Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 313: Muốn chết, ta liền toàn thành
Gã Khờ Mộng Mơ
25/01/2019
“Vân Phi Ưng thắng, Khương Yến dừng lại ở hạng một trăm.” Ngô Hải Sâm
nói lớn kết quả, đồng thời ra hiệu cho người mang Khương Yến rời khỏi
chiến đài, sau đó lại nhìn Vân Phi Ưng, hỏi: “Ngươi muốn tiếp tục khiêu
chiến hay nghỉ ngơi?”
Chỉ thấy Vân Phi Ưng đứng sừng sững trên chiến đài, chiến ý vẫn chưa hết tiêu tan, khí thế ngập trời, ánh mắt bỗng chuyển dời lên người Bạch Trường Cầm.
Gia hỏa này, không lẽ muốn tiếp tục khiêu chiến, mà đối tượng chính là Bạch Trường Cầm? Trong đầu chúng nhân không hẹn mà có chung suy nghĩ.
Thế nhưng, giống như suy nghĩ trước đó, mặc dù rất muốn đánh bại Bạch Trường Cầm, đối thủ mà hắn ghét nhất, thế nhưng vẫn kiềm chế xuống, tạm thời vẫn chưa phải lúc khiêu chiến, Vân Phi Ưng thu xuống chiến ý, sau đó lạnh nhạt nói: “Tạm thời không khiêu chiến nữa.”
“Được, trở về vị trí đi.” Ngô Hải Sâm gật đầu, sau khi thấy Vân Phi Ưng đã trở về vị trí thì hô lớn: “Khiêu chiến tiếp tục.”
Ngay sau trận chiến của Vân Phi Ưng, các thiên kiêu chi tử lần lượt tiến lên chiến đài để chọn cho mình một đối thủ.
Lục Phong mặc dù thực lực rất cường, thế nhưng sau hai trận đấu thì bị loại, dừng chân tại hạng một trăm.
Tào Tuyết Dương cũng giống như vậy, bất quá thành tích của nàng so với Lục Phong khá hơn, nàng thắng hai trận, rốt cuộc đụng phải một tên thiên kiêu tên gọi là Đoàn Vạn Nguyên thì thất thủ, giống như Lục Phong dừng chân tại hạng một trăm.
Mà tên Đoàn Vạn Nguyên này, thân phận chính là cháu trai của Đoàn Thiên Nhận, nhị thiếu chủ Vượn Tài bảo điếm, thực lực cực mạnh, trên chiến đài thể hiện thực lực vô song.
Trên danh sách, Đoàn Vạn Nguyên chính là nhân vật được xếp phía sau Bạch Trường Cầm, thuộc về những nhân vật có khả năng trở thành người vấn đỉnh Tinh Vương Chiến nhất.
Còn về Mộ Ngọc, gã đệ tử thứ ba này của Huyết Luân hộ pháp, tuy rằng rất kiêu ngạo, thất nhưng phải nói thực lực của hắn rất mạnh, dù là khiêu chiến hay tiếp nhận khiêu chiến, Mộ Ngọc đều mạnh mẽ quét ngang, đến tám chín phần sẽ tiến và hạng mười người mạnh nhất.
Bạch Trường Cầm, gã thiên kiêu đệ nhất Tinh Vương Chiến cũng bị khiêu chiến, thế nhưng Bạch Trường Cầm phong hoa tuyệt đẹp, chỉ vỏn vẹn vài nhịp thở đã áp chế hoàn toàn địch nhân, không cho đối thủ bất kỳ một cơ hội nào để hoàn thủ cả, so với mấy tên Đoàn Vạn Nguyên hay Vân Phi Ưng cơ hồ còn muốn gọn gàng hơn.
Tinh Hồn đồng dạng cũng bị nhắm vào, không bởi vì lúc trước cường hãn diệt sát Thủy Kính mà bỏ qua, hắn bị khiêu chiến đến bảy lần, dĩ nhiên mỗi một lần đều mạnh mẽ đánh đối phương rớt đài.
Thời gian trôi qua, trên chiến đài các thiên tài từ từ đi xuống, dần dần chỉ còn lại hai mươi người còn đứng lại.
Địa Ngục giáo đệ tử có bốn người còn ở lại, trong số bốn người có hai tên đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, chính là Tinh Hồn và Mộ Ngọc, còn Lục Phong và Tào Tuyết Dương thì đã bị loại từ trước. Hai người còn lại, một người là đệ tử của Chiến Lang hộ pháp, tên gọi là Ngưu Phàm; người còn lại là đệ tử của Lãnh Nguyệt hộ pháp, tên là Cao Chỉ Tuyền. Về phần đệ tử của Nam Độc hộ pháp toàn bộ đã bị loại, Bạch Hải Hiên dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Quỷ tông đệ tử thì có hai người, chính là Bạch Trường Cầm và Vân Phi Ưng.
Huyết Y môn đồng dạng có hai người, một người là Hồ Nhất Minh, người khác là Vũ Nguyên Chiếu.
Ngân Nguyệt Hải đường thì chỉ có duy nhất một người, đó chính là Tôn Vân, thiên tài thức tỉnh được Kim Thủy Tiên Thể.
Vượn Tài bảo điếm thiên kiêu chi tử Đoàn Vạn Nguyên dĩ nhiên vẫn còn trụ vững, còn hai mươi người khác đều thuộc về tán tiên trên Loạn Tiên Hải cả, thực lực cùng thân phận rất phi phàm.
Thế nhưng cuộc chiến tranh giành mười hạng đầu vẫn chưa dừng lại, sẽ phải có thêm mười người nữa phải rời khỏi chiến đài.
Ngân Nguyệt Hải đường đệ tử Tôn Vân xuất hiện trên chiến đài, ánh mắt sát cơ không che dấu, nhìn chằm chằm vào Tinh Hồn, dĩ nhiên ngày đó chịu thua thiệt trong tay Tinh Hồn, Tôn Vân không cam tâm.
“Ngân Nguyệt Hải đường Tôn Vân khiêu chiến Địa Ngục giáo Tinh Hồn.”
Tôn Vân hô lớn.
“Hắc hắc, gã này lúc trước bị đánh mà vẫn chưa tỉnh ra nhỉ?” Lúc này đứng bên ngoài quan sát, Lục Phong trông thấy Tôn Vân muốn khiêu chiến Tinh Hồn thì cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây, Tôn Vân tìm Tinh Hồn gây sự, rốt cuộc bị Tinh Hồn đánh bại thảm hại, vậy mà bây giờ vẫn có gan muốn đi tìm chết.
Giọng nói của Lục Phong không to không nhỏ, vừa đủ để cho Tôn Vân nghe thấy, sắc mặt Tôn Vân bỗng chốc trở nên rất khó coi, hắn trừng mắt nhìn Lục Phong, sau đó lại nhìn sang Tinh Hồn đang di chuyển lên phía trên chiến đài.
“Hôm đó chỉ là do ta bất cẩn, hôm nay ngươi sẽ không gặp may mắn được nữa.”
May mắn? Lục Phong dĩ nhiên không cam tâm, bản thân hắn bị Tinh Hồn đánh bại ngay cả khi đã sử dụng đến Kim Thủy Tiên Thể, chỉ cho rằng nguyên nhân thất bại là bởi khinh thường đối thủ, hắn trong mắt vẫn muốn xem nhẹ Tinh Hồn.
“Mời!” Đối với Tôn Vân, hắn muốn nói gì thì mặc kệ, Tinh Hồn lãnh đạm ngắn gọn đáp một chữ.
Trong mắt Tôn Vân, thái độ của Tinh Hồn giống như đang xem thường hắn vậy, chưa chiến mà nộ hỏa đã dâng lên đến não, trên trán hắc tuyến nổi lên, trong mắt gân đỏ chi chít.
“Ta sẽ để ngươi biết rõ, thiên tài chân chính mạnh đến cỡ nào.”
Vừa nói, Tôn Vân vừa gầm lên một tiếng, thiên địa linh khí xung quanh đột nhiên dao động mãnh liệt, lấy Tôn Vân làm trung tâm mà điên cuồng hội tụ đến.
Từ thân thể Tôn Vân không ngừng tán ra ánh sáng màu xanh lam ánh kim, dưới ánh mặt trời trở nên lấp lánh bắt mắt, một tiếng minh minh vang lên, đứng trên chiến đài, một gã thủy nhân mái tóc ánh kim hiện ra, gã thủy nhân này chính là Tôn Vân sau khi kích hoạt Kim Thủy Tiên Thể.
Có bài học lần trước, Tôn Vân ngoài miệng tuy không cho rằng Tinh Hồn bằng mình, nhưng kỳ thực trong lòng vô cùng cẩn trọng.
“Kim Thủy Tiễn Thuật.”
Mỗi lần sử dụng Kim Thủy Tiên Thể, tốc độ tiêu hao nguyên lực rất nhanh, với thực lực hiện tại, Kim Thủy Tiên Thể chỉ có thể duy trì trong vòng một khắc mà thôi, thế nhưng trong tiên liệu, một khắc cũng quá đủ để diệt sát đối phương.
Đem nguyên lực vận chuyển, xung quanh kim thủy lực lượng theo sự điều khiển của Tôn Vân, chỉ thấy phía trước thân thể hắn xuất hiện mười đạo thủy tiễn ánh bạc, mỗi mũi tên ẩn chứa một cỗ sức mạnh hủy diệt khủng bố.
Ngón tay chỉ về phía Tinh Hồn, miệng gầm một tiếng, ngay lập tức mười đạo thủy tiễn hướng về phía Tinh Hồn phá không công kích, tốc độ vô cùng nhanh.
“Quỷ Ảnh Thần Hành.”
Tinh Hồn gương mặt không biến đổi, từ trên cơ thể xuất hiện một làn khói đen huyền ảo, những bước chân của hắn vô cùng vi diệu, như trăng trong nước, giống như một u linh nhảy múa phía trên chiến đài vậy.
Khi thủy tiễn chạm vào người của hắn, những tưởng rằng chết không nghi ngờ, thế nhưng đáng tiếc đó chỉ là một đạo tàn ảnh mà Tinh Hồn để lại mà thôi.
Mười đạo thủy tiễn, tốc độ rất nhanh, uy lực hủy diệt cũng rất mạnh, mỗi khi chạm vào mặt đất là một tiếng nổ rung chuyển vang lên, thế nhưng không có một đạo thủy tiễn nào có thể chạm vào người Tinh Hồn cả.
Đột nhiên Tôn Vân cảm giác sóng lưng chạy xuống một dòng khí lạnh, phảng phất tính mạng bị uy hiếp.
“Kim Thủy Oa Quy.”
Một tiếng nổ vang lên, Tôn Vân thân thể bay ngã về phía trước, bộ dạng có chút chật vật, khóe miệng xuất hiện một tia máu tươi.
Chỉ thấy phía sau lưng, chẳng biết từ lúc nào Tinh Hồn đã tiếp cận lấy hắn, một quyền đấm ra, nếu không phải trực giác nhanh nhạy, khẳng định Tôn Vân đã bị một quyền đánh bại.
“Thật mạnh!”
Một quyền kia nhìn đơn giản thuần túy, thế nhưng lực lượng trong đó đủ để rung chuyển cả một tòa núi. Tên gia hỏa này nhất định là một gã chuyên đi luyện thể nên mới có lực lượng nhục thân cường hãn đến như vậy, hơn nữa bộ pháp của hắn cực kỳ quỷ dị, trừ phi là cao thủ, nếu không thì khó nhận ra được hắn đang ở nơi nào.
Chẳng trách mặc dù tu vi chưa bước vào Địa Tiên cảnh cảnh giới nhưng có thể trụ đến bây giờ. Thậm chí trong đầu nhiều người đang liên tưởng, liệu rằng Tinh Hồn và Vân Phi Ưng, nhục thân của người nào sẽ mạnh hơn đây?
Tôn Vân sau khi lăn vài vòng thì lập tức đứng dậy, vũ kỹ Kim Thủy Oa Quy là do chính hắn sáng tạo ra, chỉ thi triển được khi sử dụng Kim Thủy Tiên Thể, lực lượng phòng ngự cực kỳ mạnh, do dù là cường giả Thiên Tiên cảnh một quyền cũng chưa chắc khiến cho hắn trọng thương, thế nhưng một quyền của Tinh Hồn suýt chút nữa đánh nát cả Kim Thủy Oa Quy, là người trực tiếp thụ hưởng, lúc này trong lòng Tôn Vân cực kỳ khiếp hãi.
Nhục thân của một tên Phù Tiên cảnh lại mạnh mẽ đến như vậy?
“Không, ta không tin ta lại bại dưới tay ngươi một lần nữa. Ta không tin!”
Đôi mắt độc ác tràn ngập sự không cam tâm, Tôn Vân há to miệng hét lớn, trên cơ thể ánh sáng rực lên mạnh mẽ, trên bầu trời lúc này một trận cuồng phong đột nhiên xuất hiện gào thét ầm ỹ, áp lực cuồng phong vô cùng cuồng bạo.
Chỉ thấy Tôn Vân nguyên lực điên cuồng vận chuyển, cơ thể của hắn đột nhiên bành trướng, thiên địa nguyên khí thì hướng về phía hắn mà rót vào, chỉ trong giây lát, Tôn Vân biến thành một thủy nhân khổng lồ cao hơn mười trượng.
Khí thế của hắn ta biến mạnh lên nhanh chóng, đôi mắt nhìn chằm chằm Tinh Hồn, hắn vốn không muốn bại lộ sớm thủ đoạn này, thế nhưng rốt cuộc lại bị ép đến mức sử dụng, trong lòng hắn càng thêm căm hận Tinh Hồn, nếu không có Tinh Hồn xuất hiện, hắn làm sao chịu kết cục như hiện tại.
“Tinh Hồn, ngươi phải chết.”
“Vốn dĩ nghĩ đánh gục ngươi, nhưng bây giờ thì…” Tinh Hồn ngữ điệu bắt đầu lành lạnh.
“Thì sao?” Tôn Vân hừ lạnh một tiếng, âm thanh vang vọng xoáy vào người Tinh Hồn hỏi.
“Muốn chết, ta liền toàn thành.”
Chỉ thấy Vân Phi Ưng đứng sừng sững trên chiến đài, chiến ý vẫn chưa hết tiêu tan, khí thế ngập trời, ánh mắt bỗng chuyển dời lên người Bạch Trường Cầm.
Gia hỏa này, không lẽ muốn tiếp tục khiêu chiến, mà đối tượng chính là Bạch Trường Cầm? Trong đầu chúng nhân không hẹn mà có chung suy nghĩ.
Thế nhưng, giống như suy nghĩ trước đó, mặc dù rất muốn đánh bại Bạch Trường Cầm, đối thủ mà hắn ghét nhất, thế nhưng vẫn kiềm chế xuống, tạm thời vẫn chưa phải lúc khiêu chiến, Vân Phi Ưng thu xuống chiến ý, sau đó lạnh nhạt nói: “Tạm thời không khiêu chiến nữa.”
“Được, trở về vị trí đi.” Ngô Hải Sâm gật đầu, sau khi thấy Vân Phi Ưng đã trở về vị trí thì hô lớn: “Khiêu chiến tiếp tục.”
Ngay sau trận chiến của Vân Phi Ưng, các thiên kiêu chi tử lần lượt tiến lên chiến đài để chọn cho mình một đối thủ.
Lục Phong mặc dù thực lực rất cường, thế nhưng sau hai trận đấu thì bị loại, dừng chân tại hạng một trăm.
Tào Tuyết Dương cũng giống như vậy, bất quá thành tích của nàng so với Lục Phong khá hơn, nàng thắng hai trận, rốt cuộc đụng phải một tên thiên kiêu tên gọi là Đoàn Vạn Nguyên thì thất thủ, giống như Lục Phong dừng chân tại hạng một trăm.
Mà tên Đoàn Vạn Nguyên này, thân phận chính là cháu trai của Đoàn Thiên Nhận, nhị thiếu chủ Vượn Tài bảo điếm, thực lực cực mạnh, trên chiến đài thể hiện thực lực vô song.
Trên danh sách, Đoàn Vạn Nguyên chính là nhân vật được xếp phía sau Bạch Trường Cầm, thuộc về những nhân vật có khả năng trở thành người vấn đỉnh Tinh Vương Chiến nhất.
Còn về Mộ Ngọc, gã đệ tử thứ ba này của Huyết Luân hộ pháp, tuy rằng rất kiêu ngạo, thất nhưng phải nói thực lực của hắn rất mạnh, dù là khiêu chiến hay tiếp nhận khiêu chiến, Mộ Ngọc đều mạnh mẽ quét ngang, đến tám chín phần sẽ tiến và hạng mười người mạnh nhất.
Bạch Trường Cầm, gã thiên kiêu đệ nhất Tinh Vương Chiến cũng bị khiêu chiến, thế nhưng Bạch Trường Cầm phong hoa tuyệt đẹp, chỉ vỏn vẹn vài nhịp thở đã áp chế hoàn toàn địch nhân, không cho đối thủ bất kỳ một cơ hội nào để hoàn thủ cả, so với mấy tên Đoàn Vạn Nguyên hay Vân Phi Ưng cơ hồ còn muốn gọn gàng hơn.
Tinh Hồn đồng dạng cũng bị nhắm vào, không bởi vì lúc trước cường hãn diệt sát Thủy Kính mà bỏ qua, hắn bị khiêu chiến đến bảy lần, dĩ nhiên mỗi một lần đều mạnh mẽ đánh đối phương rớt đài.
Thời gian trôi qua, trên chiến đài các thiên tài từ từ đi xuống, dần dần chỉ còn lại hai mươi người còn đứng lại.
Địa Ngục giáo đệ tử có bốn người còn ở lại, trong số bốn người có hai tên đệ tử của Huyết Luân hộ pháp, chính là Tinh Hồn và Mộ Ngọc, còn Lục Phong và Tào Tuyết Dương thì đã bị loại từ trước. Hai người còn lại, một người là đệ tử của Chiến Lang hộ pháp, tên gọi là Ngưu Phàm; người còn lại là đệ tử của Lãnh Nguyệt hộ pháp, tên là Cao Chỉ Tuyền. Về phần đệ tử của Nam Độc hộ pháp toàn bộ đã bị loại, Bạch Hải Hiên dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Quỷ tông đệ tử thì có hai người, chính là Bạch Trường Cầm và Vân Phi Ưng.
Huyết Y môn đồng dạng có hai người, một người là Hồ Nhất Minh, người khác là Vũ Nguyên Chiếu.
Ngân Nguyệt Hải đường thì chỉ có duy nhất một người, đó chính là Tôn Vân, thiên tài thức tỉnh được Kim Thủy Tiên Thể.
Vượn Tài bảo điếm thiên kiêu chi tử Đoàn Vạn Nguyên dĩ nhiên vẫn còn trụ vững, còn hai mươi người khác đều thuộc về tán tiên trên Loạn Tiên Hải cả, thực lực cùng thân phận rất phi phàm.
Thế nhưng cuộc chiến tranh giành mười hạng đầu vẫn chưa dừng lại, sẽ phải có thêm mười người nữa phải rời khỏi chiến đài.
Ngân Nguyệt Hải đường đệ tử Tôn Vân xuất hiện trên chiến đài, ánh mắt sát cơ không che dấu, nhìn chằm chằm vào Tinh Hồn, dĩ nhiên ngày đó chịu thua thiệt trong tay Tinh Hồn, Tôn Vân không cam tâm.
“Ngân Nguyệt Hải đường Tôn Vân khiêu chiến Địa Ngục giáo Tinh Hồn.”
Tôn Vân hô lớn.
“Hắc hắc, gã này lúc trước bị đánh mà vẫn chưa tỉnh ra nhỉ?” Lúc này đứng bên ngoài quan sát, Lục Phong trông thấy Tôn Vân muốn khiêu chiến Tinh Hồn thì cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây, Tôn Vân tìm Tinh Hồn gây sự, rốt cuộc bị Tinh Hồn đánh bại thảm hại, vậy mà bây giờ vẫn có gan muốn đi tìm chết.
Giọng nói của Lục Phong không to không nhỏ, vừa đủ để cho Tôn Vân nghe thấy, sắc mặt Tôn Vân bỗng chốc trở nên rất khó coi, hắn trừng mắt nhìn Lục Phong, sau đó lại nhìn sang Tinh Hồn đang di chuyển lên phía trên chiến đài.
“Hôm đó chỉ là do ta bất cẩn, hôm nay ngươi sẽ không gặp may mắn được nữa.”
May mắn? Lục Phong dĩ nhiên không cam tâm, bản thân hắn bị Tinh Hồn đánh bại ngay cả khi đã sử dụng đến Kim Thủy Tiên Thể, chỉ cho rằng nguyên nhân thất bại là bởi khinh thường đối thủ, hắn trong mắt vẫn muốn xem nhẹ Tinh Hồn.
“Mời!” Đối với Tôn Vân, hắn muốn nói gì thì mặc kệ, Tinh Hồn lãnh đạm ngắn gọn đáp một chữ.
Trong mắt Tôn Vân, thái độ của Tinh Hồn giống như đang xem thường hắn vậy, chưa chiến mà nộ hỏa đã dâng lên đến não, trên trán hắc tuyến nổi lên, trong mắt gân đỏ chi chít.
“Ta sẽ để ngươi biết rõ, thiên tài chân chính mạnh đến cỡ nào.”
Vừa nói, Tôn Vân vừa gầm lên một tiếng, thiên địa linh khí xung quanh đột nhiên dao động mãnh liệt, lấy Tôn Vân làm trung tâm mà điên cuồng hội tụ đến.
Từ thân thể Tôn Vân không ngừng tán ra ánh sáng màu xanh lam ánh kim, dưới ánh mặt trời trở nên lấp lánh bắt mắt, một tiếng minh minh vang lên, đứng trên chiến đài, một gã thủy nhân mái tóc ánh kim hiện ra, gã thủy nhân này chính là Tôn Vân sau khi kích hoạt Kim Thủy Tiên Thể.
Có bài học lần trước, Tôn Vân ngoài miệng tuy không cho rằng Tinh Hồn bằng mình, nhưng kỳ thực trong lòng vô cùng cẩn trọng.
“Kim Thủy Tiễn Thuật.”
Mỗi lần sử dụng Kim Thủy Tiên Thể, tốc độ tiêu hao nguyên lực rất nhanh, với thực lực hiện tại, Kim Thủy Tiên Thể chỉ có thể duy trì trong vòng một khắc mà thôi, thế nhưng trong tiên liệu, một khắc cũng quá đủ để diệt sát đối phương.
Đem nguyên lực vận chuyển, xung quanh kim thủy lực lượng theo sự điều khiển của Tôn Vân, chỉ thấy phía trước thân thể hắn xuất hiện mười đạo thủy tiễn ánh bạc, mỗi mũi tên ẩn chứa một cỗ sức mạnh hủy diệt khủng bố.
Ngón tay chỉ về phía Tinh Hồn, miệng gầm một tiếng, ngay lập tức mười đạo thủy tiễn hướng về phía Tinh Hồn phá không công kích, tốc độ vô cùng nhanh.
“Quỷ Ảnh Thần Hành.”
Tinh Hồn gương mặt không biến đổi, từ trên cơ thể xuất hiện một làn khói đen huyền ảo, những bước chân của hắn vô cùng vi diệu, như trăng trong nước, giống như một u linh nhảy múa phía trên chiến đài vậy.
Khi thủy tiễn chạm vào người của hắn, những tưởng rằng chết không nghi ngờ, thế nhưng đáng tiếc đó chỉ là một đạo tàn ảnh mà Tinh Hồn để lại mà thôi.
Mười đạo thủy tiễn, tốc độ rất nhanh, uy lực hủy diệt cũng rất mạnh, mỗi khi chạm vào mặt đất là một tiếng nổ rung chuyển vang lên, thế nhưng không có một đạo thủy tiễn nào có thể chạm vào người Tinh Hồn cả.
Đột nhiên Tôn Vân cảm giác sóng lưng chạy xuống một dòng khí lạnh, phảng phất tính mạng bị uy hiếp.
“Kim Thủy Oa Quy.”
Một tiếng nổ vang lên, Tôn Vân thân thể bay ngã về phía trước, bộ dạng có chút chật vật, khóe miệng xuất hiện một tia máu tươi.
Chỉ thấy phía sau lưng, chẳng biết từ lúc nào Tinh Hồn đã tiếp cận lấy hắn, một quyền đấm ra, nếu không phải trực giác nhanh nhạy, khẳng định Tôn Vân đã bị một quyền đánh bại.
“Thật mạnh!”
Một quyền kia nhìn đơn giản thuần túy, thế nhưng lực lượng trong đó đủ để rung chuyển cả một tòa núi. Tên gia hỏa này nhất định là một gã chuyên đi luyện thể nên mới có lực lượng nhục thân cường hãn đến như vậy, hơn nữa bộ pháp của hắn cực kỳ quỷ dị, trừ phi là cao thủ, nếu không thì khó nhận ra được hắn đang ở nơi nào.
Chẳng trách mặc dù tu vi chưa bước vào Địa Tiên cảnh cảnh giới nhưng có thể trụ đến bây giờ. Thậm chí trong đầu nhiều người đang liên tưởng, liệu rằng Tinh Hồn và Vân Phi Ưng, nhục thân của người nào sẽ mạnh hơn đây?
Tôn Vân sau khi lăn vài vòng thì lập tức đứng dậy, vũ kỹ Kim Thủy Oa Quy là do chính hắn sáng tạo ra, chỉ thi triển được khi sử dụng Kim Thủy Tiên Thể, lực lượng phòng ngự cực kỳ mạnh, do dù là cường giả Thiên Tiên cảnh một quyền cũng chưa chắc khiến cho hắn trọng thương, thế nhưng một quyền của Tinh Hồn suýt chút nữa đánh nát cả Kim Thủy Oa Quy, là người trực tiếp thụ hưởng, lúc này trong lòng Tôn Vân cực kỳ khiếp hãi.
Nhục thân của một tên Phù Tiên cảnh lại mạnh mẽ đến như vậy?
“Không, ta không tin ta lại bại dưới tay ngươi một lần nữa. Ta không tin!”
Đôi mắt độc ác tràn ngập sự không cam tâm, Tôn Vân há to miệng hét lớn, trên cơ thể ánh sáng rực lên mạnh mẽ, trên bầu trời lúc này một trận cuồng phong đột nhiên xuất hiện gào thét ầm ỹ, áp lực cuồng phong vô cùng cuồng bạo.
Chỉ thấy Tôn Vân nguyên lực điên cuồng vận chuyển, cơ thể của hắn đột nhiên bành trướng, thiên địa nguyên khí thì hướng về phía hắn mà rót vào, chỉ trong giây lát, Tôn Vân biến thành một thủy nhân khổng lồ cao hơn mười trượng.
Khí thế của hắn ta biến mạnh lên nhanh chóng, đôi mắt nhìn chằm chằm Tinh Hồn, hắn vốn không muốn bại lộ sớm thủ đoạn này, thế nhưng rốt cuộc lại bị ép đến mức sử dụng, trong lòng hắn càng thêm căm hận Tinh Hồn, nếu không có Tinh Hồn xuất hiện, hắn làm sao chịu kết cục như hiện tại.
“Tinh Hồn, ngươi phải chết.”
“Vốn dĩ nghĩ đánh gục ngươi, nhưng bây giờ thì…” Tinh Hồn ngữ điệu bắt đầu lành lạnh.
“Thì sao?” Tôn Vân hừ lạnh một tiếng, âm thanh vang vọng xoáy vào người Tinh Hồn hỏi.
“Muốn chết, ta liền toàn thành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.