Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 232: Lòng tự trọng bị tổn thương
Gã Khờ Mộng Mơ
02/12/2018
Ám đan chính là nội đan của âm tà sinh linh, hình thái có chút tương tự
với nội đan hoang thú. Muốn có ám đan đối với Tinh Hồn là một chuyện rất dễ dàng, bởi thực lực hiện tại của hắn, săn giết đoạt đan chẳng khó
khăn.
Chỉ là hiện tại, trong người hắn chẳng có lấy một khối ám đan nào cả. Mà cho có đi chăng nữa, bảo hắn giao xuống ám đan cho Trần Sơn, đây là một chuyện không thể nào tức cười hơn.
- Nội đan thì không có, nhưng giết người đoạt đan thì có khả năng.
Một cỗ áp lực phi thường cường đại đột ngột hướng về phía về phía Trần Sơn. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Đây là thuần túy áp lực của một cường giả, Tinh Hồn thậm chí chưa buồn dùng đến kiếm ý để trấn áp, bởi Trần Sơn không có khả năng để hắn phải dùng đến kiếm ý.
- Ngươi… ngươi dám giết ta?
- Cho ta một lý do?
Tinh Hồn lãnh đạm hỏi.
- Dương Thiên Quân đã từng nói sẽ không gây khó dễ cho chúng ta.
Nghe câu này của Trần Sơn, Tinh Hồn chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao Trần Sơn lại làm khó dễ hắn. Nguyên lai, đám trưởng lão của bốn đại tông môn đối với chuyện ba người Tinh Hồn xông vào đây vẫn đặt ở trong lòng.
Dựa trên câu nói kia của Dương Thiên Quân để làm thứ trấn áp Tinh Hồn lại. Bất quá, giữa Tinh Hồn và Dương Thiên Quân làm gì để tâm đến câu nói kia?
Tinh Hồn ánh mắt lạnh xuống, đột nhiên hướng tay về phía trước khẽ vẫy một cái. Một chưởng xuất ra, rơi thẳng vào người Trần Sơn.
Trần Sơn hét thảm một tiếng, thân thể vô lực ngã đập vào vách tường, hơi thở đã tuyệt. Có lẽ hắn không nghĩ rằng, bản thân mình sẽ chết một cách đơn giản như vậy. Hắn đã từng nghĩ, bản thân sau khi thí luyện tại phế tích này thu được truyền thừa, một đoạn thời gian sau đột phá Địa Tiên cảnh, phong quang tuyệt đại. Nhưng rốt cuộc đều đã biến thành viễn vong.
- Ta không phải Dương Thiên Quân.
Giết xong Trần Sơn, giọng nói lãnh đạm từ miệng Tinh Hồn vang lên.
Ước thúc trong câu nói của Dương Thiên Quân, đối với Tinh Hồn chẳng có một nghĩa lí gì. Giết liền giết, hắn trước đây, bây giờ, và cả sau này có cái gì ái ngại?
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn quanh một vòng. Chúng nhân tiếp xúc với ánh mắt của hắn, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, đôi chân theo bản năng thụt lùi về phía sau vài bước, tựa hồ bị khí tức của Tinh Hồn ngưu bức xuống.
- Còn ai muốn ám đan nữa?
Tinh Hồn lại hỏi tiếp.
Chỉ là, hắn nói câu này có chút thừa thải. Trần Sơn trước đòi ám đan, hắn một chưởng giết chết, bây giờ còn có người nào muốn đòi nội đan nữa chứ, chẳng khác gì đi tìm chết cả.
Đây đúng là ngưu bức à.
Không có ai trả lời, Tinh Hồn liền xoay người rời đi trong sự khiếp sợ của mọi người. Hoàng Tiểu Ngư nhìn bóng lưng Tinh Hồn, rồi lại nhìn xác chết vẫn còn ấm của Trần Sơn, bất giác thở dài một tiếng.
Hắn và Trần Sơn quan hệ không mấy tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là đồng môn. Mắt thấy đồng môn bị người ta giết ngay trước mặt mà không làm được gì, tâm trạng không khỏi có chút phiền muộn.
Vừa mới bước ra khỏi phế thành, phía đằng sau bỗng có tiếng bước chân người chạy đến. Tinh Hồn xoay người nhìn lại, phát hiện ra vị cô nương Mai Diệc thu kia đang đuổi theo mình.
- Lần trước… còn chưa đa tạ ngươi đã cứu ta một mạng.
- Tiện tay thôi, không cần để ý.
Nhìn Mai Diệc Thu, Tinh Hồn lãnh đạm nói. Không thể không nói, Mai Diệc Thu dung nhan rất đẹp, vừa có chút băng lãnh lại vừa có chút đáng yêu, nhìn thấy là liền ưa thích ngay. Chỉ là… nhan trị đối với Tinh Hồn mà nói hoàn toàn chẳng có chút hữu dụng nào cả.
Điều này không khỏi khiến cho Mai Diệc Thu nội tâm hơi hụt hẫn. Nam nhân trước giờ gặp qua nàng, ai nấy trong lòng đều xuất hiện một cỗ ý ba động, nhưng riêng Tinh Hồn thì lại không hề hiện qua, khiến cho kiêu ngạo bấy lâu nay của nàng bị sụp đổ.
Bất quá, nàng sẽ không vô lễ mà nói ra. Bàn tay ngọc xòe ra trước mặt Tinh Hồn, giữa lòng bàn tay là một khối ngọc giản:
- Đây là những tin tức mà chúng ta thu thập được, hy vọng sẽ hữu ý với ngươi.
- Đa tạ.
Tinh Hồn ngạc nhiên, nhưng cũng không ngại ngần gì, lập tức thò tay thu lấy.
- Ta sẽ không lấy không đồ của cô. Thứ này tặng cho cô.
Lấy ra ba tấm thượng phẩm phù lục Oanh Hỏa Phù tặng cho Mai Diệc Thu. Ba tấm phù lục này là của Dương Thiên Quân trước đây đưa cho hắn, mục đích là để thực hiện kế hoạch xông vào đây, nhưng lần đó Tinh Hồn không dùng đến, cũng nhờ vậy mà tiện nghi cho Mai Diệc Thu.
- Thượng phẩm phù lục?
Thượng phẩm phù lục, mỗi một tấm đều phi thường quý giá. Nàng tu hành tại Linh Lôi tông đã rất nhiều năm, nhưng trước giờ chỉ tiếp xúc qua trung phẩm hoàng cấp phù lục mà thôi.
- Không cần để ý. Tạm biệt.
Nói xong, Tinh Hồn liền xoay người lặng lẽ bỏ đi, bóng người chậm rãi biến mất trong tầm mắt.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Trong không gian có tiếng gầm rú thê lương. Nhìn xuống phế tích, không ngờ lại có rất nhiều thi thể âm tà sinh linh nằm ngổn ngang trên mặt đất, số lượng vượt quá trăm đầu.
Mà đám âm tà sinh linh này số lượng thi thể không ngừng tăng lên, tất cả bị giết bởi một người duy nhất. Chính là Tinh Hồn, trải qua tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể có bước đột phá, thực lực của hắn giờ đây đã biến mạnh, đủ sức chiến đấu với tiên giả hậu kỳ Địa Tiên cảnh, thậm chí còn muốn dám chắc đánh bại.
Nội đan của những âm tà sinh linh, đối với tu hành Trấn Ngục Huyền Thể không ngờ lại có hữu hiệu. Hấp thụ âm tà sát khí ẩn bên trong nội đan, để cho hạt châu thần bí thay thế Trấn Ngục Huyền Thai không ngừng hấp thụ, sức mạnh thân thể của hắn đồng thời được gia tăng.
Chỉ là khoảng cách muốn đột phá Trấn Ngục Huyền Thể tầng thứ ba còn rất xa xăm và mơ hồ, ước chừng phải tốn thêm một đoạn thời gian dài.
Mất nửa ngày trời săn giết bầy âm tà sinh linh, Tinh Hồn thu hoạch được hơn sáu mươi khối nội đan. Đáng tiếc không phải đầu âm tà sinh linh nào trong cơ thể cũng sản sinh ra nội đan, nên dù kích sát được hơn trăm đầu, nhưng kết quả chỉ thu hoạch được hơn sáu mươi khối.
Thu hết vào nhẫn trữ vật, Tinh Hồn lại tiếp tục tìm đến một nơi khác để tìm kiếm cơ duyên, về phần săn giết âm tà sinh linh chỉ là tiện tay mà thôi.
Nơi đây từng là một tông môn vô thực lực mạnh mẽ, thiết nghĩ so với ngũ đại tông môn Phong Lâm Thành không thua kém. Vậy nên, chắc chắn nơi đây còn tồn đọng lại rất nhiều cơ duyên.
Bắt đầu tiến sâu vào tông môn này hơn, chợt trong mắt Tinh Hồn xuất hiện một ngọn băng sơn khổng lồ đã bị sụp đổ.
Tòa băng sơn này do bị một tầng vụ khí dày đặc che lấp, lại thêm ẩn ẩn có trận pháp tàn khuyết bao phủ bên ngoài, thế nên từ đằng xa mới không nhìn rõ, khi tiến lại gần mới trông thấy rõ ràng.
Có lẽ, bên trên ngọn băng sơn này mới có chân chính truyền thừa của tông môn này, và dĩ nhiên, kèm theo đó là rất nhiều nguy hiểm ẩn tàng.
Để có thể lên được ngọn băng sơn khổng lồ kia thì cần phải đi xuyên qua khu rừng xơ xác đang bao phủ quanh nó.
- Ô, nơi nào thế này.
Trong đầu Tinh Hồn, giọng nói Tiểu Ứng Long vang lên.
- Mau cho bổn long ra ngoài đi nào.
Hồi trước đây, sau khi thu hoạch Thiên Niên Băng Hoa, Tiểu Ứng Long mệt mỏi liền chui vào không gian động thiên nằm ngủ, mãi cho đến bây giờ mới tỉnh lại.
Trước đây từng đáp ứng nó, thế nên Tinh Hồn thần niệm khẽ động, cổng không gian động thiên mở ra, tùy ý để Tiểu Ứng Long đậu lên vai.
- Tinh Hồn tiểu nhi, đây là chỗ nào thế?
- Địa cung, trước đây ta từng nói với ngươi đấy.
Tinh Hồn thanh âm nhàn nhạt đáp, bước chân vừa thẳng bước về phía trước.
- Ồ, muốn tầm bảo à. Tìm đúng đối tượng rồi đấy.
Bỗng nhiên Tiểu Ứng Long cười phá lên, sau đó nói tiếp:
- Gì chứ tầm bảo, long gia gia tự xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất đâu à.
Tiểu Ứng Long gương mặt đắc ý.
- Hừ.
Đáp lại câu nói dương dương dự đắc của Tiểu Ứng Long chính là biểu cảm thờ ơ, tựa như gió thoảng bên tai. Thấy vậy, Tiểu Ứng Long tức giận quát mắng:
- Ý gì đây hả?
- Ngươi không mang đến rắc rối là ta đã quỳ lạy cảm tạ trời đất, còn tìm bảo vật, thôi quên đi.
Ngữ điệu tràn ngập sự thờ ơ khinh thường, điều này làm cho Tiểu Ứng Long cảm thấy cực kỳ bị tổn thương, tựa như lấy muối chà vào vết thương vậy.
Thân là viễn cổ ứng long trong truyền thuyết, là chuyên gia tầm bảo số một thiên hạ, cư nhiên bị người ta xem thường. Lòng tự trọng bị tổn thương chà đạp, Tiểu Ứng Long cách nào chịu nổi, liền tức giận nói:
- Đừng hòng xem thường bổn long. Phen này nếu bổn long không tìm ra được bảo tàng, bổn long liền giao hết chỗ báu vật của bổn long cho ngươi.
Nhìn sắc mặt của nó lúc này vô cùng nghiêm túc. Đến nỗi đem cả báu vật ra làm vật đặt cược, đủ để biết nó coi trọng lần thách đố này với Tinh Hồn như thế nào.
- Thật sự dám? Ngươi hãy suy nghĩ kỹ.
Tinh Hồn nhìn nó, nhắc nhở một lần nữa.
- Hừ, lòng tự trọng bị tổn thương, bổn long quyết đòi lại bằng được.
Chỉ là hiện tại, trong người hắn chẳng có lấy một khối ám đan nào cả. Mà cho có đi chăng nữa, bảo hắn giao xuống ám đan cho Trần Sơn, đây là một chuyện không thể nào tức cười hơn.
- Nội đan thì không có, nhưng giết người đoạt đan thì có khả năng.
Một cỗ áp lực phi thường cường đại đột ngột hướng về phía về phía Trần Sơn. Sắc mặt hắn ta tái nhợt, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Đây là thuần túy áp lực của một cường giả, Tinh Hồn thậm chí chưa buồn dùng đến kiếm ý để trấn áp, bởi Trần Sơn không có khả năng để hắn phải dùng đến kiếm ý.
- Ngươi… ngươi dám giết ta?
- Cho ta một lý do?
Tinh Hồn lãnh đạm hỏi.
- Dương Thiên Quân đã từng nói sẽ không gây khó dễ cho chúng ta.
Nghe câu này của Trần Sơn, Tinh Hồn chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao Trần Sơn lại làm khó dễ hắn. Nguyên lai, đám trưởng lão của bốn đại tông môn đối với chuyện ba người Tinh Hồn xông vào đây vẫn đặt ở trong lòng.
Dựa trên câu nói kia của Dương Thiên Quân để làm thứ trấn áp Tinh Hồn lại. Bất quá, giữa Tinh Hồn và Dương Thiên Quân làm gì để tâm đến câu nói kia?
Tinh Hồn ánh mắt lạnh xuống, đột nhiên hướng tay về phía trước khẽ vẫy một cái. Một chưởng xuất ra, rơi thẳng vào người Trần Sơn.
Trần Sơn hét thảm một tiếng, thân thể vô lực ngã đập vào vách tường, hơi thở đã tuyệt. Có lẽ hắn không nghĩ rằng, bản thân mình sẽ chết một cách đơn giản như vậy. Hắn đã từng nghĩ, bản thân sau khi thí luyện tại phế tích này thu được truyền thừa, một đoạn thời gian sau đột phá Địa Tiên cảnh, phong quang tuyệt đại. Nhưng rốt cuộc đều đã biến thành viễn vong.
- Ta không phải Dương Thiên Quân.
Giết xong Trần Sơn, giọng nói lãnh đạm từ miệng Tinh Hồn vang lên.
Ước thúc trong câu nói của Dương Thiên Quân, đối với Tinh Hồn chẳng có một nghĩa lí gì. Giết liền giết, hắn trước đây, bây giờ, và cả sau này có cái gì ái ngại?
Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn quanh một vòng. Chúng nhân tiếp xúc với ánh mắt của hắn, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, đôi chân theo bản năng thụt lùi về phía sau vài bước, tựa hồ bị khí tức của Tinh Hồn ngưu bức xuống.
- Còn ai muốn ám đan nữa?
Tinh Hồn lại hỏi tiếp.
Chỉ là, hắn nói câu này có chút thừa thải. Trần Sơn trước đòi ám đan, hắn một chưởng giết chết, bây giờ còn có người nào muốn đòi nội đan nữa chứ, chẳng khác gì đi tìm chết cả.
Đây đúng là ngưu bức à.
Không có ai trả lời, Tinh Hồn liền xoay người rời đi trong sự khiếp sợ của mọi người. Hoàng Tiểu Ngư nhìn bóng lưng Tinh Hồn, rồi lại nhìn xác chết vẫn còn ấm của Trần Sơn, bất giác thở dài một tiếng.
Hắn và Trần Sơn quan hệ không mấy tốt đẹp, nhưng dù sao cũng là đồng môn. Mắt thấy đồng môn bị người ta giết ngay trước mặt mà không làm được gì, tâm trạng không khỏi có chút phiền muộn.
Vừa mới bước ra khỏi phế thành, phía đằng sau bỗng có tiếng bước chân người chạy đến. Tinh Hồn xoay người nhìn lại, phát hiện ra vị cô nương Mai Diệc thu kia đang đuổi theo mình.
- Lần trước… còn chưa đa tạ ngươi đã cứu ta một mạng.
- Tiện tay thôi, không cần để ý.
Nhìn Mai Diệc Thu, Tinh Hồn lãnh đạm nói. Không thể không nói, Mai Diệc Thu dung nhan rất đẹp, vừa có chút băng lãnh lại vừa có chút đáng yêu, nhìn thấy là liền ưa thích ngay. Chỉ là… nhan trị đối với Tinh Hồn mà nói hoàn toàn chẳng có chút hữu dụng nào cả.
Điều này không khỏi khiến cho Mai Diệc Thu nội tâm hơi hụt hẫn. Nam nhân trước giờ gặp qua nàng, ai nấy trong lòng đều xuất hiện một cỗ ý ba động, nhưng riêng Tinh Hồn thì lại không hề hiện qua, khiến cho kiêu ngạo bấy lâu nay của nàng bị sụp đổ.
Bất quá, nàng sẽ không vô lễ mà nói ra. Bàn tay ngọc xòe ra trước mặt Tinh Hồn, giữa lòng bàn tay là một khối ngọc giản:
- Đây là những tin tức mà chúng ta thu thập được, hy vọng sẽ hữu ý với ngươi.
- Đa tạ.
Tinh Hồn ngạc nhiên, nhưng cũng không ngại ngần gì, lập tức thò tay thu lấy.
- Ta sẽ không lấy không đồ của cô. Thứ này tặng cho cô.
Lấy ra ba tấm thượng phẩm phù lục Oanh Hỏa Phù tặng cho Mai Diệc Thu. Ba tấm phù lục này là của Dương Thiên Quân trước đây đưa cho hắn, mục đích là để thực hiện kế hoạch xông vào đây, nhưng lần đó Tinh Hồn không dùng đến, cũng nhờ vậy mà tiện nghi cho Mai Diệc Thu.
- Thượng phẩm phù lục?
Thượng phẩm phù lục, mỗi một tấm đều phi thường quý giá. Nàng tu hành tại Linh Lôi tông đã rất nhiều năm, nhưng trước giờ chỉ tiếp xúc qua trung phẩm hoàng cấp phù lục mà thôi.
- Không cần để ý. Tạm biệt.
Nói xong, Tinh Hồn liền xoay người lặng lẽ bỏ đi, bóng người chậm rãi biến mất trong tầm mắt.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Trong không gian có tiếng gầm rú thê lương. Nhìn xuống phế tích, không ngờ lại có rất nhiều thi thể âm tà sinh linh nằm ngổn ngang trên mặt đất, số lượng vượt quá trăm đầu.
Mà đám âm tà sinh linh này số lượng thi thể không ngừng tăng lên, tất cả bị giết bởi một người duy nhất. Chính là Tinh Hồn, trải qua tu luyện Trấn Ngục Huyền Thể có bước đột phá, thực lực của hắn giờ đây đã biến mạnh, đủ sức chiến đấu với tiên giả hậu kỳ Địa Tiên cảnh, thậm chí còn muốn dám chắc đánh bại.
Nội đan của những âm tà sinh linh, đối với tu hành Trấn Ngục Huyền Thể không ngờ lại có hữu hiệu. Hấp thụ âm tà sát khí ẩn bên trong nội đan, để cho hạt châu thần bí thay thế Trấn Ngục Huyền Thai không ngừng hấp thụ, sức mạnh thân thể của hắn đồng thời được gia tăng.
Chỉ là khoảng cách muốn đột phá Trấn Ngục Huyền Thể tầng thứ ba còn rất xa xăm và mơ hồ, ước chừng phải tốn thêm một đoạn thời gian dài.
Mất nửa ngày trời săn giết bầy âm tà sinh linh, Tinh Hồn thu hoạch được hơn sáu mươi khối nội đan. Đáng tiếc không phải đầu âm tà sinh linh nào trong cơ thể cũng sản sinh ra nội đan, nên dù kích sát được hơn trăm đầu, nhưng kết quả chỉ thu hoạch được hơn sáu mươi khối.
Thu hết vào nhẫn trữ vật, Tinh Hồn lại tiếp tục tìm đến một nơi khác để tìm kiếm cơ duyên, về phần săn giết âm tà sinh linh chỉ là tiện tay mà thôi.
Nơi đây từng là một tông môn vô thực lực mạnh mẽ, thiết nghĩ so với ngũ đại tông môn Phong Lâm Thành không thua kém. Vậy nên, chắc chắn nơi đây còn tồn đọng lại rất nhiều cơ duyên.
Bắt đầu tiến sâu vào tông môn này hơn, chợt trong mắt Tinh Hồn xuất hiện một ngọn băng sơn khổng lồ đã bị sụp đổ.
Tòa băng sơn này do bị một tầng vụ khí dày đặc che lấp, lại thêm ẩn ẩn có trận pháp tàn khuyết bao phủ bên ngoài, thế nên từ đằng xa mới không nhìn rõ, khi tiến lại gần mới trông thấy rõ ràng.
Có lẽ, bên trên ngọn băng sơn này mới có chân chính truyền thừa của tông môn này, và dĩ nhiên, kèm theo đó là rất nhiều nguy hiểm ẩn tàng.
Để có thể lên được ngọn băng sơn khổng lồ kia thì cần phải đi xuyên qua khu rừng xơ xác đang bao phủ quanh nó.
- Ô, nơi nào thế này.
Trong đầu Tinh Hồn, giọng nói Tiểu Ứng Long vang lên.
- Mau cho bổn long ra ngoài đi nào.
Hồi trước đây, sau khi thu hoạch Thiên Niên Băng Hoa, Tiểu Ứng Long mệt mỏi liền chui vào không gian động thiên nằm ngủ, mãi cho đến bây giờ mới tỉnh lại.
Trước đây từng đáp ứng nó, thế nên Tinh Hồn thần niệm khẽ động, cổng không gian động thiên mở ra, tùy ý để Tiểu Ứng Long đậu lên vai.
- Tinh Hồn tiểu nhi, đây là chỗ nào thế?
- Địa cung, trước đây ta từng nói với ngươi đấy.
Tinh Hồn thanh âm nhàn nhạt đáp, bước chân vừa thẳng bước về phía trước.
- Ồ, muốn tầm bảo à. Tìm đúng đối tượng rồi đấy.
Bỗng nhiên Tiểu Ứng Long cười phá lên, sau đó nói tiếp:
- Gì chứ tầm bảo, long gia gia tự xưng thứ hai không ai dám xưng thứ nhất đâu à.
Tiểu Ứng Long gương mặt đắc ý.
- Hừ.
Đáp lại câu nói dương dương dự đắc của Tiểu Ứng Long chính là biểu cảm thờ ơ, tựa như gió thoảng bên tai. Thấy vậy, Tiểu Ứng Long tức giận quát mắng:
- Ý gì đây hả?
- Ngươi không mang đến rắc rối là ta đã quỳ lạy cảm tạ trời đất, còn tìm bảo vật, thôi quên đi.
Ngữ điệu tràn ngập sự thờ ơ khinh thường, điều này làm cho Tiểu Ứng Long cảm thấy cực kỳ bị tổn thương, tựa như lấy muối chà vào vết thương vậy.
Thân là viễn cổ ứng long trong truyền thuyết, là chuyên gia tầm bảo số một thiên hạ, cư nhiên bị người ta xem thường. Lòng tự trọng bị tổn thương chà đạp, Tiểu Ứng Long cách nào chịu nổi, liền tức giận nói:
- Đừng hòng xem thường bổn long. Phen này nếu bổn long không tìm ra được bảo tàng, bổn long liền giao hết chỗ báu vật của bổn long cho ngươi.
Nhìn sắc mặt của nó lúc này vô cùng nghiêm túc. Đến nỗi đem cả báu vật ra làm vật đặt cược, đủ để biết nó coi trọng lần thách đố này với Tinh Hồn như thế nào.
- Thật sự dám? Ngươi hãy suy nghĩ kỹ.
Tinh Hồn nhìn nó, nhắc nhở một lần nữa.
- Hừ, lòng tự trọng bị tổn thương, bổn long quyết đòi lại bằng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.