn chúng ứ máu đen, thì mới biết cái chết của bọn chúng là do một nguyên nhân đáng sợ khác.
Cự Linh ngơ ngác hỏi: “Bọn chúng phải chăng là trúng độc?” Đạm Như nói: “Không! Là Vu đế tàn sát chúng”
Chiến Hận hoảng sợ nhìn chung quanh, nói: “Hắn tới khi nào?” ta giận dữ nói: “Nơi này là phạm vi tà lực của hắn vươn đến, hắn muốn giết tuyết khuyển là chuyện dễ dàng ”
Cự Linh thở ra một làn khói trắng nói: “Đúng vậy! Tuyết khuyển ngày hôm qua đúng là bởi vì cảm ứng được sự tồn tại của Vu đế, cho nên mới có hành vi bất thường đó”
Ta hỏi Thiến nhi: “Khôi Ưng đã đến đây chưa?” Nàng đứng cạnh tuệ nhi đáp: “Khôi Ưng và thủ hạ phát hiện điều gì đó, đã ra bên ngoài hạp cốc.”
Chúng ta ngạc nhiên nhìn nhau, biết rằng nhất định đã có chuyện bất thường đã xảy ra.
Chúng ta gặp được Khôi Ưng tại đầu hẻm núi.
Mặt hắn xám như tro, đi tới đau đớn nói: “Tám tay thủ hạ tại hạp khẩu chẳng biết vì nguyên nhân gì lại rời khỏi cương vị, tự mình đi ra ngoài sơn hạp, chúng ta…mẹ nó… bên ngoài hạp tìm được những đoạn chân tay bị chó sói cắn và dấu máu, trời! Bọn họ vì sao lại dại dột đi vào chỗ bầy sói mà chịu chết?” Chúng ta vừa khiếp đảm vừa phẩn nộ.
Bất minh bất bạch, chúng ta mất đi tám hảo thủ, chết hơn hai trăm tuyết khuyển. Không có xe trượt tuyết, chúng ta làm sao đến được Vu cung.
Tây Kỳ nhíu mày nói: “Vu đế đã muốn chúng ta đến Vu cung, tại sao còn muốn hủy đi phương tiện giao thông và dùng bầy sói giết người của chúng ta?” Điều đó là một vấn đề không ai có thể trả lời.
Trong lúc đó một du nữ run giọng nói: “Hiện tại phải làm sao bây giờ?”Lúc này mọi người kể cả các du nữ và mười ba chiến sĩ Ưng tộc còn lại vây chung quanh ta, không ai không mang bộ mặt hoảng sợ.
Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, cũng sẽ không làm bọn họ khiếp nhược đến như vậy. Bởi vì bọn họ đối mặt với điều không thể lý giải được, cũng là lực lượng tà ác đang thực chất tồn tại.
Ánh mắt mọi người tập trung lên người ta, xem ta như lãnh đạo họ ứng phó thế nào với khó khăn vô hình vô ảnh này.
Vu đế là địch nhân không thể nhìn thấu được của ta, giả thiết nếu ta không thể nắm được động cơ và âm mưu của hắn, ngày hôm nay tất bại vô nghi.
Những người chung quanh ta, từng người một sẽ bị hắn dùng những thủ đoạn không thể đoán được sát hại. Mỗi một người đều sẽ chết rất thê thảm.
Ta trầm ngâm một hồi, thở dài nói: “Khôi Ưng, Thiến Nhi! Ta muốn hai người các ngươi lập tức suất lĩnh thủ hạ quay về Hồng Kinh, dọc đường không được dừng lại ”
Khôi Ưng lạnh lùng nói: “Đại kiếm sư hãy giết Khôi Ưng đi! Hắn tuyệt không thể lâm trận mà lùi bước, trừ phi là đã chết.” ta cảm thấy đau đầu, nhìn qua Thiến Nhi.
Thiến Nhi cúi đầu kiên quyết nói: “Thiến Nhi sẽ nghe theo bất kỳ lời nói nào của Đại kiếm sư, ngoài trừ chuyện muốn thiếp rời đi”
Ta nhượng bộ nói: “Như vậy đi! Khôi Ưng và Thiến Nhi có thể lưu lại nhưng thủ hạ các ngươi phải lập tức rời đi, ta không muốn lại có sự hy sinh vô nghĩa”
Ta không để bọn họ có cơ hội phản đối, trở về nơi cắm trại phân phó: “Đem tất cả vật tư tập trung tại vài xe trượt tuyết do chúng ta kéo”
Đi được vài bước, thanh âm tranh biện của Khôi Ưng và thủ hạ đã truyền đến tai. Thập nhị du nữ tụ bên cạnh Đạm Như, thấp giọng nói chuyện.
Cự Linh và ta sóng vai đi tới, cảm động nói: “Xem ra không ai muốn ly khai”
Chiến Hận nói: “Không thể tưởng được tất cả đều là hảo hán tử, hảo nữ tử”
Ta đi đến tảng đá bên cạnh hạp chán nản ngồi xuống, nhìn thi hài tuyết khuyển nằm khắp nơi trên mặt đất đối diện, nảy lên một ý nghĩ kỳ quái! Vu đế nếu muốn cảnh cáo hoặc uy hiếp chúng ta, vì sao không giết thập nhị du nữ mà chỉ giết chiến sĩ Ưng tộc và tuyết khuyển? Nếu hắn giết chết một kiều thê của ta hoặc bọn Chiến Hận, Cự Linh, Diệp Phượng, Tuyết Chi, có phải càng có thể làm tổn thương ta, sinh ra hiệu quả chấn động càng mãnh liệt.
Hoặc giả mục tiêu kế tiếp của hắn mới là bọn họ ư?
Từ sau khi tìm được dị năng chân ái của Bách Hợp chứa trong Ma Nữ nhận, mỗi lần sắp gặp nguy hiểm, ta luôn luôn có thể sinh ra cảm giác, đoán trước tương lai, nhưng từ sau khi tiến vào tuyết nguyên, năng lực này đã tiêu thất, nếu không đã có thể ngăn chặn sự phát sinh thảm kịch tối hôm qua.
Đạm Như và Khôi Ưng đi về phía ta, cùng nói: “Bọn họ đều không chịu đi!”
Ta trong lòng nóng lên, thở dài: “Được rồi! Phải chết thì chết cùng một chỗ” Tây Kỳ đến sau lưng ta ôm chặt rồi thở dài: “Lan Đặc! Chàng ngàn vạn lần đừng nản chí, nếu chàng biến thành như thế, chúng ta càng không có hy vọng chiến thắng Vu đế ”
Chúng ta xỏ vào tuyết hài mang theo, rời khỏi sơn hạp, tiếp tục hành trình
Tuyết hài giống như xe trượt loại nhỏ, đế hài lắp một bản hẹp bằng sắt tinh luyện, đầu đuôi đều nghếch lên, làm chúng ta tựa như nổi trên mặt tuyết nhu nhuyễn, không đến nổi bị hảm trong tuyết, trên dốc tuyết càng có thể trượt xuống dưới, nếu không cũng không biết đi như thế nào với sáu mươi dặm hành trình còn lại.
Vừa rời khỏi hạp cốc, ông trời giống như cùng chúng ta đối đầu, mưa tuyết, trong mưa tuyết lẫn gió hướng chúng ta gieo rắc băng phấn.
Khắp nơi đều trắng mịt mờ, làm cho tâm tình của chúng ta càng tồi tệ. Tuyết địa xa xôi không có cảm giác sinh mệnh, chỉ có vài tảng đá kết băng tô điểm cho cảnh sắc hoang lương.
Chúng ta chẳng những phải chống lại băng lãnh của gió tuyết mà còn chịu đựng cái lạnh của sự sợ hãi trong lòng.
Ta không nhịn được liền quay sang hỏi Đạm Như: “Trước kia các nàng đến Vu cung như thế nào?” Đạm Như đáp: “Chúng ta gọi Vu cung là địa phương tối hàn lãnh, nhưng mà mỗi lần đến đó, thời tiết đều rất tốt, chưa bao giờ có tình hình như hiện tại, ô! Chẳng lẻ….” Chúng ta nhìn nhau vẻ hoảng sợ, đồng thời nghĩ đến thời tiết có thể là do tà lực của Vu đế đứng sau thao túng, nếu là như thế, lực lượng của hắn thật sự không giống như những gì chúng ta nghĩ đến.
Đi trên tuyết nguyên làm ta nhớ tới một nơi cực kỳ khác biệt nhưng lại vô cùng đáng sợ “đại sa mạc” Chỉ có điều cát vàng lấp lánh thay cho tuyết trắng xóa, sóng nhiệt thiêu người thay cho bạo tuyết băng hàn!
Đồ vật toàn bộ tập trung trên mười chiếc xe trượt, do ba mươi chiến sĩ Ưng tộc thay nhau kéo, trên mặt tuyết lưu lại từng vệt tuyết.
Cho dù mang tuyết hài, nhưng tuyết mới vừa rơi mềm nhuyễn phi thường, bước chân luôn bị ngập chìm trong tuyết phải cố sức rút ra, làm chúng ta muốn đi nhanh cũng không được.
Vừa mới rời hạp cốc, trong cốc truyền ra thanh âm đáng sợ của bọn sói đói tranh nhau ăn thi thể của đám tuyết khuyển, càng làm tăng thêm sự bất lực và đau thương trong lòng.
Hai canh giờ sau, thời tiết càng biến đổi rõ rệt.
Chúng ta kéo màn che tuyết xuống che mặt, cài chặt vào cổ áo, chống những bông tuyết đập vào mặt. Gió tuyết gào thét mãnh liệt, lay lắc, xé rách áo khoác, xô đẩy chúng ta xiêu vẹo, cất bước khó khăn.
Cho dù lúc thời tiết quang đãng, muốn tại tuyết nguyên không lạc đường đã là chuyện khó, hiện tại nhìn thế giới qua màn chắn tuyết càng tăng thêm khó khăn phân biệt phương hướng và cảnh vật! Nhất là những thứ chúng ta mặc trên người, áo khoác da hay lông thú, quần da, tuyết hài đều nặng nề phi thường, càng tăng thêm sự gian khổ của hành trình.
Nếu như cơn lốc này là do Vu đế tạo ra, hắn đúng là không muốn chúng ta nhanh chóng dễ dàng đến chỗ của hắn.
Ta thật sự không rõ hắn muốn chúng ta như thế nào.
Áo ngoài của chúng ta cùng áo khoác phủ đầy băng tuyết, thỉnh thoảng phải dùng sức giũ bỏ, nếu không bông vải sẽ bị rạn, sau đó sẽ bị đóng băng đến chết cóng.
Khôi Ưng chạy tới bên cạnh ta hét lớn: “Đi như thế này không phải là biện pháp, chúng ta phải tìm một chỗ tránh trận bão tuyết này!”
Mặc dù biết hắn hét lớn bên tai ta, nhưng âm thanh truyền vào tai ta mơ hồ không rõ, giống như từ một phía khác của đại địa theo gió thổi tới. Ta ra dấu đồng ý, trả lời: “Nơi đây có chỗ tránh bão tuyết?” Khôi Ưng chỉ về phía bên chỗ có địa thế hơi mấp mô.
Khi chúng ta thay đổi phương hướng, đi đến phía bên trái, bão tuyết đột nhiên dừng lại, nhưng chúng ta vẫn không chịu nổi mệt mỏi khó mà tiếp tục hành trình.
Ta không có lấy nửa điểm vui mừng, chỉ là càng tăng sự hoài nghi của mình! Vu đế thật sự có thể thao túng khống chế khí hậu của tuyết nguyên.
Hắn vì sao muốn chúng ta ngừng lại? Có phải hắn ta chưa chuẩn bị gặp chúng ta hay không? Nếu còn chưa có thể khống chế công chúa, hắn có thể đơn giản để Liên Lệ Quân thông tri cho Cuồng Vũ giết chúng ta.
Hắn lại không hề làm như vậy.
Chúng ta lê bước trên dốc tuyết mềm nhuyễn ngập chân.
Địa thế lần đầu xuất hiện biến hóa, nham thạch hắc sắc phá mở tuyết, địa tôn thành một khối tách bạch.
Nham thạch do băng giá và sương gió, vỡ vụn thành những khối đá bất kỳ và lớp nham thạch, những khối đá sắc nhọn như dao bén khiến người ta không dám bước chân lên.
Chúng ta cố sức bò lên một dốc núi, lớp nham thạch dưới chân rơi rào rào, ta và chúng nữ lên đến đỉnh đầu tiên.
Bầu trời rốt cuộc trời quang mây tạnh, từ trong u ám lộ ra sắc trời màu xanh. Tầm nhìn mênh mông vô hạn.
Ở hướng mặt trời lặn, nơi đất bằng sơn lĩnh đột ngột nhấp nhô, tất cả không phải là núi cao, do phong hóa làm phân mảnh, khiến cho người ta nhớ cảnh tượng thời hồng hoang.
Các chiến sĩ Ưng tộc bên dưới đang hò hét nổ lực, cố gắng kéo xe trượt lên núi.
Sỏi đá cọ xát vào xe trượt phát ra tiếng quạc quạc khó nghe, làm người ta lo lắng ván trượt sẽ bị thủng
Đạm Như mở áo choàng và mạng che mặt lộ ra dung nhan tuyệt thế, chỉ vào sơn lĩnh bên kia nói: “Nơi đó gọi là Phục Thần lĩnh, ở trong có đường đi bằng dây căng, sau khi đi qua nơi này, chính là cổng vào Vu Uyên”
Chúng nữ nhao nhao cỡi áo khoác và mạng che, đi đến bên cạnh ta.
Tây Kỳ ước đoán: “Nếu như không có mưa tuyết, nhiều nhất một ngày chúng ta có thể lên đến Phục Thần lĩnh”
Lúc này Cự Linh trèo lên, đi đến một phía khác của đỉnh núi nhìn xuống nói: “Trời! Các ngươi xem đó là cái gì?”
Chúng nữ tranh nhau chạy đến, nhìn tới chỗ theo hướng chỉ của Cự Linh, tất cả cùng ngây người. Ta cảm thấy hiếu kỳ, đi tới và cũng ngây người tại chỗ.
Dưới chân chúng ta, xuất hiện một sơn cốc, sườn núi chung quanh phủ đầy tuyết trắng, trong đó có một tiểu hồ đầy vẻ thơ mộng nằm tĩnh lặng. Sự tĩnh lặng hòa nhập vào sơn cốc , gió thậm chí không thổi đến nơi này. Tiểu hồ mơ màng nằm dưới đáy cốc, trên mặt che phủ một lớp băng mỏng màu xanh lam, dường như còn chưa tỉnh lại từ trong cái lạnh khắc nghiệt. Ánh tà dương còn sót lại từ sau núi chiếu chếch qua một bên, đem sắc hồng rực rỡ tỏa sáng trên mặt băng, thần bí thê lương.
Chúng nữ hò reo, tranh nhau trượt xuống. Giảo Giảo nóng lòng nhất, chạy nhanh đến mất thăng bằng, cứ như vậy lăn xuống. Trong tiếng cười vui vẻ, chúng ta tạm thời quên đi sự uy hiếp của Vu đế.
Chúng ta dựng trướng, đốt lửa bên bờ hồ, chuẩn bị ăn tối. Sắc trời nhanh chóng tối sầm, màn đêm thần bí bao phủ mọi vật, những điểm tinh quang thấp thoáng ẩn hiện bên trên.
Chúng ta chia làm ba tổ, ngồi ăn chung quanh đống lửa.
Cự Linh đi đến bên cạnh ta ngồi xuống, hạ giọng tựa như sợ người ta nghe thấy: “Đại kiếm sư có nhận ra hay không, sau khi đến đây chẳng những không thấy dấu vết của sinh vật nào, ngay cả tiếng sói tru cũng không nghe được”
Ta sớm đã chú ý đến điểm này, chỉ là sợ nói ra sẽ làm mọi người hoảng sợ.
Chiến Hận ngồi đối diện Tuyết Chi và Tuệ Nhi sắc mặt cực kỳ u ám, gật đầu nói: “Ta cũng nhận thấy tình hình bất thường này, chỉ là không rõ tại sao như vậy!”
Giải giảo nói: “Đám sói đó có phải đã đến hạp cốc ăn thi hài của đám tuyết khuyển không?” Tố Chân lắc đầu: “Không! Đại kiếm sư có nhận ra không, lại đây” Ta cũng nhận thấy chuyện bất thường, chúng ta nhìn về phía nàng
Tố Chân nói: “Cha từng kể cho ta, trong phạm vi năm mươi dặm của Vu cung, chẳng những không có sự tồn tại của sinh vật, ngay cả cỏ cây cũng không thể sinh trưởng. Bởi vì Vu đế là kẻ hủy diệt sinh mệnh, tất cả sinh vật đều phải tránh xa hắn”
Sắc mặt Đạm Như bổng trắng bệch cúi đầu không nói gì.
Ta ôm nàng vào lòng, ôn nhu nói: “Nàng nghĩ đến điều gì?” Đạm Như thấp giọng: “Vu đế đã có thể ở nơi xa như hạp cốc giết chết tuyết khuyển, lại có thể làm người ta mất đi bản tính, đi ra ngoài cốc đầu thân tự sát bởi bầy sói. Hiện giờ chúng ta thâm nhập đến bên trong phạm vi tà lực tối cường của hắn, chẳng phải để cho hắn giết chúng ta bất kỳ lúc nào sao?” Tây Kỳ ngần ngại nói: “Như tỷ nói không sai, từ sau khi ly khai hạp cốc, càng đi đến Vu cung, ta càng có cảm giác đang bị người nào đó nhìn chằm chằm, giống như một chút bí mật cũng không thể che dấu, thân thể hoàn toàn trong suốt trần trụi”
Mọi người đều gật đầu, biểu thị có cảm giác giống vậy. Ta trong lòng rất ngạc nhiên, vì sao chỉ có mỗi mình ta không có cảm giác đó, chăng lẻ Vu đế không thể nhìn thấu ta. Ý nghĩ này làm ta cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Giống như lời Tố Chân nói, Vu đế sẽ không làm chuyện vô bổ, phía sau mỗi hành động đều có một vài mục đích, hắn hiện tại ép chúng ta ngừng lại ở nơi đây là lại có âm mưu gì?
Tuyết Chi run giọng nói: “Ta đêm nay có chết cũng không ngủ!”
Diệp Phượng ngã vào lòng Cự Linh nói khẽ: “Cự Linh chàng phải bảo vệ ta”
Cự Linh nhìn ta cười khổ, có chút mùi vị đau thương của anh hùng mạt lộ.
Ta vẩy Tây Kỳ: “Kỳ Kỳ! Đến đây!”
Tây Kỳ đến ngồi cạnh ta. Chúng nhân đều hiếu kỳ nhìn chúng ta.
Ta một tay ôm Đạm Như, tay kia nắm tay Tây Kỳ nói: “chúng ta đến Vu cung trinh sát tình hình của Vu đế”
Chúng nhân đương nhiên biết chúng ta không phải muốn trong đêm đến Vu cung mà là dựa vào linh lực bí mật vượt qua đại địa, đến dò xét Vu cung.
Chiến Hận nhíu mày nói: “Ngài trước đây lại nói là sợ đã thảo kinh xà?” Ta nhạt giọng nói: “Hắn đã có thể nhìn xuyên qua tâm linh của Kỳ Kỳ, tự hắn cũng biết được năng lực của nàng, bất cứ cách gì cũng không lừa được hắn, không đáng để sắp xếp rõ ràng cùng hắn đấu một trận, kiểm tra tà lực của hắn”
Tất cả mọi người sắc mặt đều lộ vẻ khẩn trương. Ta và Tây Kỳ cùng đồng thời nhắm mắt lại. Hai tâm linh kết hợp chặt chẽ với nhau. Linh năng dần dần ngưng kết lại. Chúng ta từ cảm quan của mắt tai mũi miệng đi đến chỗ sâu kín của tâm linh, dùng tâm linh để nhìn và lắng nghe. Tây Kỳ và tâm linh của ta sau khi kết hợp hòa nhập vào tuyết địa, lướt qua hắc ám mênh mông, theo mặt đất tiến đến Phục Thần lĩnh.
Mắt đã thấy địa uyên trước mắt. Chuyện đáng sợ đã xảy ra. Tâm linh của chúng ta cảm thấy một cổ lực lượng tà ác to lớn vô cùng phô thiên cái địa(che kín cả trời đất) ép thẳng tới. Thứ tà lực đó tràn ngập tuyệt vọng, hủy diệt và cừu hận.
“Oanh!”
Chúng ta không thể tránh được, cùng cổ tà lực đó đụng thẳng vào nhau. Điều đó tựa như người đang toàn lực chạy như điên, đột nhiên đụng vào một vật chắn phía trước mà không hề có bức tường nào tồn tại ở đó.
Thần kinh chấn động, trong nhất thời hoàn toàn mất đi năng lực tri giác. Một lúc sau ta mới hơi hồi phục thần trí, phác giác mình đã về tới doanh trại nằm bên tiểu hồ, buông tay của Tây Kỳ ra, hai tay ta ôm đầu, đau đớn không chịu nổi, ngã vào lòng Đạm Như.
Tiếng gọi của bọn Cự Linh Chiến Hận như từ xa xa nơi các vì sao truyền đến. Ta cố gắng ngồi dậy, chịu cơn đau như não bị chẻ làm hai, mở to mắt ra. Mặt Tây Kỳ không chút huyết sắc, nằm gục trong lòng Đạm Như, toàn thân run rẩy. Chúng nữ toàn bộ đều rơi lệ.
Ta không để ý đến mọi thứ, nhào đến, hôn lên đôi môi thơm của nàng, đem một ít dị năng còn sót trong cơ thể đưa vào cơ thể nàng.
Thân thể băng lãnh cứng đờ của Tây Kỳ dần dần mềm ấm trở lại, khuôn mặt đã hồng trở lại, ngừng run rẩy, tú mục từ từ mở ra âu yếm dừng lại ở ta.
Mọi người thở phào. Ta ôm Tây Kỳ ngồi dậy, cũng còn hơi hoảng sợ nói: “Thật là lợi hại!”
Ánh mắt mong chờ và tràn đầy sự sợ hải của mọi người toàn bộ tập trung vào ta. Sau khi ta kể lại chuyện vừa rồi đã cùng tà lực của Vu đế tương ngộ, không ai không mặt mày xanh xám, nói không ra lời.
Nếu tà lực của Vu đế vượt xa chúng ta, chúng ta còn lấy thứ gì để khiêu chiến với hắn?
Hắn không hề là sinh vật tinh thần tà ác mà con người có thể đối phó.
Tây Kỳ hồi phục lại như cũ, nghiêm mặt nói: “Không biết mọi người có cảm thấy hay không, hiện tại đã không còn cảm giác Vu đế đang rình mò bên cạnh”
Đạm Như thân là Vu thần, linh giác nhạy cảm nhất, giật mình nói: “Kỳ Kỳ nói không sai, đúng rồi, chính xác là không còn cảm giác đó nữa”
Cự Linh mừng rỡ nói: “Điều đó cho thấy tà lực của Vu đế không hề mạnh hơn Đại kiếm sư và Kỳ Kỳ nhiều lắm, cho nên hắn cũng bị thương ở một mức độ nhất định, lại có lẻ do ngăn cản hai người dò tìm ra hắn, hiện tại chưa có thể hồi phục lại, cho nên không có dư lực đến giám thị chúng ta?” Nhưng ta biết chuyện thật sự xảy ra không phải là như vậy, lực lượng của hắn so với chúng ta thật sự mạnh hơn rất nhiều, nhưng sự thật hiện tại hắn không có ở gần đây, vấn đề rốt cuộc là ở đâu.
Giả thiết là ta có thể biết cách phá bỏ điểm này, hoặc là thật sự có thể đánh bại tên địch nhân cường đại vô bỉ này không chừng.
Lửa trại nổ lách tách.
Lúc này Khôi Ưng và thủ hạ của hắn, Thiến Nhi và các du nữ toàn bộ đã đến, biến thành hai vòng tròn lớn trong ngoài. Trong lòng mọi người đều lo lắng không yên.
Tây Kỳ đột nhiên biến sắc, hoảng sợ nói: “Vu đế lại đến”
Lần này ngay cả ta cũng cảm thấy rõ ràng.
Đó là một loại hàn ý, không giống với không khí lạnh bên ngoài, nó đến từ bên trong tim chúng ta, lửa cháy hừng hực cũng không thể xua nó đi được mảy may.
Ta nhớ lại cổ băng hàn gặp trong thần kinh của Đạm Như và cổ tà lực phong bế tâm linh của Liên Lệ Quân. Chẳng lẻ Vu đế muốn khống chế chúng ta?
Hàn ý nhanh chóng tăng lên, cuối cùng ngoại trừ ta và Tây Kỳ, ngay cả Đạm Như cũng lạnh đến phát run. Ta biết không thể để cho chuyện này tiếp tục, bằng không ngoại trừ ta và Tây Kỳ, ai cũng sẽ bị chết cóng.
Ta nhổm dậy nói: “Mọi người làm thành một vòng tròn lớn, Kỳ Kỳ đến phía đối diện với ta.”
Mọi người bắt đầu run rẩy bò đến, lảo đảo dùng dư lực làm thành một vòng tròn lớn, tay nắm tay ngồi cùng một chỗ. Ta và Tây Kỳ một thuận một nghịch tống xuất linh năng. Hàn ý bổng nhiên tăng cường.
Hai chiến sĩ Ưng tộc và một du nữ “Rầm” té nhào về phía trước. Ta hét lớn: “Đừng buông tay họ ra”
Vừa mới tương ngộ cùng Vu đế, hao tổn một lượng lớn linh năng của ta và Tây Kỳ, đến lúc này còn chưa hồi phục được một nửa năng lượng, hiện tại muốn đồng thời chuyển qua cơ thể của năm mươi ba người, hầu như ngay từ đầu, lực lượng của ta và Tây Kỳ đã đến giới hạn cho phép.
Ta hét lớn: “Ta cần tình yêu của các người, không cần sợ hãi, không cần thù hận, chỉ có tình yêu mới khả dĩ làm chúng ta tránh được tổn thương của Vu đế ”
Đạm Như kiệt lực kêu lên: “Các nữ nhân và Ưng tộc chiến sĩ, chúng ta cùng hát lên bài tình ca của Vu quốc”
Nàng bắt đầu, mọi người dùng những thanh âm run rẩy hát theo. Lúc khởi đầu, hát không thành lời, âm không thành điệu, nhưng rất nhanh càng lúc càng nhiều người gia nhập vào đội ngũ hát vang, tiếng hát càng mạnh mẽ.
Tình yêu nhân loại trong chúng ta đang trổi dậy.
Linh năng của ta và Tây Kỳ giống như một hồ nước khô cạn được cấp một nguồn cam lộ tình yêu vô tận, từ yếu chuyển thành mạnh.
Chúng ta đem vài bài hát có giai điệu ưu mỹ nhất, không ngừng hát, đến nổi sau cùng, ngay cả ta và bọn Cự Linh cũng nắm vững ca từ và âm điệu, hưng phấn cất tiếng hát vang.
Linh năng cường đại trong tay và nắm tay tuần hoàn chảy liên tục.
Ta cảm thấy linh năng đã đột phá khỏi đỉnh cao nhất của trò chơi tình ái cùng chúng nữ trong trướng tối hôm qua, nó vẫn tiếp tục tăng lên không ngừng.
Thân thể chúng ta bắt đầu ấm áp trở lại, các chiến sĩ và du nữ bị lạnh đến hôn mê đều đã phục nguyên, gia nhập đám ca hát đến quên hết mọi thứ của chúng ta.
Trên mặt mỗi người tỏa sáng lấp lánh, có người thậm chí rơi cả nhiệt lệ.
Minh ngộ từ trong lòng ta dậy lên, đột nhiên ta hoàn toàn hiểu rõ bút ký của Hoán Thiên Vu thần. Nhân loại duy nhất chỉ có thể đánh bại năng lực của Vu đế bằng tình yêu.
Ta không ngừng tống xuất linh năng tràn ngập tình yêu nhận được ái ý của những người khác gửi tới. Linh năng của ta không ngừng tăng cường phát sinh, trong lòng bỗng nổi lên đấu chí và niềm tin to lớn vô cùng, suy nghĩ vô lực cùng Vu đế đối kháng trước đây đã không còn nữa.
Tiềm tàng trong cơ thể của ta, những lực lượng không thể nào xuất ra cũng bị kích phát, làm ta tựa như tìm được một kho báu mới.
Tà lực của Vu đế chẳng những đã bị áp chế, mà còn bị đuổi đánh vô tung vô ảnh.
Ta hướng Tây Kỳ gửi đi một thông điệp tâm linh, để linh năng luân lưu trong cơ thể của ta và nàng tương ngộ, để mỗi người đem linh năng hấp thụ thành của mình, kích thích phát huy lực lượng tiềm tàng của mỗi người.
Sau khi trải qua trò chơi tình ái này, vào trước thời khắc trọng yếu, thể chất của năm mươi ba người có mặt tại đây sẽ có thể xuất hiện biến hóa kinh thiên động địa.
Tựa như ngày đó, ta nhận được năng lượng của Ma nữ nhận.
Mỗi một cá nhân đều sẽ biến thành hạt giống tình yêu, sau khi rời khỏi đây, sẽ có một ngày tình yêu tuyệt vời này thông qua chúng ta sẽ truyền bá rộng rãi, toàn bộ loài người đều sẽ sinh ra biến hóa, biến thành một thế hệ mới.
Một thời đại hoàn toàn mới sẽ đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.