Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 1 - Chương 102: Nếu trên đời này có cái gọi là luân hồi, vậy kiếp sau, ta sẽ đi tìm nàng
Gã Khờ Mộng Mơ
30/05/2018
Một tiếng gầm phẫn nộ ngâm lên, âm thanh như tiếng gầm của hoang thú
viễn cổ, ẩn chứa một loại uy áp khủng bố mà không phải ai cũng có thể
thừa nhận nổi.
Tất cả chúng nhân nghe thấy tiếng gầm này, sâu thẳm linh hồn tự động sinh ra một tia khiếp sợ hãi hùng, giống như một con sâu con kiến nhỏ bé đối diện với một con cự long, chỉ biết quỳ gối mà cầu xin.
Ai nấy đều có cảm giác tinh thần bị một cái bùa vô hình vỗ vào vậy, linh hồn như muốn vỡ nát thành tro bụi. Nhưng cũng may sự công kích tinh thần kia không hề có sát ý muốn giết chết bọn họ, tuy làm cho những người này tổn thương rất nặng, nhưng cuối cùng cũng không có mất đi tính mạng, chỉ ngất xỉu ngay tại đương trường.
Kha Thiên Lạc thì đã ngất đi từ sớm, không thể chứng kiến được một khung cảnh hùng vĩ.
Từ nơi vụ nổ được gây ra bởi Ti Mệnh, cũng là nơi tiếng gầm hoang cổ ngâm lên, chỉ thấy một khung cảnh xám xịt hiện ra, lan ra bán kính gần cả ngàn trượng.
Nói chính xác hơn, thời khắc ấy, trong bán kính ngàn trượng, chỉ tồn tại duy nhất tiếng gầm đó, ngoài ra không còn âm thanh nào khác, ngay cả tiếng sấm thiên địa cũng trở nên im bặc đi.
Một bóng đen khổng lồ bỗng chốc vùng lên. Nhìn kỹ lại, cái bóng đen khổng lồ ấy ra là một sinh vật khổng lồ.
Nó toàn thân có một màu đen huyền tuyệt đẹp, màu đen tinh túy của hỗn độn hư vô, là sắc màu của thời đại khởi nguyên hỗn độn. Sinh vật này có rất to lớn, cao đến cả trăm trượng, trên đầu có hai cái sừng lớn, đôi mắt màu tím như nuốt lấy vô số vầng tinh tú, cái miệng lớn há ra, ngẩn mặt lên nhìn bầu trời, hai cánh sau lưng mở rộng, trong cơn giận dữ, phản phất như nó muốn thôn phệ cả bầu trời.
*Ngaoooo…*
Thiên hôn địa ám, trong ngàn trượng là một thế giới vô sắc màu, nếu có một sắc màu khác, có lẽ chính là đến từ đôi tử nhãn của sinh vật huyền bí này.
Sấm chớp trên trời vì sự xuất hiện của sinh vật huyền bí mà càng thêm cuồng loạn, từ trong cái hố đen quỷ dị giữa trời, hàng trăm hàng ngàn đạo tia chớp ầm ầm giáng xuống, trông từ xa giống như có hàng ngàn đầu thái cổ lôi long đang muốn hàng lâm để hủy diệt sinh vật huyền bí kia thành tro bụi.
Lôi điện chính là một trong những Tịch Diệt Pháp Tắc tối cao nhất của thiên địa, vạn vật sinh linh nào muốn phạm vào thiên điều sẽ bị lực lượng lôi điện hủy diệt. Không ai biết được lực lượng hủy diệt của lôi điện rốt cuộc cuồng bạo đến mức nào, bởi không ai có thể biết được nguồn gốc thiên lôi nằm ở đâu trong cõi Thần Hoang này.
Lực lượng lôi điện ngày hôm nay xuất hiện trên bầu trời có lẽ chính là lực lượng mạnh mẽ nhất từng xuất hiện, là tượng trưng cho ý chí của thiên địa tiêu diệt sinh vật huyền bí to gan chống lại mệnh trời.
Lại một vụ nổ nữa xảy ra, nhưng so với vụ nổ do Ti Mệnh tạo thành, vụ nổ này có lẽ mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Phản phất thiên địa muốn sụp đổ, khe hở không gian xuất hiện chi chít như mạng nhện ở khắp nơi. Trong cuồng phong bụi bặm đang lan ra ẩn ẩn có Tịch Diệt Pháp Tắc vỡ nát, ai không may chạm phải là liền tử vong ngay tức khắc. ]
Sau một nhịp thở khi vụ nổ diễn ra, không gian lại trở lại bình thường, không còn bị thế giới vô sắc bao trùm nữa. Tuy nhiên nhìn viễn cảnh cực kỳ bi tráng, tang thương vô cùng.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Trong sự tĩnh lặng, một bóng người thê lương lặng lẽ xuất hiện. Nhìn hắn thương thế trên người rất nặng, cơ thể tựa hồ đang bị một lực lượng thần bí nào đó từ bên trong tàn phá ra, nhưng bằng một ý chí kinh người, hắn vẫn có thể đi đến tận đây.
- Giúp ta… cứu nàng…
Đôi mắt của hắn âu yếm nhìn cô gái, gương mặt xinh đẹp ôn như đang thiếp đi, gương mặt nàng thiếu đi huyết sắc, hơi thở rất yếu ớt. Hắn như không muốn chia xa nàng, nhưng rốt cuộc vẫn phải cắn răng chịu đựng nỗi bi thương này.
Xung quanh nơi hắn ta đang đứng có vô số người đang nằm bất tỉnh, người mà hắn đang nói chuyện chính là Cổ Thái, tuy nhiên Cổ Thái cũng như bao người khác, không thể chống cự nổi lực lượng công kích tinh thần xảy ra cách đó không lâu nên đã ngất đi.
Tuy nhiên, người mà hắn đang nói lại không phải là Cổ Thái, mà là một linh hồn đang ẩn nấp bên trong cơ thể y.
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
Từ bên trong cơ thể Cổ Thái, một giọng nói trầm tư lặng lẽ truyền ra.
- Đa tạ.
Người thanh niên chân thành đáp lại linh hồn thần bí kia, rồi lại nhìn xuống cô gái đang thiếp ngủ trong lòng mình. Đôi mắt của hắn rưng rưng ngấn lệ, giọt lệ nóng bỏng chất chứa tình yêu vô hạn rơi xuống gương mặt nàng. Chẳng biết lúc này, nàng có cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho nàng hay không nữa.
Có lẽ... là có.
- Nếu trên đời này có cái gọi là luân hồi, vậy kiếp sau, ta sẽ đi tìm nàng.
Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu này. Rồi sau đó, cơ thể của hắn từ từ hóa thành một làn bụi đen, từ từ tan biến vào hư không.
Đến khoảng khắc cuối cùng, hắn trên môi vẫn nở một nụ cười. Một nụ cười đong đầy rất nhiều cảm xúc, là bi thương, u buồn, vấn vương tiếc nuối… mang theo nỗi tang thương mà biến mất khỏi thế gian.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Sâu trong vô tận hư không, ở một nơi chỉ có một màu trắng xóa bao trùm lấy khoảng không gian. Tĩnh lặng, im ắng và tịch mịch đến mức đáng sợ.
Tại trung tâm của vùng đất trắng xóa này bỗng xuất hiện một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một gốc Phù Tang hoa đang nở rộ, xung quanh non xanh nước biết, quang cảnh trông đơn sơ bình dị, như nơi ẩn cư của một cư sĩ lánh đời.
Dưới gốc Phù Tang rộ hoa tuyệt đẹp ấy, có một người thanh niên thân mặc bạch y sạch sẽ đang lười biến nằm dài trên thảm cỏ xanh, mái tóc đen bồng bềnh để xõa ra, không hề tạo ra cảm giác xuề xòa, ngược lại khiến cho người nhìn cảm thấy khá tao nhã thuần thục.
Gương mặt thanh niên bạch y này mỹ mạo vô song, tuấn tú khó tả thành lời, dù đang nằm nghỉ, thế nhưng vẫn toát ra một loại cảm giác cao siêu thoát tục không nhiễm bụi trần, tựa hồ mọi chuyện trên thế gian, hết thảy hắn đều không màn đến.
Bất chợt đôi chân mày thanh tú khẽ động đậy, đôi mắt đang nhắm từ từ mở ra.
Hắn ngồi bật dậy, mái tóc đen mượt mà theo hành động ngồi dậy của hắn mà rũ xuống, không khỏi tạo ra sự thần bí ma mị.
Đôi môi mỏng bất chợt xuất hiện một nụ cười bí ẩn, tựa hồ đã nắm rõ được chuyện gì vừa mới diễn ra.
Chỉ thấy hắn đứng dậy đến bên bàn cờ được đặt sẵn cạnh gốc Phù Tang, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ bàn cờ còn đang trống rỗng, chưa khai bất kỳ một quân nào.
Hắn vươn đôi tay qua bên cạnh, tùy tiện cầm lấy một con cờ màu trắng ngọc tinh tế, hai ngón tay xoa xoa, dường như không có ý định đặt xuống bàn cờ, mà giống như đang chờ đợi một ai đó đến vậy.
Giọng nói của thanh niên bạch y này nhẹ nhàng tao nhã từ từ cất lên:
- Bắt đầu rồi. Ngày khai cờ có lẽ không còn xa nữa. Thật đáng mong chờ.
Nụ cười thần bí treo trên khuôn mặt tuấn tú, hắn đưa đôi mắt nhìn về phía xa xăm, như đang nhìn, đang điều khiển một ai đó do chính mình tạo ra.
*********
Tất cả chúng nhân nghe thấy tiếng gầm này, sâu thẳm linh hồn tự động sinh ra một tia khiếp sợ hãi hùng, giống như một con sâu con kiến nhỏ bé đối diện với một con cự long, chỉ biết quỳ gối mà cầu xin.
Ai nấy đều có cảm giác tinh thần bị một cái bùa vô hình vỗ vào vậy, linh hồn như muốn vỡ nát thành tro bụi. Nhưng cũng may sự công kích tinh thần kia không hề có sát ý muốn giết chết bọn họ, tuy làm cho những người này tổn thương rất nặng, nhưng cuối cùng cũng không có mất đi tính mạng, chỉ ngất xỉu ngay tại đương trường.
Kha Thiên Lạc thì đã ngất đi từ sớm, không thể chứng kiến được một khung cảnh hùng vĩ.
Từ nơi vụ nổ được gây ra bởi Ti Mệnh, cũng là nơi tiếng gầm hoang cổ ngâm lên, chỉ thấy một khung cảnh xám xịt hiện ra, lan ra bán kính gần cả ngàn trượng.
Nói chính xác hơn, thời khắc ấy, trong bán kính ngàn trượng, chỉ tồn tại duy nhất tiếng gầm đó, ngoài ra không còn âm thanh nào khác, ngay cả tiếng sấm thiên địa cũng trở nên im bặc đi.
Một bóng đen khổng lồ bỗng chốc vùng lên. Nhìn kỹ lại, cái bóng đen khổng lồ ấy ra là một sinh vật khổng lồ.
Nó toàn thân có một màu đen huyền tuyệt đẹp, màu đen tinh túy của hỗn độn hư vô, là sắc màu của thời đại khởi nguyên hỗn độn. Sinh vật này có rất to lớn, cao đến cả trăm trượng, trên đầu có hai cái sừng lớn, đôi mắt màu tím như nuốt lấy vô số vầng tinh tú, cái miệng lớn há ra, ngẩn mặt lên nhìn bầu trời, hai cánh sau lưng mở rộng, trong cơn giận dữ, phản phất như nó muốn thôn phệ cả bầu trời.
*Ngaoooo…*
Thiên hôn địa ám, trong ngàn trượng là một thế giới vô sắc màu, nếu có một sắc màu khác, có lẽ chính là đến từ đôi tử nhãn của sinh vật huyền bí này.
Sấm chớp trên trời vì sự xuất hiện của sinh vật huyền bí mà càng thêm cuồng loạn, từ trong cái hố đen quỷ dị giữa trời, hàng trăm hàng ngàn đạo tia chớp ầm ầm giáng xuống, trông từ xa giống như có hàng ngàn đầu thái cổ lôi long đang muốn hàng lâm để hủy diệt sinh vật huyền bí kia thành tro bụi.
Lôi điện chính là một trong những Tịch Diệt Pháp Tắc tối cao nhất của thiên địa, vạn vật sinh linh nào muốn phạm vào thiên điều sẽ bị lực lượng lôi điện hủy diệt. Không ai biết được lực lượng hủy diệt của lôi điện rốt cuộc cuồng bạo đến mức nào, bởi không ai có thể biết được nguồn gốc thiên lôi nằm ở đâu trong cõi Thần Hoang này.
Lực lượng lôi điện ngày hôm nay xuất hiện trên bầu trời có lẽ chính là lực lượng mạnh mẽ nhất từng xuất hiện, là tượng trưng cho ý chí của thiên địa tiêu diệt sinh vật huyền bí to gan chống lại mệnh trời.
Lại một vụ nổ nữa xảy ra, nhưng so với vụ nổ do Ti Mệnh tạo thành, vụ nổ này có lẽ mạnh hơn gấp trăm ngàn lần.
Phản phất thiên địa muốn sụp đổ, khe hở không gian xuất hiện chi chít như mạng nhện ở khắp nơi. Trong cuồng phong bụi bặm đang lan ra ẩn ẩn có Tịch Diệt Pháp Tắc vỡ nát, ai không may chạm phải là liền tử vong ngay tức khắc. ]
Sau một nhịp thở khi vụ nổ diễn ra, không gian lại trở lại bình thường, không còn bị thế giới vô sắc bao trùm nữa. Tuy nhiên nhìn viễn cảnh cực kỳ bi tráng, tang thương vô cùng.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Trong sự tĩnh lặng, một bóng người thê lương lặng lẽ xuất hiện. Nhìn hắn thương thế trên người rất nặng, cơ thể tựa hồ đang bị một lực lượng thần bí nào đó từ bên trong tàn phá ra, nhưng bằng một ý chí kinh người, hắn vẫn có thể đi đến tận đây.
- Giúp ta… cứu nàng…
Đôi mắt của hắn âu yếm nhìn cô gái, gương mặt xinh đẹp ôn như đang thiếp đi, gương mặt nàng thiếu đi huyết sắc, hơi thở rất yếu ớt. Hắn như không muốn chia xa nàng, nhưng rốt cuộc vẫn phải cắn răng chịu đựng nỗi bi thương này.
Xung quanh nơi hắn ta đang đứng có vô số người đang nằm bất tỉnh, người mà hắn đang nói chuyện chính là Cổ Thái, tuy nhiên Cổ Thái cũng như bao người khác, không thể chống cự nổi lực lượng công kích tinh thần xảy ra cách đó không lâu nên đã ngất đi.
Tuy nhiên, người mà hắn đang nói lại không phải là Cổ Thái, mà là một linh hồn đang ẩn nấp bên trong cơ thể y.
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
Từ bên trong cơ thể Cổ Thái, một giọng nói trầm tư lặng lẽ truyền ra.
- Đa tạ.
Người thanh niên chân thành đáp lại linh hồn thần bí kia, rồi lại nhìn xuống cô gái đang thiếp ngủ trong lòng mình. Đôi mắt của hắn rưng rưng ngấn lệ, giọt lệ nóng bỏng chất chứa tình yêu vô hạn rơi xuống gương mặt nàng. Chẳng biết lúc này, nàng có cảm nhận được tình cảm của hắn dành cho nàng hay không nữa.
Có lẽ... là có.
- Nếu trên đời này có cái gọi là luân hồi, vậy kiếp sau, ta sẽ đi tìm nàng.
Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu này. Rồi sau đó, cơ thể của hắn từ từ hóa thành một làn bụi đen, từ từ tan biến vào hư không.
Đến khoảng khắc cuối cùng, hắn trên môi vẫn nở một nụ cười. Một nụ cười đong đầy rất nhiều cảm xúc, là bi thương, u buồn, vấn vương tiếc nuối… mang theo nỗi tang thương mà biến mất khỏi thế gian.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Sâu trong vô tận hư không, ở một nơi chỉ có một màu trắng xóa bao trùm lấy khoảng không gian. Tĩnh lặng, im ắng và tịch mịch đến mức đáng sợ.
Tại trung tâm của vùng đất trắng xóa này bỗng xuất hiện một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một gốc Phù Tang hoa đang nở rộ, xung quanh non xanh nước biết, quang cảnh trông đơn sơ bình dị, như nơi ẩn cư của một cư sĩ lánh đời.
Dưới gốc Phù Tang rộ hoa tuyệt đẹp ấy, có một người thanh niên thân mặc bạch y sạch sẽ đang lười biến nằm dài trên thảm cỏ xanh, mái tóc đen bồng bềnh để xõa ra, không hề tạo ra cảm giác xuề xòa, ngược lại khiến cho người nhìn cảm thấy khá tao nhã thuần thục.
Gương mặt thanh niên bạch y này mỹ mạo vô song, tuấn tú khó tả thành lời, dù đang nằm nghỉ, thế nhưng vẫn toát ra một loại cảm giác cao siêu thoát tục không nhiễm bụi trần, tựa hồ mọi chuyện trên thế gian, hết thảy hắn đều không màn đến.
Bất chợt đôi chân mày thanh tú khẽ động đậy, đôi mắt đang nhắm từ từ mở ra.
Hắn ngồi bật dậy, mái tóc đen mượt mà theo hành động ngồi dậy của hắn mà rũ xuống, không khỏi tạo ra sự thần bí ma mị.
Đôi môi mỏng bất chợt xuất hiện một nụ cười bí ẩn, tựa hồ đã nắm rõ được chuyện gì vừa mới diễn ra.
Chỉ thấy hắn đứng dậy đến bên bàn cờ được đặt sẵn cạnh gốc Phù Tang, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ bàn cờ còn đang trống rỗng, chưa khai bất kỳ một quân nào.
Hắn vươn đôi tay qua bên cạnh, tùy tiện cầm lấy một con cờ màu trắng ngọc tinh tế, hai ngón tay xoa xoa, dường như không có ý định đặt xuống bàn cờ, mà giống như đang chờ đợi một ai đó đến vậy.
Giọng nói của thanh niên bạch y này nhẹ nhàng tao nhã từ từ cất lên:
- Bắt đầu rồi. Ngày khai cờ có lẽ không còn xa nữa. Thật đáng mong chờ.
Nụ cười thần bí treo trên khuôn mặt tuấn tú, hắn đưa đôi mắt nhìn về phía xa xăm, như đang nhìn, đang điều khiển một ai đó do chính mình tạo ra.
*********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.