Chương 3: Gia Đình Hoàn Hảo.
Thiên Long Libra Bo
05/07/2024
Hoàn Hảo Cả 3
Nhật bản, địa điểm Fukuoka. ( nước Nhật )
• Tại 1 khu nhà cao tầng
• Vèo..... Hạ Nhi chạy hì hục:
( tiếng nhật ) ông ơi, ông ơi, ông ơi,... Quả Trứng của con sao rồi !?
• Sharichiho, ông già tóc bạc lớn tuổi ( người Nhật ):
mới vừa về đã hấp ta hấp tấp hỏi quả trứng, điều gì khiến con trở nên hào hứng với cái thứ con đã bỏ nó đi thế nhỉ?
• Hạ Nhi ngại ngại trả lời: ơ sao ông lại nói vậy chứ, con đang rất cố gắng đây này.
• Sharichiho: ồ, vậy đứa nào lúc trước bảo...
Câu truyện của lúc trước:
• Sharichiho: này, hạ nhi, tới giờ kiểm tra quả trứng rồi đấy!
• Hạ Nhi đang ngồi làm việc trên bàn quay sang nói:
thôi ông ơi, con đang bận xử lí mớ tài liệu của công ty con này, với lại quả trứng đấy cũng khá lâu rồi mà chưa có dấu hiệu gì cả, con nghĩ con đang làm điều ngốc nghếch không thể có đâu ạ, thôi ông giữ nó giúp con đi nhé .
Hiện tại thì:
• Hạ Nhi: con, con xin lỗi ông ạ >.<
• Sharichiho thở dài: hazzz, ta thì sao cũng được, chứ người đứng sau con mới quan trọng đấy.
• Hạ Nhi không hiểu là có gì!: Hả?
• Xoay về sau, các vệ sĩ có vẻ như đã biết lâu rồi... Cô nhè nhẹ cười...:
hihi, các chú... Con...
• Soạt, cả thảy cận vệ rút điện thoại ra và quay đi, cô vội ôm, kéo, năn nỉ các kiểu...: ( tiếng Việt )
Hức a...a..., các chú đừng đi mà, đừng điện cho ba con mà, con năn nỉ các chú luôn đó, xin mấy chú mà, huh a...a...a...a...
• Hờ , có vẻ như bọn họ đã mềm lòng, thôi chịu vậy, dù gì cũng không quan trọng, điện về chỉ làm mấy người quản cô nhức đầu bởi tiếng khóc như con nít thôi!.
• Các vệ sĩ giao kèo 1 chút:
Còn hơn vài tháng nửa là cô phải tham gia cuộc thi Đầu Bếp nhật, sáng đi làm, chiều đi học rồi còn phải lo cái việc vớ vẩn này lại bị điểm kém...
• Hạ Nhi cười hì hì: không sao đâu mà!....
• Các vệ sĩ vẫn không chịu:
việc này để tôi với ông già này lo, cô cứ học làm cho đàng hoàng, cãi là... Rút điện thoại..
• Được dịp trên cơ, nên các vệ sĩ lên mặt dọa cô chút, không nghe lời thì kiểu gì cũng bị lôi đầu về, thôi thì nhẹ nhõm cúi đầu...:
dạ , con biết rồi... :((
• Mặc dù hơi buồn, nhưng sau này cô không còn phải làm lén lén lút lút, cảm thấy rất hào hứng, sự tự tin, phấn khích hơn, vì sự chia sẻ những điều tâm tư của cô và cậu nhóc trước kia. ( Còn về cái trứng tự tạo bậy bạ đó thì hên xui 90% là không :v ) Hạ Nhi vui vẻ phấn khích:
com ba đê ! ( Tiếng nhật )
• Thành phố Luxembourg nằm giữa Bỉ, Pháp và Đức, được đánh giá có hệ thống Y tế đứng đầu thế giới.
• Viện Nghiên cứu... trong căn phòng, 1 cô gái đang chế tạo gì đó với các ống thử nghiệm,
cạch, cạch, cạch,... ( tiếng dụng cụ )
• Huyền Thiên Phụng ( người VN ), cô pha cái này nhỏ cái kia, gọi cận vệ: lấy tôi cái lọ màu đỏ kia.
• cạch, cạch, khuấy đều, rồi lắc đầu:
ha...z...z, không được rồi.
• Vệ sĩ s1 nhẹ lại gần kề tai nói nhỏ: cô có điện thoại này!
• T/phụng: à, đưa tôi xem nào, alo...
Tại Việt Nam !
• Phó chủ tịch ở VN ngồi trên ghế có chút rảnh rỗi:
alo, em không về à?
• T/phụng:
Không anh, em tính năm sau sẽ về, vì giờ em đang bận chút việc, hơi khó nhưng chắc sẽ được thôi! Nay anh không làm à?
• Pct cũng đang bận tay chuẩn bị ít đồ gì đó:
" nay ngày nghỉ, anh đi dạo 1 vài nơi, con bé cũng vừa mới trở lại Nhật, chỉ có em lâu rồi chưa về... "
• T/phụng nghe vậy cũng tỏ ra rất vui:
ôi trời, PCT của tôi ơi, sang năm em sẽ về ấy mà, đừng có nhớ quá ảnh hưởng tới công việc nhé, thôi em bận rồi, anh nghỉ ngơi khỏe nhé, yêu anh
• Tút tút tút, tắt máy, vệ sĩ tiếp tục nói:
có người hẹn cô tối nay đi ăn đấy ạ!
• T/phụng:
lại người đó phải không, các cậu biết cách trêu tôi đấy, đưa tôi lọ tiếp theo nào!
• Việt Nam, tại 1 ngôi làng nhỏ…
Nay có dịp nghỉ, nên Phó Chủ tịch tới đây đem theo ít quà thăm mọi người và đám trẻ
( ở vùng núi và là chỗ đặc biệt của ông, nên được bảo vệ và có điều kiện đảm bảo an toàn ), ông đem phát quà nhưng bắt tụi nhỏ phải giao đấu:
này mấy nhóc, chú có đem theo quà đây, muốn lấy thì phải hạ được chú đấy nhé! Alo alo…
• Mấy khi nghỉ ông thường tới đây dạy bọn nhóc luyện tập đánh trận giả để giải tỏa mệt mỏi,...
• Vèo, bóng nước bay liên tục vào mặt các vệ sĩ
Bụp Bụp Bụp ...
PCT bắt đầu ra lệnh: dàn trận, bắt chúng lại!
• Các vệ sĩ chạy theo, 4 đứa chạy ngược, xoay tròn, các vệ sĩ nhanh trí nhảy lên, nhưng khi đáp xuống cũng không thể né được bởi dây quá nhiều, chúng nó còn không hề bị rối dây chút nào
• Vèo, bụp bụp, những quả bóng nước liên tục đập vào mặt, các vệ sĩ chịu thua!
• PCT đi núp, chuẩn bị đáp trả, bọn nhóc lại ào lên, nếu đọ sức là bọn nhóc thua rồi, ôi thật là, đang chuẩn bị xông lên thì bọn nhóc tách ra, không còn bóng nước nữa, mà là trứng thối, ông có thể né, nhưng lại không để ý dưới chân , ông đang cố nhảy ra khỏi sợi dây thì phía trên cây lại thả lưới, rõ là chỗ này bọn nhóc đã chuẩn bị từ lâu rồi, liên tục bị dồn ép mà bọn nhóc không hề có sự rối loạn của trận đánh, thế là ông và các vệ sĩ thua trận, bị trói lại gốc cây. Các vệ sĩ khá là hung sức khi phải thua bọn nhóc:
hay thật, chỉ là trận đấu tập mà để thua bọn nhóc!
• PCT lại cười vui vẻ khi mà tất cả đều chịu thua:
haha, có gì đâu phải tức thế, lớn đâu phải lúc nào cũng thắng, với lại bọn nhóc còn nhỏ mà lại giỏi thế chúng ta phải mừng chứ sao lại bực thế kia, haha
( các bạn biết đấy, người chỉ dẫn bọn nhóc đánh trận giả các thứ, thêm nữa là người lớn thì phải nhường con nít, chứ thắng thì bọn nhóc lại buồn vì mất quà, hahaha ).
• chọc chọc!!!
Vệ sĩ số 3 vừa tức vừa cười :
so sánh chỉ với khả năng thử, nếu chúng ngang tầm thì sẽ thế nào, không vì lợi ích riêng, bọn nhóc phối hợp rất ăn ý, hơn nữa chúng lại dễ dàng khiến ta mắc vào dây và lưới, đánh đòn thẳng và dụ ta tránh các sợi dây phía dưới chân rồi tóm bắt tất cả bằng lưới tứ phía trên mà không hề có sự rối loạn. tụi nhóc lấy được bánh kẹo ngon lành, giỏi đấy.
• PCT:
thôi nào, đừng bực nữa nữa, do mình yếu thì nói đi, haha đi tắm cái nào, người bốc mùi quá, ọe.
• Sẵn đây ông nói luôn:
À này, tôi nghe bảo, trong nghĩa vụ quân sự có nam được để tóc dài hả?
• V/sĩ s3:
à, vâng, là thằng nhóc hôm đi biển gặp con gái ngài đấy,...
• Phó chủ tịch Hiền Thiên Quang ngạc nhiên:
ồ, để khi nào tôi xem thằng nhóc đấy có gì lại làm con bé hớn hở thế kia!.
Phía bên kia chỗ cậu nhóc vừa được nhắc đến!
• Cậu ta đang thở phì thở hộc:
đội trưởng ơi, em mệt quá, chạy không nổi nữa
• Đội trưởng không quan tâm, ra lệnh:
nhanh cái chân lên, đừng làm mất thời gian, không cả đội nhịn ăn đấy!
• Tiếng cả đội kêu vang in ỏi:
êi, nhanh cái chân ông ơi, người gì mà kém quá thế, thua cả con gái nữa này, nhanh lên nhanh lên...
• Khi này cậu vẫn chưa được thân thiện với mọi người, vì họ là đội đặc biệt ưu tú, và cũng vì lo cho cậu tuy có khoảng cách về cuộc sống nhưng vẫn chưa có xích mích gì, trong đầu vẫn cứ ghét cứ chửi:
má tụi nó, thế nào mình lại vô cái đội toàn học sinh giỏi thế này, tức quá mà... Aaaaaaa....
Luxembourg, nơi ở của vợ Phó chủ tịch, Huyền Thiên Phụng, tại 1 quán ăn hạng sang.
• Lazi Cander, chàng trai trẻ rất giàu có với tính cách người lớn rất oai phong! Cậu ta đang ngồi cùng bàn với Thiên Phụng, có lẽ tính làm gì đó nhưng... vừa mới lên tiếng đã bị cắt lời!
à tôi...
• T/Phụng đáp ngang: À, tôi cảm ơn vì bữa ăn, dù gì chúng ta cũng mới quen biết không lâu, nhưng tôi đã có gia đình rồi, hy vọng cậu đừng nghĩ tới việc tán tỉnh tôi nữa, bảo trọng nhé!
• Cô từ từ bước ra về, còn cậu ta ở lại với sự tức giận,...
• Lazi Cander:
huh..., ( 1 phụ nữ hoàn hảo, bằng mọi cách, em sẽ thuộc về tôi !! )
Nhật bản, địa điểm Fukuoka. ( nước Nhật )
• Tại 1 khu nhà cao tầng
• Vèo..... Hạ Nhi chạy hì hục:
( tiếng nhật ) ông ơi, ông ơi, ông ơi,... Quả Trứng của con sao rồi !?
• Sharichiho, ông già tóc bạc lớn tuổi ( người Nhật ):
mới vừa về đã hấp ta hấp tấp hỏi quả trứng, điều gì khiến con trở nên hào hứng với cái thứ con đã bỏ nó đi thế nhỉ?
• Hạ Nhi ngại ngại trả lời: ơ sao ông lại nói vậy chứ, con đang rất cố gắng đây này.
• Sharichiho: ồ, vậy đứa nào lúc trước bảo...
Câu truyện của lúc trước:
• Sharichiho: này, hạ nhi, tới giờ kiểm tra quả trứng rồi đấy!
• Hạ Nhi đang ngồi làm việc trên bàn quay sang nói:
thôi ông ơi, con đang bận xử lí mớ tài liệu của công ty con này, với lại quả trứng đấy cũng khá lâu rồi mà chưa có dấu hiệu gì cả, con nghĩ con đang làm điều ngốc nghếch không thể có đâu ạ, thôi ông giữ nó giúp con đi nhé .
Hiện tại thì:
• Hạ Nhi: con, con xin lỗi ông ạ >.<
• Sharichiho thở dài: hazzz, ta thì sao cũng được, chứ người đứng sau con mới quan trọng đấy.
• Hạ Nhi không hiểu là có gì!: Hả?
• Xoay về sau, các vệ sĩ có vẻ như đã biết lâu rồi... Cô nhè nhẹ cười...:
hihi, các chú... Con...
• Soạt, cả thảy cận vệ rút điện thoại ra và quay đi, cô vội ôm, kéo, năn nỉ các kiểu...: ( tiếng Việt )
Hức a...a..., các chú đừng đi mà, đừng điện cho ba con mà, con năn nỉ các chú luôn đó, xin mấy chú mà, huh a...a...a...a...
• Hờ , có vẻ như bọn họ đã mềm lòng, thôi chịu vậy, dù gì cũng không quan trọng, điện về chỉ làm mấy người quản cô nhức đầu bởi tiếng khóc như con nít thôi!.
• Các vệ sĩ giao kèo 1 chút:
Còn hơn vài tháng nửa là cô phải tham gia cuộc thi Đầu Bếp nhật, sáng đi làm, chiều đi học rồi còn phải lo cái việc vớ vẩn này lại bị điểm kém...
• Hạ Nhi cười hì hì: không sao đâu mà!....
• Các vệ sĩ vẫn không chịu:
việc này để tôi với ông già này lo, cô cứ học làm cho đàng hoàng, cãi là... Rút điện thoại..
• Được dịp trên cơ, nên các vệ sĩ lên mặt dọa cô chút, không nghe lời thì kiểu gì cũng bị lôi đầu về, thôi thì nhẹ nhõm cúi đầu...:
dạ , con biết rồi... :((
• Mặc dù hơi buồn, nhưng sau này cô không còn phải làm lén lén lút lút, cảm thấy rất hào hứng, sự tự tin, phấn khích hơn, vì sự chia sẻ những điều tâm tư của cô và cậu nhóc trước kia. ( Còn về cái trứng tự tạo bậy bạ đó thì hên xui 90% là không :v ) Hạ Nhi vui vẻ phấn khích:
com ba đê ! ( Tiếng nhật )
• Thành phố Luxembourg nằm giữa Bỉ, Pháp và Đức, được đánh giá có hệ thống Y tế đứng đầu thế giới.
• Viện Nghiên cứu... trong căn phòng, 1 cô gái đang chế tạo gì đó với các ống thử nghiệm,
cạch, cạch, cạch,... ( tiếng dụng cụ )
• Huyền Thiên Phụng ( người VN ), cô pha cái này nhỏ cái kia, gọi cận vệ: lấy tôi cái lọ màu đỏ kia.
• cạch, cạch, khuấy đều, rồi lắc đầu:
ha...z...z, không được rồi.
• Vệ sĩ s1 nhẹ lại gần kề tai nói nhỏ: cô có điện thoại này!
• T/phụng: à, đưa tôi xem nào, alo...
Tại Việt Nam !
• Phó chủ tịch ở VN ngồi trên ghế có chút rảnh rỗi:
alo, em không về à?
• T/phụng:
Không anh, em tính năm sau sẽ về, vì giờ em đang bận chút việc, hơi khó nhưng chắc sẽ được thôi! Nay anh không làm à?
• Pct cũng đang bận tay chuẩn bị ít đồ gì đó:
" nay ngày nghỉ, anh đi dạo 1 vài nơi, con bé cũng vừa mới trở lại Nhật, chỉ có em lâu rồi chưa về... "
• T/phụng nghe vậy cũng tỏ ra rất vui:
ôi trời, PCT của tôi ơi, sang năm em sẽ về ấy mà, đừng có nhớ quá ảnh hưởng tới công việc nhé, thôi em bận rồi, anh nghỉ ngơi khỏe nhé, yêu anh
• Tút tút tút, tắt máy, vệ sĩ tiếp tục nói:
có người hẹn cô tối nay đi ăn đấy ạ!
• T/phụng:
lại người đó phải không, các cậu biết cách trêu tôi đấy, đưa tôi lọ tiếp theo nào!
• Việt Nam, tại 1 ngôi làng nhỏ…
Nay có dịp nghỉ, nên Phó Chủ tịch tới đây đem theo ít quà thăm mọi người và đám trẻ
( ở vùng núi và là chỗ đặc biệt của ông, nên được bảo vệ và có điều kiện đảm bảo an toàn ), ông đem phát quà nhưng bắt tụi nhỏ phải giao đấu:
này mấy nhóc, chú có đem theo quà đây, muốn lấy thì phải hạ được chú đấy nhé! Alo alo…
• Mấy khi nghỉ ông thường tới đây dạy bọn nhóc luyện tập đánh trận giả để giải tỏa mệt mỏi,...
• Vèo, bóng nước bay liên tục vào mặt các vệ sĩ
Bụp Bụp Bụp ...
PCT bắt đầu ra lệnh: dàn trận, bắt chúng lại!
• Các vệ sĩ chạy theo, 4 đứa chạy ngược, xoay tròn, các vệ sĩ nhanh trí nhảy lên, nhưng khi đáp xuống cũng không thể né được bởi dây quá nhiều, chúng nó còn không hề bị rối dây chút nào
• Vèo, bụp bụp, những quả bóng nước liên tục đập vào mặt, các vệ sĩ chịu thua!
• PCT đi núp, chuẩn bị đáp trả, bọn nhóc lại ào lên, nếu đọ sức là bọn nhóc thua rồi, ôi thật là, đang chuẩn bị xông lên thì bọn nhóc tách ra, không còn bóng nước nữa, mà là trứng thối, ông có thể né, nhưng lại không để ý dưới chân , ông đang cố nhảy ra khỏi sợi dây thì phía trên cây lại thả lưới, rõ là chỗ này bọn nhóc đã chuẩn bị từ lâu rồi, liên tục bị dồn ép mà bọn nhóc không hề có sự rối loạn của trận đánh, thế là ông và các vệ sĩ thua trận, bị trói lại gốc cây. Các vệ sĩ khá là hung sức khi phải thua bọn nhóc:
hay thật, chỉ là trận đấu tập mà để thua bọn nhóc!
• PCT lại cười vui vẻ khi mà tất cả đều chịu thua:
haha, có gì đâu phải tức thế, lớn đâu phải lúc nào cũng thắng, với lại bọn nhóc còn nhỏ mà lại giỏi thế chúng ta phải mừng chứ sao lại bực thế kia, haha
( các bạn biết đấy, người chỉ dẫn bọn nhóc đánh trận giả các thứ, thêm nữa là người lớn thì phải nhường con nít, chứ thắng thì bọn nhóc lại buồn vì mất quà, hahaha ).
• chọc chọc!!!
Vệ sĩ số 3 vừa tức vừa cười :
so sánh chỉ với khả năng thử, nếu chúng ngang tầm thì sẽ thế nào, không vì lợi ích riêng, bọn nhóc phối hợp rất ăn ý, hơn nữa chúng lại dễ dàng khiến ta mắc vào dây và lưới, đánh đòn thẳng và dụ ta tránh các sợi dây phía dưới chân rồi tóm bắt tất cả bằng lưới tứ phía trên mà không hề có sự rối loạn. tụi nhóc lấy được bánh kẹo ngon lành, giỏi đấy.
• PCT:
thôi nào, đừng bực nữa nữa, do mình yếu thì nói đi, haha đi tắm cái nào, người bốc mùi quá, ọe.
• Sẵn đây ông nói luôn:
À này, tôi nghe bảo, trong nghĩa vụ quân sự có nam được để tóc dài hả?
• V/sĩ s3:
à, vâng, là thằng nhóc hôm đi biển gặp con gái ngài đấy,...
• Phó chủ tịch Hiền Thiên Quang ngạc nhiên:
ồ, để khi nào tôi xem thằng nhóc đấy có gì lại làm con bé hớn hở thế kia!.
Phía bên kia chỗ cậu nhóc vừa được nhắc đến!
• Cậu ta đang thở phì thở hộc:
đội trưởng ơi, em mệt quá, chạy không nổi nữa
• Đội trưởng không quan tâm, ra lệnh:
nhanh cái chân lên, đừng làm mất thời gian, không cả đội nhịn ăn đấy!
• Tiếng cả đội kêu vang in ỏi:
êi, nhanh cái chân ông ơi, người gì mà kém quá thế, thua cả con gái nữa này, nhanh lên nhanh lên...
• Khi này cậu vẫn chưa được thân thiện với mọi người, vì họ là đội đặc biệt ưu tú, và cũng vì lo cho cậu tuy có khoảng cách về cuộc sống nhưng vẫn chưa có xích mích gì, trong đầu vẫn cứ ghét cứ chửi:
má tụi nó, thế nào mình lại vô cái đội toàn học sinh giỏi thế này, tức quá mà... Aaaaaaa....
Luxembourg, nơi ở của vợ Phó chủ tịch, Huyền Thiên Phụng, tại 1 quán ăn hạng sang.
• Lazi Cander, chàng trai trẻ rất giàu có với tính cách người lớn rất oai phong! Cậu ta đang ngồi cùng bàn với Thiên Phụng, có lẽ tính làm gì đó nhưng... vừa mới lên tiếng đã bị cắt lời!
à tôi...
• T/Phụng đáp ngang: À, tôi cảm ơn vì bữa ăn, dù gì chúng ta cũng mới quen biết không lâu, nhưng tôi đã có gia đình rồi, hy vọng cậu đừng nghĩ tới việc tán tỉnh tôi nữa, bảo trọng nhé!
• Cô từ từ bước ra về, còn cậu ta ở lại với sự tức giận,...
• Lazi Cander:
huh..., ( 1 phụ nữ hoàn hảo, bằng mọi cách, em sẽ thuộc về tôi !! )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.