Chương 88: Sư Tỷ Uy Vũ? (1)
Hắc Sơn Lão Quỷ
06/04/2021
Dịch: Sơn Tùng
Biên: Xiaoooo
“Thi đấu pháp thuật?”
“Không ngờ rằng Ngô sư tỷ lại đưa ra lời khiêu chiến đối với kẻ kia!”
Các đệ tử tiên môn ở xung quanh, bao gồm cả Thanh Dương Tiểu Thất Tử, khi nghe thấy lời của Ngô Thanh đều giật mình kinh hãi. Thông thường, tiên môn nghiêm cấm các đệ tử lén thi đấu pháp thuật, nhưng nếu công khai thách đấu thì lại không cấm. Có đôi lúc, để rèn luyện cho các đệ tử mà các trưởng lão còn cổ vũ bọn họ thi đấu pháp thuật. Nhưng dụng ý đằng sau lời khiêu chiến của Ngô Thanh hướng về Phương Nguyên là rất rõ ràng.
Một số người nhanh trí đã hiểu được dụng ý của Ngô Thanh.
Nếu Phương Nguyên và Ngô Thanh đều vượt qua Tiên Bia Lục Vấn thì tất nhiên một trong hai người có thể lên núi nhận truyền đạo, người còn lại sẽ phải chờ lần sau. Mà nếu do các chấp sự quyết định xem ai trong hai người họ được lên núi đều khó có thể khiến người còn lại tâm phục, khẩu phục. Cách duy nhất có thể phân ra cao thấp chính là tổ chức một lần thi đấu pháp thuật.
Tiên Bia Lục Vấn là bài kiểm tra căn cơ của các đệ tử Tiểu Trúc phong. Mà trong các loại căn cơ được kiểm tra thì mức độ quan trọng của từng loại cũng khác nhau. Quan trọng nhất là cảnh giới tu vi, thứ nhì là pháp thuật, thứ ba mới là học thức về đan, phù, trận, khí.
Bây giờ, tu vi của hai người đều là Luyện Khí tầng ba viên mãn, khó mà phân cao thấp.
Vậy cách duy nhất có thể chứng minh rằng Ngô Thanh mạnh hơn Phương Nguyên chính là pháp thuật.
Chỉ cần nàng chiến thắng Phương Nguyên trong cuộc thi đấu pháp thuật thì rõ ràng mấy người Bạch chấp sự sẽ không khó khăn gì mà lựa chọn nàng.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Ngô Thanh có nắm chắc chiến thắng!
Các đệ tử tiên môn đều biết rõ trong lòng rằng Phương Nguyên mới gia nhập tiên môn được ít lâu, không thể nào chiến thắng Ngô Thanh được.
Cần biết rằng, ngay sau khi Ngô Thanh gia nhập tiên môn đã có biểu hiện kiệt xuất trong việc lĩnh ngộ pháp thuật. Vào thời điểm ba, bốn tháng trước, nàng đã có hi vọng thông qua Tiên Bia Lục Vấn, chỉ là thuật bói toán còn hơi kém một chút nên mới khiến nàng chưa thể hoàn thành cửa ải này.
Nói cách khác, nàng am hiểu pháp thuật nhất.
Mà Phương Nguyên lúc còn làm tạp dịch chắc chắn không được tiếp xúc với pháp thuật. Tính đến bây giờ thì thời gian hắn học tập pháp thuật mới được khoảng ba tháng.
Mặc dù việc hắn có thể thông qua Tiên Bia Lục Vấn chứng tỏ rằng khả năng nắm giữ pháp thuật của hắn không tệ, nhưng làm sao sánh nổi với Ngô Thanh.
“Chẳng lẽ phải dùng đến việc thi đấu pháp thuật để quyết định kết quả?”
Bạch chấp sự dường như không lường trước được trường hợp này, hơi chần chờ, nhíu mày nhìn sang các vị chấp sự khác, hỏi.
“Phương sư đệ, ngươi cảm thấy lời đề nghị của ta như thế nào?”
Ngô Thanh không đợi Bạch chấp sự mở miệng đã hỏi Phương Nguyên, trên khuôn mặt nàng nở nụ cười lạnh lùng.
Phương Nguyên nhíu mày, không đáp lời ngay.
“Ngô sư tỷ nói không sai, nếu thi đấu pháp thuật thì có thể phân ra xem ai là người tài giỏi hơn. Đây là cách thức tỉ thí rất công bình.”
“Cơ hội này vốn là của Ngô sư tỷ, tên tạp dịch kia là cái thá gì mà dám đến tranh đoạt?”
“Tên tạp dịch kia, ngươi dám gây ra phiền phức đến mức này, chẳng lẽ ngươi không dám tỉ thí trực tiếp với Ngô Thanh sư tỷ sao?”
Ở xung quanh chợt vang lên nhiều thanh âm tức giận, nhiếc móc. Nếu nghe kĩ thì các thanh âm này đều xuất phát từ người của Thanh Phong Thi Xã. Các đệ tử khác rất ít mở miệng nhưng đám đông kia tụ lại một chỗ cùng nói nên khiến người ta cảm giác người đông thế mạnh. Thậm chí có một vài phần tử xúc động không kiềm chế được. Ngô Thanh thấy thế thì cười thản nhiên, nhìn Phương Nguyên bằng ánh mắt cao cao tại thượng.
“Đây là ưu thế trợ giúp của đoàn thể ư?”
Trong lòng của Phương Nguyên hơi bất đắc dĩ. Giờ hắn đã hơi hiểu nguyên nhân dẫn đến thái độ kiêu ngạo và cảm giác ưu việt của Ngô Thanh.
Nghiêm chỉnh mà nói, dù cả hắn và Ngô Thanh đều vượt qua Tiên Bia Lục Vấn nhưng theo kết quả hiển thị trên tiên bia thì tên của hắn xếp phía trên tên của Ngô Thanh, điều này chứng tỏ rằng tiên bia đã thể hiện rằng thành tích của hắn xuất sắc hơn Ngô Thanh. Nếu như hắn biện luận bằng lý lẽ thì chắc chắn các chấp sự không thể lờ đi được. Nhưng hiện tại, các đệ tử tiên môn reo hò rằng chỉ có đấu pháp mới công bằng. Lúc này, mồm ai to người đó có lý.
Nhưng điều này cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một chút bất mãn.
“Ha ha, tình huống này thật ra khá hiếm thấy. Nếu vậy thì để hai người bọn họ thi đấu một trận đi.”
Các vị chấp sự sau khi thảo luận thì bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch chấp sự.
Bạch chấp sự cũng thở dài, quay về hướng Phương Nguyên hỏi:
“Ý của ngươi như thế nào?”
“Đệ tử đồng ý thi đấu pháp thuật cùng Ngô Thanh sư tỷ.”
Phương Nguyên cũng không hề muốn nhiều lời, đứng phắt dậy, đối mặt với Ngô Thanh, thái độ cực kì kiên quyết.
“Vậy thì các ngươi hãy tiến hành thi đấu pháp thuật. Nhờ kĩ phải giữ chừng mực, không thể làm người khác bị thương!”
Bạch chấp sự cũng chỉ đành gật đầu đồng ý, vung tay lên, tạo ra một vòng cấm chế xung quanh bọn họ để tránh việc đấu pháp gây ngộ thương cho người khác. Còn hắn thì đứng ở một nơi không xa, chuẩn bị cứu hộ hai người này.
“Ta không ngờ ngươi lại âm hiểm như thế, dám vọng tưởng đoạt đi cơ duyên được truyền đạo của ta. Ta muốn ngươi chịu thật nhiều đau khổ!”
Biên: Xiaoooo
“Thi đấu pháp thuật?”
“Không ngờ rằng Ngô sư tỷ lại đưa ra lời khiêu chiến đối với kẻ kia!”
Các đệ tử tiên môn ở xung quanh, bao gồm cả Thanh Dương Tiểu Thất Tử, khi nghe thấy lời của Ngô Thanh đều giật mình kinh hãi. Thông thường, tiên môn nghiêm cấm các đệ tử lén thi đấu pháp thuật, nhưng nếu công khai thách đấu thì lại không cấm. Có đôi lúc, để rèn luyện cho các đệ tử mà các trưởng lão còn cổ vũ bọn họ thi đấu pháp thuật. Nhưng dụng ý đằng sau lời khiêu chiến của Ngô Thanh hướng về Phương Nguyên là rất rõ ràng.
Một số người nhanh trí đã hiểu được dụng ý của Ngô Thanh.
Nếu Phương Nguyên và Ngô Thanh đều vượt qua Tiên Bia Lục Vấn thì tất nhiên một trong hai người có thể lên núi nhận truyền đạo, người còn lại sẽ phải chờ lần sau. Mà nếu do các chấp sự quyết định xem ai trong hai người họ được lên núi đều khó có thể khiến người còn lại tâm phục, khẩu phục. Cách duy nhất có thể phân ra cao thấp chính là tổ chức một lần thi đấu pháp thuật.
Tiên Bia Lục Vấn là bài kiểm tra căn cơ của các đệ tử Tiểu Trúc phong. Mà trong các loại căn cơ được kiểm tra thì mức độ quan trọng của từng loại cũng khác nhau. Quan trọng nhất là cảnh giới tu vi, thứ nhì là pháp thuật, thứ ba mới là học thức về đan, phù, trận, khí.
Bây giờ, tu vi của hai người đều là Luyện Khí tầng ba viên mãn, khó mà phân cao thấp.
Vậy cách duy nhất có thể chứng minh rằng Ngô Thanh mạnh hơn Phương Nguyên chính là pháp thuật.
Chỉ cần nàng chiến thắng Phương Nguyên trong cuộc thi đấu pháp thuật thì rõ ràng mấy người Bạch chấp sự sẽ không khó khăn gì mà lựa chọn nàng.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là Ngô Thanh có nắm chắc chiến thắng!
Các đệ tử tiên môn đều biết rõ trong lòng rằng Phương Nguyên mới gia nhập tiên môn được ít lâu, không thể nào chiến thắng Ngô Thanh được.
Cần biết rằng, ngay sau khi Ngô Thanh gia nhập tiên môn đã có biểu hiện kiệt xuất trong việc lĩnh ngộ pháp thuật. Vào thời điểm ba, bốn tháng trước, nàng đã có hi vọng thông qua Tiên Bia Lục Vấn, chỉ là thuật bói toán còn hơi kém một chút nên mới khiến nàng chưa thể hoàn thành cửa ải này.
Nói cách khác, nàng am hiểu pháp thuật nhất.
Mà Phương Nguyên lúc còn làm tạp dịch chắc chắn không được tiếp xúc với pháp thuật. Tính đến bây giờ thì thời gian hắn học tập pháp thuật mới được khoảng ba tháng.
Mặc dù việc hắn có thể thông qua Tiên Bia Lục Vấn chứng tỏ rằng khả năng nắm giữ pháp thuật của hắn không tệ, nhưng làm sao sánh nổi với Ngô Thanh.
“Chẳng lẽ phải dùng đến việc thi đấu pháp thuật để quyết định kết quả?”
Bạch chấp sự dường như không lường trước được trường hợp này, hơi chần chờ, nhíu mày nhìn sang các vị chấp sự khác, hỏi.
“Phương sư đệ, ngươi cảm thấy lời đề nghị của ta như thế nào?”
Ngô Thanh không đợi Bạch chấp sự mở miệng đã hỏi Phương Nguyên, trên khuôn mặt nàng nở nụ cười lạnh lùng.
Phương Nguyên nhíu mày, không đáp lời ngay.
“Ngô sư tỷ nói không sai, nếu thi đấu pháp thuật thì có thể phân ra xem ai là người tài giỏi hơn. Đây là cách thức tỉ thí rất công bình.”
“Cơ hội này vốn là của Ngô sư tỷ, tên tạp dịch kia là cái thá gì mà dám đến tranh đoạt?”
“Tên tạp dịch kia, ngươi dám gây ra phiền phức đến mức này, chẳng lẽ ngươi không dám tỉ thí trực tiếp với Ngô Thanh sư tỷ sao?”
Ở xung quanh chợt vang lên nhiều thanh âm tức giận, nhiếc móc. Nếu nghe kĩ thì các thanh âm này đều xuất phát từ người của Thanh Phong Thi Xã. Các đệ tử khác rất ít mở miệng nhưng đám đông kia tụ lại một chỗ cùng nói nên khiến người ta cảm giác người đông thế mạnh. Thậm chí có một vài phần tử xúc động không kiềm chế được. Ngô Thanh thấy thế thì cười thản nhiên, nhìn Phương Nguyên bằng ánh mắt cao cao tại thượng.
“Đây là ưu thế trợ giúp của đoàn thể ư?”
Trong lòng của Phương Nguyên hơi bất đắc dĩ. Giờ hắn đã hơi hiểu nguyên nhân dẫn đến thái độ kiêu ngạo và cảm giác ưu việt của Ngô Thanh.
Nghiêm chỉnh mà nói, dù cả hắn và Ngô Thanh đều vượt qua Tiên Bia Lục Vấn nhưng theo kết quả hiển thị trên tiên bia thì tên của hắn xếp phía trên tên của Ngô Thanh, điều này chứng tỏ rằng tiên bia đã thể hiện rằng thành tích của hắn xuất sắc hơn Ngô Thanh. Nếu như hắn biện luận bằng lý lẽ thì chắc chắn các chấp sự không thể lờ đi được. Nhưng hiện tại, các đệ tử tiên môn reo hò rằng chỉ có đấu pháp mới công bằng. Lúc này, mồm ai to người đó có lý.
Nhưng điều này cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một chút bất mãn.
“Ha ha, tình huống này thật ra khá hiếm thấy. Nếu vậy thì để hai người bọn họ thi đấu một trận đi.”
Các vị chấp sự sau khi thảo luận thì bất đắc dĩ nhìn về phía Bạch chấp sự.
Bạch chấp sự cũng thở dài, quay về hướng Phương Nguyên hỏi:
“Ý của ngươi như thế nào?”
“Đệ tử đồng ý thi đấu pháp thuật cùng Ngô Thanh sư tỷ.”
Phương Nguyên cũng không hề muốn nhiều lời, đứng phắt dậy, đối mặt với Ngô Thanh, thái độ cực kì kiên quyết.
“Vậy thì các ngươi hãy tiến hành thi đấu pháp thuật. Nhờ kĩ phải giữ chừng mực, không thể làm người khác bị thương!”
Bạch chấp sự cũng chỉ đành gật đầu đồng ý, vung tay lên, tạo ra một vòng cấm chế xung quanh bọn họ để tránh việc đấu pháp gây ngộ thương cho người khác. Còn hắn thì đứng ở một nơi không xa, chuẩn bị cứu hộ hai người này.
“Ta không ngờ ngươi lại âm hiểm như thế, dám vọng tưởng đoạt đi cơ duyên được truyền đạo của ta. Ta muốn ngươi chịu thật nhiều đau khổ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.