Quyển 5 - Chương 130: Di hình hoán ảnh (Thượng)
Chiến Thần Đà
07/08/2017
Thần Hoang lĩnh là một trong hai mươi nhất phẩm tông môn, các đệ tử được lựa chọn để thí luyện Phong Thần Chiến lần này đều bất phàm, có đến hơn phân nửa số lượng đệ tử tham gia chiến thắng vòng loại đầu tiên.
Người tên Quản Trọng Vũ này tại Thần Hoang Lĩnh rất nổi danh, năm nay chưa đến tám mươi tuổi mà đã đột phá Chủ Thần Cảnh. Vả lại, Thần Hoang Lĩnh và Ngạo Kiếm thần điện không ưa thích gì nhau, mà Thần Hoang Lĩnh lại phụ thuộc vào Ngạo Kiếm thần điện, dĩ nhiên cũng chẳng nhìn vừa mắt gì đệ tử phía bên Ảnh Nguyệt sơn trang cả. Vậy nên xung quanh lôi đài số mười lăm ngày hôm nay có rất nhiều đệ tử Thần Hoang Lĩnh kéo đến ủng hộ, phô trương thanh thế làm cho nhân lực phía bên Ảnh Nguyệt sơn trang bị lép vế.
Từ trong đám người Thần Hoang Lĩnh, một gã nam tử mặt mày sáng lạng, cao ráo đẹp trai bước ra, nhún chân lộn nhào người một vòng, sau đó tiếp đất một cách nhẹ nhàng và tuyệt đẹp, phong cách đích thực là của thế gia đệ tử.
- Quản Trọng Vũ sư huynh uy vũ.
- Quản Trọng Vũ sư huynh tất thắng. Thần Hoang Lĩnh tất thắng.
- Quản Trọng Vũ sư huynh…
- ………
Đệ tử Thần Hoang Lĩnh nhìn thấy Quản Trọng Vũ xuất hiện thì liền đồng loạt hô reo, âm thanh lớn đến nỗi một vài lôi đài kế bên cũng nghe thấy được dù rằng đã có kết giới bảo hộ. Được nhiều người ủng hộ mình, Quản Trọng Vũ ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía đám Long Uyên đang đứng.
Ảnh Nguyệt sơn trang chỉ có mười người tham dự, dĩ nhiên chính là đám Long Uyên rồi. Lẽ ra số lượng danh ngạch rất nhiều, nhưng rốt cuộc lại bị Tinh Hồn bác bỏ hết, chỉ đệ cho đám Long Uyên tham dự. Tuy không hiểu vì sao Tinh Hồn quyết định như vậy, nhưng bởi vì hắn là nhân vật đứng đầu Ảnh Nguyệt sơn trang, thế nên không ai dám phản đối cả.
Nhìn đâu cũng toàn là đệ tử Thần Hoang Lĩnh, lại trông về phía mình chỉ có đúng mười người. Long Vô Mệnh bĩu môi, khó chịu ra mặt nói:
- Cái đám này ồn ào thật. Bộ ai thọc tiết chúng hay sao vậy?
Long Vân dường như đồng ý với Long Vô Mệnh, tiếp lời:
- Nghe điếc cả con ráy. Thật muốn đấm vỡ mồm từng thằng một quá.
- Nhìn thằng mặt trắng kia đáng ghét thật. Sao không phải ta gặp hắn mà lại là lão nhị cơ chứ!
Người vừa nói là Long Tuyền, hắn vừa nói vừa giơ ngón tay giữa hướng về phía Quản Trọng Vũ và đám đệ tử Thần Hoang Lĩnh đang hò hét ầm ĩ kia. Rồi xong Long Tuyền hét lớn:
- Đám hỗn đản, nhị sư huynh ta bảo các ngươi là một đám phế vật, Quản gì đó cũng là phế vật, chấp cả hai tay hai chân đều không phải là đối thủ của nhị sư huynh ta.
- Lão cửu, nói… nói cái gì thế…
Long Kiếm lười biến chuẩn bị bước lên lôi đài thì bị Long Tuyền xỏ lá một câu. Ngay lập tức khiến cho toàn bộ đệ tử Thần Hoang Lĩnh nổi giận, ánh mắt căm hận nhìn Long Kiếm. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Long Kiếm giờ ngay cả một mẩu xương vụn cũng không còn.
- Quản Trọng Vũ sư huynh phải bóp chết tên chết tiệt đó.
- Quá kiêu ngạo, không thể bỏ qua được.
- Phải đánh cho cha mẹ hắn nhận không ra.
- Mặt mũi Thần Hoang Lĩnh không thể bị bôi nhọ được.
- ………
Đứng trên lôi đài, Quản Trọng Vũ gân xanh trên đầu nổi lên, trừng mắt nhìn Long Tuyền một cái rồi chuyển sang nhìn Long Kiếm đang run rẩy bước lên lôi đài kia. Quản Trọng Vũ biết rằng người khiêu khích là Long Tuyền, nhưng đối thủ của hắn không phải là Long Tuyền mà chính là Long Kiếm. Nhưng chẳng sao cả, đều là một ruột với nhau, trừng trị tên nào mà chẳng được. Vậy nên vô tình những gì Long Tuyền bày ra, toàn bộ đều để cho Long Kiếm hứng chịu hết cả.
Long Tuyền cảm thụ được ánh mắt giận dữ của Quản Trọng Vũ, hắn cười khẩy một cái:
- Thật muốn móc mắt hắn ra quá. Hắc hắc…
- Lão cửu, đừng quậy nữa.
Long Uyên hừ lạnh một tiếng nhắc nhở Long Tuyền. Chỉ thấy Long Tuyền mỉm cười rồi im lặng, có vẻ như đang lảng tránh Long Uyên vậy. Long Uyên cũng chẳng mấy quan tâm, hướng Long Kiếm nói lớn:
- Lão nhị, đánh đấm cho đàng hoàng, đừng làm mất mặt chúng ta đấy.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Long Kiếm thở dài một tiếng, mặt mà ủ rũ, mãi mới đáp lại một câu. Nhìn khuôn mặt ủ rũ thảm hại của hắn chẳng khác gì chó nhà có tang vậy, trông rất thê thảm. Bước lên lôi đài, bỗng nhiên Long Kiếm chậm rãi tiến về phía Quản Trọng Vũ. Không hiểu đối phương có ý đồ gì, lại nghe phong thanh chín tên sư huynh đệ của đối phương thực lực ai nấy đều bất phàm. Đặc biệt là kẻ vừa rồi khiêu khích mình, kẻ đó đứng trước vô số người đã giết chết đối thủ của mình. Thủ đoạn sát phạt dứt khoát, ngay cả trọng tài cũng không kịp ứng phó. Còn mấy người khác thì hạ gục đối thủ vô cùng nhẹ nhàng. Dù kiêu ngạo, Quản Trọng Vũ cũng không dám khinh thường đối thủ của mình.
Kẻ này giả điên giả khùng, ai mà biết được hắn đang có ý nghĩ gì. Lập tức Quản Trọng Vũ rút ra thanh bảo kiếm của mình, nguyên khí vận chuyển truyền vào bảo kiếm, xung quanh Quản Trọng Vũ xuất hiện vô số kiếm khí sắt bén, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công vào Long Kiếm.
Long Kiếm giật bắt mình, lùi lại một bước, vừa xua tay nói:
- Quản huynh đệ bình tĩnh, ta chỉ muốn bắt tay ngươi trước khi quyết đấu thôi mà. Tuyệt đối không có ý đồ gì khác.
Quản Trọng Vũ nhíu hai hàng chân mày lại, đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng Long Kiếm rồi. Hắn nói:
- Đừng hòng giở trò. Nếu không đừng trách ta độc ác.
- Bĩnh tĩnh nào, bình tĩnh nào. Ta với ngươi không thù oán gì, lại trước ánh mắt của vô số người, ta há có thể giở trò gì được. Vừa rồi sư đệ ta vô ý mạo phạm, ta chỉ muốn thay hắn bồi tội thôi.
- Được, ta sẽ nhận ý tứ của ngươi. Bắt đầu được chưa?
- Phải bắt tay mới chứng minh thành ý của ta được.
- Bắt tay xong thì quyết đấu. Còn vòng vo ta sẽ không nhịn nữa.
- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, ha ha…
Nhìn thấy vẻ ngoài hiền lành, nụ cười ngây dại của Long Kiếm, so với Long Tuyền kiêu ngạo kia hoàn toàn khác biệt một trời một vực. Đối phương lại vô cùng cố chấp, nếu không bắt tay thì hắn không chịu quyết đấu. Thế nên Quản Trọng Vũ cuối cùng cũng nhận lời, thu lại kiếm khí để bắt tay với Long Kiếm.
Lúc bắt tay, Long Kiếm nở nụ cười mừng rỡ, cứ như vừa mới bắt được vàng vậy. Quản Trọng Vũ còn nghĩ rằng Long Kiếm thực sự muốn giảng hòa, không khỏi đánh giá cao đối thủ của mình. Trong lòng đang suy nghĩ, có nên nhẹ tay với hắn muốn chút hay không. Trong lúc thần không biết quỷ không hay, chỉ có đám huynh đệ của Long Kiếm là biết được, lòng bàn tay của Long Kiếm lóe lên một điểm sáng nhỏ rồi biến mất.
- Thôi xong!
Long Hạo Kỳ một tay che mặt lại, như thể đang gặp phải việc gì đó rất mất mặt.
- Ra đường chớ có nói ta với hắn là sư huynh đệ đồng môn nhé.
Long Chiến thuận theo ý tứ Long Hạo Kỳ nói tiếp.
- Trốn gấp trốn gấp. Còn đứng ở đây khéo lại không có cái lỗ để chui.
- Đã bảo đừng có xem trận đấu của lão nhị, chỉ tổ mất mặt thêm.
- Ma xuôi quỷ khiến kéo ta đến đây làm gì cơ chứ.
- Quỷ tha ma bắt lão đại đi. Rảnh thì kiếm cục đá mà chơi đi, tự nhiên lôi bọn ta đến đi chi cho nhục mặt không biết.
- ………
- Lần sau… không đi xem trận của lão nhị nữa.
Bị nguyên một đám tố cáo, vốn bình thường Long Uyên sẽ nổi giận mà ký đầu từng tên một. Nhưng lần này thì khác. Long Uyên không có một lý do nào để biện hộ cả, bị mấy tên kia phan đến nỗi không kịp đỡ, chỉ biết cuối mặt chịu trận mà thôi.
Ở xung quanh, nhìn khuôn mặt có tức giận, có buồn thảm hại, đệ tử Thần Hoang Lĩnh còn nghĩ rằng kỳ này ngon ăn rồi.
- Còn tưởng thế nào, té ra còn chưa lâm trận đã muốn bỏ cuộc.
- Ảnh Nguyệt sơn trang cũng chỉ đến thế mà thôi. Chẳng biết tiến vào thêm mấy vòng nữa.
- Uầy, chỉ sợ vào vòng thứ hai thì tạch hết toàn bộ. Ha ha ha…
- ………
Đệ tử Thần Hoang Lĩnh gương mặt rất vui vẻ, như thể chiến thắng đã ở ngay trước mắt rồi. Chí ít là trước khi trọng tài cho quyết đấu, bọn chúng đang vui vẻ cảm thụ như vậy.
Người tên Quản Trọng Vũ này tại Thần Hoang Lĩnh rất nổi danh, năm nay chưa đến tám mươi tuổi mà đã đột phá Chủ Thần Cảnh. Vả lại, Thần Hoang Lĩnh và Ngạo Kiếm thần điện không ưa thích gì nhau, mà Thần Hoang Lĩnh lại phụ thuộc vào Ngạo Kiếm thần điện, dĩ nhiên cũng chẳng nhìn vừa mắt gì đệ tử phía bên Ảnh Nguyệt sơn trang cả. Vậy nên xung quanh lôi đài số mười lăm ngày hôm nay có rất nhiều đệ tử Thần Hoang Lĩnh kéo đến ủng hộ, phô trương thanh thế làm cho nhân lực phía bên Ảnh Nguyệt sơn trang bị lép vế.
Từ trong đám người Thần Hoang Lĩnh, một gã nam tử mặt mày sáng lạng, cao ráo đẹp trai bước ra, nhún chân lộn nhào người một vòng, sau đó tiếp đất một cách nhẹ nhàng và tuyệt đẹp, phong cách đích thực là của thế gia đệ tử.
- Quản Trọng Vũ sư huynh uy vũ.
- Quản Trọng Vũ sư huynh tất thắng. Thần Hoang Lĩnh tất thắng.
- Quản Trọng Vũ sư huynh…
- ………
Đệ tử Thần Hoang Lĩnh nhìn thấy Quản Trọng Vũ xuất hiện thì liền đồng loạt hô reo, âm thanh lớn đến nỗi một vài lôi đài kế bên cũng nghe thấy được dù rằng đã có kết giới bảo hộ. Được nhiều người ủng hộ mình, Quản Trọng Vũ ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía đám Long Uyên đang đứng.
Ảnh Nguyệt sơn trang chỉ có mười người tham dự, dĩ nhiên chính là đám Long Uyên rồi. Lẽ ra số lượng danh ngạch rất nhiều, nhưng rốt cuộc lại bị Tinh Hồn bác bỏ hết, chỉ đệ cho đám Long Uyên tham dự. Tuy không hiểu vì sao Tinh Hồn quyết định như vậy, nhưng bởi vì hắn là nhân vật đứng đầu Ảnh Nguyệt sơn trang, thế nên không ai dám phản đối cả.
Nhìn đâu cũng toàn là đệ tử Thần Hoang Lĩnh, lại trông về phía mình chỉ có đúng mười người. Long Vô Mệnh bĩu môi, khó chịu ra mặt nói:
- Cái đám này ồn ào thật. Bộ ai thọc tiết chúng hay sao vậy?
Long Vân dường như đồng ý với Long Vô Mệnh, tiếp lời:
- Nghe điếc cả con ráy. Thật muốn đấm vỡ mồm từng thằng một quá.
- Nhìn thằng mặt trắng kia đáng ghét thật. Sao không phải ta gặp hắn mà lại là lão nhị cơ chứ!
Người vừa nói là Long Tuyền, hắn vừa nói vừa giơ ngón tay giữa hướng về phía Quản Trọng Vũ và đám đệ tử Thần Hoang Lĩnh đang hò hét ầm ĩ kia. Rồi xong Long Tuyền hét lớn:
- Đám hỗn đản, nhị sư huynh ta bảo các ngươi là một đám phế vật, Quản gì đó cũng là phế vật, chấp cả hai tay hai chân đều không phải là đối thủ của nhị sư huynh ta.
- Lão cửu, nói… nói cái gì thế…
Long Kiếm lười biến chuẩn bị bước lên lôi đài thì bị Long Tuyền xỏ lá một câu. Ngay lập tức khiến cho toàn bộ đệ tử Thần Hoang Lĩnh nổi giận, ánh mắt căm hận nhìn Long Kiếm. Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Long Kiếm giờ ngay cả một mẩu xương vụn cũng không còn.
- Quản Trọng Vũ sư huynh phải bóp chết tên chết tiệt đó.
- Quá kiêu ngạo, không thể bỏ qua được.
- Phải đánh cho cha mẹ hắn nhận không ra.
- Mặt mũi Thần Hoang Lĩnh không thể bị bôi nhọ được.
- ………
Đứng trên lôi đài, Quản Trọng Vũ gân xanh trên đầu nổi lên, trừng mắt nhìn Long Tuyền một cái rồi chuyển sang nhìn Long Kiếm đang run rẩy bước lên lôi đài kia. Quản Trọng Vũ biết rằng người khiêu khích là Long Tuyền, nhưng đối thủ của hắn không phải là Long Tuyền mà chính là Long Kiếm. Nhưng chẳng sao cả, đều là một ruột với nhau, trừng trị tên nào mà chẳng được. Vậy nên vô tình những gì Long Tuyền bày ra, toàn bộ đều để cho Long Kiếm hứng chịu hết cả.
Long Tuyền cảm thụ được ánh mắt giận dữ của Quản Trọng Vũ, hắn cười khẩy một cái:
- Thật muốn móc mắt hắn ra quá. Hắc hắc…
- Lão cửu, đừng quậy nữa.
Long Uyên hừ lạnh một tiếng nhắc nhở Long Tuyền. Chỉ thấy Long Tuyền mỉm cười rồi im lặng, có vẻ như đang lảng tránh Long Uyên vậy. Long Uyên cũng chẳng mấy quan tâm, hướng Long Kiếm nói lớn:
- Lão nhị, đánh đấm cho đàng hoàng, đừng làm mất mặt chúng ta đấy.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Long Kiếm thở dài một tiếng, mặt mà ủ rũ, mãi mới đáp lại một câu. Nhìn khuôn mặt ủ rũ thảm hại của hắn chẳng khác gì chó nhà có tang vậy, trông rất thê thảm. Bước lên lôi đài, bỗng nhiên Long Kiếm chậm rãi tiến về phía Quản Trọng Vũ. Không hiểu đối phương có ý đồ gì, lại nghe phong thanh chín tên sư huynh đệ của đối phương thực lực ai nấy đều bất phàm. Đặc biệt là kẻ vừa rồi khiêu khích mình, kẻ đó đứng trước vô số người đã giết chết đối thủ của mình. Thủ đoạn sát phạt dứt khoát, ngay cả trọng tài cũng không kịp ứng phó. Còn mấy người khác thì hạ gục đối thủ vô cùng nhẹ nhàng. Dù kiêu ngạo, Quản Trọng Vũ cũng không dám khinh thường đối thủ của mình.
Kẻ này giả điên giả khùng, ai mà biết được hắn đang có ý nghĩ gì. Lập tức Quản Trọng Vũ rút ra thanh bảo kiếm của mình, nguyên khí vận chuyển truyền vào bảo kiếm, xung quanh Quản Trọng Vũ xuất hiện vô số kiếm khí sắt bén, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công vào Long Kiếm.
Long Kiếm giật bắt mình, lùi lại một bước, vừa xua tay nói:
- Quản huynh đệ bình tĩnh, ta chỉ muốn bắt tay ngươi trước khi quyết đấu thôi mà. Tuyệt đối không có ý đồ gì khác.
Quản Trọng Vũ nhíu hai hàng chân mày lại, đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng Long Kiếm rồi. Hắn nói:
- Đừng hòng giở trò. Nếu không đừng trách ta độc ác.
- Bĩnh tĩnh nào, bình tĩnh nào. Ta với ngươi không thù oán gì, lại trước ánh mắt của vô số người, ta há có thể giở trò gì được. Vừa rồi sư đệ ta vô ý mạo phạm, ta chỉ muốn thay hắn bồi tội thôi.
- Được, ta sẽ nhận ý tứ của ngươi. Bắt đầu được chưa?
- Phải bắt tay mới chứng minh thành ý của ta được.
- Bắt tay xong thì quyết đấu. Còn vòng vo ta sẽ không nhịn nữa.
- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, ha ha…
Nhìn thấy vẻ ngoài hiền lành, nụ cười ngây dại của Long Kiếm, so với Long Tuyền kiêu ngạo kia hoàn toàn khác biệt một trời một vực. Đối phương lại vô cùng cố chấp, nếu không bắt tay thì hắn không chịu quyết đấu. Thế nên Quản Trọng Vũ cuối cùng cũng nhận lời, thu lại kiếm khí để bắt tay với Long Kiếm.
Lúc bắt tay, Long Kiếm nở nụ cười mừng rỡ, cứ như vừa mới bắt được vàng vậy. Quản Trọng Vũ còn nghĩ rằng Long Kiếm thực sự muốn giảng hòa, không khỏi đánh giá cao đối thủ của mình. Trong lòng đang suy nghĩ, có nên nhẹ tay với hắn muốn chút hay không. Trong lúc thần không biết quỷ không hay, chỉ có đám huynh đệ của Long Kiếm là biết được, lòng bàn tay của Long Kiếm lóe lên một điểm sáng nhỏ rồi biến mất.
- Thôi xong!
Long Hạo Kỳ một tay che mặt lại, như thể đang gặp phải việc gì đó rất mất mặt.
- Ra đường chớ có nói ta với hắn là sư huynh đệ đồng môn nhé.
Long Chiến thuận theo ý tứ Long Hạo Kỳ nói tiếp.
- Trốn gấp trốn gấp. Còn đứng ở đây khéo lại không có cái lỗ để chui.
- Đã bảo đừng có xem trận đấu của lão nhị, chỉ tổ mất mặt thêm.
- Ma xuôi quỷ khiến kéo ta đến đây làm gì cơ chứ.
- Quỷ tha ma bắt lão đại đi. Rảnh thì kiếm cục đá mà chơi đi, tự nhiên lôi bọn ta đến đi chi cho nhục mặt không biết.
- ………
- Lần sau… không đi xem trận của lão nhị nữa.
Bị nguyên một đám tố cáo, vốn bình thường Long Uyên sẽ nổi giận mà ký đầu từng tên một. Nhưng lần này thì khác. Long Uyên không có một lý do nào để biện hộ cả, bị mấy tên kia phan đến nỗi không kịp đỡ, chỉ biết cuối mặt chịu trận mà thôi.
Ở xung quanh, nhìn khuôn mặt có tức giận, có buồn thảm hại, đệ tử Thần Hoang Lĩnh còn nghĩ rằng kỳ này ngon ăn rồi.
- Còn tưởng thế nào, té ra còn chưa lâm trận đã muốn bỏ cuộc.
- Ảnh Nguyệt sơn trang cũng chỉ đến thế mà thôi. Chẳng biết tiến vào thêm mấy vòng nữa.
- Uầy, chỉ sợ vào vòng thứ hai thì tạch hết toàn bộ. Ha ha ha…
- ………
Đệ tử Thần Hoang Lĩnh gương mặt rất vui vẻ, như thể chiến thắng đã ở ngay trước mắt rồi. Chí ít là trước khi trọng tài cho quyết đấu, bọn chúng đang vui vẻ cảm thụ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.