Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 239: Hư Không Chiến Thể đệ nhị tầng
Gã Khờ Mộng Mơ
05/12/2018
Khói bụi dần tan biến, âm thanh chấn động, sụp đổ dần vơi xuống, từ
trong khói bụi mịt mờ, một bóng người dần dần hiện ra, chính là Tinh
Hồn.
Chấn động ban nãy chính là bởi vì hắn tu luyện Hư Không Chiến Thể tầng thứ hai tạo thành.
Nguồn năng lượng trong lúc vô thức nhận được không ngờ lại khiến cho Hư Không Chiến Thể luyện thành tầng thứ hai luyện nhục.
Trước đây, khi tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể đột phá tầng thứ hai, phối hợp với Hư Không Chiến Thể tầng thứ nhất luyện bì, chiến lực cực hạn của Tinh Hồn có thể chiến đấu một trận với tiên giả sơ kỳ Linh Tiên cảnh.
Nhưng hiện tại, Hư Không Chiến Thể cũng có bước đột phá, gia trì lên Trấn Ngục Huyền Thể, chiến lực cực hạn đủ để miểu sát được một gã sơ kỳ Linh Tiên cảnh.
Linh Tiên cảnh chân chính tiên nhân, nắm giữa thiên địa pháp tắc, thức tỉnh được linh của bản thân, hô mưa gọi gió, thực lực siêu việt Linh Hậu tam cảnh.
Dưới Linh Tiên cảnh, tất cả đều là sâu bọ rác rưởi.
Nhưng Tinh Hồn, nhìn bề ngoài, tu vi của hắn chỉ là một tên Phù Tiên cảnh, nhưng bây giờ, sơ kỳ Phù Tiên cảnh hắn cũng có khả năng kích sát, còn cái gì Địa Tiên cảnh, không có tư cách.
Tiểu Ứng Long đang đằng đằng sát khí, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng cùng khí chất đột nhiên biến mạnh, ngay lập tức khiến cho lửa giận của nó bị lụi tàn sạch sẽ, không còn sót lại dù chỉ là một đóm lửa tí ti.
- Ngươi muốn làm gì?
Thấy Tiểu Ứng Long biểu hiện kỳ quái, Tinh Hồn chân mày nhướng lên, hỏi.
Nội tâm cả kinh, thân thể béo ú giật nảy lên, Tiểu Ứng Long vội xua tay, miệng giật giật nặn ra một nụ cười thân thiện nhất có thể:
- Đã làm gì đâu, chỉ đi dạo thôi mà.
Làm sao nó dám nói là vì Tinh Hồn phá giấc ngủ ngon của nó khiến cho nó tức giận muốn tìm hắn tính sổ được.
Đối với thái độ cùng tính cách kỳ quái của Tiểu Ứng Long, hắn sớm đã thích ứng được, vì vậy cũng chẳng buồn quan tâm đến nữa.
Cảm thụ thực lực vừa mới tiến bộ, Tinh Hồn nội tâm tràn đầy phấn khích. Hắn đi đến một tòa nhà sụp đổ cách đó không xa, nguyên lực vận chuyển, Hư Không Chiến Thể tầng thứ hai triển khai, gia trì lên Trấn Ngục Huyền Thể.
Khi khởi động Hư Không Chiến Thể tầng thứ hai luyện nhục, từ nhục thân với làn da một màu đen thuần túy, ẩn ẩn một cổ khí tức hung sát bá đạo, Tinh Hồn cảm thụ rõ ràng được sức mạnh của mình lúc này cực kỳ khủng bố.
Tùy tiện đấm ra một quyền, bất chợt không gian ba động mãnh liệt.
Cuồng phong gào thét, mặt đất rung chuyển. Một tiếng nổ vang trời.
Chỉ thấy phía trước, tòa nhà phế tích kia đã bị thổi bay, để lại một quang cảnh trống trải, trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh rộng khoảng chừng hai thước, sâu khoảng hai gang tay, lực lượng ba động vẫn còn chưa chịu tán đi hết.
“Chỉ mới sáu thành sức mạnh mà lực tàn phá đã khủng bố như vậy, không hổ là Hư Không Chiến Thể.”
Với sức mạnh này, tranh đoạt danh ngạch tham dự Đằng Long Long là chuyện đã nắm chắc trong tay, chậm chí mơ hồ, Đằng Long Chiến, sẽ có được bao nhiêu người chịu đựng nổi sức mạnh này của hắn.
Tuy rằng hắn đối với mấy cuộc chiến này không mấy để tâm, nhưng nếu có thể chiếm đoạt được vị trí quán quân, thu hoạch tuyệt đối rất lớn.
Những thứ gì khiến cho thực lực biến mạnh, nếu nắm chắc được trong tay, vậy thì tội gì bỏ qua?
Gật đầu hài lòng.
Hiện tại thời điểm trở ra vẫn còn hai tháng, ở đây lại gần với băng sơn, âm tà sát khí khá đậm đặc, là một địa phương tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể không tồi.
Vậy nên Tinh Hồn quyết định tại đây tu luyện, tranh thủ thời gian cho đến lúc thông đạo mở ra.
Hai tháng sau, trên bầu trời xuất hiện một cỗ dao động mãnh liệt, trên không trung một cánh cổng không gian hiện ra, đó chính là thông lộ để rời khỏi tòa phế tích tông môn.
Nhìn thấy cảnh cửa này, vui nhất dĩ nhiên chính là đám đệ tử của bốn tông môn kia. Thực lực vốn kém cỏi, thế nên bọn họ không có cơ hội tiếp cận ngọn băng sơn phía trên, thế nên thu hoạch, đại đa số đều là nội đan của âm tà sinh linh, còn truyền thừa của Thần Thiết môn, căn bản không thu hoạch được nhiều.
Trái lại, những kẻ ngang nhiên xuất hiện, Tinh Hồn, Dương Thiên Quân và Thượng Quan Lãnh thu hoạch lại rất lớn.
- Thiên đường mở cửa, rốt cuộc cũng được rời khỏi nơi tẻ nhạt này, ha ha ha…
Trông thấy cánh cửa, so với đám đệ tử của bốn tông môn, Tiểu Ứng Long cơ hồ còn muốn cao hứng hơn.
- Tinh Hồn, mau mau đi vào đó, bổn long không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, nhanh nhanh...
Tiểu Ứng Long nhảy lên vai hắn, không ngờ hô hoán thúc giục.
Thở dài một tiếng lắc đầu, nghe nó nói mãi mà đầu óc muốn nổ tung ra, so với chiến đấu còn muốn mệt mỏi hơn. Liền sau đó, Tinh Hồn triển khai thân pháp, nhanh chóng tiến về phía cánh cổng không gian.
Nhục thân cường đại, tốc độ cũng tăng lên gấp ba lần so với trước đây, không mất nhiều thời gian, Tinh Hồn đã đến được chỗ cánh cổng.
Nhìn phía trước, chỉ thấy rất đông đệ tử bốn phái đang tập hợp. Chúc mục nhìn xuống, so với mấy tháng trước gặp qua, mỗi người thực lực có tiến bộ, càng thêm một phần lăng lệ.
Có thể không chiếm được quá nhiều truyền thừa, nhưng sinh hoạt trong hoàn cảnh khó khăn khắc nghiệt, nhờ vậy mà tạo thành một tâm tính cường giả, đối với tu luyện sau này nhất định có trợ giúp rất lớn.
Dương Thiên Quân và Thượng Quan Lãnh cũng đồng thời xuất hiện.
So với Tinh Hồn thì cách xuất hiện của Dương Thiên Quân lẫn Thượng Quan Lãnh thanh thế to lớn hơn, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của chúng nhân.
Thượng Quan Lãnh dung mạo tuấn tú phi phàm, dáng người cao ráo nho nhã, trên người tràn ngập khí chất cao quý tuấn dật, phong phạm đường hoàng khí phách.
Mà Dương Thiên Quân, so với Thượng Quan Lãnh xuất chúng hơn gấp mấy lần. Một thân tử y hoa bào lăng không giữa thiên địa, trên đầu đội tử ngọc kim quan cố định mái tóc đen đang lay động trong gió nhẹ, gương mặt tuấn lãng thêm một phần phong trần, đôi mắt lấp lánh như tinh tú trên trời, chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng. Trên người tràn ngập một luồng ngạo khí xuất thần, khí chất dù đứng trong đám đông thiên tài cũng không thể nhầm lẫn, tuyệt đối là nhân trung chi long, thiên hạ khó có nam nhân nào sánh bằng.
Cả hai xuất hiện giống như hai vị thiên thần, bất quá Thượng Quan Lãnh đứng bên cạnh Dương Thiên Quân chẳng khác gì vật làm nền, đều bị ánh sáng tuấn lãng của Dương Thiên Quân che mờ.
Đứng bên dưới có không ít nữ đệ tử, chiếm phần đông là đệ tử Tà Âm tông.
Cho dù trước đây Dương Thiên Quân từng vô lễ chiếm đoạt tư cách tiến vào đây, nhưng thủy chung hắn ta khí chất quá đỗi xuất thần, thuộc về loại nam thần trong mộng của vô số thiếu nữ, thành ra thù oán của những cô gái này đối với hắn hoàn toàn không có. Có chăng chỉ là càng thêm hâm mộ mà thôi.
Dương Thiên Quân ánh mắt kiệt ngạo nhìn xuống, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó. Và ngay lập tức hắn tìm ra được thứ mình muốn tìm, chính là Tinh Hồn.
Khi phát hiện được Tinh Hồn, khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười.
“Thực lực lại tiến bộ, rất tốt. Ngươi càng mạnh, dẫm đạp lên càng có ý nghĩa.” Dương Thiên Quân trong đầu suy nghĩ.
Ngẫm đến Tinh Hồn phong hoa tuyệt đại, tỏa sáng lấp lánh, nhưng lại bị chính hắn một cước dẫm đạp, hủy đi ánh sáng hào hoa đó, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tâm tình thoải mái.
Khi cánh cửa ổn định, Dương Thiên Quân không chút chờ đợi, liền dẫn theo Thượng Quan Lãnh rời đi, biến mất trong cánh cổng không gian.
- Tên tiểu bạch kiểm đó, muốn đấm bầm mặt hắn quá.
Dĩ nhiên là Tiểu Ứng Long vừa nói.
Không hiểu sao khi nghe thấy lại cho người ta có cảm giác có mùi ghen ăn tức ở đan thoang thoảng đâu đây.
“Hừ, bổn long đẹp trai, phong thái vương giả, hào hoa phong nhã, cư nhiên đám nữ nhân các ngươi không biết thưởng thức, lại đi hâm mộ một tên tiểu bạch kiểm. Mù mắt, đúng là mù mắt hết cả đám.”
Tiểu Ứng Long trong bụng mắng một tiếng.
Thì ra là ghen tỵ với vẻ đẹp trai được vô số nữ đệ tử Tà Âm tông hâm mộ đây mà. Một tôn viễn cổ ứng long lại đi so đo việc này, thật thay nó xấu hổ giùm với tổ tông.
- Nhìn ngứa mắt quá.
- Ngươi ghen tỵ à?
Tinh Hồn tiếu ý dò hỏi.
- Ghen tỵ? Hừ, bổn long đẹp trai, thông minh tài giỏi, há lại tự hạ thấp so sánh bản thân với một tiểu bạch kiểm.
Tiểu Ứng Long nhún vai, làm bộ như không hề để tâm. Không thể không nói, bản mặt của nó đúng là quá dày, nói láo không biết ngượng mồm, mặt mũi không đỏ lên dù chỉ một chút.
- Bổn long chỉ là thấy chướng mắt giúp ngươi thôi.
- Chướng mắt giúp ta?
- Chứ còn gì nữa.
Tiểu Ứng Long vỗ ngực khẳng định.
- Ngươi tuy nhìn không đẹp trai bằng bổn long, nhưng khí chất không tồi, có phần giống với bổn long. Nhớ năm xưa bổn long bún ngón tay là vơ vét mỹ nữ trong thiên hạ, phong hoa tuyệt đẹp, ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Vậy mà đồng hành với ngươi, ngay cả một mụn hơi gái cũng không có, đúng là làm tức chết bổn long mà. Ngươi luận khí chất gần đạt đến trình độ của bổn long, phải khiến cho nữ nhân hâm mộ, không được làm xấu mặt bổn long, càng không được thua kém tên tiểu bạch kiểm kia, có biết không.
- Vô sự, ta không có hứng thú.
Tinh Hồn ngữ điệu lạnh băng từ chối.
“Đúng là đầu đất, tức chết bổn long. Đợi đó, bổn long phải gạ ngươi cho bằng được, để xem, Thiên Bạo Long Sủng Tán bào chế khá đơn giản, hắc hắc…” hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên trong đầu của nó xuất hiện một ý nghĩ gian trá, miệng liếm mép, cơ hồ có ý đồ xấu.
Chấn động ban nãy chính là bởi vì hắn tu luyện Hư Không Chiến Thể tầng thứ hai tạo thành.
Nguồn năng lượng trong lúc vô thức nhận được không ngờ lại khiến cho Hư Không Chiến Thể luyện thành tầng thứ hai luyện nhục.
Trước đây, khi tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể đột phá tầng thứ hai, phối hợp với Hư Không Chiến Thể tầng thứ nhất luyện bì, chiến lực cực hạn của Tinh Hồn có thể chiến đấu một trận với tiên giả sơ kỳ Linh Tiên cảnh.
Nhưng hiện tại, Hư Không Chiến Thể cũng có bước đột phá, gia trì lên Trấn Ngục Huyền Thể, chiến lực cực hạn đủ để miểu sát được một gã sơ kỳ Linh Tiên cảnh.
Linh Tiên cảnh chân chính tiên nhân, nắm giữa thiên địa pháp tắc, thức tỉnh được linh của bản thân, hô mưa gọi gió, thực lực siêu việt Linh Hậu tam cảnh.
Dưới Linh Tiên cảnh, tất cả đều là sâu bọ rác rưởi.
Nhưng Tinh Hồn, nhìn bề ngoài, tu vi của hắn chỉ là một tên Phù Tiên cảnh, nhưng bây giờ, sơ kỳ Phù Tiên cảnh hắn cũng có khả năng kích sát, còn cái gì Địa Tiên cảnh, không có tư cách.
Tiểu Ứng Long đang đằng đằng sát khí, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng cùng khí chất đột nhiên biến mạnh, ngay lập tức khiến cho lửa giận của nó bị lụi tàn sạch sẽ, không còn sót lại dù chỉ là một đóm lửa tí ti.
- Ngươi muốn làm gì?
Thấy Tiểu Ứng Long biểu hiện kỳ quái, Tinh Hồn chân mày nhướng lên, hỏi.
Nội tâm cả kinh, thân thể béo ú giật nảy lên, Tiểu Ứng Long vội xua tay, miệng giật giật nặn ra một nụ cười thân thiện nhất có thể:
- Đã làm gì đâu, chỉ đi dạo thôi mà.
Làm sao nó dám nói là vì Tinh Hồn phá giấc ngủ ngon của nó khiến cho nó tức giận muốn tìm hắn tính sổ được.
Đối với thái độ cùng tính cách kỳ quái của Tiểu Ứng Long, hắn sớm đã thích ứng được, vì vậy cũng chẳng buồn quan tâm đến nữa.
Cảm thụ thực lực vừa mới tiến bộ, Tinh Hồn nội tâm tràn đầy phấn khích. Hắn đi đến một tòa nhà sụp đổ cách đó không xa, nguyên lực vận chuyển, Hư Không Chiến Thể tầng thứ hai triển khai, gia trì lên Trấn Ngục Huyền Thể.
Khi khởi động Hư Không Chiến Thể tầng thứ hai luyện nhục, từ nhục thân với làn da một màu đen thuần túy, ẩn ẩn một cổ khí tức hung sát bá đạo, Tinh Hồn cảm thụ rõ ràng được sức mạnh của mình lúc này cực kỳ khủng bố.
Tùy tiện đấm ra một quyền, bất chợt không gian ba động mãnh liệt.
Cuồng phong gào thét, mặt đất rung chuyển. Một tiếng nổ vang trời.
Chỉ thấy phía trước, tòa nhà phế tích kia đã bị thổi bay, để lại một quang cảnh trống trải, trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh rộng khoảng chừng hai thước, sâu khoảng hai gang tay, lực lượng ba động vẫn còn chưa chịu tán đi hết.
“Chỉ mới sáu thành sức mạnh mà lực tàn phá đã khủng bố như vậy, không hổ là Hư Không Chiến Thể.”
Với sức mạnh này, tranh đoạt danh ngạch tham dự Đằng Long Long là chuyện đã nắm chắc trong tay, chậm chí mơ hồ, Đằng Long Chiến, sẽ có được bao nhiêu người chịu đựng nổi sức mạnh này của hắn.
Tuy rằng hắn đối với mấy cuộc chiến này không mấy để tâm, nhưng nếu có thể chiếm đoạt được vị trí quán quân, thu hoạch tuyệt đối rất lớn.
Những thứ gì khiến cho thực lực biến mạnh, nếu nắm chắc được trong tay, vậy thì tội gì bỏ qua?
Gật đầu hài lòng.
Hiện tại thời điểm trở ra vẫn còn hai tháng, ở đây lại gần với băng sơn, âm tà sát khí khá đậm đặc, là một địa phương tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể không tồi.
Vậy nên Tinh Hồn quyết định tại đây tu luyện, tranh thủ thời gian cho đến lúc thông đạo mở ra.
Hai tháng sau, trên bầu trời xuất hiện một cỗ dao động mãnh liệt, trên không trung một cánh cổng không gian hiện ra, đó chính là thông lộ để rời khỏi tòa phế tích tông môn.
Nhìn thấy cảnh cửa này, vui nhất dĩ nhiên chính là đám đệ tử của bốn tông môn kia. Thực lực vốn kém cỏi, thế nên bọn họ không có cơ hội tiếp cận ngọn băng sơn phía trên, thế nên thu hoạch, đại đa số đều là nội đan của âm tà sinh linh, còn truyền thừa của Thần Thiết môn, căn bản không thu hoạch được nhiều.
Trái lại, những kẻ ngang nhiên xuất hiện, Tinh Hồn, Dương Thiên Quân và Thượng Quan Lãnh thu hoạch lại rất lớn.
- Thiên đường mở cửa, rốt cuộc cũng được rời khỏi nơi tẻ nhạt này, ha ha ha…
Trông thấy cánh cửa, so với đám đệ tử của bốn tông môn, Tiểu Ứng Long cơ hồ còn muốn cao hứng hơn.
- Tinh Hồn, mau mau đi vào đó, bổn long không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, nhanh nhanh...
Tiểu Ứng Long nhảy lên vai hắn, không ngờ hô hoán thúc giục.
Thở dài một tiếng lắc đầu, nghe nó nói mãi mà đầu óc muốn nổ tung ra, so với chiến đấu còn muốn mệt mỏi hơn. Liền sau đó, Tinh Hồn triển khai thân pháp, nhanh chóng tiến về phía cánh cổng không gian.
Nhục thân cường đại, tốc độ cũng tăng lên gấp ba lần so với trước đây, không mất nhiều thời gian, Tinh Hồn đã đến được chỗ cánh cổng.
Nhìn phía trước, chỉ thấy rất đông đệ tử bốn phái đang tập hợp. Chúc mục nhìn xuống, so với mấy tháng trước gặp qua, mỗi người thực lực có tiến bộ, càng thêm một phần lăng lệ.
Có thể không chiếm được quá nhiều truyền thừa, nhưng sinh hoạt trong hoàn cảnh khó khăn khắc nghiệt, nhờ vậy mà tạo thành một tâm tính cường giả, đối với tu luyện sau này nhất định có trợ giúp rất lớn.
Dương Thiên Quân và Thượng Quan Lãnh cũng đồng thời xuất hiện.
So với Tinh Hồn thì cách xuất hiện của Dương Thiên Quân lẫn Thượng Quan Lãnh thanh thế to lớn hơn, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của chúng nhân.
Thượng Quan Lãnh dung mạo tuấn tú phi phàm, dáng người cao ráo nho nhã, trên người tràn ngập khí chất cao quý tuấn dật, phong phạm đường hoàng khí phách.
Mà Dương Thiên Quân, so với Thượng Quan Lãnh xuất chúng hơn gấp mấy lần. Một thân tử y hoa bào lăng không giữa thiên địa, trên đầu đội tử ngọc kim quan cố định mái tóc đen đang lay động trong gió nhẹ, gương mặt tuấn lãng thêm một phần phong trần, đôi mắt lấp lánh như tinh tú trên trời, chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng. Trên người tràn ngập một luồng ngạo khí xuất thần, khí chất dù đứng trong đám đông thiên tài cũng không thể nhầm lẫn, tuyệt đối là nhân trung chi long, thiên hạ khó có nam nhân nào sánh bằng.
Cả hai xuất hiện giống như hai vị thiên thần, bất quá Thượng Quan Lãnh đứng bên cạnh Dương Thiên Quân chẳng khác gì vật làm nền, đều bị ánh sáng tuấn lãng của Dương Thiên Quân che mờ.
Đứng bên dưới có không ít nữ đệ tử, chiếm phần đông là đệ tử Tà Âm tông.
Cho dù trước đây Dương Thiên Quân từng vô lễ chiếm đoạt tư cách tiến vào đây, nhưng thủy chung hắn ta khí chất quá đỗi xuất thần, thuộc về loại nam thần trong mộng của vô số thiếu nữ, thành ra thù oán của những cô gái này đối với hắn hoàn toàn không có. Có chăng chỉ là càng thêm hâm mộ mà thôi.
Dương Thiên Quân ánh mắt kiệt ngạo nhìn xuống, tựa hồ đang tìm kiếm ai đó. Và ngay lập tức hắn tìm ra được thứ mình muốn tìm, chính là Tinh Hồn.
Khi phát hiện được Tinh Hồn, khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười.
“Thực lực lại tiến bộ, rất tốt. Ngươi càng mạnh, dẫm đạp lên càng có ý nghĩa.” Dương Thiên Quân trong đầu suy nghĩ.
Ngẫm đến Tinh Hồn phong hoa tuyệt đại, tỏa sáng lấp lánh, nhưng lại bị chính hắn một cước dẫm đạp, hủy đi ánh sáng hào hoa đó, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tâm tình thoải mái.
Khi cánh cửa ổn định, Dương Thiên Quân không chút chờ đợi, liền dẫn theo Thượng Quan Lãnh rời đi, biến mất trong cánh cổng không gian.
- Tên tiểu bạch kiểm đó, muốn đấm bầm mặt hắn quá.
Dĩ nhiên là Tiểu Ứng Long vừa nói.
Không hiểu sao khi nghe thấy lại cho người ta có cảm giác có mùi ghen ăn tức ở đan thoang thoảng đâu đây.
“Hừ, bổn long đẹp trai, phong thái vương giả, hào hoa phong nhã, cư nhiên đám nữ nhân các ngươi không biết thưởng thức, lại đi hâm mộ một tên tiểu bạch kiểm. Mù mắt, đúng là mù mắt hết cả đám.”
Tiểu Ứng Long trong bụng mắng một tiếng.
Thì ra là ghen tỵ với vẻ đẹp trai được vô số nữ đệ tử Tà Âm tông hâm mộ đây mà. Một tôn viễn cổ ứng long lại đi so đo việc này, thật thay nó xấu hổ giùm với tổ tông.
- Nhìn ngứa mắt quá.
- Ngươi ghen tỵ à?
Tinh Hồn tiếu ý dò hỏi.
- Ghen tỵ? Hừ, bổn long đẹp trai, thông minh tài giỏi, há lại tự hạ thấp so sánh bản thân với một tiểu bạch kiểm.
Tiểu Ứng Long nhún vai, làm bộ như không hề để tâm. Không thể không nói, bản mặt của nó đúng là quá dày, nói láo không biết ngượng mồm, mặt mũi không đỏ lên dù chỉ một chút.
- Bổn long chỉ là thấy chướng mắt giúp ngươi thôi.
- Chướng mắt giúp ta?
- Chứ còn gì nữa.
Tiểu Ứng Long vỗ ngực khẳng định.
- Ngươi tuy nhìn không đẹp trai bằng bổn long, nhưng khí chất không tồi, có phần giống với bổn long. Nhớ năm xưa bổn long bún ngón tay là vơ vét mỹ nữ trong thiên hạ, phong hoa tuyệt đẹp, ngươi không tưởng tượng nổi đâu. Vậy mà đồng hành với ngươi, ngay cả một mụn hơi gái cũng không có, đúng là làm tức chết bổn long mà. Ngươi luận khí chất gần đạt đến trình độ của bổn long, phải khiến cho nữ nhân hâm mộ, không được làm xấu mặt bổn long, càng không được thua kém tên tiểu bạch kiểm kia, có biết không.
- Vô sự, ta không có hứng thú.
Tinh Hồn ngữ điệu lạnh băng từ chối.
“Đúng là đầu đất, tức chết bổn long. Đợi đó, bổn long phải gạ ngươi cho bằng được, để xem, Thiên Bạo Long Sủng Tán bào chế khá đơn giản, hắc hắc…” hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên trong đầu của nó xuất hiện một ý nghĩ gian trá, miệng liếm mép, cơ hồ có ý đồ xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.