Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 284: Đá vào ngọn thiết bảng
Gã Khờ Mộng Mơ
02/01/2019
Âm thanh tiếng động rất lớn, xung quanh phủ đệ của Tinh Hồn lại tập
trung rất đông cường giả đang nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày quyết đấu
Tinh Vương Chiến tiếp theo.
Khi tiếng lớn vang ra từ phủ đệ khiến cho chúng nhân gương mặt nghiêm trọng lên vài phần, ngay tại Kỳ Xà thành, dưới chân Địa Ngục giáo giáo chủ Chu Thiên Tử lại có người lớn mật tạo thành động tĩnh lớn.
Chúng nhân đồng thời hướng ánh mắt nhìn về phía phủ đệ, chỉ thấy từ bên trong một bóng dáng yêu kiều phóng người bay ra, bộ dạng trông có chút chật vật, còn ở phía sau là một gã nam tử trên tay cầm kiếm phóng thích, tựa hồ muốn diệt sát nữ tử kia.
Khi kiếm ảnh phá xông chuẩn bị xuyên thủng thân thể Nhược Tình thì bỗng nhiên từ một hướng khác một đạo cự chưởng phá không đánh tới, tốc độ cùng uy lực phi thường mạnh mẽ, dễ dàng làm cho kiếm ảnh bị hủy diệt, nhờ vậy giúp cho Nhược Tình nhặt lại cái mạng nhỏ, chỉ là dư lực từ vụ bạo tạc khiến cho thân thể của nàng bị chấn động, từ trên cao té xuống, nếu như cứ như vậy mà tiếp đất, mạng thì không mất, như dung nhan chỉ sợ bị tàn phai đi.
Nhược Tình thân thể yêu kiều từ trên cao ngã xuống, từ bên một tòa lầu các đối diện một bóng người xuất hiện, hai tay vươn tới ôm trọn thân thể của nàng vào lòng.
Tinh Hồn chân mày nhướng lên, hắn đứng lăng không trên cao, tay cầm cổ kiếm, gương mặt sát khí ẩn hiện, bạch phát lăng không trong gió, dưới ánh nguyệt quang yếu ớt tựa như một tôn sát thần.
Đôi huyết nhãn nhìn chằm chằm vào Nhược Tình đang được một tên nam tử bao đồng kia ôm lấy, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Ngay lúc đó, một thanh âm tràn ngập khinh bỉ vang lên.
“Lúc trước hèn hạ đánh lén, đêm đến lại xuất thủ độc ác với một nữ tử, bản tiên từ lúc thành đạo gặp qua vô số loại người hèn mọn, thế nhưng hèn mọn vô sỉ như ngươi thì lần đầu gặp qua.”
Trước mặt Tinh Hồn, một lão tiên giả hiện thân, lão ta chính là Vô Ngân tán tiên, một trong số những tiên giả danh khí rất lớn trên Loạn Tiên Hải, được Địa Ngục giáo phát ra thiệp mời tham dự Tinh Vương Chiến.
Vô Ngân tán tiên cho đến hiện tại thu xuống mười tên đệ tử, cả mười tên này đều được Vô Ngân tán tiên dẫn đến Kỳ Xà thành, hy vọng trên Tinh Vương Chiến phong thích hào quang vạn trượng.
Đáng tiếc, rốt cuộc tên đệ tử mà lão ta ưa thích nhất, Trịnh Ngọc Tiêu trên sàn đấu bị Tinh Hồn xuất thủ tàn bạo, tuy không chết, thế nhưng hoàn toàn biến thành phế nhân.
Chuyện này làm cho Vô Ngân tán tiên cực kỳ tức giận, nếu không phải e ngại Địa Ngục giáo, Vô Ngân tán tiên ngay lúc đó có lẽ đã xuất thủ giết chết Tinh Hồn để trả thù cho Trịnh Ngọc Tiêu.
Bây giờ có cơ hội xuất thủ, Vô Ngân tán tiên dĩ nhiên không bỏ qua.
Ánh mắt Tinh Hồn trầm xuống, ngữ điệu lạnh lùng. “Cút.”
Vô Ngân tán tiên gương mặt kinh động, sau đó bỗng nhiên cười lớn một tiếng, bất quá giọng cười bên trong không có mấy vui vẻ, mà lại ngập tràn sát khí.
“Lá gan thật lớn, từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào đối với bản tiên phách lối cuồng vọng đến như vậy.”
Thu lại giọng cười âm lãnh, Vô Ngân tán tiên thần thức thả xuống, từ thân thể phóng ra uy áp khủng bố. Thực lực của Vô Ngân tán tiên, cơ hồ đã muốn chạm vào một bước Thiên Tiên cảnh cảnh giới.
Chân tiên động, thiên địa biến.
Phản phất không gian xuất hiện một bàn tay khổng lồ vô hình, đem Tinh Hồn khóa chặt nhốt vào bên trong, như đem hắn tách biệt với thế giới bên ngoài.
“Bản tiên liền thay mặt trưởng bối Địa Ngục giáo dạy dỗ cho ngươi một bài học, sau này chớ vô lễ trước mặt tiền bối.”
Dường như không muốn để cho Tinh Hồn phản bác lại câu nào, Vô Ngân tán tiên chuẩn bị xuất thủ.
“Ồ, từ lúc nào đệ tử Địa Ngục giáo cần đến người ngoài chỉ điểm?”
Vô Ngân tán tiên chưa kịp xuất thì một giọng nói cuồng ngạo đến cực điểm vang lên.
Vô Ngân tán tiên con ngươi co rút, hướng ánh mắt nhìn về phía âm thanh giọng nói lãnh ngạo kia.
Đồng dạng, những người đang đứng bên ngoài quan sát cũng nhìn về hướng đó, chỉ thấy phía trên không trung xuất hiện mấy bóng người, nổi bật trong số đó là một tăng nhân bận hắc bào với đôi mắt kẻ viền đen và gã thanh niên tóc đỏ.
Người vừa mới phát ngôn chính là gã thanh niên tóc đỏ đó.
“Đó là Huyết Công Tử và Ma Luân.”
Có người mau chóng nhân ra bóng người xuất hiện phía trên bầu trời.
“Nghe nói tòa phủ đệ này là Huyết Công Tử mua tặng Tinh Hồn, quả nhiên không sai.”
“Tinh Hồn dường như rất thân cận với Huyết Công Tử, quan hệ hai bên không tầm thường.”
“Lần này có chuyện hay để xem rồi, Vô Ngân tán tiên muốn lấy cơ hội này để trả thù cho đệ tử của mình, thế nhưng dẫn đến Ma Luân và Huyết Công Tử hiện thân, hắc hắc… để xem Vô Ngân tán tiên lần này xử lý như thế nào…”
“………”
Trên bầu trời, không khí chợt trở nên căng thẳng.
Một bên Vô Ngân tán tiên, phía đối diện là Lục Phong, Ma Luân và đám huynh đệ của hắn, còn đứng chính giữa là Tinh Hồn.
Vô Ngân tán tiên trong lòng thầm than không tốt, chỉ sợ muốn trả thủ cho đệ tử yêu quý của lão e rằng muốn khó khăn.
Lão ta không phải e ngại Lục Phong, cũng không e ngại Ma Luân, thứ kiêng kỵ chính là người đứng đằng sau bọn họ - Huyết Luân hộ pháp.
Huyết Luân hộ pháp là nhân vật tiếng tăm cỡ nào, một trong những cường giả mạnh nhất Địa Ngục giáo, thực lực mơ hồ chỉ đứng sau Địa Ngục giáo giáo chủ Chu Thiên Tử, hung danh tại Loạn Tiên Hải rất lớn, không ai nguyện ý trêu chọc vào.
Vô Ngân tán tiên, tự nhiên đối với Huyết Luân hộ pháp thập phần kiêng dè, chỉ là, đệ tử của mình gần như bỏ mạng bởi Tinh Hồn, muốn lão ta bỏ xuống cục giận này, chỉ sợ là rất khó.
“Lục Phong, ngươi có ý gì?”
Vô Ngân tán tiên nhìn vào Lục Phong, miệng gọi thẳng tên tục danh, nhướng mày hỏi.
“Ý gì? Lão khọm, bản công tử còn đang muốn lão có ý gì với huynh đệ của ta đây.”
Người khác không biết thế nào, có thể lẽ là có chút e ngại Vô Ngân tán tiên, nhưng Lục Phong thì không, trong mắt hắn, Vô Ngân tán tiên chẳng là cái đinh gì cả.
“Hừ, súc sinh này hèn hạ vô sỉ, lại vô lễ với tiền bối, lão phu một phen dạy dỗ hắn.”
“Lão già, lá gan của lão cũng lớn, dám mắng đệ tử sư tôn ta là súc sinh.”
Gương mặt Lục Phong trầm xuống, ngữ điệu lạnh lùng nói.
“Cái gì? Hắn ta là đệ tử của Huyết Luân hộ pháp?” Sắc mặt Vô Ngân tán tiên đại biến, Huyết Luân hộ pháp từ lúc nào thu nhận thêm một gã đệ tử? Theo những gì người ta được biết, Lục Phong chính là đệ tử gần đây nhất được Huyết Luân hộ pháp thu làm đệ tử.
Nhưng từ lúc nào lại lọt ra thêm một gã nữa? Nếu như là người khác, dĩ nhiên Vô Ngân tán tiên lập tức cười nhạo một tiếng rồi đem ra đập chết, thế nhưng người nói lại chính là Lục Phong, đệ tử của Huyết Luân hộ pháp.
Có thể lời Lục Phong nói không có khả năng là chính xác, thế nhưng đã mang trên lưng tiếng đệ tử Huyết Luân hộ pháp, trên Loạn Tiên Hải này, có mấy người dám hướng Tinh Hồn hạ thủ.
Không chỉ có Vô Ngân tán tiên, nhưng người khác cũng vô cùng kinh ngạc.
Mà ngẫm lại, Tinh Hồn biểu hiện thực lực cường đại, tuy rằng tu vi chỉ là một tên hậu kỳ Phù Tiên cảnh, thế nhưng chiến lực vô song, được Huyết Luân hộ pháp nhìn trúng không phải là không thể. Lần này, chỉ sợ Vô Ngân tán tiên đã đá vào một thanh thước bảng rồi.
Nội tâm Vô Ngân tán tiên co rút liên tục, ánh mắt hơi hơi liếc qua nhìn Ma Luân đứng bên cạnh Lục Phong, nhìn Ma Luân sắc mặt như thường, nhắm mắt mỉm cười rất ôn hòa, điều này càng khiến cho Vô Ngân tán tiên càng thêm tin tưởng, Tinh Hồn chỉ sợ thực sự đã bái Huyết Luân hộ pháp làm thầy.
Bây giờ, lão ta làm gì có can đảm trả thù cho Trịnh Ngọc Tiêu nữa.
Nơi đây Kỳ Xà thành, địa bàn của Địa Ngục giáo, nhất là Huyết Luân hộ pháp cũng đang ở tại đây, cho mười cái mạng lão ta cũng không dám hướng Tinh Hồn động vào một sợi tóc của hắn nữa là.
Gương mặt tràn đầy sự bất đắc, Vô Ngân tán tiên cấp tốc thu lại uy áp trên người Tinh Hồn, đồng thời hướng hắn nói. “Không biết ngươi là đệ tử Huyết Luân hộ pháp, vừa rồi đã mạo phạm.”
Có lẽ nguyên nhân Trịnh Ngọc Tiêu ở trong lòng, thành ra lão ta cũng không muốn nhận lỗi, chỉ nhận là mạo phạm, rồi sau đó xoay người bỏ đi.
“Muốn đi?”
Ba giọng nói không hẹn mà cùng vang lên, chính là Lục Phong, Ma Luân cùng Tinh Hồn.
Đá trúng đại thiết bản, sau đó lại muốn phủi mông bỏ đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Lục Phong, hắn cảm thấy Vô Ngân tán tiên vô cùng chướng mắt, càng thêm chướng mắt tên đệ tử của lão ta vô cùng cuồng ngạo đã bị Tinh Hồn đánh tàn phế, ngang nhiên xúc phạm huynh đệ của hắn rồi chỉ nói một tiếng mạo phạm, đừng hòng.
Ma Luân, sư phụ của hắn Huyết Luân hộ pháp, Vô Ngân tán tiên miệng mắng đệ tử Huyết Luân hộ pháp hai chữ súc sinh, khác nào gián tiếp chửi sư tôn của hắn? Đừng nhìn Ma Luân bên ngoài mang dáng dấp xuất gia hiền lành, kỳ thực hắn vô cùng tàn ác, so với Lục Phong danh xưng Huyết Công Tử còn muốn tàn bạo hơn không biết bao nhiêu lần. Người Loạn Tiên Hải chỉ cần nghe đến hai chữ Ma Luân thôi cũng đủ tái xanh mặt mày.
Còn Tinh Hồn, hắn bị Vô Ngân tán tiên cản đường hành sự, làm cho Nhược Tình nhân cơ hội thoát được một kiếp, nàng ta bản lãnh chạy trốn phi thường cao minh, lại ẩn ẩn trong đám đông người có kẻ tương trợ giúp nàng che dấu đi khí tức, thời điểm được tên đệ tử Vô Ngân tán tiên đỡ xuống thì nhanh chân chạy thoát, bây giờ đã không còn cảm nhận được khí tức của nàng nữa, vô tình khiến cho một người có khả năng uy hiếp tính mạng mình chạy thoát, dù là thiên vương trên trời cũng phải động nộ.
Lẽ ra, Nhược Tình nhất định phải chết, nhưng chỉ vì Vô Ngân tán tiên mà thoát được. Song thủ Tinh Hồn siết chặt lại, ánh mắt huyết quang không che dấu nhìn chằm chằm vào Vô Ngân tán tiên, giọng nói lạnh lẽo âm hàn.
Chúng nhân đứng quanh quan sát, trong lòng không khỏi cảm thấy thương hại Vô Ngân tán tiên, lão ta chuyến này cũng quá xuôi xẻo rồi, ban ngày tên đệ tử yêu quý nhất bị người ta một chưởng đánh thành phế nhân, đêm đến thì ngu xuẩn đi chọc giận ba tên đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, chẳng biết có phải buổi sáng bước sai chân ra đường, hay là đã bị sao quả tạ chiếu xuống đầu nữa.
Sát khí ẩn ẩn trôi nổi vào không gian, từ cả ba người, không hẹn mà cùng hướng vào khóa chặt Vô Ngân tán tiên lại.
Khi tiếng lớn vang ra từ phủ đệ khiến cho chúng nhân gương mặt nghiêm trọng lên vài phần, ngay tại Kỳ Xà thành, dưới chân Địa Ngục giáo giáo chủ Chu Thiên Tử lại có người lớn mật tạo thành động tĩnh lớn.
Chúng nhân đồng thời hướng ánh mắt nhìn về phía phủ đệ, chỉ thấy từ bên trong một bóng dáng yêu kiều phóng người bay ra, bộ dạng trông có chút chật vật, còn ở phía sau là một gã nam tử trên tay cầm kiếm phóng thích, tựa hồ muốn diệt sát nữ tử kia.
Khi kiếm ảnh phá xông chuẩn bị xuyên thủng thân thể Nhược Tình thì bỗng nhiên từ một hướng khác một đạo cự chưởng phá không đánh tới, tốc độ cùng uy lực phi thường mạnh mẽ, dễ dàng làm cho kiếm ảnh bị hủy diệt, nhờ vậy giúp cho Nhược Tình nhặt lại cái mạng nhỏ, chỉ là dư lực từ vụ bạo tạc khiến cho thân thể của nàng bị chấn động, từ trên cao té xuống, nếu như cứ như vậy mà tiếp đất, mạng thì không mất, như dung nhan chỉ sợ bị tàn phai đi.
Nhược Tình thân thể yêu kiều từ trên cao ngã xuống, từ bên một tòa lầu các đối diện một bóng người xuất hiện, hai tay vươn tới ôm trọn thân thể của nàng vào lòng.
Tinh Hồn chân mày nhướng lên, hắn đứng lăng không trên cao, tay cầm cổ kiếm, gương mặt sát khí ẩn hiện, bạch phát lăng không trong gió, dưới ánh nguyệt quang yếu ớt tựa như một tôn sát thần.
Đôi huyết nhãn nhìn chằm chằm vào Nhược Tình đang được một tên nam tử bao đồng kia ôm lấy, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Ngay lúc đó, một thanh âm tràn ngập khinh bỉ vang lên.
“Lúc trước hèn hạ đánh lén, đêm đến lại xuất thủ độc ác với một nữ tử, bản tiên từ lúc thành đạo gặp qua vô số loại người hèn mọn, thế nhưng hèn mọn vô sỉ như ngươi thì lần đầu gặp qua.”
Trước mặt Tinh Hồn, một lão tiên giả hiện thân, lão ta chính là Vô Ngân tán tiên, một trong số những tiên giả danh khí rất lớn trên Loạn Tiên Hải, được Địa Ngục giáo phát ra thiệp mời tham dự Tinh Vương Chiến.
Vô Ngân tán tiên cho đến hiện tại thu xuống mười tên đệ tử, cả mười tên này đều được Vô Ngân tán tiên dẫn đến Kỳ Xà thành, hy vọng trên Tinh Vương Chiến phong thích hào quang vạn trượng.
Đáng tiếc, rốt cuộc tên đệ tử mà lão ta ưa thích nhất, Trịnh Ngọc Tiêu trên sàn đấu bị Tinh Hồn xuất thủ tàn bạo, tuy không chết, thế nhưng hoàn toàn biến thành phế nhân.
Chuyện này làm cho Vô Ngân tán tiên cực kỳ tức giận, nếu không phải e ngại Địa Ngục giáo, Vô Ngân tán tiên ngay lúc đó có lẽ đã xuất thủ giết chết Tinh Hồn để trả thù cho Trịnh Ngọc Tiêu.
Bây giờ có cơ hội xuất thủ, Vô Ngân tán tiên dĩ nhiên không bỏ qua.
Ánh mắt Tinh Hồn trầm xuống, ngữ điệu lạnh lùng. “Cút.”
Vô Ngân tán tiên gương mặt kinh động, sau đó bỗng nhiên cười lớn một tiếng, bất quá giọng cười bên trong không có mấy vui vẻ, mà lại ngập tràn sát khí.
“Lá gan thật lớn, từ trước đến nay chưa từng có kẻ nào đối với bản tiên phách lối cuồng vọng đến như vậy.”
Thu lại giọng cười âm lãnh, Vô Ngân tán tiên thần thức thả xuống, từ thân thể phóng ra uy áp khủng bố. Thực lực của Vô Ngân tán tiên, cơ hồ đã muốn chạm vào một bước Thiên Tiên cảnh cảnh giới.
Chân tiên động, thiên địa biến.
Phản phất không gian xuất hiện một bàn tay khổng lồ vô hình, đem Tinh Hồn khóa chặt nhốt vào bên trong, như đem hắn tách biệt với thế giới bên ngoài.
“Bản tiên liền thay mặt trưởng bối Địa Ngục giáo dạy dỗ cho ngươi một bài học, sau này chớ vô lễ trước mặt tiền bối.”
Dường như không muốn để cho Tinh Hồn phản bác lại câu nào, Vô Ngân tán tiên chuẩn bị xuất thủ.
“Ồ, từ lúc nào đệ tử Địa Ngục giáo cần đến người ngoài chỉ điểm?”
Vô Ngân tán tiên chưa kịp xuất thì một giọng nói cuồng ngạo đến cực điểm vang lên.
Vô Ngân tán tiên con ngươi co rút, hướng ánh mắt nhìn về phía âm thanh giọng nói lãnh ngạo kia.
Đồng dạng, những người đang đứng bên ngoài quan sát cũng nhìn về hướng đó, chỉ thấy phía trên không trung xuất hiện mấy bóng người, nổi bật trong số đó là một tăng nhân bận hắc bào với đôi mắt kẻ viền đen và gã thanh niên tóc đỏ.
Người vừa mới phát ngôn chính là gã thanh niên tóc đỏ đó.
“Đó là Huyết Công Tử và Ma Luân.”
Có người mau chóng nhân ra bóng người xuất hiện phía trên bầu trời.
“Nghe nói tòa phủ đệ này là Huyết Công Tử mua tặng Tinh Hồn, quả nhiên không sai.”
“Tinh Hồn dường như rất thân cận với Huyết Công Tử, quan hệ hai bên không tầm thường.”
“Lần này có chuyện hay để xem rồi, Vô Ngân tán tiên muốn lấy cơ hội này để trả thù cho đệ tử của mình, thế nhưng dẫn đến Ma Luân và Huyết Công Tử hiện thân, hắc hắc… để xem Vô Ngân tán tiên lần này xử lý như thế nào…”
“………”
Trên bầu trời, không khí chợt trở nên căng thẳng.
Một bên Vô Ngân tán tiên, phía đối diện là Lục Phong, Ma Luân và đám huynh đệ của hắn, còn đứng chính giữa là Tinh Hồn.
Vô Ngân tán tiên trong lòng thầm than không tốt, chỉ sợ muốn trả thủ cho đệ tử yêu quý của lão e rằng muốn khó khăn.
Lão ta không phải e ngại Lục Phong, cũng không e ngại Ma Luân, thứ kiêng kỵ chính là người đứng đằng sau bọn họ - Huyết Luân hộ pháp.
Huyết Luân hộ pháp là nhân vật tiếng tăm cỡ nào, một trong những cường giả mạnh nhất Địa Ngục giáo, thực lực mơ hồ chỉ đứng sau Địa Ngục giáo giáo chủ Chu Thiên Tử, hung danh tại Loạn Tiên Hải rất lớn, không ai nguyện ý trêu chọc vào.
Vô Ngân tán tiên, tự nhiên đối với Huyết Luân hộ pháp thập phần kiêng dè, chỉ là, đệ tử của mình gần như bỏ mạng bởi Tinh Hồn, muốn lão ta bỏ xuống cục giận này, chỉ sợ là rất khó.
“Lục Phong, ngươi có ý gì?”
Vô Ngân tán tiên nhìn vào Lục Phong, miệng gọi thẳng tên tục danh, nhướng mày hỏi.
“Ý gì? Lão khọm, bản công tử còn đang muốn lão có ý gì với huynh đệ của ta đây.”
Người khác không biết thế nào, có thể lẽ là có chút e ngại Vô Ngân tán tiên, nhưng Lục Phong thì không, trong mắt hắn, Vô Ngân tán tiên chẳng là cái đinh gì cả.
“Hừ, súc sinh này hèn hạ vô sỉ, lại vô lễ với tiền bối, lão phu một phen dạy dỗ hắn.”
“Lão già, lá gan của lão cũng lớn, dám mắng đệ tử sư tôn ta là súc sinh.”
Gương mặt Lục Phong trầm xuống, ngữ điệu lạnh lùng nói.
“Cái gì? Hắn ta là đệ tử của Huyết Luân hộ pháp?” Sắc mặt Vô Ngân tán tiên đại biến, Huyết Luân hộ pháp từ lúc nào thu nhận thêm một gã đệ tử? Theo những gì người ta được biết, Lục Phong chính là đệ tử gần đây nhất được Huyết Luân hộ pháp thu làm đệ tử.
Nhưng từ lúc nào lại lọt ra thêm một gã nữa? Nếu như là người khác, dĩ nhiên Vô Ngân tán tiên lập tức cười nhạo một tiếng rồi đem ra đập chết, thế nhưng người nói lại chính là Lục Phong, đệ tử của Huyết Luân hộ pháp.
Có thể lời Lục Phong nói không có khả năng là chính xác, thế nhưng đã mang trên lưng tiếng đệ tử Huyết Luân hộ pháp, trên Loạn Tiên Hải này, có mấy người dám hướng Tinh Hồn hạ thủ.
Không chỉ có Vô Ngân tán tiên, nhưng người khác cũng vô cùng kinh ngạc.
Mà ngẫm lại, Tinh Hồn biểu hiện thực lực cường đại, tuy rằng tu vi chỉ là một tên hậu kỳ Phù Tiên cảnh, thế nhưng chiến lực vô song, được Huyết Luân hộ pháp nhìn trúng không phải là không thể. Lần này, chỉ sợ Vô Ngân tán tiên đã đá vào một thanh thước bảng rồi.
Nội tâm Vô Ngân tán tiên co rút liên tục, ánh mắt hơi hơi liếc qua nhìn Ma Luân đứng bên cạnh Lục Phong, nhìn Ma Luân sắc mặt như thường, nhắm mắt mỉm cười rất ôn hòa, điều này càng khiến cho Vô Ngân tán tiên càng thêm tin tưởng, Tinh Hồn chỉ sợ thực sự đã bái Huyết Luân hộ pháp làm thầy.
Bây giờ, lão ta làm gì có can đảm trả thù cho Trịnh Ngọc Tiêu nữa.
Nơi đây Kỳ Xà thành, địa bàn của Địa Ngục giáo, nhất là Huyết Luân hộ pháp cũng đang ở tại đây, cho mười cái mạng lão ta cũng không dám hướng Tinh Hồn động vào một sợi tóc của hắn nữa là.
Gương mặt tràn đầy sự bất đắc, Vô Ngân tán tiên cấp tốc thu lại uy áp trên người Tinh Hồn, đồng thời hướng hắn nói. “Không biết ngươi là đệ tử Huyết Luân hộ pháp, vừa rồi đã mạo phạm.”
Có lẽ nguyên nhân Trịnh Ngọc Tiêu ở trong lòng, thành ra lão ta cũng không muốn nhận lỗi, chỉ nhận là mạo phạm, rồi sau đó xoay người bỏ đi.
“Muốn đi?”
Ba giọng nói không hẹn mà cùng vang lên, chính là Lục Phong, Ma Luân cùng Tinh Hồn.
Đá trúng đại thiết bản, sau đó lại muốn phủi mông bỏ đi, xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Lục Phong, hắn cảm thấy Vô Ngân tán tiên vô cùng chướng mắt, càng thêm chướng mắt tên đệ tử của lão ta vô cùng cuồng ngạo đã bị Tinh Hồn đánh tàn phế, ngang nhiên xúc phạm huynh đệ của hắn rồi chỉ nói một tiếng mạo phạm, đừng hòng.
Ma Luân, sư phụ của hắn Huyết Luân hộ pháp, Vô Ngân tán tiên miệng mắng đệ tử Huyết Luân hộ pháp hai chữ súc sinh, khác nào gián tiếp chửi sư tôn của hắn? Đừng nhìn Ma Luân bên ngoài mang dáng dấp xuất gia hiền lành, kỳ thực hắn vô cùng tàn ác, so với Lục Phong danh xưng Huyết Công Tử còn muốn tàn bạo hơn không biết bao nhiêu lần. Người Loạn Tiên Hải chỉ cần nghe đến hai chữ Ma Luân thôi cũng đủ tái xanh mặt mày.
Còn Tinh Hồn, hắn bị Vô Ngân tán tiên cản đường hành sự, làm cho Nhược Tình nhân cơ hội thoát được một kiếp, nàng ta bản lãnh chạy trốn phi thường cao minh, lại ẩn ẩn trong đám đông người có kẻ tương trợ giúp nàng che dấu đi khí tức, thời điểm được tên đệ tử Vô Ngân tán tiên đỡ xuống thì nhanh chân chạy thoát, bây giờ đã không còn cảm nhận được khí tức của nàng nữa, vô tình khiến cho một người có khả năng uy hiếp tính mạng mình chạy thoát, dù là thiên vương trên trời cũng phải động nộ.
Lẽ ra, Nhược Tình nhất định phải chết, nhưng chỉ vì Vô Ngân tán tiên mà thoát được. Song thủ Tinh Hồn siết chặt lại, ánh mắt huyết quang không che dấu nhìn chằm chằm vào Vô Ngân tán tiên, giọng nói lạnh lẽo âm hàn.
Chúng nhân đứng quanh quan sát, trong lòng không khỏi cảm thấy thương hại Vô Ngân tán tiên, lão ta chuyến này cũng quá xuôi xẻo rồi, ban ngày tên đệ tử yêu quý nhất bị người ta một chưởng đánh thành phế nhân, đêm đến thì ngu xuẩn đi chọc giận ba tên đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, chẳng biết có phải buổi sáng bước sai chân ra đường, hay là đã bị sao quả tạ chiếu xuống đầu nữa.
Sát khí ẩn ẩn trôi nổi vào không gian, từ cả ba người, không hẹn mà cùng hướng vào khóa chặt Vô Ngân tán tiên lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.