Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 143: Cấm tiến vào Vũ Kiếm Các
Gã Khờ Mộng Mơ
27/09/2018
- Tin cái mã bố nhà ngươi, thằng oắt con.
Viên Thừa chưa nói hết câu thì đột nhiên ông lão lười nhát kia xuất hiện ngay phía trước, tay phải vã mặt một phát vào mặt. Cú tát này đơn thuần chỉ sử dụng sức mạnh thân thể, không hề phát ra một chút dao động nguyên lực nào, chí ít là Tinh Hồn nhìn thấy như vậy.
Chỉ thấy Viên Thừa ăn trọn một tát của ông lão quản lí thì gương mặt muốn biến dạng, hàm răng bị mất đi mấy cái, nước mắt nước mũi văng tung tóe, ngã nhào sắp mặt xuống đất.
- Tiểu tử, nói cho lão phu biết, cái con bò to xác này tên gì?
- Hắn tên Viên Thừa, thành viên Thiên Hội.
Tinh Hồn không chút do dự trả lời ông lão, đồng thời lôi luôn cả Thiên Hội vào cùng. Chỉ thấy ông lão hai mắt như bắn ra tia lửa điện, nhìn chằm chằm Viên Thừa.
- Viên Thừa đúng không, giỏi lắm, lá gan lớn lắm dám phá giấc ngủ của lão già này. Lâu rồi chưa vận động, hôm nay thư giãn gân cốt một chút.
- Tiền… tiền bối, xin tha mạng…
- Tha bà nội ngươi.
Ông lão không quan tâm đến vẻ cầu xin đầy thương hại của Viên Thừa, nhảy đè lên người Viên Thừa đánh đấm thỏa thích. Lại nói, thực lực của ông lão này đúng là bất phàm, không ngờ khi đánh Viên Thừa mà không hề khiến cho Vũ Kiếm Các bị chấn động.
Lúc này, Viên Thừa gương mặt hoàn toàn biến dạng, bị sư phù cả lên, so với đầu heo còn muốn thảm hơn. Đánh đấm sướng tay, ông lão đứng dậy phủi phủi, sau đó liếc nhìn qua Tinh Hồn, chợt hỏi:
- Có thấy lão phu làm gì không?
- Không thấy.
Tinh Hồn lắc đầu, lãnh đạm nói.
Ông lão gật gật đầu, không biết hành động như thế nào, bỗng nhiên thân thể Viên Thừa đột ngột biến mất khỏi không gian tầng thứ nhất này. Làm xong tất cả, ông lão quay người đi trở lại chỗ làm việc của mình.
- Muốn làm gì đó thì làm, chọn xong thứ ngươi ưng ý thì xuống nói lại với nha đầu bên dưới, đừng làm phiền giấc ngủ của lão phu, có biết không?
- Ta minh bạch.
Tinh Hồn ôm quyền, sau đó tiếp tục lựa chọn công pháp, bất quá, trong đầu lại đang suy nghĩ về ông lão thần bí này.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Lúc này, ở bên ngoài đang có rất đông người đang tụ tập.
Hân Nhiên lúc này đối mặt với rất nhiều người, dĩ nhiên chiếm phần đông chính là đám thành viên Thiên Hội, dẫn đầu chính là Trương Vĩ – ngoại môn trưởng lão Thiên Hội.
Trương Vĩ nhìn Hân Nhiên, gương mặt có chút bất thiện, dĩ nhiên lí do chính là bởi vì Hân Nhiên không cho hắn tiến vào Vũ Kiếm Các để tìm Tinh Hồn trả thù.
- Hân Nhiên sư muội, ta nhắc lại lần nữa, mau tránh đường.
- Hừ, Trương Vĩ, ta cũng nhắc lại một lần nữa, đừng tưởng có Thiên Hội chống lưng, có tin hay không ngươi vĩnh viễn không được đặt chân vào Vũ Kiếm Các không?
Hân Nhiên dĩ nhiên không đặt Trương Vĩ và Thiên Hội vào mắt, thậm chí còn đe dọa ngược lại. Trương Vĩ gương mặt khẽ biến, hắn đối với Hân Nhiên có chút úy kỵ, không phải úy kỵ thực lực của nàng, mà là người ở đằng sau này.
Bất quá, Tinh Hồn đã tát một cú thật mạnh vào Thiên Hội. Nếu như chuyện này làm không xong, tiền đồ của hắn sau này liền bị hủy hoại rồi, thậm chí còn bị biểu ca của Chu Văn Thành là Chu Kình lửa giận trút xuống. Một tên cỏn con như hắn há chịu nổi lửa giận của Chu Kình, thế nên Trương Vĩ mới quyết định làm đến cùng.
- Hân Nhiên sư muội, thực sự ta rất cần gặp mặt kẻ đó, sư muội ra giá đi, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép, ta liền đáp ứng muội.
- Không cần, mau cút khỏi đây, bằng không ta làm thiệt đó.
Đúng lúc này, từ trên trời bỗng rơi xuống một vật thể nặng. Nhìn kỹ lại, vật thể đó thì ra là một gã đại hán to con, so với gã gác cửa kia còn muốn đô con hơn đôi chút. Bất quá, bộ dạng lại rất thê thảm, gương mặt sưng húp bầm tím đến biến dạng, so với đầu heo thì còn thê thảm hơn.
- Đây… hắn là Viên Thừa.
Một trong những thành viên Thiên Hội nhận ra Viên Thừa, liền hô lớn.
- Dám đánh trọng thương thành viên Thiên Hội, chỉ có thể là hắn.
Bởi vì sự cố lúc trước, thế nên Trương Vĩ không buồn tìm hiểu vết thương, lập tức kết luận người đánh Viên Thừa thành dạng này chính là Tinh Hồn.
- Hân Nhiên sư muội, gã đó lúc trước không chỉ giết Chu Văn Thành, mà còn ngay bên trong Vũ Kiếm Các đả thương đồng môn, Hân Nhiên sư muội, ta sẽ thay mặt tất cả mọi người dạy dỗ gã này một trận, như thế nào?
Cảm thấy mình đang chiếm lý, thế nên Trương Vĩ ăn nói rất hùng hồn. Đúng lúc này, từ bên trong Vũ Kiếm Các vang ra một giọng nói khàn khàn uy nghiêm.
- Hân Nhiên nha đầu, cái đám Thiên Hội gì đó, phàm là những ai đang tham gia cấm tiến vào Vũ Kiếm Các, bất kể là nội môn hay ngoại môn đều bị cấm năm trăm năm. Đứa nào dám cãi lệnh đánh què giò cho lão phu.
Nghe thanh âm này, chúng nhân biến sắc. Đặc biệt nhất là Thiên Hội, bị cấm năm trăm năm tiến vào Vũ Kiếm Các, chẳng khác gì một cú trừng phạt cực nặng cả, bởi nó ảnh hưởng đến thực lực rất lớn của mỗi đệ tử.
Trong số những thứ góp phần khiến cho thực lực của mỗi tiên giả tiến lên, vũ kỹ chính là một trong số đó. Thiếu đi vũ kỹ, thực lực mặc dù không bị hụt đi, nhưng chính là dậm chân tại chỗ, bị người khác vượt lên trên.
Hân Nhiên gương mặt ngẩn ra, sau đó gương mặt biến thành tươi cười:
- Hân Nhiên thụ ý.
Sau đó, nàng chuyển thân thể mảnh mai lại nhìn Trương Vĩ, nói:
- Ý tứ vừa rồi ngươi hiểu rồi chứ. Chỉ cần thấy đệ tử nào của Thiên Hội tiến lại gần Vũ Kiếm Các thì đánh bất luận tội.
- Hân Nhiên, chuyện này… không thể được.
Trương Vĩ gương mặt đại biến, so với khi mà Chu Văn Thành bị giết còn muốn khiếp sợ hơn. Chí ít, Chu Văn Thành chết, hắn chỉ đón nhận lửa giận của Chu Kình mà thôi. Nhưng lần này bởi vì hắn mà ảnh hưởng đến việc tu hành của toàn bộ Thiên Hội trong vòng năm trăm năm, dù hắn có mười cái mạng cũng không đủ để bị đám quái vật bên trong Thiên Hội giết chết.
Đừng nghĩ rằng quy tắc Thiên Kiếm Tông cấm giết chết đồng môn. Nó chỉ áp dụng đối với một số người mà thôi, còn đối với đám quái vật bên trong nội môn, tùy tiện chém giết một gã cỏn con ngoại môn, kỳ thực chẳng ảnh hưởng gì đến tiền đồ của họ cả. Cùng lắm chỉ bị phạt diện bích vài năm mà thôi.
Trương Vĩ cả người lạnh toát, mồ hôi mồ kê đầy mặt, ánh mắt cầu xin nhìn Hân Nhiên.
Mà cũng ngay đó thì Lôi Thần vừa mới đến nơi.
- Hân Nhiên, ta đến rồi, còn chưa đến ba phút nhé, ha ha…
Lôi Thần thở dốc, hắn một đường chạy từ quán rượu đến đây, thiếu điều gia tốc toàn bộ tốc độ của bản thân để đến kịp lúc. Rốt cuộc may mắn, vẫn còn dư ra được khoảng mười giây.
Còn tưởng sẽ được người yêu khen ngợi, nhưng không ngờ lại đón nhận ánh mắt viên đạn đầy sát khí của Hân Nhiên.
- Chậm như rùa, giờ này mới chịu xuất hiện. Suýt chút nữa ta bị đánh rồi, có biết không?
“Có thằng ăn gan hùm còn chưa dám động vào một sợi tóc của nàng chứ đừng nói là đánh!” Lôi Thần trong đầu nghĩ vậy, thế nhưng nào dám nói ra, bởi nói ra chính là hắn đang muốn tự đào mồ chôn mình. Chỉ thấy Lôi Thần cười khổ, sau đó nói:
- Là ai bắt nạt nàng, nói cho ta biết.
Nghĩ là một chuyện, nhưng nói là một chuyện khác, Lôi Thần vội làm bộ an ủi.
Lôi Thần lại xuất hiện, Trương Vĩ cảm giác lần này mình không xong rồi. Nội chỉ trong một ngày, hắn gặp vô số đen đủi từ trên trời rơi xuống, mà thủ phạm gây ra mọi chuyện đó chính là Tinh Hồn, người vẫn còn đang miệt mài bên trong Vũ Kiếm Các đọc sách kia.
Chỉ thấy Hân Nhiên quay phắt người lại, ngón tay tinh tế ngọc ngà chỉ vào Trương Vĩ, nói:
- Là hắn đó, còn cái gì Thiên Hội nữa, bọn họ giữa thanh thiên bạch nhật uy hiếp muội đó.
Mặc dù biết rằng chuyện này tám chín phần bên trong là Hân Nhiên nói quá lên, thế nhưng Lôi Thần hắn có thể làm gì được chứ. Hắn ho khan một cái, sau đó nhìn Trương Vĩ, nói:
- Cho các ngươi ba giây, lập tức cút khỏi Vũ Kiếm Các, bằng không…
- Lôi Thần sư huynh, chuyện này…
Trương Vĩ biến sắc, đang định giải thích thì giọng nói Lôi Thần chậm rãi vang lên:
- Một…
- Lôi Thần sư huynh, không thể…
- Hai…
- Thiên Hội, toàn bộ rút lui.
Trương Vĩ rốt cuộc không còn cách nào khác, đành phải muối mặt gọi người Thiên Hội rút lui, bởi nếu còn dây dưa cố chấp ở lại, chỉ sợ sẽ còn kéo theo nhiều hệ lụy đằng sau.
Nghe Trương Vĩ ra lệnh, Thiên Hội tại đây làm sao dám cãi lời, lập tức theo lưng Trương Vĩ rời đi hết. Người đứng ở lại, đa số đều là thành phần hóng chuyện, dĩ nhiên trong đó có cả những thành viên Nhân Hội. Bất quá, bọn họ không có ra mặt, khi mà Trương Vĩ đi mất thì bọn họ cũng lặng lẽ rút lui.
- Sao không trừng phạt chúng?
Nhìn Trương Vĩ cứ thế bỏ đi, Hân Nhiên tâm trạng buồn bực hỏi.
- Hân Nhiên, ta biết nàng giận, thế nhưng nội tình Thiên Hội không thể xem thường được. Chuyện này, dừng ở đây là được rồi, dù sao bọn họ cũng có một bài học.
- Thôi được, coi như ta tốt bụng ân xá cho họ một lần vậy. Bất quá, đám Thiên Hội lần này lại dám đi chọc giận lão gia hỏa bên trên kia, bị lão ta cấm tiến vào Vũ Kiếm Các năm trăm năm, ha ha, đáng đời.
Hân Nhiên che miệng cười, nhìn rất rạng rỡ, lại thêm phần đắc ý nữa. Nghe vậy, ban đầu Lôi Thần ngẩn ra, có điều giây lát sau liền hiểu được. Thiên Hội đi chọc giận lão già nổi tiếng nhỏ nhen đó, đúng là tự đào hố chôn mình.
Năm trăm năm ngăn cấm, đương nhiên là không thể xảy ra, bất quá Thiên Hội phải bồi thường một cái giá thật lớn à.
- Đã không còn chuyện gì nữa rồi, Hân Nhiên, có muốn cùng ta đi dạo một lúc không?
Lôi Thần ôn hòa hỏi.
- Để ta thông báo cho lão già một tiếng đã.
Hân Nhiên thoải mái đáp ứng, sau đó chạy vào bên trong Vũ Kiếm Các. Ở bên ngoài lác đác còn lại vài bóng người. Lôi Thần đứng trầm ngâm chờ đợi, bất quá, trong đầu đang suy nghĩ về Tinh Hồn, khóe miệng nở nụ cười thần bí.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********
- Trương Vĩ sư huynh, chuyện này không lẽ cứ như thế cho qua?
Một trong những thành viên Thiên Hội tâm trạng khó chịu, liền hướng Trương Vĩ hỏi.
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn tên này.
- Bỏ qua? Nói dễ nghe vậy?
Viên Thừa chưa nói hết câu thì đột nhiên ông lão lười nhát kia xuất hiện ngay phía trước, tay phải vã mặt một phát vào mặt. Cú tát này đơn thuần chỉ sử dụng sức mạnh thân thể, không hề phát ra một chút dao động nguyên lực nào, chí ít là Tinh Hồn nhìn thấy như vậy.
Chỉ thấy Viên Thừa ăn trọn một tát của ông lão quản lí thì gương mặt muốn biến dạng, hàm răng bị mất đi mấy cái, nước mắt nước mũi văng tung tóe, ngã nhào sắp mặt xuống đất.
- Tiểu tử, nói cho lão phu biết, cái con bò to xác này tên gì?
- Hắn tên Viên Thừa, thành viên Thiên Hội.
Tinh Hồn không chút do dự trả lời ông lão, đồng thời lôi luôn cả Thiên Hội vào cùng. Chỉ thấy ông lão hai mắt như bắn ra tia lửa điện, nhìn chằm chằm Viên Thừa.
- Viên Thừa đúng không, giỏi lắm, lá gan lớn lắm dám phá giấc ngủ của lão già này. Lâu rồi chưa vận động, hôm nay thư giãn gân cốt một chút.
- Tiền… tiền bối, xin tha mạng…
- Tha bà nội ngươi.
Ông lão không quan tâm đến vẻ cầu xin đầy thương hại của Viên Thừa, nhảy đè lên người Viên Thừa đánh đấm thỏa thích. Lại nói, thực lực của ông lão này đúng là bất phàm, không ngờ khi đánh Viên Thừa mà không hề khiến cho Vũ Kiếm Các bị chấn động.
Lúc này, Viên Thừa gương mặt hoàn toàn biến dạng, bị sư phù cả lên, so với đầu heo còn muốn thảm hơn. Đánh đấm sướng tay, ông lão đứng dậy phủi phủi, sau đó liếc nhìn qua Tinh Hồn, chợt hỏi:
- Có thấy lão phu làm gì không?
- Không thấy.
Tinh Hồn lắc đầu, lãnh đạm nói.
Ông lão gật gật đầu, không biết hành động như thế nào, bỗng nhiên thân thể Viên Thừa đột ngột biến mất khỏi không gian tầng thứ nhất này. Làm xong tất cả, ông lão quay người đi trở lại chỗ làm việc của mình.
- Muốn làm gì đó thì làm, chọn xong thứ ngươi ưng ý thì xuống nói lại với nha đầu bên dưới, đừng làm phiền giấc ngủ của lão phu, có biết không?
- Ta minh bạch.
Tinh Hồn ôm quyền, sau đó tiếp tục lựa chọn công pháp, bất quá, trong đầu lại đang suy nghĩ về ông lão thần bí này.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Lúc này, ở bên ngoài đang có rất đông người đang tụ tập.
Hân Nhiên lúc này đối mặt với rất nhiều người, dĩ nhiên chiếm phần đông chính là đám thành viên Thiên Hội, dẫn đầu chính là Trương Vĩ – ngoại môn trưởng lão Thiên Hội.
Trương Vĩ nhìn Hân Nhiên, gương mặt có chút bất thiện, dĩ nhiên lí do chính là bởi vì Hân Nhiên không cho hắn tiến vào Vũ Kiếm Các để tìm Tinh Hồn trả thù.
- Hân Nhiên sư muội, ta nhắc lại lần nữa, mau tránh đường.
- Hừ, Trương Vĩ, ta cũng nhắc lại một lần nữa, đừng tưởng có Thiên Hội chống lưng, có tin hay không ngươi vĩnh viễn không được đặt chân vào Vũ Kiếm Các không?
Hân Nhiên dĩ nhiên không đặt Trương Vĩ và Thiên Hội vào mắt, thậm chí còn đe dọa ngược lại. Trương Vĩ gương mặt khẽ biến, hắn đối với Hân Nhiên có chút úy kỵ, không phải úy kỵ thực lực của nàng, mà là người ở đằng sau này.
Bất quá, Tinh Hồn đã tát một cú thật mạnh vào Thiên Hội. Nếu như chuyện này làm không xong, tiền đồ của hắn sau này liền bị hủy hoại rồi, thậm chí còn bị biểu ca của Chu Văn Thành là Chu Kình lửa giận trút xuống. Một tên cỏn con như hắn há chịu nổi lửa giận của Chu Kình, thế nên Trương Vĩ mới quyết định làm đến cùng.
- Hân Nhiên sư muội, thực sự ta rất cần gặp mặt kẻ đó, sư muội ra giá đi, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép, ta liền đáp ứng muội.
- Không cần, mau cút khỏi đây, bằng không ta làm thiệt đó.
Đúng lúc này, từ trên trời bỗng rơi xuống một vật thể nặng. Nhìn kỹ lại, vật thể đó thì ra là một gã đại hán to con, so với gã gác cửa kia còn muốn đô con hơn đôi chút. Bất quá, bộ dạng lại rất thê thảm, gương mặt sưng húp bầm tím đến biến dạng, so với đầu heo thì còn thê thảm hơn.
- Đây… hắn là Viên Thừa.
Một trong những thành viên Thiên Hội nhận ra Viên Thừa, liền hô lớn.
- Dám đánh trọng thương thành viên Thiên Hội, chỉ có thể là hắn.
Bởi vì sự cố lúc trước, thế nên Trương Vĩ không buồn tìm hiểu vết thương, lập tức kết luận người đánh Viên Thừa thành dạng này chính là Tinh Hồn.
- Hân Nhiên sư muội, gã đó lúc trước không chỉ giết Chu Văn Thành, mà còn ngay bên trong Vũ Kiếm Các đả thương đồng môn, Hân Nhiên sư muội, ta sẽ thay mặt tất cả mọi người dạy dỗ gã này một trận, như thế nào?
Cảm thấy mình đang chiếm lý, thế nên Trương Vĩ ăn nói rất hùng hồn. Đúng lúc này, từ bên trong Vũ Kiếm Các vang ra một giọng nói khàn khàn uy nghiêm.
- Hân Nhiên nha đầu, cái đám Thiên Hội gì đó, phàm là những ai đang tham gia cấm tiến vào Vũ Kiếm Các, bất kể là nội môn hay ngoại môn đều bị cấm năm trăm năm. Đứa nào dám cãi lệnh đánh què giò cho lão phu.
Nghe thanh âm này, chúng nhân biến sắc. Đặc biệt nhất là Thiên Hội, bị cấm năm trăm năm tiến vào Vũ Kiếm Các, chẳng khác gì một cú trừng phạt cực nặng cả, bởi nó ảnh hưởng đến thực lực rất lớn của mỗi đệ tử.
Trong số những thứ góp phần khiến cho thực lực của mỗi tiên giả tiến lên, vũ kỹ chính là một trong số đó. Thiếu đi vũ kỹ, thực lực mặc dù không bị hụt đi, nhưng chính là dậm chân tại chỗ, bị người khác vượt lên trên.
Hân Nhiên gương mặt ngẩn ra, sau đó gương mặt biến thành tươi cười:
- Hân Nhiên thụ ý.
Sau đó, nàng chuyển thân thể mảnh mai lại nhìn Trương Vĩ, nói:
- Ý tứ vừa rồi ngươi hiểu rồi chứ. Chỉ cần thấy đệ tử nào của Thiên Hội tiến lại gần Vũ Kiếm Các thì đánh bất luận tội.
- Hân Nhiên, chuyện này… không thể được.
Trương Vĩ gương mặt đại biến, so với khi mà Chu Văn Thành bị giết còn muốn khiếp sợ hơn. Chí ít, Chu Văn Thành chết, hắn chỉ đón nhận lửa giận của Chu Kình mà thôi. Nhưng lần này bởi vì hắn mà ảnh hưởng đến việc tu hành của toàn bộ Thiên Hội trong vòng năm trăm năm, dù hắn có mười cái mạng cũng không đủ để bị đám quái vật bên trong Thiên Hội giết chết.
Đừng nghĩ rằng quy tắc Thiên Kiếm Tông cấm giết chết đồng môn. Nó chỉ áp dụng đối với một số người mà thôi, còn đối với đám quái vật bên trong nội môn, tùy tiện chém giết một gã cỏn con ngoại môn, kỳ thực chẳng ảnh hưởng gì đến tiền đồ của họ cả. Cùng lắm chỉ bị phạt diện bích vài năm mà thôi.
Trương Vĩ cả người lạnh toát, mồ hôi mồ kê đầy mặt, ánh mắt cầu xin nhìn Hân Nhiên.
Mà cũng ngay đó thì Lôi Thần vừa mới đến nơi.
- Hân Nhiên, ta đến rồi, còn chưa đến ba phút nhé, ha ha…
Lôi Thần thở dốc, hắn một đường chạy từ quán rượu đến đây, thiếu điều gia tốc toàn bộ tốc độ của bản thân để đến kịp lúc. Rốt cuộc may mắn, vẫn còn dư ra được khoảng mười giây.
Còn tưởng sẽ được người yêu khen ngợi, nhưng không ngờ lại đón nhận ánh mắt viên đạn đầy sát khí của Hân Nhiên.
- Chậm như rùa, giờ này mới chịu xuất hiện. Suýt chút nữa ta bị đánh rồi, có biết không?
“Có thằng ăn gan hùm còn chưa dám động vào một sợi tóc của nàng chứ đừng nói là đánh!” Lôi Thần trong đầu nghĩ vậy, thế nhưng nào dám nói ra, bởi nói ra chính là hắn đang muốn tự đào mồ chôn mình. Chỉ thấy Lôi Thần cười khổ, sau đó nói:
- Là ai bắt nạt nàng, nói cho ta biết.
Nghĩ là một chuyện, nhưng nói là một chuyện khác, Lôi Thần vội làm bộ an ủi.
Lôi Thần lại xuất hiện, Trương Vĩ cảm giác lần này mình không xong rồi. Nội chỉ trong một ngày, hắn gặp vô số đen đủi từ trên trời rơi xuống, mà thủ phạm gây ra mọi chuyện đó chính là Tinh Hồn, người vẫn còn đang miệt mài bên trong Vũ Kiếm Các đọc sách kia.
Chỉ thấy Hân Nhiên quay phắt người lại, ngón tay tinh tế ngọc ngà chỉ vào Trương Vĩ, nói:
- Là hắn đó, còn cái gì Thiên Hội nữa, bọn họ giữa thanh thiên bạch nhật uy hiếp muội đó.
Mặc dù biết rằng chuyện này tám chín phần bên trong là Hân Nhiên nói quá lên, thế nhưng Lôi Thần hắn có thể làm gì được chứ. Hắn ho khan một cái, sau đó nhìn Trương Vĩ, nói:
- Cho các ngươi ba giây, lập tức cút khỏi Vũ Kiếm Các, bằng không…
- Lôi Thần sư huynh, chuyện này…
Trương Vĩ biến sắc, đang định giải thích thì giọng nói Lôi Thần chậm rãi vang lên:
- Một…
- Lôi Thần sư huynh, không thể…
- Hai…
- Thiên Hội, toàn bộ rút lui.
Trương Vĩ rốt cuộc không còn cách nào khác, đành phải muối mặt gọi người Thiên Hội rút lui, bởi nếu còn dây dưa cố chấp ở lại, chỉ sợ sẽ còn kéo theo nhiều hệ lụy đằng sau.
Nghe Trương Vĩ ra lệnh, Thiên Hội tại đây làm sao dám cãi lời, lập tức theo lưng Trương Vĩ rời đi hết. Người đứng ở lại, đa số đều là thành phần hóng chuyện, dĩ nhiên trong đó có cả những thành viên Nhân Hội. Bất quá, bọn họ không có ra mặt, khi mà Trương Vĩ đi mất thì bọn họ cũng lặng lẽ rút lui.
- Sao không trừng phạt chúng?
Nhìn Trương Vĩ cứ thế bỏ đi, Hân Nhiên tâm trạng buồn bực hỏi.
- Hân Nhiên, ta biết nàng giận, thế nhưng nội tình Thiên Hội không thể xem thường được. Chuyện này, dừng ở đây là được rồi, dù sao bọn họ cũng có một bài học.
- Thôi được, coi như ta tốt bụng ân xá cho họ một lần vậy. Bất quá, đám Thiên Hội lần này lại dám đi chọc giận lão gia hỏa bên trên kia, bị lão ta cấm tiến vào Vũ Kiếm Các năm trăm năm, ha ha, đáng đời.
Hân Nhiên che miệng cười, nhìn rất rạng rỡ, lại thêm phần đắc ý nữa. Nghe vậy, ban đầu Lôi Thần ngẩn ra, có điều giây lát sau liền hiểu được. Thiên Hội đi chọc giận lão già nổi tiếng nhỏ nhen đó, đúng là tự đào hố chôn mình.
Năm trăm năm ngăn cấm, đương nhiên là không thể xảy ra, bất quá Thiên Hội phải bồi thường một cái giá thật lớn à.
- Đã không còn chuyện gì nữa rồi, Hân Nhiên, có muốn cùng ta đi dạo một lúc không?
Lôi Thần ôn hòa hỏi.
- Để ta thông báo cho lão già một tiếng đã.
Hân Nhiên thoải mái đáp ứng, sau đó chạy vào bên trong Vũ Kiếm Các. Ở bên ngoài lác đác còn lại vài bóng người. Lôi Thần đứng trầm ngâm chờ đợi, bất quá, trong đầu đang suy nghĩ về Tinh Hồn, khóe miệng nở nụ cười thần bí.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********
- Trương Vĩ sư huynh, chuyện này không lẽ cứ như thế cho qua?
Một trong những thành viên Thiên Hội tâm trạng khó chịu, liền hướng Trương Vĩ hỏi.
Trương Vĩ hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn tên này.
- Bỏ qua? Nói dễ nghe vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.