Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 33: Ma Kiếm Lang sơ hiện
Gã Khờ Mộng Mơ
16/07/2018
“Có nhất thiết nói thẳng vậy không?” Cố Tinh Hải mặt nhìn chỗ khác, cười mếu máo, tự nói.
- Ngươi tuy thực lực mạnh ngang với tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, thế nhưng đó là dựa vào uy lực của Hồng Ngọc Kinh đệ nhất tầng. Gặp phải tiên giả Phàm Tiên Cảnh trung kỳ thì có thể nắm được nửa thành chiến thắng, nhưng nếu đụng tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ chân chính, ngươi ngay cả ba thành cũng không đủ để thắng họ.
- Thúc thúc xem thường Tinh Hải rồi.
Cố Tinh Hải bĩu môi nói lại.
- Ta không nói xạo đâu. Tiên giả Phàm Tiên Cảnh trung kỳ, một số người có những ẩn giấu quân bài bảo vệ tính mạng rất lợi hại, nếu biết cách sử dụng vào thời điểm mấu chốt, tuyệt đối có thể kích sát được đối phương cao tu vi cao hơn một tiểu giai.
Tinh Hồn tranh thủ thời gian thu gom những cành củi khô trên đất để chuẩn bị đốt lửa trại nghỉ ngơi một đêm, vừa giải thích cho Cố Tinh Hải thêm kiến thức thực tế.
- Còn những tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, sở dĩ ta nói ngươi chỉ có ba thành xác xuất chiến thắng là bởi ngươi không có nhiều thời gian để duy trì trạng thái vận dụng Hồng Ngọc Kinh. Ngươi thực lực tuy mạnh, nhưng ngược lại thiếu đi linh khí tích lũy để duy trì trạng thái của Hồng Ngọc Kinh. Theo như tính toán thì cùng lắm ngươi chỉ duy trì trạng thái vận dụng Hồng Ngọc Kinh cao nhất là hai khắc, sau thời gian này, nếu không giết chết được đối phương thì chính ngươi sẽ làm oan hồn dưới bọn họ.
- Chăm chỉ, nỗ lực rèn luyện chưa bao giờ là điều vô ích cả.
Tinh Hồn nói câu này ra, trong lòng bất giác nhớ lại mười tên đệ tử của mình. Năm đó khi dạy dỗ bọn chúng, mỗi ngày hắn đều nhắc đi nhắc lại câu này, riết hồi muốn nhàm luôn. Nhưng cũng chính vì vậy nên đám đệ tử của hắn chưa bao giờ tỏ ra lười biến cả.
Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, và sau này cũng vậy.
Chớp mắt đã gần nửa năm trôi qua, từ sau khi thầy trò Tinh Hồn bị chia cắt khi phi thăng Đại Thiên Thế Giới, không biết đến bây giờ, đám đệ tử của mình tình hình ra sao rồi. Tinh Hồn trong lòng nhớ lại, liền thở dài một tiếng.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Trời đã về đêm, nguyệt quang từ trăng tròn bắt đầu phủ xuống Hư Thần Tinh.
Đêm khuya vắng lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua những táng cây khổng lồ, tạo thành âm thanh xào xạc nhẹ nhàng của tự nhiên.
Đột nhiên, trong đêm khuya thanh vắng ấy, bỗng có hai bóng người xuất hiện.
- Đã tìm kiếm suốt mấy mươi năm, hay là nên trở về thôi.
Nghe giọng nói dường như là của một nữ nhân bất chợt lên tiếng.
- Từ sau khi có tin tức của vật đó, từ Thiên Đình, Tu La Thành hay Đại Thánh Cung đều bí mật cử người đến tìm kiếm, thế nhưng rốt cuộc vẫn không có lấy một cái tin tức nào.
Giọng nói này là của người nam, đáp lời với người nữ kia.
Đôi nam nữ này phi hành trên bầu trời, khí tức đã thu liễm lại, tựa hồ hòa nhập với tự nhiên xung quanh. Nhưng chỉ bằng điểm có thể phi hành trên bầu trời, dưới tiên giả Thiên Tiên Cảnh, tuyệt đối không thể làm được điều này.
Hư Thần Tinh chỉ là một tinh cầu thấp kém tại Trác Lộc Tinh Vực, tuy dưới tình huống long xà hỗn tạp, nhưng số lượng tiên giả tu vi Thiên Tiên Cảnh trở lên, chỉ sợ cũng không vượt quá trăm người.
]
Có điều thông qua cuộc nói chuyện, hai người này dường như là từ một tinh vực khác đến Hư Thần Tinh, mục đích chính là tìm kiếm một vật gì đó.
Nữ nhân nghe vậy liền gật đầu, nói tiếp:
- Năm đó Ma Kiếm Lang đánh sập gần một nửa tòa Thiên Đình rồi lấy đi vật đó. Nếu không phải vậy, các thế lực khác làm sao mà biết được vật đó rốt cuộc lại nằm trong tay Thiên Đình.
- Có điều, dường như Thiên Đình vẫn chưa thể khai phá được bí mật của vật đó. Ta nghe phong thanh tin tứ từ mấy vị trưởng lão Chiến Thần Điện, hình như phải cần thêm một thứ gì đó nữa thì mới biết được bí mật nọ.
- Không biết vật đó ẩn chứa bí mật gì, vậy mà trong suốt vạn năm qua vẫn luôn khiến cho các thế lực phải điên cuồng tranh đoạt. Tên Ma Kiếm Lang đó, rốt cuộc vẫn là cao tay hơn một bậc.
- Mười vạn năm sau khi Ma Kiếm Lang cướp đi vật đó từ Thiên Đình, đến nay không có chút tin tức nào của y, cũng không có tin tức từ vật đó. Nếu không phải có tin tức thấy y xuất hiện tại Trác Lộc Tinh Vực thì đã không có nhiều người tìm đến tinh vực này như vậy.
- Chung quy vẫn là Ma Kiếm Lang này hết sức thần bí. Không xuất hiện thì thôi, một lần xuất hiện là cả Đại Thiên Thế Giới này lại chao đảo.
- Đúng vậy, hắn ta thực sự rất mạnh. Hử, khí tức này là…
Hai người bọn họ đang ôn lại một chút ký sự trước đây, đột nhiên cảm giác trong không gian ẩn hiện một luồng khí tức quen thuộc. Đây là khí tức đến từ huyết mạch dao động, ngay lập tức khiến cho cả hai đình chỉ lại cuộc nói chuyện.
- Khí tức xuất hiện ở chỗ kia.
Nữ nhân nhìn xuống, chỉ ngón tay xuống khu rừng già, nơi ẩn hiện có một đốm sáng lấp la lấp ló, nói.
- Xuống xem thử thế nào.
Nam tử gật đầu đồng ý. Rồi sau đó hai người hướng về vị trí đốm sáng kia.
Đốm sáng mà hai người này trông thấy, chính là lửa trại do Tinh Hồn đốt lên để sưởi ấm qua đêm.
Tại Đại Thiên Thế Giới này, quy tắc thiên địa ước chế rất mạnh. Những tiên giả Linh Hậu Kỳ chẳng khác gì phàm nhân, hàn khí lạnh lẽo của đêm khuya dĩ nhiên liền ảnh hưởng đến cơ thể.
Nếu không dùng lửa sưởi ấm, hai người có lẽ sẽ phải trải qua một đêm rất lạnh lẽo.
Cố Tinh Hải sau chuỗi tháng ngày mệt mỏi, lại được Tinh Hồn thả cho một đêm, sau khi ăn uống chút quả dại trong rừng thì liền thiếp ngủ đi.
Còn Tinh Hồn thì tranh thủ chìm đắm vào tu luyện. Giống như Cố Tinh Hải, Tinh Hồn cũng đã nuốt vào ba khỏa U Hải Quả. Tuy nhiên hiệu quả không có được giống như Cố Tinh Hải.
Cố Tinh Hải tuy không có phá vỡ được bình cảnh để đột phá, thế nhưng linh khí tích lũy trong cơ thể đã nhiều hơn so với trước đây. Mà Tinh Hồn thì, dù phục dụng đến tận ba khỏa U Hải Quả, nhưng số lượng linh khí tích trữ lại thì chẳng có bao nhiều cả.
Bởi vì bên trong cơ thể hắn có ba gia hỏa vô cùng xấu tính và đáng ghét.
Một Thể Đạo Liên điên cuồng cắn nuốt, một quả trứng chưa nở nhưng sức phệ khí vô cùng kinh khủng, và thêm một ngọn lửa năm màu đang trong giai đoạn trưởng thành.
May cho hắn là Thể Đạo Liên còn có chút tốt bụng, sau khi cắn nuốt U Hải Quả thì thả ra một chút ít linh khí để cho hắn luyện hóa. Còn hai gia hỏa kia, căn bẳng ăn xong thì không thèm ị ra một chút ít nào.
Cũng may là Tinh Hồn biết chịu đựng, gặp kẻ khác chắc là nổi điên lên mà bức hai gia hỏa đó ra.
Linh khí Thể Đạo Liên thả ra, Tinh Hồn sau khi đem nó luyện hóa, thực lực liền mạnh lên một chút.
Trong lòng có chút buồn phiền, nhưng dưới tình huống hiện tại, thực lực dù tiến thêm một bước nhỏ cũng đủ để hắn hài lòng rồi.
Đột nhiên, trong rừng có tiếng động lạ.
Tuy rất khẽ, nhưng không qua được tai mắt của Tinh Hồn. Mà dường như, đối phương chính là cố ý làm vậy, bởi Tinh Hồn không đoán ra được thực lực của đối phương nông sâu ra sao.
- Ai?
Tinh Hồn đưa mắt nhìn về phía tiếng bước chân đang khẽ vang, hô lớn.
Cố Tinh Hải đang nằm ngủ thì nghe giọng của Tinh Hồn, liền ngồi dậy, dụi dụi mắt để lấy lại chút tỉnh táo.
Chỉ thấy từ trong màn đêm u tối, có hai bóng người bước ra. Đó là một nam một nữ vừa mới phi hành trên bầu trời. Có điều nhìn cách ăn mặc của đôi nam nữ này, nam thì khoắc lên người bộ y phục làm từ da thú, tuy khí tức thu liễm, nhưng uy thế vẫn làm cho người ta chấn kinh; còn nữ tử trên tay cầm một cái quải trượng, y phục bó sát lộ ra nét phong tình quyến rũ.
Vu Tộc và Nhân Loại vốn đối nghịch, nếu vô tình gặp nhau thì mặc dù không nói ta sống ngươi chết, nhưng mà trải qua một hồi kịch chiến thì không phải là không xảy ra.
Mà Tinh Hồn trên người có khí tức Nhân Loại, ngay lập tức khiến cho hai người Vu Tộc kia sinh ra sát khí.
Tinh Hồn có thể cảm nhận rất rõ ràng sát khí từ hai người nọ, nhưng đột nhiên, sát khí ngay lập tức biến mất, tựa hồ như chưa hề tồn tại.
Chỉ thấy người nam giọng nói ôn hòa, ôm quyền nói:
- Hai chúng ta vô tình đi ngang, không biết có thể ngồi lại đây nghỉ ngơi chăng?
Thái độ bất ngờ thay đổi đột ngột, nhất thời làm cho nội tâm Tinh Hồn sinh ra một tia nghi ngờ. Tuy nhiên, nhìn vào thực lực hai người này, dù là nam hay nữ, chỉ một cái nhấc tay cũng đủ lấy đi tính mạng của hắn.
Tinh Hồn không rõ vì sao thái độ của bọn họ thay đổi đột ngột, nhưng nếu đã không có gì nguy hiểm thì vẫn giữ thái độ hòa hoãn.
- Mời tự nhiên.
Tinh Hồn đưa tay ra hiệu. Nam nữ Vu Tộc kia gật, rồi sau đó bước tới ngồi xuống gần đống lửa. Không rõ là vô tình hay cố ý, vị trí ngồi của hai người này lại gần sát Cố Tinh Hải.
- Ngươi tuy thực lực mạnh ngang với tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, thế nhưng đó là dựa vào uy lực của Hồng Ngọc Kinh đệ nhất tầng. Gặp phải tiên giả Phàm Tiên Cảnh trung kỳ thì có thể nắm được nửa thành chiến thắng, nhưng nếu đụng tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ chân chính, ngươi ngay cả ba thành cũng không đủ để thắng họ.
- Thúc thúc xem thường Tinh Hải rồi.
Cố Tinh Hải bĩu môi nói lại.
- Ta không nói xạo đâu. Tiên giả Phàm Tiên Cảnh trung kỳ, một số người có những ẩn giấu quân bài bảo vệ tính mạng rất lợi hại, nếu biết cách sử dụng vào thời điểm mấu chốt, tuyệt đối có thể kích sát được đối phương cao tu vi cao hơn một tiểu giai.
Tinh Hồn tranh thủ thời gian thu gom những cành củi khô trên đất để chuẩn bị đốt lửa trại nghỉ ngơi một đêm, vừa giải thích cho Cố Tinh Hải thêm kiến thức thực tế.
- Còn những tiên giả Phàm Tiên Cảnh hậu kỳ, sở dĩ ta nói ngươi chỉ có ba thành xác xuất chiến thắng là bởi ngươi không có nhiều thời gian để duy trì trạng thái vận dụng Hồng Ngọc Kinh. Ngươi thực lực tuy mạnh, nhưng ngược lại thiếu đi linh khí tích lũy để duy trì trạng thái của Hồng Ngọc Kinh. Theo như tính toán thì cùng lắm ngươi chỉ duy trì trạng thái vận dụng Hồng Ngọc Kinh cao nhất là hai khắc, sau thời gian này, nếu không giết chết được đối phương thì chính ngươi sẽ làm oan hồn dưới bọn họ.
- Chăm chỉ, nỗ lực rèn luyện chưa bao giờ là điều vô ích cả.
Tinh Hồn nói câu này ra, trong lòng bất giác nhớ lại mười tên đệ tử của mình. Năm đó khi dạy dỗ bọn chúng, mỗi ngày hắn đều nhắc đi nhắc lại câu này, riết hồi muốn nhàm luôn. Nhưng cũng chính vì vậy nên đám đệ tử của hắn chưa bao giờ tỏ ra lười biến cả.
Trước đây cũng vậy, bây giờ cũng vậy, và sau này cũng vậy.
Chớp mắt đã gần nửa năm trôi qua, từ sau khi thầy trò Tinh Hồn bị chia cắt khi phi thăng Đại Thiên Thế Giới, không biết đến bây giờ, đám đệ tử của mình tình hình ra sao rồi. Tinh Hồn trong lòng nhớ lại, liền thở dài một tiếng.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Trời đã về đêm, nguyệt quang từ trăng tròn bắt đầu phủ xuống Hư Thần Tinh.
Đêm khuya vắng lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua những táng cây khổng lồ, tạo thành âm thanh xào xạc nhẹ nhàng của tự nhiên.
Đột nhiên, trong đêm khuya thanh vắng ấy, bỗng có hai bóng người xuất hiện.
- Đã tìm kiếm suốt mấy mươi năm, hay là nên trở về thôi.
Nghe giọng nói dường như là của một nữ nhân bất chợt lên tiếng.
- Từ sau khi có tin tức của vật đó, từ Thiên Đình, Tu La Thành hay Đại Thánh Cung đều bí mật cử người đến tìm kiếm, thế nhưng rốt cuộc vẫn không có lấy một cái tin tức nào.
Giọng nói này là của người nam, đáp lời với người nữ kia.
Đôi nam nữ này phi hành trên bầu trời, khí tức đã thu liễm lại, tựa hồ hòa nhập với tự nhiên xung quanh. Nhưng chỉ bằng điểm có thể phi hành trên bầu trời, dưới tiên giả Thiên Tiên Cảnh, tuyệt đối không thể làm được điều này.
Hư Thần Tinh chỉ là một tinh cầu thấp kém tại Trác Lộc Tinh Vực, tuy dưới tình huống long xà hỗn tạp, nhưng số lượng tiên giả tu vi Thiên Tiên Cảnh trở lên, chỉ sợ cũng không vượt quá trăm người.
]
Có điều thông qua cuộc nói chuyện, hai người này dường như là từ một tinh vực khác đến Hư Thần Tinh, mục đích chính là tìm kiếm một vật gì đó.
Nữ nhân nghe vậy liền gật đầu, nói tiếp:
- Năm đó Ma Kiếm Lang đánh sập gần một nửa tòa Thiên Đình rồi lấy đi vật đó. Nếu không phải vậy, các thế lực khác làm sao mà biết được vật đó rốt cuộc lại nằm trong tay Thiên Đình.
- Có điều, dường như Thiên Đình vẫn chưa thể khai phá được bí mật của vật đó. Ta nghe phong thanh tin tứ từ mấy vị trưởng lão Chiến Thần Điện, hình như phải cần thêm một thứ gì đó nữa thì mới biết được bí mật nọ.
- Không biết vật đó ẩn chứa bí mật gì, vậy mà trong suốt vạn năm qua vẫn luôn khiến cho các thế lực phải điên cuồng tranh đoạt. Tên Ma Kiếm Lang đó, rốt cuộc vẫn là cao tay hơn một bậc.
- Mười vạn năm sau khi Ma Kiếm Lang cướp đi vật đó từ Thiên Đình, đến nay không có chút tin tức nào của y, cũng không có tin tức từ vật đó. Nếu không phải có tin tức thấy y xuất hiện tại Trác Lộc Tinh Vực thì đã không có nhiều người tìm đến tinh vực này như vậy.
- Chung quy vẫn là Ma Kiếm Lang này hết sức thần bí. Không xuất hiện thì thôi, một lần xuất hiện là cả Đại Thiên Thế Giới này lại chao đảo.
- Đúng vậy, hắn ta thực sự rất mạnh. Hử, khí tức này là…
Hai người bọn họ đang ôn lại một chút ký sự trước đây, đột nhiên cảm giác trong không gian ẩn hiện một luồng khí tức quen thuộc. Đây là khí tức đến từ huyết mạch dao động, ngay lập tức khiến cho cả hai đình chỉ lại cuộc nói chuyện.
- Khí tức xuất hiện ở chỗ kia.
Nữ nhân nhìn xuống, chỉ ngón tay xuống khu rừng già, nơi ẩn hiện có một đốm sáng lấp la lấp ló, nói.
- Xuống xem thử thế nào.
Nam tử gật đầu đồng ý. Rồi sau đó hai người hướng về vị trí đốm sáng kia.
Đốm sáng mà hai người này trông thấy, chính là lửa trại do Tinh Hồn đốt lên để sưởi ấm qua đêm.
Tại Đại Thiên Thế Giới này, quy tắc thiên địa ước chế rất mạnh. Những tiên giả Linh Hậu Kỳ chẳng khác gì phàm nhân, hàn khí lạnh lẽo của đêm khuya dĩ nhiên liền ảnh hưởng đến cơ thể.
Nếu không dùng lửa sưởi ấm, hai người có lẽ sẽ phải trải qua một đêm rất lạnh lẽo.
Cố Tinh Hải sau chuỗi tháng ngày mệt mỏi, lại được Tinh Hồn thả cho một đêm, sau khi ăn uống chút quả dại trong rừng thì liền thiếp ngủ đi.
Còn Tinh Hồn thì tranh thủ chìm đắm vào tu luyện. Giống như Cố Tinh Hải, Tinh Hồn cũng đã nuốt vào ba khỏa U Hải Quả. Tuy nhiên hiệu quả không có được giống như Cố Tinh Hải.
Cố Tinh Hải tuy không có phá vỡ được bình cảnh để đột phá, thế nhưng linh khí tích lũy trong cơ thể đã nhiều hơn so với trước đây. Mà Tinh Hồn thì, dù phục dụng đến tận ba khỏa U Hải Quả, nhưng số lượng linh khí tích trữ lại thì chẳng có bao nhiều cả.
Bởi vì bên trong cơ thể hắn có ba gia hỏa vô cùng xấu tính và đáng ghét.
Một Thể Đạo Liên điên cuồng cắn nuốt, một quả trứng chưa nở nhưng sức phệ khí vô cùng kinh khủng, và thêm một ngọn lửa năm màu đang trong giai đoạn trưởng thành.
May cho hắn là Thể Đạo Liên còn có chút tốt bụng, sau khi cắn nuốt U Hải Quả thì thả ra một chút ít linh khí để cho hắn luyện hóa. Còn hai gia hỏa kia, căn bẳng ăn xong thì không thèm ị ra một chút ít nào.
Cũng may là Tinh Hồn biết chịu đựng, gặp kẻ khác chắc là nổi điên lên mà bức hai gia hỏa đó ra.
Linh khí Thể Đạo Liên thả ra, Tinh Hồn sau khi đem nó luyện hóa, thực lực liền mạnh lên một chút.
Trong lòng có chút buồn phiền, nhưng dưới tình huống hiện tại, thực lực dù tiến thêm một bước nhỏ cũng đủ để hắn hài lòng rồi.
Đột nhiên, trong rừng có tiếng động lạ.
Tuy rất khẽ, nhưng không qua được tai mắt của Tinh Hồn. Mà dường như, đối phương chính là cố ý làm vậy, bởi Tinh Hồn không đoán ra được thực lực của đối phương nông sâu ra sao.
- Ai?
Tinh Hồn đưa mắt nhìn về phía tiếng bước chân đang khẽ vang, hô lớn.
Cố Tinh Hải đang nằm ngủ thì nghe giọng của Tinh Hồn, liền ngồi dậy, dụi dụi mắt để lấy lại chút tỉnh táo.
Chỉ thấy từ trong màn đêm u tối, có hai bóng người bước ra. Đó là một nam một nữ vừa mới phi hành trên bầu trời. Có điều nhìn cách ăn mặc của đôi nam nữ này, nam thì khoắc lên người bộ y phục làm từ da thú, tuy khí tức thu liễm, nhưng uy thế vẫn làm cho người ta chấn kinh; còn nữ tử trên tay cầm một cái quải trượng, y phục bó sát lộ ra nét phong tình quyến rũ.
Vu Tộc và Nhân Loại vốn đối nghịch, nếu vô tình gặp nhau thì mặc dù không nói ta sống ngươi chết, nhưng mà trải qua một hồi kịch chiến thì không phải là không xảy ra.
Mà Tinh Hồn trên người có khí tức Nhân Loại, ngay lập tức khiến cho hai người Vu Tộc kia sinh ra sát khí.
Tinh Hồn có thể cảm nhận rất rõ ràng sát khí từ hai người nọ, nhưng đột nhiên, sát khí ngay lập tức biến mất, tựa hồ như chưa hề tồn tại.
Chỉ thấy người nam giọng nói ôn hòa, ôm quyền nói:
- Hai chúng ta vô tình đi ngang, không biết có thể ngồi lại đây nghỉ ngơi chăng?
Thái độ bất ngờ thay đổi đột ngột, nhất thời làm cho nội tâm Tinh Hồn sinh ra một tia nghi ngờ. Tuy nhiên, nhìn vào thực lực hai người này, dù là nam hay nữ, chỉ một cái nhấc tay cũng đủ lấy đi tính mạng của hắn.
Tinh Hồn không rõ vì sao thái độ của bọn họ thay đổi đột ngột, nhưng nếu đã không có gì nguy hiểm thì vẫn giữ thái độ hòa hoãn.
- Mời tự nhiên.
Tinh Hồn đưa tay ra hiệu. Nam nữ Vu Tộc kia gật, rồi sau đó bước tới ngồi xuống gần đống lửa. Không rõ là vô tình hay cố ý, vị trí ngồi của hai người này lại gần sát Cố Tinh Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.