Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 263: Khí vận đen đuổi

Gã Khờ Mộng Mơ

22/12/2018

Trong lúc tinh thần còn chưa triệt để tan biết, Tinh Hồn cảm giác được Thiết Giáp Cự Sa bị một vị cường giả nào đó tấn công, sau đó một kiếm oai phong sắc bén chém chết, đoán chừng có lẽ người đó đã mang mình lên đây.

Lấy tinh thần lực kiểm tra thân thể, trải qua một trận ác chiến khốc liệt, bây giờ tinh thần vô cùng mệt mỏi, chín không gian động thiên đã cạn sạch nguyên lực, thậm chí miễn cường dụng lực quá độ ảnh hưởng đến căn cơ, thực lực thiếu điều muốn giảm xuống một tầng.

Hắn tu luyện so với người khác phi thường khó khăn, tiêu hao nguyên lực đồng dạng rất lớn, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, cơ hồ phải mất một khoảng thời gian rất dài.

Cũng may mắn là trên người mang theo bảo khố Thần Thiết môn, bên trong chắc hẳn có không ít linh đan diệu dược.

Tình huống thân thể tuy rằng bị tổn hại căn cơ, tuy nhiên chỉ cần có thời gian, những căn cơ bị tổn hại đó liền sẽ khôi phục trở lại.

Lại quan sát Tiểu Ứng Long, nó bây giờ đang nằm bên trong không gian động thiên đánh một giấc rất ngon, tựa hồ trợ giúp Tinh Hồn khiến cho nó tinh thần lao lực, vậy nên trông bộ dạng mệt mỏi như vậy.

Lần này đào tẩu khỏi Thiên Kiếm tông thành công, không thể không kể đến sự trợ giúp rất lớn của con rồng mập này, tuy rằng thường ngày lười biến và đê tiện, nhưng tới lúc nguy cấp thì vẫn có chỗ hữu dụng.

Không làm phiền nó nghỉ ngơi, Tinh Hồn hít sâu một hơi, chuẩn bị gượng người ngồi dậy thì bỗng nhiên phát hiện trên ngực của mình tựa như có một tảng đá đè lên.

Hắn sức khỏe chưa hoàn toàn khôi phục, thế nên nhất thời không kịp phản ứng.

Một tiếng rên khẽ vang lên, dĩ nhiên không phải xuất phát từ Tinh Hồn, mà là của Trần Mộng Dao.

- Ngươi tỉnh rồi à?

Trần Mộng Dao đôi mắt mở ra, bên trong không giấu được vẻ mệt mỏi và buồn ngủ, thanh âm ngọt ngào tự nhiên vang lên.

- Cô nương, có thể… ngồi thẳng dậy được không? Ta sắp bị cô đè chết mất.

Tinh Hồn thanh âm có chút hơi vô lực, chân mày hơi nhăn lại, nhìn Trần Mộng Dao đáp.

- A… ta xin lỗi, ban nãy ngủ quên nên không để ý.

Nghe Tinh Hồn nói, Trần Mộng Dao phải đến một giây sau mới kịp định thần lại, đồng thời rời khỏi bờ ngực Tinh Hồn, cảm thấy có chút thất thố xấu hổ, gương mặt ửng hồng lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Tinh Hồn.

Tinh Hồn dụng sức ngồi gượng dậy, ánh mắt đảo quanh một vòng, sau đó mới hỏi:

- Cô nương, chỗ này là nơi nào? Cô là người đã cứu ta?

Tuy rằng cơ thể suy nhược, nhưng bản thân hắn từng là một gã Luyện Dược sư, cảm nhận trong miệng vẫn còn mùi vị thơm ngọt, dĩ nhiên là do tư vị của loại đan dược thần kỳ nào đó tạo thành.

- Nơi đây là con tàu thuộc về Ngân Nguyệt Hải đường. Ban trưa khi tàu đang di chuyển thì bất ngờ bị Thiết Giáp Cự Sa tấn công, cũng may Tần trưởng lão thần thông cái thế, tu vi cao cường, một kiếm diệt sát Thiết Giáp Cự Sa, sau đó thì phát hiện ra ngươi ở trong bao tử của nó, thấy ngươi chưa chết nên mới đem ngươi lên đây cứu giúp. Còn ta chỉ là người chăm sóc ngươi.

- Nguyên lai là vậy, đa tạ cô nương. Đúng rồi, ta tên Tinh Hồn, không biết phải xưng hô với cô như thế nào?

Tuy nói Trần Mộng Dao không phải người trực tiếp đưa hắn ra khỏi cơ thể của Thiết Giáp Cự Sa, thế nhưng lại bỏ công sức để chăm sóc một người không quen biết, vì vậy thái độ của Tinh Hồn với Trần Mộng Dao đặc biệt tốt.

- Ta là Trần Mộng Dao. Mà người là người ở đâu, sao lại bị Thiết Giáp Cự Sa tấn công, hơn nữa ngươi làm sao không bị thương được hay vậy?

- Chuyện này kể ra dài dòng, đợi sau này có cơ hội, ta liền thuật lại với Trần cô nương sau. Hiện tại ta muốn nghỉ ngơi một lúc, cô có thể… ra ngoài được chứ?

Trực giác mách bảo Trần Mộng Dao không phải là người xấu, bất quá tình huống của hắn có chút đặc biệt, tuy rằng nơi đây là Loạn Tiên Hải, thế nhưng không biết chừng Thiên Kiếm tông bàn tay phóng dài đến nơi đây, vậy nên Tinh Hồn đành phải cẩn thận, không thể tùy tiện tiết lộ.

- À… được, nếu ngươi cảm thấy có chỗ nào không ổn thì dùng lá phù lục này truyền âm, ta sẽ đến ngay.

- Đa tạ.

Trần Mộng Dao nhất thời không kịp phản ứng, người thanh niên trước mặt nàng này tính cách cũng có hơi khô khan một chút.

Bản thân nàng là một mỹ nữ tuyệt sắc, được rất nhiều thiên kiêu chi tử truy cầu, thế nhưng tiếp xúc với Tinh Hồn, nàng nhìn thấy trong mắt hắn chẳng có lấy một tia gợn sóng nào cả, không khỏi khiến cho tâm can có chút bi phẫn.

Ném cho hắn một tấm phù lục, Trầm Mộng Dao liền đứng dậy rời khỏi gian phòng.

Vừa ra đến nơi thì phát hiện phụ thân của nàng là Trần y sư vừa lúc quay về, trông thấy Trần Mộng Dao, Trần y sư liền hỏi:

- Hắn tỉnh lại chưa?

- Đã tỉnh, thân thể suy kiệt nên muốn nghỉ ngơi.

Trần Mộng Dao lãnh đạm đáp.



- Không được không được, đó là phòng của vi phụ mà. Mộng Dao à, ngươi nỡ lòng nào để hắn nghỉ ngơi trong phòng vi phụ, để vi phụ ngủ ngoài đường.

Nghe tin Tinh Hồn tỉnh lại, cơ hồ Trần y sư không có mấy hứng thú quan tâm, nhưng khi nghe Trần Mộng Dao nhường lại căn phòng đó cho hắn nghỉ ngơi thì Trần y sư gương mặt đau khổ.

- Thì cha vào ngủ chung với hắn cũng được mà?

- Nếu là một vị cô nương trẻ tuổi xinh đẹp thì vi phụ không có ý kiến, bất quá hắn lại là một tên nam nhân, nếu truyền ra ngoài, vi phụ làm sau dám ra đường nữa.

Trần y sư gương mặt đáng thương nói.

- Con gái lớn lên không dùng được, cổ nhân kinh nghiệm quả nhiên phong phú. Mà thôi, đã lỡ rồi thì đành vậy, tối nay vi phụ sẽ ở phòng của ngươi. Đúng rồi, nhớ đừng quên lấy tiền thuê phòng nhé.

- Cha à…

- Quân tử cần cần no bụng, quân tử cần no bụng, không nói với ngươi nữa, vi phụ đi nghỉ trước đây.

Phòng của Trần Mộng Dao đối diện với phòng của Trần y sư, bước ba bước là liền đến nơi. Trần y sư sau khi đau khổ than vãn vài câu, kế đó đẩy cửa bước vào trong trước.

Trần Mộng Dao hừ lạnh một tiếng, thật chẳng thể nói nổi người cha này của mình, trong bụng một phen ấm ức.

Nhưng sự ấm sức buồn bực của nàng còn chưa dùng lại ở đó. Khi nàng vừa mới bước tới gần lối vào thì từ bên trong, Trần y sư hai tay “nhẹ nhàng” khép cửa lại một cái rầm, gương mặt xinh đẹp của Trần Mộng Dao vậy mà bị cánh cửa đập thẳng vào mặt một cách không thương tiếc.

Trần Mộng Dao khẽ rên một tiếng, thân thể lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trên vầng trắng trắng muốt vào chiếc mũi xinh đẹp đỏ lên một mảng, đôi mắt đẹp ẩm ướt nước mắt, không nhịn được hét lên một tiếng:

- Đó là phòng của ta, mau trả lại đây.

Tâm trạng Trần Mộng Dao trở nên vô cùng tồi tệ, cư nhiên lại bị chiếm đoạt căn phòng của mình, mà hung thủ lại chính là vị phụ thân đáng kính kia nữa chứ.

Từ bên trong phòng, giọng nói của Trần y sư vang ra:

- Ai bảo lấy phòng của vi phụ đem đưa cho hắn, đây là bài học, ra đường cái gì cũng vi phụ làm đầu. Nữ nhi yêu dấu, hôm nay ngủ ngoài đường một hôm đi. Vi phụ hơi mệt, nghỉ trước đây.

Dứt lời, cũng không quản Trần Mộng Dao như thế nào ở bên ngoài, Trần y sư tắt hết toàn bộ ánh sáng bên trong, đồng thời không quên gia trì cấm chế, ngăn cản không để cho Trần Mộng Dao phá cửa xông vào.

Đứng bên ngoài, Trận Mộng Dao miệng chửi mắng, trong lòng khóc không ra nước mắt. Càng lúc nàng càng thêm nghi ngờ không biết bản thân có phản được Trần y sư nhặt được ở cái xó nào đó hay không nữa, nữ nhi xinh đẹp như vậy mà chẳng hề có chút thương hoa tiếc ngọc.

Đáng tiếc bên trong đã sử dụng cấm chế ngăn cách, vậy nên cho dù Trần Mộng Dao có la hét như thế nào đi nữa thì cũng không thể lọt vào tai Trần y sư được.

Không gian lặng lẽ tịch mịch, hai gian phòng, một bên thì Tinh Hồn nghỉ ngơi, một bên thì bị chính người cha đánh kính của mình chiếm đoạt, thật đúng là muốn khóc mà không thể nói ra lời.

Trời đã tối, ban đêm không khí tại Loạn Tiên Hải rất lạnh, cho dù tu vi hiện tại cũng cảm thấy rất khó chịu, vậy nên không còn cách nào khác, Trần Mộng Dao đành phải mò vào lại phòng của Trần y sư, chính là căn phòng Tinh Hồn đang nghỉ ngơi bên trong.

Nhẹ nhàng mở cánh cửa, đột nhiên từ bên trong một luồng khí lạnh thổi ra, tình huống bất ngờ, Trần Mộng Dao không nhịn được lùi lại phía sau một bước.

“Lạnh quá!”

Trần Mộng Dao tu vi trung kỳ Địa Tiên cảnh, có khả năng chống đỡ được hàn khí, vậy mà luồng hàn khí quái lạ này khiến cho tâm thần của nàng không nhịn được run lên.

“Hàn khí này là do hắn tu luyện mà hình thành?”

Trong đầu Trần Mộng Dao lóe lên một vệt tinh quang, đồng thời vận chuyển nguyên lực, ở bên ngoài xuất hiện một tầng nguyên khí gia trì giúp nàng chống đỡ lại với luồng khí lạnh kia, sau đó cẩn thận bước vào bên trong.

Chỉ thấy không gian bên trong phòng hàn khí bao trùm, khiến cho không gian có chút hơi mờ ảo.

Trần Mộng Dao nhìn về phía chiếc giường, chỉ thấy nơi đó Tinh Hồn đang ngồi xếp bằng lại, sau lưng xuất hiện chín quả cầu ánh sáng, thân thể bị một luồng ám tử chi quang bao bọc, luồng hàn khí này chính là bốc ra từ thân thể của hắn.

“Hắn tu luyện công pháp gì mà khiến cho cả tiên giả tu vi cao hơn một đại giai chịu ảnh hưởng?”

Bên ngoài, Tinh Hồn biểu hiện chỉ là hậu kỳ Phù Tiên cảnh, đem so sánh với Trần Mộng Dao tự nhiên là thua kém rất nhiều, thế nhưng công pháp tu luyện khiến cho Trần Mộng Dao phải rùng mình, tự nhiên cảm thấy tò mò.

Tinh Hồn tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể, muốn luyện thành cần đến âm tà sát khí lạnh lẽo vô cùng để ngưng tụ Trấn Ngục Huyền Thai.

Tuy nay Trấn Ngục Huyền Thể đã thành, âm tà sát khí đa số đều bị thu liễm lại, thế nhưng trải qua một trận đại chiến với Vô Cực kiếm tiên, dẫn đến thân thể căn cơ bất ổn, nhiều chỗ bị tổn hại, nếu không điều trị thì sau này tạo thành một mầm họa khó lường.

Tương lai hắn sẽ phải đối diện với nhiều chuyện, trước mắt rõ ràng nhất đó chính là Thiên Kiếm tông – Vô Cực kiếm tiên, điều này làm cho hắn buộc phải gia tăng thực lực.



Thân thể có chỗ bất ổn, tạo thành mầm họa, hắn không muốn nhìn thấy điều này, thế nên đành phải trùng kiến cơ thể lại, vận chuyển âm tà sát khí để chữa trị những chỗ bất ổn kia.

Trước đây khi còn lịch lãm địa cung phế tích, Tinh Hồn tích lũy rất nhiều âm tà sát khí, cũng may ngày đó cẩn thận, thế nên mới không phải lo lắng đi tìm chỗ có tâm tà sát khí nữa.

Trong vô thức tu luyện, hắn không để ý đến chuyện từ lúc nào Trần Mộng Dao đã tiếp cận đến gần.

Trong đôi mắt đẹp của Trần Mộng Dao in lên gương mặt bất phàm, mái tóc trắng bay phiêu dật, phản phất một nét tang thương.

Đột nhiên, một bàn tay bất ngờ xuất hiện chụp đến chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp của nàng, tay còn lại chụp vào phần đai lưng quấn quanh chiếc eo thon thả, sau đó dụng lực kéo thân thể của nàng xuống giường.

Người xuất thủ, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn.

Hắn tuy rằng đang bị thương, nguyên lực cạn sạch, nhưng sức mạnh cơ thể là vô cùng khủng khiếp, vậy nên căn bản Trần Mộng Dao không có cơ hội phản kháng, để cho Tinh Hồn trấn áp nằm ngửa lên giường.

- Khụ khụ… là ta, Trần Mộng Dao đây, ngươi muốn làm gì?

Trần Mộng Dao nội tâm khiếp sợ, không nghĩ đến Tinh Hồn trời sinh thần lực cường hãn đến vậy, cư nhiên chỉ hơi dụng lực liền khiến cho nàng hoàn toàn thảm bại, rơi vào tầm khống chế của đối phương.

Nghe giọng nói có chút khiếp sợ của nàng, Tinh Hồn đôi mắt mới dần minh ngộ lại.

- Ta đang tu luyện, thế nên vô ý tấn công.

Nhận ra mình thất thố với Trần Mộng Dao, Tinh Hồn bàn tay nơi lỏng, đứng thẳng người dậy, nhìn Trần Mộng Dao nói.

- Lần sau khi thấy ta đang tu luyện thì chớ đến gần, nếu không tạo thành hậu quả khó lường.

Tinh Hồn nhẹ giọng cảnh báo nàng, đồng thời cũng trách bản thân hơi thiếu cẩn thận, quên đi việc tạo ra cấm chế ở chỗ cánh cửa, cũng may là Trần Mộng Dao không có bị sao, không thì tạo thành một phen khó xử.

Trần Mộng Dao gương mặt vẫn còn hoảng sợ, tựa như vẫn chưa muốn hoàn hồn.

Mãi một lúc sau mới chợt bừng tỉnh, thân thể yêu kiều bật dậy, trong đôi mắt thoáng qua một tia ai oán:

- Ngươi đối với ân nhân của mình đối xử thô bạo như vậy?

Hôm nay chẳng biết bị sao quả tạ nào chiếu vào mà Trần Mộng Dao lại liên tục gặp xuôi xẻo.

Đầu tiên là bị Tôn Lôi cản đường, sau đó đối diện với Thiết Giáp Cự Sa hung tàn suýt chút nữa bị thương, về đến phòng thì bị Trần y sư làm cho tức chết, cuối cùng thì bị Tinh Hồn vô thức tấn công, đúng là không gì đen đuổi hơn.

- Xin lỗi, ta không cố ý.

Tinh Hồn hạ giọng đáp.

- Thôi quên đi. Phòng của ta bị phụ thân chiếm mất rồi, hôm nay đành phải nghỉ ngơi ở đây.

- Như vậy có ổn không?

Tinh Hồn nhướng mày nói.

- Có gì không ổn? Bộ ngươi sợ ta hãm hiếp ngươi à?

Nội tâm Trần Mộng Dao đang rất khó chịu, vì vậy không để ý đến ý tứ của mình, mạnh mẽ nói.

Tinh Hồn gương mặt hơi ngẩn ra, không nghĩ đến vị cô nương xinh đẹp tựa tiên nữ này lại nói thẳng thắng như vậy, trông giống như đang hờn dỗi.

Nhận ra bản thân miệng hơi quá, không giống như bình thường chút nào, gương mặt đỏ lên, cúi đầu nói:

- Xin lỗi, tâm trạng của ta không được tốt.

- Không sao, nếu như Trần cô nương không để ý thì ta cũng không ngại. Trần cô nương nghỉ ngơi trên đó, ta ngồi bên này là được.

Nói rồi, Tinh Hồn xoay người đi về phía một góc xa, ngồi đối diện với chiếc giường mà Trần Mộng Dao đang ngồi lên, sau đó ngồi xếp bằng xuống, đôi mắt nhắm lại, tiếp tục đắm chiềm trong tu hành.

Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào gương mặt hắn, không hiểu sao giây phút này, nhìn gương mặt của Trần Mộng Dao có chút hơi mơ hồ khi ngắm Tinh Hồn, hắn không có tướng mạo anh tuấn xuất thần như Tôn Vân, thậm chí so với Tôn Lôi còn hơi bị thua kém, thế nhưng lại ẩn chứa một cỗ khí chất phong trần khó tả, vô cùng cuốn hút.

Người nam tử phía trước có gì đó rất khác biệt so với những nam tử khác, cơ hồ trong lòng người này một chút tạp niệm với nàng cũng không tồn tại. Đúng là một nam nhân kỳ lạ.

Ngày hôm nay mệt mỏi, gặp phải rất nhiều chuyện buồn bực, Trần Mộng Dao ngồi một lúc thì lại tiếp tục chiềm vào giấc ngủ say. Bên trong căn phòng nhỏ, một thiếu nữ nằm thiếp đi, còn tên nam tử kia thì chìm sâu vào việc tu hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook