Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 209: Công tử Quân

Gã Khờ Mộng Mơ

12/11/2018

Bầu trời trong xanh thoáng đãng, đâu đó xuất hiện những cánh chim nhẹ nhàng vỗ cánh bay qua. Ánh mặt trời chói chang từ trên cao soi xuống, chiếu sáng một khoảng không gian bao la rộng lớn trên Hư Thần Tinh.

Tại một đấu trường khổng lồ không có mái che, nhìn từ trên cao xuống tựa như một cái lồng chảo khổng lồ nổi lên trên mặt đất, trông vô cùng hùng vĩ. Từ bên trong cái đấu trường này phát ra những âm thanh tiếng trống điên cuồng, âm thanh gào thét không ngừng cổ vũ một cách cuồng nhiệt. Dù đứng bên ngoài mà trái tim bên trong lòng ngực tựa hồ đang hòa cùng với âm thanh cuồng nhiệt cháy bỏng kia, không ngừng vang lên từng cơn.

Cái đấu trường khổng lồ đó được gọi là Đấu Trường Tán Tiên, một trong những khu vực sầm uất, tụ tập đông người nhất, cũng là nơi hỗn loạn nhất tại Kim Lan Quốc.

Đấu Trường Táng Tiên ngày này qua này khác, năm này qua năm khác, dù thời gian dài đằng đẵng đã mấy ngàn năm, nhưng kể từ lúc đấu trường này được xây dựng lên và bắt đầu cho hoạt động thì nó chưa bao giờ ngưng đi âm thanh nhiệt huyết điên cuồng đó.

Đấu Trường Táng Tiên, sở dĩ được gọi với cái tên “Táng Tiên” là bởi trong suốt mấy ngàn năm qua, đã có vô số tiên giả tử trận tại đây. “Tiên” ở đây là chân tiên thật sự, là những người đã đột phá vào Linh Tiên cảnh, còn dưới Linh Tiên cảnh thì chẳng khác gì gà đất chó sành, chưa đủ thành đạo. Dĩ nhiên, cũng có không ít mấy tên quái vậy dưới Linh Tiên cảnh ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng cũng chỉ tồn tại được một thời gian ngắn rồi cũng chết đi bởi đối thủ của mình. Đừng nói là dưới Linh Tiên cảnh, dù là Linh Tiên cảnh tiên giả, thậm chí là Thiên Tiên cảnh cũng không ít người vẫn lạc.

Quy tắc tại Đấu Trường Táng Tiên chỉ có một, đó là sống hoặc chết. Chiến thắng, không những có danh vọng, mà còn có một số tiền thưởng cực kỳ khổng lồ. Thế nên, dù Đấu Trường Táng Tiên chẳng khác gì một cái cỗ máy xay thịt, nhưng vẫn có vô số tiên giả tìm đến nó, mong được nổi danh, và dĩ nhiên là ôm về một khối tài sản khổng lồ.

Nghiễm nhiên, Đấu Trường Tán Tiên không chỉ tạo ra để cho mấy tên quái vật đánh nhau sức đầu mẻ tráng, mà ý tứ ngầm, dùng từ mỹ miều thì là nơi làm giàu, còn thô tục, thì là nơi cá cược bài bạc. Có thể giàu lên chỉ trong một đêm, nhưng cũng có thể tan cửa nát nhà chỉ trong một thoáng chốc.

- Trận đấu tiếp theo, mời nhân loại tiên giả công tử Quân và tượng yêu tộc Càng Phổ tiến vào đấu trường.

Phía trên cao, có một gã tiên giả tu vi Linh Tiên cảnh cưỡi một đầu Sư Thứu Thú, trên tay cầm một pháp bảo có công dụng khuếch tán âm thanh, miệng gào thét thật lớn, âm thanh cuồng nhiệt vang vọng khắp Đấu Trường Tán Tiên.

- Công tử Quân. Đến lượt công tử Quân rồi.

- Tiểu quái vật công tử Quân, ha ha ha… lão tử đặt cượt hết tài sản vào hắn. Người đâu, lão tử đặt bảy trăm vạn tiền cược.

- Công tử Quân, đập chết con voi xấu xí đó đi. Chiến thắng nó, bổn tọa tặng riêng cho ngươi mười vạn khối linh thạch trung phẩm.

- Đây là giấy kế ước phủ đệ của ta, đặt cược hết cho công tử Quân.

- ………



Ngay khi tên trọng tài sư kia hô lớn ba chữ “công tử Quân” thì cả Đấu Trường Táng Tiên như muốn nổ tung lên. Vô số người gào thét ba chữ này, không tiếc đặt cược tất cả tài sản vào công tử Quân.

Vị công tử Quân này, bốn mươi năm trước xuất hiện tại Đấu Trường Táng Tiên. Khi đó, tu vi của hắn chỉ mới ở đỉnh Địa Tiên cảnh. Tại Đấu Trường Táng Tiên mà nói, dưới Linh Tiên cảnh chỉ là cái bao cát, là quả mềm hồng để cho đối thủ giết chết mà thôi. Có đến, chắc cũng vì quá thiếu thốn, hoặc là bị ép buộc phải bán mạng mà thôi.

Đối thủ đầu tiên của công tử Quân là một gã nhân loại tiên giả, tu vi trung kỳ Linh Tiên cảnh. Ai cũng đặt cược hết vào gã trung kỳ Linh Tiên cảnh kia, bởi chẳng ai nghĩ đến việc công tử Quân có khả năng giành chiến thắng cả.

- Ta chấp ngươi ba chiêu!

Đó là câu nói đầu tiên của công tử Quân vang lên tại nơi ngàn tràn máu tanh này. Ai cũng nghĩ rằng công tử Quân là một tên điên, bị mất hết thần trí, hoặc là kiếm chút vinh quang cuối cùng dành cho mình.

Thế nhưng, trái ngược với dự đoán của nhiều người, hoặc là nên nói một cách chính xách đó chính là nằm ngoài khả năng tiên liệu của chúng nhân. Gã trung kỳ Linh Tiên cảnh kia khi xuất thủ, không bởi vì công tử Quân tu vi kém cỏi mà xem thường, chiêu đầu tiên đã dồn ép công tử Quân vào chỗ chết.

Không ngờ được rằng, công tử Quân dễ dàng tránh né. Bị một gã Địa Tiên cảnh né chiêu, nó chẳng khác gì việc bị tát một cái thật mạnh vào mặt. Gã trung kỳ Linh Tiên cảnh điên cuồng hơn, lại tiếp tục xuất chưởng, uy lực so với lúc trước mạnh hơn gấp ba lần.

Nhưng rồi, vẫn bị công tử Quân đơn giản hóa giải. Đến lúc này, toàn bộ đầu trường đã cảm thấy có cái mùi gì đó không ổn ở đây rồi. Có điều, bọn họ vẫn cho rằng, có thể là do đối thủ của công tử Quân còn hơi khinh địch, cộng với việc công tử Quân có thân thủ rất quỷ dị.

Và rồi, đến khi lần thứ ba xuất thủ, lần này không giống như hai lần trước đó, công tử Quân không hề tránh né mà lựa chọn trực tiếp ứng phó. Vốn cho rằng, công tử Quân sẽ lựa chọn tránh né, thế nhưng hành động này của hắn lại khiến cho người ta cực kỳ bỡ ngỡ.

Sự bỡ ngỡ này càng hóa thành điên dại khi mà công tử Quân ngoại trừ bị cát bụi dính bẩn áo quần ra thì hắn không hề bị một chút thương tổn nào khác, dù chỉ là một sợi lông.

- Ba chiêu đã hết.

Một lần nữa, công tử Quân với chiếc mặt nạ che đi nửa gương mặt bên trên, khóa miệng nở nụ cười cùng giọng nói ôn hòa. Một câu trước đó của hắn, ban đầu khán giả và đối thủ của hắn đều cho rằng mang ý nghĩa lấy chút danh dự, là cuồng vọng trong tuyệt vọng. Nhưng bây giờ, ý nghĩa của nó đã bị hoán đổi hoàn toàn.

Bởi lúc này, chúng nhân đã biết, công tử Quân hoàn toàn có khả năng này.

Và rồi, công tử Quân thân thủ lả lướt tại chính giữa Đấu Trường Táng Tiên, trước hàng chục vạn chú mục, một thời khắc mà cả Đấu Trường Táng Tiên trở nên im lặng trong vô số năm qua được xây dựng nên, như thể thời điểm mà Đấu Trường Táng Tiên chào đón một con quái vật vừa mới xổng chuồng.



Chỉ thấy công tử Quân một kiếm xuất ra, một kiếm duy nhất định càn khôn, nhanh, mạnh và sắc sảo, không cho đối thủ một cơ hội nào phản ứng, biến đối thủ thành hai nữa chỉ trong một cái chớp mắt.

Cả đấu trường im bặt trong gần một phút. Nghe thì thấy một phút ngắn ngủi, nhưng tại một nơi như Đấu Trường Táng Tiên, im lặng chỉ một giây thôi cũng là một thứ gì đó rất xa xỉ chứ đừng nói gì đến một phút.

Danh tiếng của công tử Quân kể từ thời khắc ấy dường như đã trở thành một huyền thoại, một huyền thoại về một tiểu quái vật từ Linh Tiên cảnh trở xuống với chiến tích bất bại.

Bốn mươi năm trôi qua, thực lực của công tử Quân đã tiến bộ thần tốc, hai mươi trước đã đột độ kiếp Địa Tiên, chân chính bước vào Linh Tiên cảnh. Và hiện tại đã đột phá trung kỳ Linh Tiên cảnh.

Đối thủ của công tử Quân hiện tại, tượng yêu tộc Càn Phổ. Chỉ thấy Càn Phổ thân thể cao lớn đến ba thước, cơ thể làn da xám tro với rất nhiều vết sẹo do đao kiếm tạo thành, cơ bắp lực lưỡng dưới ánh mặt trời phản chiếu lại, hắn vẫn chưa hóa hình hoàn toàn, phần đầu vẫn là một con yêu tượng với chiếc ngà mọc dài ra khỏi răng, chiếc mũi sun sun dài chừng một gang tay, hai bên thái dương đôi tai to như hai chiếc quạt, và trên đầu thắt đuôi sam một nhúm tóc màu đỏ.

Càn Phổ tu vi viên mãn Linh Tiên cảnh, chiến tích cũng giống như công tử Quân, từ khi bắt đầu ghi danh tại Đấu Trường Táng Tiên là bất bại.

- Grao grao graooo…

Vừa mới xuất hiện, Càn Phổ bỗng nhiên gầm lớn một tiếng, âm thanh tạo thành từng đợt sóng âm ba thổi tràn về phía trước, cảm giác như không gian bị bẻ cong lại, dấy lên một cơn sóng thần khổng lồ vậy.

Mặt đất bởi vì sóng âm ba của tiếng gầm tạo thành một cơn chấn động nhè nhẹ. Chỉ là, nó không khiến cho khán giả sợ hãi, mà còn khiến cho cái lòng chảo khổng lồ này càng trở nên nóng cháy hơn bao giờ hết.

Tiếng gào khản cổ, tiếng la hét ầm ĩ… vô số âm thanh vang lên liên tục, âm thanh có cỗ vũ, có khen ngợi, có cả chửi bới, nguyên rủa tạo thành một thứ hỗn loạn rất đặc trưng của nơi đây.

- Càn Phổ, đập chết thẳng tiểu súc sinh đó cho ta.

- Voi rừng bẩn thiểu, lần này ngươi sẽ bị công tử Quân bẻ răng lặt đầu. Khốn kiếp, lần trước đặt cược thua khiến lão gia tử đây bay mất một nửa tài sản.

- Công tử Quân, ngươi không được phép bại trận. Hãy lột da nó xuống rồi cùng mở tiệc nhậu một trận thật sướng nào.

- Giết… giết… đập chết thằng công tử Quân đáng ghét đó đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook