Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2 - Chương 61: Thật không thể tin được

Gã Khờ Mộng Mơ

31/07/2018

Là tông môn đệ tử, dĩ nhiên được cấp phát không ít đan dược phục hồi nguyên lực, phục hồi vết thương. Hoàng Tiểu Ngư lại là một đệ tử vừa mới đột phá trung kỳ Phàm Tiên Cảnh không lâu, đương nhiên sẽ được tông môn trọng thưởng xuống.

Tuổi đời của Hoàng Tiểu Như nhìn không quá lớn, đoán chừng cũng chỉ khoảng sáu bảy trăm tuổi đổ lại mà thôi*, chừng tuổi này mà đột phá trung kỳ Phàm Tiên Cảnh cũng đáng để kiêu ngạo với rất nhiều người rồi.

Cỡ như Hoàng Tiểu Ngư có thể tính là một thiên tài, lại là người tu luyện thành công Bôn Lôi Quyết, thành tựu sau này dĩ nhiên sẽ rất cao, tất nhiên sẽ được Linh Lôi Tông chú ý đến, phần thưởng tự nhiên không thiếu.

Đan dược cao cấp tự nhiên không thiếu, chỉ một đoạn thời gian ngắn ngủi mà khôi phục được nửa thành rồi.

Nhìn về ngoài trông Hoàng Tiểu Ngư khá hiền lành, trông có bộ khá ít nói, thế nhưng khi nổi giận thì chẳng khác gì một con thú dữ xổng khỏi lồng.

Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng, có cây thương trong tay, lại đang duy trì Chiến Thần Biến, hắn tin rằng mình đang chiếm ưu thế rất lớn.

Chỉ là, trên đời này đúng là vẫn xảy ra chuyện vạn nhất.

Khi Hoàng Tiểu Ngư xông tên, tay xuất ra một chưởng, Tinh Hồn định dùng thương phá nát, bỗng nhiên cơ thể tựa hồ bị một dòng điện chạy qua cơ thể, khiến cho hắn nhất thời không thể cử động được.

- Chuyện gì…

Tinh Hồn trong mắt hiện rõ sự hoảng hốt, không rõ vì sao cơ thể không nghe theo sự điều khiển. Đúng lúc ấy, trong đầu hắn vang lên giọng nói của Tiểu Ứng Long.

- Í, bổn long nhớ ra rồi. Khi tu vi chưa tiến vào Chiến Tướng, tương đương với Địa Tiên Cảnh thì không được phép tu luyện. Bằng không…

- Con thằn lằn chết tiệt nhà ngươi.

Tinh Hồn tức giận mắng một tiếng. Ai ngờ rằng con tiểu long béo ú này lại có thể quên đi cái khuyết điểm chí mạng này.

Có câu không sợ đối phương mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò quả thực không sai chút nào.

Mà chính bản thân Tinh Hồn cũng phạm một sai lầm trầm trọng, sai lầm mà từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ mắc phải, đó chính là quá tin tưởng và dựa dẫm vào một thứ gì đó.

Thứ mà hắn dựa vào lần này đó chính là Tiểu Ứng Long và cây thương mục nát.

Nhưng cái này cũng thật là khó để trách hắn, bởi thân là viễn cổ Ứng Long, viễn cổ Chân Linh trong truyền thuyết ai đời lại có thể ngớ ngẩn đến vậy được. Tiểu Ứng Long này bóp hắn một phát rất đau, chỉ có thể thốt lên rằng: “thật không thể tin được!”

- Con thằn lằn nhà ngươi, nếu ta còn sống, ta nhất định phải lột da ngươi.

- Bổn long xin lỗi mà!

Tiểu Ứng Long cảm nhận được Tinh Hồn đang rất giận dữ, lúc này nó chẳng biết nên làm thế nào mới phải, vừa mong tiểu tử này đừng chết, nhưng nếu tiểu tử này không chết thì cái thân mập mạp của nó không xong với hắn đâu.

- Bản long đã làm gì nên tội.

Chưởng pháp của Hoàng Tiểu Ngư đã hiện rõ ngay trước mặt, thoáng qua trong mắt Hoàng Tiểu Ngư ngạc nhiên, không hiểu tại sao Tinh Hồn không có phản ứng nào khác.

“Khinh thường ta đến thế là cùng!”

Suy nghĩ này xuất hiện chớp nhoáng trong đầu hắn. Có điều Hoàng Tiểu Ngư đã nghĩ sai, bởi không phải Tinh Hồn không muốn né, mà là hắn không có thể nào né được.

Lúc này đây Tinh Hồn chỉ biết than trời mà thôi.

Lôi chưởng va thẳng vào cơ thể, một chưởng giận dữ của tiên giả trung kỳ Phàm Tiên Cảnh, không phải một kẻ như Tinh Hồn chống chịu được.

Miệng thổ huyết một ngụm lớn, thân thể bay ngược ra phía sau, ngã lăn nhào trên đất.

Hoàng Tiểu Ngư gương mặt tràn ngập biểu tình kinh ngạc.

- Hả? Hắn… bị làm sao thế?



Trong đầu Hoàng Tiểu Ngư trống rỗng, không biết nên làm thế nào mới phải.

Kinh ngạc thì chẳng riêng gì Hoàng Tiểu Ngư, những đồng môn hắn cũng kinh ngạc chẳng kém. Chỉ thấy bọn họ há hốc mồm ra, dường như không tin được điều diễn ra trước mắt.

Bởi trước đó, Tinh Hồn đã khiến cho Hoàng Tiểu Ngư thảm bại ra sao.

- Con rồng thối, xem chuyện tốt mà ngươi làm đó.

- Bổn long xin lỗi mà.

Tiểu Ứng Long xin lỗi rối rít. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, vừa nãy Tiểu Ứng Long đã liều mình thi triển thần thông, tạo thành một tầng bảo hộ giúp cho vết thương của Tinh Hồn giảm bớt đi.

Bằng không, giờ phút này hắn khó mà nói chuyện được với Tiểu Ứng Long.

Đồng thời, hạn chế của Tinh Thần Biến đã được hóa giải đi phân nửa. Vội sử dụng đan dược và tinh thạch để phục hồi lại nguyên lực.

May cho hắn là trước đây chiếm được rất nhiều tinh thạch và chuẩn bị nhiều đan dược để phục vụ cho chuyến đi săn, thế nên mới nhanh chóng áp chế được vết thương lại.

- Ngươi đang xem thường ta?

Hoàng Tiểu Ngư hai chân mày nhíu lại, lãnh ý nói.

Chỉ thấy Tinh Hồn chống thương, chật vật gượng dậy, lau đi vệt máu ở bên mép miệng. Đồng thời trả lời lại.

- Ta chưa bao giờ kinh thường ai cả.

- Vậy sao vừa rồi ngươi không đỡ một chưởng đó?

- Có những chuyện, nói ra chẳng thể tin nổi. Tinh Hồn bất đắc dĩ nói, có lẽ Tiểu Ứng Long hẳn là chột dạ lắm. Có điều, hắn không dám chọc giận Tinh Hồn, đành ngậm ngùi cúi đầu.

- Hừ, vậy đỡ tiếp chiêu kế tiếp.

Hoàng Tiểu Ngư cũng chẳng có hứng thú muốn tìm hiểu nữa, hắn tiếp tục lao đến tấn công, khí thế như vũ bão.

- Tất cả cùng lên.

Vị cô nương họ Mai rốt cuộc cũng lên tiếng. Giờ bọn họ đang ở tại Hằng Nhạc Sơn Mạch, là địa bàn của hoang thú, ngộ nhỡ có hoang thú mạnh mẽ nào đó vô tình đi ngang qua đây, e rằng cả đám khó mà sống sót.

Thân là người dẫn đầu, dù vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thực chất lại rất quan tâm đến đồng môn. Mà Tinh Hồn trong mắt nàng là một kẻ muốn đoạt đồ của người khác, nàng rất không hợp mắt với loại người như vậy.

Nàng cũng chẳng buồn tin tưởng Xích Tuyến Xà có thực sự là do Tinh Hồn tạo thành thương thế hay không, quan trọng vẫn là bảo toàn lực lượng và lấy đi trứng của Xích Tuyến Xà.

Ở đây, nàng là người có địa vị cao nhất, không ai dám không nghe theo, có chăng chính là Hoàng Tiểu Ngư mà thôi.

Ngay lập tức, theo mệnh lệnh của nàng, tất cả đệ tử Linh Lôi Tông đồng thời lao lên, bao vây công kích Tinh Hồn.

Dưới sự tấn công vũ bão của Hoàng Tiểu Ngư, Tinh Hồn đã gặp muôn vàn khó khăn rồi, đằng này lại còn bị đám người khác liên thủ bao vây.

- Tiểu tử, ngươi tin tưởng bổn long không?

Giọng nói của Tiểu Ứng Long vang lên.

- Không!

Dĩ nhiên với câu hỏi của nó, Tinh Hồn ngắn gọn súc tích đáp lại.



- Không bà nội ngươi, vừa rồi chỉ là tai nạn, là tai nạn đó, hiểu không hả? Bổn long cũng đâu có muốn đâu.

Tiểu Ứng Long thở dài một tiếng, nhìn biểu hiện trông khá là ăn năn hối cải.

- Lần này sẽ không sai đâu, nghe lời bổn long một lần, ngươi nhất định sẽ bình an vô sự.

- Thật?

- Bổn long trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, không gì không biết, lại đẹp trai hào hoa phong nhã, thèm đi lừa ngươi?

Ngay sau đó, cái bản mặt phách lối của nó lại xuất hiện, lật mặt còn nhanh hơn cả lật bàn tay.

- Có câu này của ngươi, ta lại càng không tin tưởng.

Tinh Hồn hừ lạnh, cơ hồ chẳng buồn quan tâm đến đề xuất của Tiểu Ứng Long nữa.

- Này, bổn long chỉ quảng cáo chút thôi mà, bà nội nhà ngươi. Nghe bổn long nói này, bổn long cảm nhận được hình như trong huyết quản ngươi có huyết thống Long Tộc. Bổn long sẽ sử dụng thần thông khiến cho huyết thống Long Tộc thăng hoa, tu vi của ngươi trong giây lát sẽ tăng lên Phù Tiên Cảnh.

“Huyết thống Long Tộc?” Trước đây, Tinh Hồn đã biết bản thân mình không phải nhân tộc hoàn toàn, cảm giác bản thân là một bán yêu.

Tiếp xúc với Long Tộc tại Huyền Thiên Giới, hắn cũng cảm nhận có chút tương đồng, nhưng không nghĩ bản thân thực sự là có huyết thống Long Tộc. Mà đây cũng chính là nguyên nhân giúp cho Tinh Hồn ngay lập tức thi triển được Chiến Thần Biến.

- Có hạn chế gì không?

- Tất nhiên là có. Sau khi hóa thân, cơ thể ngươi bị chịu tải lực rất lớn, không bế quan tịnh dưỡng vài năm thì khó mà phục hồi nguyên khí. Thế nào?

- Làm đi.

Trong tình huống này, Tinh Hồn chỉ có thể lựa chọn phương pháp mà Tiểu Ứng Long vừa mới đề xuất mà thôi.

Bốn tháng nữa là Phong Lâm Thành tổ chức khảo thí, vậy mà bây giờ gặp phải tình huống này, hắn cũng chỉ biết than trời mà thôi.

Mắt thấy Tinh Hồn đáp ứng, Tiểu Ứng Long lại nói tiếp:

- Do bổn long đang trong trạng thái khí linh, hơn nữa còn là một phần khí linh vô cùng nhỏ bé đáng yêu, bổn long cần chút thời gian để vận hành thần thông này. Ngươi cố gắng chịu đựng một chút, ráng đừng chết.

Thật sự mà nói, cũng chẳng cần Tiểu Ứng Long phải nói ra câu này, bởi Tinh Hồn đang trong một trạng thái nguy hiểm đến tính mạng.

Phía sau lưng là ổ trứng Xích Tuyến Xà, đây là kỳ vật, cả hắn lẫn đám đệ tử Linh Lôi Tông không muốn nó bị phá hủy, chiến trường bị kéo dãn ra một chút.

Tinh Hồn một tay cầm chiến thương, tay còn lại liên tục ném ra mấy cái Oanh Hỏa Phù, làm cho Hoàng Tiểu Ngư và những người khác không cách nào tiếp cận được hắn.

- Đồ vô sỉ, có ngon đừng dùng Oanh Hỏa Phù.

- Lắm lời, có ngon đừng chơi hội đồng.

Bị mắng vô sỉ, Tinh Hồn ngay tức khắc bật lại, miệng mồm không chịu thua kém.

- Bôn Lôi Thể - Kinh Lôi Hống.

Hoàng Tiểu Ngư và nữ tử họ Mai là đối tượng bị Tinh Hồn ném Oanh Hỏa Phù nhiều nhất. Bởi hai người này chính là nhân vật khiến hắn gặp rất nhiều khó khăn.

Hoàng Tiểu Ngư tức giận không kiềm chế, liền há miệng rống lớn một tiếng. Kinh Lôi Hống này là công pháp mô phỏng lại tiếng hống của Kinh Lôi Thú, phối hợp với Bôn Lôi Thể, chỉ nghe trong tiếng rống kinh thiên ẩn chứa lôi điện chi lực, khiến cho không gian vang lên những loại âm thanh tí tách.

Tiếng rống thổi bay đi Oanh Hỏa Phù, cuốn trôi đi cả những bụi bặm. Tinh Hai cơ thể chấn động dữ dội, chỉ biết gồng mình lên chống cự.

Nhìn thấy gân xanh trên đầu hắn nổi lên, hai hàm răng nghiến chặt, chiếc áo phong bị thổi rách nát. Uy lực của Kinh Lôi Hống làm cho đầu óc Tinh Hồn choáng ván, cơ thể bị lực lượng lôi điện ảnh hưởng, tuy hiệu quả chưa bằng hạn chế của Chiến Thần Biến, nhưng chừng này cũng đủ để hắn bị Hoàng Tiểu Ngư hạ gục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook