Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 279: Liên thủ
Gã Khờ Mộng Mơ
30/12/2018
Trông thấy Từ Hưng bị Trịnh Ngọc Tiêu đánh bại chỉ trong một chiêu cực
kỳ đơn giản, tuy nói theo xếp hạng thì Từ Hưng vị trí so với Trịnh Ngọc
Tiêu cách biệt rất lớn, thế nhưng những người đang đứng trên sàn đấu
này, ai cũng đều có thực lực phi phàm, vậy mà…
Ngoại trừ Tinh Hồn thái độ lãnh đạm, những người khác, bao gồm cả Thành Chiến trước đó tỏ thái độ khiêu chiến với Trịnh Ngọc Tiêu đều hít vào một ngụm khí lạnh, con ngươi co rút liên tục, chiến lực của Trịnh Ngọc Tiêu quả đúng với lời đồn, được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng đầu tiên trong số mười người tại đây quả nhiên không sai.
Bên dưới sàn đấu, những người đặt cược cho Trịnh Ngọc Tiêu bắt đầu vui mừng, tuy rằng tỷ lệ đặt cược của Trịnh Ngọc Tiêu rất thấp, thế nhưng so với thua sạch tiền thì vẫn muốn tốt hơn nhiều.
“Trịnh Ngọc Tiêu, mau mau đuổi cổ đám kia ra khỏi lôi đài, tiết kiệm lại thời gian cho bọn ta đi nào.”
“Trịnh Ngọc Tiêu tại sàn đấu này tuyệt đối bất khả chiến bại, lão tử không sai khi đặt hết vào hắn.”
“Chết tiệt, các ngươi còn không mau liên thủ đánh bay tên kiêu ngạo đó đi?”
“………”
Vô số cảm xúc vui buồn lẫn lộn phía dưới sàn đấu, đa số bọn họ đều cho rằng sàn đấu thứ ba này, không sai biệt chiến thắng sẽ thuộc về Trịnh Ngọc Tiêu, những người đặt cược do Trịnh Ngọc Tiêu bắt đầu mơ về khối tài sản chuẩn bị được nhận.
Cũng có không ít người đang ôm mộng tưởng, hy vọng có ai đó sẽ bộc phát chiến lực mà đánh bại Trịnh Ngọc Tiêu, không khí càng lúc càng sôi động hơn hẳn.
So với sự náo nhiệt của đám khán giả bên dưới thì ở bên trên sàn đấu, không gian rơi vào trầm mặc, hiển nhiên là do Trịnh Ngọc Tiêu thế như lôi đình vạn mã đã chấn nhiếp những người khác, có tấm gương của Từ Hưng trước đó, bây giờ làm gì còn có người nào dám đi thách thức Trịnh Ngọc Tiêu nữa.
“Ta đã nhắc nhở trước rồi, hai lựa chọn vẫn ở đó, các ngươi vẫn còn thời gian để lựa chọn.”
Ngạo nghễ cười một tiếng, sau đó không để tâm đến tình huống hiện tại nữa, Trịnh Ngọc Tiêu đôi mắt nhắm lại dưỡng thần, tinh thần tựa hồ buông lỏng xuống, đúng là triệt để khinh thị người khác.
“Trịnh Ngọc Tiêu quả nhiên rất đẹp trai.”
“Ngọc Tiêu sư huynh vẫn luôn khí phách như vậy đó.”
“Mấy tên phế vật kia, tốt nhất là tự biết khó mà lui, khỏi phải rước nhục vào thân.”
“Ngọc Tiêu sư huynh uy vũ…”
“………”
Ở một góc có rất nhiều cô gái xinh đẹp không ngừng hô hoán, cổ vũ cho Trịnh Ngọc Tiêu, một mảnh phong tình nhìn vô cùng bắt mắt không khỏi khiến cho người ta phải ghen tị với Trịnh Ngọc Tiêu, người này không những tướng mạo tuấn dật, thiên tư trác tuyệt, thực lực mạnh mẽ, lại còn được nữ nhân yêu quý nữa.
“Đám nữ nhân lắm mồm các ngươi, quần chiến còn chưa chấm dứt, đừng ở đó mà xồn xồn cả lên, chưa biết hưu chết về tay ai.”
“Đáng kiếp, đánh chết thằng tiểu bạch kiểm đó cho lão tử.”
“Đồ trâu đực hôi hám, lại đi ganh tị với Ngọc Tiêu sư huynh, đúng là không biết tự lượng sức, lão nương cảm thấy nhục thay cho các ngươi.
“Có bao nhiêu phân lượng mà đòi đi so sánh với Trịnh Ngọc Tiêu, một đám ngu ngốc.”
“………”
Mắt thấy Trịnh Ngọc Tiêu được nhiều nữ tử ưa thích, ngay lập tức có khẩu chiến xảy ra, hai bên không ngừng cãi cọ, thiếu chút nữa là lao vào đánh nhau.
Thậm chí có không ít người trước đó mong Trịnh Ngọc Tiêu chiến thắng để đem tiền về cho mình, bây giờ nổi lên máu ghen tỵ ganh ghét, vậy là cũng liền hùa theo trù ẻo Trịnh Ngọc Tiêu thất bại, còn muốn cầu mong người nào đó đấm vỡ cái bản mặt đẹp trai của Trịnh Ngọc Tiêu nữa luôn, quả nhiên nhân sinh thật đặc sắc.
Cũng may là kết giới đã ngăn cách tạp âm ở bên ngoài, để cho mấy người bọn họ tâm tư đặt ở trên trận quần đấu, bằng không thật chẳng biết biểu cảm lúc này của mấy tên thiên kiêu này như thế nào.
Nhìn thấy Trịnh Ngọc Tiêu tỏ thái độ khinh thị, dĩ nhiên dẫn đến lửa giận của bảy người khác.
“Trịnh Ngọc Tiêu, đừng vội khinh người quá đáng.”
Khang Huy gương mặt xám xịt, bên trong sát khí không hề che giấu, nhìn Trịnh Ngọc Tiêu nói.
“Nếu ngươi không phục, vậy thì có thể thử, ta cũng muốn xem xem một trong số những đệ tử đắc ý của Tử Viêm tôn giả thực lực mạnh yếu như thế nào.”
Trịnh Ngọc Tiêu đôi mắt vẫn nhắm hờ, hắn khinh thường Khang Huy đến mức không thèm mở mắt ra nhìn, làm cho tâm trạng của Khang Huy xấu đến cực điểm.
Hừ lạnh một tiếng, Khang Huy nhìn những người khác, thanh âm hô lớn:
“Chúng ta liên thủ đánh bại hắn ta, sau đó lại phân chia cao thấp, thế nào?”
Đều là thiên kiêu chi tử, trong tâm có sự kiêu ngạo của mình, nhưng lúc này, bọn họ không thể không thừa nhận chiến lực khủng bố của Trịnh Ngọc Tiêu, nếu không muốn bị đánh bại, vậy thì chỉ đành bỏ xuống lòng tự kiêu của mình và liên thủ với nhau, đánh bại người mạnh nhất, như vậy mới có cơ hội lớn hơn tiến vào vòng thứ hai.
Tuy rằng tâm trạng không mấy dễ chịu, thế nhưng bây giờ không còn cách nào khác.
“Hừ, đây là Trịnh Ngọc Tiêu thách thức chúng ta, đã vậy thì cùng nhau hợp lực dạy cho hắn một bài học.”
Cảnh Vũ Thanh là người đầu tiên gật đầu đồng ý liên thủ.
“Được, ta cũng tán thành.”
Có người đồng ý, dĩ nhiên những người khác cùng liền chấp thuận, dĩ nhiên trong lòng đều có chung một suy nghĩ, đó chính là đánh bại Trịnh Ngọc Tiêu để khiến cho bản thân có cơ hội lớn hơn.
Người thứ ba sau Khang Huy và Cảnh Vũ Thanh là Lý Mạc Lâm, một tên thiên kiêu chi tử Quỷ tông.
Lần lượt đều nhao nhao gật đầu, ngay cả người trước đó thách thức Trịnh Ngọc Tiêu là Thành Chiến cũng gật đầu, bởi hắn biết, với khả năng của mình thì không cách nào đánh bại được tên yêu nghiệt Trịnh Ngọc Tiêu cả.
“Khốn khiếp, đám các ngươi tự vỗ ngực xưng là thiên kiêu chi tử, sao lại xấu xa đến mức liên thủ đối phó với Trịnh Ngọc Tiêu chứ?”
“Cái gì thiên kiêu chi tử, so với đám côn đồ chỉ biết liên thủ bắt nạt người khác có gì khác nhau?”
“Đám đàn bà ngu xuẩn này bị tên khốn Trịnh Ngọc Tiêu che mờ mắt hết cả.”
“Đó gọi là hiểu thời cuộc, vả lại chính Trịnh Ngọc Tiêu thách thức, vậy thì tội gì không liên thủ với nhau, để cho hắn biết kiêu ngạo quá trớn sẽ phải trả giá như thế nào.”
“Đánh nát mặt thằng ôn đó cho lão tử.”
“………”
Đám thiên kiêu chi tử bắt đầu liên thủ với nhau để đối phó với Trịnh Ngọc Tiêu, đám nữ nhân hâm mộ Trịnh Ngọc Tiêu tức giận chửi bới không ngớt, dĩ nhiên những tên tráng hán kia cũng không chịu thua kém, không khí bên dưới so với trên sàn đấu thậm chí còn muốn hấp dẫn không kém.
“Ngươi thế nào?”
Đến lượt Tinh Hồn, đám Khang Huy, Thành Chiến ánh mắt nhìn về phía hắn, trước đó khinh thị Tinh Hồn, bây giờ mới phát hiện nguyên lai Tinh Hồn là người được xếp thứ hai sau Trịnh Ngọc Tiêu, cách đây không lâu chiến bại được cả tiên giả Linh Tiên cảnh, thế nên bọn hắn hy vọng Tinh Hồn cũng có thể tham dự.
Người vừa hỏi Tinh Hồn chính là Thành Chiến.
Chưa đợi Tinh Hồn trả lời thì đứng phía bên kia, Trịnh Ngọc Tiêu đã chen vào nói hộ.
“Ngươi tốt nhất là nên đứng cùng với bọn hắn, miễn để ta phải nhọc công.”
Trịnh Ngọc Tiêu đương nhiên biết được Tinh Hồn được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng Tinh Hồn đằng sau mình, thế nhưng coi như vậy thì sao, chỉ cần sử dụng lôi đình chi lực, cho dù Tinh Hồn liên thủ với đám Khang Huy, Thành Chiến thì kết quả cũng không sai biệt lắm.
Trịnh Ngọc Tiêu vô cùng tự tin, chiến thắng cơ hồ đã là vật nằm trong túi.
Tinh Hồn nhìn Trịnh Ngọc Tiêu, sau đó lại nhìn bọn Thành Chiến, hít vào một nhịp, sau đó nói.
“Tốt, vậy thì cùng liên thủ.”
Thấy Tinh Hồn đồng ý, bọn Thành Chiến trong lòng cười lạnh, thêm một người góp sức thì càng có cơ hội chiến thắng được Trịnh Ngọc Tiêu.
Còn về Trịnh Ngọc Tiêu thì trong lòng khinh thị, quả nhiên người được xếp thứ hai cũng không có bao nhiêu khác biệt cả.
Ngay sau khi liên thủ thành một khối, tất cả đều hướng sát khí về phía Trịnh Ngọc Tiêu, thấy vậy, Trịnh Ngọc Tiêu miệng nở nụ cười lạnh.
“Như vậy mới tốt, khiến ta một phen bộc lộ phong quang của mình. Còn các ngươi, hảo hảo trở thành vật làm nền đi.”
Nói xong, chỉ thấy Trịnh Ngọc Tiêu khí thế thay đổi đột ngột, bạch y căng phồng lên, từ bên trong cơ thể bỗng nhiên xuất hiện những đạo tử quang không ngừng lấp lóe, không gian vang lên tiếng nổ tí tách, đó chính là lôi đình chi lực.
Khi lôi đình chi lực xuất hiện, một trận cuồng phong mạnh mẽ thổi lên, không gian ẩn ẩn một loại khí tức sát phạt, không khỏi khiến cho người ta một phen lạnh người.
“Lôi Đình Chi Nhận.”
Trịnh Ngọc Tiêu nguyên lực vận chuyển, lôi đình chi lực theo thần niệm điều khiển chợt biến hóa thành hai đạo lôi nhận, Trịnh Ngọc Tiêu khí thế bạo phát, trong giây lát chém ra chục đạo lôi nhận, mỗi một đạo lôi nhận ẩn chứa sức mạnh hủy diệt khủng bố, đủ để trọng thương một gã tiên giả Địa Tiên cảnh.
Đám Thành Chiến gương mặt khẽ biến, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của bọn chúng ngược lại rất phong phú, tuy kinh nhưng không loạn, ngay khi Trịnh Ngọc Tiêu sử dụng lôi đình chi lực thì bọn chúng cũng đồng dạng vận chuyển sức mạnh của mình.
Biết được Trịnh Ngọc Tiêu thực lực cường đại, vậy nên căn bản không có che dấu thực lực của bản thân, đem ra hết thảy, toàn lực chiến đấu với Trịnh Ngọc Tiêu hòng đánh bại hắn.
Thành Chiến nhục thân cường đại, trên tay đeo một đôi quyền sáo cấp bậc hạ phẩm linh khí, khi lôi nhận xông đến thì mạnh mẽ đánh ra một quyền, lập tức có tiếng nổ bạo tạc vang lên, chỉ thấy Thành Chiến thân thể hơi khựng lại một chút, một giây sau đó lại tiếp tục hướng về phía Trịnh Ngọc Tiêu.
Đám Khang Huy cũng không chịu thua kém, lấy ra pháp bảo của mình hướng về phía Trịnh Ngọc Tiêu mà tấn công.
Thấy cảnh tượng này, Trịnh Ngọc Tiêu càng thêm phấn khích, kiêu ngạo cười lớn.
“Như vậy mới đúng, lên hết một lượt đi.”
“Tử Vong Triều Ti.”
Trịnh Ngọc Tiêu bản lĩnh xuất ra, trên bầu trời tử lôi chớp nhoáng, trong giây lát biến thành một tấm lưới màu tím rơi xuống bên dưới, chụp lấy đám Thành Chiến vào bên trong.
“Quỷ Ảnh Thần Hành.”
Bên trong đám người, mặc dù Tinh Hồn đã ứng với bọn Thành Chiến cùng nhau liên thủ, bất quá hắn biết, đám người này dù có liên kết với nhau thì cũng không có bao nhiêu khả năng đánh bại Trịnh Ngọc Tiêu cả.
Một đám hỗn tạp liên thủ với nhau, nhưng căn bản không có cái gì gọi là liên thủ cả, thực chất là lấy thịt đè người, mỗi tên đánh một kiểu không ra thể thống gì cả, có lẽ Trịnh Ngọc Tiêu cũng đã sớm lường trước được chuyện thành, thế nên mới không hề mảy may quan tâm.
Đáng tiếc, Trịnh Ngọc Tiêu lại không biết rằng, Tinh Hồn cũng đoán được chuyện đó.
Lợi dụng bảy người kia hỗn loạn tấn công, Tinh Hồn sử dụng bộ pháp thần kỳ cùng với khả năng ẩn nặc vô cùng tinh diệu, lại Trịnh Ngọc Tiêu đang trong trạng thái hưng phấn, thế nên không ngờ được Tinh Hồn đã thoát khỏi thần thức của hắn.
Trên bầu trời, tấm lưới được kết thành lôi điện chụp xuống, đám Thành Chiến một phen kinh biến, không ngờ thủ đoạn của Trịnh Ngọc Tiêu cường hãn đến như vậy.
“Khai Bi Thủ.”
“Tam Dương Kiếm Khí.”
“Thiên Ngân Ấn”
“………”
Trông thấy tấm lưới lôi điện bị thả xuống, đám Thành Chiến đỉnh chỉ công kích, cấp tốc phản ứng, nguyên lực vận chuyển, kế tiếp sử dụng vũ kỹ đồng loạt hướng lên bầu trời.
Dưới lực lượng đồng thời liên thủ của đám Thành Chiến, tấm lôi điện giữa không trung hơi bị chững lại, âm thanh nổ vang không ngừng vang lên, vô cùng kịch liệt, bất quá tấm lưới điện này vô cùng dẻo dai, chỉ hơi bị suy yếu đi một chút, sau đó lại tiếp tục rơi xuống.
“Muốn phá hủy Tử Vong Triều Ti, trở về tu luyện trăm năm nữa đi, ha ha ha…”
Trịnh Ngọc Tiêu miệng cười lớn, một lần nữa vận chuyển lôi đình chi lực gia cố sức mạnh của tấm lưới lôi điện, lấy hắn trên không trung làm trung tâm, tấm lưới điện không ngừng được mở rộng gần phân nửa sàn đấu, mang theo lực lượng hủy diệt khủng bố.
Đám Thành Chiến biến sắc, toàn lực chống đỡ lại tuyệt chiêu này, thế nhưng căn bản không có quá nhiều tác dụng, tấm lưới không ngừng thủ nhỏ lại, đem bọn Thành Chiến vây vào bên trong.
Mắt thấy chiến thắng đã đến gần, Trịnh Ngọc Tiêu khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, nhưng đột nhiên, trực giác lại mách bảo có gì đó không ổn.
Con ngươi co rút, Trịnh Ngọc Tiêu ánh mắt nhìn chằm chằm xuống, đến lúc này mới phát hiện, nguyên lai trong số những kẻ đang vô lực chống đỡ tuyệt chiêu của hắn chỉ có bảy người.
“Tại sao lại thiếu mất một người?”
Trịnh Ngọc Tiêu trong lòng khẽ kinh biến, không ngờ lại để sót mất một người, chuẩn bị thả thần thức ra tìm kiếm thì bỗng nhiên sóng lưng của hắn chạy dọc một luồng khí lạnh.
“Đại Phong Loa Toàn Qua.”
Một bóng ảnh tựa như quỷ mị từ hư vô bước ra, cùng với đó là một cỗ lực lượng khủng bố xuất hiện ngay sau lưng Trịnh Ngọc Tiêu, chính là Tinh Hồn.
Trên tay một quả cầu gần như trong suốt tràn ngập lực lượng phong bạo, dĩ nhiên Trịnh Ngọc Tiêu đã phát hiện, thế nhưng đã quá muộn, Tinh Hồn cũng không dư hơi sức để mà nói chuyện với Trịnh Ngọc Tiêu, đem phong cầu chưởng thẳng vào giữa lưng Trịnh Ngọc Tiêu.
“Khốn kiếp, ngươi đánh lén ta!”
“Quan trọng sao?”
Trịnh Ngọc Tiêu gương mặt kinh biến tột độ, hắn không biết làm cách nào mà Tinh Hồn lại có khả năng trốn ra khỏi phạm vi tấn công của hắn, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng nữa, bởi vì lúc này, một sức mạnh hủy diệt đã tiếp cận vào cơ thể hắn.
Đúng lúc bên dưới lưới điện đã thu nhỏ lại, triệt để đem đám Thành Chiến hủy diệt ở bên trong, bọn chúng hét thảm một tiếng rồi trực tiếp ngất xỉu, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.
Nếu bình thường, có lẽ Trịnh Ngọc Tiêu sẽ ung dung tiêu sái đáp xuống đất, phong thái tựa như một vị trích tiên vậy, được vô số người dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ.
Thế nhưng đáng tiếc, hắn bây giờ lại không có khả năng được tận hưởng loại cảm giác đó, bởi vì có Tinh Hồn tồn tại.
Trên khán đài cao, sư tôn của Trịnh Ngọc Tiêu là Vô Ngân tán tiên gương mặt kinh biến, trong ánh mắt gân đỏ xuất hiện, tâm trạng thập phần tức giận, chỉ thấy lão ta đứng dậy khỏi ghế của mình, ánh mắt hướng vào sàn đấu thứ ba quát lớn.
“Hỗn đản, mau dừng tay.”
Vô Ngân tán tiên trước đó Trịnh Ngọc Tiêu biểu hiện cường đại, tuy rằng có chút kiêu ngạo, nhưng thực lực của hắn, kiêu ngạo là điều nên có, thậm chí Vô Ngân tán tiên còn muốn hắn kiêu ngạo hơn nữa.
Thế nhưng rốt cuộc Tinh Hồn bất thình lình xuất hiện, thế như thiên quân vạn mã, một chưởng tề phát, chỉ nghe Trịnh Ngọc Tiêu hét thảm một tiếng, miệng thổ ra một ngụm máu lớn, bạch y bị xé rách thành tro bụi, một chưởng mạnh đến nỗi đem gân cốt máu thịt thành một đống nhầy nhụa, Trịnh Ngọc Tiêu từ trên cao bị đánh bay xuống, vị trí lại rơi đúng vào đám Thành Chiến đã ngất xỉu trước đó.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn, sàn đấu trên không trung khe khẽ rung chuyển, khói bụi ngập trời.
Khi khói bụi dần tan biến, trên sàn đấu bóng dáng của đám thiên kiêu chi tử dần dần hiện ra.
Vô cùng thảm hại, đó là từ ngữ duy nhất dùng để miêu tả bọn họ. Bọn Thành Chiến, Khang Huy… bị Trịnh Ngọc Tiêu một chiêu đánh ngất, mất đi khả năng chiến đấu, thế nhưng như vậy còn tốt, bởi Trịnh Ngọc Tiêu tình huống còn muốn thê thảm hơn, gân cốt coi như bị đánh gãy, lục phủ ngũ tạn bị chấn nát thành một đống hỗn độn, từ đây về sau liền trở thành phế nhân.
Ngoại trừ Tinh Hồn thái độ lãnh đạm, những người khác, bao gồm cả Thành Chiến trước đó tỏ thái độ khiêu chiến với Trịnh Ngọc Tiêu đều hít vào một ngụm khí lạnh, con ngươi co rút liên tục, chiến lực của Trịnh Ngọc Tiêu quả đúng với lời đồn, được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng đầu tiên trong số mười người tại đây quả nhiên không sai.
Bên dưới sàn đấu, những người đặt cược cho Trịnh Ngọc Tiêu bắt đầu vui mừng, tuy rằng tỷ lệ đặt cược của Trịnh Ngọc Tiêu rất thấp, thế nhưng so với thua sạch tiền thì vẫn muốn tốt hơn nhiều.
“Trịnh Ngọc Tiêu, mau mau đuổi cổ đám kia ra khỏi lôi đài, tiết kiệm lại thời gian cho bọn ta đi nào.”
“Trịnh Ngọc Tiêu tại sàn đấu này tuyệt đối bất khả chiến bại, lão tử không sai khi đặt hết vào hắn.”
“Chết tiệt, các ngươi còn không mau liên thủ đánh bay tên kiêu ngạo đó đi?”
“………”
Vô số cảm xúc vui buồn lẫn lộn phía dưới sàn đấu, đa số bọn họ đều cho rằng sàn đấu thứ ba này, không sai biệt chiến thắng sẽ thuộc về Trịnh Ngọc Tiêu, những người đặt cược do Trịnh Ngọc Tiêu bắt đầu mơ về khối tài sản chuẩn bị được nhận.
Cũng có không ít người đang ôm mộng tưởng, hy vọng có ai đó sẽ bộc phát chiến lực mà đánh bại Trịnh Ngọc Tiêu, không khí càng lúc càng sôi động hơn hẳn.
So với sự náo nhiệt của đám khán giả bên dưới thì ở bên trên sàn đấu, không gian rơi vào trầm mặc, hiển nhiên là do Trịnh Ngọc Tiêu thế như lôi đình vạn mã đã chấn nhiếp những người khác, có tấm gương của Từ Hưng trước đó, bây giờ làm gì còn có người nào dám đi thách thức Trịnh Ngọc Tiêu nữa.
“Ta đã nhắc nhở trước rồi, hai lựa chọn vẫn ở đó, các ngươi vẫn còn thời gian để lựa chọn.”
Ngạo nghễ cười một tiếng, sau đó không để tâm đến tình huống hiện tại nữa, Trịnh Ngọc Tiêu đôi mắt nhắm lại dưỡng thần, tinh thần tựa hồ buông lỏng xuống, đúng là triệt để khinh thị người khác.
“Trịnh Ngọc Tiêu quả nhiên rất đẹp trai.”
“Ngọc Tiêu sư huynh vẫn luôn khí phách như vậy đó.”
“Mấy tên phế vật kia, tốt nhất là tự biết khó mà lui, khỏi phải rước nhục vào thân.”
“Ngọc Tiêu sư huynh uy vũ…”
“………”
Ở một góc có rất nhiều cô gái xinh đẹp không ngừng hô hoán, cổ vũ cho Trịnh Ngọc Tiêu, một mảnh phong tình nhìn vô cùng bắt mắt không khỏi khiến cho người ta phải ghen tị với Trịnh Ngọc Tiêu, người này không những tướng mạo tuấn dật, thiên tư trác tuyệt, thực lực mạnh mẽ, lại còn được nữ nhân yêu quý nữa.
“Đám nữ nhân lắm mồm các ngươi, quần chiến còn chưa chấm dứt, đừng ở đó mà xồn xồn cả lên, chưa biết hưu chết về tay ai.”
“Đáng kiếp, đánh chết thằng tiểu bạch kiểm đó cho lão tử.”
“Đồ trâu đực hôi hám, lại đi ganh tị với Ngọc Tiêu sư huynh, đúng là không biết tự lượng sức, lão nương cảm thấy nhục thay cho các ngươi.
“Có bao nhiêu phân lượng mà đòi đi so sánh với Trịnh Ngọc Tiêu, một đám ngu ngốc.”
“………”
Mắt thấy Trịnh Ngọc Tiêu được nhiều nữ tử ưa thích, ngay lập tức có khẩu chiến xảy ra, hai bên không ngừng cãi cọ, thiếu chút nữa là lao vào đánh nhau.
Thậm chí có không ít người trước đó mong Trịnh Ngọc Tiêu chiến thắng để đem tiền về cho mình, bây giờ nổi lên máu ghen tỵ ganh ghét, vậy là cũng liền hùa theo trù ẻo Trịnh Ngọc Tiêu thất bại, còn muốn cầu mong người nào đó đấm vỡ cái bản mặt đẹp trai của Trịnh Ngọc Tiêu nữa luôn, quả nhiên nhân sinh thật đặc sắc.
Cũng may là kết giới đã ngăn cách tạp âm ở bên ngoài, để cho mấy người bọn họ tâm tư đặt ở trên trận quần đấu, bằng không thật chẳng biết biểu cảm lúc này của mấy tên thiên kiêu này như thế nào.
Nhìn thấy Trịnh Ngọc Tiêu tỏ thái độ khinh thị, dĩ nhiên dẫn đến lửa giận của bảy người khác.
“Trịnh Ngọc Tiêu, đừng vội khinh người quá đáng.”
Khang Huy gương mặt xám xịt, bên trong sát khí không hề che giấu, nhìn Trịnh Ngọc Tiêu nói.
“Nếu ngươi không phục, vậy thì có thể thử, ta cũng muốn xem xem một trong số những đệ tử đắc ý của Tử Viêm tôn giả thực lực mạnh yếu như thế nào.”
Trịnh Ngọc Tiêu đôi mắt vẫn nhắm hờ, hắn khinh thường Khang Huy đến mức không thèm mở mắt ra nhìn, làm cho tâm trạng của Khang Huy xấu đến cực điểm.
Hừ lạnh một tiếng, Khang Huy nhìn những người khác, thanh âm hô lớn:
“Chúng ta liên thủ đánh bại hắn ta, sau đó lại phân chia cao thấp, thế nào?”
Đều là thiên kiêu chi tử, trong tâm có sự kiêu ngạo của mình, nhưng lúc này, bọn họ không thể không thừa nhận chiến lực khủng bố của Trịnh Ngọc Tiêu, nếu không muốn bị đánh bại, vậy thì chỉ đành bỏ xuống lòng tự kiêu của mình và liên thủ với nhau, đánh bại người mạnh nhất, như vậy mới có cơ hội lớn hơn tiến vào vòng thứ hai.
Tuy rằng tâm trạng không mấy dễ chịu, thế nhưng bây giờ không còn cách nào khác.
“Hừ, đây là Trịnh Ngọc Tiêu thách thức chúng ta, đã vậy thì cùng nhau hợp lực dạy cho hắn một bài học.”
Cảnh Vũ Thanh là người đầu tiên gật đầu đồng ý liên thủ.
“Được, ta cũng tán thành.”
Có người đồng ý, dĩ nhiên những người khác cùng liền chấp thuận, dĩ nhiên trong lòng đều có chung một suy nghĩ, đó chính là đánh bại Trịnh Ngọc Tiêu để khiến cho bản thân có cơ hội lớn hơn.
Người thứ ba sau Khang Huy và Cảnh Vũ Thanh là Lý Mạc Lâm, một tên thiên kiêu chi tử Quỷ tông.
Lần lượt đều nhao nhao gật đầu, ngay cả người trước đó thách thức Trịnh Ngọc Tiêu là Thành Chiến cũng gật đầu, bởi hắn biết, với khả năng của mình thì không cách nào đánh bại được tên yêu nghiệt Trịnh Ngọc Tiêu cả.
“Khốn khiếp, đám các ngươi tự vỗ ngực xưng là thiên kiêu chi tử, sao lại xấu xa đến mức liên thủ đối phó với Trịnh Ngọc Tiêu chứ?”
“Cái gì thiên kiêu chi tử, so với đám côn đồ chỉ biết liên thủ bắt nạt người khác có gì khác nhau?”
“Đám đàn bà ngu xuẩn này bị tên khốn Trịnh Ngọc Tiêu che mờ mắt hết cả.”
“Đó gọi là hiểu thời cuộc, vả lại chính Trịnh Ngọc Tiêu thách thức, vậy thì tội gì không liên thủ với nhau, để cho hắn biết kiêu ngạo quá trớn sẽ phải trả giá như thế nào.”
“Đánh nát mặt thằng ôn đó cho lão tử.”
“………”
Đám thiên kiêu chi tử bắt đầu liên thủ với nhau để đối phó với Trịnh Ngọc Tiêu, đám nữ nhân hâm mộ Trịnh Ngọc Tiêu tức giận chửi bới không ngớt, dĩ nhiên những tên tráng hán kia cũng không chịu thua kém, không khí bên dưới so với trên sàn đấu thậm chí còn muốn hấp dẫn không kém.
“Ngươi thế nào?”
Đến lượt Tinh Hồn, đám Khang Huy, Thành Chiến ánh mắt nhìn về phía hắn, trước đó khinh thị Tinh Hồn, bây giờ mới phát hiện nguyên lai Tinh Hồn là người được xếp thứ hai sau Trịnh Ngọc Tiêu, cách đây không lâu chiến bại được cả tiên giả Linh Tiên cảnh, thế nên bọn hắn hy vọng Tinh Hồn cũng có thể tham dự.
Người vừa hỏi Tinh Hồn chính là Thành Chiến.
Chưa đợi Tinh Hồn trả lời thì đứng phía bên kia, Trịnh Ngọc Tiêu đã chen vào nói hộ.
“Ngươi tốt nhất là nên đứng cùng với bọn hắn, miễn để ta phải nhọc công.”
Trịnh Ngọc Tiêu đương nhiên biết được Tinh Hồn được Vượn Tài bảo điếm xếp hạng Tinh Hồn đằng sau mình, thế nhưng coi như vậy thì sao, chỉ cần sử dụng lôi đình chi lực, cho dù Tinh Hồn liên thủ với đám Khang Huy, Thành Chiến thì kết quả cũng không sai biệt lắm.
Trịnh Ngọc Tiêu vô cùng tự tin, chiến thắng cơ hồ đã là vật nằm trong túi.
Tinh Hồn nhìn Trịnh Ngọc Tiêu, sau đó lại nhìn bọn Thành Chiến, hít vào một nhịp, sau đó nói.
“Tốt, vậy thì cùng liên thủ.”
Thấy Tinh Hồn đồng ý, bọn Thành Chiến trong lòng cười lạnh, thêm một người góp sức thì càng có cơ hội chiến thắng được Trịnh Ngọc Tiêu.
Còn về Trịnh Ngọc Tiêu thì trong lòng khinh thị, quả nhiên người được xếp thứ hai cũng không có bao nhiêu khác biệt cả.
Ngay sau khi liên thủ thành một khối, tất cả đều hướng sát khí về phía Trịnh Ngọc Tiêu, thấy vậy, Trịnh Ngọc Tiêu miệng nở nụ cười lạnh.
“Như vậy mới tốt, khiến ta một phen bộc lộ phong quang của mình. Còn các ngươi, hảo hảo trở thành vật làm nền đi.”
Nói xong, chỉ thấy Trịnh Ngọc Tiêu khí thế thay đổi đột ngột, bạch y căng phồng lên, từ bên trong cơ thể bỗng nhiên xuất hiện những đạo tử quang không ngừng lấp lóe, không gian vang lên tiếng nổ tí tách, đó chính là lôi đình chi lực.
Khi lôi đình chi lực xuất hiện, một trận cuồng phong mạnh mẽ thổi lên, không gian ẩn ẩn một loại khí tức sát phạt, không khỏi khiến cho người ta một phen lạnh người.
“Lôi Đình Chi Nhận.”
Trịnh Ngọc Tiêu nguyên lực vận chuyển, lôi đình chi lực theo thần niệm điều khiển chợt biến hóa thành hai đạo lôi nhận, Trịnh Ngọc Tiêu khí thế bạo phát, trong giây lát chém ra chục đạo lôi nhận, mỗi một đạo lôi nhận ẩn chứa sức mạnh hủy diệt khủng bố, đủ để trọng thương một gã tiên giả Địa Tiên cảnh.
Đám Thành Chiến gương mặt khẽ biến, chỉ là kinh nghiệm chiến đấu của bọn chúng ngược lại rất phong phú, tuy kinh nhưng không loạn, ngay khi Trịnh Ngọc Tiêu sử dụng lôi đình chi lực thì bọn chúng cũng đồng dạng vận chuyển sức mạnh của mình.
Biết được Trịnh Ngọc Tiêu thực lực cường đại, vậy nên căn bản không có che dấu thực lực của bản thân, đem ra hết thảy, toàn lực chiến đấu với Trịnh Ngọc Tiêu hòng đánh bại hắn.
Thành Chiến nhục thân cường đại, trên tay đeo một đôi quyền sáo cấp bậc hạ phẩm linh khí, khi lôi nhận xông đến thì mạnh mẽ đánh ra một quyền, lập tức có tiếng nổ bạo tạc vang lên, chỉ thấy Thành Chiến thân thể hơi khựng lại một chút, một giây sau đó lại tiếp tục hướng về phía Trịnh Ngọc Tiêu.
Đám Khang Huy cũng không chịu thua kém, lấy ra pháp bảo của mình hướng về phía Trịnh Ngọc Tiêu mà tấn công.
Thấy cảnh tượng này, Trịnh Ngọc Tiêu càng thêm phấn khích, kiêu ngạo cười lớn.
“Như vậy mới đúng, lên hết một lượt đi.”
“Tử Vong Triều Ti.”
Trịnh Ngọc Tiêu bản lĩnh xuất ra, trên bầu trời tử lôi chớp nhoáng, trong giây lát biến thành một tấm lưới màu tím rơi xuống bên dưới, chụp lấy đám Thành Chiến vào bên trong.
“Quỷ Ảnh Thần Hành.”
Bên trong đám người, mặc dù Tinh Hồn đã ứng với bọn Thành Chiến cùng nhau liên thủ, bất quá hắn biết, đám người này dù có liên kết với nhau thì cũng không có bao nhiêu khả năng đánh bại Trịnh Ngọc Tiêu cả.
Một đám hỗn tạp liên thủ với nhau, nhưng căn bản không có cái gì gọi là liên thủ cả, thực chất là lấy thịt đè người, mỗi tên đánh một kiểu không ra thể thống gì cả, có lẽ Trịnh Ngọc Tiêu cũng đã sớm lường trước được chuyện thành, thế nên mới không hề mảy may quan tâm.
Đáng tiếc, Trịnh Ngọc Tiêu lại không biết rằng, Tinh Hồn cũng đoán được chuyện đó.
Lợi dụng bảy người kia hỗn loạn tấn công, Tinh Hồn sử dụng bộ pháp thần kỳ cùng với khả năng ẩn nặc vô cùng tinh diệu, lại Trịnh Ngọc Tiêu đang trong trạng thái hưng phấn, thế nên không ngờ được Tinh Hồn đã thoát khỏi thần thức của hắn.
Trên bầu trời, tấm lưới được kết thành lôi điện chụp xuống, đám Thành Chiến một phen kinh biến, không ngờ thủ đoạn của Trịnh Ngọc Tiêu cường hãn đến như vậy.
“Khai Bi Thủ.”
“Tam Dương Kiếm Khí.”
“Thiên Ngân Ấn”
“………”
Trông thấy tấm lưới lôi điện bị thả xuống, đám Thành Chiến đỉnh chỉ công kích, cấp tốc phản ứng, nguyên lực vận chuyển, kế tiếp sử dụng vũ kỹ đồng loạt hướng lên bầu trời.
Dưới lực lượng đồng thời liên thủ của đám Thành Chiến, tấm lôi điện giữa không trung hơi bị chững lại, âm thanh nổ vang không ngừng vang lên, vô cùng kịch liệt, bất quá tấm lưới điện này vô cùng dẻo dai, chỉ hơi bị suy yếu đi một chút, sau đó lại tiếp tục rơi xuống.
“Muốn phá hủy Tử Vong Triều Ti, trở về tu luyện trăm năm nữa đi, ha ha ha…”
Trịnh Ngọc Tiêu miệng cười lớn, một lần nữa vận chuyển lôi đình chi lực gia cố sức mạnh của tấm lưới lôi điện, lấy hắn trên không trung làm trung tâm, tấm lưới điện không ngừng được mở rộng gần phân nửa sàn đấu, mang theo lực lượng hủy diệt khủng bố.
Đám Thành Chiến biến sắc, toàn lực chống đỡ lại tuyệt chiêu này, thế nhưng căn bản không có quá nhiều tác dụng, tấm lưới không ngừng thủ nhỏ lại, đem bọn Thành Chiến vây vào bên trong.
Mắt thấy chiến thắng đã đến gần, Trịnh Ngọc Tiêu khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, nhưng đột nhiên, trực giác lại mách bảo có gì đó không ổn.
Con ngươi co rút, Trịnh Ngọc Tiêu ánh mắt nhìn chằm chằm xuống, đến lúc này mới phát hiện, nguyên lai trong số những kẻ đang vô lực chống đỡ tuyệt chiêu của hắn chỉ có bảy người.
“Tại sao lại thiếu mất một người?”
Trịnh Ngọc Tiêu trong lòng khẽ kinh biến, không ngờ lại để sót mất một người, chuẩn bị thả thần thức ra tìm kiếm thì bỗng nhiên sóng lưng của hắn chạy dọc một luồng khí lạnh.
“Đại Phong Loa Toàn Qua.”
Một bóng ảnh tựa như quỷ mị từ hư vô bước ra, cùng với đó là một cỗ lực lượng khủng bố xuất hiện ngay sau lưng Trịnh Ngọc Tiêu, chính là Tinh Hồn.
Trên tay một quả cầu gần như trong suốt tràn ngập lực lượng phong bạo, dĩ nhiên Trịnh Ngọc Tiêu đã phát hiện, thế nhưng đã quá muộn, Tinh Hồn cũng không dư hơi sức để mà nói chuyện với Trịnh Ngọc Tiêu, đem phong cầu chưởng thẳng vào giữa lưng Trịnh Ngọc Tiêu.
“Khốn kiếp, ngươi đánh lén ta!”
“Quan trọng sao?”
Trịnh Ngọc Tiêu gương mặt kinh biến tột độ, hắn không biết làm cách nào mà Tinh Hồn lại có khả năng trốn ra khỏi phạm vi tấn công của hắn, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng nữa, bởi vì lúc này, một sức mạnh hủy diệt đã tiếp cận vào cơ thể hắn.
Đúng lúc bên dưới lưới điện đã thu nhỏ lại, triệt để đem đám Thành Chiến hủy diệt ở bên trong, bọn chúng hét thảm một tiếng rồi trực tiếp ngất xỉu, hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.
Nếu bình thường, có lẽ Trịnh Ngọc Tiêu sẽ ung dung tiêu sái đáp xuống đất, phong thái tựa như một vị trích tiên vậy, được vô số người dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ.
Thế nhưng đáng tiếc, hắn bây giờ lại không có khả năng được tận hưởng loại cảm giác đó, bởi vì có Tinh Hồn tồn tại.
Trên khán đài cao, sư tôn của Trịnh Ngọc Tiêu là Vô Ngân tán tiên gương mặt kinh biến, trong ánh mắt gân đỏ xuất hiện, tâm trạng thập phần tức giận, chỉ thấy lão ta đứng dậy khỏi ghế của mình, ánh mắt hướng vào sàn đấu thứ ba quát lớn.
“Hỗn đản, mau dừng tay.”
Vô Ngân tán tiên trước đó Trịnh Ngọc Tiêu biểu hiện cường đại, tuy rằng có chút kiêu ngạo, nhưng thực lực của hắn, kiêu ngạo là điều nên có, thậm chí Vô Ngân tán tiên còn muốn hắn kiêu ngạo hơn nữa.
Thế nhưng rốt cuộc Tinh Hồn bất thình lình xuất hiện, thế như thiên quân vạn mã, một chưởng tề phát, chỉ nghe Trịnh Ngọc Tiêu hét thảm một tiếng, miệng thổ ra một ngụm máu lớn, bạch y bị xé rách thành tro bụi, một chưởng mạnh đến nỗi đem gân cốt máu thịt thành một đống nhầy nhụa, Trịnh Ngọc Tiêu từ trên cao bị đánh bay xuống, vị trí lại rơi đúng vào đám Thành Chiến đã ngất xỉu trước đó.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn, sàn đấu trên không trung khe khẽ rung chuyển, khói bụi ngập trời.
Khi khói bụi dần tan biến, trên sàn đấu bóng dáng của đám thiên kiêu chi tử dần dần hiện ra.
Vô cùng thảm hại, đó là từ ngữ duy nhất dùng để miêu tả bọn họ. Bọn Thành Chiến, Khang Huy… bị Trịnh Ngọc Tiêu một chiêu đánh ngất, mất đi khả năng chiến đấu, thế nhưng như vậy còn tốt, bởi Trịnh Ngọc Tiêu tình huống còn muốn thê thảm hơn, gân cốt coi như bị đánh gãy, lục phủ ngũ tạn bị chấn nát thành một đống hỗn độn, từ đây về sau liền trở thành phế nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.