Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 45: Ám toán
Gã Khờ Mộng Mơ
17/07/2018
Trong sự uất ức cực hạn, cô ta bị tấm lưới đẩy ngược lại về phía sau. Mà cũng chẳng rõ là do Tinh Hồn đặt bẫy quá lợi hại hay bản thân cô gái
này quá xuôi xẻo, vậy mà lại rơi vào đúng cái hố cuối cùng mà Tinh Hồn
đào bới.
Lại một lần nữa, tiếng nổ inh ỏi gầm vang, làn sóng khói bụi thổi lan tràn. Mãi một lúc sau thì đất bụi mới nguôi ngoai hạ xuống.
Chỉ thấy từ trong đống hỗn độn, cô gái nọ chật vật đi ra, cả người lấm lem, y phục rách nát, quả thật nhìn đáng thương vô cùng. Có điều, nhìn sâu vào trong đôi mắt đẹp kia lộ rõ sát khí, dĩ nhiên tâm trạng đang vô cùng tồi tệ.
Đúng lúc này, từ bên trong hang động, một âm thanh đổ vỡ mạnh mẽ vang lên, nghe giống như âm thanh tảng băng bị đập nát vậy.
Gương mặt cô gái biến đổi:
- Không tốt, là bọn chúng!
Dĩ nhiên cô ta đang ám chỉ đám Trần Sơn, Mã Vệ và Đoàn thị tam huynh đệ bị cô nàng sử dụng phù lục cấm chế khóa lại đường ra. Sử dụng rất nhiều phù lục, trong số đó có một vài cái rất đắt tiền, nhờ vậy mới có thể ngăn cản được đường lui của đám người đó.
Vốn dĩ có thể tranh thủ cho chính mình một đoạn thời gian để rời khỏi đây, nhưng không ngờ lại liên tiếp bị rơi vào cái bẫy do kẻ thứ mười tạo thành.
Ngay lập tức, trong tay nàng xuất hiện một thanh bảo kiếm. Chỉ thấy thân kiếm một thân xanh biếc, tản ra khí tức dao động lạnh lẽo, vừa nhìn liền biết không phải là một thanh kiếm tầm thường.
Ngồi trên cao, Tinh Hồn đôi mắt nheo lại:
- Pháp khí thượng phẩm? Tu vi trung kỳ Phàm Tiên Cảnh mà sở hữu pháp khí thượng phẩm, cô ta hẳn có lai lịch không tầm thường.
Nhìn thanh kiếm của cô gái, Tinh Hồn vừa xoa cằm vừa đánh giá.
Chỉ thấy ở trong hang, cô gái vận chuyển nguyên lực, rồi sau đó dứt khoát vung một kiếm. Một đường kiếm này hóa thành một đường khí nhận sắc bén vô cùng, trên đường đi cày nát một đường mặt đất, tạo thành một cái khe rãnh dài, mà dĩ nhiên khe rãnh này không chỉ dừng lại ở mức đó.
Tấm lưới vừa nãy cản bước cô gái chỉ là một pháp khí tầm thường được Tinh Hồn mua tại Thanh Gian trấn, nhờ hắn bố trí một vài cái cấm chế nên mới đạt được hiệu quả ngăn cản nàng phóng ra.
Giờ đây trước uy lực của Pháp khí thượng phẩm, tấm lưới tự nhiên không có cách nào chịu nổi, lập tức bị xé nát ra làm hai. Mà đường kiếm kia chém ra ngoài, cuống bay đất đá lên không trung.
Nói tuy chậm, nhưng kỳ thực tất cả từ lúc cô nàng cướp được Thương Lan Thảo, phong bế đám Trần Sơn, bị trúng bẫy hay dùng bảo kiếm chém đứt tấm lưới, tất cả chỉ diễn ra vẻn vẹn trong vài phút mà thôi.
Làm xong, cô gái lập tức dùng toàn lực chạy ra bên ngoài. Đột nhiên, trong sát na, nàng cảm giác được có một thứ gì đó rất nguy hiểm đang hướng về phía mình.
Theo bản năng, nàng định lách sang một bên để tránh né, nhưng vốn bản thân là người trong thế bị động, dưới tình huống đang cấp tốc chạy thẳng về phía trước, khó có cơ hội mà tránh né được.
Kết quả là bản thân bị trúng phải ba cái phi châm đâm vào dưới đùi, nơi không có nhuyễn giáp bảo hộ.
- Khốn kiếp, là kẻ nào?
Bị phi châm đâm vào chân, cơ thể trong giây lát bị sụi lơ xuống, té nháo nhào trên đất. Vài giây sau thì mới bật dậy, cái miệng chửi thề một tiếng thì đột nhiên nàng ta giật bắn mình, bởi chẳng biết từ lúc nào, ở phía sau lưng xuất hiện một bóng người.
Kẻ này trên tay cầm một con dao nhỏ kề sát trên cổ, mũi dao nhọn hoắc, không chút thương hoa tiếc ngọc mà đâm vào lớp da trắng ngần, một giọt máu đỏ hỏn chảy xuống, lăn dài trên chiếc cổ xinh đẹp ấy.
Người đó dĩ nhiên chính là Tinh Hồn, ngay lúc hắn phóng ra phi châm thì cũng chính là lúc hắn rời khỏi cành cây đó. ]
Giọng nói lạnh lùng không chút biểu tình:
- Giao Thương Lan Thảo, ta tha cho cô một mạng.
- Ngươi nghĩ ngươi có thể giết nổi bản cô nương sao?
Bị Tinh Hồn kề dao uy hiếp, vậy mà cô ta không hề tỏ ra khiếp sợ, ngược lại cười thách thức.
- Có thể ta không giết được cô bây giờ, nhưng ít nhất có thể khiến cho chết từ từ. Nhớ ba cây phi châm kia chứ?
- Phi châm? Nó có độc?
Cô gái mắt lóe lên, lạnh giọng hỏi.
- Là độc của Xích Tuyến Xà, ngay cả tiên giả Phù Tiên Cảnh, Địa Tiên Cảnh còn không muốn trúng phải độc tố của nó, đừng nói chi là một tiểu tiên nho nhỏ như cô.
Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, đồng thời gì chặt cơ thể của cô nàng áp sát xuống đất một cách cục súc, không có cô nàng bất kỳ một cơ hội nào phản kháng cả.
Lúc này, từ bên trong, tiếng xé gió truyền ra mỗi lúc một gần hơn, dĩ nhiên là đám Trần Sơn đang cấp tốc xông ra ngoài đây để tìm kiếm kẻ đã cướp đi Thương Lan Thảo của bọn họ.
- Giao Thương Lan Thảo, ta đưa cô thuốc giải độc, sau đó đường ai nấy đi, thế nào? Ta không hi vọng rằng một cô gái xinh đẹp bản lĩnh như cô lại vẫn lạc trong tay đám thô bạo kia đâu.
Tinh Hồn hỏi lại một lần nữa, dĩ nhiên không quên uy hiếp một câu.
- Được, ta giao nó cho ngươi.
Thời gian cấp bách, không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô ta liền quyết định đưa Thương Lan Thảo cho Tinh Hồn.
Truyền thần niệm vào Nhẫn Trữ Vật, một gốc thảo dược năm lá thơm phứt xuất hiện, chính là Thương Lan Thảo.
Tinh Hồn không chút do dự liền chụp lấy, bỏ vào Nhẫn Trữ Vật, sau đó thò tay nắm lấy cái nhuyễn giáp, sau đó kéo nàng cùng với mình bỏ chạy. Bởi vì Tinh Hồn đã dùng thủ đoạn phong bế hoàn toàn nguyên lực của cô ta, nàng hiện tại ngoại trừ cơ thể khỏe mạnh ra thì chẳng khác gì một người bình thường cả.
Lúc kéo cô nàng đi, Tinh Hồn trong tay xuất hiện một cái Phù Lục, lập tức bóp nát nó, cuối cùng phóng hết toàn bộ số phi châm còn lại về phía cửa hang, hoàn thành xong tất cả thì mới cấp tốc bỏ chạy.
Đám Trần Sơn, Mã Vệ và Đoàn thị tam huynh đệ cùng lúc ra ngoài một lần, chỉ thấy bọn hắn bộ dạng thảm khốc, trên người thương thấy đầy mình, máu me rỉ ra, tự nhiên là do trải qua một trận kịch chiến khốc liệt với Thạch Nguyên Quy.
Mà sau lưng không có thấy bóng dáng của Thạch Nguyên Quy đâu nữa, chắc hẳn đã bị đám Trần Sơn liên thủ giết chết rồi.
Vừa mới thò cái mặt ra khỏi hang, tuy nhìn thấy mấy cái hố không rõ từ đâu hiện ra, nhưng bởi vì sự quan tâm đến Thương Lan Thảo nên bọn chúng chẳng để ý đến chuyện này lắm.
Bên ngoài khói bụi mờ mịt, bỗng hai bên trái phải cửa hang có tiếng nổ nhỏ, cùng với đó là tiếng xé gió vun vút.
- Cẩn thận, có bẫy!
Trần Sơn là người đầu tiên phát hiện, la lớn một tiếng, sau đó vội vận chuyển nguyên lực, tự tạo một tầng nguyên lực để phòng hộ thân thể.
Chỉ thấy bên ngoài có bốn, năm cái vệt đen như tên bắn xé gió bay vào, nhĩn kỹ lại thì mới nhận ra, đó là hai cái thạch chùy nhọn hoắc, phía đầu nhọn đằng trước có dán vài cái phù lục màu đỏ.
Mấy tấm phù lục đó chính là Oanh Hỏa Phù, ngay lúc vừa chạm vào thân thể bọn họ thì Oanh Hổ Phù bạo tạc, thạch chùy chịu lực tác động của Oanh Hỏa Phù nên cũng nổ tung theo, kết quả tạo thành một cơn mưa đá chém vào cơ thể đám Trần Sơn.
Tuy không tạo thành thương thế quá lớn, nhưng cảm giác này tự nhiên vẫn là rất khó chịu.
Và dĩ nhiên chuyện này chưa có dừng lại, bởi thạch chùy cùng Oanh Hỏa Phù chỉ là vật dùng để che mắt mấy cái phi châm kia mà thôi.
Phi châm rất nhỏ bé, lại bị cát bụi che mất tầm nhìn, thế nên đám Trần Sơn nhất thời không có phòng bị. Ngoại trừ Đoàn Lương nấp đằng sau Đoàn Đại Bàn thì toàn bộ những người khác đều trúng phải phi châm tẩm độc cả.
- Cướp Thương Lan Thảo, giết chết đạo lữ, lại còn ám toán ta, Trần Sơn này không giết ngươi thề không làm người.
Trần Sơn cực kỳ uất ức, không kìm chế được nổi nộ hỏa trong lòng, ngẩn đầu hét lớn một tiếng. Và dĩ nhiên kẻ mà Trần Sơn đang nguyền rủa thề thốt không phải là Tinh Hồn, mà là cô gái đang bị hắn thô bạo lôi đi.
- Phi châm này có độc!
Mã Vệ vạch chỗ bị phi châm đâm vào, gương mặt khó coi nói.
- Đại ca, đệ không muốn chết.
- Đại ca, cứu đệ với.
Nghe Mã Vệ nói phi châm có độc, Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo kinh hoảng. Ba huynh đệ này vốn cùng một giuộc, là những kẻ cực kỳ sợ chết. Trong số ba huynh đệ, Đoàn Chính a dua nịnh hót, Đoàn Đại Bảo ngu ngốc tham ăn, chỉ có Đoàn Lương là người thông minh nhất.
Dĩ nhiên hai tên Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo cực kỳ tôn sùng đại ca của mình, thế nên mọi việc trước giờ đều cho một tay Đoàn Lương sắp xếp hết cả.
Lần này cũng không ngoại lệ, khi nghe tính mạng bị uy hiếp, cả hai đều hướng Đoàn Lương khóc lóc cầu xin.
- Đừng có hoảng, chuyện đâu còn có đó. Mọi chuyện cứ giao hết cho đại ca.
Đoàn Lương vội vàng trấn an, dĩ nhiên không quên làm ra điệu bộ công tử hào hoa. Sau đó quay sang hỏi Mã Vệ:
- Ngươi biết đây là độc gì không?
- Hình như là độc của Xích Tuyến Xà. Độc tố của Xích Tuyến Xà rất mạnh, nhưng chỉ cần uống được mật của nó là tự nhiên sẽ giải được. Bên ngoài hình như có thi thể của một đầu Xích Tuyến Xà, ra xem thử thế nào.
Mã Vệ chậm rãi phân tích. Mấy người khác, bao gồm cả Trần Sơn cũng chỉ biết tin theo, sau đó liền chạy ra bên ngoài.
Khi nhìn thấy thi thể của Xích Tuyến Xà thì mừng rỡ chạy đến, nhưng lúc đến nơi thì mới thất thần.
- Rốt cuộc là kẻ nào làm?
Trần Sơn một lần nữa hét lớn. Cả đời hắn từ khi tu hành đến giờ, chưa một lần nào ăn phải quả đắng như thế này cả.
- Kẻ kia chắc chắn là đã có tính toán, muốn giết hết tất cả chúng ta.
Mã Vệ cũng không giữ được bình tĩnh, chưởng mạnh xuống thi thể đã nguội lạnh của Xích Tuyến Xà, làm cho nó biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Lại một lần nữa, tiếng nổ inh ỏi gầm vang, làn sóng khói bụi thổi lan tràn. Mãi một lúc sau thì đất bụi mới nguôi ngoai hạ xuống.
Chỉ thấy từ trong đống hỗn độn, cô gái nọ chật vật đi ra, cả người lấm lem, y phục rách nát, quả thật nhìn đáng thương vô cùng. Có điều, nhìn sâu vào trong đôi mắt đẹp kia lộ rõ sát khí, dĩ nhiên tâm trạng đang vô cùng tồi tệ.
Đúng lúc này, từ bên trong hang động, một âm thanh đổ vỡ mạnh mẽ vang lên, nghe giống như âm thanh tảng băng bị đập nát vậy.
Gương mặt cô gái biến đổi:
- Không tốt, là bọn chúng!
Dĩ nhiên cô ta đang ám chỉ đám Trần Sơn, Mã Vệ và Đoàn thị tam huynh đệ bị cô nàng sử dụng phù lục cấm chế khóa lại đường ra. Sử dụng rất nhiều phù lục, trong số đó có một vài cái rất đắt tiền, nhờ vậy mới có thể ngăn cản được đường lui của đám người đó.
Vốn dĩ có thể tranh thủ cho chính mình một đoạn thời gian để rời khỏi đây, nhưng không ngờ lại liên tiếp bị rơi vào cái bẫy do kẻ thứ mười tạo thành.
Ngay lập tức, trong tay nàng xuất hiện một thanh bảo kiếm. Chỉ thấy thân kiếm một thân xanh biếc, tản ra khí tức dao động lạnh lẽo, vừa nhìn liền biết không phải là một thanh kiếm tầm thường.
Ngồi trên cao, Tinh Hồn đôi mắt nheo lại:
- Pháp khí thượng phẩm? Tu vi trung kỳ Phàm Tiên Cảnh mà sở hữu pháp khí thượng phẩm, cô ta hẳn có lai lịch không tầm thường.
Nhìn thanh kiếm của cô gái, Tinh Hồn vừa xoa cằm vừa đánh giá.
Chỉ thấy ở trong hang, cô gái vận chuyển nguyên lực, rồi sau đó dứt khoát vung một kiếm. Một đường kiếm này hóa thành một đường khí nhận sắc bén vô cùng, trên đường đi cày nát một đường mặt đất, tạo thành một cái khe rãnh dài, mà dĩ nhiên khe rãnh này không chỉ dừng lại ở mức đó.
Tấm lưới vừa nãy cản bước cô gái chỉ là một pháp khí tầm thường được Tinh Hồn mua tại Thanh Gian trấn, nhờ hắn bố trí một vài cái cấm chế nên mới đạt được hiệu quả ngăn cản nàng phóng ra.
Giờ đây trước uy lực của Pháp khí thượng phẩm, tấm lưới tự nhiên không có cách nào chịu nổi, lập tức bị xé nát ra làm hai. Mà đường kiếm kia chém ra ngoài, cuống bay đất đá lên không trung.
Nói tuy chậm, nhưng kỳ thực tất cả từ lúc cô nàng cướp được Thương Lan Thảo, phong bế đám Trần Sơn, bị trúng bẫy hay dùng bảo kiếm chém đứt tấm lưới, tất cả chỉ diễn ra vẻn vẹn trong vài phút mà thôi.
Làm xong, cô gái lập tức dùng toàn lực chạy ra bên ngoài. Đột nhiên, trong sát na, nàng cảm giác được có một thứ gì đó rất nguy hiểm đang hướng về phía mình.
Theo bản năng, nàng định lách sang một bên để tránh né, nhưng vốn bản thân là người trong thế bị động, dưới tình huống đang cấp tốc chạy thẳng về phía trước, khó có cơ hội mà tránh né được.
Kết quả là bản thân bị trúng phải ba cái phi châm đâm vào dưới đùi, nơi không có nhuyễn giáp bảo hộ.
- Khốn kiếp, là kẻ nào?
Bị phi châm đâm vào chân, cơ thể trong giây lát bị sụi lơ xuống, té nháo nhào trên đất. Vài giây sau thì mới bật dậy, cái miệng chửi thề một tiếng thì đột nhiên nàng ta giật bắn mình, bởi chẳng biết từ lúc nào, ở phía sau lưng xuất hiện một bóng người.
Kẻ này trên tay cầm một con dao nhỏ kề sát trên cổ, mũi dao nhọn hoắc, không chút thương hoa tiếc ngọc mà đâm vào lớp da trắng ngần, một giọt máu đỏ hỏn chảy xuống, lăn dài trên chiếc cổ xinh đẹp ấy.
Người đó dĩ nhiên chính là Tinh Hồn, ngay lúc hắn phóng ra phi châm thì cũng chính là lúc hắn rời khỏi cành cây đó. ]
Giọng nói lạnh lùng không chút biểu tình:
- Giao Thương Lan Thảo, ta tha cho cô một mạng.
- Ngươi nghĩ ngươi có thể giết nổi bản cô nương sao?
Bị Tinh Hồn kề dao uy hiếp, vậy mà cô ta không hề tỏ ra khiếp sợ, ngược lại cười thách thức.
- Có thể ta không giết được cô bây giờ, nhưng ít nhất có thể khiến cho chết từ từ. Nhớ ba cây phi châm kia chứ?
- Phi châm? Nó có độc?
Cô gái mắt lóe lên, lạnh giọng hỏi.
- Là độc của Xích Tuyến Xà, ngay cả tiên giả Phù Tiên Cảnh, Địa Tiên Cảnh còn không muốn trúng phải độc tố của nó, đừng nói chi là một tiểu tiên nho nhỏ như cô.
Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, đồng thời gì chặt cơ thể của cô nàng áp sát xuống đất một cách cục súc, không có cô nàng bất kỳ một cơ hội nào phản kháng cả.
Lúc này, từ bên trong, tiếng xé gió truyền ra mỗi lúc một gần hơn, dĩ nhiên là đám Trần Sơn đang cấp tốc xông ra ngoài đây để tìm kiếm kẻ đã cướp đi Thương Lan Thảo của bọn họ.
- Giao Thương Lan Thảo, ta đưa cô thuốc giải độc, sau đó đường ai nấy đi, thế nào? Ta không hi vọng rằng một cô gái xinh đẹp bản lĩnh như cô lại vẫn lạc trong tay đám thô bạo kia đâu.
Tinh Hồn hỏi lại một lần nữa, dĩ nhiên không quên uy hiếp một câu.
- Được, ta giao nó cho ngươi.
Thời gian cấp bách, không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cô ta liền quyết định đưa Thương Lan Thảo cho Tinh Hồn.
Truyền thần niệm vào Nhẫn Trữ Vật, một gốc thảo dược năm lá thơm phứt xuất hiện, chính là Thương Lan Thảo.
Tinh Hồn không chút do dự liền chụp lấy, bỏ vào Nhẫn Trữ Vật, sau đó thò tay nắm lấy cái nhuyễn giáp, sau đó kéo nàng cùng với mình bỏ chạy. Bởi vì Tinh Hồn đã dùng thủ đoạn phong bế hoàn toàn nguyên lực của cô ta, nàng hiện tại ngoại trừ cơ thể khỏe mạnh ra thì chẳng khác gì một người bình thường cả.
Lúc kéo cô nàng đi, Tinh Hồn trong tay xuất hiện một cái Phù Lục, lập tức bóp nát nó, cuối cùng phóng hết toàn bộ số phi châm còn lại về phía cửa hang, hoàn thành xong tất cả thì mới cấp tốc bỏ chạy.
Đám Trần Sơn, Mã Vệ và Đoàn thị tam huynh đệ cùng lúc ra ngoài một lần, chỉ thấy bọn hắn bộ dạng thảm khốc, trên người thương thấy đầy mình, máu me rỉ ra, tự nhiên là do trải qua một trận kịch chiến khốc liệt với Thạch Nguyên Quy.
Mà sau lưng không có thấy bóng dáng của Thạch Nguyên Quy đâu nữa, chắc hẳn đã bị đám Trần Sơn liên thủ giết chết rồi.
Vừa mới thò cái mặt ra khỏi hang, tuy nhìn thấy mấy cái hố không rõ từ đâu hiện ra, nhưng bởi vì sự quan tâm đến Thương Lan Thảo nên bọn chúng chẳng để ý đến chuyện này lắm.
Bên ngoài khói bụi mờ mịt, bỗng hai bên trái phải cửa hang có tiếng nổ nhỏ, cùng với đó là tiếng xé gió vun vút.
- Cẩn thận, có bẫy!
Trần Sơn là người đầu tiên phát hiện, la lớn một tiếng, sau đó vội vận chuyển nguyên lực, tự tạo một tầng nguyên lực để phòng hộ thân thể.
Chỉ thấy bên ngoài có bốn, năm cái vệt đen như tên bắn xé gió bay vào, nhĩn kỹ lại thì mới nhận ra, đó là hai cái thạch chùy nhọn hoắc, phía đầu nhọn đằng trước có dán vài cái phù lục màu đỏ.
Mấy tấm phù lục đó chính là Oanh Hỏa Phù, ngay lúc vừa chạm vào thân thể bọn họ thì Oanh Hổ Phù bạo tạc, thạch chùy chịu lực tác động của Oanh Hỏa Phù nên cũng nổ tung theo, kết quả tạo thành một cơn mưa đá chém vào cơ thể đám Trần Sơn.
Tuy không tạo thành thương thế quá lớn, nhưng cảm giác này tự nhiên vẫn là rất khó chịu.
Và dĩ nhiên chuyện này chưa có dừng lại, bởi thạch chùy cùng Oanh Hỏa Phù chỉ là vật dùng để che mắt mấy cái phi châm kia mà thôi.
Phi châm rất nhỏ bé, lại bị cát bụi che mất tầm nhìn, thế nên đám Trần Sơn nhất thời không có phòng bị. Ngoại trừ Đoàn Lương nấp đằng sau Đoàn Đại Bàn thì toàn bộ những người khác đều trúng phải phi châm tẩm độc cả.
- Cướp Thương Lan Thảo, giết chết đạo lữ, lại còn ám toán ta, Trần Sơn này không giết ngươi thề không làm người.
Trần Sơn cực kỳ uất ức, không kìm chế được nổi nộ hỏa trong lòng, ngẩn đầu hét lớn một tiếng. Và dĩ nhiên kẻ mà Trần Sơn đang nguyền rủa thề thốt không phải là Tinh Hồn, mà là cô gái đang bị hắn thô bạo lôi đi.
- Phi châm này có độc!
Mã Vệ vạch chỗ bị phi châm đâm vào, gương mặt khó coi nói.
- Đại ca, đệ không muốn chết.
- Đại ca, cứu đệ với.
Nghe Mã Vệ nói phi châm có độc, Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo kinh hoảng. Ba huynh đệ này vốn cùng một giuộc, là những kẻ cực kỳ sợ chết. Trong số ba huynh đệ, Đoàn Chính a dua nịnh hót, Đoàn Đại Bảo ngu ngốc tham ăn, chỉ có Đoàn Lương là người thông minh nhất.
Dĩ nhiên hai tên Đoàn Chính và Đoàn Đại Bảo cực kỳ tôn sùng đại ca của mình, thế nên mọi việc trước giờ đều cho một tay Đoàn Lương sắp xếp hết cả.
Lần này cũng không ngoại lệ, khi nghe tính mạng bị uy hiếp, cả hai đều hướng Đoàn Lương khóc lóc cầu xin.
- Đừng có hoảng, chuyện đâu còn có đó. Mọi chuyện cứ giao hết cho đại ca.
Đoàn Lương vội vàng trấn an, dĩ nhiên không quên làm ra điệu bộ công tử hào hoa. Sau đó quay sang hỏi Mã Vệ:
- Ngươi biết đây là độc gì không?
- Hình như là độc của Xích Tuyến Xà. Độc tố của Xích Tuyến Xà rất mạnh, nhưng chỉ cần uống được mật của nó là tự nhiên sẽ giải được. Bên ngoài hình như có thi thể của một đầu Xích Tuyến Xà, ra xem thử thế nào.
Mã Vệ chậm rãi phân tích. Mấy người khác, bao gồm cả Trần Sơn cũng chỉ biết tin theo, sau đó liền chạy ra bên ngoài.
Khi nhìn thấy thi thể của Xích Tuyến Xà thì mừng rỡ chạy đến, nhưng lúc đến nơi thì mới thất thần.
- Rốt cuộc là kẻ nào làm?
Trần Sơn một lần nữa hét lớn. Cả đời hắn từ khi tu hành đến giờ, chưa một lần nào ăn phải quả đắng như thế này cả.
- Kẻ kia chắc chắn là đã có tính toán, muốn giết hết tất cả chúng ta.
Mã Vệ cũng không giữ được bình tĩnh, chưởng mạnh xuống thi thể đã nguội lạnh của Xích Tuyến Xà, làm cho nó biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.