Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng
Quyển 2 - Chương 250: Nghĩ mình là ai?
Gã Khờ Mộng Mơ
17/12/2018
- Tông chủ…
Với tính cách của Vô Cực kiếm tiên, dĩ nhiên sẽ lựa chọn Chu gia. Nguyên Tử chân nhân định lên tiếng, nhưng thanh âm vừa ra tới miệng thì liền nghẹn lại.
Chuyện này, cơ hồ đã không thể vãn hồi được.
Không để ý đến sắc mặt của Nguyên Tử chân nhân thế nào, Vô Cực kiếm tiên tiếp tục:
- Bên trong, tuy rằng khởi nguồn là Chu gia đệ tử, nhưng người tính cách quá lãnh khốc, không phù hợp với Thiên Kiếm tông.
Vừa nói, Vô Cực kiếm tiên trên tay quang huy lóe lên, một đạo âm thanh lãnh khốc xé gió vang lên, “đông” một tiếng, bất chợt phía trước mặt Tinh Hồn khoảng chừng nửa thước, một thanh kiếm ghim trên mặt đất, ánh sáng bạc lấp lánh đẹp mắt nhưng lại vô cùng lạnh lẽo huyết sát áp vào mặt Tinh Hồn.
- Tự ra tay, đây là ân huệ Thiên Kiếm tông ban xuống cho ngươi.
Nguyên Tử chân nhân nhìn Vô Cực kiếm tiên, rồi sau đó lại nhìn Tinh Hồn, trong ánh mắt lộ ra sự bất lực.
Hắn rất thưởng thức Tinh Hồn, vì hắn trực giác mách bảo, Tinh Hồn tương lai sau này tuyệt đối phi phàm.
Chỉ là, năng lực của hắn có hạn, tuy là phó tông chủ, nhưng bên trên còn có một vị tông chủ thực lực siêu việt mạnh mẽ.
Phía bên kia, Chu gia, Chu Lâm nụ cười độc ác không hề che dấu, ánh mắt thâm độc như xà nhãn, nếu không phải bởi nơi đây là Thiên Kiếm điện trang nghiêm, có lẽ Chu Lâm đã cười phá lên cho thỏa thích.
“Một con sâu con kiến cũng dám đánh động Chu gia, ha ha ha, đây chính là kết cục cho những tên ngu ngốc. Bây giờ, dù là Nguyên Tử cũng đừng hòng cứu được cái mạng của ngươi, tiểu súc sinh, ha ha ha…”
Chu Lâm bao nhiêu suy nghĩ ác độc đều hiện rõ trên gương mặt. Ai cũng nhìn ra được, bất quá, mấy ai lại đi quan tâm đến?
Tinh Hồn chết, bọn hắn nhận được lợi ích mà Chu Lâm hứa hẹn.
Chỉ là một tên đệ tử thân phận tầm thường mà thôi, bức tử thì như thế nào?
Một cơn gió lạ không rõ từ nơi nào đột nhiên thổi đến, thổi qua thân thể gã nam tử bạch phát cô độc đối diện với áp lực từ vô số cao thủ Thiên Kiếm tông.
Hắn đứng đó, đối diện với tử vong vô hình, phảng phất như quay lại thời điểm khi hắn còn là một tên thiếu niên bảy tuổi, cùng với mẫu thân đối diện với Sở gia, bị Sở gia bức tử.
Nguy cơ tử vong, không ít lần hắn phải đối diện.
Nhưng có bao nhiêu lần khiến hắn thật sự động nộ, thật sự khắc cốt ghi tâm? Bất quá, chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Cảm giác bị địch nhân bức tử, đã lâu rồi hắn còn chưa trải nghiệm qua. Nguyên lai, cái cảm giác bị tông môn vức bỏ, dồn vào cái chết lại là như vậy. Rất khó chịu.
Tinh Hồn gương mặt lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vô Cực kiếm tiên uy nghiêm đứng trên bệ đài cao nhất, thân thể tắm trong quang huy chi kiếm, ánh mắt thâm trầm lãnh huyết nhìn vào hắn, tựa như đang nhìn một con sâu con kiến, tùy ý có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
Rồi hắn lại nhìn sang Nguyên Tử chân nhân, người đang nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn nhìn tất cả những người đang có mặt ở đây, những vị tử y trưởng lão, biểu thị cho quyền lực tối cao của Thiên Kiếm tông, hắn nhìn và ghi nhớ từng người một, những kẻ ngày hôm nay dồn hắn vào bước đường cùng.
Đặc biệt nhất là những người của Chu gia, hắn nhớ kỹ không sót một người nào.
Một giây lặng thinh trôi qua, cảm giác như tuế nguyệt vạn năm dài đằng đẵng.
Biểu cảm của Tinh Hồn vô cùng lạnh nhạt, tựa như rằng hắn không mấy quan tâm đến việc bị Vô Cực kiếm tiên ban cho cái chết.
Chu Lâm trong lòng có chút khó chịu. Hắn trong đầu còn đang mường tượng ra đoạn viễn cảnh, Tinh Hồn phải quỳ xuống cầu xin Vô Cực kiếm tiên, cầu xin Chu gia tha mạng.
Đáng lẽ ra, hắn phải giẫy dụa một cách khốn khổ, thảm hại như một con chó bị vứt bên lề đường đang cầu xin sự cứu vớt từ người khác.
Nhưng mọi chuyện lại không như những gì mà hắn suy nghĩ. Bất quá, nghĩ đến Tinh Hồn ngày hôm nay sẽ phải chết, Chu Lâm liền không bận tâm quá nhiều nữa.
Trong khoảng lặng một thoáng chìm xuống, bước chân Tinh Hồn khe khẽ vang lên, thanh âm vô thường đó không ngờ lại vang vọng khắp Thiên Kiếm điện một cách kỳ lạ.
Hắn bước gần đến thanh kiếm bạc, đây là một thanh bảo kiếm không tồi, cấp bậc trung giai linh khí. Bàn tay vươn tới, nắm chặt lấy thanh kiếm rồi rút ra khỏi mặt đất.
Gương mặt Chu Lâm sự buồn cười, càng thêm là sự tàn độc nở rộ.
Nguyên Tử chân nhân đôi mắt nhắm lại, quay mặt đi chỗ khác, tựa không muốn nhìn thấy Tinh Hồn tự sát ngay trước mắt hắn.
Vô Cực kiếm tiên thì biểu cảm như thường, chỉ là một tên đệ tử nội môn tầm thường mà thôi, chưa đủ khiến cho hắn phải động dung.
Rất nhiều vị trưởng lão khác sắc mặt cũng lãnh đạm vô thường, không hề quan tâm đến cái chết sắp cận kề của một tên đệ tử Thiên Kiếm tông.
Chỉ thấy Tinh Hồn thanh kiếm nhấc lên, ánh mắt quét nhìn thanh kiếm bất phàm. Lưỡi kiếm bóng mượt in lên đôi mắt huyết ngọc vô cảm.
Hôm nay bị bức tử, lẽ nào phải chết ở đây?
Đương nhiên sẽ không, bởi vì hắn có rất nhiều lí do để bản thân không thể chết được.
Sở Điệp, thê tử của hắn vẫn còn chìm trong giấc ngủ say vì linh hồn tan biến. Hắn một đường điên cuồng tu luyện đến nỗi nhập ma, phá toái hư không tiến nhập Đại Thiên Thế Giới chính là để tìm cách hồi sinh lại nàng. Hắn làm sao có thể chết?
Thứ hai, Thiên Kiếm tông đối với hắn có ân tình gì? Hoàn toàn không có. Hắn đến với Thiên Kiếm tông, mục đích là để lấy tài nguyên tu hành mà thôi.
Hắn không có bất kỳ tình cảm gì với Thiên Kiếm tông cả, thủy chung chỉ là lợi dụng. Và đương nhiên, Thiên Kiếm tông cũng chẳng có nửa điểm tình cảm với hắn. Thành ra, hôm nay bức tử, ngoại trừ Nguyên Tử chân nhân khá thân thiết ra, chẳng còn một người nào khác quan tâm đến cả.
Vậy thì, có lý do gì mà hắn phải chết?
Nếu có, thì chính là do bản thân của hắn quá yếu mà thôi.
Hắn thừa nhận bản thân mình hiện tại vẫn rất yếu, thế nhưng, Thiên Kiếm tông muốn giết hắn thì phải trả một cái giá rất đắt.
Chỉ thấy, đột nhiên Tinh Hồn mũi kiếm hướng lên.
Một hành động, toàn bộ trưởng lão đang có mặt tại Thiên Kiếm điện hít sâu vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh ngạc lộ sự khó tin.
Tinh Hồn, hắn vậy mà lại chĩa thẳng mũi kiếm hướng vào nhân vật chưởng quản Thiên Kiếm tông, Vô Cực kiếm tiên.
Đứng bên bệ đại, Vô Cực kiếm tiên từ ngạc nhiên chuyển thành tức giận. Đứng gần nhất với Vô Cực kiếm tiên, Nguyên Tử chân nhân kinh ngạc cùng khiếp sợ, bởi vì Tinh Hồn đảm lượng quá lớn, dám dùng kiếm chỉ vào mặt nhân vật phong vân nhất Thiên Kiếm tông, và cả Phi Lan châu này.
Chu gia, Chu Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng càng thêm là hưng phấn. Đi chọc giận Chu gia đã đủ thấy điên cuồng, mà bây giờ lại như tát vào mặt Vô Cực kiếm tiên, một từ điên cuồng chỉ sợ không thể nào hình dung ra.
Lại một giây im lặng, phảng phất so với thời điểm mà hắn tiến vào Thiên Kiếm điện còn muốn trầm lặng hơn rất nhiều.
Có điều, trong sự trầm lặng này là một cơn bão tố phong ba đang mạnh mẽ khuấy động, chỉ một chút nữa thôi, cơn bão tố này liền bùng nổ.
Tinh Hồn chỉ kiếm vào Vô Cực kiếm tiên, đây là chính thức lật mặt, là không đặt Vô Cực kiếm tiên, một nhân vật phong vân vào trong mắt.
Không chỉ dừng lại ở hành động hướng kiếm chỉ mặt, Tinh Hồn miệng nói:
- Bức tử ta? Các ngươi nghĩ mình là ai?
Không khí lạnh tràn ngập Thiên Kiếm điện.
Nghĩ mình là ai? Đứng đối diện với Vô Cực kiếm tiên, với vô số vị tử y trưởng lão, đại diện cho quyền lực tối cao nhất của Thiên Kiếm tông, rất ngắn gọn ý vị, hắn đang khinh thường.
Một câu rõ ràng, Thiên Kiếm tông lấy cái gì giết hắn?
Đây là điên khùng, hay là quá mức cuồng vọng?
Một tên tiên giả Phù Tiên cảnh với một trong những cự đầu Phi Lan châu ngang nhiên khinh thường, thật khó mà nghĩ được rốt cuộc là hắn đang cuồng vọng tự cao hay là điên khùng nữa.
Nếu lựa chọn, có lẽ người ta sẽ lựa chọn trí não của hắn có vấn đề, là một tên điên khùng đệ nhất.
- Ngươi nói gì?
Vô Cực kiếm tiên ánh mắt trầm xuống, trong ánh mắt kèm theo lửa giận ngập trời, thần niệm dính chặt vào Tinh Hồn đang đứng chính giữa Thiên Kiếm điện, trong tay đang nắm thanh kiếm mà hắn ban xuống và bị Tinh Hồn chỉ thẳng vào mặt.
Không thể tin được, có một ngày, hắn lại bị một tên đệ tử dùng thái độ cao ngạo khinh thị nói chuyện. Đúng là nằm mơ cũng không thể nhìn thấy, chứ đừng nói chi là hiện thực.
Vậy mà, hiện thực đang xảy ra rành rành ngay trước mặt.
- Nghe không rõ sao? Ta nói, một cái Thiên Kiếm tông, lấy cái gì đòi giết ta?
Uy áp hàng lâm, chính là uy áp của tiên giả bán bộ Cửu Thiên Huyền Tiên trấn áp xuống, vậy mà Tinh Hồn vẫn hiên ngang đứng vững chống đỡ mới uy áp ngập trời đó, mà gương mặt lại không đổi, giống như chẳng có uy áp nào khống chế được hắn cả.
Nếu một khắc trước là ngạc nhiên, thì bây giờ liền biến thành phẫn nộ ngập trời.
Cuồng vọng, hết sức cuồng vọng. Một gã Phù Tiên cảnh lại cuồng vọng đến như thế này, không ai có thể tưởng tượng nổi.
Hàng trăm vị trưởng lão gương mặt kịch biến, trên mặt sát cơ bộ lộ, khí thế hung ác hướng thẳng Tinh Hồn.
- Thật cuồng vọng, một con sâu con kiến lại dám nói những câu cuồng vọng, lão phu một đường tu hành đến nay chính là lần đầu tiên thấy.
- Tự cao tự đại? Thiết nghĩ có lẽ đây là khí khái cuối cùng, trước khi chết liền muốn nhục mạ Thiên Kiếm tông.
- Ngươi tiến vào Thiên Kiếm tông là nhờ ý tứ Tần lão, lẽ ra khi tuyển chọn đệ tử, ngươi vốn phải chết, loại người cuồng vọng điên cuồng vốn không nên tồn tại.
- Súc sinh, ngươi cũng dám nhục mạ Thiên Kiếm tông. Ban cho ngươi tự sát chính là ân huệ, ngươi đã không muốn chết một cách nhẹ nhàng, vậy thì liền lăng trì, chịu trăm vạn thống khổ sỉ nhục, sống không được, chết cũng không xong.
- ………
Vô số vị trưởng lão trước đó thái độ đạm bạc khinh thường liền vậy giờ vọng động, hận không thể ngay lập tức nghiền nát con sâu con kiến dám khinh thị Thiên Kiếm tông.
- Tên súc sinh này miệng ăn nói bậy bạ, khinh nhờn Thiên Kiếm tông, ngay từ đầu ta đã nói hắn không hề đặt Thiên Kiếm tông vào trong mắt, vậy mà có người không chịu tin.
Người nói, tự nhiên chính là Chu Lâm. Đồng thời người bị Chu Lâm ám thị, dĩ nhiên là Nguyên Tử chân nhân.
Bất quá việc này cũng là vô tình, vậy mà liền bị Chu Lâm lấy ra để dè biểu Nguyên Tử chân nhân. Trông sắc mặt Nguyên Tử chân nhân rất khó coi, hắn không ngờ Tinh Hồn lại bộc phát, hắn không để tâm đến Chu Lâm, mà trong đầu bấn loạn không biết Tinh Hồn đang muốn làm gì.
Muốn dùng từ ngữ để hạ nhục Thiên Kiếm tông vì muốn bức tử hắn? Là cuồng vọng không xem Thiên Kiếm tông ra gì? Chuyện này không hề giống với tính cách của Tinh Hồn chút nào.
Càng nghĩ, Nguyên Tử chân nhân càng thêm nghi hoặc.
Chu Lâm trong lòng cười lạnh một tiếng, sau đó hướng Vô Cực kiếm tiên, biểu lộ khí khái quang minh chính đại, hạo nhiên chính khí:
- Tông chủ, ta Chu Lâm xin được phép thay tông chủ trừng phạt tên cuồng đồ này.
- Tạm thời không giết, chỉ phế bỏ tu vi, ba ngày sau công khai hành quyết.
Dĩ nhiên đến giờ phút này, Vô Cực kiếm tiên đã vô cùng tức giận, đang chuẩn bị đích thân bắt Tinh Hồn thì Chu Lâm liền muốn lập công. Dĩ nhiên đoán được tâm tư, tuy nhiên cũng không để ý nhiều, liền gật đầu để cho Chu Lâm hành động.
Chỉ thấy Chu Lâm gương mặt mừng rõ, rồi nhìn đôi xà nhãn chằm chằm xuống Tinh Hồn, sát khí âm tà không thèm che dấu.
- Tiểu súc sinh, nhục mạ Thiên Kiếm tông, đả thương Chu gia đệ tử, quả thật gan to hơn trời, cuồng vọng phách lối. Đáng tiếc, ngươi không nên có sự phách lối này. Trời tạo nghiệt còn có thể sống, nhưng tự tạo thì không thể sống. Ta rất muốn moi tim gan ngươi ra xem thử, rốt cuộc là có phải từng nuốt gan hùm gan báo hay không.
Dứt lời, Chu Lâm tu vi bạo phát, uy áp tiên giả trung kỳ Linh Tiên cảnh trấn áp xuống đỉnh đầu Tinh Hồn, trong vô hình như xung quanh có vô số sợi dây xích vô hình trói buộc thân thể Tinh Hồn lại, phía trên đỉnh đầu là một tòa núi vô sắc đè xuống, không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào để chạy thoát.
Lửa giận Thiên Kiếm tông, sự tà ác của Chu gia cùng Chu Lâm, tất cả đều đang hướng Tinh Hồn vào chỗ chết.
- Tiểu súc sinh, hôm nay lão thiên giáng lâm cũng không cứu được ngươi, ha ha ha…
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Cơn gió lạ từ vô tận hư không thổi đến, mang theo cơn se lạnh bất thường, tựa như là sự vô thường của thiên địa đối với nhân sinh lướt qua người Dương Thiên Quân, mang theo một vài cánh hoa anh đào đã rơi rụng cuốn về phương xa, một nơi mà không ai để ý đến.
Trên bàn tay của hắn lưu lại một cánh hoa anh đào mỏng manh yếu ớt, tùy ý hắn muốn bóp nát, nhưng nếu không đủ sức mạnh để hoàn toàn hủy diệt thì cánh hoa vẫn sẽ tồn tại, và thậm chí đôi khi con biến thành một cái tai họa ngầm khó lường.
Nhân sinh là như vậy, không ai biết trước được tương lai sau này sẽ xảy ra điều gì cả. Cho dù đến từ những thứ tầm thường xung quanh, những tưởng như rất chi vô hại, nhưng nhân gian thế sự khó lường, rồi sẽ có lúc những thứ tưởng chừng như vô hại đó sẽ đoạt đi sinh mệnh bất cứ lúc nào.
- Thượng Quan Lãnh, ta từng nghe Tần lão nói, năm xưa, truyền kỳ của Đại Thiên Thế Giới, hắn đã từng bị Thần Thiết môn bức tử.
Với tính cách của Vô Cực kiếm tiên, dĩ nhiên sẽ lựa chọn Chu gia. Nguyên Tử chân nhân định lên tiếng, nhưng thanh âm vừa ra tới miệng thì liền nghẹn lại.
Chuyện này, cơ hồ đã không thể vãn hồi được.
Không để ý đến sắc mặt của Nguyên Tử chân nhân thế nào, Vô Cực kiếm tiên tiếp tục:
- Bên trong, tuy rằng khởi nguồn là Chu gia đệ tử, nhưng người tính cách quá lãnh khốc, không phù hợp với Thiên Kiếm tông.
Vừa nói, Vô Cực kiếm tiên trên tay quang huy lóe lên, một đạo âm thanh lãnh khốc xé gió vang lên, “đông” một tiếng, bất chợt phía trước mặt Tinh Hồn khoảng chừng nửa thước, một thanh kiếm ghim trên mặt đất, ánh sáng bạc lấp lánh đẹp mắt nhưng lại vô cùng lạnh lẽo huyết sát áp vào mặt Tinh Hồn.
- Tự ra tay, đây là ân huệ Thiên Kiếm tông ban xuống cho ngươi.
Nguyên Tử chân nhân nhìn Vô Cực kiếm tiên, rồi sau đó lại nhìn Tinh Hồn, trong ánh mắt lộ ra sự bất lực.
Hắn rất thưởng thức Tinh Hồn, vì hắn trực giác mách bảo, Tinh Hồn tương lai sau này tuyệt đối phi phàm.
Chỉ là, năng lực của hắn có hạn, tuy là phó tông chủ, nhưng bên trên còn có một vị tông chủ thực lực siêu việt mạnh mẽ.
Phía bên kia, Chu gia, Chu Lâm nụ cười độc ác không hề che dấu, ánh mắt thâm độc như xà nhãn, nếu không phải bởi nơi đây là Thiên Kiếm điện trang nghiêm, có lẽ Chu Lâm đã cười phá lên cho thỏa thích.
“Một con sâu con kiến cũng dám đánh động Chu gia, ha ha ha, đây chính là kết cục cho những tên ngu ngốc. Bây giờ, dù là Nguyên Tử cũng đừng hòng cứu được cái mạng của ngươi, tiểu súc sinh, ha ha ha…”
Chu Lâm bao nhiêu suy nghĩ ác độc đều hiện rõ trên gương mặt. Ai cũng nhìn ra được, bất quá, mấy ai lại đi quan tâm đến?
Tinh Hồn chết, bọn hắn nhận được lợi ích mà Chu Lâm hứa hẹn.
Chỉ là một tên đệ tử thân phận tầm thường mà thôi, bức tử thì như thế nào?
Một cơn gió lạ không rõ từ nơi nào đột nhiên thổi đến, thổi qua thân thể gã nam tử bạch phát cô độc đối diện với áp lực từ vô số cao thủ Thiên Kiếm tông.
Hắn đứng đó, đối diện với tử vong vô hình, phảng phất như quay lại thời điểm khi hắn còn là một tên thiếu niên bảy tuổi, cùng với mẫu thân đối diện với Sở gia, bị Sở gia bức tử.
Nguy cơ tử vong, không ít lần hắn phải đối diện.
Nhưng có bao nhiêu lần khiến hắn thật sự động nộ, thật sự khắc cốt ghi tâm? Bất quá, chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Cảm giác bị địch nhân bức tử, đã lâu rồi hắn còn chưa trải nghiệm qua. Nguyên lai, cái cảm giác bị tông môn vức bỏ, dồn vào cái chết lại là như vậy. Rất khó chịu.
Tinh Hồn gương mặt lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vô Cực kiếm tiên uy nghiêm đứng trên bệ đài cao nhất, thân thể tắm trong quang huy chi kiếm, ánh mắt thâm trầm lãnh huyết nhìn vào hắn, tựa như đang nhìn một con sâu con kiến, tùy ý có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
Rồi hắn lại nhìn sang Nguyên Tử chân nhân, người đang nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn nhìn tất cả những người đang có mặt ở đây, những vị tử y trưởng lão, biểu thị cho quyền lực tối cao của Thiên Kiếm tông, hắn nhìn và ghi nhớ từng người một, những kẻ ngày hôm nay dồn hắn vào bước đường cùng.
Đặc biệt nhất là những người của Chu gia, hắn nhớ kỹ không sót một người nào.
Một giây lặng thinh trôi qua, cảm giác như tuế nguyệt vạn năm dài đằng đẵng.
Biểu cảm của Tinh Hồn vô cùng lạnh nhạt, tựa như rằng hắn không mấy quan tâm đến việc bị Vô Cực kiếm tiên ban cho cái chết.
Chu Lâm trong lòng có chút khó chịu. Hắn trong đầu còn đang mường tượng ra đoạn viễn cảnh, Tinh Hồn phải quỳ xuống cầu xin Vô Cực kiếm tiên, cầu xin Chu gia tha mạng.
Đáng lẽ ra, hắn phải giẫy dụa một cách khốn khổ, thảm hại như một con chó bị vứt bên lề đường đang cầu xin sự cứu vớt từ người khác.
Nhưng mọi chuyện lại không như những gì mà hắn suy nghĩ. Bất quá, nghĩ đến Tinh Hồn ngày hôm nay sẽ phải chết, Chu Lâm liền không bận tâm quá nhiều nữa.
Trong khoảng lặng một thoáng chìm xuống, bước chân Tinh Hồn khe khẽ vang lên, thanh âm vô thường đó không ngờ lại vang vọng khắp Thiên Kiếm điện một cách kỳ lạ.
Hắn bước gần đến thanh kiếm bạc, đây là một thanh bảo kiếm không tồi, cấp bậc trung giai linh khí. Bàn tay vươn tới, nắm chặt lấy thanh kiếm rồi rút ra khỏi mặt đất.
Gương mặt Chu Lâm sự buồn cười, càng thêm là sự tàn độc nở rộ.
Nguyên Tử chân nhân đôi mắt nhắm lại, quay mặt đi chỗ khác, tựa không muốn nhìn thấy Tinh Hồn tự sát ngay trước mắt hắn.
Vô Cực kiếm tiên thì biểu cảm như thường, chỉ là một tên đệ tử nội môn tầm thường mà thôi, chưa đủ khiến cho hắn phải động dung.
Rất nhiều vị trưởng lão khác sắc mặt cũng lãnh đạm vô thường, không hề quan tâm đến cái chết sắp cận kề của một tên đệ tử Thiên Kiếm tông.
Chỉ thấy Tinh Hồn thanh kiếm nhấc lên, ánh mắt quét nhìn thanh kiếm bất phàm. Lưỡi kiếm bóng mượt in lên đôi mắt huyết ngọc vô cảm.
Hôm nay bị bức tử, lẽ nào phải chết ở đây?
Đương nhiên sẽ không, bởi vì hắn có rất nhiều lí do để bản thân không thể chết được.
Sở Điệp, thê tử của hắn vẫn còn chìm trong giấc ngủ say vì linh hồn tan biến. Hắn một đường điên cuồng tu luyện đến nỗi nhập ma, phá toái hư không tiến nhập Đại Thiên Thế Giới chính là để tìm cách hồi sinh lại nàng. Hắn làm sao có thể chết?
Thứ hai, Thiên Kiếm tông đối với hắn có ân tình gì? Hoàn toàn không có. Hắn đến với Thiên Kiếm tông, mục đích là để lấy tài nguyên tu hành mà thôi.
Hắn không có bất kỳ tình cảm gì với Thiên Kiếm tông cả, thủy chung chỉ là lợi dụng. Và đương nhiên, Thiên Kiếm tông cũng chẳng có nửa điểm tình cảm với hắn. Thành ra, hôm nay bức tử, ngoại trừ Nguyên Tử chân nhân khá thân thiết ra, chẳng còn một người nào khác quan tâm đến cả.
Vậy thì, có lý do gì mà hắn phải chết?
Nếu có, thì chính là do bản thân của hắn quá yếu mà thôi.
Hắn thừa nhận bản thân mình hiện tại vẫn rất yếu, thế nhưng, Thiên Kiếm tông muốn giết hắn thì phải trả một cái giá rất đắt.
Chỉ thấy, đột nhiên Tinh Hồn mũi kiếm hướng lên.
Một hành động, toàn bộ trưởng lão đang có mặt tại Thiên Kiếm điện hít sâu vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh ngạc lộ sự khó tin.
Tinh Hồn, hắn vậy mà lại chĩa thẳng mũi kiếm hướng vào nhân vật chưởng quản Thiên Kiếm tông, Vô Cực kiếm tiên.
Đứng bên bệ đại, Vô Cực kiếm tiên từ ngạc nhiên chuyển thành tức giận. Đứng gần nhất với Vô Cực kiếm tiên, Nguyên Tử chân nhân kinh ngạc cùng khiếp sợ, bởi vì Tinh Hồn đảm lượng quá lớn, dám dùng kiếm chỉ vào mặt nhân vật phong vân nhất Thiên Kiếm tông, và cả Phi Lan châu này.
Chu gia, Chu Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng càng thêm là hưng phấn. Đi chọc giận Chu gia đã đủ thấy điên cuồng, mà bây giờ lại như tát vào mặt Vô Cực kiếm tiên, một từ điên cuồng chỉ sợ không thể nào hình dung ra.
Lại một giây im lặng, phảng phất so với thời điểm mà hắn tiến vào Thiên Kiếm điện còn muốn trầm lặng hơn rất nhiều.
Có điều, trong sự trầm lặng này là một cơn bão tố phong ba đang mạnh mẽ khuấy động, chỉ một chút nữa thôi, cơn bão tố này liền bùng nổ.
Tinh Hồn chỉ kiếm vào Vô Cực kiếm tiên, đây là chính thức lật mặt, là không đặt Vô Cực kiếm tiên, một nhân vật phong vân vào trong mắt.
Không chỉ dừng lại ở hành động hướng kiếm chỉ mặt, Tinh Hồn miệng nói:
- Bức tử ta? Các ngươi nghĩ mình là ai?
Không khí lạnh tràn ngập Thiên Kiếm điện.
Nghĩ mình là ai? Đứng đối diện với Vô Cực kiếm tiên, với vô số vị tử y trưởng lão, đại diện cho quyền lực tối cao nhất của Thiên Kiếm tông, rất ngắn gọn ý vị, hắn đang khinh thường.
Một câu rõ ràng, Thiên Kiếm tông lấy cái gì giết hắn?
Đây là điên khùng, hay là quá mức cuồng vọng?
Một tên tiên giả Phù Tiên cảnh với một trong những cự đầu Phi Lan châu ngang nhiên khinh thường, thật khó mà nghĩ được rốt cuộc là hắn đang cuồng vọng tự cao hay là điên khùng nữa.
Nếu lựa chọn, có lẽ người ta sẽ lựa chọn trí não của hắn có vấn đề, là một tên điên khùng đệ nhất.
- Ngươi nói gì?
Vô Cực kiếm tiên ánh mắt trầm xuống, trong ánh mắt kèm theo lửa giận ngập trời, thần niệm dính chặt vào Tinh Hồn đang đứng chính giữa Thiên Kiếm điện, trong tay đang nắm thanh kiếm mà hắn ban xuống và bị Tinh Hồn chỉ thẳng vào mặt.
Không thể tin được, có một ngày, hắn lại bị một tên đệ tử dùng thái độ cao ngạo khinh thị nói chuyện. Đúng là nằm mơ cũng không thể nhìn thấy, chứ đừng nói chi là hiện thực.
Vậy mà, hiện thực đang xảy ra rành rành ngay trước mặt.
- Nghe không rõ sao? Ta nói, một cái Thiên Kiếm tông, lấy cái gì đòi giết ta?
Uy áp hàng lâm, chính là uy áp của tiên giả bán bộ Cửu Thiên Huyền Tiên trấn áp xuống, vậy mà Tinh Hồn vẫn hiên ngang đứng vững chống đỡ mới uy áp ngập trời đó, mà gương mặt lại không đổi, giống như chẳng có uy áp nào khống chế được hắn cả.
Nếu một khắc trước là ngạc nhiên, thì bây giờ liền biến thành phẫn nộ ngập trời.
Cuồng vọng, hết sức cuồng vọng. Một gã Phù Tiên cảnh lại cuồng vọng đến như thế này, không ai có thể tưởng tượng nổi.
Hàng trăm vị trưởng lão gương mặt kịch biến, trên mặt sát cơ bộ lộ, khí thế hung ác hướng thẳng Tinh Hồn.
- Thật cuồng vọng, một con sâu con kiến lại dám nói những câu cuồng vọng, lão phu một đường tu hành đến nay chính là lần đầu tiên thấy.
- Tự cao tự đại? Thiết nghĩ có lẽ đây là khí khái cuối cùng, trước khi chết liền muốn nhục mạ Thiên Kiếm tông.
- Ngươi tiến vào Thiên Kiếm tông là nhờ ý tứ Tần lão, lẽ ra khi tuyển chọn đệ tử, ngươi vốn phải chết, loại người cuồng vọng điên cuồng vốn không nên tồn tại.
- Súc sinh, ngươi cũng dám nhục mạ Thiên Kiếm tông. Ban cho ngươi tự sát chính là ân huệ, ngươi đã không muốn chết một cách nhẹ nhàng, vậy thì liền lăng trì, chịu trăm vạn thống khổ sỉ nhục, sống không được, chết cũng không xong.
- ………
Vô số vị trưởng lão trước đó thái độ đạm bạc khinh thường liền vậy giờ vọng động, hận không thể ngay lập tức nghiền nát con sâu con kiến dám khinh thị Thiên Kiếm tông.
- Tên súc sinh này miệng ăn nói bậy bạ, khinh nhờn Thiên Kiếm tông, ngay từ đầu ta đã nói hắn không hề đặt Thiên Kiếm tông vào trong mắt, vậy mà có người không chịu tin.
Người nói, tự nhiên chính là Chu Lâm. Đồng thời người bị Chu Lâm ám thị, dĩ nhiên là Nguyên Tử chân nhân.
Bất quá việc này cũng là vô tình, vậy mà liền bị Chu Lâm lấy ra để dè biểu Nguyên Tử chân nhân. Trông sắc mặt Nguyên Tử chân nhân rất khó coi, hắn không ngờ Tinh Hồn lại bộc phát, hắn không để tâm đến Chu Lâm, mà trong đầu bấn loạn không biết Tinh Hồn đang muốn làm gì.
Muốn dùng từ ngữ để hạ nhục Thiên Kiếm tông vì muốn bức tử hắn? Là cuồng vọng không xem Thiên Kiếm tông ra gì? Chuyện này không hề giống với tính cách của Tinh Hồn chút nào.
Càng nghĩ, Nguyên Tử chân nhân càng thêm nghi hoặc.
Chu Lâm trong lòng cười lạnh một tiếng, sau đó hướng Vô Cực kiếm tiên, biểu lộ khí khái quang minh chính đại, hạo nhiên chính khí:
- Tông chủ, ta Chu Lâm xin được phép thay tông chủ trừng phạt tên cuồng đồ này.
- Tạm thời không giết, chỉ phế bỏ tu vi, ba ngày sau công khai hành quyết.
Dĩ nhiên đến giờ phút này, Vô Cực kiếm tiên đã vô cùng tức giận, đang chuẩn bị đích thân bắt Tinh Hồn thì Chu Lâm liền muốn lập công. Dĩ nhiên đoán được tâm tư, tuy nhiên cũng không để ý nhiều, liền gật đầu để cho Chu Lâm hành động.
Chỉ thấy Chu Lâm gương mặt mừng rõ, rồi nhìn đôi xà nhãn chằm chằm xuống Tinh Hồn, sát khí âm tà không thèm che dấu.
- Tiểu súc sinh, nhục mạ Thiên Kiếm tông, đả thương Chu gia đệ tử, quả thật gan to hơn trời, cuồng vọng phách lối. Đáng tiếc, ngươi không nên có sự phách lối này. Trời tạo nghiệt còn có thể sống, nhưng tự tạo thì không thể sống. Ta rất muốn moi tim gan ngươi ra xem thử, rốt cuộc là có phải từng nuốt gan hùm gan báo hay không.
Dứt lời, Chu Lâm tu vi bạo phát, uy áp tiên giả trung kỳ Linh Tiên cảnh trấn áp xuống đỉnh đầu Tinh Hồn, trong vô hình như xung quanh có vô số sợi dây xích vô hình trói buộc thân thể Tinh Hồn lại, phía trên đỉnh đầu là một tòa núi vô sắc đè xuống, không cho hắn bất kỳ một cơ hội nào để chạy thoát.
Lửa giận Thiên Kiếm tông, sự tà ác của Chu gia cùng Chu Lâm, tất cả đều đang hướng Tinh Hồn vào chỗ chết.
- Tiểu súc sinh, hôm nay lão thiên giáng lâm cũng không cứu được ngươi, ha ha ha…
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Cơn gió lạ từ vô tận hư không thổi đến, mang theo cơn se lạnh bất thường, tựa như là sự vô thường của thiên địa đối với nhân sinh lướt qua người Dương Thiên Quân, mang theo một vài cánh hoa anh đào đã rơi rụng cuốn về phương xa, một nơi mà không ai để ý đến.
Trên bàn tay của hắn lưu lại một cánh hoa anh đào mỏng manh yếu ớt, tùy ý hắn muốn bóp nát, nhưng nếu không đủ sức mạnh để hoàn toàn hủy diệt thì cánh hoa vẫn sẽ tồn tại, và thậm chí đôi khi con biến thành một cái tai họa ngầm khó lường.
Nhân sinh là như vậy, không ai biết trước được tương lai sau này sẽ xảy ra điều gì cả. Cho dù đến từ những thứ tầm thường xung quanh, những tưởng như rất chi vô hại, nhưng nhân gian thế sự khó lường, rồi sẽ có lúc những thứ tưởng chừng như vô hại đó sẽ đoạt đi sinh mệnh bất cứ lúc nào.
- Thượng Quan Lãnh, ta từng nghe Tần lão nói, năm xưa, truyền kỳ của Đại Thiên Thế Giới, hắn đã từng bị Thần Thiết môn bức tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.