Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 141: Huyết vũ
Gã Khờ Mộng Mơ
25/09/2018
Đột nhiên ngay lúc đó, chỉ sau khi Tinh Hồn biến mất vài giây thì kinh
biến xảy ra. Lý Kiến trưởng lão cảm giác có một luồng khí tức đang muốn
bạo liệt, lập tức chuyển người nhìn lại thì trông thấy cơ thể Chu Văn
Thành đang có dấu hiệu trương lên.
Luồng khí tức ban đầu khá yếu ớt nên mọi người đứng quanh không hề nhận ra, thế nên bây giờ mới phát hiện. Bất quá, lúc này cơ hồ đã trễ rồi.
- Lý Kiến trưởng lão, Trương Vĩ sư huynh, cứu ta với.
Chu Văn Thành gương mặt căng lên, trông giống như một quả bóng hơi, bất cứ lúc nào cũng bị bạo tạc.
- Chuyện… chuyện gì thế? Chết tiệt, là hắn.
Trương Vĩ cả kinh, chợt trong đầu lóe lên linh quang. Bây giờ hắn mới nhận ra rằng mình bị Tinh Hồn chơi xỏ rồi. Thì ra không phải là do Tinh Hồn úy kỵ gì Thiên Hội hay Chu Kình – biểu ca của Chu Văn Thành mà tiếp nhận một ngàn khối linh thạch hạ phẩm kia, mà là hắn đã nắm chắc rằng Chu Văn Thành nhất định phải chết. Một ngàn linh thạch hạ phẩm kia, giống như rằng tiền biếu cho Tinh Hồn vì đã giết Chu Văn Thành vậy.
- Lý Kiến trưởng lão, mau giúp hắn…
Trương Vĩ nhìn Lý Kiến trưởng lão, thanh âm hô vang. Nhưng không cần chờ đến yêu cầu của Trương Vĩ, Lý Kiến trưởng lão đã nhanh tay áp sát Chu Văn Thành, dùng nguyên lực của bản thân giúp Trương Vĩ áp chế lại cỗ lực lượng hỗn loạn kia.
- Hoắc Tôn sư huynh, mau rút lui.
Bắc Cung Thanh Đan cảm giác có gì đó không ổn, mặc dù Chu Văn Thành đã có Lý Kiến trưởng lão giúp đó, nhưng chung quy, trong lòng hắn vẫn canh cánh khó hiểu.
Cảm giác này của hắn trước giờ rất ít khi gặp phải sai lầm, nhất là trong những tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Trong thấy biểu cảm lo lắng của Bắc Cung Thanh Đan, Hoắc Tôn liền gật đầu, sau đó nhìn chúng nhân Nhân Hội, nói:
- Rời khỏi đây.
- Tuân lệnh sư huynh.
Địa vị của Hoắc Tôn bên trong Nhân Hội rất không tầm thường, mặc dù số người Nhân Hội đang đứng trên Sinh Tử Đài có một vài người tu vi không thua kém Hoắc Tôn, nhưng rốt cuộc vẫn là tuân theo lời hắn nói. Nhân Hội, toàn bộ theo Hoắc Tôn rời đi.
Hạng Hạo cũng tương tự. Bất quá, thông qua chuyện này, hắn biết thêm một điều nữa chính là Tinh Hồn là một kẻ khá quyết đoán, đã là kẻ địch thì không thể từ bỏ. Mà thêm một câu nói trước lúc hắn bỏ đi nữa, xem ra nếu như người này càng mạnh thì Thiên Hội càng không xong rồi.
Quay trở lại bên Lý Kiến trưởng lão, gương mặt của lão càng lúc càng khó coi, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu túa ra rồi.
- Lý Kiến trưởng lão, thế nào…
Trương Vĩ chưa kịp nói dứt lời thì bỗng cánh tay Lý Kiến trưởng lão thò tới, chộp lấy ngực áo Trương Vĩ, dùng lực lôi hắn về phía sau, đồng thời hô lớn.
- Mau tránh xa Chu Văn Thành.
Người bên Thiên Hội còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bỗng một tiếng nổ ầm vang lên. Uy lực của vụ nổ rất lớn, khiến cho Sinh Tử Đài nhè nhẹ rung chuyển, còn mặt nước bao vây Sinh Tử Đài thì chấn động dữ dội, tạo thành từng đợt sóng lớn lan ra xung quanh.
Máu thịt bầy nhầy bay khắp nơi, cơ hồ ở giữa Sinh Tử Đài biến thành một cơn huyết vũ. Dù rằng huyết vũ chỉ diễn ra trông vài giây ngắn ngủi, thế nhưng cũng tạo thành một màn đặc sắc và ghê rợn à.
Số lượng người của Thiên Hội đứng gần Chu Văn Thành khoảng khắc bạo tạc ước chừng gần bốn mươi người. Bởi vì sự việc xảy ra quá bất ngờ, ngay cả Trương Vĩ cũng không kịp phản ứng, nếu không phải Lý Kiến trưởng lão nhanh tay kéo hắn đi thì giờ phút này, cơ hồ Trương Vĩ không chết thì cũng trọng thương rồi.
Trương Vĩ dùng vạt áo phẫy phẫy, thổi bay bụi mờ, phóng tầm mắt nhìn tới. Ngay tức khắc, gương mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, trong ánh mắt sát khí không che giấu.
- Khốn kiếp, Trương Vĩ ta không giết ngươi thề không làm người.
Trương Vĩ tức giận gầm lớn. Bởi cuộc Sinh Tử Đài này, không những chỉ có mỗi một mình Chu Văn Thành vẫn lạc, mà vụ bạo tạc đó còn kéo theo gần mười tên thành viên Thiên Hội chết, số còn lại đều nặng nhẹ trọng thương.
Thân là ngoại môn trưởng lão Thiên Hội, Trương Vĩ khó mà tiếp nhận được chuyện này. Hắn siết chặt lòng bàn tay, cả cơ thể run lên, như hận không thể bằm nát Tinh Hồn thành ngàn mảnh đem tế những thành viên Thiên Hội đã chết.
- Không những thân thể cường hãn mà còn ngộ ra cả kiếm ý, một đối thủ không tồi.
Đứng một góc bên ngoài quan sát, Chu Ân gương mặt thoạt nhìn vẫn băng lãnh như thường, nhưng phát hiện ra rằng trong mắt nàng lóe lên một tia chấn kinh.
Nàng nhìn Sinh Tử Đài, rồi nhìn phương hướng Tinh Hồn đi mất, thầm nói.
- Nhất định phải tỷ thí với hắn một lần.
Tại một hướng khác, chính là hướng đám Nhân Hội vừa mới đáp xuống. Hoắc Tôn trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi hột, trong đôi mắt khiếp sợ có thể cảm thụ được, quay mặt nhìn Bắc Cung Thanh Đan, nói:
- Người huynh đệ này của đệ thật là, một lời cảnh báo cũng không có. Suýt nữa chúng ta cùng chung số phận với đám Thiên Hội rồi.
Bắc Cung Thanh Đan nở nụ cười khổ:
- Ha ha, kỳ thực ta với y quen biết cũng chưa lâu, cho nên…
- Nói tóm lại, Nhân Hội sau này nếu không thể mời chào hắn được thì cũng tốt nhất không đắc tội, bằng không… hậu quả khó nói lắm à.
Hoắc Tôn thở dài một tiếng, sau đó vỗ vỗ vai Bắc Cung Thanh Đan, như đang muốn nói điều gì đó. Chỉ thấy Bắc Cung Thanh Đan gật đầu, tựa hồ đã thụ ý.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Cách đó không xa, Tinh Hồn đã quay trở lại Vũ Kiếm Các, lần này bước vào Vũ Kiếm Các, mặc dù những đệ tử làm nhiệm vụ canh gác ở đây không hề biết tình hình tại Sinh Tử Đài rốt cuộc đã diễn ra như thế nào. Tuy nhiên, nếu như Tinh Hồn đã xuất hiện trở lại đây, cơ hồ Chu Văn Thành rất có thể đã thua, thậm chí có thể là mất đi cả cái mạng nhỏ.
Bất quá, trong đầu bọn họ nghiêng về suy nghĩ đầu tiên hơn, chính là Chu Văn Thành bại trận. Dù sao thì danh tiếng của Chu Văn Thành là không thể xem thường được, lại còn là thành viên Thiên Hội, có biểu ca rất lợi hại nữa, thế nên tỉ lệ Chu Văn Thành tử vong là không cao.
Nhưng dù là vậy, bọn họ đối với Tinh Hồn vẫn rất úy kỵ. Dù sao thì người này trước đó đã đánh tay ngang với Chu Văn Thành, không phải hạng vô danh tiểu tốt bọn họ có thể bắt nạt được. Đặc biệt nhất là gã đại hán cao to kia, trong số sáu người gác cổng Vũ Kiếm Các thì hắn là người úy kỵ Tinh Hồn nhất.
Tinh Hồn bước qua, ánh mắt lãnh đạm nhìn bọn họ, không hiểu sao ánh mắt lãnh đạm này khiến cho sáu người run sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đợi khi Tinh Hồn đi vào trong rồi thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Phù… hắn mà đứng lâu thêm một chút nữa thì sợ bị tăng huyết áp mà chết có.
- Ngay cả thu linh thạch lệ phí cũng không dám nữa.
- Mà không biết kết quả Sinh Tử Chiến thế nào nhỉ. Trông tên này rất bình thản, có lẽ nào giải quyết trong êm đẹp rồi không?
- Chu Văn Thành kia không những lợi hại mà chỗ ôm đùi còn rất to, có lẽ người này chủ động xin lỗi cũng nên.
- Đoán già đoán non cái gì, đợi một lát nữa chờ kết quả là biết ngay thôi.
- ………
Vũ Kiếm Các bên trong không gian rất rộng lớn, mặc dù chỉ mới là tầng trệt, nơi lưu giữ những bản công pháp, vũ kỹ cấp thấp nhất, thế nhưng số lượng vẫn rất khổng lồ không thể đếm xuể.
Tinh Hồn ánh mắt nhìn quanh một vòng, chuẩn bị tìm hiểu một chút thì bỗng một nữ nhân bước đến gần hắn. Tinh Hồn chuyển ánh mắt qua nhìn, chỉ thấy nữ nhân này dung mạo không tồi, gương mặt tròn bĩnh, ánh mắt to rất lấp lánh, đôi môi hồng mềm mại.
Mái tóc đen được chải chuốt tinh tế, cột thành hình đuôi sam trông rất đáng yêu. Lại trên người lan tỏa hương thơm dịu dàng, không hề bị mùi của không gian xung quanh làm cho nhạt nhòa đi.
Nhìn cô gái này, Tinh Hồn lại thoạt nhớ về La Vi – cô gái làm tại Trung Tử Quán trước đây. Bất quá, so với sự tinh ranh của La Vi thì cô gái này trông diệu dàng hơn.
- Tự giới thiệu, ta là Hân Nhiên, quản lý ở Vũ Kiếm Các. Vị sư huynh này, vui lòng xác nhận thân phận giúp ta một chút.
- Xác nhận như thế nào?
Tinh Hồn lần đầu tiến vào Vũ Kiếm Các, thế nên có chút không biết quy củ tại đây.
- Chắc sư huynh lần đầu đến, như vậy để ta hướng dẫn giúp cho. Huynh có mang theo lệnh bài thân phận đó chứ?
Nghe Hân Nhiên hỏi, Tinh Hồn gật đầu. Kế đó lấy ra lệnh bài thân phận, đưa sang cho nàng ta. Chỉ thấy Hân Nhiên truyền một tia lực lượng kỳ lạ vào lệnh bài, sau đó đem nó ấn lên một cái mộc bàn.
- Ngoại môn đệ tử Tinh Hồn, số điểm cống hiến tích lũy: một ngàn điểm.
Hân Nhi nhìn mộc bàn lẩm bẩm, sau đó trả lại lệnh bài thân phận cho Tinh Hồn, khóe miệng nở nụ cười thân thiện, sau đó nói tiếp:
- Tinh Hồn sư huynh, hiện tại huynh có một ngàn điểm cống hiến, lại là ngoại môn đệ tử, có tư cách tiến vào tầng thứ nhất Vũ Kiếm Các để học vũ kỹ, công pháp.
- Tại Vũ Kiếm Các, công pháp, vũ kỹ chia ra làm nhiều cấp bậc khác nhau, mỗi cấp bậc lại được đặt ở các lầu khác nhau tại Vũ Kiếm Các. Tầng trệt dưới đây đều là Địa cấp vũ kỹ hạ phẩm, ba trăm điểm cống hiến thì đổi được một quyển; tầng thứ hai đặt những vũ kỹ Địa cấp trung phẩm, mất năm trăm điểm cống hiến để đổi. Càng lên cao thì cấp bậc vũ kỹ càng cao, đương nhiên là tùy vào thân phận khác nhau thì được phép tiến vào hay không.
Cô gái này giải thích rất rõ ràng cho Tinh Hồn, ngoài những điều trên còn giảng qua một lần quy tắc tại Vũ Kiếm Các nữa, để cho hắn tránh phải gặp những lỗi không đáng có.
- Đa tạ, vậy ta đi trước.
- Chúc sư huynh tìm được thứ mình mong muốn.
Hân Nhiên gương mặt sảng khoái, thanh âm líu lo vang lên. Tinh Hồn gật đầu cảm tạ, sau đó bước lên tầng thứ hai Vũ Kiếm Các. Tầng thứ nhất trong mắt hắn, có lẽ chẳng có gì đáng để mà xem cả.
Ngay lúc Tinh Hồn vừa mới bước lên tầng thứ hai thì bỗng từ bên ngoài, đám gác cổng gương mặt hớt ha hớt hải chạy vào, mồ hôi mồ kê nhễ nhải, trông như vừa mới đi ra từ phòng tắm hơi vậy.
Thấy vậy, Hân Nhiên biểu cảm khó hiểu, nhìn đại hán hỏi:
- Các ngươi không lo gác cửa, chạy vào đây làm gì?
- Hân Nhiên sư tỷ, người… người ban nãy đâu?
Luồng khí tức ban đầu khá yếu ớt nên mọi người đứng quanh không hề nhận ra, thế nên bây giờ mới phát hiện. Bất quá, lúc này cơ hồ đã trễ rồi.
- Lý Kiến trưởng lão, Trương Vĩ sư huynh, cứu ta với.
Chu Văn Thành gương mặt căng lên, trông giống như một quả bóng hơi, bất cứ lúc nào cũng bị bạo tạc.
- Chuyện… chuyện gì thế? Chết tiệt, là hắn.
Trương Vĩ cả kinh, chợt trong đầu lóe lên linh quang. Bây giờ hắn mới nhận ra rằng mình bị Tinh Hồn chơi xỏ rồi. Thì ra không phải là do Tinh Hồn úy kỵ gì Thiên Hội hay Chu Kình – biểu ca của Chu Văn Thành mà tiếp nhận một ngàn khối linh thạch hạ phẩm kia, mà là hắn đã nắm chắc rằng Chu Văn Thành nhất định phải chết. Một ngàn linh thạch hạ phẩm kia, giống như rằng tiền biếu cho Tinh Hồn vì đã giết Chu Văn Thành vậy.
- Lý Kiến trưởng lão, mau giúp hắn…
Trương Vĩ nhìn Lý Kiến trưởng lão, thanh âm hô vang. Nhưng không cần chờ đến yêu cầu của Trương Vĩ, Lý Kiến trưởng lão đã nhanh tay áp sát Chu Văn Thành, dùng nguyên lực của bản thân giúp Trương Vĩ áp chế lại cỗ lực lượng hỗn loạn kia.
- Hoắc Tôn sư huynh, mau rút lui.
Bắc Cung Thanh Đan cảm giác có gì đó không ổn, mặc dù Chu Văn Thành đã có Lý Kiến trưởng lão giúp đó, nhưng chung quy, trong lòng hắn vẫn canh cánh khó hiểu.
Cảm giác này của hắn trước giờ rất ít khi gặp phải sai lầm, nhất là trong những tình huống nguy hiểm đến tính mạng.
Trong thấy biểu cảm lo lắng của Bắc Cung Thanh Đan, Hoắc Tôn liền gật đầu, sau đó nhìn chúng nhân Nhân Hội, nói:
- Rời khỏi đây.
- Tuân lệnh sư huynh.
Địa vị của Hoắc Tôn bên trong Nhân Hội rất không tầm thường, mặc dù số người Nhân Hội đang đứng trên Sinh Tử Đài có một vài người tu vi không thua kém Hoắc Tôn, nhưng rốt cuộc vẫn là tuân theo lời hắn nói. Nhân Hội, toàn bộ theo Hoắc Tôn rời đi.
Hạng Hạo cũng tương tự. Bất quá, thông qua chuyện này, hắn biết thêm một điều nữa chính là Tinh Hồn là một kẻ khá quyết đoán, đã là kẻ địch thì không thể từ bỏ. Mà thêm một câu nói trước lúc hắn bỏ đi nữa, xem ra nếu như người này càng mạnh thì Thiên Hội càng không xong rồi.
Quay trở lại bên Lý Kiến trưởng lão, gương mặt của lão càng lúc càng khó coi, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu túa ra rồi.
- Lý Kiến trưởng lão, thế nào…
Trương Vĩ chưa kịp nói dứt lời thì bỗng cánh tay Lý Kiến trưởng lão thò tới, chộp lấy ngực áo Trương Vĩ, dùng lực lôi hắn về phía sau, đồng thời hô lớn.
- Mau tránh xa Chu Văn Thành.
Người bên Thiên Hội còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bỗng một tiếng nổ ầm vang lên. Uy lực của vụ nổ rất lớn, khiến cho Sinh Tử Đài nhè nhẹ rung chuyển, còn mặt nước bao vây Sinh Tử Đài thì chấn động dữ dội, tạo thành từng đợt sóng lớn lan ra xung quanh.
Máu thịt bầy nhầy bay khắp nơi, cơ hồ ở giữa Sinh Tử Đài biến thành một cơn huyết vũ. Dù rằng huyết vũ chỉ diễn ra trông vài giây ngắn ngủi, thế nhưng cũng tạo thành một màn đặc sắc và ghê rợn à.
Số lượng người của Thiên Hội đứng gần Chu Văn Thành khoảng khắc bạo tạc ước chừng gần bốn mươi người. Bởi vì sự việc xảy ra quá bất ngờ, ngay cả Trương Vĩ cũng không kịp phản ứng, nếu không phải Lý Kiến trưởng lão nhanh tay kéo hắn đi thì giờ phút này, cơ hồ Trương Vĩ không chết thì cũng trọng thương rồi.
Trương Vĩ dùng vạt áo phẫy phẫy, thổi bay bụi mờ, phóng tầm mắt nhìn tới. Ngay tức khắc, gương mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi, trong ánh mắt sát khí không che giấu.
- Khốn kiếp, Trương Vĩ ta không giết ngươi thề không làm người.
Trương Vĩ tức giận gầm lớn. Bởi cuộc Sinh Tử Đài này, không những chỉ có mỗi một mình Chu Văn Thành vẫn lạc, mà vụ bạo tạc đó còn kéo theo gần mười tên thành viên Thiên Hội chết, số còn lại đều nặng nhẹ trọng thương.
Thân là ngoại môn trưởng lão Thiên Hội, Trương Vĩ khó mà tiếp nhận được chuyện này. Hắn siết chặt lòng bàn tay, cả cơ thể run lên, như hận không thể bằm nát Tinh Hồn thành ngàn mảnh đem tế những thành viên Thiên Hội đã chết.
- Không những thân thể cường hãn mà còn ngộ ra cả kiếm ý, một đối thủ không tồi.
Đứng một góc bên ngoài quan sát, Chu Ân gương mặt thoạt nhìn vẫn băng lãnh như thường, nhưng phát hiện ra rằng trong mắt nàng lóe lên một tia chấn kinh.
Nàng nhìn Sinh Tử Đài, rồi nhìn phương hướng Tinh Hồn đi mất, thầm nói.
- Nhất định phải tỷ thí với hắn một lần.
Tại một hướng khác, chính là hướng đám Nhân Hội vừa mới đáp xuống. Hoắc Tôn trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi hột, trong đôi mắt khiếp sợ có thể cảm thụ được, quay mặt nhìn Bắc Cung Thanh Đan, nói:
- Người huynh đệ này của đệ thật là, một lời cảnh báo cũng không có. Suýt nữa chúng ta cùng chung số phận với đám Thiên Hội rồi.
Bắc Cung Thanh Đan nở nụ cười khổ:
- Ha ha, kỳ thực ta với y quen biết cũng chưa lâu, cho nên…
- Nói tóm lại, Nhân Hội sau này nếu không thể mời chào hắn được thì cũng tốt nhất không đắc tội, bằng không… hậu quả khó nói lắm à.
Hoắc Tôn thở dài một tiếng, sau đó vỗ vỗ vai Bắc Cung Thanh Đan, như đang muốn nói điều gì đó. Chỉ thấy Bắc Cung Thanh Đan gật đầu, tựa hồ đã thụ ý.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Cách đó không xa, Tinh Hồn đã quay trở lại Vũ Kiếm Các, lần này bước vào Vũ Kiếm Các, mặc dù những đệ tử làm nhiệm vụ canh gác ở đây không hề biết tình hình tại Sinh Tử Đài rốt cuộc đã diễn ra như thế nào. Tuy nhiên, nếu như Tinh Hồn đã xuất hiện trở lại đây, cơ hồ Chu Văn Thành rất có thể đã thua, thậm chí có thể là mất đi cả cái mạng nhỏ.
Bất quá, trong đầu bọn họ nghiêng về suy nghĩ đầu tiên hơn, chính là Chu Văn Thành bại trận. Dù sao thì danh tiếng của Chu Văn Thành là không thể xem thường được, lại còn là thành viên Thiên Hội, có biểu ca rất lợi hại nữa, thế nên tỉ lệ Chu Văn Thành tử vong là không cao.
Nhưng dù là vậy, bọn họ đối với Tinh Hồn vẫn rất úy kỵ. Dù sao thì người này trước đó đã đánh tay ngang với Chu Văn Thành, không phải hạng vô danh tiểu tốt bọn họ có thể bắt nạt được. Đặc biệt nhất là gã đại hán cao to kia, trong số sáu người gác cổng Vũ Kiếm Các thì hắn là người úy kỵ Tinh Hồn nhất.
Tinh Hồn bước qua, ánh mắt lãnh đạm nhìn bọn họ, không hiểu sao ánh mắt lãnh đạm này khiến cho sáu người run sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đợi khi Tinh Hồn đi vào trong rồi thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Phù… hắn mà đứng lâu thêm một chút nữa thì sợ bị tăng huyết áp mà chết có.
- Ngay cả thu linh thạch lệ phí cũng không dám nữa.
- Mà không biết kết quả Sinh Tử Chiến thế nào nhỉ. Trông tên này rất bình thản, có lẽ nào giải quyết trong êm đẹp rồi không?
- Chu Văn Thành kia không những lợi hại mà chỗ ôm đùi còn rất to, có lẽ người này chủ động xin lỗi cũng nên.
- Đoán già đoán non cái gì, đợi một lát nữa chờ kết quả là biết ngay thôi.
- ………
Vũ Kiếm Các bên trong không gian rất rộng lớn, mặc dù chỉ mới là tầng trệt, nơi lưu giữ những bản công pháp, vũ kỹ cấp thấp nhất, thế nhưng số lượng vẫn rất khổng lồ không thể đếm xuể.
Tinh Hồn ánh mắt nhìn quanh một vòng, chuẩn bị tìm hiểu một chút thì bỗng một nữ nhân bước đến gần hắn. Tinh Hồn chuyển ánh mắt qua nhìn, chỉ thấy nữ nhân này dung mạo không tồi, gương mặt tròn bĩnh, ánh mắt to rất lấp lánh, đôi môi hồng mềm mại.
Mái tóc đen được chải chuốt tinh tế, cột thành hình đuôi sam trông rất đáng yêu. Lại trên người lan tỏa hương thơm dịu dàng, không hề bị mùi của không gian xung quanh làm cho nhạt nhòa đi.
Nhìn cô gái này, Tinh Hồn lại thoạt nhớ về La Vi – cô gái làm tại Trung Tử Quán trước đây. Bất quá, so với sự tinh ranh của La Vi thì cô gái này trông diệu dàng hơn.
- Tự giới thiệu, ta là Hân Nhiên, quản lý ở Vũ Kiếm Các. Vị sư huynh này, vui lòng xác nhận thân phận giúp ta một chút.
- Xác nhận như thế nào?
Tinh Hồn lần đầu tiến vào Vũ Kiếm Các, thế nên có chút không biết quy củ tại đây.
- Chắc sư huynh lần đầu đến, như vậy để ta hướng dẫn giúp cho. Huynh có mang theo lệnh bài thân phận đó chứ?
Nghe Hân Nhiên hỏi, Tinh Hồn gật đầu. Kế đó lấy ra lệnh bài thân phận, đưa sang cho nàng ta. Chỉ thấy Hân Nhiên truyền một tia lực lượng kỳ lạ vào lệnh bài, sau đó đem nó ấn lên một cái mộc bàn.
- Ngoại môn đệ tử Tinh Hồn, số điểm cống hiến tích lũy: một ngàn điểm.
Hân Nhi nhìn mộc bàn lẩm bẩm, sau đó trả lại lệnh bài thân phận cho Tinh Hồn, khóe miệng nở nụ cười thân thiện, sau đó nói tiếp:
- Tinh Hồn sư huynh, hiện tại huynh có một ngàn điểm cống hiến, lại là ngoại môn đệ tử, có tư cách tiến vào tầng thứ nhất Vũ Kiếm Các để học vũ kỹ, công pháp.
- Tại Vũ Kiếm Các, công pháp, vũ kỹ chia ra làm nhiều cấp bậc khác nhau, mỗi cấp bậc lại được đặt ở các lầu khác nhau tại Vũ Kiếm Các. Tầng trệt dưới đây đều là Địa cấp vũ kỹ hạ phẩm, ba trăm điểm cống hiến thì đổi được một quyển; tầng thứ hai đặt những vũ kỹ Địa cấp trung phẩm, mất năm trăm điểm cống hiến để đổi. Càng lên cao thì cấp bậc vũ kỹ càng cao, đương nhiên là tùy vào thân phận khác nhau thì được phép tiến vào hay không.
Cô gái này giải thích rất rõ ràng cho Tinh Hồn, ngoài những điều trên còn giảng qua một lần quy tắc tại Vũ Kiếm Các nữa, để cho hắn tránh phải gặp những lỗi không đáng có.
- Đa tạ, vậy ta đi trước.
- Chúc sư huynh tìm được thứ mình mong muốn.
Hân Nhiên gương mặt sảng khoái, thanh âm líu lo vang lên. Tinh Hồn gật đầu cảm tạ, sau đó bước lên tầng thứ hai Vũ Kiếm Các. Tầng thứ nhất trong mắt hắn, có lẽ chẳng có gì đáng để mà xem cả.
Ngay lúc Tinh Hồn vừa mới bước lên tầng thứ hai thì bỗng từ bên ngoài, đám gác cổng gương mặt hớt ha hớt hải chạy vào, mồ hôi mồ kê nhễ nhải, trông như vừa mới đi ra từ phòng tắm hơi vậy.
Thấy vậy, Hân Nhiên biểu cảm khó hiểu, nhìn đại hán hỏi:
- Các ngươi không lo gác cửa, chạy vào đây làm gì?
- Hân Nhiên sư tỷ, người… người ban nãy đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.