Chương 80: Hào Tình Vạn Trượng (1)
Hắc Sơn Lão Quỷ
06/04/2021
Dịch: Sơn Tùng
Biên: Xiaoooo
“Ở trong tiên môn đáng ra nên tập trung tu hành cho tốt, cớ sao lại phải tốn thời gian vào những việc vô bổ như thế này?”
Sau khi trở về phòng, trong lòng Phương Nguyên tràn đầy sự bất đắc dĩ, không biết nói gì.
Hắn chậm rãi uống một chén trà, loại bỏ hết những ý niệm này ra khỏi đầu. Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn lại vùi đầu vào tu luyện pháp thuật.
Hắn rót pháp lực vào ngọc giản khiến cho từ ngọc giản bay ra nhiều chữ nhỏ màu vàng, lít nha lít nhít bay lơ lửng trong không khí. Đây là pháp môn và bí quyết tu hành Ngự Hỏa Thuật, từng câu từng chữ đều rõ ràng dễ hiểu. Phương Nguyên bắt đầu cẩn thận đọc từng chữ một.
Ngự Hỏa Thuật rất đơn giản, hắn có thể nghĩ thông suốt mọi thứ mà không cần dùng Thiên Diễn Chi Thuật.
Việc còn lại chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được.
Nói cách khác là việc tu luyện pháp thuật cũng giống hệt tu luyện kiếm đạo.
Việc này không yêu cầu ngộ tính quá cao mà chỉ cần không ngừng luyện tập.
Ở một góc độ nào đó, có thể coi pháp thuật giống như một thanh kiếm vô hình, luyện tập càng nhiều thì càng nhuần nhuyễn.
Đương nhiên, uy lực của pháp thuật có quan hệ rất lớn với tu vi của bản thân. Tu vi càng cao thì uy lực càng mạnh.
Người khác đều bắt đầu luyện tập những pháp thuật cấp thấp này từ lúc còn Luyện Khí tầng một, vừa làm quen, vừa thông qua vận chuyển ma pháp để luyện khả năng khống chế của mình. Phương Nguyên bây giờ mới tu luyện có thể coi là hơi trễ. Luyện Khí tầng ba mới bắt đầu luyện pháp thuật giống như toàn thân tràn ngập sức lực nhưng lại không thể nào khống chế để phát huy ra được trên thực tế.
“Minh tư tụ hỏa, lực chuyển huyền trần, tam dương tề tụ…”
Trong lòng của hắn âm thần nhớ lại pháp môn tu luyện, điều khiến pháp lực di chuyển trong kinh mạch rồi xòe năm ngón tay.
Bùm! Bùm!
Hai tiếng nổ nhỏ vang lên, từ năm ngón tay của Phương Nguyên bắn ra mấy tia lửa rồi vụt tắt trong chớp mắt.
“Khả năng khống chế pháp lực của ta còn hơi yếu…”
Phương Nguyên ngẫm nghĩ nguyên do, sau đó lại thử một lần nữa.
Đến ngày thứ ba, Phương Nguyên đã tương đối thuần thục trong việc vận chuyển pháp môn của Ngự Hỏa Thuật, không cần phải nhìn vào ngọc giản cũng nhớ được cách tu luyện. Thế là hắn đi đến Tàng Kinh điện, một là muốn trả lại ngọc giản này, hai là muốn mượn một ngọc giản pháp thuật khác.
Mặc dù mỗi loại pháp thuật đều có đặc điểm riêng nhưng vẫn có giá trị tham khảo để đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Tàng Kinh điện rất yên tĩnh, hiển nhiên là không còn nhiều đệ tử muốn mượn bí điển bởi tất cả đều đã học qua các tài liệu này rồi. Nhưng Phương Nguyên không ngờ rằng khi hắn đưa danh phù để mượn Ngự Phong thuật thì sắc mặt đệ tử trông coi lại biến đổi, sau khi nhìn chằm chằm hắn một hồi thì nói: “Không có.”
Phương Nguyên nghe được mà không hiểu: “Tại sao không có?”
“Không có tất nhiên là bởi vì có người đã mượn mất rồi!
Vị đệ tử này uể oải, giải thích với vẻ không kiên nhẫn.
Phương Nguyên ngẩn người, nói: “Vậy mấy loại pháp thuật sơ giai khác thì sao?”
“Tất cả đều không có.”
Đệ tử kia nói luôn mà không cần nghĩ ngợi, cảm giác như hắn đang ngầm đuổi Phương Nguyên đi.
Trực giác của Phương Nguyên khiến hắn cảm nhận được thái độ của người này khác một trời một vực so với hôm qua, trong lòng hắn cũng hơi đoán được nguyên do nên hơi trầm mặc.
“Ngươi nên trở về đi, đừng làm ảnh hưởng tới các sư huynh đệ khác.”
Mặt của đệ tử kia không đổi sắc, thậm chí còn hơi khiêu khích Phương Nguyên: “Nếu ngươi không phục có thể đi tố cáo ta với chấp sự.”
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, quay người đi ra khỏi điện. Sau khi đi dạo ở trong rừng trúc một lúc, hắn dứt khoát đi đến mấy nơi khác của Tiểu Trúc phong: Linh Thiện đường, Phù Chiếu điện, Linh Đan phường. Rất nhanh, hắn đã hiểu được tình cảnh hiện giờ của mình.
Các đệ tử tạp dịch ở Linh Thiện đường vốn dĩ gặp đệ tử tiên môn nào đều tỏ thái độ cung kính nhưng khi thấy Phương Nguyên thì quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cái mặt thì vênh lên, thậm chí đưa đồ ăn cho Phương Nguyên còn không bằng một nửa suất bình thường của đệ tử khác, hơn nữa đồ ăn không hẩm thì thiu.
Còn tại Phù Chiếu đường, các nhiệm vụ dễ dàng đều bị ai đó lấy mất, chỉ để sót lại những nhiệm vụ mà ngay cả đệ tử nội môn cũng không dám nhận. Đệ tử phụ trách còn cười lạnh với hắn:
“Nếu ngươi muốn làm nhiệm vụ thì nhận mấy cái này đi!”
Về phần Linh Đan phường, thông thường các đệ tử tiên môn có tiền có thể đến đây dùng linh thạch để mua đan dược phụ trợ tu hành. Thế nhưng khi vừa thấy bóng dáng của Phương Nguyên, một vị đệ tử tiên môn dù khiếp sợ đến run cầm cập nhưng vẫn lấy ra mấy viên đan dược cặn bã bày trước mặt hắn, nói rằng nếu Phương Nguyên muốn mua đan dược thì chỉ có mấy thứ này.
Biên: Xiaoooo
“Ở trong tiên môn đáng ra nên tập trung tu hành cho tốt, cớ sao lại phải tốn thời gian vào những việc vô bổ như thế này?”
Sau khi trở về phòng, trong lòng Phương Nguyên tràn đầy sự bất đắc dĩ, không biết nói gì.
Hắn chậm rãi uống một chén trà, loại bỏ hết những ý niệm này ra khỏi đầu. Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn lại vùi đầu vào tu luyện pháp thuật.
Hắn rót pháp lực vào ngọc giản khiến cho từ ngọc giản bay ra nhiều chữ nhỏ màu vàng, lít nha lít nhít bay lơ lửng trong không khí. Đây là pháp môn và bí quyết tu hành Ngự Hỏa Thuật, từng câu từng chữ đều rõ ràng dễ hiểu. Phương Nguyên bắt đầu cẩn thận đọc từng chữ một.
Ngự Hỏa Thuật rất đơn giản, hắn có thể nghĩ thông suốt mọi thứ mà không cần dùng Thiên Diễn Chi Thuật.
Việc còn lại chỉ cần luyện tập nhiều hơn là được.
Nói cách khác là việc tu luyện pháp thuật cũng giống hệt tu luyện kiếm đạo.
Việc này không yêu cầu ngộ tính quá cao mà chỉ cần không ngừng luyện tập.
Ở một góc độ nào đó, có thể coi pháp thuật giống như một thanh kiếm vô hình, luyện tập càng nhiều thì càng nhuần nhuyễn.
Đương nhiên, uy lực của pháp thuật có quan hệ rất lớn với tu vi của bản thân. Tu vi càng cao thì uy lực càng mạnh.
Người khác đều bắt đầu luyện tập những pháp thuật cấp thấp này từ lúc còn Luyện Khí tầng một, vừa làm quen, vừa thông qua vận chuyển ma pháp để luyện khả năng khống chế của mình. Phương Nguyên bây giờ mới tu luyện có thể coi là hơi trễ. Luyện Khí tầng ba mới bắt đầu luyện pháp thuật giống như toàn thân tràn ngập sức lực nhưng lại không thể nào khống chế để phát huy ra được trên thực tế.
“Minh tư tụ hỏa, lực chuyển huyền trần, tam dương tề tụ…”
Trong lòng của hắn âm thần nhớ lại pháp môn tu luyện, điều khiến pháp lực di chuyển trong kinh mạch rồi xòe năm ngón tay.
Bùm! Bùm!
Hai tiếng nổ nhỏ vang lên, từ năm ngón tay của Phương Nguyên bắn ra mấy tia lửa rồi vụt tắt trong chớp mắt.
“Khả năng khống chế pháp lực của ta còn hơi yếu…”
Phương Nguyên ngẫm nghĩ nguyên do, sau đó lại thử một lần nữa.
Đến ngày thứ ba, Phương Nguyên đã tương đối thuần thục trong việc vận chuyển pháp môn của Ngự Hỏa Thuật, không cần phải nhìn vào ngọc giản cũng nhớ được cách tu luyện. Thế là hắn đi đến Tàng Kinh điện, một là muốn trả lại ngọc giản này, hai là muốn mượn một ngọc giản pháp thuật khác.
Mặc dù mỗi loại pháp thuật đều có đặc điểm riêng nhưng vẫn có giá trị tham khảo để đẩy nhanh tốc độ tu luyện.
Tàng Kinh điện rất yên tĩnh, hiển nhiên là không còn nhiều đệ tử muốn mượn bí điển bởi tất cả đều đã học qua các tài liệu này rồi. Nhưng Phương Nguyên không ngờ rằng khi hắn đưa danh phù để mượn Ngự Phong thuật thì sắc mặt đệ tử trông coi lại biến đổi, sau khi nhìn chằm chằm hắn một hồi thì nói: “Không có.”
Phương Nguyên nghe được mà không hiểu: “Tại sao không có?”
“Không có tất nhiên là bởi vì có người đã mượn mất rồi!
Vị đệ tử này uể oải, giải thích với vẻ không kiên nhẫn.
Phương Nguyên ngẩn người, nói: “Vậy mấy loại pháp thuật sơ giai khác thì sao?”
“Tất cả đều không có.”
Đệ tử kia nói luôn mà không cần nghĩ ngợi, cảm giác như hắn đang ngầm đuổi Phương Nguyên đi.
Trực giác của Phương Nguyên khiến hắn cảm nhận được thái độ của người này khác một trời một vực so với hôm qua, trong lòng hắn cũng hơi đoán được nguyên do nên hơi trầm mặc.
“Ngươi nên trở về đi, đừng làm ảnh hưởng tới các sư huynh đệ khác.”
Mặt của đệ tử kia không đổi sắc, thậm chí còn hơi khiêu khích Phương Nguyên: “Nếu ngươi không phục có thể đi tố cáo ta với chấp sự.”
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, quay người đi ra khỏi điện. Sau khi đi dạo ở trong rừng trúc một lúc, hắn dứt khoát đi đến mấy nơi khác của Tiểu Trúc phong: Linh Thiện đường, Phù Chiếu điện, Linh Đan phường. Rất nhanh, hắn đã hiểu được tình cảnh hiện giờ của mình.
Các đệ tử tạp dịch ở Linh Thiện đường vốn dĩ gặp đệ tử tiên môn nào đều tỏ thái độ cung kính nhưng khi thấy Phương Nguyên thì quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cái mặt thì vênh lên, thậm chí đưa đồ ăn cho Phương Nguyên còn không bằng một nửa suất bình thường của đệ tử khác, hơn nữa đồ ăn không hẩm thì thiu.
Còn tại Phù Chiếu đường, các nhiệm vụ dễ dàng đều bị ai đó lấy mất, chỉ để sót lại những nhiệm vụ mà ngay cả đệ tử nội môn cũng không dám nhận. Đệ tử phụ trách còn cười lạnh với hắn:
“Nếu ngươi muốn làm nhiệm vụ thì nhận mấy cái này đi!”
Về phần Linh Đan phường, thông thường các đệ tử tiên môn có tiền có thể đến đây dùng linh thạch để mua đan dược phụ trợ tu hành. Thế nhưng khi vừa thấy bóng dáng của Phương Nguyên, một vị đệ tử tiên môn dù khiếp sợ đến run cầm cập nhưng vẫn lấy ra mấy viên đan dược cặn bã bày trước mặt hắn, nói rằng nếu Phương Nguyên muốn mua đan dược thì chỉ có mấy thứ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.