Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 132: Cực băng thiềm thừ (Trung)

Chiến Thần Đà​

06/06/2016

Bỗng lúc đó, từ hư vô xung quanh vang lên một giọng nói chanh chua, tuy rằng không lớn, nhưng vẫn đủ để ba người Tinh Hồn, Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu nghe được:

- Cao mèo ngốc này, lần trước không phải lão phu cấm ngươi tới đây à? Muốn lão phu tẩn thêm một trận nữa phỏng?

Tinh Hồn giật mình, từ khi tiến vào địa bàn của Cực băng thiềm thừ thì Tinh Hồn đã tản thần thức để đề phòng Cực băng thiềm thừ bất ngờ tấn công. Không ngờ bây giờ lại chẳng phát hiện được chân thân Cực băng thiềm thừ đang ở đâu. Đối thủ này, xem ra khó khăn hơn hắn tưởng.

Thiên tuyết miêu vừa mới ổn định lại thần trí thì lại bị câu nói vừa rồi làm giật mình. Giọng nói đó đối với nó rất quen thuộc, chính là của Đại yêu chủ sơ kỳ đỉnh phong Cực băng thiềm thừ, cũng chính là đại yêu thú mạnh nhất ở tầng thứ ba Hàn băng ngục này. Chỉ nghe Thiên tuyết miêu gương mặt cố nặn ra nụ cười, ánh mắt đảo nhìn xung quanh, cung kính đáp:

- Không… không có, chỉ là hai người này muốn gặp tiền bối nên ta mới dẫn bọn họ tới đây. Hoàn toàn không có ý làm phiền lão tiền bối.

Bỗng từ dưới mặt băng khẽ vang lên một tiếng vỡ, từ bên dưới bay lên một đạo nhân ảnh, đáp xuống trước mặt Tinh Hồn, Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu. Người này dường như đã ngoài trăm tuổi, mái tóc trắng xóa buộc lại gọn gàn, ánh mắt thâm thúy, giống như người đã từng trải qua phong ba cuộc đời, sắc mặt hồng nhuận. Lão vận trên người một y phục màu xám, bên ngoài khoác một cái áo choàng màu đen, trên tay cầm một cây trượng gỗ, đầu trượng có khắc hình một con ếch ngậm đồng tiền. Nhìn lão ta không khác gì một lão nhân gia bình thường cả.

Thế nhưng Tinh Hồn lập tức đoán được, lão nhân già này chính là Đại yêu chủ Cực băng thiềm thừ. Chỉ thấy ánh mắt Thiên tuyết miêu khi nhìn lão nhân gia tỏ ra một nét cung kính. Lão ta ngửa đầu lên nhìn Tinh Hồn, giọng chua chát hỏi:

- Hai ngươi đến đây làm gì?

Nếu như có thể tránh được đánh nhau thì đương nhiên là chuyện tốt, trong lòng Tinh Hồn thầm nghĩ như vậy. Thế nên liền rời khỏi Thiên tuyết miêu, đáp xuống mặt đất đứng đối diện với lão nhân gia, hai tay chấp thành quyền, ngữ điệu kính trọng nói:

- Vãn bối tên Tinh Hồn. Hôm nay vãn bối tới đây hy vọng tiền bối có thể để vãn bối sử dụng Truyền tống trận ở đây.

- Truyền tống trận?

Lão nhân gia nhíu mày lại, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Cũng được thôi, nhưng ngươi phải đáp ứng lão phu hai chuyện.

- Xin tiền bối cứ nói. – Tinh Hồn đáp.

- Chuyện đầu tiên rất đơn giản, ngươi chỉ cần đỡ được một chưởng của lão phu.



Dứt lời, toàn thân lão nhân gia kia phát ra một cỗ khí thế kinh người, dường như so với khí thế của Cơ Dung cao hơn một tầng. Đây chính là uy áp của Đại yêu chủ trong truyền thuyết. Ngay lập tức Tinh Hồn cũng bạo phát khí thế của mình, phá tan úy áp mà lão nhân gia kia tạo nên.

Chỉ thấy trong mắt lão nhân gia thoáng qua một nét kinh ngạc, thế nhưng song thủ tiếp tục kết ấn, không khí xung quanh trở nên cực kỳ lạnh lẽo. Thiết tuyết miêu cảm nhận được, lập tức búng người chạy khỏi chỗ này thật nhanh, vài giây sau đã đứng cách chỗ Tinh Hồn và lão nhân gia Cực băng thiềm thừ giao chiến ba trăm thước.

Không gian bao trùm một tầng hàn băng, đứng ở trong đó thật không khác gì bị giam cần trong ngục băng cả. Trước mặt của lão nhân gia Cực băng thiềm thừ xuất hiện một cái cự chưởng lớn, tỏa ra ánh sáng màu xanh nhìn rất đẹp mắt, đột nhiên chụp chưởng tới đỉnh đầu của Tinh Hồn.

Đương nhiên Cực băng thiềm thừ không tung ra toàn bộ sức mạnh, thế nhưng vẫn khiến cho Tinh Hồn chấn kinh. Đây là lần thứ ba Tinh Hồn đối diện với đại cường giả Chủ thần cảnh trong truyền thuyết, lần thứ nhất là Cơ Dung, thứ hai là Tam nhãn thôn thiên sư, và lần thứ ba là đối diện với Cực băng thiềm thừ.

Có điều, Tinh Hồn tuy kinh nhưng không loạn, kim quang rực sáng lên. Song thủ đan lại ở trước ngực, chỉ thấy lờ mờ xuất hiện một hình chữ “vạn” nhỏ, đồng thời giữa mi tâm của Tinh Hồn cũng hiện ra Long vương ấn.

Toàn thân rực sáng kim quang, hỏa diễm bùng cháy, đồng thời vang lên những tiếng long ngâm, Tinh Hồn ngửa đầu nhìn lên, đối diện với cự chưởng đang giáng xuống, hét lớn:

- Như lai thần chưởng đệ nhị thứ - Kim đỉnh phật đăng.

Chỉ thấy ngay sau đó xuất hiện mười tám đầu hỏa kim long uy mãnh, long uy chấn nhiếp tức phương, hướng lên cự chưởng mà phá. *Ầm* một tiếng, băng nguyên bị chấn động, xuất hiện những vết rạn nứt, sương khói nổi lên che đi tầm nhìn của Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu.

Khi màn sương dần tan đi, cả hai mới nhìn rõ được diễn biến phía trước. Lão nhân gia Cực băng thiềm thừ, trên mặt đất xuất hiện hai dấu chân lún sâu xuống mặt băng chừng ba tấc. Dường như pha tranh phong vừa rồi, lão đã bị bức lùi lại hai bước.

Còn phía bên Tinh Hồn thì, chỉ thấy bên ngoài bao phủ một tầng băng dày. Tinh Hồn thân thể vẫn phát ra kim quang, nhờ thế nên khiến cho tảng băng nhìn rất đẹp. Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu đứng cách đó ba trăm thước giật mình, gương mặt không giấu được nỗi lo lắng. Khóe mắt Tàng Tử Đan bỗng ứa lên.

Nhưng ngay sau đó, gương mặt nàng lại trở nên rạng rỡ. Chỉ thấy khối băng giam cầm Tinh Hồn khói trắng bốc lên, những khẽ nứt chi chít như mạng nhên. Sau vài giây, khối băng nổ tung tóe thành vạn mảnh.

- Viêm thần nộ hào đệ nhất thức – Hỏa thần nộ.

Sau lưng Tinh Hồn xuất hiện một hỏa thần khổng lồ, nhìn cực kỳ uy nghiêm. Viêm thần nộ hào chính là tuyệt kỹ của Hồng Vu Đan, trước đây khi Tinh Hồn còn ở Dược viên Bách thảo phong, Hồng Vu Đan đã truyền lại khẩu quyết cho Tinh Hồn.

Đương nhiên, tuyệt kỹ Viêm thần nộ hào này đã được Tinh Hồn cải tiến lại, uy lực so với lúc Tinh Hồn và Hồng Vu Đan đánh nhau ở phế tích Ma thú môn thì hơn gấp trăm lần. Với lại Tinh Hồn thân mang Hỏa chi bổn nguyên, khi gặp hàn khí tự khắc sẽ sinh ra Thuần dương chi hỏa để chống lại.

Như lai thần chưởng là một bộ pháp quyết vô thượng, từ khi rời Sở gia cho đến hiện tại, Tinh Hồn chỉ mới ngộ ra được thức thứ ba Phật động sơn hà thôi, thế nhưng uy lực đã cực kỳ kinh khủng. Hiện tại Tinh Hồn vẫn còn chưa ngộ ra được Ly hỏa huyền băng công, chính là tâm pháp chủ đạo của Như lai thần chưởng. Trở lại với câu chuyện, nhờ uy lực tuyệt luân của Như lai thần chưởng mà đã phá vỡ được bảy phần uy lực cự chưởng của lão nhân gia Cực băng thiềm thừ, sau đó lại sử dụng Viêm thần nộ hào hóa giải hai phần uy lực còn lại. Tuy rằng vẫn bị phản phệ, nhưng không quá nghiêm trọng.



Lão nhân gia Cực băng thiềm thừ vuốt chòm râu, gật gật đầu, dường như rất hài lòng với biểu hiện của Tinh Hồn, nói:

- Khá lắm, tu vi Thần vương cảnh hậu kỳ mà có thể đỡ được một chưởng của lão phu, xem ra thực lực chân chính của ngươi không dừng lại ở mức đó.

Tinh Hồn nuốt vào mấy viên Xuân thu đan, thương thế lập tức phục hồi trở lại. Vừa rồi lão nhân gia Cực băng thiềm thừ tung ra tuyệt chiêu chỉ là để thử hắn, hoàn toàn không hề có sát ý, thế nên Tinh Hồn với chống đỡ được.

Nhưng dù sao thì cũng đã vượt qua cửa ải thứ nhất rồi. Chỉ cần hoàn thành xong chuyện thứ hai là có thể sử dụng Truyền tống trận để lên tầng thứ tư Luyện kim ngục. So với đánh nhau một trận kinh thiên động địa với lão nhân gia Cực băng thiềm thừ này thì chính là đơn giản hơn rất nhiều.

Lão nhân gia Cực băng thiềm thừ trở lại với phong tao trước đây, hoàn toàn không lộ ra khí tức cường giả, bằng mắt thường tuyệt đối không thể phát hiện rằng lão chính là Đại yêu chủ tồn tại trong truyền thuyết được. Giọng điệu chua chát, nói:

- Đi theo ta, đến nơi đó khắc sẽ rõ.

Nói rồi, lão ta xoay người bước về phía trước. Tinh Hồn mày kiếm nhíu lại, thế nhưng không nghĩ ngợi nhiều mà lập tức đi theo sau lão. Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu bởi vì đứng ở xa nên không nghẽ rõ hai người Tinh Hồn đang nói việc gì. Nhưng khi nhìn thấy hai người bọn họ bỏ đi cũng lập tức đuổi theo.

Một khắc sau, lão nhân gia Cực băng thiềm thừ đi đến một thung lũng. Từ trên nhìn xuống không cao lắm, chỉ khoảng chừng ba trăm mét, dù là tu vi Chân thần cảnh Tàng Tử Đan vẫn có thể nhìn thấy được đáy của thung lũng.

Tinh Hồn thanh âm lãnh đạm, hỏi:

- Tiền bối, ngươi dẫn ta đến đây để làm gì?

Chỉ thấy lão nhân gia Cực băng thiềm thừ hai tay chống gậy, ánh mắt xa xăm, dường như là đang hồi tưởng về những chuyện trước đây:

- Để ta kể cho ngươi nghe một chút. Lão phu tên là Kiều An, trưởng lão Thiềm thừ chi tộc nổi tiếng ở Đông hải. Mấy vạn năm trước, khi Tử vong chi địa này mở ra, lão phu cùng với những người bằng hữu cùng đi vào đây, hy vọng có thể tìm hiểu được bí mật của Địa ngục tháp.

Nét mặt của lão giả Kiều An chợt hiện lên vẻ buồn bã, dừng lại một chút, như đang tưởng niệm về những người bằng hữu quá cố. Sau đó tiếp tục kể:

- Khi lão phu cùng với bọn họ vượt qua được Tử thi ngục và Minh hỏa ngục, tiến lên tầng này thì đặt chân đến thung lũng này. Lúc đó, chúng ta phát hiện phía trước có xảy ra dị tượng kỳ lạ, chính giữa thung lũng có một cái hồ nước, tuy rằng hàn khí xung quanh rất lạnh lẽo, thế nhưng vẫn không thể khiến cho mặt hồ đóng băng, kỳ lạ hơn là nước có màu đen, linh khí rất nồng đậm. Thiết nghĩ chỉ cần hấp thu được nó, bọn ta toàn bộ nhất định sẽ đột phát lên cảnh giới chí tôn vô thượng Chí tôn đại thần. Thế nhưng, thật chẳng ai ngờ được…

Bỗng khuôn mặt của Kiều An lúc này thoáng qua nét sợ hãi, tuy rằng không khí rất lạnh, nhưng mồ hôi vẫn tấm lấm trên trán của lão. Tinh Hồn bây giờ đã phát hiện ra được chuyện kỳ lạ trong này, đặc biệt là chi tiết “nước có màu đen, tỏa ra linh khí rất nồng đậm”, dường như có chút quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại La Thiên Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook