Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 153: Hạt châu thần bí
Gã Khờ Mộng Mơ
03/10/2018
Bàn tay sờ tới, khi chạm vào chiếc hàn hạp thì một luồng khí lạnh từ đầu ngón tay xâm nhập vào cơ thể hắn. Tinh Hồn biến sắc, nhưng ngay lúc đó, một luồng nhiệt khí khác từ trong cơ thể Tinh Hồn cấp tốc xông đến, lực lượng hàn khí rất mạnh, bất quá không thể so sánh với luồng nhiệt khí
kia, lập tức đánh tan hàn khí.
Hàn khí này không ngờ sau khi biến mất thì dung nhập vào cơ thể hắn, bên trong đan điền, Trấn Ngục Huyền Thai liền hấp thụ cỗ hàn khí này, chỉ thấy Trấn Ngục Huyền Thai như muốn lớn lên một chút.
Sắc mặt Tinh Hồn có chút khó coi, nếu lúc này Hỏa Công Công trong vô thức tản ra nhiệt năng cực mạnh đánh tan hàn khí, chỉ sợ lúc này hắn nhẹ thì bị hàn khí cắn trả, nặng thì mất cả cái mạng nhỏ.
- Ngươi không sao chứ?
Tiểu Ứng Long quan tâm hỏi.
- Không sao. Có điều, với sức mạnh hiện tại thì không thể mở được cái hàn hạp này.
Vừa mới cảm thụ trong giây lát, Tinh Hồn nội tâm vẫn còn chưa khỏi kinh hoảng bởi một màn ban nãy.
- Ta thấy vừa rồi hình như là chiếc hàn hạp tự động phản phệ. Hay ngươi thử nhỏ một giọt tinh huyết vào thử xem. Biết đâu may mắn lại được nhận chủ cũng nên.
Mặc dù cảm thấy cách này không khả quan là mấy, nhưng Tinh Hồn cũng muốn thử một lần, ngộ nhỡ có kỳ tích xảy ra không biết chừng.
Hắn cắn đầu ngón tay, sau đó trích ra một giọt tinh huyết, nhỏ xuống chiếc hàn hạp. Đột nhiên, dị biến xảy ra. Chỉ thấy giọt tinh huyết vừa mới rơi xuống bề mặt hàn hạp thì lập tức biến mất. Dĩ nhiên không dừng lại đó, chiếc hàn hạp này tựa hồ ưa thích tinh huyết của hắn, một sức mạnh vô hình khiến cho bàn tay của Tinh Hồn áp sắt vào hàn hạp.
- Chuyện gì?
Tinh Hồn sắc mặt đại biến, vội gồng sức rút tay ra khỏi, nhưng hắn lúc này mới phát hiện, sức lực toàn thân như biến mất, cơ thể hắn hoàn toàn không thể tự chủ được nữa.
Mà Tiểu Ứng Long cũng tự động bị ném trở lại không gian động thiên.
- Cái quái… tiểu tử, chúc may mắn!
Gương mặt Tiểu Ứng Long cũng khó coi vô cùng, nhưng nó không thể làm được gì khác, chỉ có thể quay trở lại không gian động thiên mà thôi.
Chỉ thấy hai cánh tay áo bị lực lượng vô hình chấn nát thành tro bụi, để lộ ra cánh tay đầy gân guốc. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được, tinh huyết của hắn đang chảy dồn dập, theo vị trí vết cắn ban nãy mà xông ra ngoài, vật đang hấp thụ tinh huyết chính là cái hàn hạp.
Vốn trước đây chỉ có hắn đi thôn phệ huyết nhục kẻ khác, cư nhiên hôm nay chính mình lại được trải qua, tự vị thật sự là rất khó chịu.
Dù hắn cố gắng khống chế cách mấy đi nữa cũng không thể chống lại việc bị cái hàn hạp này hút đi tinh huyết.
Gân xanh trên trán nổi lên dày đặc, gương mặt tái nhợt nhăn lại, trông hắn lúc này rất đáng sợ. Cơ hồ máu huyết toàn thân đã bị chiếc hàn hạp cắn nuốt toàn bộ.
Bỗng ầm một tiếng, chiếc hàn hạp bỗng vỡ ta. Khi chiếc hàn hạp vỡ ra, bên trong để lộ một viên tiên châu màu trắng nhạt, phảng phất khí tức cổ xưa huyền bí, bay thẳng vào trong mi tâm Tinh Hồn.
Hắn ý thức dần biến mất, khoảng khắc cuối cùng đọng lại trong tâm trí hắn chính là trước mắt xuất hiện một viên tiên châu mà thôi.
Chẳng biết hắn đã bất tỉnh bao nhiêu lâu, đến khi giật mình tỉnh lại, ánh mắt nhìn xung quanh, không ngờ không gian xung quanh không còn lấy một tia hàn khí nào nữa.
- Long bàn tử, ta đã nằm đây bao nhiêu lâu rồi?
Tinh Hồn thần niệm liên lạc với Tiểu Ứng Long, đáng tiếc, lúc này Tiểu Ứng Long đã lăn ra ngủ say, gọi cách nào nó cũng không chịu tỉnh lại.
Tinh Hồn trầm mặc, thiết nghĩ có lẽ hắn đã bị ngất đi khá lâu rồi. Bởi nếu chỉ mới một hai ngày, Tiểu Ứng Long nhất định sẽ không có bỏ đi đánh một giấc thật ngon đến như vậy.
Lúc này, hắn bắt đầu hồi tưởng lại, rốt cuộc trước khi ngất đi đã có chuyện gì xảy ra.
- Hạt châu đó?
Một lúc sau, hắn sực nhớ ra mình đã bị chiếc hàn hạp phệ huyết, sau cùng thì chiếc hàn hạp bị vỡ tung, bên trong hàn hạp và một khỏa hạt châu màu trắng nhạt.
Tinh Hồn lập tức ngồi xếp bằng xuống, dùng thần niệm kiểm tra thì phát hiện, hạt châu đó không ngờ đang lơ lửng tại đan điền của hắn. Hay nói cách khác chính là Trấn Ngục Huyền Thai đã bị thay thế bằng hạt châu này.
Hạt châu này nhìn rất bình thường, so với những hạt châu bày bán ngoài đường còn muốn xấu xí hơn. Bất quá, đây là vật mà Tiểu Ứng Long theo bản năng của nó cảm giác ra được; thứ hai, viên châu này có thể tiến nhập vào não hải của mình, tự nhiên là có điểm bất phàm của nó.
Hắn thử vận chuyển sức mạnh, lúc này mới phát hiện, không ngờ Trấn Ngục Huyền Thể đã đột phá lên tầng thứ hai rồi. Điều này có nghĩa là lực lượng thân thể của hắn cường hãn ngang với tiên thiên hoang thú cấp một. Một quyền toàn lực của hắn, cơ hồ có thể đánh xuyên thủng tầng áo giáp của hậu thiên hoang thú cấp ba.
Bây giờ nếu gặp lại Song Đầu Thanh Lân Mãng, Tinh Hồn chắc chắn sẽ không chật vật mà chiến đấu nữa. Hạt châu này thật lợi lại, cư nhiên cắn nuốt Trấn Ngục Huyền Thai, không những không khiến cho Trấn Ngục Huyền Thể biến mất mà còn khiến cho Trấn Ngục Huyền Thể tiến bộ.
Hạt châu thần bí này, đoán chừng sẽ không chỉ dừng lại chừng này, có rất nhiều đáng để mong chờ. Đáng tiếc, hắn đã thử nhiều cách để vận dụng hạt châu, nhưng hạt châu này không có nửa điểm xúc động.
Lắc đầu thở dài, lai lịch của hạt châu này bây giờ chưa rõ ràng, chỉ có thể tạm gác sang một bên mà thôi. Kiểm tra thêm một vòng phế tích, thấy không còn vật gì đáng lưu tâm nữa, Tinh Hồn mới quay trở lại cái hồ nước lúc trước, nhảy xuống và men theo hang động rồi rời khỏi đây.
Bởi vì hạt châu biến mất, hàn khí không xuất hiện nữa, nhiệt độ của nước trở lại bình thường.
Nhờ vậy mà không quá khó khăn, chỉ tiêu hao gần một nửa thời gian so với trước đây, Tinh Hồn đã quay trở lại chỗ ban đầu.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Lúc này, thời gian đang là giữa trưa, không khí tại Hằng Nhạc Sơn Mạch khá nóng. Tại cái hồ nơi Tinh Hồn phát hiện hang động, có năm bóng người hiện ra
Những người này, không ngờ đều là những nử tữ da dẻ hồng hào, trắng trẻo và mềm mại.
Ai nấy gương mặt đều xinh đẹp như cửu thiên tiên nữ, mày ngài mắt phượng, ngũ quan tinh tế mị hoặc, từng nụ cười giọng nói vang lên đều như muốn hớp hồn nam nhân.
Không chỉ dừng lại ở gương mặt, mà dáng người của năm nữ tử này đều vô cùng nóng bỏng. Tuy rằng cả năm người đều ngăm mình dưới lòng nước xanh mát, thế nhưng nhờ vào ánh sáng mặt trời ẩn hiện một bộ ngực to lớn đầy đặn, trắng trẻo và mềm mại bên dưới kia, chỉ hận không thể đè xuống mà uốn nắn chà đạp.
- Không ngờ tại cái chỗ hoang vu này lại có một cái thác nước đẹp như vậy, nước lại còn mắt nửa, thật tiện nghi cho chúng ta.
Một trong năm nữ tử gương mặt thanh khiết, đôi mắt hẹp dài, đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ thốt lên, bàn tay ngọc ngà không ngừng vẩy nước lên khối ngọc thể hoàn mỹ, trông phong tình câu dẫn vô cùng.
- Phải đấy, làm nhiệm vụ tại Hằng Nhạc Sơn Mạch nhiều năm mới phát hiện ra được nơi này.
- Tắm tiên thật thoải mái, cảm giác hấp dẫn hơn so với khi ở tông môn nhiều.
- Thiết nghĩ, không biết nếu như bất ngờ có một gã nam nhân xuất hiện tại chỗ này, vô tình trông thấy chúng ta tắm rửa tại chốn hoang vu, không biết cảm giác sẽ ra sao nhỉ?
Trong số năm người, một nữ tử gương mặt mị hoặc, mái tóc màu hồng phấn nổi bậc, đặc biệt chính là đôi mắt của nàng, một bên trái màu xanh dương, một bên phải lại có màu hổ phách, tạo hóa gương mặt thật ấn tượng, vừa nhìn là lập tức vương vấn nhớ mãi không quên.
- Hồng Liên tỷ, nếu như thực sự xuất hiện một tên nam tử như vậy, nếu hắn có chút dung mạo, trước hết hút hết nguyên dương của hắn, sau đó sẽ móc mắt hắn xuống, sau đó rút gân, lột da hắn xuống, để cho hắn tận hưởng cảm giác thống khoái.
Một nữ tử khác dung mạo cũng rất xinh đẹp, bất quá so với nữ nhân mị hoặc tóc hồng này lại có điểm thua kém, giống như một đóa hoa dại đặt bên cạnh một bông hồng vậy, tuy rằng đều rất đẹp nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.
Nữ tử gọi là Hồng Liên cánh tay ngọc đột nhiên vòng qua chiếc eo thon nhỏ của cô gái kia, bàn tay hư hỏng tiến vào vị trí thần bí hoặc nhân, nhẹ nhàng hàng động, chỉ thấy nữ tử kia gương mặt đỏ ửng hồng lên một tầng, miệng khẽ phát ra những tiếng rên rỉ êm tai.
Nhìn biểu cảm của nàng khiến cho người ta chỉ muốn đè xuống và không ngừng chà đạp, quả thực là vô cùng quyến rũ mê hoặc người khác mà.
- Nhược Tình, xem ra muội vẫn còn hơi nhẹ tay đối với đám nam nhân rác rưởi đó.
Vừa nói, Hồng Liên tay còn lại vừa chụp lấy bộ ngực căn mọng của Nhược Tình, nhẹ nhàng vuốt ve, gương mặt phong tình quyến rũ áp sát đến, chiếc lưỡi hồng ma quái lướt trên gương mặt của nàng ta.
- Vậy… vậy à? Hồng Liên tỷ… phải… phải xử lí như thế nào mới chính xác?
Thanh âm mê hoặc của Nhược Tình càng lúc càng trở nên gấp gáp, hô hấp không đều, miệng phát ra âm thanh rên rỉ, bất quá gương mặt lại đang rất hưởng thụ.
Nhìn thấy biểu cảm này, nữ tử Hồng Liên dường như càng thêm bị kích thích, hai tay trên dưới không ngừng tấn công thân thể Nhược Tình, khiến cho Nhược Tình càng thêm phấn kích rên rỉ.
- Móc mắt, lột da hay rút gân, những thứ đó đều đã quá cũ kỹ cổ xưa rồi. Muốn trừng trị đám nam nhân rác rưởi đó, phải khiến cho chúng sống không bằng chết, để cho chúng biết sinh ra trên đời là một sai lầm. Còn giết chết, như vậy quá đơn giản cho chúng rồi.
- Nhược Tình đã hiểu.
Hồng Liên vừa nói dứt lời, bỗng nhiên đôi môi mềm mại của nàng đặt lên bờ môi của Nhược Tình, chiếc lưỡi không ngừng quấn quýt, phát ra những âm thanh kích thích dễ nghe. Chỉ thấy Nhược Tình không những không phản kháng, mà lại càng làm những hành động uốn éo, càng khiến cho Hồng Liên phấn kích.
Nhìn thấy trường cảnh này, ba nữ tử khác không hề phản cảm, ngược lại trong đôi mắt rất thích thú, thậm chí còn có chút đang ghen tỵ với Nhược Tình vì được Hồng Liên sủng ái.
Đúng lúc này, từ trong lòng nước xuất hiện một dao động kỳ lạ. Năm nữ tử kia đều phát hiện ra ba động khác thường này, nhất là nữ tử tên là Hồng Liên, trong số năm người, nàng là người phản ứng nhanh nhất.
Hồng Liên nhanh chóng rời khỏi cơ thể Nhược Tình, phía mu bàn tay lóe lên hào quang hình đóa hoa màu đen, cùng lúc đó một cái pháp bảo tiên thằng hiện ra, gương mặt xinh đẹp trầm xuống, khí tức vận chuyển, như chuẩn bị đối phó với tình huống bất thường.
Hàn khí này không ngờ sau khi biến mất thì dung nhập vào cơ thể hắn, bên trong đan điền, Trấn Ngục Huyền Thai liền hấp thụ cỗ hàn khí này, chỉ thấy Trấn Ngục Huyền Thai như muốn lớn lên một chút.
Sắc mặt Tinh Hồn có chút khó coi, nếu lúc này Hỏa Công Công trong vô thức tản ra nhiệt năng cực mạnh đánh tan hàn khí, chỉ sợ lúc này hắn nhẹ thì bị hàn khí cắn trả, nặng thì mất cả cái mạng nhỏ.
- Ngươi không sao chứ?
Tiểu Ứng Long quan tâm hỏi.
- Không sao. Có điều, với sức mạnh hiện tại thì không thể mở được cái hàn hạp này.
Vừa mới cảm thụ trong giây lát, Tinh Hồn nội tâm vẫn còn chưa khỏi kinh hoảng bởi một màn ban nãy.
- Ta thấy vừa rồi hình như là chiếc hàn hạp tự động phản phệ. Hay ngươi thử nhỏ một giọt tinh huyết vào thử xem. Biết đâu may mắn lại được nhận chủ cũng nên.
Mặc dù cảm thấy cách này không khả quan là mấy, nhưng Tinh Hồn cũng muốn thử một lần, ngộ nhỡ có kỳ tích xảy ra không biết chừng.
Hắn cắn đầu ngón tay, sau đó trích ra một giọt tinh huyết, nhỏ xuống chiếc hàn hạp. Đột nhiên, dị biến xảy ra. Chỉ thấy giọt tinh huyết vừa mới rơi xuống bề mặt hàn hạp thì lập tức biến mất. Dĩ nhiên không dừng lại đó, chiếc hàn hạp này tựa hồ ưa thích tinh huyết của hắn, một sức mạnh vô hình khiến cho bàn tay của Tinh Hồn áp sắt vào hàn hạp.
- Chuyện gì?
Tinh Hồn sắc mặt đại biến, vội gồng sức rút tay ra khỏi, nhưng hắn lúc này mới phát hiện, sức lực toàn thân như biến mất, cơ thể hắn hoàn toàn không thể tự chủ được nữa.
Mà Tiểu Ứng Long cũng tự động bị ném trở lại không gian động thiên.
- Cái quái… tiểu tử, chúc may mắn!
Gương mặt Tiểu Ứng Long cũng khó coi vô cùng, nhưng nó không thể làm được gì khác, chỉ có thể quay trở lại không gian động thiên mà thôi.
Chỉ thấy hai cánh tay áo bị lực lượng vô hình chấn nát thành tro bụi, để lộ ra cánh tay đầy gân guốc. Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được, tinh huyết của hắn đang chảy dồn dập, theo vị trí vết cắn ban nãy mà xông ra ngoài, vật đang hấp thụ tinh huyết chính là cái hàn hạp.
Vốn trước đây chỉ có hắn đi thôn phệ huyết nhục kẻ khác, cư nhiên hôm nay chính mình lại được trải qua, tự vị thật sự là rất khó chịu.
Dù hắn cố gắng khống chế cách mấy đi nữa cũng không thể chống lại việc bị cái hàn hạp này hút đi tinh huyết.
Gân xanh trên trán nổi lên dày đặc, gương mặt tái nhợt nhăn lại, trông hắn lúc này rất đáng sợ. Cơ hồ máu huyết toàn thân đã bị chiếc hàn hạp cắn nuốt toàn bộ.
Bỗng ầm một tiếng, chiếc hàn hạp bỗng vỡ ta. Khi chiếc hàn hạp vỡ ra, bên trong để lộ một viên tiên châu màu trắng nhạt, phảng phất khí tức cổ xưa huyền bí, bay thẳng vào trong mi tâm Tinh Hồn.
Hắn ý thức dần biến mất, khoảng khắc cuối cùng đọng lại trong tâm trí hắn chính là trước mắt xuất hiện một viên tiên châu mà thôi.
Chẳng biết hắn đã bất tỉnh bao nhiêu lâu, đến khi giật mình tỉnh lại, ánh mắt nhìn xung quanh, không ngờ không gian xung quanh không còn lấy một tia hàn khí nào nữa.
- Long bàn tử, ta đã nằm đây bao nhiêu lâu rồi?
Tinh Hồn thần niệm liên lạc với Tiểu Ứng Long, đáng tiếc, lúc này Tiểu Ứng Long đã lăn ra ngủ say, gọi cách nào nó cũng không chịu tỉnh lại.
Tinh Hồn trầm mặc, thiết nghĩ có lẽ hắn đã bị ngất đi khá lâu rồi. Bởi nếu chỉ mới một hai ngày, Tiểu Ứng Long nhất định sẽ không có bỏ đi đánh một giấc thật ngon đến như vậy.
Lúc này, hắn bắt đầu hồi tưởng lại, rốt cuộc trước khi ngất đi đã có chuyện gì xảy ra.
- Hạt châu đó?
Một lúc sau, hắn sực nhớ ra mình đã bị chiếc hàn hạp phệ huyết, sau cùng thì chiếc hàn hạp bị vỡ tung, bên trong hàn hạp và một khỏa hạt châu màu trắng nhạt.
Tinh Hồn lập tức ngồi xếp bằng xuống, dùng thần niệm kiểm tra thì phát hiện, hạt châu đó không ngờ đang lơ lửng tại đan điền của hắn. Hay nói cách khác chính là Trấn Ngục Huyền Thai đã bị thay thế bằng hạt châu này.
Hạt châu này nhìn rất bình thường, so với những hạt châu bày bán ngoài đường còn muốn xấu xí hơn. Bất quá, đây là vật mà Tiểu Ứng Long theo bản năng của nó cảm giác ra được; thứ hai, viên châu này có thể tiến nhập vào não hải của mình, tự nhiên là có điểm bất phàm của nó.
Hắn thử vận chuyển sức mạnh, lúc này mới phát hiện, không ngờ Trấn Ngục Huyền Thể đã đột phá lên tầng thứ hai rồi. Điều này có nghĩa là lực lượng thân thể của hắn cường hãn ngang với tiên thiên hoang thú cấp một. Một quyền toàn lực của hắn, cơ hồ có thể đánh xuyên thủng tầng áo giáp của hậu thiên hoang thú cấp ba.
Bây giờ nếu gặp lại Song Đầu Thanh Lân Mãng, Tinh Hồn chắc chắn sẽ không chật vật mà chiến đấu nữa. Hạt châu này thật lợi lại, cư nhiên cắn nuốt Trấn Ngục Huyền Thai, không những không khiến cho Trấn Ngục Huyền Thể biến mất mà còn khiến cho Trấn Ngục Huyền Thể tiến bộ.
Hạt châu thần bí này, đoán chừng sẽ không chỉ dừng lại chừng này, có rất nhiều đáng để mong chờ. Đáng tiếc, hắn đã thử nhiều cách để vận dụng hạt châu, nhưng hạt châu này không có nửa điểm xúc động.
Lắc đầu thở dài, lai lịch của hạt châu này bây giờ chưa rõ ràng, chỉ có thể tạm gác sang một bên mà thôi. Kiểm tra thêm một vòng phế tích, thấy không còn vật gì đáng lưu tâm nữa, Tinh Hồn mới quay trở lại cái hồ nước lúc trước, nhảy xuống và men theo hang động rồi rời khỏi đây.
Bởi vì hạt châu biến mất, hàn khí không xuất hiện nữa, nhiệt độ của nước trở lại bình thường.
Nhờ vậy mà không quá khó khăn, chỉ tiêu hao gần một nửa thời gian so với trước đây, Tinh Hồn đã quay trở lại chỗ ban đầu.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Lúc này, thời gian đang là giữa trưa, không khí tại Hằng Nhạc Sơn Mạch khá nóng. Tại cái hồ nơi Tinh Hồn phát hiện hang động, có năm bóng người hiện ra
Những người này, không ngờ đều là những nử tữ da dẻ hồng hào, trắng trẻo và mềm mại.
Ai nấy gương mặt đều xinh đẹp như cửu thiên tiên nữ, mày ngài mắt phượng, ngũ quan tinh tế mị hoặc, từng nụ cười giọng nói vang lên đều như muốn hớp hồn nam nhân.
Không chỉ dừng lại ở gương mặt, mà dáng người của năm nữ tử này đều vô cùng nóng bỏng. Tuy rằng cả năm người đều ngăm mình dưới lòng nước xanh mát, thế nhưng nhờ vào ánh sáng mặt trời ẩn hiện một bộ ngực to lớn đầy đặn, trắng trẻo và mềm mại bên dưới kia, chỉ hận không thể đè xuống mà uốn nắn chà đạp.
- Không ngờ tại cái chỗ hoang vu này lại có một cái thác nước đẹp như vậy, nước lại còn mắt nửa, thật tiện nghi cho chúng ta.
Một trong năm nữ tử gương mặt thanh khiết, đôi mắt hẹp dài, đôi môi đỏ mọng mềm mại khẽ thốt lên, bàn tay ngọc ngà không ngừng vẩy nước lên khối ngọc thể hoàn mỹ, trông phong tình câu dẫn vô cùng.
- Phải đấy, làm nhiệm vụ tại Hằng Nhạc Sơn Mạch nhiều năm mới phát hiện ra được nơi này.
- Tắm tiên thật thoải mái, cảm giác hấp dẫn hơn so với khi ở tông môn nhiều.
- Thiết nghĩ, không biết nếu như bất ngờ có một gã nam nhân xuất hiện tại chỗ này, vô tình trông thấy chúng ta tắm rửa tại chốn hoang vu, không biết cảm giác sẽ ra sao nhỉ?
Trong số năm người, một nữ tử gương mặt mị hoặc, mái tóc màu hồng phấn nổi bậc, đặc biệt chính là đôi mắt của nàng, một bên trái màu xanh dương, một bên phải lại có màu hổ phách, tạo hóa gương mặt thật ấn tượng, vừa nhìn là lập tức vương vấn nhớ mãi không quên.
- Hồng Liên tỷ, nếu như thực sự xuất hiện một tên nam tử như vậy, nếu hắn có chút dung mạo, trước hết hút hết nguyên dương của hắn, sau đó sẽ móc mắt hắn xuống, sau đó rút gân, lột da hắn xuống, để cho hắn tận hưởng cảm giác thống khoái.
Một nữ tử khác dung mạo cũng rất xinh đẹp, bất quá so với nữ nhân mị hoặc tóc hồng này lại có điểm thua kém, giống như một đóa hoa dại đặt bên cạnh một bông hồng vậy, tuy rằng đều rất đẹp nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.
Nữ tử gọi là Hồng Liên cánh tay ngọc đột nhiên vòng qua chiếc eo thon nhỏ của cô gái kia, bàn tay hư hỏng tiến vào vị trí thần bí hoặc nhân, nhẹ nhàng hàng động, chỉ thấy nữ tử kia gương mặt đỏ ửng hồng lên một tầng, miệng khẽ phát ra những tiếng rên rỉ êm tai.
Nhìn biểu cảm của nàng khiến cho người ta chỉ muốn đè xuống và không ngừng chà đạp, quả thực là vô cùng quyến rũ mê hoặc người khác mà.
- Nhược Tình, xem ra muội vẫn còn hơi nhẹ tay đối với đám nam nhân rác rưởi đó.
Vừa nói, Hồng Liên tay còn lại vừa chụp lấy bộ ngực căn mọng của Nhược Tình, nhẹ nhàng vuốt ve, gương mặt phong tình quyến rũ áp sát đến, chiếc lưỡi hồng ma quái lướt trên gương mặt của nàng ta.
- Vậy… vậy à? Hồng Liên tỷ… phải… phải xử lí như thế nào mới chính xác?
Thanh âm mê hoặc của Nhược Tình càng lúc càng trở nên gấp gáp, hô hấp không đều, miệng phát ra âm thanh rên rỉ, bất quá gương mặt lại đang rất hưởng thụ.
Nhìn thấy biểu cảm này, nữ tử Hồng Liên dường như càng thêm bị kích thích, hai tay trên dưới không ngừng tấn công thân thể Nhược Tình, khiến cho Nhược Tình càng thêm phấn kích rên rỉ.
- Móc mắt, lột da hay rút gân, những thứ đó đều đã quá cũ kỹ cổ xưa rồi. Muốn trừng trị đám nam nhân rác rưởi đó, phải khiến cho chúng sống không bằng chết, để cho chúng biết sinh ra trên đời là một sai lầm. Còn giết chết, như vậy quá đơn giản cho chúng rồi.
- Nhược Tình đã hiểu.
Hồng Liên vừa nói dứt lời, bỗng nhiên đôi môi mềm mại của nàng đặt lên bờ môi của Nhược Tình, chiếc lưỡi không ngừng quấn quýt, phát ra những âm thanh kích thích dễ nghe. Chỉ thấy Nhược Tình không những không phản kháng, mà lại càng làm những hành động uốn éo, càng khiến cho Hồng Liên phấn kích.
Nhìn thấy trường cảnh này, ba nữ tử khác không hề phản cảm, ngược lại trong đôi mắt rất thích thú, thậm chí còn có chút đang ghen tỵ với Nhược Tình vì được Hồng Liên sủng ái.
Đúng lúc này, từ trong lòng nước xuất hiện một dao động kỳ lạ. Năm nữ tử kia đều phát hiện ra ba động khác thường này, nhất là nữ tử tên là Hồng Liên, trong số năm người, nàng là người phản ứng nhanh nhất.
Hồng Liên nhanh chóng rời khỏi cơ thể Nhược Tình, phía mu bàn tay lóe lên hào quang hình đóa hoa màu đen, cùng lúc đó một cái pháp bảo tiên thằng hiện ra, gương mặt xinh đẹp trầm xuống, khí tức vận chuyển, như chuẩn bị đối phó với tình huống bất thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.