Chương 17: Lãng Khách Siêu Quậy
Thiên Long Libra Bo
11/07/2024
Thoáng cái biến mats, chiếc phi thuyền lao thẳng giữa trời xanh, bay giữa tầng mây không xác định, nó lại tiếp tục rơi tự do, 2 người vội nhấn cái nút nhảy alpha, như nút cách của bàn phím, nó lại biến mất…
Vụ nổ to khủng khiếp tại ngã 3 tam giác vàng, ai cũng biết, họ vẫn còn sống và đã thoát khỏi đây, gánh nặng biến mất, ông ta cũng vừa đứng đây đã đi mất dạng rồi, tạm thời là ổn, hy vọng ai đó có thể cản được ông ấy…
Lần dịch chuyển thứ 2 lao xuống lòng đất, khu vực toàn nham thạch, có vài thứ tồn tại trong lòng đất, lần 3 lao thẳng vào thị trấn lạ, đâm phá khu nha bỏ hoang rồi dừng lại, cánh cửa tự mở, cậu ta thẳng chân đạp cô gái ra khỏi phi thuyền, rồi khóa cửa lại, Kdung cố gắng phá cừa, đấm từng phát mạnh móp méo cánh cửa, cậu ta ngã xuống bên ghế, tay giữ cần gạt, cố gắng xin lỗi và phải dừng điều này lại, Kdung lên tiếng:
mày bị ngu hả, ông ta muốn giết mày đấy…
cuộc tranh của 2 người không cùng tần số. Kdung nói thẳng ra cậu là Quỷ Trắng, là tội phạm thế giới đấy biết không, nếu không mở sẽ giết luôn cậu ta…
Nói rồi, Kdung đấm thẳng vào cửa thủng 1 cái lỗ rồi lấy tay dò tìm chốt mở khóa, cậu ta sợ toát mồ hôi, nhanh tay bấm công tác liên tục…
đến khi cô gái nắm được tay khóa cửa và mở nó ra, chiếc phi thuyền bất chợt lại khởi động, ngay tức thì đã biến mất, để lại cô gái với khuôn mặt ngơ ngác…
khi nhảy phi thuyền phải mất tầm ít phút thời gian, để chạm đích, cứ nghĩ mình được thở rồi, nhưng cánh tay đứt lìa của cô gái vẫn còn dính lại, cậu ta hì hục lùi lại, tim đập loạn xạ…
Em xin lỗi, em không cố ý.. em không biết…
vừa là nỗi sợ vừa là sự luyến tiếc bởi cậu không muốn thấy cảnh này, đôi tay chạm vào gỡ buôn bỏ của cô ấy ra, đôi tay chạm vào, cảm giác thật mịn màn nhưng rất mạnh, dù cố gắng gỡ bằng 2 tay, nhưng tay của cô ấy vẫn mạnh khủng khiếp, cậu cố kéo ra lần nữa,bỗng tay cii ấy như quả bóng nước, phụt máu bắn cả lên mặt…
Những giọt máu vô tình đi thẳng vào trong miệng, uống vào ực cả ngụm máu, tiếng sặc sụa buồn nôn, thoáng chốc cái thứ kinh hãi đã đến thứ mà Kdung đau đớn phải chịu đựng suốt gần 100 năm, dày vò dù đã thành người?...
ngoài điều đó ra, có những hình bóng quen thuộc, giống như tất cả đang hướng về cậu vậy… cảm giác của cô ấy lúc nào Quỷ Trắng chính là Đại Thiên, 1 kẻ mạo danh?...
Trở lại thực tại, cậu ta bình tĩnh nắm 2 tay và xin lỗi, cánh tay chảy máu đó thả dần và chết đi, giọt máu cuối nhỏ xuống… cậu ta hứa sẽ tìm gặp lại chị thật sớm mà chưa biết rằng bóng tối bắt đầu lộ diện…
Trong khi cậu vẫn nghĩ mọi thứ dễ dàng, Kdung đang dần ngã gục xuống đất với tất cả ngỡ ngàng, chìm trong tuyệt vọng, những gì người đó dành hết tự tin nói với cô rằng…
Nó không phải quỷ trắng đâu… ( tiếng hàn )
Kdung đáp: Vi sao? ( tiếng hàn )
Thượng Phong đáp: Vì nó là bạn tôi…
cô ấy chả quan tâm… chỉ vậy thôi?
Không, tôi biết nó thế nào…
Cô bảo không quan tâm…
Tphong cố gắng giải thích…
tôi nói thật…
Kdung bóp chặt cổ cậu ta đưa thẳng lên chỉ bằng 1 tay, với đôi mắt đầy lửa thù hận, Tphong sắp chạm đến cái chết cô vẫn không tỏ ra chút phản ứng, nhưng khi nhớ lại, chính cô cũng tự tay buông bỏ, tự đặt cơ hội cho nó hay sao? nếu thật tâm, cô đã giết nó xong ngay từ lúc đầu ngoài biển kia rồi, cô thả tay xuống bình tĩnh lại, Tphong nghẹt thở xém die, cô gái quay đi…
Quỷ Trắng sẽ do tôi quyết định..
Tphong cất tiếng thật to, muốn cô ấy dừng chân nghe cậu nói:
2 chúng tôi là người của 100 năm trước, chỉ là sinh viên thôi, chúng tôi là nạn nhân may mắn sống sót trong cuộc chiến, thật sự không biết gì cả…
Kdung dừng chân…
cậu nghĩ gì khi tôi là sinh linh của 100 năm trước? ký ức của mẹ tôi vẫn còn đây…
Tphong gắng gượng trả lời…
tôi biết, nhưng thằng nhóc đó là quỷ trắng là điều không thể…
Có gì để chứng minh?
có, có rất nhiều nó chỉ mới 17 tuổi, học không được làm không xong, luôn phải trông chờ người khác yếu kém về mọi mặt sợ hãi, mọi thứ, sợ máu, sợ giết, sợ đau sợ tổn thương người khác, rất bướng bỉnh, nhưng vẫn nghe lời, một đứa rất nhẹ dạ, lúc nào cũng muốn giúp người khác, trong khi bản thân lại cô độc thua kém hơn cả thế, nếu nó là quỷ trắng thì chắc chắn rằng nó sẽ không để ai phải chết…
Kim Dung tiến gần tới hỏi tại sao?
Thượng Phong đứng dậy nở nụ cười trả lời tự tin, nhìn mặt với gái nói bằng tiếng Anh
Tôi là bác sĩ, tôi mạnh và giỏi hơn nó rất nhiều.
Và đây là những gì cô nhận được khi cố gắng bảo vệ nó?
Những ngày dài mệt mỏi, cô đã cạn kiệt sức lực đến đây thôi, không làm gì được nữa, không làm thêm nữa, mọi thứ mờ ảo, ánh mắt dần khép lại chỉ còn là bóng đêm.
Vụ nổ to khủng khiếp tại ngã 3 tam giác vàng, ai cũng biết, họ vẫn còn sống và đã thoát khỏi đây, gánh nặng biến mất, ông ta cũng vừa đứng đây đã đi mất dạng rồi, tạm thời là ổn, hy vọng ai đó có thể cản được ông ấy…
Lần dịch chuyển thứ 2 lao xuống lòng đất, khu vực toàn nham thạch, có vài thứ tồn tại trong lòng đất, lần 3 lao thẳng vào thị trấn lạ, đâm phá khu nha bỏ hoang rồi dừng lại, cánh cửa tự mở, cậu ta thẳng chân đạp cô gái ra khỏi phi thuyền, rồi khóa cửa lại, Kdung cố gắng phá cừa, đấm từng phát mạnh móp méo cánh cửa, cậu ta ngã xuống bên ghế, tay giữ cần gạt, cố gắng xin lỗi và phải dừng điều này lại, Kdung lên tiếng:
mày bị ngu hả, ông ta muốn giết mày đấy…
cuộc tranh của 2 người không cùng tần số. Kdung nói thẳng ra cậu là Quỷ Trắng, là tội phạm thế giới đấy biết không, nếu không mở sẽ giết luôn cậu ta…
Nói rồi, Kdung đấm thẳng vào cửa thủng 1 cái lỗ rồi lấy tay dò tìm chốt mở khóa, cậu ta sợ toát mồ hôi, nhanh tay bấm công tác liên tục…
đến khi cô gái nắm được tay khóa cửa và mở nó ra, chiếc phi thuyền bất chợt lại khởi động, ngay tức thì đã biến mất, để lại cô gái với khuôn mặt ngơ ngác…
khi nhảy phi thuyền phải mất tầm ít phút thời gian, để chạm đích, cứ nghĩ mình được thở rồi, nhưng cánh tay đứt lìa của cô gái vẫn còn dính lại, cậu ta hì hục lùi lại, tim đập loạn xạ…
Em xin lỗi, em không cố ý.. em không biết…
vừa là nỗi sợ vừa là sự luyến tiếc bởi cậu không muốn thấy cảnh này, đôi tay chạm vào gỡ buôn bỏ của cô ấy ra, đôi tay chạm vào, cảm giác thật mịn màn nhưng rất mạnh, dù cố gắng gỡ bằng 2 tay, nhưng tay của cô ấy vẫn mạnh khủng khiếp, cậu cố kéo ra lần nữa,bỗng tay cii ấy như quả bóng nước, phụt máu bắn cả lên mặt…
Những giọt máu vô tình đi thẳng vào trong miệng, uống vào ực cả ngụm máu, tiếng sặc sụa buồn nôn, thoáng chốc cái thứ kinh hãi đã đến thứ mà Kdung đau đớn phải chịu đựng suốt gần 100 năm, dày vò dù đã thành người?...
ngoài điều đó ra, có những hình bóng quen thuộc, giống như tất cả đang hướng về cậu vậy… cảm giác của cô ấy lúc nào Quỷ Trắng chính là Đại Thiên, 1 kẻ mạo danh?...
Trở lại thực tại, cậu ta bình tĩnh nắm 2 tay và xin lỗi, cánh tay chảy máu đó thả dần và chết đi, giọt máu cuối nhỏ xuống… cậu ta hứa sẽ tìm gặp lại chị thật sớm mà chưa biết rằng bóng tối bắt đầu lộ diện…
Trong khi cậu vẫn nghĩ mọi thứ dễ dàng, Kdung đang dần ngã gục xuống đất với tất cả ngỡ ngàng, chìm trong tuyệt vọng, những gì người đó dành hết tự tin nói với cô rằng…
Nó không phải quỷ trắng đâu… ( tiếng hàn )
Kdung đáp: Vi sao? ( tiếng hàn )
Thượng Phong đáp: Vì nó là bạn tôi…
cô ấy chả quan tâm… chỉ vậy thôi?
Không, tôi biết nó thế nào…
Cô bảo không quan tâm…
Tphong cố gắng giải thích…
tôi nói thật…
Kdung bóp chặt cổ cậu ta đưa thẳng lên chỉ bằng 1 tay, với đôi mắt đầy lửa thù hận, Tphong sắp chạm đến cái chết cô vẫn không tỏ ra chút phản ứng, nhưng khi nhớ lại, chính cô cũng tự tay buông bỏ, tự đặt cơ hội cho nó hay sao? nếu thật tâm, cô đã giết nó xong ngay từ lúc đầu ngoài biển kia rồi, cô thả tay xuống bình tĩnh lại, Tphong nghẹt thở xém die, cô gái quay đi…
Quỷ Trắng sẽ do tôi quyết định..
Tphong cất tiếng thật to, muốn cô ấy dừng chân nghe cậu nói:
2 chúng tôi là người của 100 năm trước, chỉ là sinh viên thôi, chúng tôi là nạn nhân may mắn sống sót trong cuộc chiến, thật sự không biết gì cả…
Kdung dừng chân…
cậu nghĩ gì khi tôi là sinh linh của 100 năm trước? ký ức của mẹ tôi vẫn còn đây…
Tphong gắng gượng trả lời…
tôi biết, nhưng thằng nhóc đó là quỷ trắng là điều không thể…
Có gì để chứng minh?
có, có rất nhiều nó chỉ mới 17 tuổi, học không được làm không xong, luôn phải trông chờ người khác yếu kém về mọi mặt sợ hãi, mọi thứ, sợ máu, sợ giết, sợ đau sợ tổn thương người khác, rất bướng bỉnh, nhưng vẫn nghe lời, một đứa rất nhẹ dạ, lúc nào cũng muốn giúp người khác, trong khi bản thân lại cô độc thua kém hơn cả thế, nếu nó là quỷ trắng thì chắc chắn rằng nó sẽ không để ai phải chết…
Kim Dung tiến gần tới hỏi tại sao?
Thượng Phong đứng dậy nở nụ cười trả lời tự tin, nhìn mặt với gái nói bằng tiếng Anh
Tôi là bác sĩ, tôi mạnh và giỏi hơn nó rất nhiều.
Và đây là những gì cô nhận được khi cố gắng bảo vệ nó?
Những ngày dài mệt mỏi, cô đã cạn kiệt sức lực đến đây thôi, không làm gì được nữa, không làm thêm nữa, mọi thứ mờ ảo, ánh mắt dần khép lại chỉ còn là bóng đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.