Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 120: Dương Thiên Quân

Gã Khờ Mộng Mơ

21/09/2018

Nghe nói bên dưới Vấn Kiếm Phong tồn tại một cái lục phẩm linh mạch, nhờ dòng lục phẩm linh mạch này mà Vấn Kiếm Phong quanh năm linh khí nồng đậm, chính là một địa phương tuyệt hảo để tu luyện.

Tần lão cước bộ chậm rãi đi vào bên trong kiến trúc cung điện đơn giản. Bên trong kiến trúc cung điện này không có lấy một bóng gia nhân nào, một bầu không khí tĩnh lặng bình yên bao trùm xuống nơi đây. Bất quá, đã sớm quen với loại không khí này, vả lại dường như Tần lão cũng đặc biệt ưu thích sự tĩnh lặng, thế nên chỉ thấy gương mặt Tần lão giãn ra, cơ hồ tận hưởng bầu không khí yên bình.

Một lúc sau, Tần lão đi đến trung tâm của toàn kiến trúc cung điện. Trung tâm của kiến trúc này, so với những gì người ta tưởng tượng về một tòa cung điện xa hoa lộng lẫy, cơ hồ khác biệt nhiều lắm. Phải nói là giản đơn vô cùng.

Chính giữa là một gốc cây đại thụ khổng lồ với tán lá xòe rộng, phản phất ẩn chứa một loại khí tức tang thương năm tháng, dường như gốc đại thụ khổng lồ này đã tồn tại từ rất lâu, phảng phất tồn tại một loại linh trí.

Ngồi bên dưới gốc cây là một thanh niên vận tử y hoa bào, nhìn rất trẻ tuổi. Gương mặt như bạch ngọc, chân mày như núi, hai mắt như sao, đôi môi hồng luôn treo một nụ cười nhẹ nhàng. Đầu đội kim quang, mái tóc đen được chải chuốc chỉnh chu. Trên người tản mát loại khí chất phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong… chỉ sợ hết thảy những từ ngữ đó đều có thể sử dụng đối với người thanh niên này cũng không hề nói quá chút nào. Thậm chí còn muốn không đủ để sử dụng nữa là đằng khác.

Có thể nói, người thanh niên này anh tuấn đến mức ngay cả nữ nhân cũng phải tự ti mặc cảm.

- Tần lão, người đã về.

Trông thấy Tần lão xuất hiện, y liền đứng dậy, hai tay ôm quyền, hướng Tần lão hành lễ. Cử động nhẹ nhàng khiến hai mái tóc rung chuyển, y phục cũng khẽ lay động. Khí chất bật này, chỉ sợ thanh niên cùng thế hệ khó có ai sánh bằng.

Tần lão nhìn thanh niên tử y, trong mắt xuất hiện một ưa thích cùng hài lòng, nhìn vô cùng thuận mắt.

- Không cần hành lễ, ngồi xuống đi.

- Tạ Tần lão.

Thanh niên tử y mỉm cười, bất quá đợi khi Tần lão ổn định chỗ ngồi thì y mới ngồi xuống. Đồng thời vươn bàn tay cầm lấy bình rượu, rót cho Tần lão một ly.

- Tần lão, thế nào rồi?

Bất chợt, thanh niên tử y hỏi một câu.

- Khá tốt. Viên mãn Phàm Tiên Cảnh diệt sát Phù Tiên Cảnh, hơn nữa đối phương sử dụng cả Cường Lực Phù thượng phẩm nhưng vẫn không tránh khỏi cái chết. Ngoài ra còn kiếm ý đệ nhất trọng, đúng là một hạt giống tốt. Bất quá, so với ngươi, vẫn còn kém rất xa.

Người thanh niên này, chính là bất thế kỳ tài mà mấy trăm năm trước đã gây chấn động toàn Phong Lâm thành, khiến cho năm đại tông môn bỏ ra một phen tranh đoạt. Chính là Dương Thiên Quân – bất thế kỳ tài Dương gia.

Đã từ rất lâu, kể từ lúc trở thành đệ tử Thiên Kiếm Tông, Dương Thiên Quân không hiện thân nhiều, bất quá danh tiếng của y chỉ có ngày càng nổi danh chứ không bị chìm xuống.



]

Đối với lời khen của Tần lão, Dương Thiên Quân chỉ cười cười, không có ý tứ đáp lại. Bất quá, khi nói đến Tinh Hồn, chỉ thấy đôi mắt của Dương Thiên Quân sáng lên một tia linh quang.

- Đích thị là một hạt giống tốt, có thể bồi dưỡng. Đã lâu lắm rồi mới lại xuất hiện một người như vậy, ngày ta đột phá Linh Tiên chắc không còn xa nữa.

Dương Thiên Quân gương mặt tràn đầy tự tin, bất giác hiện lên một tia kiệt ngạo bất khuất, điều này khiến cho Tần lão cực kỳ hài lòng.

- Thiên Quân, ngươi đối với hắn có dự định gì?

- Người này, ta đã quan sát từ rất lâu, tâm tính rất kiêng cường, không phải loại người dễ dàng động vào. Bất quá, càng như vậy thì trợ giúp ta đột phá Linh Tiên càng nhiều. Hắn không giống với những người khác, không thể bị uy hiếp hay mời chào, thế nên cứ để mặc hắn tự phát triển. Về phần làm thế nào để tiếp cận thì cần phải quan sát thêm.

- Chuyện này, lão phu sẽ không can thiệp vào. Như trước đây chủ nhân đã từng nói, chuyện của ngươi tự ngươi giải quyết.

Tần lão, một thân tu vi cao cường hùng mạnh khiến người ta sợ hãi cùng hâm mộ, cư nhiên lại chỉ là một thủ hạ của người khác. Khi Dương Thiên Quân nghe đến hai chữ “chủ nhân” thì sắc mặt bỗng biến đổi, bất quá cũng chỉ là một giây thoáng qua mà thôi.

Chỉ thấy Dương Thiên Quân cười nhạt, ngẩn mặt lên nhìn bầu trời trong xanh:

- Đây là một khảo nghiệm mà sư tôn đưa cho ta, nếu không vượt qua, ta làm sao có thể trở thành đệ tử của ông ấy được. Ngày ta chân chính diện kiến sư tôn, có lẽ không còn quá xa.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Ba ngày sau khi thí luyện chấm dứt, Tinh Hồn cùng với hai ngàn người khác đầu nhập Thiên Kiếm Tông, dưới sự dẫn dắt của Khanh lão cùng các trường lão, chấp sự Thiên Kiếm Tông bắt đầu tiến về Đại Kiếm Sơn.

Đám Tinh Hồn chưa tiến vào Linh Tiên Cảnh, dĩ nhiên không thể phi hành được. Mà từ Đan Ninh Môn quay trở lại Thiên Kiếm Tông là một quãng đường cực kỳ xa, di chuyển bằng đường bộ đi cả tháng trời cũng chưa đến nơi.

Thế nên Thiên Kiếm Tông đã chuẩn bị một phương tiện chuyên dùng để di chuyển trên không, được gọi là Phi Thiên Châu.

Hơn hai ngàn tân đệ tử tiến lên Phi Thiên Châu theo sự hướng dẫn của những chấp sự, ổn định đầy đủ thì bắt đầu khởi động. Phi Thiên Châu sử dụng năng lượng linh thạch để có thể khởi động. Một lần khởi động lại tốn một số lượng linh thành kinh người, lên đến con số hàng vạn. Bất quá, chừng này đối với mấy đại tông môn giống như Thiên Kiếm Tông thì chỉ là một con số nhỏ.

- Các ngươi tập trung lại, trước khi chúng ta đến Thiên Kiếm Tông, sư huynh sẽ giới thiệu cho các ngươi qua một chút về lịch sử Thiên Kiếm Tông chúng ta.

Khi Phi Thiên Châu bay lên trên trời cao, điều này khiến cho rất nhiều người kích động, đặc biệt nhất là giới tán tiên, dĩ nhiên đây là lần đầu tiên, họ được phi hành trên bầu trời.



Trái ngược lại, những thế gia đệ tử mặc dù cũng kích động, nhưng tâm tình lại kiềm chế tốt hơn, ánh mắt nhìn về phía đám tán tiên ẩn chứa sự khinh thường thấy rõ.

Dường như những tán tiên cũng nhận ra điểm này, bất quá bọn họ cũng không quan tâm, tận hưởng niềm vui của riêng mình.

Khi thấy người thanh niên mặc lục bào xuất hiện thì lập tức im lặng. Chỉ thấy người thanh niên lục bào này, tu vi hậu kỳ Phù Tiên Cảnh, so với đa số ở đây thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

- Sư huynh tên là Lâm Kỳ, hiện tại sẽ giải đáp cho các sư đệ một chút.

- Thiên Kiếm Tông tổng bộ đặt tại phía tây bắc Phong Lâm Thành, tại Thanh Vân Sơn Mạch. Hơn vạn năm trước, Thiên Kiếm Tông sư tổ thực lực cao cường xuất thế, chấn nhiếp quần hùng, sau đó đăng cơ lập nghiệp, kiến tạo nên Thiên Kiếm Tông ngày nay. Kể từ lúc đó, dưới sự dẫn dắt của Thiên Kiếm Tông sư tổ, Thiên Kiếm Tông thực lực ngày một hùng hậu, mạnh mẽ tiến vào năm đại tông môn, cùng nhau thống trị Phi Lan Châu rộng lớn.

- Thiên Kiếm Tông chia làm nội môn và ngoại môn. Nội môn chia làm chín tòa kiếm sơn, sau này nếu các ngươi trở thành nội môn đệ tử sẽ được hiểu rõ hơn. Ngoại môn Thiên Kiếm Tông được phân chia làm nhiều khu, tuy nhiên tóm gọn lại thì có ba nhóm, tạp dịch đệ tử, ngoại môn đệ tử và ngoại môn tinh anh đệ tử. Các ngươi hiện nay, ngoại trừ ba vị sư đệ là Ân Tiếu Ngạo, Tống Đế Bính và Tinh Hồn được thừa nhận thân phận ngoại môn đệ tử, còn lại các sư đệ phải tiến hành thêm một lần khảo hạch cuối cùng tại Thiên Kiếm Tông để biết được các sư đệ sẽ được phân chia vào khu nào tại ngoại môn.

Khi Lâm Kỳ nhắc đến ba cái tên sớm trở thành ngoại môn đệ tử thì lập tức khiến cho mọi người bàn luận, phần nhiều là bất mãn. Cùng tham gia thí luyện một thời điểm, cư nhiên ba người này lại trở thành đệ tử chính thức trước.

- Sư huynh nghĩ, lí do bên trong, hẳn là các sư đệ cũng đã biết.

Lâm Kỳ ho khan một tiếng, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn bao quát. Chỉ là lúc nhìn đến chỗ Tinh Hồn thì dừng hơi lâu một chút, sau đó lại lướt nhìn đi chỗ khác.

Tinh Hồn nhướng mày lại, không rõ ý tứ của Lâm Kỳ. Bất quá, chỉ cần Lâm Kỳ không chọc đến hắn thì hắn cũng chẳng muốn tự dưng đi rước phiền phức.

- Ân Tiếu Ngạo sư đệ và Tống Đế Bính sư đệ, hai người thức tỉnh thiên phú trên thiên phú bi, nghiễm nhiên sẽ được Thiên Kiếm Tông chú trọng bồi tài. Có điều, hai vị sư đệ chỉ được xét trở thành ngoại môn đệ tử chứ không được xét trở thành ngoại môn tinh anh đệ tử, bởi Thiên Kiếm Tông chú trọng đến thực lực. Thực lực càng mạnh thì sẽ có địa vị tương xứng. Còn vị Tinh Hồn sư đệ thì…

Nhắc đến Tinh Hồn, ngữ điệu Lâm Kỳ hơi thấp xuống, ánh mắt hướng đến Tinh Hồn. Ngay lập tức, những người khác đồng thời cũng nhìn về phía hắn, trong mắt xuất hiện một tia úy kỵ, mà càng nhiều là ghen tức.

Bị đối diện với nhiều ánh mắt, Tinh Hồn gương mặt vẫn bình thản, đứng dựa lưng vào tường Phi Thiên Châu, xem như chưa có chuyện gì diễn ra. Phần biểu cảm này, không khỏi khiến cho nhiều người ngẩn ra ngạc nhiên.

Lâm Kỳ khóe miệng nở nụ cười lạnh, bất quá nụ cười này chỉ thoáng quá, ngoại trừ Tinh Hồn thì không còn người nào phát hiện.

- Về Tinh Hồn sư đệ, hẳn các sư đệ ở đây hiểu rõ nhất, sư huynh cũng chẳng muốn giải thích gì thêm.

- Nếu bị xét vào tạp dịch đệ tử, mỗi một năm sẽ tiến hành một bài kiểm tra, chỉ cần thông qua sẽ trở thành ngoại môn đệ tử. Còn ngoại môn đệ tử cũng đồng dạng, mỗi một năm sẽ tiến hành thí luyện, chỉ cần lọt vào mười người mạnh nhất sẽ đạt được tư cách ngoại môn tinh anh đệ tử, được nhận rất nhiều đãi ngộ mà tạp dịch đệ tử hay ngoại môn đệ tử không nhận được.

- Một vài sơ lược về Thiên Kiếm Tông, sư huynh chỉ nói đến đây. Sư huynh hy vọng các sư đệ sau khi tiến vào Thiên Kiếm Tông sẽ chuyên tâm tu hành, sớm ngày phát dương quang đại. Đặc biệt, nhớ đừng quá cuồng vọng, giết người vô tội vạ, bằng không đến khi chết cũng không biết lí do tại sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook